Đại Xúc
Chương 60: Hành trình của nhà mạo hiểm khuẩn nhân và thiếu niên long tộc, rốt cuộc cũng bắt đầu ——
Khuẩn nhân và rồng nhỏ quyết định ngày xuất phát, khuẩn nhân kiểm tra vật nhỏ chuyên dùng cho khuẩn nhân trong balo của mình một lần cuối cùng, rồng nhỏ cũng học theo, vẻ mặt ngây ngốc nghiêm túc móc đồ trong túi leo núi to ra nhìn một lần xong lại nhét trở về.
“Di động mang theo chưa? Tiền vàng cất kỹ chưa? Tiền lẻ đâu?” Thẩm Diệu ở một bên nhắc nhở, lại lo lắng nói với hai người, “Các cậu gọi điện thoại lại cho tôi một lần nữa ôn tập lại xem, đi ra ngoài cũng đừng quên dùng như thế nào.”
“Được!” Khuẩn nhân hoạt bát đáp lời, rồng nhỏ phối hợp đặt di động của khuẩn nhân ở trên mặt bàn, khuẩn nhân chuẩn xác nhảy lên nút home, màn hình di động sáng lên, xuất hiện giao diện mật mã mở khóa, khuẩn nhân hệt như chơi máy dance nhảy nhảy đạp đạp lên bốn con số trên màn hình, sau đó trở lại trên bàn, dùng bàn tay mở danh bạ ra, tìm được số Thẩm Diệu gọi qua.
Chỉ số thông minh của khuẩn nhân rất cao, từ khi có điện thoại di động của mình thì rảnh rỗi liền nhảy nhảy nhót nhót trên màn hình cân nhắc cách dùng, hiện giờ đã biết tải ứng dụng, biết dùng bản đồ hướng dẫn, biết dùng dụng cụ tìm kiếm tra cẩm nang du lịch, thậm chí còn biết chơi game, gọi điện thoại không làm khó được cậu, Thẩm Diệu chủ yếu là lo lắng rồng nhỏ. Dưới cái nhìn chăm chú quan tâm như ông bố già của Thẩm Diệu, rồng nhỏ cũng dùng điện thoại di động của mình lặp lại các bước gọi điện thoại, trong di động của hai người họ chỉ có ba dãy số, ngoại trừ Thẩm Diệu và Thẩm Diệc Thanh thì chính là đối phương, danh bạ vô cùng dễ lật. Rồng nhỏ không biết chữ Hán, cho nên tên khuẩn nhân trong album được Thẩm Diệu cài đặt thành một trái tim hồng nhạt.
“Nếu các cậu có chuyện gì liền gọi điện thoại cho tôi, ngàn vạn lần đừng khách khí.” Thẩm Diệu nhiệt tình dặn dò.
Lấy của người ta một ngọn núi vàng, phục vụ hậu mãi nhất định phải có bảo đảm mới được!
Rồng nhỏ chống cằm nhìn khuẩn nhân dùng di động chơi game nối hình, mỗi khi khuẩn nhân chơi ra x4 hoặc x5, rồng nhỏ đầu óc đơn giản đều sẽ kinh ngạc một chút, nhìn nhìn, rồng nhỏ bỗng nhiên cau mũi, một cái hắt xì đẩy văng khuẩn nhân đang chơi vui vẻ vào trong một chậu hoa.
“Grào!” Xin lỗi! Rồng nhỏ mặt đỏ tai hồng, tiến lên nhặt khuẩn nhân lên, dùng móng tay giúp cậu ấy quệt đi bùn đất dính vào quần áo.
Khuẩn nhân đã quen thuộc thành tự nhiên, ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích một chút, phủi phủi đất liền trở về chơi ải tiếp theo.
Thẩm Diệu xem ở trong mắt, có chút lo lắng, chần chờ một lát vẫn chuyển hướng nói với rồng nhỏ: “Kỳ thật cậu hắt xì rất nguy hiểm với cậu ấy.”
Lỡ như rớt ở dưới nước, đập vào trên tường, văng ra đường cái… Đừng nói bị thương, mất mạng cũng không phải không có khả năng.
Khuẩn nhân gãi đầu, sợ rồng nhỏ buồn nên không phiên dịch những lời này, nhưng rồng nhỏ tự đoán được ý của Thẩm Diệu, ủ rũ cúi thấp đầu nhìn chằm chằm mũi chân, hai má đỏ hồng, bị nói đến ngại ngùng.
“…” Thẩm Diệu vốn định nhắc nhở rồng nhỏ và khuẩn nhân khi ở bên nhau nên lưu ý việc hắt xì, giờ lại bị cậu ta khiến cho ngại ngùng lên.
Lúc này, Thẩm Diệc Thanh buộc tạp dề đi ngang qua mấy người định đến phòng bếp chuẩn bị cơm chiều, hỏi rồng nhỏ: “Cậu muốn nhỏ lại giống cậu ta không? Cái kiểu mà còn có thể biến trở về ấy.”
“Được chứ?” Thẩm Diệu đầu tiên là cả kinh, lập tức hiểu rõ nói, “Đúng rồi, anh khẳng định có biện pháp.”
Thẩm Diệc Thanh từ nguyên hình biến thành hình người, kỳ thật thể tích và trọng lượng đều giảm bớt không ít, vậy trong đó nhất định là có biện pháp, có điều bình thường Thẩm Diệc Thanh ít khi biến về nguyên hình trước mặt Thẩm Diệu, nên Thẩm Diệu cũng không nhớ ra việc hỏi hắn nguyên lý biến hóa, huống chi bình thường hai người yêu đương xà nẹo còn chưa đủ, không có tâm tư gì để nghiên cứu mấy cái này.
Khuẩn nhân vội vàng phiên dịch lời Thẩm Diệc Thanh nói, rồng nhỏ nghe thấy, ánh mắt sáng lên, rống to: “Grào!” Muốn chứ!
Nếu có thể nhỏ đi thì bình thường rồng nhỏ ở chung với khuẩn nhân có thể không cần co cóng chân tay cẩn thận như vậy nữa.
Trong mắt Thẩm Diệu cũng tràn ngập tò mò, muốn xem xem bạn trai làm thế nào từ một bảo bảo đầu to ba mét biến thành một nhân loại hơn 50kg.
Thẩm Diệc Thanh sờ soạng một chốc trên người mình, không biết từ đâu lấy ra một miếng gì đó mỏng mỏng cầm trên tay, vật kia toàn màu đen, tròn tròn, không có độ dày, nhu thuận dán trên lòng bàn tay Thẩm Diệc Thanh.
“Chính là thứ này, phiên dịch thành tiếng Trung đại khái kêu là ảnh ma.” Thẩm Diệc Thanh nói xong, nhấc lát cắt màu đen ấy lên khiến nó giống một tấm vải nhỏ tự nhiên buông rũ, xong đem một tay khác duỗi về phía nó, mà lát cắt đen ấy liền nuốt sống toàn bộ tay hắn, từ bên cạnh nhìn qua thì tay Thẩm Diệc Thanh hệt như bị cắt đứt chỉnh chỉnh tề tề.
Rồng nhỏ phát ra một tiếng gầm nhẹ sợ hãi, khẩn trương đưa một đầu ngón tay về phía khuẩn nhân, khuẩn nhân lập tức ôm hết đầu ngón tay cậu ta lấy làm an ủi.
“Ma vật không gian?” Thẩm Diệu bình tĩnh hỏi.
“Đúng.” Thẩm Diệc Thanh dùng ánh mắt dịu dàng luyến mộ nhìn nhìn Thẩm Diệu, mỉm cười nói, “Diệu Diệu thật thông minh.” Nói xong, hắn rút tay ra khỏi lát cắt, cái tay mới nãy hoàn toàn biến mất trong không khí hiện giờ không hề mất cọng lông nào.
“Ảnh ma là một loại ma vật sống ở thế giới hai chiều.” Thẩm Diệc Thanh giới thiệu với ba người, “Nó có sinh mệnh, cũng có thể sinh sản, nhưng căn cứ vào quan sát của chúng tôi thì chúng không có trí tuệ và tình cảm, nó có thể nhanh chóng nuốt bất cứ thứ gì thông qua thân thể nó vào một không gian khác, cũng có thể tùy thời nhổ ra, các cậu có thể hiểu nó như một cánh cửa thế giới khác có sinh mệnh, cho nên chúng ta có thể chứa phần dư thừa trong thân thể trong không gian được mở ra thông qua nó.”
Thẩm Diệu tò mò xáp qua, vói di động vào trong cơ thể ảnh ma xong lại rút ra, không thể tin nói: “Thứ này thế mà lại có sinh mệnh, nó ăn cái gì?”
Thẩm Diệc Thanh giải thích: “Nó sẽ không thật sự ‘ăn’ gì, chỉ hấp thu một chút năng lượng trong vật cắn nuốt. Cho nên mang ảnh ma ở trên người là có thể tự nhiên thay đổi thể tích và cân nặng của mình, chỉ cần trả giá một chút ma lực là được.”
“Thế mà em lại chưa từng nghe nói qua loại ma vật này…” Thẩm Diệu có loại cảm giác như làm thợ săn ma ba năm uổng phí.
“Bởi vì ảnh ma là đặc sản của hải vực bọn anh.” Thẩm Diệc Thanh nói, “Nó sống trong rãnh biển sâu, hòa hợp thành một thể với bóng tối dính trên vách đá, nếu như không có người ngoài quấy nhiễu thì vĩnh viễn cũng sẽ không chủ động đi ra, hơn nữa bởi vì rất không thu hút cho nên rất khó bị tìm được, nhân loại không phát hiện loại ma vật này cũng rất bình thường, hơn nữa kỳ thật ma vật dưới biển cũng có rất nhiều con không biết tới ảnh ma, chỉ có ma vật hình thể cực lớn, cần dùng đến ảnh ma như bọn anh mới biết được sự tồn tại của chúng nó.” Nói đến đây Thẩm Diệc Thanh dừng một chút, ánh mắt nhanh chóng đảo qua Thẩm Diệu, trong mắt mang theo chờ mong và khoe khoang như hiến vật quý nói, “Kỳ thật dưới biển sâu có rất nhiều ma vật chưa bao giờ lên bờ… Diệu Diệu nếu em cảm thấy hứng thú, anh có thể dắt em đi xem.”
“Được được.” Thẩm Diệu gật đầu lia lịa, có điều việc này đại khái là cậu có thể để về sau chậm rãi thương lượng với Thẩm Diệc Thanh, vì thế liền kéo đề tài trở về, hất hất cằm về phía rồng nhỏ nói, “Ý của anh là anh có thể đưa ma vật cho cậu ấy hả? Vậy chính anh thì làm sao?”
“Anh có hai con.” Thẩm Diệc Thanh lộ ra một nụ cười “không thể ngờ được nhỉ”, “Một con thường dùng, một con cất đó, tuổi thọ loại ma vật này rất dài, nhưng anh sợ có chuyện ngoài ý muốn… tết năm trước ba anh đến thăm anh, nhưng chỉ mang theo một con, bởi vì bỏ vào quá nhiều thứ, không cẩn thận căng rách nó, kết quả…” Thẩm Diệc Thanh không nói tỉ mỉ, chỉ buồn bã nói, “Anh liền mua căn nhà mới này.”
Hóa ra nhà ở đã bị ba ba không cẩn thận san thành đất bằng!
“Cho cậu dùng trước, nếu con này chết cậu trở về tìm tôi.” Thẩm Diệc Thanh ném ảnh ma trong tay vào ngực rồng nhỏ, “Cụ thể dùng như thế nào tôi cũng nói không rõ được, cậu đưa ma lực vào trong thân thể nó một chút, lại bỏ nó vào trong cơ thể mình cảm nhận rồi sẽ biết, vô cùng đơn giản.”
Chỉ cần không ngốc thì có thể học được rất nhanh, kraken bảo bảo cơ trí nghĩ.
Nhưng rồng nhỏ cố tình chính là một tên ngốc…
Cả thân thể ảnh ma chính là một cánh cửa không gian khác, nhưng ngoài rìa thì không, có thể dùng ngón tay nhéo ngoài rìa xách ảnh ma lên, rồng nhỏ học theo dáng vẻ của Thẩm Diệc Thanh xách ảnh ma lên đặt trên lòng bàn tay, đưa vào ảnh ma một chút ma lực, muốn nó tiến vào trong cơ thể mình, vì thế lát mảnh đen nhỏ ấy hòa tan trong lòng bàn tay trắng nõn của rồng nhỏ như mực tan vào nước.
Rồng nhỏ hết sức chăm chú giao lưu với ảnh ma trong cơ thể: “Grào, grào.”
Ảnh ma, nuốt cơ thể của tao vào đi.
Vì thế, giây tiếp theo, thân thể rồng nhỏ đã bị ảnh ma trung thực ngoằm một hơi nuốt hết vào không gian khác, chỉ để lại một cái đầu ở không gian này! Thân thể rồng nhỏ vốn đang ngồi trên sofa biến mất, đầu cạch một tiếng đập xuống sàn nhà, hệt như bóng cao su quay tròn lăn xa.
Khuẩn nhân sợ tới mức phi thân nhảy xuống bàn, chạy vọt mấy mét thở hồng hộc vọt tới cạnh đầu rồng nhỏ: “Cậu sao rồi!”
“Grào grào grào——” đau quá đau! Rồng nhỏ bị đau gào thét, trong mắt rưng rưng lòe lòe!
Nhổ ra nhổ ra! Rồng nhỏ sốt ruột nghĩ, vì thế thân thể lại bị ảnh ma phun ra.
Lại đi! Ánh mắt rồng nhỏ rực sáng, rất không chịu thua.
Vì thế, một giây đồng hồ sau, dưới đất chỉ còn lại có một bàn tay…
Rồng nhỏ thở hổn hển thoát ra từ trong không gian của ảnh ma, lại thử, lúc này dưới đất chỉ còn lại một dúm tóc đỏ cam, do thân thể rồng nhỏ chợt biến mất mà vô tội lay động trong gió nhẹ.
Thẩm Diệc Thanh thực không phúc hậu bật cười ra tiếng.
Khuẩn nhân: “…”
Khuẩn nhân túm dúm tóc ngốc kia, sốt ruột hô: “Cậu mau ra đây, chúng ta đừng thử nữa có được không?”
Rồng nhỏ xoạt một phát chui ra, cảnh tượng kia quả thực là y như đột nhiên mọc ra từ dưới sàn nhà vậy.
Rồng nhỏ đỏ mặt ngồi xếp bằng dưới đất, ngượng ngùng gầm nhẹ: “Grào, grào.”
Tớ nghỉ trước một lát, về sau thử lại.
Thẩm Diệc Thanh nghiêng mặt đi, môi như có như không lướt qua lỗ tai Thẩm Diệu, nhỏ giọng châm chọc: “Cho tới bây giờ chưa từng thấy ai ngốc như vậy.”
Thẩm Diệu nhéo nhéo lưng hắn ý bảo hắn không nên nói lung tung.
Tuy rằng rồng nhỏ quả thực là rất ngốc…
Nhưng lời nói thật thế này cũng không thể nói ngay mặt người ta được!
Thẩm Diệc Thanh không tổn hại rồng nhỏ nữa, sửa thành khen mình: “Lúc ấy anh học dùng ảnh ma, lần đầu tiên đã thành công.”
Là một kraken bảo bảo rất thông minh cực thông minh.
Thấy hai má rồng nhỏ trướng như quả cà chua, mắt thấy sắp bốc khói, Thẩm Diệu vừa bực mình vừa buồn cười chọt chọt Thẩm Diệc Thanh nói: “Được rồi, đừng nói nữa.”
Rồng nhỏ cất kỹ ảnh ma, tính về sau chậm rãi mày mò.
Nếu có thời gian thì tin là cậu vẫn có thể thành công sử dụng ảnh ma.
Ăn một bữa cơm chiều phong phú cuối cùng trong nhà Thẩm Diệc Thanh, rồng nhỏ và khuẩn nhân bước lên con đường mạo hiểm. Ban đêm, bọn họ đi đến nóc biệt thự của Thẩm Diệc Thanh, rồng nhỏ biến ra nguyên hình, khuẩn nhân ngồi vững trên bộ yên ngựa mini, buộc sợi dây an toàn đo ni đóng giày cho mình, trước mặt cậu đặt một cái giá để di động, giác hút cái giá hút trên vảy rồng bóng loáng của rồng nhỏ, phía trên là hướng dẫn sử dụng di động.
Bốn người tạm biệt một phen, khuẩn nhân dùng tay lật lật bản đồ, phấn chấn nói: “Chúng ta đến thác nước lớn thám hiểm trước!”
Rồng nhỏ cẩn thận xác nhận: “Bay hướng nào?”
Khuẩn nhân ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên tìm kiếm vật dấu hiệu để rồng nhỏ có thể phân biệt, lúc nhìn thấy ánh trăng trên chân trời liền cười, kỵ sĩ rồng nhỏ nhất trong lịch sử giơ tay cao cao chỉ vào ánh trăng, nói: “Chúng ta bay về hướng ánh trăng.”
Rồng nhỏ gầm nhẹ một tiếng, vẫy hai cánh, kích lên một trận gió ấm áp mà mãnh liệt, tóc Thẩm Diệu bị thổi tản ra hỗn độn, mà kiểu tóc của Thẩm Diệc Thanh lại không chút thay đổi, dù sao thì tóc của hắn đều là giả, là một phần thân thể mà hắn có thể khống chế…
Rồng nhỏ giống hệt một chú hồng hạc nhẹ nhàng bay lên trời, chở kỵ sĩ bé bỏng của cậu hướng về nơi trăng sao tận cùng trên trời cao, bước vào nơi ánh sao lấp lóe như kim cương và bên bờ giấc mộng. Chú rồng bay lượn phía chân trời nhanh chóng biến thành một hình cắt, dưới bối cảnh ánh trăng phụ trợ có vẻ tinh xảo mà sống động, cánh rồng khuấy nát đám mây đen nặng nơi chân trời, hướng về ánh trăng phá gió mà đi, không ngừng xuất phát, xuất phát.
Hành trình của nhà mạo hiểm khuẩn nhân và thiếu niên long tộc, rốt cuộc cũng bắt đầu.
Hết chương 60
“Di động mang theo chưa? Tiền vàng cất kỹ chưa? Tiền lẻ đâu?” Thẩm Diệu ở một bên nhắc nhở, lại lo lắng nói với hai người, “Các cậu gọi điện thoại lại cho tôi một lần nữa ôn tập lại xem, đi ra ngoài cũng đừng quên dùng như thế nào.”
“Được!” Khuẩn nhân hoạt bát đáp lời, rồng nhỏ phối hợp đặt di động của khuẩn nhân ở trên mặt bàn, khuẩn nhân chuẩn xác nhảy lên nút home, màn hình di động sáng lên, xuất hiện giao diện mật mã mở khóa, khuẩn nhân hệt như chơi máy dance nhảy nhảy đạp đạp lên bốn con số trên màn hình, sau đó trở lại trên bàn, dùng bàn tay mở danh bạ ra, tìm được số Thẩm Diệu gọi qua.
Chỉ số thông minh của khuẩn nhân rất cao, từ khi có điện thoại di động của mình thì rảnh rỗi liền nhảy nhảy nhót nhót trên màn hình cân nhắc cách dùng, hiện giờ đã biết tải ứng dụng, biết dùng bản đồ hướng dẫn, biết dùng dụng cụ tìm kiếm tra cẩm nang du lịch, thậm chí còn biết chơi game, gọi điện thoại không làm khó được cậu, Thẩm Diệu chủ yếu là lo lắng rồng nhỏ. Dưới cái nhìn chăm chú quan tâm như ông bố già của Thẩm Diệu, rồng nhỏ cũng dùng điện thoại di động của mình lặp lại các bước gọi điện thoại, trong di động của hai người họ chỉ có ba dãy số, ngoại trừ Thẩm Diệu và Thẩm Diệc Thanh thì chính là đối phương, danh bạ vô cùng dễ lật. Rồng nhỏ không biết chữ Hán, cho nên tên khuẩn nhân trong album được Thẩm Diệu cài đặt thành một trái tim hồng nhạt.
“Nếu các cậu có chuyện gì liền gọi điện thoại cho tôi, ngàn vạn lần đừng khách khí.” Thẩm Diệu nhiệt tình dặn dò.
Lấy của người ta một ngọn núi vàng, phục vụ hậu mãi nhất định phải có bảo đảm mới được!
Rồng nhỏ chống cằm nhìn khuẩn nhân dùng di động chơi game nối hình, mỗi khi khuẩn nhân chơi ra x4 hoặc x5, rồng nhỏ đầu óc đơn giản đều sẽ kinh ngạc một chút, nhìn nhìn, rồng nhỏ bỗng nhiên cau mũi, một cái hắt xì đẩy văng khuẩn nhân đang chơi vui vẻ vào trong một chậu hoa.
“Grào!” Xin lỗi! Rồng nhỏ mặt đỏ tai hồng, tiến lên nhặt khuẩn nhân lên, dùng móng tay giúp cậu ấy quệt đi bùn đất dính vào quần áo.
Khuẩn nhân đã quen thuộc thành tự nhiên, ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích một chút, phủi phủi đất liền trở về chơi ải tiếp theo.
Thẩm Diệu xem ở trong mắt, có chút lo lắng, chần chờ một lát vẫn chuyển hướng nói với rồng nhỏ: “Kỳ thật cậu hắt xì rất nguy hiểm với cậu ấy.”
Lỡ như rớt ở dưới nước, đập vào trên tường, văng ra đường cái… Đừng nói bị thương, mất mạng cũng không phải không có khả năng.
Khuẩn nhân gãi đầu, sợ rồng nhỏ buồn nên không phiên dịch những lời này, nhưng rồng nhỏ tự đoán được ý của Thẩm Diệu, ủ rũ cúi thấp đầu nhìn chằm chằm mũi chân, hai má đỏ hồng, bị nói đến ngại ngùng.
“…” Thẩm Diệu vốn định nhắc nhở rồng nhỏ và khuẩn nhân khi ở bên nhau nên lưu ý việc hắt xì, giờ lại bị cậu ta khiến cho ngại ngùng lên.
Lúc này, Thẩm Diệc Thanh buộc tạp dề đi ngang qua mấy người định đến phòng bếp chuẩn bị cơm chiều, hỏi rồng nhỏ: “Cậu muốn nhỏ lại giống cậu ta không? Cái kiểu mà còn có thể biến trở về ấy.”
“Được chứ?” Thẩm Diệu đầu tiên là cả kinh, lập tức hiểu rõ nói, “Đúng rồi, anh khẳng định có biện pháp.”
Thẩm Diệc Thanh từ nguyên hình biến thành hình người, kỳ thật thể tích và trọng lượng đều giảm bớt không ít, vậy trong đó nhất định là có biện pháp, có điều bình thường Thẩm Diệc Thanh ít khi biến về nguyên hình trước mặt Thẩm Diệu, nên Thẩm Diệu cũng không nhớ ra việc hỏi hắn nguyên lý biến hóa, huống chi bình thường hai người yêu đương xà nẹo còn chưa đủ, không có tâm tư gì để nghiên cứu mấy cái này.
Khuẩn nhân vội vàng phiên dịch lời Thẩm Diệc Thanh nói, rồng nhỏ nghe thấy, ánh mắt sáng lên, rống to: “Grào!” Muốn chứ!
Nếu có thể nhỏ đi thì bình thường rồng nhỏ ở chung với khuẩn nhân có thể không cần co cóng chân tay cẩn thận như vậy nữa.
Trong mắt Thẩm Diệu cũng tràn ngập tò mò, muốn xem xem bạn trai làm thế nào từ một bảo bảo đầu to ba mét biến thành một nhân loại hơn 50kg.
Thẩm Diệc Thanh sờ soạng một chốc trên người mình, không biết từ đâu lấy ra một miếng gì đó mỏng mỏng cầm trên tay, vật kia toàn màu đen, tròn tròn, không có độ dày, nhu thuận dán trên lòng bàn tay Thẩm Diệc Thanh.
“Chính là thứ này, phiên dịch thành tiếng Trung đại khái kêu là ảnh ma.” Thẩm Diệc Thanh nói xong, nhấc lát cắt màu đen ấy lên khiến nó giống một tấm vải nhỏ tự nhiên buông rũ, xong đem một tay khác duỗi về phía nó, mà lát cắt đen ấy liền nuốt sống toàn bộ tay hắn, từ bên cạnh nhìn qua thì tay Thẩm Diệc Thanh hệt như bị cắt đứt chỉnh chỉnh tề tề.
Rồng nhỏ phát ra một tiếng gầm nhẹ sợ hãi, khẩn trương đưa một đầu ngón tay về phía khuẩn nhân, khuẩn nhân lập tức ôm hết đầu ngón tay cậu ta lấy làm an ủi.
“Ma vật không gian?” Thẩm Diệu bình tĩnh hỏi.
“Đúng.” Thẩm Diệc Thanh dùng ánh mắt dịu dàng luyến mộ nhìn nhìn Thẩm Diệu, mỉm cười nói, “Diệu Diệu thật thông minh.” Nói xong, hắn rút tay ra khỏi lát cắt, cái tay mới nãy hoàn toàn biến mất trong không khí hiện giờ không hề mất cọng lông nào.
“Ảnh ma là một loại ma vật sống ở thế giới hai chiều.” Thẩm Diệc Thanh giới thiệu với ba người, “Nó có sinh mệnh, cũng có thể sinh sản, nhưng căn cứ vào quan sát của chúng tôi thì chúng không có trí tuệ và tình cảm, nó có thể nhanh chóng nuốt bất cứ thứ gì thông qua thân thể nó vào một không gian khác, cũng có thể tùy thời nhổ ra, các cậu có thể hiểu nó như một cánh cửa thế giới khác có sinh mệnh, cho nên chúng ta có thể chứa phần dư thừa trong thân thể trong không gian được mở ra thông qua nó.”
Thẩm Diệu tò mò xáp qua, vói di động vào trong cơ thể ảnh ma xong lại rút ra, không thể tin nói: “Thứ này thế mà lại có sinh mệnh, nó ăn cái gì?”
Thẩm Diệc Thanh giải thích: “Nó sẽ không thật sự ‘ăn’ gì, chỉ hấp thu một chút năng lượng trong vật cắn nuốt. Cho nên mang ảnh ma ở trên người là có thể tự nhiên thay đổi thể tích và cân nặng của mình, chỉ cần trả giá một chút ma lực là được.”
“Thế mà em lại chưa từng nghe nói qua loại ma vật này…” Thẩm Diệu có loại cảm giác như làm thợ săn ma ba năm uổng phí.
“Bởi vì ảnh ma là đặc sản của hải vực bọn anh.” Thẩm Diệc Thanh nói, “Nó sống trong rãnh biển sâu, hòa hợp thành một thể với bóng tối dính trên vách đá, nếu như không có người ngoài quấy nhiễu thì vĩnh viễn cũng sẽ không chủ động đi ra, hơn nữa bởi vì rất không thu hút cho nên rất khó bị tìm được, nhân loại không phát hiện loại ma vật này cũng rất bình thường, hơn nữa kỳ thật ma vật dưới biển cũng có rất nhiều con không biết tới ảnh ma, chỉ có ma vật hình thể cực lớn, cần dùng đến ảnh ma như bọn anh mới biết được sự tồn tại của chúng nó.” Nói đến đây Thẩm Diệc Thanh dừng một chút, ánh mắt nhanh chóng đảo qua Thẩm Diệu, trong mắt mang theo chờ mong và khoe khoang như hiến vật quý nói, “Kỳ thật dưới biển sâu có rất nhiều ma vật chưa bao giờ lên bờ… Diệu Diệu nếu em cảm thấy hứng thú, anh có thể dắt em đi xem.”
“Được được.” Thẩm Diệu gật đầu lia lịa, có điều việc này đại khái là cậu có thể để về sau chậm rãi thương lượng với Thẩm Diệc Thanh, vì thế liền kéo đề tài trở về, hất hất cằm về phía rồng nhỏ nói, “Ý của anh là anh có thể đưa ma vật cho cậu ấy hả? Vậy chính anh thì làm sao?”
“Anh có hai con.” Thẩm Diệc Thanh lộ ra một nụ cười “không thể ngờ được nhỉ”, “Một con thường dùng, một con cất đó, tuổi thọ loại ma vật này rất dài, nhưng anh sợ có chuyện ngoài ý muốn… tết năm trước ba anh đến thăm anh, nhưng chỉ mang theo một con, bởi vì bỏ vào quá nhiều thứ, không cẩn thận căng rách nó, kết quả…” Thẩm Diệc Thanh không nói tỉ mỉ, chỉ buồn bã nói, “Anh liền mua căn nhà mới này.”
Hóa ra nhà ở đã bị ba ba không cẩn thận san thành đất bằng!
“Cho cậu dùng trước, nếu con này chết cậu trở về tìm tôi.” Thẩm Diệc Thanh ném ảnh ma trong tay vào ngực rồng nhỏ, “Cụ thể dùng như thế nào tôi cũng nói không rõ được, cậu đưa ma lực vào trong thân thể nó một chút, lại bỏ nó vào trong cơ thể mình cảm nhận rồi sẽ biết, vô cùng đơn giản.”
Chỉ cần không ngốc thì có thể học được rất nhanh, kraken bảo bảo cơ trí nghĩ.
Nhưng rồng nhỏ cố tình chính là một tên ngốc…
Cả thân thể ảnh ma chính là một cánh cửa không gian khác, nhưng ngoài rìa thì không, có thể dùng ngón tay nhéo ngoài rìa xách ảnh ma lên, rồng nhỏ học theo dáng vẻ của Thẩm Diệc Thanh xách ảnh ma lên đặt trên lòng bàn tay, đưa vào ảnh ma một chút ma lực, muốn nó tiến vào trong cơ thể mình, vì thế lát mảnh đen nhỏ ấy hòa tan trong lòng bàn tay trắng nõn của rồng nhỏ như mực tan vào nước.
Rồng nhỏ hết sức chăm chú giao lưu với ảnh ma trong cơ thể: “Grào, grào.”
Ảnh ma, nuốt cơ thể của tao vào đi.
Vì thế, giây tiếp theo, thân thể rồng nhỏ đã bị ảnh ma trung thực ngoằm một hơi nuốt hết vào không gian khác, chỉ để lại một cái đầu ở không gian này! Thân thể rồng nhỏ vốn đang ngồi trên sofa biến mất, đầu cạch một tiếng đập xuống sàn nhà, hệt như bóng cao su quay tròn lăn xa.
Khuẩn nhân sợ tới mức phi thân nhảy xuống bàn, chạy vọt mấy mét thở hồng hộc vọt tới cạnh đầu rồng nhỏ: “Cậu sao rồi!”
“Grào grào grào——” đau quá đau! Rồng nhỏ bị đau gào thét, trong mắt rưng rưng lòe lòe!
Nhổ ra nhổ ra! Rồng nhỏ sốt ruột nghĩ, vì thế thân thể lại bị ảnh ma phun ra.
Lại đi! Ánh mắt rồng nhỏ rực sáng, rất không chịu thua.
Vì thế, một giây đồng hồ sau, dưới đất chỉ còn lại có một bàn tay…
Rồng nhỏ thở hổn hển thoát ra từ trong không gian của ảnh ma, lại thử, lúc này dưới đất chỉ còn lại một dúm tóc đỏ cam, do thân thể rồng nhỏ chợt biến mất mà vô tội lay động trong gió nhẹ.
Thẩm Diệc Thanh thực không phúc hậu bật cười ra tiếng.
Khuẩn nhân: “…”
Khuẩn nhân túm dúm tóc ngốc kia, sốt ruột hô: “Cậu mau ra đây, chúng ta đừng thử nữa có được không?”
Rồng nhỏ xoạt một phát chui ra, cảnh tượng kia quả thực là y như đột nhiên mọc ra từ dưới sàn nhà vậy.
Rồng nhỏ đỏ mặt ngồi xếp bằng dưới đất, ngượng ngùng gầm nhẹ: “Grào, grào.”
Tớ nghỉ trước một lát, về sau thử lại.
Thẩm Diệc Thanh nghiêng mặt đi, môi như có như không lướt qua lỗ tai Thẩm Diệu, nhỏ giọng châm chọc: “Cho tới bây giờ chưa từng thấy ai ngốc như vậy.”
Thẩm Diệu nhéo nhéo lưng hắn ý bảo hắn không nên nói lung tung.
Tuy rằng rồng nhỏ quả thực là rất ngốc…
Nhưng lời nói thật thế này cũng không thể nói ngay mặt người ta được!
Thẩm Diệc Thanh không tổn hại rồng nhỏ nữa, sửa thành khen mình: “Lúc ấy anh học dùng ảnh ma, lần đầu tiên đã thành công.”
Là một kraken bảo bảo rất thông minh cực thông minh.
Thấy hai má rồng nhỏ trướng như quả cà chua, mắt thấy sắp bốc khói, Thẩm Diệu vừa bực mình vừa buồn cười chọt chọt Thẩm Diệc Thanh nói: “Được rồi, đừng nói nữa.”
Rồng nhỏ cất kỹ ảnh ma, tính về sau chậm rãi mày mò.
Nếu có thời gian thì tin là cậu vẫn có thể thành công sử dụng ảnh ma.
Ăn một bữa cơm chiều phong phú cuối cùng trong nhà Thẩm Diệc Thanh, rồng nhỏ và khuẩn nhân bước lên con đường mạo hiểm. Ban đêm, bọn họ đi đến nóc biệt thự của Thẩm Diệc Thanh, rồng nhỏ biến ra nguyên hình, khuẩn nhân ngồi vững trên bộ yên ngựa mini, buộc sợi dây an toàn đo ni đóng giày cho mình, trước mặt cậu đặt một cái giá để di động, giác hút cái giá hút trên vảy rồng bóng loáng của rồng nhỏ, phía trên là hướng dẫn sử dụng di động.
Bốn người tạm biệt một phen, khuẩn nhân dùng tay lật lật bản đồ, phấn chấn nói: “Chúng ta đến thác nước lớn thám hiểm trước!”
Rồng nhỏ cẩn thận xác nhận: “Bay hướng nào?”
Khuẩn nhân ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên tìm kiếm vật dấu hiệu để rồng nhỏ có thể phân biệt, lúc nhìn thấy ánh trăng trên chân trời liền cười, kỵ sĩ rồng nhỏ nhất trong lịch sử giơ tay cao cao chỉ vào ánh trăng, nói: “Chúng ta bay về hướng ánh trăng.”
Rồng nhỏ gầm nhẹ một tiếng, vẫy hai cánh, kích lên một trận gió ấm áp mà mãnh liệt, tóc Thẩm Diệu bị thổi tản ra hỗn độn, mà kiểu tóc của Thẩm Diệc Thanh lại không chút thay đổi, dù sao thì tóc của hắn đều là giả, là một phần thân thể mà hắn có thể khống chế…
Rồng nhỏ giống hệt một chú hồng hạc nhẹ nhàng bay lên trời, chở kỵ sĩ bé bỏng của cậu hướng về nơi trăng sao tận cùng trên trời cao, bước vào nơi ánh sao lấp lóe như kim cương và bên bờ giấc mộng. Chú rồng bay lượn phía chân trời nhanh chóng biến thành một hình cắt, dưới bối cảnh ánh trăng phụ trợ có vẻ tinh xảo mà sống động, cánh rồng khuấy nát đám mây đen nặng nơi chân trời, hướng về ánh trăng phá gió mà đi, không ngừng xuất phát, xuất phát.
Hành trình của nhà mạo hiểm khuẩn nhân và thiếu niên long tộc, rốt cuộc cũng bắt đầu.
Hết chương 60
Tác giả :
Lữ Thiên Dật