Đại Vũ Trụ Thời Đại
Chương 134: Đau đớn!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
-Nổ súng! Mặc niệm! Chào!
Theo tiếng đạn vang lên, hơn hai trăm cỗ quan tài được thả ra giữa vũ trụ từ phi thuyền Hi Vọng. Trong đám người đưa tiễn, phần lớn người dân không kiềm được nước mắt. Mọi người cúi đầu mặc niệm, còn các binh lính thì thực hiện động tác tiễn biệt theo nghi thức quân đội.
Quân đoàn vũ trụ, lúc xuất phát có 301 người, khi trở về chỉ còn 33 người. Số người hi sinh là 268 người!
Đúng như lời Diêu Nguyên nói trước khi hôn mê, đây là một đội ngũ anh hùng!
Sau này, theo kết quả nghiên cứu của nhà khoa học, tuy thành công phá hủy mảnh vỡ chiến hạm gần phi thuyền Hi Vọng, nhưng đội ngũ robot xâm nhập vào phi thuyền vẫn không bị ảnh hưởng. Bọn chúng hoàn toàn có thể phá hủy triệt để phi thuyền Hi Vọng từ bên trong.
Nhưng vào lúc đó, Diêu Nguyên tiêu diệt trí tuệ nhân tạo. Điều này làm cho phần cứng bên trong robot bị chập mạch hàng loạt. Theo báo cáo, sự cố chập mạch này do phần mềm lập trình trước bên trong chip xử lý, còn lại lớp vỏ bên ngoài vẫn bảo tồn hoàn hảo.
Hôm nay là ngày thứ bảy sau cuộc chiến kia, theo phong tục của người Trung Quốc và Phật giáo, vừa đúng với tuần thất đầu tiên (1). Trong ngày này, toàn bộ thành viên còn sống sót trong quân đoàn vũ trụ, binh lính trên phi thuyền Hi Vọng, còn có người thân của các quân nhân hi sinh, cùng với ký giả, thành viên trong nghị viện và quốc hội đều tham dự. Ngoài ra còn có hơn hai ngàn dân chúng được tuyển chọn tham gia.
Tất cả mọi người tập trung ở hành lang kế bên bãi phóng phi thuyền, cử hành lần tinh táng (2) thứ ba trên phi thuyền Hi Vọng.
-Nghỉ!
Binh lính đứng đầu ra lệnh, tất cả quân nhân hạ tay xuống. Không một ai di chuyển hoặc nói chuyện với nhau, tất cả nhìn chăm chăm vào những cỗ quan tài đang trôi nổi giữa vũ trụ, càng lúc càng xa. Ánh mắt mọi người hiện vẻ đau thương, xen lẫn hồi ức cùng với sự phức tạp…
Riêng những binh lính còn sống sót trong quân đoàn vũ trụ, ánh mắt của họ hiện vẻ kiên nghị xen lẫn lạnh lùng. Chỉ khi nhìn về người thân bên cạnh, còn có phi thuyền Hi Vọng đang chở che mình, sự lạnh lùng kia mới biến mất, hiện rõ sự nhu hòa.
Lúc này, Diêu Nguyên cũng không có hôn mê đến tận mười ba ngày như lúc trước. Vào tối ngày thứ sáu, hắn tỉnh dậy tựa như đã dự cảm trước nghi thức này.
Trong toàn bộ nghi thức, Diêu Nguyên không phát biểu bất cứ lời nào, kể cả bắt chuyện với những quan chức kế bên. Từ lúc bắt đầu nghi thức đến khi kết thúc, trừ một ít người dân nghẹn ngào nói lời tiễn biệt, những người còn lại chỉ im lặng đưa tiễn các binh lính hi sinh. Một tĩnh một động hai thái cực trái ngược nhau hoàn toàn.
-Phát biểu động viên, ca ngợi chiến công hay đại loại như thế chỉ vũ nhục bọn họ!
Đó là những lời Diêu Nguyên nói với Barbie trên đường trở về.
Không phải là thành viên của quân đoàn vũ trụ, cho dù là các binh lính khác trên phi thuyền cũng không bao giờ có thể hiểu được những người lính kia đã anh dũng thế nào. Rời khỏi phi thuyền Hi Vọng, chiến đấu trong nỗi tuyệt vọng, bám víu vào tia hi vọng mỏng manh cuối cùng. Bọn họ đã chiến đấu, đã nỗ lực và hi sinh…Bọn họ là những người anh hùng chân chính. Như vậy, chỉ có thể tưởng niệm bọn họ như những anh hùng!
-Như quy định cũ, ghi chép lại tên, chiến công của bọn họ lại trong tư liệu và trong quãng trường tưởng niệm. Đồng thời, lưu toàn bộ các đoạn video cảnh bọn họ chiến đấu vào trong máy tính chủ. À, kể cả người anh hùng vô danh kia nữa. Trao tặng cho bọn họ huy chương cao quý nhất – huy chương anh hùng loài người. Đúng rồi, đừng ghi tên của hắn là người vô danh. Tên của hắn là Duarte Nath. Ta muốn cho hậu duệ của chúng ta, toàn bộ mọi người ghi nhớ công lao của bọn họ. Nhớ lấy nhờ sự hi sinh của bọn họ, nền văn minh của chúng ta mới có thể tiếp tục truyền thừa!
Diêu Nguyên vừa đi vừa nói.
Barbie vội vàng ghi chép lại tất cả. Vào lúc Diêu Nguyên định nói tiếp, bỗng hắn ho khan kịch liệt, những giọt máu tươi tràn ra từ khóe miệng. Barbie vội vàng lấy khăn tay đưa cho hắn, lo lắng hỏi:
-Ngài làm sao vậy? Hạm trưởng, ngài không sao chứ?
Diêu Nguyên lắc đầu, nhưng nhận lấy chiếc khăn, lau miệng mình:
-Không sao, do phổi và một vài cơ quan khác bị tổn thương trong lúc chiến đấu. Chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian ngắn là…Nhưng ta không thể tịnh dưỡng, hiện tại phi thuyền Hi Vọng có quá nhiều chuyện cần xử lý.
Barbie im lặng, nửa câu sau định thốt lên cũng đành thu lại.
Một tuần sau tràng hạo kiếp, cả phi thuyền Hi Vọng chìm trong nỗi bi thương. Trong biến cố này, số người chết do robot tấn công khoảng 1471 người. Do hệ thống duy trì sự sống ngừng hoạt động, không đủ dưỡng khí và nhiệt độ khiến cho số lượng trẻ con tử vong là 362 người.
Cộng thêm số người hi sinh trong quân đoàn vũ trụ, tổng lại số người chết gần đạt tới con số 2000!
Đừng xem thường mấy chữ ngắn ngủi kia. Dù ở trên phi thuyền Hi Vọng hay trên Trái Đất, nếu không có chiến tranh quy mô lớn xảy ra, thì việc hơn hai ngàn người gồm binh lính lẫn người thường chết đi đủ để chấn động cả thế giới!
Mà đối với phi thuyền Hi Vọng, hơn hai ngàn người chết đi, trong đó có tới hơn một ngàn bảy trăm người trưởng thành, số lượng người chết còn vượt qua khỏi thiệt hại do những tràng thiên tai khủng khiếp nhất gây nên. Phi thuyền Hi Vọng tổng cộng có bao nhiêu người? Chỉ có hơn mười hai vạn người trưởng thành! Nhưng chỉ trong chốc lát đã chết đi một ngàn bảy trăm người. Nếu so sánh với với nhân khẩu của nước Trung Quốc vào cuối thế kỷ 20, từ một tỷ hai trăm triệu người thoáng chốc mất đi một ngàn bảy trăm vạn người!
Dù trên Trái Đất, tai nạn như thế tương đương với thảm họa diệt chủng!
Do đó, sau khi Diêu Nguyên tỉnh lại, trừ việc chuẩn bị cho việc nghi thức tinh táng ra, còn lại là bù đầu xử lý việc khắc phục hậu quả. Tuy có nhân viên trong phòng chính phủ trợ giúp, nhưng rất nhiều việc vẫn cần hắn ra quyết định cũng như phê duyệt, cho nên có thể nói gánh nặng chồng chất.
Trừ các chuyện dân sự trong phi thuyền Hi Vọng ra, còn có những chuyện khác nữa…
-Toàn bộ robot này đều không thể sử dụng? Nói đùa à! Nhiều tài nguyên như thế lại không thể sử dụng? Cô có biết nó là thứ mà mấy trăm binh lính đã hi sinh để giành lấy không!
Diêu Nguyên cơ hồ gầm lên.
Trước mặt hắn chính là Ba Lệ, cô bé này bây giờ khuôn mặt phờ phạc, quần áo xốc xếch. Cũng do một tuần qua, nàng hầu như quên ăn quên ngủ kiểm tra toàn bộ số robot còn sót lại trên phi thuyền. Gần một vạn robot, cả tuần qua cơ hồ không ngày nào nàng ngủ đủ giấc. Mà bây giờ, nàng đang báo cáo cho Diêu Nguyên việc hơn một vạn con robot không thể tái sử dụng.
-Đúng, vào lúc ngươi phá hủy trí tuệ nhân tạo, thì chip xử lý trong người robot đã bị điện tương phá hủy. Do cấu trúc con chip mà chúng ta đã báo cáo lúc trước gây nên, bọn chúng đã bị hủy diệt triệt để, hoàn toàn vô dụng rồi.
Đối mặt với tiếng gầm của Diêu Nguyên, khuôn mặt Ba Lệ vẫn hững hờ, tay cầm chén trà khẽ nhấp, lạnh nhạt nói.
Diêu Nguyên buồn rầu ngồi trên ghế, xoa xoa chân mày:
-Nhưng là…Khốn kiếp, nhiều robot như vậy, còn có vũ khí bình thường trên người chúng và vũ khí Gauss. Rồi cả động cơ đẩy bằng hạt phản lực….Một vạn con a! Trong quần thể chiến hạm kia e rằng còn nhiều hơn. Nếu có thể thu thập và tái sử dụng toàn bộ, đó là một lực lượng kinh khủng. Thế mà lại không thể sử dụng, khốn kiếp!
Khóe mắt Ba Lệ hiện lên nét cười, nhưng chỉ trong chớp mắt lại biến mất, nàng tiếp tục nói:
-Bất quá, các linh kiện của bọn chúng vẫn có thể tháo ra tái sử dụng. Như vũ khí Gauss có thể cải tạo thành súng trường Gauss, đồng thời với việc nghiên cứu cấu tạo của khẩu súng này, súng lục Gauss sẽ rất nhanh được hoàn thiện. Còn với động cơ đẩy bằng hạt phản lực của chúng, có thể giúp chúng ta cải tiến thêm thiết bị phản lực cao điện từ gắn sau trang phục chiến đấu, gia tăng thời gian duy trì cũng như lực đẩy. Dĩ nhiên, còn có các thứ khác như hệ thống dẫn đường, định vị….Còn lớp giáp bên ngoài, dứt khoát nung chảy. Trước mắt, chúng ta vẫn chưa có cách nào phỏng chế lại lớp kim loại này. Do vậy cứ nung chảy chúng để lấy nguyên liệu, sau này sẽ cần dùng tới.
Diêu Nguyên thở dài, thật lâu sau mới lên tiếng:
-Được rồi, hết thảy làm theo lời cô đi.
Ba Lệ gật đầu để chén trà xuống, không nói gì thêm xoay người đi ra. Không ngờ, lúc này Diêu Nguyên bỗng gọi nàng lại:
-Ba Lệ…
Ba Lệ kỳ quái nghiêng đầu, thấy Diêu Nguyên đang nhìn nàng:
-Đã vất vả rồi, còn có…Lần này thật phiền cô, cám ơn.
Khuôn mặt Ba Lệ hiện vẻ kinh ngạc. Nàng nhìn Diêu Nguyên chăm chú hồi lâu, lát sau hơi mất tự nhiên quay đầu đi:
-Không cần…cảm ơn. Đây là chuyện ta nên làm. Ta rất thích phi thuyền Hi Vọng, toàn bộ đều thích. Cho dù ngươi chết thì ta cũng làm thôi.
-Vậy sao?
Diêu Nguyên nở nụ cười, hắn bỗng nhiên đứng lên, đi tới bên cạnh Ba Lệ, vỗ nhẹ lên đầu nàng:
-Ta biết rồi, nhưng vẫn muốn cảm ơn cô…Trở về ngoan ngoãn ngủ đi, về sau mới là lúc chiến đấu trường kỳ.
Ba Lệ gạt tay Diêu Nguyên ra, nàng xoay người rời đi, vừa đi vừa nói:
-Không cần ngươi nói ta cũng làm thế. Hừ, ta ghét nhất ai vỗ đầu ta. Ngoại trừ lần này, đừng mơ có lần sau!
(DG: Hoho, cái này gọi là Tsundere phải không ta )
Tiếng nói vừa dứt, nàng đã chạy ra xa.
Diêu Nguyên lắc đầu cười khổ, nhìn về đống giấy tờ báo cáo chất đống trên bàn cần phê duyệt. Vừa thở dài, hắn lại bắt đầu công việc xem xét, đưa ý kiến chỉnh sửa và phê duyệt hồ sơ. Mỗi một hồ sơ thông qua đều nặng tựa Thái Sơn, làm cho lòng hắn trầm xuống, nhưng xen lẫn trong đó là một niềm hi vọng…Loài người, phát triển lên đi!
Ngày thứ chín sau biến cố, ba người Thích Hiểu Điểu, Lâm Khâu Thu và Vương Đan Đán tụ tập ở một băng ghế tại quảng trường tầng ba. Một cánh tay của Thích Hiểu Điểu còn quấn băng, vòng qua cổ. Cánh tay của hắn bị chuẩn đoán gãy xương, theo lời bác sĩ cần khoảng bốn tháng mới khôi phục. Bất quá, như thế đã rất may mắn rồi, ít nhất hắn không có tàn phế, hơn nữa vẫn còn sống…
-Người anh em, lúc ấy mày quá vọng động rồi. Cứ như vậy lao tới vật lộn với đám robot trâu bò đó à?
Lâm Khâu Thu thở dài, vỗ bả vai Thích Hiểu Điểu nói.
Thích Hiểu Điểu lắc đầu cười khổ, lát sau mới lên tiếng:
-Lúc binh lính ấy bảo vệ ta, tia máu của hắn bắn trước mũ bảo hộ…Còn tụi bây? Không phải cũng liều mạng tác chiến sao? Nghe nói thằng Đan Đán chỉ thiếu chút nữa là xong đời rồi?
Vương Đan Đán trầm mặc nhìn mọi người qua lại trên đường, trên miệng không nhai nhóp nhép mấy món đồ ăn vặt như thường ngày. Hắn chỉ im lặng, lát sau mới lên tiếng:
-Tao đang suy nghĩ…Làm binh lính cũng không tồi. Bảo vệ mọi người khỏi sự đau đớn, khỏi bi thương, tính ra cũng không tồi. Sau này cứ làm quân nhân bảo vệ mọi người đi.
Trên con đường trước mặt ba người, ai ai cũng vội vã qua lại, trên khuôn mặt hiện vẻ đau thương, trầm mặc. Thích Hiểu Điểu đột nhiên nói:
-Chúng ta hay là tạo thành tiểu đội ba người đi. Đương nhiên vẫn trong biên chế của đoàn đội như lúc trước. Ba chúng ta đều là tân nhân loại, có thể phối hợp với nhau chiến đấu. Dù sao ba chúng ta khá quen thuộc lẫn nhau, phối hợp nhất định rất ăn ý!
Lâm Khâu Thu và Vương Đan Đán tỉnh táo hắn, đồng loạt vỗ tay khen hay, rồi chụm đầu tranh cãi với Thích Hiểu Điểu về tên của tiểu đội.
-Kêu Hắc Sắc Tam Liên Tinh thì sao? Hắc Sắc Tam Liên Tinh trong tiểu đội Hắc Tinh.
Chú thích:
1/Tuần thất đầu tiên: Theo tinh thần của kinh Địa Tạng và quan điểm Phật giáo Bắc truyền nói chung thì thần thức của một người sau khi chết hầu hết đều phải trải qua giai đoạn trung gian, thọ thân trung ấm tối đa là 49 ngày, sau đó sẽ thọ sanh vào một cảnh giới tương ứng với nghiệp lực mà họ đã gây tạo. Và không nhất thiết phải đợi đến ngày chung thất (49 ngày sau khi chết) thì hương linh mới tái sanh mà có thể ngay sau khi chết, hoặc trong tuần thất đầu tiên (7 ngày sau khi chết), hay trong tuần thất thứ hai (14 ngày sau khi chết) cho đến các tuần thất tiếp theo hương linh đều có thể tái sanh tùy nhân duyên, nghiệp lực của mỗi người.
Chi tiết xin xem thêm tại:
2/Tinh táng: Theo mình đây là cách gọi của cách mai táng xác chết, như thổ táng (chôn thi thể vào đất), hỏa táng (thêu xác thi thể lấy tro), thủy táng (rắc tro cốt thi thể xuống biển). Ở đây, tinh táng nghĩa là mai táng thi thể vào không gian vũ trụ.
-Nổ súng! Mặc niệm! Chào!
Theo tiếng đạn vang lên, hơn hai trăm cỗ quan tài được thả ra giữa vũ trụ từ phi thuyền Hi Vọng. Trong đám người đưa tiễn, phần lớn người dân không kiềm được nước mắt. Mọi người cúi đầu mặc niệm, còn các binh lính thì thực hiện động tác tiễn biệt theo nghi thức quân đội.
Quân đoàn vũ trụ, lúc xuất phát có 301 người, khi trở về chỉ còn 33 người. Số người hi sinh là 268 người!
Đúng như lời Diêu Nguyên nói trước khi hôn mê, đây là một đội ngũ anh hùng!
Sau này, theo kết quả nghiên cứu của nhà khoa học, tuy thành công phá hủy mảnh vỡ chiến hạm gần phi thuyền Hi Vọng, nhưng đội ngũ robot xâm nhập vào phi thuyền vẫn không bị ảnh hưởng. Bọn chúng hoàn toàn có thể phá hủy triệt để phi thuyền Hi Vọng từ bên trong.
Nhưng vào lúc đó, Diêu Nguyên tiêu diệt trí tuệ nhân tạo. Điều này làm cho phần cứng bên trong robot bị chập mạch hàng loạt. Theo báo cáo, sự cố chập mạch này do phần mềm lập trình trước bên trong chip xử lý, còn lại lớp vỏ bên ngoài vẫn bảo tồn hoàn hảo.
Hôm nay là ngày thứ bảy sau cuộc chiến kia, theo phong tục của người Trung Quốc và Phật giáo, vừa đúng với tuần thất đầu tiên (1). Trong ngày này, toàn bộ thành viên còn sống sót trong quân đoàn vũ trụ, binh lính trên phi thuyền Hi Vọng, còn có người thân của các quân nhân hi sinh, cùng với ký giả, thành viên trong nghị viện và quốc hội đều tham dự. Ngoài ra còn có hơn hai ngàn dân chúng được tuyển chọn tham gia.
Tất cả mọi người tập trung ở hành lang kế bên bãi phóng phi thuyền, cử hành lần tinh táng (2) thứ ba trên phi thuyền Hi Vọng.
-Nghỉ!
Binh lính đứng đầu ra lệnh, tất cả quân nhân hạ tay xuống. Không một ai di chuyển hoặc nói chuyện với nhau, tất cả nhìn chăm chăm vào những cỗ quan tài đang trôi nổi giữa vũ trụ, càng lúc càng xa. Ánh mắt mọi người hiện vẻ đau thương, xen lẫn hồi ức cùng với sự phức tạp…
Riêng những binh lính còn sống sót trong quân đoàn vũ trụ, ánh mắt của họ hiện vẻ kiên nghị xen lẫn lạnh lùng. Chỉ khi nhìn về người thân bên cạnh, còn có phi thuyền Hi Vọng đang chở che mình, sự lạnh lùng kia mới biến mất, hiện rõ sự nhu hòa.
Lúc này, Diêu Nguyên cũng không có hôn mê đến tận mười ba ngày như lúc trước. Vào tối ngày thứ sáu, hắn tỉnh dậy tựa như đã dự cảm trước nghi thức này.
Trong toàn bộ nghi thức, Diêu Nguyên không phát biểu bất cứ lời nào, kể cả bắt chuyện với những quan chức kế bên. Từ lúc bắt đầu nghi thức đến khi kết thúc, trừ một ít người dân nghẹn ngào nói lời tiễn biệt, những người còn lại chỉ im lặng đưa tiễn các binh lính hi sinh. Một tĩnh một động hai thái cực trái ngược nhau hoàn toàn.
-Phát biểu động viên, ca ngợi chiến công hay đại loại như thế chỉ vũ nhục bọn họ!
Đó là những lời Diêu Nguyên nói với Barbie trên đường trở về.
Không phải là thành viên của quân đoàn vũ trụ, cho dù là các binh lính khác trên phi thuyền cũng không bao giờ có thể hiểu được những người lính kia đã anh dũng thế nào. Rời khỏi phi thuyền Hi Vọng, chiến đấu trong nỗi tuyệt vọng, bám víu vào tia hi vọng mỏng manh cuối cùng. Bọn họ đã chiến đấu, đã nỗ lực và hi sinh…Bọn họ là những người anh hùng chân chính. Như vậy, chỉ có thể tưởng niệm bọn họ như những anh hùng!
-Như quy định cũ, ghi chép lại tên, chiến công của bọn họ lại trong tư liệu và trong quãng trường tưởng niệm. Đồng thời, lưu toàn bộ các đoạn video cảnh bọn họ chiến đấu vào trong máy tính chủ. À, kể cả người anh hùng vô danh kia nữa. Trao tặng cho bọn họ huy chương cao quý nhất – huy chương anh hùng loài người. Đúng rồi, đừng ghi tên của hắn là người vô danh. Tên của hắn là Duarte Nath. Ta muốn cho hậu duệ của chúng ta, toàn bộ mọi người ghi nhớ công lao của bọn họ. Nhớ lấy nhờ sự hi sinh của bọn họ, nền văn minh của chúng ta mới có thể tiếp tục truyền thừa!
Diêu Nguyên vừa đi vừa nói.
Barbie vội vàng ghi chép lại tất cả. Vào lúc Diêu Nguyên định nói tiếp, bỗng hắn ho khan kịch liệt, những giọt máu tươi tràn ra từ khóe miệng. Barbie vội vàng lấy khăn tay đưa cho hắn, lo lắng hỏi:
-Ngài làm sao vậy? Hạm trưởng, ngài không sao chứ?
Diêu Nguyên lắc đầu, nhưng nhận lấy chiếc khăn, lau miệng mình:
-Không sao, do phổi và một vài cơ quan khác bị tổn thương trong lúc chiến đấu. Chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian ngắn là…Nhưng ta không thể tịnh dưỡng, hiện tại phi thuyền Hi Vọng có quá nhiều chuyện cần xử lý.
Barbie im lặng, nửa câu sau định thốt lên cũng đành thu lại.
Một tuần sau tràng hạo kiếp, cả phi thuyền Hi Vọng chìm trong nỗi bi thương. Trong biến cố này, số người chết do robot tấn công khoảng 1471 người. Do hệ thống duy trì sự sống ngừng hoạt động, không đủ dưỡng khí và nhiệt độ khiến cho số lượng trẻ con tử vong là 362 người.
Cộng thêm số người hi sinh trong quân đoàn vũ trụ, tổng lại số người chết gần đạt tới con số 2000!
Đừng xem thường mấy chữ ngắn ngủi kia. Dù ở trên phi thuyền Hi Vọng hay trên Trái Đất, nếu không có chiến tranh quy mô lớn xảy ra, thì việc hơn hai ngàn người gồm binh lính lẫn người thường chết đi đủ để chấn động cả thế giới!
Mà đối với phi thuyền Hi Vọng, hơn hai ngàn người chết đi, trong đó có tới hơn một ngàn bảy trăm người trưởng thành, số lượng người chết còn vượt qua khỏi thiệt hại do những tràng thiên tai khủng khiếp nhất gây nên. Phi thuyền Hi Vọng tổng cộng có bao nhiêu người? Chỉ có hơn mười hai vạn người trưởng thành! Nhưng chỉ trong chốc lát đã chết đi một ngàn bảy trăm người. Nếu so sánh với với nhân khẩu của nước Trung Quốc vào cuối thế kỷ 20, từ một tỷ hai trăm triệu người thoáng chốc mất đi một ngàn bảy trăm vạn người!
Dù trên Trái Đất, tai nạn như thế tương đương với thảm họa diệt chủng!
Do đó, sau khi Diêu Nguyên tỉnh lại, trừ việc chuẩn bị cho việc nghi thức tinh táng ra, còn lại là bù đầu xử lý việc khắc phục hậu quả. Tuy có nhân viên trong phòng chính phủ trợ giúp, nhưng rất nhiều việc vẫn cần hắn ra quyết định cũng như phê duyệt, cho nên có thể nói gánh nặng chồng chất.
Trừ các chuyện dân sự trong phi thuyền Hi Vọng ra, còn có những chuyện khác nữa…
-Toàn bộ robot này đều không thể sử dụng? Nói đùa à! Nhiều tài nguyên như thế lại không thể sử dụng? Cô có biết nó là thứ mà mấy trăm binh lính đã hi sinh để giành lấy không!
Diêu Nguyên cơ hồ gầm lên.
Trước mặt hắn chính là Ba Lệ, cô bé này bây giờ khuôn mặt phờ phạc, quần áo xốc xếch. Cũng do một tuần qua, nàng hầu như quên ăn quên ngủ kiểm tra toàn bộ số robot còn sót lại trên phi thuyền. Gần một vạn robot, cả tuần qua cơ hồ không ngày nào nàng ngủ đủ giấc. Mà bây giờ, nàng đang báo cáo cho Diêu Nguyên việc hơn một vạn con robot không thể tái sử dụng.
-Đúng, vào lúc ngươi phá hủy trí tuệ nhân tạo, thì chip xử lý trong người robot đã bị điện tương phá hủy. Do cấu trúc con chip mà chúng ta đã báo cáo lúc trước gây nên, bọn chúng đã bị hủy diệt triệt để, hoàn toàn vô dụng rồi.
Đối mặt với tiếng gầm của Diêu Nguyên, khuôn mặt Ba Lệ vẫn hững hờ, tay cầm chén trà khẽ nhấp, lạnh nhạt nói.
Diêu Nguyên buồn rầu ngồi trên ghế, xoa xoa chân mày:
-Nhưng là…Khốn kiếp, nhiều robot như vậy, còn có vũ khí bình thường trên người chúng và vũ khí Gauss. Rồi cả động cơ đẩy bằng hạt phản lực….Một vạn con a! Trong quần thể chiến hạm kia e rằng còn nhiều hơn. Nếu có thể thu thập và tái sử dụng toàn bộ, đó là một lực lượng kinh khủng. Thế mà lại không thể sử dụng, khốn kiếp!
Khóe mắt Ba Lệ hiện lên nét cười, nhưng chỉ trong chớp mắt lại biến mất, nàng tiếp tục nói:
-Bất quá, các linh kiện của bọn chúng vẫn có thể tháo ra tái sử dụng. Như vũ khí Gauss có thể cải tạo thành súng trường Gauss, đồng thời với việc nghiên cứu cấu tạo của khẩu súng này, súng lục Gauss sẽ rất nhanh được hoàn thiện. Còn với động cơ đẩy bằng hạt phản lực của chúng, có thể giúp chúng ta cải tiến thêm thiết bị phản lực cao điện từ gắn sau trang phục chiến đấu, gia tăng thời gian duy trì cũng như lực đẩy. Dĩ nhiên, còn có các thứ khác như hệ thống dẫn đường, định vị….Còn lớp giáp bên ngoài, dứt khoát nung chảy. Trước mắt, chúng ta vẫn chưa có cách nào phỏng chế lại lớp kim loại này. Do vậy cứ nung chảy chúng để lấy nguyên liệu, sau này sẽ cần dùng tới.
Diêu Nguyên thở dài, thật lâu sau mới lên tiếng:
-Được rồi, hết thảy làm theo lời cô đi.
Ba Lệ gật đầu để chén trà xuống, không nói gì thêm xoay người đi ra. Không ngờ, lúc này Diêu Nguyên bỗng gọi nàng lại:
-Ba Lệ…
Ba Lệ kỳ quái nghiêng đầu, thấy Diêu Nguyên đang nhìn nàng:
-Đã vất vả rồi, còn có…Lần này thật phiền cô, cám ơn.
Khuôn mặt Ba Lệ hiện vẻ kinh ngạc. Nàng nhìn Diêu Nguyên chăm chú hồi lâu, lát sau hơi mất tự nhiên quay đầu đi:
-Không cần…cảm ơn. Đây là chuyện ta nên làm. Ta rất thích phi thuyền Hi Vọng, toàn bộ đều thích. Cho dù ngươi chết thì ta cũng làm thôi.
-Vậy sao?
Diêu Nguyên nở nụ cười, hắn bỗng nhiên đứng lên, đi tới bên cạnh Ba Lệ, vỗ nhẹ lên đầu nàng:
-Ta biết rồi, nhưng vẫn muốn cảm ơn cô…Trở về ngoan ngoãn ngủ đi, về sau mới là lúc chiến đấu trường kỳ.
Ba Lệ gạt tay Diêu Nguyên ra, nàng xoay người rời đi, vừa đi vừa nói:
-Không cần ngươi nói ta cũng làm thế. Hừ, ta ghét nhất ai vỗ đầu ta. Ngoại trừ lần này, đừng mơ có lần sau!
(DG: Hoho, cái này gọi là Tsundere phải không ta )
Tiếng nói vừa dứt, nàng đã chạy ra xa.
Diêu Nguyên lắc đầu cười khổ, nhìn về đống giấy tờ báo cáo chất đống trên bàn cần phê duyệt. Vừa thở dài, hắn lại bắt đầu công việc xem xét, đưa ý kiến chỉnh sửa và phê duyệt hồ sơ. Mỗi một hồ sơ thông qua đều nặng tựa Thái Sơn, làm cho lòng hắn trầm xuống, nhưng xen lẫn trong đó là một niềm hi vọng…Loài người, phát triển lên đi!
Ngày thứ chín sau biến cố, ba người Thích Hiểu Điểu, Lâm Khâu Thu và Vương Đan Đán tụ tập ở một băng ghế tại quảng trường tầng ba. Một cánh tay của Thích Hiểu Điểu còn quấn băng, vòng qua cổ. Cánh tay của hắn bị chuẩn đoán gãy xương, theo lời bác sĩ cần khoảng bốn tháng mới khôi phục. Bất quá, như thế đã rất may mắn rồi, ít nhất hắn không có tàn phế, hơn nữa vẫn còn sống…
-Người anh em, lúc ấy mày quá vọng động rồi. Cứ như vậy lao tới vật lộn với đám robot trâu bò đó à?
Lâm Khâu Thu thở dài, vỗ bả vai Thích Hiểu Điểu nói.
Thích Hiểu Điểu lắc đầu cười khổ, lát sau mới lên tiếng:
-Lúc binh lính ấy bảo vệ ta, tia máu của hắn bắn trước mũ bảo hộ…Còn tụi bây? Không phải cũng liều mạng tác chiến sao? Nghe nói thằng Đan Đán chỉ thiếu chút nữa là xong đời rồi?
Vương Đan Đán trầm mặc nhìn mọi người qua lại trên đường, trên miệng không nhai nhóp nhép mấy món đồ ăn vặt như thường ngày. Hắn chỉ im lặng, lát sau mới lên tiếng:
-Tao đang suy nghĩ…Làm binh lính cũng không tồi. Bảo vệ mọi người khỏi sự đau đớn, khỏi bi thương, tính ra cũng không tồi. Sau này cứ làm quân nhân bảo vệ mọi người đi.
Trên con đường trước mặt ba người, ai ai cũng vội vã qua lại, trên khuôn mặt hiện vẻ đau thương, trầm mặc. Thích Hiểu Điểu đột nhiên nói:
-Chúng ta hay là tạo thành tiểu đội ba người đi. Đương nhiên vẫn trong biên chế của đoàn đội như lúc trước. Ba chúng ta đều là tân nhân loại, có thể phối hợp với nhau chiến đấu. Dù sao ba chúng ta khá quen thuộc lẫn nhau, phối hợp nhất định rất ăn ý!
Lâm Khâu Thu và Vương Đan Đán tỉnh táo hắn, đồng loạt vỗ tay khen hay, rồi chụm đầu tranh cãi với Thích Hiểu Điểu về tên của tiểu đội.
-Kêu Hắc Sắc Tam Liên Tinh thì sao? Hắc Sắc Tam Liên Tinh trong tiểu đội Hắc Tinh.
Chú thích:
1/Tuần thất đầu tiên: Theo tinh thần của kinh Địa Tạng và quan điểm Phật giáo Bắc truyền nói chung thì thần thức của một người sau khi chết hầu hết đều phải trải qua giai đoạn trung gian, thọ thân trung ấm tối đa là 49 ngày, sau đó sẽ thọ sanh vào một cảnh giới tương ứng với nghiệp lực mà họ đã gây tạo. Và không nhất thiết phải đợi đến ngày chung thất (49 ngày sau khi chết) thì hương linh mới tái sanh mà có thể ngay sau khi chết, hoặc trong tuần thất đầu tiên (7 ngày sau khi chết), hay trong tuần thất thứ hai (14 ngày sau khi chết) cho đến các tuần thất tiếp theo hương linh đều có thể tái sanh tùy nhân duyên, nghiệp lực của mỗi người.
Chi tiết xin xem thêm tại:
2/Tinh táng: Theo mình đây là cách gọi của cách mai táng xác chết, như thổ táng (chôn thi thể vào đất), hỏa táng (thêu xác thi thể lấy tro), thủy táng (rắc tro cốt thi thể xuống biển). Ở đây, tinh táng nghĩa là mai táng thi thể vào không gian vũ trụ.
Tác giả :
Zhttty