Đại Việt Truyền Kỳ
Chương 33: Quyết định
Bỏ qua các vấn đề, Phạm Văn Long cố gắng lấy lại tỉnh táo, khẽ quan sát nội thể một vòng. Sắc mặt hắn biến hóa, trở lên vui mừng như điên dại, không ngờ việc Đại Việt Linh Quyết tiến cấp lên tầng hai giúp hắn tu vi đại tăng, nhảy vọt lên Nhân vực cấp chín.
Hiện tại đan điền đã được mở rộng gấp đôi dẫn đến lượng chân linh khí chứa đựng bên trong cũng tăng lên rất nhiều.
Đảo tinh thần về vùng hạ đan điền, ngay trong khí hải, mầm mống Linh Phách vẫn tự do trôi nổi trong biển chân linh khí, giữ nguyên kích thước bằng một quả trứng. Ngoài những hoa văn, đồ hình kỳ dị ẩn hiện, màu sắc lớp vỏ ban đầu vốn mà trắng hiện đã ngả dần sang vàng.
Phạm Văn Long tâm thần vừa động, liền dễ dàng tách ra một tia thần thức mỏng manh, bay đến tiếp xúc với bề mặt bên ngoài của mầm mống Linh Phách. Nhưng rốt cuộc đành thất vọng thu về, dù kiểm tra thế nào cũng không thể nhìn thấu xem bên trong lớp vỏ chứa đựng vật gì.
May mắn trong lần tiến cấp này mầm mống Linh Phách không phát sinh dị biến, nếu không hẳn sẽ vẫn là kết cục thất bại. Phạm Văn Long suy đoán có thể mầm mống Linh Phách đã phát triển đến cực hạn, vậy nên mới đình chỉ toàn bộ hành động hấp thu chân linh khí. Theo trực giác mách bảo, có khả năng chỉ trong vòng thời gian rất ngắn nữa thôi, Linh Phách sẽ tiến vào giai đoạn ngưng hình, mà điều này khiến Phạm Văn Long vô cùng mong đợi. Không biết Linh phách của hắn sẽ mang hình dáng nào đây?
Dù xảy ra rất nhiều chuyện nhưng Phạm Văn Long không hề có cảm giác mệt mỏi, chỉ thấy tâm hồn thư thái, bay bổng.
Hiện vừa mới tiến cấp thế nên cần dành thời gian làm quen và củng cố cảnh giới, khẽ nhắm mắt, Phạm Văn Long lại chìm đắm vào trạng thái tu luyện.
Nửa tháng sau tại một nơi trong Thánh Viện, có hai gã thanh niên đang đứng gác, trông trang phục hiển nhiên là thành viên thuộc đội hộ vệ quân.
Ngay phía sau bọn họ là một cỗ truyền tống trận nhưng không rõ tiếp dẫn đến địa phương nào.
Đột nhiên từ xa một bóng người xuất hiện, rất nhanh đã bước lại gần. Bốn con mắt vội phóng về đối phương, chỉ thấy phía trước là một thiếu niên độ tuổi mười tám, thân mang thanh bào, dáng vẻ anh tuấn, bất phàm.
Khẽ thả cảm ứng về phía người thiếu niên, một tên chỉ tay quát:
- Đây không phải chỗ cho ngươi chơi đùa, mau cút đi chỗ khác!!!
Người thiếu niên tỏ vẻ dửng dưng trước thái độ hống hách của đối phương, lạnh nhạt nói:
- Ta muốn đến Tây Nguyên cấm địa! Xin hai vị khởi động truyền tống trận.
Hai tên hộ vệ vốn đang buồn chán, nghe vậy bật cười hô hố, khinh thường bảo:
- Ngươi chỉ là một tên Nhân vực cấp chín cũng học đòi đi vào cấm địa sao? Có biết rằng bên trong rất nhiều nguy hiểm hay không? Tốt nhất hãy trở về tu luyện thêm vài năm, khi nào đạt Nhân vực cấp 14, 15 hãy quay lại đây.
Người thiếu niên này đích xác là Phạm Văn Long, nhờ đột phá thành công tầng hai Đại Việt Linh Quyết, cảnh giới đã tăng lên Nhân vực cấp chín.
Sau khi tiến cấp thành công, Phạm Văn Long lại vùi đầu vào việc tu luyện. Ngoài ra, hắn còn chăm chỉ tập luyện công pháp Long Hổ Thần Quyền, và dành chút thời gian nghiên cứu Cửu Chân Tinh Thần.
Long Hổ Thần Quyền đích thực siêu việt ngoài sức tưởng tượng, đến ngay cả lão Kim cũng phải cảm thán, bội phục. Các động tác của bài quyền vừa mô phỏng hình tượng mềm mại, linh hoạt của Thanh Long, vừa dung hợp sự cương mãnh tuyệt luân của Bạch Hổ, hai thứ bổ trợ cho nhau, công thủ vẹn toàn.
Lão Kim nhận định, kẻ sáng tạo ra bộ quyền pháp này hẳn phải là một tuyệt thế kỳ tài. Nếu như Phạm Văn Long tu luyện đến đỉnh cao, đứng giữa trăm vạn hùng binh vẫn có thể thỏa mái ra vào, muôn người không ai địch nổi.
Tuy nhiên, Phạm Văn Long căn cơ còn non yếu, thế nên sau hai tuần miệt mài khổ luyện mới chỉ sơ bộ nắm được lớp vỏ bên ngoài, chưa thể chạm đến cái hồn của Long Hổ Thần Quyền.
Lão Kim đã sống biết bao nhiêu vạn năm, kinh nghiệm đương nhiên vô cùng phong phú, mới liếc mắt một cái liền nhìn ra cốt lõi của vấn đề. Theo lý giải, dù tu luyện theo bất kỳ một chiều hướng nào nhưng cuối cùng vẫn đi đến mục đích duy nhất, đó là tranh đấu. Mà Long Hổ Thân Quyền vốn là một bộ quyền pháp, nên cần xâm nhập vào thực tiễn để kiểm nghiệm, cụ thể hóa bằng những trận chiến. Nói tóm lại, học cần đi đôi với hành, đó chính là nguyên lý tối thượng.
Nhắc đến chuyện học tập, Phạm Văn Long quyết định tạm thời đình chỉ. Đại Việt Linh Quyết hắn tu luyện là một linh quyết trung hòa nên dẫu có đến trường cũng không một ai có khả năng chỉ điểm. Tuy nhiên, Phạm Văn Long vẫn dành nửa canh giờ mỗi ngày để tìm hiểu nội dung ghi trên giáo trình, từ đó thu về cũng không ít lợi ích.
Đắn đo cân nhắc, cuối cùng Phạm Văn Long quyết định tiến nhập Tây Nguyên cấm địa, muốn từ giao tranh thực tế để cảm ngộ, lĩnh hội trọn vẹn tinh hoa của Long Hổ Thần Quyền.
Thánh Viện có ba khu cấm địa, phân chia theo các cấp bậc khác nhau. Trong đó Tây Nguyên là cấm địa dành cho các học viên cấp tiểu học. Về cơ bản, bất kỳ ai cũng có quyền đăng ký, tuy nhiên bên trong nguy hiểm muôn trùng, do đó Thánh Viện đưa ra khuyến cáo học viên chỉ khi nào đạt đến cảnh giới Nhân vực cấp mười hai rồi hãy tiến vào.
Tây Nguyên là một vùng đất nhỏ nằm trên An Ký Tây đại lục, được bao bọc bốn phía bởi những dãy núi và khối núi cao. Từ xưa đến nay vốn là địa bàn sinh sống của các bộ tộc linh thú. Đa phần đều là hàng linh thú cấp thấp, càng vào sâu thì tỉ lệ xuất hiện linh thú cao cấp càng lớn, thậm chí có con đạt đến cấp năm, xét về sức mạnh không dưới đỉnh giai Linh vực.
Vì vậy, muốn an toàn trở ra nhất định cần có thực lực Nhân vực cấp mười hai trở lên. Dù xui xẻo đụng trúng linh thú cấp năm cũng ít nhiều có khả năng trốn chạy. Phạm Văn Long tuy chỉ ở Nhân vực cấp chín nhưng vốn tu luyện Đại Việt Linh Quyết nên sức chiến đấu viễn siêu hơn so với đồng giai cảnh giới, hơn nữa còn có Bạch Mai nhẫn công năng bảo hộ, nên đối mặt với đám linh thú cấp thấp hẳn không thành vấn đề. Còn lỡ như xui xẻo gặp phải đám linh thú cấp cao, chỉ còn nước ba chân bốn cẳng mà chạy trốn.
Sau hai ngày chuẩn bị, chào từ biệt người huynh hệ Đức Hùng, Phạm Văn Long lưng đeo túi vải, tiến bước thẳng về nơi đặt cỗ truyền tống trận, từ đó tiếp dẫn vào Tây Nguyên cấm địa.
Không ngờ vừa mới bước chân đến đã bị hai gã hộ vệ quân ngăn cản. Phạm Văn Long kiên quyết chắp tay nói:
- Ý ta đã quyết, xin hai vị hãy mau khởi động truyền tống trận.
Hai gã kia từng thủ hộ ở đây mười mấy năm, nào đã gặp qua trường hợp thế này bao giờ. Tuy nhiên Thánh Viện không hề có lệnh cấm, dù ở bất kỳ cảnh giới nào cũng đều có quyền tiến vào cấm địa tu luyện.
Nhìn nhau hội ý, cuối cùng một tên xua tay nói:
- Nếu hắn muốn chết chúng ta cũng không nên ngăn cản. Nhưng ta nói trước, bên trong cấm địa đầy rẫy nguy hiểm, ngươi nên khôn ngoan một chút.
Hắn liền móc trong người ra một tấm lệnh bài, đưa cho Phạm Văn Long rồi nói:
- Ngươi hãy lưu lại danh tính và một tia thần thức vào bên trong.
Trước khi khởi hành, Phạm Văn Long từng vào thư viện tìm hiểu rất kỹ, nên biết được tấm lệnh bài này có một công dụng đặc biệt, đó là lưu lại ấn ký của mỗi người. Chỉ cần chủ nhân ấn ký vong mệnh thì lệnh bài sẽ lập tức có cảm ứng.
Phạm Văn Long nhẹ nhàng rót một tia thần thức vào trong tấm lệnh bài rồi đưa trả cho đối phương.
Một lát sau, cỗ truyền tống trận đã được khởi động, phát ra luồng sáng chói mắt, cường độ lớn hơn hẳn với lần đầu vào nội viện. Bởi vì khoảng cách lần truyền tống này khá xa nên mới phát sinh dị trạng trên.
Phạm Văn Long hít một hơi nhẹ, bình tĩnh bước vào, một thoáng đã bị hào quang che lấp.
Nhìn bóng dáng của thiếu niên dần dần biến mất, một tên hộ vệ quay sang bảo:
- Kẻ này thật quá ngông cuồng! Còn tưởng rằng cấm địa là chỗ chơi đùa hay sao?
Người bên cạnh nhíu đôi mày đáp:
- Ta thấy chưa hẳn, nhìn bộ dáng hắn rất tự tin, chắc chắn phải có thủ đoạn phòng thân. Hi vọng hắn khôn ngoan một chút, tốt nhất không nên tiến vào vị trí trung tâm.
Tên hộ vệ kia không thèm quan tâm nữa, bỗng nói sang chuyện khác:
- Phải rồi, không biết tin tức truyền ra từ miệng người kia có chính xác không?
Vừa nghe, gã đồng bạn biến sắc, nói:
- Ngươi muốn nhắc đến Hoàng Kim Cự Long?
Bất giác, trong đầu hắn nhớ lại sự việc. Một tháng trước, hắn và đồng bạn thủ hộ ở đây, bỗng nhiên truyền tống trận lóe sáng, ngay sau đó bên trong một người lao vụt ra, toàn thân đầm đìa máu, quần áo rách rưới, bộ dáng cực kỳ thê thảm. Chỉ kịp nghe người kia thốt lên một câu: “Trong cấm địa có Hoàng Kim Cự Long, mau mau thông báo cho Thánh Viện”, rồi ngất lịm đi.
Nghe xong, hắn giật bắn mình, chân tay bủn rủn, vội chạy một mạch bẩm báo về Thánh Viện. Hay tin, cao tầng Thánh Viện liền lập tức phong tỏa truyền tống vào cấm địa, rồi cấp tốc phái ngay hai vị trưởng lão đi vào tìm hiểu thực hư. Ba ngày sau lại nghe có lệnh truyền xuống tiếp tục mở cửa cấm địa cho các học viên tiến vào.
Khẽ rùng mình, gã hộ vệ nói:
- Tây Nguyên cấm địa từ xưa đến nay vốn chỉ tồn tại cao nhất là linh thú cấp năm Bôn Diệm Báo Vương, làm sao có thể xuất hiện linh thú cấp tám được. Ta đoán có lẽ tên học viên kia trông gà hóa cuốc, nên nhầm tưởng đó là Hoàng Kim Cự Long. Linh thú cấp bậc này nghe nói chỉ tồn tại ở khu vực cấm địa cao cấp Hoàng Sa mà thôi.
- Cũng có thể là như thế, nhưng chẳng phải Thánh Viện vẫn phái vài người cảnh giới Vương cấp đi vào đó sao? Còn bố trí ở đầu bên kia một người thủ vệ nữa. Thật là quá khó hiểu!
Trao đổi vài câu, cả hai chẳng buồn để ý nữa liền chuyển qua đề tài khác, tiếp tục bàn luận.
***
Phạm Văn Long vừa bước vào bên trong cỗ truyền tống trận, đã thấy hai mắt sáng lòa, nhưng có một lần kinh nghiệm nên không còn hoảng sợ, nhẹ nhàng thả lỏng tinh thần. Chỉ một lát, vừa mở mắt đã thấy cảnh vật thay đổi.
Quét nhìn bốn phía, hóa ra hắn đang đứng trong một thạch động, phía bên kia có một phiến đá, trên đó có một gã hộ vệ đang ngồi an nhàn dưỡng thần.
Thấy động, gã khẽ đánh mắt nhìn qua, nhận thấy cảnh giới của Phạm Văn Long thần sắc hơi ngạc nhiên một chút, nhưng lập tức nhắm lại, chẳng thèm hé răng nửa lời.
Phạm Văn Long chỉnh đốn lại trang phục, nhanh chóng cất bước ra ngoài.
Căn cứ theo lời lão Kim, một khi vào trong cấm địa, trên tất cả phương diện đều cần phải chú ý. Mặt khác, tạm thời chỉ được phép quanh quẩn tại phạm vi bên ngoài, nghiêm cấm tiến sâu vào khu vực trung tâm.
Lúc này, Phạm Văn Long đã đi được một đoạn, hắn liền móc trong người ra một vật, chính là một tấm bản đồ, trên đó ghi chép đầy đủ các vị trí trong Tây Nguyên cấm địa.
Tây Nguyên chia làm hai khu vực lớn gồm Gia Lai và Kon Tum. Hiện nơi hắn đang đứng nằm trong phạm vi của Gia Lai, đi mấy trăm dặm nữa có một biển hồ tên gọi Tơ Nưng, vượt qua đó sẽ tới Kon Tum, chính thức bước vào khu vực trung tâm. Theo ghi chép, trung tâm Tây Nguyên cấm địa tồn tại một loài linh thú cấp bốn là Bôn Diệm Báo. Đặc biệt trong đó có một vài con đã tiến hóa lên cấp năm Bôn Diệm Báo Vương, sở hữu thực lực ngang ngửa với cao giai Linh cấp. Tuy nhiên, bởi vì linh thú ý thức cực kỳ mãnh liệt về phạm vi lãnh thổ nên rất hiếm khi đi ra bên ngoài.
Phạm Văn Long ý khí khởi phát, xuyên qua một vùng cỏ gai rậm rạp, một đường thẳng tiến.
Chẳng mấy chốc, một vùng cảnh sắc hùng vĩ, bốn bề núi non trùng trùng điệp điệp, liên miên không có điểm dừng đã hiện ra trước mắt.
Phạm Văn Long trong lòng cảm thán, trước màu xanh của vô vàn đồi núi, các rừng cây gió thổi rì rào, bồng bềnh trôi nổi ngỡ như trước mắt là hải dương bao la.
Trên không, mây trắng vờn quanh, các đỉnh núi thấp thoáng sau làn sương mỏng, trông càng thêm huyền ảo.
Hiện tại đan điền đã được mở rộng gấp đôi dẫn đến lượng chân linh khí chứa đựng bên trong cũng tăng lên rất nhiều.
Đảo tinh thần về vùng hạ đan điền, ngay trong khí hải, mầm mống Linh Phách vẫn tự do trôi nổi trong biển chân linh khí, giữ nguyên kích thước bằng một quả trứng. Ngoài những hoa văn, đồ hình kỳ dị ẩn hiện, màu sắc lớp vỏ ban đầu vốn mà trắng hiện đã ngả dần sang vàng.
Phạm Văn Long tâm thần vừa động, liền dễ dàng tách ra một tia thần thức mỏng manh, bay đến tiếp xúc với bề mặt bên ngoài của mầm mống Linh Phách. Nhưng rốt cuộc đành thất vọng thu về, dù kiểm tra thế nào cũng không thể nhìn thấu xem bên trong lớp vỏ chứa đựng vật gì.
May mắn trong lần tiến cấp này mầm mống Linh Phách không phát sinh dị biến, nếu không hẳn sẽ vẫn là kết cục thất bại. Phạm Văn Long suy đoán có thể mầm mống Linh Phách đã phát triển đến cực hạn, vậy nên mới đình chỉ toàn bộ hành động hấp thu chân linh khí. Theo trực giác mách bảo, có khả năng chỉ trong vòng thời gian rất ngắn nữa thôi, Linh Phách sẽ tiến vào giai đoạn ngưng hình, mà điều này khiến Phạm Văn Long vô cùng mong đợi. Không biết Linh phách của hắn sẽ mang hình dáng nào đây?
Dù xảy ra rất nhiều chuyện nhưng Phạm Văn Long không hề có cảm giác mệt mỏi, chỉ thấy tâm hồn thư thái, bay bổng.
Hiện vừa mới tiến cấp thế nên cần dành thời gian làm quen và củng cố cảnh giới, khẽ nhắm mắt, Phạm Văn Long lại chìm đắm vào trạng thái tu luyện.
Nửa tháng sau tại một nơi trong Thánh Viện, có hai gã thanh niên đang đứng gác, trông trang phục hiển nhiên là thành viên thuộc đội hộ vệ quân.
Ngay phía sau bọn họ là một cỗ truyền tống trận nhưng không rõ tiếp dẫn đến địa phương nào.
Đột nhiên từ xa một bóng người xuất hiện, rất nhanh đã bước lại gần. Bốn con mắt vội phóng về đối phương, chỉ thấy phía trước là một thiếu niên độ tuổi mười tám, thân mang thanh bào, dáng vẻ anh tuấn, bất phàm.
Khẽ thả cảm ứng về phía người thiếu niên, một tên chỉ tay quát:
- Đây không phải chỗ cho ngươi chơi đùa, mau cút đi chỗ khác!!!
Người thiếu niên tỏ vẻ dửng dưng trước thái độ hống hách của đối phương, lạnh nhạt nói:
- Ta muốn đến Tây Nguyên cấm địa! Xin hai vị khởi động truyền tống trận.
Hai tên hộ vệ vốn đang buồn chán, nghe vậy bật cười hô hố, khinh thường bảo:
- Ngươi chỉ là một tên Nhân vực cấp chín cũng học đòi đi vào cấm địa sao? Có biết rằng bên trong rất nhiều nguy hiểm hay không? Tốt nhất hãy trở về tu luyện thêm vài năm, khi nào đạt Nhân vực cấp 14, 15 hãy quay lại đây.
Người thiếu niên này đích xác là Phạm Văn Long, nhờ đột phá thành công tầng hai Đại Việt Linh Quyết, cảnh giới đã tăng lên Nhân vực cấp chín.
Sau khi tiến cấp thành công, Phạm Văn Long lại vùi đầu vào việc tu luyện. Ngoài ra, hắn còn chăm chỉ tập luyện công pháp Long Hổ Thần Quyền, và dành chút thời gian nghiên cứu Cửu Chân Tinh Thần.
Long Hổ Thần Quyền đích thực siêu việt ngoài sức tưởng tượng, đến ngay cả lão Kim cũng phải cảm thán, bội phục. Các động tác của bài quyền vừa mô phỏng hình tượng mềm mại, linh hoạt của Thanh Long, vừa dung hợp sự cương mãnh tuyệt luân của Bạch Hổ, hai thứ bổ trợ cho nhau, công thủ vẹn toàn.
Lão Kim nhận định, kẻ sáng tạo ra bộ quyền pháp này hẳn phải là một tuyệt thế kỳ tài. Nếu như Phạm Văn Long tu luyện đến đỉnh cao, đứng giữa trăm vạn hùng binh vẫn có thể thỏa mái ra vào, muôn người không ai địch nổi.
Tuy nhiên, Phạm Văn Long căn cơ còn non yếu, thế nên sau hai tuần miệt mài khổ luyện mới chỉ sơ bộ nắm được lớp vỏ bên ngoài, chưa thể chạm đến cái hồn của Long Hổ Thần Quyền.
Lão Kim đã sống biết bao nhiêu vạn năm, kinh nghiệm đương nhiên vô cùng phong phú, mới liếc mắt một cái liền nhìn ra cốt lõi của vấn đề. Theo lý giải, dù tu luyện theo bất kỳ một chiều hướng nào nhưng cuối cùng vẫn đi đến mục đích duy nhất, đó là tranh đấu. Mà Long Hổ Thân Quyền vốn là một bộ quyền pháp, nên cần xâm nhập vào thực tiễn để kiểm nghiệm, cụ thể hóa bằng những trận chiến. Nói tóm lại, học cần đi đôi với hành, đó chính là nguyên lý tối thượng.
Nhắc đến chuyện học tập, Phạm Văn Long quyết định tạm thời đình chỉ. Đại Việt Linh Quyết hắn tu luyện là một linh quyết trung hòa nên dẫu có đến trường cũng không một ai có khả năng chỉ điểm. Tuy nhiên, Phạm Văn Long vẫn dành nửa canh giờ mỗi ngày để tìm hiểu nội dung ghi trên giáo trình, từ đó thu về cũng không ít lợi ích.
Đắn đo cân nhắc, cuối cùng Phạm Văn Long quyết định tiến nhập Tây Nguyên cấm địa, muốn từ giao tranh thực tế để cảm ngộ, lĩnh hội trọn vẹn tinh hoa của Long Hổ Thần Quyền.
Thánh Viện có ba khu cấm địa, phân chia theo các cấp bậc khác nhau. Trong đó Tây Nguyên là cấm địa dành cho các học viên cấp tiểu học. Về cơ bản, bất kỳ ai cũng có quyền đăng ký, tuy nhiên bên trong nguy hiểm muôn trùng, do đó Thánh Viện đưa ra khuyến cáo học viên chỉ khi nào đạt đến cảnh giới Nhân vực cấp mười hai rồi hãy tiến vào.
Tây Nguyên là một vùng đất nhỏ nằm trên An Ký Tây đại lục, được bao bọc bốn phía bởi những dãy núi và khối núi cao. Từ xưa đến nay vốn là địa bàn sinh sống của các bộ tộc linh thú. Đa phần đều là hàng linh thú cấp thấp, càng vào sâu thì tỉ lệ xuất hiện linh thú cao cấp càng lớn, thậm chí có con đạt đến cấp năm, xét về sức mạnh không dưới đỉnh giai Linh vực.
Vì vậy, muốn an toàn trở ra nhất định cần có thực lực Nhân vực cấp mười hai trở lên. Dù xui xẻo đụng trúng linh thú cấp năm cũng ít nhiều có khả năng trốn chạy. Phạm Văn Long tuy chỉ ở Nhân vực cấp chín nhưng vốn tu luyện Đại Việt Linh Quyết nên sức chiến đấu viễn siêu hơn so với đồng giai cảnh giới, hơn nữa còn có Bạch Mai nhẫn công năng bảo hộ, nên đối mặt với đám linh thú cấp thấp hẳn không thành vấn đề. Còn lỡ như xui xẻo gặp phải đám linh thú cấp cao, chỉ còn nước ba chân bốn cẳng mà chạy trốn.
Sau hai ngày chuẩn bị, chào từ biệt người huynh hệ Đức Hùng, Phạm Văn Long lưng đeo túi vải, tiến bước thẳng về nơi đặt cỗ truyền tống trận, từ đó tiếp dẫn vào Tây Nguyên cấm địa.
Không ngờ vừa mới bước chân đến đã bị hai gã hộ vệ quân ngăn cản. Phạm Văn Long kiên quyết chắp tay nói:
- Ý ta đã quyết, xin hai vị hãy mau khởi động truyền tống trận.
Hai gã kia từng thủ hộ ở đây mười mấy năm, nào đã gặp qua trường hợp thế này bao giờ. Tuy nhiên Thánh Viện không hề có lệnh cấm, dù ở bất kỳ cảnh giới nào cũng đều có quyền tiến vào cấm địa tu luyện.
Nhìn nhau hội ý, cuối cùng một tên xua tay nói:
- Nếu hắn muốn chết chúng ta cũng không nên ngăn cản. Nhưng ta nói trước, bên trong cấm địa đầy rẫy nguy hiểm, ngươi nên khôn ngoan một chút.
Hắn liền móc trong người ra một tấm lệnh bài, đưa cho Phạm Văn Long rồi nói:
- Ngươi hãy lưu lại danh tính và một tia thần thức vào bên trong.
Trước khi khởi hành, Phạm Văn Long từng vào thư viện tìm hiểu rất kỹ, nên biết được tấm lệnh bài này có một công dụng đặc biệt, đó là lưu lại ấn ký của mỗi người. Chỉ cần chủ nhân ấn ký vong mệnh thì lệnh bài sẽ lập tức có cảm ứng.
Phạm Văn Long nhẹ nhàng rót một tia thần thức vào trong tấm lệnh bài rồi đưa trả cho đối phương.
Một lát sau, cỗ truyền tống trận đã được khởi động, phát ra luồng sáng chói mắt, cường độ lớn hơn hẳn với lần đầu vào nội viện. Bởi vì khoảng cách lần truyền tống này khá xa nên mới phát sinh dị trạng trên.
Phạm Văn Long hít một hơi nhẹ, bình tĩnh bước vào, một thoáng đã bị hào quang che lấp.
Nhìn bóng dáng của thiếu niên dần dần biến mất, một tên hộ vệ quay sang bảo:
- Kẻ này thật quá ngông cuồng! Còn tưởng rằng cấm địa là chỗ chơi đùa hay sao?
Người bên cạnh nhíu đôi mày đáp:
- Ta thấy chưa hẳn, nhìn bộ dáng hắn rất tự tin, chắc chắn phải có thủ đoạn phòng thân. Hi vọng hắn khôn ngoan một chút, tốt nhất không nên tiến vào vị trí trung tâm.
Tên hộ vệ kia không thèm quan tâm nữa, bỗng nói sang chuyện khác:
- Phải rồi, không biết tin tức truyền ra từ miệng người kia có chính xác không?
Vừa nghe, gã đồng bạn biến sắc, nói:
- Ngươi muốn nhắc đến Hoàng Kim Cự Long?
Bất giác, trong đầu hắn nhớ lại sự việc. Một tháng trước, hắn và đồng bạn thủ hộ ở đây, bỗng nhiên truyền tống trận lóe sáng, ngay sau đó bên trong một người lao vụt ra, toàn thân đầm đìa máu, quần áo rách rưới, bộ dáng cực kỳ thê thảm. Chỉ kịp nghe người kia thốt lên một câu: “Trong cấm địa có Hoàng Kim Cự Long, mau mau thông báo cho Thánh Viện”, rồi ngất lịm đi.
Nghe xong, hắn giật bắn mình, chân tay bủn rủn, vội chạy một mạch bẩm báo về Thánh Viện. Hay tin, cao tầng Thánh Viện liền lập tức phong tỏa truyền tống vào cấm địa, rồi cấp tốc phái ngay hai vị trưởng lão đi vào tìm hiểu thực hư. Ba ngày sau lại nghe có lệnh truyền xuống tiếp tục mở cửa cấm địa cho các học viên tiến vào.
Khẽ rùng mình, gã hộ vệ nói:
- Tây Nguyên cấm địa từ xưa đến nay vốn chỉ tồn tại cao nhất là linh thú cấp năm Bôn Diệm Báo Vương, làm sao có thể xuất hiện linh thú cấp tám được. Ta đoán có lẽ tên học viên kia trông gà hóa cuốc, nên nhầm tưởng đó là Hoàng Kim Cự Long. Linh thú cấp bậc này nghe nói chỉ tồn tại ở khu vực cấm địa cao cấp Hoàng Sa mà thôi.
- Cũng có thể là như thế, nhưng chẳng phải Thánh Viện vẫn phái vài người cảnh giới Vương cấp đi vào đó sao? Còn bố trí ở đầu bên kia một người thủ vệ nữa. Thật là quá khó hiểu!
Trao đổi vài câu, cả hai chẳng buồn để ý nữa liền chuyển qua đề tài khác, tiếp tục bàn luận.
***
Phạm Văn Long vừa bước vào bên trong cỗ truyền tống trận, đã thấy hai mắt sáng lòa, nhưng có một lần kinh nghiệm nên không còn hoảng sợ, nhẹ nhàng thả lỏng tinh thần. Chỉ một lát, vừa mở mắt đã thấy cảnh vật thay đổi.
Quét nhìn bốn phía, hóa ra hắn đang đứng trong một thạch động, phía bên kia có một phiến đá, trên đó có một gã hộ vệ đang ngồi an nhàn dưỡng thần.
Thấy động, gã khẽ đánh mắt nhìn qua, nhận thấy cảnh giới của Phạm Văn Long thần sắc hơi ngạc nhiên một chút, nhưng lập tức nhắm lại, chẳng thèm hé răng nửa lời.
Phạm Văn Long chỉnh đốn lại trang phục, nhanh chóng cất bước ra ngoài.
Căn cứ theo lời lão Kim, một khi vào trong cấm địa, trên tất cả phương diện đều cần phải chú ý. Mặt khác, tạm thời chỉ được phép quanh quẩn tại phạm vi bên ngoài, nghiêm cấm tiến sâu vào khu vực trung tâm.
Lúc này, Phạm Văn Long đã đi được một đoạn, hắn liền móc trong người ra một vật, chính là một tấm bản đồ, trên đó ghi chép đầy đủ các vị trí trong Tây Nguyên cấm địa.
Tây Nguyên chia làm hai khu vực lớn gồm Gia Lai và Kon Tum. Hiện nơi hắn đang đứng nằm trong phạm vi của Gia Lai, đi mấy trăm dặm nữa có một biển hồ tên gọi Tơ Nưng, vượt qua đó sẽ tới Kon Tum, chính thức bước vào khu vực trung tâm. Theo ghi chép, trung tâm Tây Nguyên cấm địa tồn tại một loài linh thú cấp bốn là Bôn Diệm Báo. Đặc biệt trong đó có một vài con đã tiến hóa lên cấp năm Bôn Diệm Báo Vương, sở hữu thực lực ngang ngửa với cao giai Linh cấp. Tuy nhiên, bởi vì linh thú ý thức cực kỳ mãnh liệt về phạm vi lãnh thổ nên rất hiếm khi đi ra bên ngoài.
Phạm Văn Long ý khí khởi phát, xuyên qua một vùng cỏ gai rậm rạp, một đường thẳng tiến.
Chẳng mấy chốc, một vùng cảnh sắc hùng vĩ, bốn bề núi non trùng trùng điệp điệp, liên miên không có điểm dừng đã hiện ra trước mắt.
Phạm Văn Long trong lòng cảm thán, trước màu xanh của vô vàn đồi núi, các rừng cây gió thổi rì rào, bồng bềnh trôi nổi ngỡ như trước mắt là hải dương bao la.
Trên không, mây trắng vờn quanh, các đỉnh núi thấp thoáng sau làn sương mỏng, trông càng thêm huyền ảo.
Tác giả :
omanhtuphiasau