Đại Xúc
Chương 18: Ngay cả không khí cũng không cần tự mình thở
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cá lật lật dùng môi dán sát vào môi Tần Diệc Sâm, lập tức mở to hai mắt ngây thơ nhìn Tần Diệc Sâm, không biết kế tiếp còn phải làm cái gì.
Mà ngay cả nụ hôn này cũng là ngày hôm qua cậu ta xem «Titanic» lâm thời học được, cá lật lật mơ hồ nhớ lại cảnh thân thiết trong phim, suy nghĩ lung tung bất định, chốc thì nghĩ bước tiếp theo có phải nên tiến tới hay không, chốc thì lại cảm thấy đôi môi mềm nhũn dán vào nhau thực thoải mái, ngay cả tim đập quá tốc độ và hai chân bủn rủn đến gần như đứng không vững cũng thực thoải mái.
Tần Diệc Sâm bị cá lật lật đầy nhiệt tình dọa ngây người, ngực cá lật lật và bản thân hắn dính sát một chỗ, cho nên Tần Diệc Sâm có thể cảm giác được tim đối phương đập kịch liệt đến độ gần như sắp không chịu nổi, Tần Diệc Sâm nhịn không được muốn xâm nhập làm chút gì đó, rồi lại sợ dọa cá lật lật. Hắn đang rối rắm, cá lật lật đã mặt đỏ tai hồng thối lui một chút, tách đôi môi dán với nhau ra, chớp đôi mắt ướt sũng nhỏ giọng hỏi: “Hôn môi chính là… như vậy sao?”
Trong giọng nói tò mò còn cất giấu một chút thất vọng và bất mãn không dễ làm người ta phát hiện, dường như còn muốn đòi lấy càng nhiều, vả lại lúc này cá lật lật thoạt nhìn hoàn toàn không có dấu hiệu lật xe.
Con ngươi Tần Diệc Sâm hơi hơi phát run, thô giọng thở hổn hển như trâu một chốc, nhịn trái nhịn phải nhịn không nổi, một phen ôm lấy eo cá lật lật nhấn người vào lòng, lập tức nắm cằm cậu hung hăng hôn xuống. Trong tích tắc bị đầu lưỡi đối phương cạy mở khớp hàm, cá lật lật kích động phát ra tiếng hưm a nhỏ bé yếu ớt, điều này làm cho Tần Diệc Sâm lại một trận máu nóng xông đầu, hôn cá lật lật đến thở không nổi. Cảm giác được dưỡng khí mà mũi hít vào sắp không đủ dùng, cá lật lật vội vàng mở vành mang sau tai ra, tuy rằng trên đất bằng mang dùng không tốt, nhưng ít nhiều cũng có thể hít thêm được chút dưỡng khí.
Mình thật sự là một tiểu mỹ nhân ngư thông minh! Cá lật lật mở mang cá ra nghĩ.
Sao mình còn chưa lật xe vậy ta? Thật phóng đãng. Cá lật lật lại nghĩ.
Thẩm Diệu nhặt trân châu xong cảm thấy hướng này rất chói mắt, vì thế xoay người nhìn về hướng khác, muốn bắt một người hầu cá mặt trăng tới hỏi xem sáng sớm hoàng tử đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu quay người lại liền nhìn thấy đội trưởng vệ sĩ cá mập anh tuấn đang túm lấy một người hầu cá mặt trăng hỏi han, người cá chình điện xinh đẹp bên cạnh đội trưởng cá mập còn mang vẻ mặt bất mãn, chọt chọt tấm lưng cứng ngắc của cá mập, tiểu đội trưởng cá mập xoay đầu, người cá chình điện đưa tay chỉ hoàng tử bé đang hôn đến khó rời khó bỏ với Tần Diệc Sâm, phồng má làm bộ tức giận. Bọn họ đã là một đôi chồng chồng già, bình thường rất ít khi tình cảm mãnh liệt hôn môi như vậy, mắt thấy hoàng tử yêu đương lãng mạn thế, trong lòng người cá chình điện tràn ngập hâm mộ. Nhưng mà đội trưởng cá mập không hiểu phong tình lại dùng ngón tay cứng ngắc, toàn tâm toàn ý chọt chọt trên mặt người cá chình điện, thành công chọt bạn trai đến phun khí, lại lập tức quay đầu tiếp tục hỏi người hầu nhìn thấy rắn chín đầu: “… Thời gian nhìn thấy ước chừng là mấy giờ?”
Người hầu mảnh mai đỡ trán ngồi ở mép giường, còn chưa mở miệng, người cá chình điện đã bất mãn xáp qua ôm lấy mặt đội trưởng cá mập xoay về hướng mình, sau đó hung hăng hôn một phát trên đôi môi mỏng của đội trưởng cá mập.
Đội trưởng cá mập nhất thời có một loại rung động như bị điện giật, mặt quan tài nghiêm trang chững chạc hơi hơi ửng đỏ, trong đầu không hợp thời mà lóe lên hồi ức tốt đẹp lúc hắn và người cá chình điện mới quen biết vây kéo vây bơi trong bụi san hô.
Người hầu cá mặt trăng: “Tôi nhớ ra rồi, là rạng sáng hơn một giờ.”
Đội trưởng cá mập phân tâm nghiêm trọng: “Cậu nói cái gì?”
Thẩm Diệu bị ngược đến thương tích đầy mình: “…”
Mấy người làm gì hả, làm gì đó hả? Sao nhìn qua kia một cái liền hôn môi hết vậy? Thật ra mấy người đều lai với cá hường* phải không?
Bé Thẩm Diệu cô độc lẻ loi lấy ra một viên trân châu to vừa sáng vừa tròn, mím môi hôn chụt chụt hai cái trên trân châu lấy làm phản kích.
Thấy mọi người đều đang bận, Thẩm Diệu dứt khoát tiến lên nhận lấy công việc của đội trưởng cá mập, hỏi thăm người hầu về tình huống lúc đó, từ lời của hai người hầu, Thẩm Diệu biết rạng sáng hơn một giờ hôm nay có một con rắn chín đầu tối đen từng lẻn vào phòng và tạo ra kinh hoảng nghiêm trọng cho hoàng tử cá lật lật.
“Rắn chín đầu…” Thẩm Diệu vuốt cằm suy tư.
Rắn chín đầu là sinh vật tương đối khát máu tàn bạo, cấp bậc nguy hiểm là S, cũng có nghĩa là cấm nhóm thợ săn ma dưới năm người tự tiện tấn công, một khi phát hiện nhất định phải lập tức báo lên, sau khi định ra chiến lược mới tổ chức thành đoàn thể bao vây diệt trừ. Mà rắn chín đầu nguy hiểm như thế, sau khi lẻn vào phòng cá lật lật lại không có tổn thương bất cứ ai, chỉ hung hăng dọa bọn họ lật ngửa, sau đó thả cả phòng người cá không động tới một miếng nào, vỗ mông đi mất.
Thẩm Diệu vẻ mặt hoang mang, hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Cái bạn rắn chín đầu đó chẳng lẽ là ăn no căng bụng rồi?
Lúc này cá lật lật và Tần Diệc Sâm cũng đã hôn tàm tạm, lý trí hai bên đều đã trở lại, Tần Diệc Sâm liền bắt đầu hỏi cá lật lật về việc bị dọa chấn kinh, Thẩm Diệu xáp qua nghe, nghe cá lật lật lòng còn sợ hãi tỏ vẻ rạng sáng hôm nay mình gặp được đủ loại quái vật luân phiên kinh hồn.
Thẩm Diệu hỏi: “Ngài nhìn thấy nhiều ma vật như vậy, nhưng chúng nó đều không tổn thương ngài ư?”
Cá lật lật phẫn nộ nói: “Sao không có, chúng nó tổn thương tâm linh!”
Thẩm Diệu: “Ý của tôi là, chúng nó đều không có ý muốn ăn ngài hả? Hơn mười loại quái vật ngài nói cơ bản đều là hệ ăn thịt hung tàn.”
Cá lật lật mang theo tiếng khóc nức nở lên án: “Không có, chúng nó chỉ một con tiếp một con đứng trước mặt tôi làm tôi sợ!”
Quả thực là thảm hết đời cá!
Thẩm Diệu: “…”
Lúc này tiểu đội vệ sĩ người cá đã kiểm tra trong trong ngoài ngoài phòng một lần, cửa sổ và cửa thông gió đều không có dấu vết bị xâm lấn, sau khi Thẩm Diệu xác nhận điểm này lần thứ hai, tự mình đi tìm giám đốc khách sạn thương lượng, đồng thời đưa ra giấy chứng minh giả chuyên dùng khi hành tẩu giang hồ, thuận lợi lấy được video ghi hình trước cửa phòng cá lật lật tối hôm qua.
Đầu tiên là Thẩm Diệu tỉ mỉ xem ghi hình rạng sáng một giờ đến hừng đông hôm qua một lần, không hề phát hiện bất cứ vấn đề gì, vì thế cậu lại chỉnh thời gian về trước, nhưng vẫn không tìm ra bất cứ vấn đề gì, cuối cùng Thẩm Diệu dứt khoát xem hết video sau khi cá lật lật vào ở một lần, kết quả cũng không có vấn đề.
Thẩm Diệu nôn nóng đến độ rầm rì nắm tóc trong phòng giám sát, lẩm bẩm: “Đến tột cùng xảy ra chuyện gì…”
Năng lực biến hình của mấy ma vật như rắn chín đầu quái trăm mắt đều cực kỳ thấp, có thể loại trừ khả năng chúng nó biến thành bộ dạng nhân loại trà trộn vào phòng, hơn nữa nếu thật sự có hơn mười ma vật hệ ăn thịt trước sau vào phòng cá lật lật, thì cậu ta với người hầu không có khả năng không mất cọng tóc. Như vậy thì cũng chỉ có một loại khả năng là cá lật lật và người hầu nhìn thấy ảo giác, ma vật cấp thấp có thể chế tạo ảo giác thì Thẩm Diệu biết vài loại, trong đó có một loại thực mộng linh ở trạng thái hồn thể, thứ này không có thật thể trong không gian ba chiều, vách tường không ngăn được, nếu nó muốn thần không biết quỷ không hay lẻn vào phòng thì rất dễ dàng, nhưng vì sao thực mộng linh lại muốn dọa cá lật lật chứ?
Thẩm Diệu ngồi yên không nhúc nhích xem video cho tới trưa, đầu mê muội, bụng cũng bắt đầu kêu thầm thì.
Lúc Thẩm Diệu thân tâm đều mệt mỏi trở lại phòng của cá lật lật, Tần Diệc Sâm đang ngồi trên sofa, mà cá lật lật thì ngồi ở trên đùi Tần Diệc Sâm, hệt như mọc chung chỗ với Tần Diệc Sâm, cả con cá dính ở trước ngực người ta xoay tới xoay lui, cổ họng ư ử làm trời làm đất, chốc thì chê đùi Tần Diệc Sâm ngồi cứng chốc thì chê ánh nắng trong phòng quá mạnh, chỉ số thông minh của Tần Diệc Sâm đã sớm rớt xuống đáy cốc dưới thế công hức hức hức của cá lật lật, cười đến rạng rỡ mặt mày ẩn tình, cá lật lật nói cái gì hắn cũng cười gật đầu xưng phải, thoạt nhìn hệt như một tên ngốc đẹp mã.
Lúc này có người hầu bưng một bát sứa lớn lại đây, cung kính nói: “Điện hạ, đã đến giờ cơm trưa.”
Cá lật lật nhận bát, mới vừa bưng một giây đồng hồ liền run run cổ tay, hơi thở mong manh làm nũng với Tần Diệc Sâm: “Tay em mỏi, bưng không nổi…”
Tần Diệc Sâm ngay tắp lự nhận lấy cái bát có hiệu quả thị giác hệt như nặng cả tấn trong tay cá lật lật, dịu dàng nói: “Anh đút em.”
Thẩm Diệu bị ánh sáng show ân ái mãnh liệt hong khô ngay tức khắc: “…”
Tần Diệc Sâm dùng thìa để ở một góc thân sứa, đè lên thành bát xắn xuống một miếng nhỏ, đút đến bên môi cá lật lật, nhẹ giọng nói: “Cục cưng, há mồm.”
Cá lật lật há miệng ra xíu xiu, lại bĩu môi nói: “Cái thìa này lớn quá, em ăn không vào.”
Tần Diệc Sâm nhịn không được dùng ngón cái sờ đôi môi mọng của cá lật lật, lại cười nói: “Là miệng em quá nhỏ.”
Người hầu cá mặt trăng bên cạnh lập tức đưa lên cái thìa nhỏ hơn một size, Tần Diệc Sâm đút tiểu mỹ nhân ngư nhà mình ăn sứa, hắn xắn sứa ra từng miếng từng miếng nhỏ nhất, còn thường thường giúp cá lật lật lau đi nước canh dính bên khóe miệng, hầu hạ tỉ mỉ chu đáo quả thực chỉ thiếu nước nâng cằm cá lật lật lên lên xuống xuống phụ giúp cậu ta nhai nuốt thôi. Không khí giữa hai người ngọt đến phát tởm, cả căn phòng giống như bị bàn tay thần nhặt lên ném vào trong bình mật, ngay cả không khí cũng biến thành nước đường vàng kim sềnh sệch quấy không nổi.
Chó FA Thẩm Diệu u oán ngẩng đầu nhìn trời, căm giận nghĩ chờ một ngày kia mình có đàn ông rồi, ngay cả không khí mình cũng không muốn tự thở, kêu hắn làm hô hấp nhân tạo cho mình! Má!
Thẩm Diệu đi đến trước sofa, nói với cá lật lật: “Ngưỡng giá trị của ngài hình như tăng lên không ít, như vậy cũng không lật xe.”
Cá lật lật tủi thân nuốt xuống một miếng sứa: “Đều do bị dọa, trong camera có tìm ra gì không?”
“Hết thảy bình thường.” Thẩm Diệu lắc đầu, “Hiện nay có khả năng nhất chính là thực mộng linh.”
Cá lật lật nhíu mày: “Nhưng thực mộng linh vì sao phải dọa người?”
Thực mộng linh lấy cảm xúc của sinh vật làm đồ ăn, nhưng đa số chúng nó chỉ thích ăn cảm xúc chính diện, cho nên thực mộng linh thường xuyên thông qua việc chế tạo mộng đẹp hoặc ảo giác tốt đẹp cho sinh vật để đổi lấy đồ ăn, cảm xúc sợ hãi đối với thực mộng linh là vị chua chát mà còn khó có thể nuốt xuống.
Thẩm Diệu suy đoán: “Có lẽ khẩu vị nó đặc biệt, mê đồ lạ.”
Cá lật lật: “…”
Thẩm Diệu: “Còn không nữa thì chính là nó học theo Lôi Phong làm chuyện tốt, muốn giúp ngài gia tăng ngưỡng giá trị.”
Cá lật lật: “Học ai?”
“Không, ” Thẩm Diệu lười giải thích, khoát tay nói, “Tôi đã báo với Tưởng đội rồi, đêm nay hắn sẽ phái hai đội viên đến trực đêm, chờ ngài ngủ bọn họ liền canh ở trong phòng khách, nếu lại có thực mộng linh tới thì họ nhất định có thể bắt được.”
Hết chương 18
Xúc ca: mau để tui làm hô hấp nhân tạo cho Diệu Diệu đi! Tui có thể làm liên tiếp 24 giờ!
*Cá hường: còn được gọi là cá mùi, cá hôn, cá đào hoa. Hai con cá hường khi gặp nhau giống như 2 cái ống hút, có thể thực hiện động tác hôn nhau cả buổi, chúng dùng lực tiếp xúc và không bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh.

Cá lật lật dùng môi dán sát vào môi Tần Diệc Sâm, lập tức mở to hai mắt ngây thơ nhìn Tần Diệc Sâm, không biết kế tiếp còn phải làm cái gì.
Mà ngay cả nụ hôn này cũng là ngày hôm qua cậu ta xem «Titanic» lâm thời học được, cá lật lật mơ hồ nhớ lại cảnh thân thiết trong phim, suy nghĩ lung tung bất định, chốc thì nghĩ bước tiếp theo có phải nên tiến tới hay không, chốc thì lại cảm thấy đôi môi mềm nhũn dán vào nhau thực thoải mái, ngay cả tim đập quá tốc độ và hai chân bủn rủn đến gần như đứng không vững cũng thực thoải mái.
Tần Diệc Sâm bị cá lật lật đầy nhiệt tình dọa ngây người, ngực cá lật lật và bản thân hắn dính sát một chỗ, cho nên Tần Diệc Sâm có thể cảm giác được tim đối phương đập kịch liệt đến độ gần như sắp không chịu nổi, Tần Diệc Sâm nhịn không được muốn xâm nhập làm chút gì đó, rồi lại sợ dọa cá lật lật. Hắn đang rối rắm, cá lật lật đã mặt đỏ tai hồng thối lui một chút, tách đôi môi dán với nhau ra, chớp đôi mắt ướt sũng nhỏ giọng hỏi: “Hôn môi chính là… như vậy sao?”
Trong giọng nói tò mò còn cất giấu một chút thất vọng và bất mãn không dễ làm người ta phát hiện, dường như còn muốn đòi lấy càng nhiều, vả lại lúc này cá lật lật thoạt nhìn hoàn toàn không có dấu hiệu lật xe.
Con ngươi Tần Diệc Sâm hơi hơi phát run, thô giọng thở hổn hển như trâu một chốc, nhịn trái nhịn phải nhịn không nổi, một phen ôm lấy eo cá lật lật nhấn người vào lòng, lập tức nắm cằm cậu hung hăng hôn xuống. Trong tích tắc bị đầu lưỡi đối phương cạy mở khớp hàm, cá lật lật kích động phát ra tiếng hưm a nhỏ bé yếu ớt, điều này làm cho Tần Diệc Sâm lại một trận máu nóng xông đầu, hôn cá lật lật đến thở không nổi. Cảm giác được dưỡng khí mà mũi hít vào sắp không đủ dùng, cá lật lật vội vàng mở vành mang sau tai ra, tuy rằng trên đất bằng mang dùng không tốt, nhưng ít nhiều cũng có thể hít thêm được chút dưỡng khí.
Mình thật sự là một tiểu mỹ nhân ngư thông minh! Cá lật lật mở mang cá ra nghĩ.
Sao mình còn chưa lật xe vậy ta? Thật phóng đãng. Cá lật lật lại nghĩ.
Thẩm Diệu nhặt trân châu xong cảm thấy hướng này rất chói mắt, vì thế xoay người nhìn về hướng khác, muốn bắt một người hầu cá mặt trăng tới hỏi xem sáng sớm hoàng tử đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu quay người lại liền nhìn thấy đội trưởng vệ sĩ cá mập anh tuấn đang túm lấy một người hầu cá mặt trăng hỏi han, người cá chình điện xinh đẹp bên cạnh đội trưởng cá mập còn mang vẻ mặt bất mãn, chọt chọt tấm lưng cứng ngắc của cá mập, tiểu đội trưởng cá mập xoay đầu, người cá chình điện đưa tay chỉ hoàng tử bé đang hôn đến khó rời khó bỏ với Tần Diệc Sâm, phồng má làm bộ tức giận. Bọn họ đã là một đôi chồng chồng già, bình thường rất ít khi tình cảm mãnh liệt hôn môi như vậy, mắt thấy hoàng tử yêu đương lãng mạn thế, trong lòng người cá chình điện tràn ngập hâm mộ. Nhưng mà đội trưởng cá mập không hiểu phong tình lại dùng ngón tay cứng ngắc, toàn tâm toàn ý chọt chọt trên mặt người cá chình điện, thành công chọt bạn trai đến phun khí, lại lập tức quay đầu tiếp tục hỏi người hầu nhìn thấy rắn chín đầu: “… Thời gian nhìn thấy ước chừng là mấy giờ?”
Người hầu mảnh mai đỡ trán ngồi ở mép giường, còn chưa mở miệng, người cá chình điện đã bất mãn xáp qua ôm lấy mặt đội trưởng cá mập xoay về hướng mình, sau đó hung hăng hôn một phát trên đôi môi mỏng của đội trưởng cá mập.
Đội trưởng cá mập nhất thời có một loại rung động như bị điện giật, mặt quan tài nghiêm trang chững chạc hơi hơi ửng đỏ, trong đầu không hợp thời mà lóe lên hồi ức tốt đẹp lúc hắn và người cá chình điện mới quen biết vây kéo vây bơi trong bụi san hô.
Người hầu cá mặt trăng: “Tôi nhớ ra rồi, là rạng sáng hơn một giờ.”
Đội trưởng cá mập phân tâm nghiêm trọng: “Cậu nói cái gì?”
Thẩm Diệu bị ngược đến thương tích đầy mình: “…”
Mấy người làm gì hả, làm gì đó hả? Sao nhìn qua kia một cái liền hôn môi hết vậy? Thật ra mấy người đều lai với cá hường* phải không?
Bé Thẩm Diệu cô độc lẻ loi lấy ra một viên trân châu to vừa sáng vừa tròn, mím môi hôn chụt chụt hai cái trên trân châu lấy làm phản kích.
Thấy mọi người đều đang bận, Thẩm Diệu dứt khoát tiến lên nhận lấy công việc của đội trưởng cá mập, hỏi thăm người hầu về tình huống lúc đó, từ lời của hai người hầu, Thẩm Diệu biết rạng sáng hơn một giờ hôm nay có một con rắn chín đầu tối đen từng lẻn vào phòng và tạo ra kinh hoảng nghiêm trọng cho hoàng tử cá lật lật.
“Rắn chín đầu…” Thẩm Diệu vuốt cằm suy tư.
Rắn chín đầu là sinh vật tương đối khát máu tàn bạo, cấp bậc nguy hiểm là S, cũng có nghĩa là cấm nhóm thợ săn ma dưới năm người tự tiện tấn công, một khi phát hiện nhất định phải lập tức báo lên, sau khi định ra chiến lược mới tổ chức thành đoàn thể bao vây diệt trừ. Mà rắn chín đầu nguy hiểm như thế, sau khi lẻn vào phòng cá lật lật lại không có tổn thương bất cứ ai, chỉ hung hăng dọa bọn họ lật ngửa, sau đó thả cả phòng người cá không động tới một miếng nào, vỗ mông đi mất.
Thẩm Diệu vẻ mặt hoang mang, hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Cái bạn rắn chín đầu đó chẳng lẽ là ăn no căng bụng rồi?
Lúc này cá lật lật và Tần Diệc Sâm cũng đã hôn tàm tạm, lý trí hai bên đều đã trở lại, Tần Diệc Sâm liền bắt đầu hỏi cá lật lật về việc bị dọa chấn kinh, Thẩm Diệu xáp qua nghe, nghe cá lật lật lòng còn sợ hãi tỏ vẻ rạng sáng hôm nay mình gặp được đủ loại quái vật luân phiên kinh hồn.
Thẩm Diệu hỏi: “Ngài nhìn thấy nhiều ma vật như vậy, nhưng chúng nó đều không tổn thương ngài ư?”
Cá lật lật phẫn nộ nói: “Sao không có, chúng nó tổn thương tâm linh!”
Thẩm Diệu: “Ý của tôi là, chúng nó đều không có ý muốn ăn ngài hả? Hơn mười loại quái vật ngài nói cơ bản đều là hệ ăn thịt hung tàn.”
Cá lật lật mang theo tiếng khóc nức nở lên án: “Không có, chúng nó chỉ một con tiếp một con đứng trước mặt tôi làm tôi sợ!”
Quả thực là thảm hết đời cá!
Thẩm Diệu: “…”
Lúc này tiểu đội vệ sĩ người cá đã kiểm tra trong trong ngoài ngoài phòng một lần, cửa sổ và cửa thông gió đều không có dấu vết bị xâm lấn, sau khi Thẩm Diệu xác nhận điểm này lần thứ hai, tự mình đi tìm giám đốc khách sạn thương lượng, đồng thời đưa ra giấy chứng minh giả chuyên dùng khi hành tẩu giang hồ, thuận lợi lấy được video ghi hình trước cửa phòng cá lật lật tối hôm qua.
Đầu tiên là Thẩm Diệu tỉ mỉ xem ghi hình rạng sáng một giờ đến hừng đông hôm qua một lần, không hề phát hiện bất cứ vấn đề gì, vì thế cậu lại chỉnh thời gian về trước, nhưng vẫn không tìm ra bất cứ vấn đề gì, cuối cùng Thẩm Diệu dứt khoát xem hết video sau khi cá lật lật vào ở một lần, kết quả cũng không có vấn đề.
Thẩm Diệu nôn nóng đến độ rầm rì nắm tóc trong phòng giám sát, lẩm bẩm: “Đến tột cùng xảy ra chuyện gì…”
Năng lực biến hình của mấy ma vật như rắn chín đầu quái trăm mắt đều cực kỳ thấp, có thể loại trừ khả năng chúng nó biến thành bộ dạng nhân loại trà trộn vào phòng, hơn nữa nếu thật sự có hơn mười ma vật hệ ăn thịt trước sau vào phòng cá lật lật, thì cậu ta với người hầu không có khả năng không mất cọng tóc. Như vậy thì cũng chỉ có một loại khả năng là cá lật lật và người hầu nhìn thấy ảo giác, ma vật cấp thấp có thể chế tạo ảo giác thì Thẩm Diệu biết vài loại, trong đó có một loại thực mộng linh ở trạng thái hồn thể, thứ này không có thật thể trong không gian ba chiều, vách tường không ngăn được, nếu nó muốn thần không biết quỷ không hay lẻn vào phòng thì rất dễ dàng, nhưng vì sao thực mộng linh lại muốn dọa cá lật lật chứ?
Thẩm Diệu ngồi yên không nhúc nhích xem video cho tới trưa, đầu mê muội, bụng cũng bắt đầu kêu thầm thì.
Lúc Thẩm Diệu thân tâm đều mệt mỏi trở lại phòng của cá lật lật, Tần Diệc Sâm đang ngồi trên sofa, mà cá lật lật thì ngồi ở trên đùi Tần Diệc Sâm, hệt như mọc chung chỗ với Tần Diệc Sâm, cả con cá dính ở trước ngực người ta xoay tới xoay lui, cổ họng ư ử làm trời làm đất, chốc thì chê đùi Tần Diệc Sâm ngồi cứng chốc thì chê ánh nắng trong phòng quá mạnh, chỉ số thông minh của Tần Diệc Sâm đã sớm rớt xuống đáy cốc dưới thế công hức hức hức của cá lật lật, cười đến rạng rỡ mặt mày ẩn tình, cá lật lật nói cái gì hắn cũng cười gật đầu xưng phải, thoạt nhìn hệt như một tên ngốc đẹp mã.
Lúc này có người hầu bưng một bát sứa lớn lại đây, cung kính nói: “Điện hạ, đã đến giờ cơm trưa.”
Cá lật lật nhận bát, mới vừa bưng một giây đồng hồ liền run run cổ tay, hơi thở mong manh làm nũng với Tần Diệc Sâm: “Tay em mỏi, bưng không nổi…”
Tần Diệc Sâm ngay tắp lự nhận lấy cái bát có hiệu quả thị giác hệt như nặng cả tấn trong tay cá lật lật, dịu dàng nói: “Anh đút em.”
Thẩm Diệu bị ánh sáng show ân ái mãnh liệt hong khô ngay tức khắc: “…”
Tần Diệc Sâm dùng thìa để ở một góc thân sứa, đè lên thành bát xắn xuống một miếng nhỏ, đút đến bên môi cá lật lật, nhẹ giọng nói: “Cục cưng, há mồm.”
Cá lật lật há miệng ra xíu xiu, lại bĩu môi nói: “Cái thìa này lớn quá, em ăn không vào.”
Tần Diệc Sâm nhịn không được dùng ngón cái sờ đôi môi mọng của cá lật lật, lại cười nói: “Là miệng em quá nhỏ.”
Người hầu cá mặt trăng bên cạnh lập tức đưa lên cái thìa nhỏ hơn một size, Tần Diệc Sâm đút tiểu mỹ nhân ngư nhà mình ăn sứa, hắn xắn sứa ra từng miếng từng miếng nhỏ nhất, còn thường thường giúp cá lật lật lau đi nước canh dính bên khóe miệng, hầu hạ tỉ mỉ chu đáo quả thực chỉ thiếu nước nâng cằm cá lật lật lên lên xuống xuống phụ giúp cậu ta nhai nuốt thôi. Không khí giữa hai người ngọt đến phát tởm, cả căn phòng giống như bị bàn tay thần nhặt lên ném vào trong bình mật, ngay cả không khí cũng biến thành nước đường vàng kim sềnh sệch quấy không nổi.
Chó FA Thẩm Diệu u oán ngẩng đầu nhìn trời, căm giận nghĩ chờ một ngày kia mình có đàn ông rồi, ngay cả không khí mình cũng không muốn tự thở, kêu hắn làm hô hấp nhân tạo cho mình! Má!
Thẩm Diệu đi đến trước sofa, nói với cá lật lật: “Ngưỡng giá trị của ngài hình như tăng lên không ít, như vậy cũng không lật xe.”
Cá lật lật tủi thân nuốt xuống một miếng sứa: “Đều do bị dọa, trong camera có tìm ra gì không?”
“Hết thảy bình thường.” Thẩm Diệu lắc đầu, “Hiện nay có khả năng nhất chính là thực mộng linh.”
Cá lật lật nhíu mày: “Nhưng thực mộng linh vì sao phải dọa người?”
Thực mộng linh lấy cảm xúc của sinh vật làm đồ ăn, nhưng đa số chúng nó chỉ thích ăn cảm xúc chính diện, cho nên thực mộng linh thường xuyên thông qua việc chế tạo mộng đẹp hoặc ảo giác tốt đẹp cho sinh vật để đổi lấy đồ ăn, cảm xúc sợ hãi đối với thực mộng linh là vị chua chát mà còn khó có thể nuốt xuống.
Thẩm Diệu suy đoán: “Có lẽ khẩu vị nó đặc biệt, mê đồ lạ.”
Cá lật lật: “…”
Thẩm Diệu: “Còn không nữa thì chính là nó học theo Lôi Phong làm chuyện tốt, muốn giúp ngài gia tăng ngưỡng giá trị.”
Cá lật lật: “Học ai?”
“Không, ” Thẩm Diệu lười giải thích, khoát tay nói, “Tôi đã báo với Tưởng đội rồi, đêm nay hắn sẽ phái hai đội viên đến trực đêm, chờ ngài ngủ bọn họ liền canh ở trong phòng khách, nếu lại có thực mộng linh tới thì họ nhất định có thể bắt được.”
Hết chương 18
Xúc ca: mau để tui làm hô hấp nhân tạo cho Diệu Diệu đi! Tui có thể làm liên tiếp 24 giờ!
*Cá hường: còn được gọi là cá mùi, cá hôn, cá đào hoa. Hai con cá hường khi gặp nhau giống như 2 cái ống hút, có thể thực hiện động tác hôn nhau cả buổi, chúng dùng lực tiếp xúc và không bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh.

Tác giả :
Lữ Thiên Dật