Đại Xúc
Chương 36: Bạch tuộc thì bạch tuộc vậy
Thẩm Diệu bị tươi cười đáng khinh của chủ nhiệm Trần chọc lên một lớp da gà, không dám ngủ tiếp, lắc lắc đầu ngồi thẳng, chơi di động nâng cao tinh thần.
Mấy phút đồng hồ đi qua, Thẩm Diệu phiền não kéo kéo cổ áo bệnh nhân, nhìn quét mọi nơi một vòng, cầm lấy một quyển tạp chí từ tủ đầu giường quạt quạt, thời tiết cuối thu, nhiệt độ trong phòng vốn dĩ đã không cao, dòng khí mát mẻ luồn vào cổ áo lướt qua làn da Thẩm Diệu, lại không thể nào giảm bớt cảm giác khô nóng thong thả nảy sinh trong cơ thể cậu, sức nóng ấy tựa như chôn giấu dưới da, không chỉ nóng, còn có một loại ngứa ngáy khôn kể, giống như phải khiến người ta hung hăng nắn bóp mấy phát mới có thể biến mất vậy. Thẩm Diệu thở hổn hển dùng tay quào lung tung vài cái trên gáy và xương quai xanh mình, hai má đỏ như uống rượu, một bộ phận bên dưới quần bệnh nhân cũng bị đội lên.
“Không phải chứ…” Thẩm Diệu miệng khô lưỡi khô cầm hơn phân nửa bình nước khoáng còn dư lại ở đầu giường, vặn nắp ra ực ực một hơi uống cạn, lập tức chống tủ đầu giường nhảy xuống đất. Động tác này giống như mở ra cái chốt nào đó, một giây trước Thẩm Diệu chỉ mới sinh ra phản ứng, nhưng chân vừa mới chạm được mặt đất, một trận dục vọng mạnh như sóng thần ầm một tiếng mất khống chế, chúng dễ dàng chảy vào mỗi một ngõ ngách thân thể Thẩm Diệu, cọ rửa lý trí hắn không còn một mảnh, làm hại Thẩm Diệu chỉ một lòng muốn nhanh chóng làm chút gì đó thư giải tình dục mãnh liệt kia một phen.
“Mẹ, lá gan không nhỏ, không sợ mình đánh chết hắn…” Trên lý luận Thẩm Diệu biết kỳ lân có ma lực thúc tình sinh vật khác, nhưng cậu quả thật không ngờ chủ nhiệm Trần lại bỉ ổi cộng thêm to gan lớn mật đến mức này, cậu hung hăng cắn môi một cái làm cho mình khôi phục tỉnh táo, một đường nhảy lò cò đến cửa phòng bệnh khóa lại, lại trốn vào buồng vệ sinh khóa cửa thêm một lần, lập tức đặt mông ngồi ở trên nắp bồn cầu, một bàn tay vội vàng cởi bỏ dây lưng quần, không thể chờ đợi luồn vào tự mình an ủi.
Hai má Thẩm Diệu hồng rực, trong mắt hiện lên hơi nước mênh mông, lông mi bị thấm ướt, hàng răng trắng nõn khó nhịn cắn môi dưới, làn da lộ ra bên ngoài quần áo hồng nhạt như hoa đào, cậu thở hồng hộc tựa đầu vào tường, lúc tinh trùng lên não không thể khống chế nhớ tới gương mặt tuấn mỹ không có tỳ vết của Thẩm Diệc Thanh, mà đại não vạn phần khát khao thì tức khắc suy một ra ba, tưởng tượng ra mấy hình ảnh mình bị Thẩm Diệc Thanh đặt ở dưới thân.
“Hưm…” Thẩm Diệu bị vọng tưởng trong đầu mình kích thích đến thân thể run lên, lấy di động ra nhanh chóng lật xem ảnh chụp của Thẩm Diệc Thanh.
Tuy rằng cậu nghiêm trọng hoài nghi thân phận Thẩm Diệc Thanh, nhưng điều này cũng không gây trở ngại lúc động tình cậu YY thân thể Thẩm Diệc Thanh, dù sao thì bé Thẩm Diệu mềm mại cũng đang là một động vật nửa người dưới không ổn…
Thẩm Diệu lật album, cảm xúc tăng vọt hưng phấn khó có thể kiềm chế, lại thình lình thoáng nhìn thấy một tấm ảnh có dấu vết so deep rõ ràng: trong ảnh Thẩm Diệc Thanh mang giày, hai cái chân dài mê người bị bao trong một cái quần dài cắt may vừa người, áo sơmi nhạt màu mỏng manh trên người bị mồ hôi thấm ướt, xuyên qua lớp vải có thể nhìn thấy một chút màu da, vòng eo hắn thoạt nhìn thon gầy hữu lực, cơ ngực no đủ rắn chắc như ẩn như hiện… Mà nam thần đẹp trai trong ảnh đang xoay người lấy xẻng xúc một bãi cớt bò khô cằn, mang vẻ mặt ông bác nông dân tươi cười hàm hậu đối mặt với màn ảnh, bản mặt bò của Bánh Quy Nhỏ bên phải hình ảnh kéo ra dài ngoằn, hiển nhiên cũng không quá vui vẻ!
Status đi kèm tấm ảnh này là: “Một tên sen xúc phân ưu tú.”
“…” Thẩm Diệu yên lặng cất di động, có hơi mệt mỏi.
Lúc này, chủ nhiệm Trần tính phỏng chừng thời gian không chênh lệch lắm dùng chìa khóa mở cửa phòng bệnh ra, đẩy cửa vào, lại khóa trái cửa.
Trên giường bệnh không có ai, ngược lại cửa buồng vệ sinh đóng chặt, trong khe cửa lộ ra ánh sáng.
Trần chủ nhiệm háo sắc gõ vài cái trên cửa, dùng làn điệu đáng khinh kêu gọi: “Diệu Diệu? Chỗ nào không khỏe, đi ra tôi trị cho em.”
Thẩm Diệu thở hổn hển quát mắng: “Cút ——!”
Chờ vết thương lành rồi phải trùm bao tải tên biến thái này đánh một trận mới được!
Chủ nhiệm Trần mỉm cười ti tiện, còn muốn mở miệng, bên cạnh hắn ta lại có một cái xúc tu bắn ra như tia chớp, tức khắc quấn quanh đầu hắn ta vài vòng, bao cả khuôn mặt hắn ta kín kín kẽ kẽ!
“Hưm hưm…” Chủ nhiệm Trần mở không nổi miệng cũng xoay không nổi đầu, chỉ có hai lỗ mũi còn có thể hít thở, hắn kêu rên muốn kéo xúc tu kia ra, nhưng cánh tay vừa mới nâng lên đã bị một cái xúc tu khác quấn chặt hai bên người, chủ nhiệm Trần triệt để luống cuống, nhấc chân muốn đá cửa, hai chân lại bị xúc tu nối gót mà tới trói chặt. Ngắn ngủn vài giây đồng hồ, cả người chủ nhiệm Trần đã bị xúc tu bọc thành một cái xác ướp không thể động đậy mảy may, bị nâng lên một đường thẳng tắp đưa đến bên cửa sổ phòng bệnh.
Thẩm Diệc Thanh đã nấp trong tủ quần áo nhìn trộm một hồi lâu, nhìn rất rõ chân tướng, lúc này cực kỳ căm ghét chủ nhiệm Trần mưu toan dụ dỗ gian dâm Thẩm Diệu, nếu không phải còn cần cái sừng trên đầu hắn ta, thì tám phần là đã xem hắn ta thành bánh quy nhai răng rắc rồi.
Thẩm Diệc Thanh đẩy cửa sổ ra, dùng giác hút hút lấy tường ngoài, mang theo chủ nhiệm Trần bị bọc thành xác ướp leo lên sân thượng không người.
Thẩm Diệu đang nắm chặt cây cọ bồn cầu chuẩn bị đánh một trận với chủ nhiệm Trần phá cửa mà vào: “…”
Sao lại không có động tĩnh, bảo cút liền cút? Nghe lời dữ vậy sao!?
“Biến ra nguyên hình cho tao.” Trên sân thượng, Thẩm Diệc Thanh ra lệnh.
Chủ nhiệm Trần kêu rên vài tiếng, nhưng không có hành động biến hình, hiển nhiên là đang kháng nghị.
Thẩm Diệc Thanh: “Không biến hả?”
Chủ nhiệm Trần: “Hưm hưm ưm!”
Thẩm Diệc Thanh buông lỏng phần lớn xúc tu quấn trên người chủ nhiệm Trần, chỉ chừa một cọng bịt mồm và một cọng trói chân, trút đầu chủ nhiệm Trần xuống treo chân lên cao, một cái xúc tu thô to khác thì giống như roi hung hăng quất trên người chủ nhiệm Trần.
Vút! Vút! Vút!
Chủ nhiệm Trần bị quất đến xoay tới xoay lui, nhưng ngay cả kêu cũng không kêu được, vô cùng thảm.
Treo quất như vậy chốc lát, Thẩm Diệc Thanh lại ra lệnh: “Biến ra nguyên hình.”
Chủ nhiệm Trần điên cuồng xoay múa giữa không trung, thề sống chết không làm.
Thẩm Diệc Thanh hừ lạnh, mở ra cái mồm đủ để nuốt vào ba con kỳ lân, lập tức treo chủ nhiệm Trần ngay trên cái miệng khổng lồ của mình, từng chút một đưa hắn ta xuống miệng, đồng thời còn nhanh chóng bập răng trên răng dưới vài cái, hơn một trăm cái răng nanh sắc bén cọ nhau, phát ra tiếng cạch cạch vang dội như sắt thép.
Chủ nhiệm Trần điên cuồng giãy dụa, mặt căng thành màu gan heo, nhưng cho dù hắn ta dùng hết toàn lực cũng không thể khiến xúc tu Thẩm Diệc Thanh quấn trên người mình buông lỏng mảy may, rất nhanh, nửa người chủ nhiệm Trần đều vào trong cái miệng khổng lồ của Thẩm Diệc Thanh, mà xúc tu Thẩm Diệc Thanh quấn trên mắt cá chân chủ nhiệm Trần càng ngày càng lỏng, giống như có thể buông ra bất cứ lúc nào…
“Hưm hưm hưm ——” chủ nhiệm Trần liều mạng rầm rì, quanh thân dát lên một luồng sáng trắng nhu hòa như nước gợn, hình người trong vầng sáng nhanh chóng biến hóa, cuối cùng chủ nhiệm Trần cũng biến về nguyên hình dưới sự uy hiếp của Thẩm Diệc Thanh. Một con kỳ lân ngoại hình thánh khiết mỹ lệ màu bạc bất lực treo ngay trên cái miệng rộng của Thẩm Diệc Thanh, trên người còn treo quần áo bị căng rách khi biến hình.
“Tao chỉ muốn sừng của mày, không muốn mạng.” Giọng điệu Thẩm Diệc Thanh bình tĩnh uy hiếp, “Nhưng nếu mày dám nói ra ngoài, tao sẽ giết mày, tất cả thợ săn ma ở thành phố này cùng tiến công cũng không phải đối thủ của tao.”
Mà cả nước cùng tiến công, cũng không phải đối thủ của ba ba tao!
Hải nhị đại chính là ngang ngược như thế đó.
Kỳ lân liều mạng gật đầu, sừng đánh vào răng Thẩm Diệc Thanh, kêu cạch cạch cạch.
Thẩm Diệc Thanh vừa lòng dùng một cái xúc tu quấn lấy sừng kỳ lân, kỳ lân ủ rũ rên rỉ hai tiếng, lại không giãy dụa, theo một tiếng xương cốt gãy ngang giòn vang, sừng kỳ lân bị Thẩm Diệc Thanh tay không bẻ xuống. Kỳ lân đau đến kêu ngao ngao, còn chưa kịp hoàn hồn lại từ trong đau đớn, đã bị Thẩm Diệc Thanh dùng xúc tu vứt xuống khỏi sân thượng giống như vứt rác, ngã gãy hết bốn cái chân ngựa!
Lúc này dù Thẩm Diệu muốn đánh hắn ta một trận nữa cũng không có chỗ để đánh…
Thẩm Diệc Thanh cất kỹ sừng kỳ lân, chuẩn bị về sau có cơ hội lén đút cho Thẩm Diệu ăn.
Lời đồn ăn sừng kỳ lân có thể trường sinh bất lão là khoa trương, nhưng nhân loại ăn thứ này quả thật có thể kéo dài tuổi thọ trên diện rộng, đạt tới mức độ giống Thẩm Diệc Thanh hẳn là không thành vấn đề. Ngay khoảnh khắc biết chủ nhiệm Trần là kỳ lân, Thẩm Diệc Thanh đã bắt đầu ngấp nghé sừng hắn ta, lúc này cuối cùng cũng có cớ quang minh chính đại để bẻ sừng, trong lòng còn có chút lân lân vui sướng!
Thẩm Diệc Thanh theo đường cũ bò lại phòng bệnh Thẩm Diệu, đẩy cửa sổ ra nhảy vào, lấy ra thuốc tăng cường ma lực luôn mang theo bên người uống một ống, cảm xúc mênh mông đi đến trước cửa buồng vệ sinh, gõ gõ cửa, dịu dàng kêu: “Diệu Diệu mở cửa, là tôi.”
Thẩm Diệu ở bên trong đã sắp điên rồi, cậu đã tự phát tiết một lần, nhưng mà dục vọng muốn mạng kia hoàn toàn không có xu thế biến mất, ngược lại còn càng ngày càng nghiêm trọng, giống như không đến một lần đao thật súng thật liền không ổn lên được. Cho nên khi nghe thấy giọng nói từ tính dụ người của Thẩm Diệc Thanh, Thẩm Diệu còn cho là mình khát khao đến độ xuất hiện ảo giác, cậu nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy, dán lỗ tai trên ván cửa, cảnh giác hỏi: “Ai?”
Thẩm Diệc Thanh: “Tôi, Thẩm Diệc Thanh, mở cửa.”
Thẩm Diệu chỉ do dự không đến một giây đồng hồ liền mở cửa, hai má cậu hồng rực giống như dang phát sốt cao, hai cánh môi mỏng khẽ hé, xuyên qua kẽ răng có thể mơ hồ nhìn thấy đầu lưỡi hồng nhuận trơn mượt bên trong, miệng mũi cậu cùng sử dụng thở hổn hển, ngay cả hơi thở ra cũng mang theo cảm giác ngọt ngấy. Đồ bệnh nhân trên người cậu cởi hết nút, lồng ngực hồng nhạt và eo bụng nhìn một cái không sót gì, hai đầu vú bị bản thân cậu xoa bóp đến sung huyết căng cứng hăng hái đứng thẳng trong không khí, trong không gian nhỏ hẹp tràn ngập mùi vị, mà dưới đất rơi rớt vài cục giấy dính nhớp.
“Cục cưng, em thật là đẹp… tôi…” Thẩm Diệc Thanh kích động đến chóng mặt, tua giao phối tức khắc căng trướng đến phát đau, đội quần lên căng phồng, hắn đang muốn bịa ra cái cớ vụng về để giải thích nguyên nhân mình đột nhiên xuất hiện ở nơi này, Thẩm Diệu lại ôm mặt hắn, nghiêng đầu, trong ánh mắt mang theo tình dục vô tội lại hết sức chân thành, kích động hôn lên, đầu lưỡi lập tức đột phá phòng tuyến của Thẩm Diệc Thanh, háo sắc đảo qua mặt lưỡi hắn.
Vài giây sau, Thẩm Diệu nhíu mày, môi như gần như xa dán vào môi Thẩm Diệc Thanh: “Anh lại uống thuốc đó hả?”
Bản mặt già của Thẩm Diệc Thanh đỏ lên, ngậm họng không đáp, ôm siết eo Thẩm Diệu, cúi đầu làm sâu nụ hôn này, hắn vừa ôm như vậy, thân thể hai người liền không còn khe hở dán với nhau, hai cây tính khí cứng rắn lửa nóng cách quần đè lên nhau, Thẩm Diệc Thanh không chịu nổi, thẳng lưng nhẹ nhàng chọt một chút. Lý trí Thẩm Diệu vốn dĩ ngay bên bờ sụp đổ, bị chọt như vậy liền giống như phát điên, vừa nuốt đầu lưỡi Thẩm Diệc Thanh từng ngụm từng ngụm giống như nuốt rau câu, vừa hừ nhẹ như bé mèo con, đem cái thứ cứng đến phát đau của mình cọ đến cọ đi trên người Thẩm Diệc Thanh, giọng vừa ngọt ngào vừa lẳng lơ cầu xin: “Thẩm Diệc Thanh, em khó chịu, anh sờ sờ…”
Thẩm Diệc Thanh lại hung hăng hôn môi Thẩm Diệu, lập tức thoáng thối lui một chút, chậc chậc ra tiếng hôn mút thịt mềm bên tai bên cổ Thẩm Diệu, một tay nghiền ép đầu vú đã bị đùa bỡn cứng như hòn đá nhỏ của Thẩm Diệu, một tay tiến vào trong quần bệnh nhân lỏng lẻo nắm chặt tính khí đang không ngừng phun dịch chà xát trêu chọc.
Năm ngón tay Thẩm Diệu len vào trong đầu tóc Thẩm Diệc Thanh, há mồm ngọt ngào kêu lên: “A…”
Thẩm Diệc Thanh bị dáng vẻ Thẩm Diệu như vậy quyến rũ đến phát cuồng, thấy vô cùng may mắn vì vừa rồi mình uống thuốc tăng cường ma lực, không thì hiện tại xác định vững chắc đã kích động đến hiện nguyên hình. Thẩm Diệu cắn môi cởi dây lưng Thẩm Diệc Thanh, nhưng bởi vì lý trí tháo chạy toàn diện, ngay cả cởi dây lưng cũng dường như thành một nan đề tràn ngập khiêu chiến, Thẩm Diệu chiến đấu hăng hái một chốc không có kết quả, hoàn toàn không có kiên nhẫn, một phát kéo khóa quần Thẩm Diệc Thanh xuống, cách quần lót nắm chặt thứ thô to đến khủng bố kia, hầu kết lăn lộn, đỏ mặt nói: “To quá…”
Vầy tính là gì, Thẩm Diệc Thanh hơi tự hào nghĩ, đây chỉ là dáng vẻ của lớp ngụy trang nhân loại thôi, nếu thả tua giao phối chân chính ra hết, thì phải dài tận hai mét lận đó!
“Lên trên giường đi.” Thẩm Diệu nói giọng khàn khàn, hai người một đường ôm hôn, âu yếm, quần áo hỗn độn cùng ngã lăn xuống giường bệnh, Thẩm Diệu đá rơi quần mình, áo bệnh nhân rộng lớn mắc ở khuỷu tay, lộ ra bả vai đường cong xinh đẹp, phần trước quần lót bông màu trắng đã ướt một khoảng nhỏ, cậu tách chân ngồi xổm trước mặt Thẩm Diệc Thanh, ôm lấy cổ Thẩm Diệc Thanh, dùng đầu vú ngứa ngáy không ngừng cọ cọ cơ ngực Thẩm Diệc Thanh.
“Diệu Diệu, em… thật sự bằng lòng làm với anh sao?” Thẩm Diệc Thanh không muốn giậu đổ bìm leo, tuy rằng hắn đang giậu đổ bìm leo rồi.
Thẩm Diệu bạo lực xé mở áo sơmi Thẩm Diệc Thanh, dùng lưỡi liếm hôn cổ và xương quai xanh mê người của Thẩm Diệc Thanh, giọng khàn khàn: “Hiện giờ đầy đầu óc em đều là muốn bị thao…”
Thẩm Diệc Thanh vừa thích lại vừa có chút khổ sở: “Diệu Diệu có phải em chỉ không muốn hời cho người khác thôi, chứ không phải thật sự muốn cùng anh…”
“Còn có mặt mũi so đo với em à?” Nhắc tới cái này Thẩm Diệu liền giận run cả người, “Ngay cả anh là người hay chó em còn không biết.”
Thẩm Diệc Thanh chớp chớp đôi mắt đen vô tội, nói: “Không phải chó.”
Động tác của Thẩm Diệu khựng lại: “…”
“Không nói cái này, tóm lại thì cả đời anh đều tốt với em, cưng chiều em, yêu em, ngay cả bạch tuộc viên chiên cũng làm cho em.” Thẩm Diệc Thanh vội vàng thổ lộ, tình cảm nóng như lửa, dịu dàng như chuồn chuồn lướt nước hôn lên trán Thẩm Diệu, trịnh trọng nói, “Em sẽ không hối hận đâu.”
Thẩm Diệu buồn bã nói: “Cho nên thật sự là bạch tuộc à?”
Thẩm Diệc Thanh điên cuồng lắc đầu: “Không phải bạch tuộc!”
“Bạch tuộc thì bạch tuộc vậy.” Ít nhất ăn ngon, Thẩm Diệu cảm thấy mình cũng sắp nghẹn chết rồi, lý trí hoàn toàn vỡ đê, cậu bất chấp ôm lấy cổ Thẩm Diệc Thanh, cùng hắn lăn ngã lên giường bệnh, hai cái chân dài như yêu tinh quấn trên lưng Thẩm Diệc Thanh. Thẩm Diệc Thanh cúi người đè lên cậu, hai tay kích động cách quần lót vuốt ve gò mông xúc cảm tuyệt vời của Thẩm Diệu, xoa nhẹ mấy phát liền nhịn không được một tay kéo miếng vải vướng bận kia ném xuống, mỗi tay một bên bắt lấy hai cánh mông thịt mượt mà, hệt như nặn bột mà nắm nắm xoa bóp, Thẩm Diệu vô cùng phối hợp hơi hơi nâng eo, khiến giữa mông với ván giường dư ra một chút khe hở, làm cho Thẩm Diệc Thanh xoa tiện lợi thông thuận.
Hai người lại thân thiết chốc lát, Thẩm Diệc Thanh đứng thẳng dậy, cũng cởi mình sạch trơn, một ngón tay luồn vào trong khe hẹp, thử thăm dò xoa ấn huyệt khẩu phấn nộn chật hẹp, Thẩm Diệu bị kích thích đến toàn thân khẽ run, cũng không trốn, chỉ ôm lấy cổ Thẩm Diệc Thanh đè hắn xuống hôn môi. Thẩm Diệc Thanh ấn xoa huyệt khẩu một chốc, thấy đã tàm tạm, liền âm thầm dùng tua giao phối phân bố ra chất lỏng thúc tình thấm ướt ngón tay, chậm rãi đâm một ngón vào.
“Thứ gì ướt ướt vậy…” Thẩm Diệu hỏi.
“Nước miếng.” Thẩm Diệc Thanh nói dối.
Trong đầu Thẩm Diệu hỗn độn, hoàn toàn không còn năng lực phân biệt, cảm giác bị tiến vào có chút khác thường, nhưng không có đau đớn, trong lối hẹp thậm chí còn sinh ra một trận ngứa ngáy rất nhẹ, Thẩm Diệu hừ khẽ hai tiếng, bắt được cổ tay Thẩm Diệc Thanh, vội vàng nói: “Em không đau, anh nhanh một chút có được không…”
Hết chương 36
Mấy phút đồng hồ đi qua, Thẩm Diệu phiền não kéo kéo cổ áo bệnh nhân, nhìn quét mọi nơi một vòng, cầm lấy một quyển tạp chí từ tủ đầu giường quạt quạt, thời tiết cuối thu, nhiệt độ trong phòng vốn dĩ đã không cao, dòng khí mát mẻ luồn vào cổ áo lướt qua làn da Thẩm Diệu, lại không thể nào giảm bớt cảm giác khô nóng thong thả nảy sinh trong cơ thể cậu, sức nóng ấy tựa như chôn giấu dưới da, không chỉ nóng, còn có một loại ngứa ngáy khôn kể, giống như phải khiến người ta hung hăng nắn bóp mấy phát mới có thể biến mất vậy. Thẩm Diệu thở hổn hển dùng tay quào lung tung vài cái trên gáy và xương quai xanh mình, hai má đỏ như uống rượu, một bộ phận bên dưới quần bệnh nhân cũng bị đội lên.
“Không phải chứ…” Thẩm Diệu miệng khô lưỡi khô cầm hơn phân nửa bình nước khoáng còn dư lại ở đầu giường, vặn nắp ra ực ực một hơi uống cạn, lập tức chống tủ đầu giường nhảy xuống đất. Động tác này giống như mở ra cái chốt nào đó, một giây trước Thẩm Diệu chỉ mới sinh ra phản ứng, nhưng chân vừa mới chạm được mặt đất, một trận dục vọng mạnh như sóng thần ầm một tiếng mất khống chế, chúng dễ dàng chảy vào mỗi một ngõ ngách thân thể Thẩm Diệu, cọ rửa lý trí hắn không còn một mảnh, làm hại Thẩm Diệu chỉ một lòng muốn nhanh chóng làm chút gì đó thư giải tình dục mãnh liệt kia một phen.
“Mẹ, lá gan không nhỏ, không sợ mình đánh chết hắn…” Trên lý luận Thẩm Diệu biết kỳ lân có ma lực thúc tình sinh vật khác, nhưng cậu quả thật không ngờ chủ nhiệm Trần lại bỉ ổi cộng thêm to gan lớn mật đến mức này, cậu hung hăng cắn môi một cái làm cho mình khôi phục tỉnh táo, một đường nhảy lò cò đến cửa phòng bệnh khóa lại, lại trốn vào buồng vệ sinh khóa cửa thêm một lần, lập tức đặt mông ngồi ở trên nắp bồn cầu, một bàn tay vội vàng cởi bỏ dây lưng quần, không thể chờ đợi luồn vào tự mình an ủi.
Hai má Thẩm Diệu hồng rực, trong mắt hiện lên hơi nước mênh mông, lông mi bị thấm ướt, hàng răng trắng nõn khó nhịn cắn môi dưới, làn da lộ ra bên ngoài quần áo hồng nhạt như hoa đào, cậu thở hồng hộc tựa đầu vào tường, lúc tinh trùng lên não không thể khống chế nhớ tới gương mặt tuấn mỹ không có tỳ vết của Thẩm Diệc Thanh, mà đại não vạn phần khát khao thì tức khắc suy một ra ba, tưởng tượng ra mấy hình ảnh mình bị Thẩm Diệc Thanh đặt ở dưới thân.
“Hưm…” Thẩm Diệu bị vọng tưởng trong đầu mình kích thích đến thân thể run lên, lấy di động ra nhanh chóng lật xem ảnh chụp của Thẩm Diệc Thanh.
Tuy rằng cậu nghiêm trọng hoài nghi thân phận Thẩm Diệc Thanh, nhưng điều này cũng không gây trở ngại lúc động tình cậu YY thân thể Thẩm Diệc Thanh, dù sao thì bé Thẩm Diệu mềm mại cũng đang là một động vật nửa người dưới không ổn…
Thẩm Diệu lật album, cảm xúc tăng vọt hưng phấn khó có thể kiềm chế, lại thình lình thoáng nhìn thấy một tấm ảnh có dấu vết so deep rõ ràng: trong ảnh Thẩm Diệc Thanh mang giày, hai cái chân dài mê người bị bao trong một cái quần dài cắt may vừa người, áo sơmi nhạt màu mỏng manh trên người bị mồ hôi thấm ướt, xuyên qua lớp vải có thể nhìn thấy một chút màu da, vòng eo hắn thoạt nhìn thon gầy hữu lực, cơ ngực no đủ rắn chắc như ẩn như hiện… Mà nam thần đẹp trai trong ảnh đang xoay người lấy xẻng xúc một bãi cớt bò khô cằn, mang vẻ mặt ông bác nông dân tươi cười hàm hậu đối mặt với màn ảnh, bản mặt bò của Bánh Quy Nhỏ bên phải hình ảnh kéo ra dài ngoằn, hiển nhiên cũng không quá vui vẻ!
Status đi kèm tấm ảnh này là: “Một tên sen xúc phân ưu tú.”
“…” Thẩm Diệu yên lặng cất di động, có hơi mệt mỏi.
Lúc này, chủ nhiệm Trần tính phỏng chừng thời gian không chênh lệch lắm dùng chìa khóa mở cửa phòng bệnh ra, đẩy cửa vào, lại khóa trái cửa.
Trên giường bệnh không có ai, ngược lại cửa buồng vệ sinh đóng chặt, trong khe cửa lộ ra ánh sáng.
Trần chủ nhiệm háo sắc gõ vài cái trên cửa, dùng làn điệu đáng khinh kêu gọi: “Diệu Diệu? Chỗ nào không khỏe, đi ra tôi trị cho em.”
Thẩm Diệu thở hổn hển quát mắng: “Cút ——!”
Chờ vết thương lành rồi phải trùm bao tải tên biến thái này đánh một trận mới được!
Chủ nhiệm Trần mỉm cười ti tiện, còn muốn mở miệng, bên cạnh hắn ta lại có một cái xúc tu bắn ra như tia chớp, tức khắc quấn quanh đầu hắn ta vài vòng, bao cả khuôn mặt hắn ta kín kín kẽ kẽ!
“Hưm hưm…” Chủ nhiệm Trần mở không nổi miệng cũng xoay không nổi đầu, chỉ có hai lỗ mũi còn có thể hít thở, hắn kêu rên muốn kéo xúc tu kia ra, nhưng cánh tay vừa mới nâng lên đã bị một cái xúc tu khác quấn chặt hai bên người, chủ nhiệm Trần triệt để luống cuống, nhấc chân muốn đá cửa, hai chân lại bị xúc tu nối gót mà tới trói chặt. Ngắn ngủn vài giây đồng hồ, cả người chủ nhiệm Trần đã bị xúc tu bọc thành một cái xác ướp không thể động đậy mảy may, bị nâng lên một đường thẳng tắp đưa đến bên cửa sổ phòng bệnh.
Thẩm Diệc Thanh đã nấp trong tủ quần áo nhìn trộm một hồi lâu, nhìn rất rõ chân tướng, lúc này cực kỳ căm ghét chủ nhiệm Trần mưu toan dụ dỗ gian dâm Thẩm Diệu, nếu không phải còn cần cái sừng trên đầu hắn ta, thì tám phần là đã xem hắn ta thành bánh quy nhai răng rắc rồi.
Thẩm Diệc Thanh đẩy cửa sổ ra, dùng giác hút hút lấy tường ngoài, mang theo chủ nhiệm Trần bị bọc thành xác ướp leo lên sân thượng không người.
Thẩm Diệu đang nắm chặt cây cọ bồn cầu chuẩn bị đánh một trận với chủ nhiệm Trần phá cửa mà vào: “…”
Sao lại không có động tĩnh, bảo cút liền cút? Nghe lời dữ vậy sao!?
“Biến ra nguyên hình cho tao.” Trên sân thượng, Thẩm Diệc Thanh ra lệnh.
Chủ nhiệm Trần kêu rên vài tiếng, nhưng không có hành động biến hình, hiển nhiên là đang kháng nghị.
Thẩm Diệc Thanh: “Không biến hả?”
Chủ nhiệm Trần: “Hưm hưm ưm!”
Thẩm Diệc Thanh buông lỏng phần lớn xúc tu quấn trên người chủ nhiệm Trần, chỉ chừa một cọng bịt mồm và một cọng trói chân, trút đầu chủ nhiệm Trần xuống treo chân lên cao, một cái xúc tu thô to khác thì giống như roi hung hăng quất trên người chủ nhiệm Trần.
Vút! Vút! Vút!
Chủ nhiệm Trần bị quất đến xoay tới xoay lui, nhưng ngay cả kêu cũng không kêu được, vô cùng thảm.
Treo quất như vậy chốc lát, Thẩm Diệc Thanh lại ra lệnh: “Biến ra nguyên hình.”
Chủ nhiệm Trần điên cuồng xoay múa giữa không trung, thề sống chết không làm.
Thẩm Diệc Thanh hừ lạnh, mở ra cái mồm đủ để nuốt vào ba con kỳ lân, lập tức treo chủ nhiệm Trần ngay trên cái miệng khổng lồ của mình, từng chút một đưa hắn ta xuống miệng, đồng thời còn nhanh chóng bập răng trên răng dưới vài cái, hơn một trăm cái răng nanh sắc bén cọ nhau, phát ra tiếng cạch cạch vang dội như sắt thép.
Chủ nhiệm Trần điên cuồng giãy dụa, mặt căng thành màu gan heo, nhưng cho dù hắn ta dùng hết toàn lực cũng không thể khiến xúc tu Thẩm Diệc Thanh quấn trên người mình buông lỏng mảy may, rất nhanh, nửa người chủ nhiệm Trần đều vào trong cái miệng khổng lồ của Thẩm Diệc Thanh, mà xúc tu Thẩm Diệc Thanh quấn trên mắt cá chân chủ nhiệm Trần càng ngày càng lỏng, giống như có thể buông ra bất cứ lúc nào…
“Hưm hưm hưm ——” chủ nhiệm Trần liều mạng rầm rì, quanh thân dát lên một luồng sáng trắng nhu hòa như nước gợn, hình người trong vầng sáng nhanh chóng biến hóa, cuối cùng chủ nhiệm Trần cũng biến về nguyên hình dưới sự uy hiếp của Thẩm Diệc Thanh. Một con kỳ lân ngoại hình thánh khiết mỹ lệ màu bạc bất lực treo ngay trên cái miệng rộng của Thẩm Diệc Thanh, trên người còn treo quần áo bị căng rách khi biến hình.
“Tao chỉ muốn sừng của mày, không muốn mạng.” Giọng điệu Thẩm Diệc Thanh bình tĩnh uy hiếp, “Nhưng nếu mày dám nói ra ngoài, tao sẽ giết mày, tất cả thợ săn ma ở thành phố này cùng tiến công cũng không phải đối thủ của tao.”
Mà cả nước cùng tiến công, cũng không phải đối thủ của ba ba tao!
Hải nhị đại chính là ngang ngược như thế đó.
Kỳ lân liều mạng gật đầu, sừng đánh vào răng Thẩm Diệc Thanh, kêu cạch cạch cạch.
Thẩm Diệc Thanh vừa lòng dùng một cái xúc tu quấn lấy sừng kỳ lân, kỳ lân ủ rũ rên rỉ hai tiếng, lại không giãy dụa, theo một tiếng xương cốt gãy ngang giòn vang, sừng kỳ lân bị Thẩm Diệc Thanh tay không bẻ xuống. Kỳ lân đau đến kêu ngao ngao, còn chưa kịp hoàn hồn lại từ trong đau đớn, đã bị Thẩm Diệc Thanh dùng xúc tu vứt xuống khỏi sân thượng giống như vứt rác, ngã gãy hết bốn cái chân ngựa!
Lúc này dù Thẩm Diệu muốn đánh hắn ta một trận nữa cũng không có chỗ để đánh…
Thẩm Diệc Thanh cất kỹ sừng kỳ lân, chuẩn bị về sau có cơ hội lén đút cho Thẩm Diệu ăn.
Lời đồn ăn sừng kỳ lân có thể trường sinh bất lão là khoa trương, nhưng nhân loại ăn thứ này quả thật có thể kéo dài tuổi thọ trên diện rộng, đạt tới mức độ giống Thẩm Diệc Thanh hẳn là không thành vấn đề. Ngay khoảnh khắc biết chủ nhiệm Trần là kỳ lân, Thẩm Diệc Thanh đã bắt đầu ngấp nghé sừng hắn ta, lúc này cuối cùng cũng có cớ quang minh chính đại để bẻ sừng, trong lòng còn có chút lân lân vui sướng!
Thẩm Diệc Thanh theo đường cũ bò lại phòng bệnh Thẩm Diệu, đẩy cửa sổ ra nhảy vào, lấy ra thuốc tăng cường ma lực luôn mang theo bên người uống một ống, cảm xúc mênh mông đi đến trước cửa buồng vệ sinh, gõ gõ cửa, dịu dàng kêu: “Diệu Diệu mở cửa, là tôi.”
Thẩm Diệu ở bên trong đã sắp điên rồi, cậu đã tự phát tiết một lần, nhưng mà dục vọng muốn mạng kia hoàn toàn không có xu thế biến mất, ngược lại còn càng ngày càng nghiêm trọng, giống như không đến một lần đao thật súng thật liền không ổn lên được. Cho nên khi nghe thấy giọng nói từ tính dụ người của Thẩm Diệc Thanh, Thẩm Diệu còn cho là mình khát khao đến độ xuất hiện ảo giác, cậu nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy, dán lỗ tai trên ván cửa, cảnh giác hỏi: “Ai?”
Thẩm Diệc Thanh: “Tôi, Thẩm Diệc Thanh, mở cửa.”
Thẩm Diệu chỉ do dự không đến một giây đồng hồ liền mở cửa, hai má cậu hồng rực giống như dang phát sốt cao, hai cánh môi mỏng khẽ hé, xuyên qua kẽ răng có thể mơ hồ nhìn thấy đầu lưỡi hồng nhuận trơn mượt bên trong, miệng mũi cậu cùng sử dụng thở hổn hển, ngay cả hơi thở ra cũng mang theo cảm giác ngọt ngấy. Đồ bệnh nhân trên người cậu cởi hết nút, lồng ngực hồng nhạt và eo bụng nhìn một cái không sót gì, hai đầu vú bị bản thân cậu xoa bóp đến sung huyết căng cứng hăng hái đứng thẳng trong không khí, trong không gian nhỏ hẹp tràn ngập mùi vị, mà dưới đất rơi rớt vài cục giấy dính nhớp.
“Cục cưng, em thật là đẹp… tôi…” Thẩm Diệc Thanh kích động đến chóng mặt, tua giao phối tức khắc căng trướng đến phát đau, đội quần lên căng phồng, hắn đang muốn bịa ra cái cớ vụng về để giải thích nguyên nhân mình đột nhiên xuất hiện ở nơi này, Thẩm Diệu lại ôm mặt hắn, nghiêng đầu, trong ánh mắt mang theo tình dục vô tội lại hết sức chân thành, kích động hôn lên, đầu lưỡi lập tức đột phá phòng tuyến của Thẩm Diệc Thanh, háo sắc đảo qua mặt lưỡi hắn.
Vài giây sau, Thẩm Diệu nhíu mày, môi như gần như xa dán vào môi Thẩm Diệc Thanh: “Anh lại uống thuốc đó hả?”
Bản mặt già của Thẩm Diệc Thanh đỏ lên, ngậm họng không đáp, ôm siết eo Thẩm Diệu, cúi đầu làm sâu nụ hôn này, hắn vừa ôm như vậy, thân thể hai người liền không còn khe hở dán với nhau, hai cây tính khí cứng rắn lửa nóng cách quần đè lên nhau, Thẩm Diệc Thanh không chịu nổi, thẳng lưng nhẹ nhàng chọt một chút. Lý trí Thẩm Diệu vốn dĩ ngay bên bờ sụp đổ, bị chọt như vậy liền giống như phát điên, vừa nuốt đầu lưỡi Thẩm Diệc Thanh từng ngụm từng ngụm giống như nuốt rau câu, vừa hừ nhẹ như bé mèo con, đem cái thứ cứng đến phát đau của mình cọ đến cọ đi trên người Thẩm Diệc Thanh, giọng vừa ngọt ngào vừa lẳng lơ cầu xin: “Thẩm Diệc Thanh, em khó chịu, anh sờ sờ…”
Thẩm Diệc Thanh lại hung hăng hôn môi Thẩm Diệu, lập tức thoáng thối lui một chút, chậc chậc ra tiếng hôn mút thịt mềm bên tai bên cổ Thẩm Diệu, một tay nghiền ép đầu vú đã bị đùa bỡn cứng như hòn đá nhỏ của Thẩm Diệu, một tay tiến vào trong quần bệnh nhân lỏng lẻo nắm chặt tính khí đang không ngừng phun dịch chà xát trêu chọc.
Năm ngón tay Thẩm Diệu len vào trong đầu tóc Thẩm Diệc Thanh, há mồm ngọt ngào kêu lên: “A…”
Thẩm Diệc Thanh bị dáng vẻ Thẩm Diệu như vậy quyến rũ đến phát cuồng, thấy vô cùng may mắn vì vừa rồi mình uống thuốc tăng cường ma lực, không thì hiện tại xác định vững chắc đã kích động đến hiện nguyên hình. Thẩm Diệu cắn môi cởi dây lưng Thẩm Diệc Thanh, nhưng bởi vì lý trí tháo chạy toàn diện, ngay cả cởi dây lưng cũng dường như thành một nan đề tràn ngập khiêu chiến, Thẩm Diệu chiến đấu hăng hái một chốc không có kết quả, hoàn toàn không có kiên nhẫn, một phát kéo khóa quần Thẩm Diệc Thanh xuống, cách quần lót nắm chặt thứ thô to đến khủng bố kia, hầu kết lăn lộn, đỏ mặt nói: “To quá…”
Vầy tính là gì, Thẩm Diệc Thanh hơi tự hào nghĩ, đây chỉ là dáng vẻ của lớp ngụy trang nhân loại thôi, nếu thả tua giao phối chân chính ra hết, thì phải dài tận hai mét lận đó!
“Lên trên giường đi.” Thẩm Diệu nói giọng khàn khàn, hai người một đường ôm hôn, âu yếm, quần áo hỗn độn cùng ngã lăn xuống giường bệnh, Thẩm Diệu đá rơi quần mình, áo bệnh nhân rộng lớn mắc ở khuỷu tay, lộ ra bả vai đường cong xinh đẹp, phần trước quần lót bông màu trắng đã ướt một khoảng nhỏ, cậu tách chân ngồi xổm trước mặt Thẩm Diệc Thanh, ôm lấy cổ Thẩm Diệc Thanh, dùng đầu vú ngứa ngáy không ngừng cọ cọ cơ ngực Thẩm Diệc Thanh.
“Diệu Diệu, em… thật sự bằng lòng làm với anh sao?” Thẩm Diệc Thanh không muốn giậu đổ bìm leo, tuy rằng hắn đang giậu đổ bìm leo rồi.
Thẩm Diệu bạo lực xé mở áo sơmi Thẩm Diệc Thanh, dùng lưỡi liếm hôn cổ và xương quai xanh mê người của Thẩm Diệc Thanh, giọng khàn khàn: “Hiện giờ đầy đầu óc em đều là muốn bị thao…”
Thẩm Diệc Thanh vừa thích lại vừa có chút khổ sở: “Diệu Diệu có phải em chỉ không muốn hời cho người khác thôi, chứ không phải thật sự muốn cùng anh…”
“Còn có mặt mũi so đo với em à?” Nhắc tới cái này Thẩm Diệu liền giận run cả người, “Ngay cả anh là người hay chó em còn không biết.”
Thẩm Diệc Thanh chớp chớp đôi mắt đen vô tội, nói: “Không phải chó.”
Động tác của Thẩm Diệu khựng lại: “…”
“Không nói cái này, tóm lại thì cả đời anh đều tốt với em, cưng chiều em, yêu em, ngay cả bạch tuộc viên chiên cũng làm cho em.” Thẩm Diệc Thanh vội vàng thổ lộ, tình cảm nóng như lửa, dịu dàng như chuồn chuồn lướt nước hôn lên trán Thẩm Diệu, trịnh trọng nói, “Em sẽ không hối hận đâu.”
Thẩm Diệu buồn bã nói: “Cho nên thật sự là bạch tuộc à?”
Thẩm Diệc Thanh điên cuồng lắc đầu: “Không phải bạch tuộc!”
“Bạch tuộc thì bạch tuộc vậy.” Ít nhất ăn ngon, Thẩm Diệu cảm thấy mình cũng sắp nghẹn chết rồi, lý trí hoàn toàn vỡ đê, cậu bất chấp ôm lấy cổ Thẩm Diệc Thanh, cùng hắn lăn ngã lên giường bệnh, hai cái chân dài như yêu tinh quấn trên lưng Thẩm Diệc Thanh. Thẩm Diệc Thanh cúi người đè lên cậu, hai tay kích động cách quần lót vuốt ve gò mông xúc cảm tuyệt vời của Thẩm Diệu, xoa nhẹ mấy phát liền nhịn không được một tay kéo miếng vải vướng bận kia ném xuống, mỗi tay một bên bắt lấy hai cánh mông thịt mượt mà, hệt như nặn bột mà nắm nắm xoa bóp, Thẩm Diệu vô cùng phối hợp hơi hơi nâng eo, khiến giữa mông với ván giường dư ra một chút khe hở, làm cho Thẩm Diệc Thanh xoa tiện lợi thông thuận.
Hai người lại thân thiết chốc lát, Thẩm Diệc Thanh đứng thẳng dậy, cũng cởi mình sạch trơn, một ngón tay luồn vào trong khe hẹp, thử thăm dò xoa ấn huyệt khẩu phấn nộn chật hẹp, Thẩm Diệu bị kích thích đến toàn thân khẽ run, cũng không trốn, chỉ ôm lấy cổ Thẩm Diệc Thanh đè hắn xuống hôn môi. Thẩm Diệc Thanh ấn xoa huyệt khẩu một chốc, thấy đã tàm tạm, liền âm thầm dùng tua giao phối phân bố ra chất lỏng thúc tình thấm ướt ngón tay, chậm rãi đâm một ngón vào.
“Thứ gì ướt ướt vậy…” Thẩm Diệu hỏi.
“Nước miếng.” Thẩm Diệc Thanh nói dối.
Trong đầu Thẩm Diệu hỗn độn, hoàn toàn không còn năng lực phân biệt, cảm giác bị tiến vào có chút khác thường, nhưng không có đau đớn, trong lối hẹp thậm chí còn sinh ra một trận ngứa ngáy rất nhẹ, Thẩm Diệu hừ khẽ hai tiếng, bắt được cổ tay Thẩm Diệc Thanh, vội vàng nói: “Em không đau, anh nhanh một chút có được không…”
Hết chương 36
Tác giả :
Lữ Thiên Dật