Đại Việt Truyền Kỳ
Chương 32: Thập Điện Diêm Đế
Chùm sáng vừa tiến nhập vào cơ thể, trong đầu Phạm Văn Long khẽ ầm vang một tiếng. Một luồng thông tin chạy thẳng lên não bộ, chính là yếu quyết của hai bộ công pháp Long Hổ Thần Quyền và Cửu Chân Tinh Thần.
Hắn vội vàng ngồi xuống, tập trung tinh thần tiếp nhận.
“Long Hổ Thần Quyền là một bộ quyền pháp dựa trên hình tượng uyển chuyển của Thanh Long và mạnh mẽ của Bạch Hổ mà sáng tạo thành.
Long Hổ Thần Quyền hài hoà giữa sức mạnh của con người với các yếu tố tự nhiên, mà tính năng của nó có thể thu âm, thu dương, khắc cương, khắc nhu, là nếp nghĩ, là tinh thần, là phần hành động lộ hiện cho hai loài cổ thú Thanh Long và Bạch Hổ.
Quyền pháp hài hòa, thế công dũng mãnh, luôn luôn biến hóa rất nhanh trong quá trình chuyển động.”
Càng tìm hiểu sâu, càng cấp cho Phạm Văn Long muôn vàn kinh hãi. Không ngờ bộ quyền pháp này lại bá đạo đến vậy, nhưng muốn đạt đến mức lô hỏa thuần thanh không phải chuyện một sớm một chiều.
Long Hổ Thần Quyền gồm chín chiêu thức, mà một chiêu cuối cùng được người thân bí thi triển chính là cửu thức “Long Hổ Phong Vân Hội”.
Sau khi nghiên cứu tỉ mỉ Long Hổ Thần Quyền một lượt, Phạm Văn Long đành tạm bỏ qua, tiếp tục xem xét đến bộ công pháp thứ hai Cửu Chân Tinh Thần.
Đúng như tên gọi, bộ công pháp này gồm chín tầng, là phương pháp rèn luyện tinh thần lực. Phạm Văn Long không vội vã, chậm rãi nghiên cứu, cảm nhận bộ công pháp này vô cùng thâm ảo, thiên biến vạn hóa. Hơn nữa hiện cảnh giới của Phạm Văn Long còn quá thấp nên chỉ có khả năng tiếp cận tầng đầu tiên, các tầng sau yêu cầu cảnh giới cao hơn. Tuy nhiên, theo như dự đoán nếu thành công tu luyện tầng đầu thì lực lượng tinh thần lực lập tức tăng đột biến, cao hơn gấp hai lần so với bình thường.
Say mê lĩnh hội quên cả thời gian, mới đó đã qua một ngày. Phạm Văn Long hai mắt he hé mở, đôi chân mày nhíu lại, thần sắc vừa có nét mơ hồ, vừa có sự hoan hỉ, vô cùng khó hiểu.
Một thoáng, hắn khẽ thì thào:
- Không sai, nếu tu luyện hai bộ công pháp này đến đỉnh thì uy lực cường đại vô song, khó mà tưởng tượng. Nhưng cảnh giới của ta còn quá thấp, chẳng biết đến ngày tháng năm nào mới có thể thành công.
Nghĩ đến đó, bỗng hắn hơi giật mình, vội quét nhìn bốn phía. Không gian chỉ còn một màu trắng xóa, thân ảnh bí ẩn kia không hiểu đã biến mất từ lúc nào.
Phạm Văn Long trong lòng nghi hoặc, kiểm tra hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, đành thi triển theo hướng dẫn có trong Cửu Chân Tinh Thần, lập tức tinh thần đã rời khỏi Thức Hải, bình yên trở về cơ thể.
Hắn khẽ rùng mình, cảm giác hoàn toàn khác lạ. Thân hình vừa động, bỗng đã nghe tiếng nói quen thuộc của lão Kim vang lên:
- Nhóc con! Ngươi sao rồi? Có nghe thấy ta nói gì không?
Nghe thanh âm có phần lo lắng, Phạm Văn Long vội truyền âm đáp:
- Ta không sao!
Vừa thấy hắn có phản ứng, lão Kim mới thở phào, nói:
- Đã hơn một ngày ngươi duy trì trạng thái như vậy, không hiểu sao đột nhiên ta bỗng không còn cảm nhận được sự tồn tại của ngươi nên lo quá! Có phải tu luyện xảy ra vấn đề gì chăng?
Nghe lão Kim quan tâm hỏi, Phạm Văn Long trong lòng mờ mịt, không biết phải diễn tả ra sao, cuối cùng đành trả lời:
- Ta đã thành công tu luyện đến tầng thứ hai của Đại Việt Linh Quyết!
- Thật vậy à? Nhóc con khá lắm, haha…
Lão Kim kinh ngạc khẽ reo lên. Bỗng thấy Phạm Văn Long nói tiếp:
- Sau đó ta bị đưa đến một nơi gọi là Thức Hải.
- Cái gì???
Lão Kim la thất thanh, không kìm nén được sự sợ hãi, giọng nói có phần run rẩy, khẽ hỏi lại:
- Ngươi chắc chắn chứ??
Đối với lão Kim, từ lâu Phạm Văn Long đã vô cùng thân thiết, lão vừa giống như một người thầy, vừa giống như một người ông hiền từ luôn luôn theo sát mỗi bước chân của hắn. Vậy nên trong thâm tâm, Phạm Văn Long dành cho lão sự tin tưởng tuyệt đối. Chẳng hề giấu diếm, hắn liền thuật lại chi tiết những gì đã diễn ra, từ lúc bắt đầu đột phá cho đến khi bị lạc vào Thức Hải, gặp gỡ nhân vật thần bí kia, được truyền thụ hai bộ công pháp Long Hổ Thần Quyền và Cửu Chân Tinh Thần.
Nghe xong toàn bộ câu chuyện, lão Kim im lặng, mãi lâu sau mới run run nói:
- Chẳng lẽ chính là hắn sao??
Phạm Văn Long không hiểu lão muốn nhắc đến ai, hỏi ngay:
- Hắn là ai?
Lão Kim thở nhẹ một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh đáp:
- Lần trước ta có kể ngươi nghe chuyện ta bị kẻ địch vây công, sau đó sơ sẩy bị chúng hủy đi thân xác, cuối cùng đành thu tàn hồn ẩn núp vào trong Bạch Mai nhẫn. Ban đầu không để ý, nhưng về sau bỗng ta cảm nhận dường như bên trong này còn có sự tồn tại khác. Ta cực kỳ kinh hoảng vội tỉ mỉ kiểm tra rốt cuộc cũng tìm ra hắn. Không ngờ hắn không phải dạng linh hồn giống như ta. Nếu không nhầm thì chỉ là một tia thần hồn của kẻ nào đó cố tình đẩy vào Bạch Mai nhẫn. Cả mấy tỉ năm qua, ta vẫn luôn chú ý, nhận thấy càng ngày hắn càng suy yếu, cho đến ngày hôm qua bỗng nhiên không còn cảm nhận được sự tồn tại của hắn nữa. Có lẽ, hắn chính là người mà ngươi vừa nhắc đến.
Điều này từ trước đến nay chưa hề thấy lão đề cập đến, Phạm Văn Long ngạc nhiên, định truyền âm nhưng lại thấy lão Kim nói tiếp:
- Hắn chỉ là một tia thần hồn, không phải như ta là một tàn hồn kí sinh vào trong Bạch Mai nhẫn. Vậy nên chỉ có thể duy trì trong một khoảng thời gian, sau đó nhất định sẽ tan biến. Nhưng một tia thần hồn mà tồn tại biết bao nhiêu vạn vạn năm mới biến mất, xem ra bản thể đã đạt đến một cảnh giới cực kỳ khủng bố. Ta nghĩ, có lẽ hắn biết đến sự tồn tại của ta nhưng lại không thèm quan tâm. Rất có thể giống như ngươi nói, hắn tồn tại trong Bạch Mai nhẫn vì một sứ mệnh, vậy nên những chuyện khác không hề can thiệp đến.
Ngừng lại một chút, lão tiếp tục nói:
- Năm xưa trong khi hiệu chỉnh bộ Đại Việt Linh Quyết ta đã lờ mờ cảm nhận tầng thứ hai không hề đơn giản. Không nghĩ lại ẩn chứa bí mật dường này, vượt ngoài suy đoán của ta. Còn về Thức Hải ngươi không cần lo lắng. Đây là một đại cơ duyên! Đúng theo những gì kẻ kia nói, mỗi người tu luyện đều sở hữu một khoảng không gian gọi là Thức Hải. Thế nhưng muốn tiến vào đó không phải dễ dàng, cần sở hữu tinh thần lực cực mạnh mới đủ khả năng câu thông. Thức Hải mỗi người không giống nhau, phân chia lớn nhỏ, mạnh yếu, phạm vi Thức Hải càng lớn thì lực lượng tinh thần càng bá đạo. Trong giao tranh, thần thức càng cao càng chiếm nhiều lợi thế, đặc biệt đối với Pháp Sư có tác dụng cực kỳ to lớn, giúp họ tăng mạnh khả năng tiếp dẫn thiên địa lực.
Hóa ra Thức Hải lại có công dụng quan trọng như vậy, Phạm Văn Long rất đỗi vui mừng, nhưng nghĩ đến chuyện cảnh giới hiện tại còn quá thấp nên chưa đủ khả năng nắm bắt, đành cố kìm nén cảm xúc.
Bỗng nhớ một chuyện, hắn liền nói:
- Trước khi người kia biến mất còn nghe thấy hắn nhắc đến cửu điện Vô Gián Địa Ngục. Không hiểu nơi đó nằm ở đâu?
Đợi mãi một lúc lâu không thấy lão Kim trả lời, Phạm Văn Long băn khoăn tự hỏi chẳng lẽ ngay cả lão cũng không biết hay sao?
Qua một đoạn thời gian, mới thấy thanh âm của lão ngập ngừng cất lên:
- Trong trời đất, vốn tồn tại hai thái cực là Âm và Dương. Trong Âm có Dương, trong Dương có Âm, Âm cực sinh Dương, Dương cực sinh Âm. Vậy nên ngoài Thiên Hà còn tồn tại một phiến không gian khác, được gọi là Địa Ngục. Địa Ngục không có các hành tinh như ở đây mà chia thành các thành và tiểu ngục lớn nhỏ, hằng hà vô số. Đứng đầu Địa Ngục là Thập Điện, do mười vị Diêm Đế cai quản. Diêm Đế là một tồn tại vô cùng cường đại, pháp thuật thông thiên, sánh ngang hàng với Đại Đế. Bình thường sau khi thọ mệnh con người kết thúc, linh hồn sẽ rời khỏi thể xác và được tiếp dẫn về Địa Ngục. Như ta đây may mắn ẩn núp trong Bạch Mai nhẫn nên mới có thể trốn khỏi quy tắc đó.
Đến đây, Phạm Văn Long chợt nhớ đến một truyền thuyết dân gian. Tương truyền con người đều trải qua bốn giai đoạn là sinh, lão, bệnh, tử. Đến khi hết thọ nguyên, sẽ có quỷ sai của âm gian, cũng chính là Hắc Bạch Vô Thường đến dẫn hồn phách xuống Quỷ Môn quan. Sau đó lại được Tứ đại sứ giả của âm gian, cũng chính là Đầu Trâu Mặt Ngựa, dẫn vong linh đến âm tào địa phủ, tiếp đó được thẩm phán của chư vị Đại Phán quan của Thập Điện Diêm La dưới âm gian tiếp nhận. Cuối cùng mới quyết định vong linh là có thể đi vào cõi nào để tiếp tục luân hồi: hoặc là lên trời hưởng phúc lành, hoặc là tiếp tục đầu thai làm người nữa hoặc loại động vật nào đó, hoặc là bị đánh vào mười tám tầng địa ngục như trong truyền thuyết để chịu khổ hình.
Con đường này cần phải đi rất lâu rất lâu, đến tận cuối con đường sẽ có một con sông nhỏ gọi là Vong Xuyên Hà. Trên sông có một chiếc cầu đá gọi là cầu Nại Hà, bờ đối diện bên kia của cây cầu có một gò đất gọi là Vọng Hương đài, bên cạnh Vọng Hương đài có một cái đình nhỏ gọi là đình Mạnh Bà. Ở đó có một người tên là Mạnh Bà trông chừng và đưa cho mỗi người qua đường một chén canh Mạnh Bà. Uống canh Mạnh Bà sẽ khiến người ta quên hết tất cả mọi chuyện.
Bên bờ sông Vong Xuyên còn có một tảng đá, gọi là Tam Sinh thạch, ghi chép lại đời trước, đời này và đời sau của mỗi một người. Đi qua cầu Nại Hà, đứng trên Vọng Hương đài nhìn nhân gian một lần cuối cùng, sau đó mới đi vào cõi âm tào địa phủ.
Không ngờ truyền thuyết vốn dĩ hoang đường ấy lại ẩn chứa một phần sự thật, hắn cảm thán nhận ra rằng thế giới này còn ẩn chứa quá nhiều điều bí mật, mà con người chỉ là một phần rất nhỏ trong đó mà thôi.
Chợt nghe lão Kim nói thêm:
- Ở Địa Ngục vốn không có linh khí nên bọn họ tu luyện một thứ gọi là hồn khí. Ta cũng chưa từng đến Địa Ngục nên thực hư ra sao không rõ. Cửu điện ngươi đang hỏi nghe nói do vị Bình Đẳng Diêm Đế cai quản.
Phạm Văn Long không nén được, liền hỏi:
- Ngoài hai phiến không gian là Thiên Hà và Địa Ngục, liệu còn có sự tồn tại khác nữa hay không?
Lão Kim trầm ngâm giây lát, than thở:
- Ngay bản thân ta cũng không rõ, có lẽ chỉ các vị Đại Đế mới đủ khả năng biết được điều đó.
Phạm Văn Long không hỏi thêm gì nữa, những thông tin vừa mới tiếp nhận khiến hắn quá kinh hãi, trong đầu quay cuồng bao nghi vấn.
Tại sao nhân vật bí ẩn kia lại nhắc nhở hắn phải đến cửu điện Vô Gián Địa Ngục? Ở đó có gì đặc biệt, liên quan đến Đại Việt Linh Quyết và Bạch Mai nhẫn ư?
Tại sao hắn chỉ tồn tại ở dạng một tia thần hồn? Vậy bản thể của hắn đang ở đâu?
Còn người đầu tiên tu luyện Đại Việt Linh Quyết, liệu có phải là chủ nhân kho tàng bảo đồ mà lão Kim truy tầm hay không?
Linh hồn của người đã chết sau khi xuống Địa Ngục sẽ như thế nào? Liệu có luân hồi hay không?
Hắn vội vàng ngồi xuống, tập trung tinh thần tiếp nhận.
“Long Hổ Thần Quyền là một bộ quyền pháp dựa trên hình tượng uyển chuyển của Thanh Long và mạnh mẽ của Bạch Hổ mà sáng tạo thành.
Long Hổ Thần Quyền hài hoà giữa sức mạnh của con người với các yếu tố tự nhiên, mà tính năng của nó có thể thu âm, thu dương, khắc cương, khắc nhu, là nếp nghĩ, là tinh thần, là phần hành động lộ hiện cho hai loài cổ thú Thanh Long và Bạch Hổ.
Quyền pháp hài hòa, thế công dũng mãnh, luôn luôn biến hóa rất nhanh trong quá trình chuyển động.”
Càng tìm hiểu sâu, càng cấp cho Phạm Văn Long muôn vàn kinh hãi. Không ngờ bộ quyền pháp này lại bá đạo đến vậy, nhưng muốn đạt đến mức lô hỏa thuần thanh không phải chuyện một sớm một chiều.
Long Hổ Thần Quyền gồm chín chiêu thức, mà một chiêu cuối cùng được người thân bí thi triển chính là cửu thức “Long Hổ Phong Vân Hội”.
Sau khi nghiên cứu tỉ mỉ Long Hổ Thần Quyền một lượt, Phạm Văn Long đành tạm bỏ qua, tiếp tục xem xét đến bộ công pháp thứ hai Cửu Chân Tinh Thần.
Đúng như tên gọi, bộ công pháp này gồm chín tầng, là phương pháp rèn luyện tinh thần lực. Phạm Văn Long không vội vã, chậm rãi nghiên cứu, cảm nhận bộ công pháp này vô cùng thâm ảo, thiên biến vạn hóa. Hơn nữa hiện cảnh giới của Phạm Văn Long còn quá thấp nên chỉ có khả năng tiếp cận tầng đầu tiên, các tầng sau yêu cầu cảnh giới cao hơn. Tuy nhiên, theo như dự đoán nếu thành công tu luyện tầng đầu thì lực lượng tinh thần lực lập tức tăng đột biến, cao hơn gấp hai lần so với bình thường.
Say mê lĩnh hội quên cả thời gian, mới đó đã qua một ngày. Phạm Văn Long hai mắt he hé mở, đôi chân mày nhíu lại, thần sắc vừa có nét mơ hồ, vừa có sự hoan hỉ, vô cùng khó hiểu.
Một thoáng, hắn khẽ thì thào:
- Không sai, nếu tu luyện hai bộ công pháp này đến đỉnh thì uy lực cường đại vô song, khó mà tưởng tượng. Nhưng cảnh giới của ta còn quá thấp, chẳng biết đến ngày tháng năm nào mới có thể thành công.
Nghĩ đến đó, bỗng hắn hơi giật mình, vội quét nhìn bốn phía. Không gian chỉ còn một màu trắng xóa, thân ảnh bí ẩn kia không hiểu đã biến mất từ lúc nào.
Phạm Văn Long trong lòng nghi hoặc, kiểm tra hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, đành thi triển theo hướng dẫn có trong Cửu Chân Tinh Thần, lập tức tinh thần đã rời khỏi Thức Hải, bình yên trở về cơ thể.
Hắn khẽ rùng mình, cảm giác hoàn toàn khác lạ. Thân hình vừa động, bỗng đã nghe tiếng nói quen thuộc của lão Kim vang lên:
- Nhóc con! Ngươi sao rồi? Có nghe thấy ta nói gì không?
Nghe thanh âm có phần lo lắng, Phạm Văn Long vội truyền âm đáp:
- Ta không sao!
Vừa thấy hắn có phản ứng, lão Kim mới thở phào, nói:
- Đã hơn một ngày ngươi duy trì trạng thái như vậy, không hiểu sao đột nhiên ta bỗng không còn cảm nhận được sự tồn tại của ngươi nên lo quá! Có phải tu luyện xảy ra vấn đề gì chăng?
Nghe lão Kim quan tâm hỏi, Phạm Văn Long trong lòng mờ mịt, không biết phải diễn tả ra sao, cuối cùng đành trả lời:
- Ta đã thành công tu luyện đến tầng thứ hai của Đại Việt Linh Quyết!
- Thật vậy à? Nhóc con khá lắm, haha…
Lão Kim kinh ngạc khẽ reo lên. Bỗng thấy Phạm Văn Long nói tiếp:
- Sau đó ta bị đưa đến một nơi gọi là Thức Hải.
- Cái gì???
Lão Kim la thất thanh, không kìm nén được sự sợ hãi, giọng nói có phần run rẩy, khẽ hỏi lại:
- Ngươi chắc chắn chứ??
Đối với lão Kim, từ lâu Phạm Văn Long đã vô cùng thân thiết, lão vừa giống như một người thầy, vừa giống như một người ông hiền từ luôn luôn theo sát mỗi bước chân của hắn. Vậy nên trong thâm tâm, Phạm Văn Long dành cho lão sự tin tưởng tuyệt đối. Chẳng hề giấu diếm, hắn liền thuật lại chi tiết những gì đã diễn ra, từ lúc bắt đầu đột phá cho đến khi bị lạc vào Thức Hải, gặp gỡ nhân vật thần bí kia, được truyền thụ hai bộ công pháp Long Hổ Thần Quyền và Cửu Chân Tinh Thần.
Nghe xong toàn bộ câu chuyện, lão Kim im lặng, mãi lâu sau mới run run nói:
- Chẳng lẽ chính là hắn sao??
Phạm Văn Long không hiểu lão muốn nhắc đến ai, hỏi ngay:
- Hắn là ai?
Lão Kim thở nhẹ một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh đáp:
- Lần trước ta có kể ngươi nghe chuyện ta bị kẻ địch vây công, sau đó sơ sẩy bị chúng hủy đi thân xác, cuối cùng đành thu tàn hồn ẩn núp vào trong Bạch Mai nhẫn. Ban đầu không để ý, nhưng về sau bỗng ta cảm nhận dường như bên trong này còn có sự tồn tại khác. Ta cực kỳ kinh hoảng vội tỉ mỉ kiểm tra rốt cuộc cũng tìm ra hắn. Không ngờ hắn không phải dạng linh hồn giống như ta. Nếu không nhầm thì chỉ là một tia thần hồn của kẻ nào đó cố tình đẩy vào Bạch Mai nhẫn. Cả mấy tỉ năm qua, ta vẫn luôn chú ý, nhận thấy càng ngày hắn càng suy yếu, cho đến ngày hôm qua bỗng nhiên không còn cảm nhận được sự tồn tại của hắn nữa. Có lẽ, hắn chính là người mà ngươi vừa nhắc đến.
Điều này từ trước đến nay chưa hề thấy lão đề cập đến, Phạm Văn Long ngạc nhiên, định truyền âm nhưng lại thấy lão Kim nói tiếp:
- Hắn chỉ là một tia thần hồn, không phải như ta là một tàn hồn kí sinh vào trong Bạch Mai nhẫn. Vậy nên chỉ có thể duy trì trong một khoảng thời gian, sau đó nhất định sẽ tan biến. Nhưng một tia thần hồn mà tồn tại biết bao nhiêu vạn vạn năm mới biến mất, xem ra bản thể đã đạt đến một cảnh giới cực kỳ khủng bố. Ta nghĩ, có lẽ hắn biết đến sự tồn tại của ta nhưng lại không thèm quan tâm. Rất có thể giống như ngươi nói, hắn tồn tại trong Bạch Mai nhẫn vì một sứ mệnh, vậy nên những chuyện khác không hề can thiệp đến.
Ngừng lại một chút, lão tiếp tục nói:
- Năm xưa trong khi hiệu chỉnh bộ Đại Việt Linh Quyết ta đã lờ mờ cảm nhận tầng thứ hai không hề đơn giản. Không nghĩ lại ẩn chứa bí mật dường này, vượt ngoài suy đoán của ta. Còn về Thức Hải ngươi không cần lo lắng. Đây là một đại cơ duyên! Đúng theo những gì kẻ kia nói, mỗi người tu luyện đều sở hữu một khoảng không gian gọi là Thức Hải. Thế nhưng muốn tiến vào đó không phải dễ dàng, cần sở hữu tinh thần lực cực mạnh mới đủ khả năng câu thông. Thức Hải mỗi người không giống nhau, phân chia lớn nhỏ, mạnh yếu, phạm vi Thức Hải càng lớn thì lực lượng tinh thần càng bá đạo. Trong giao tranh, thần thức càng cao càng chiếm nhiều lợi thế, đặc biệt đối với Pháp Sư có tác dụng cực kỳ to lớn, giúp họ tăng mạnh khả năng tiếp dẫn thiên địa lực.
Hóa ra Thức Hải lại có công dụng quan trọng như vậy, Phạm Văn Long rất đỗi vui mừng, nhưng nghĩ đến chuyện cảnh giới hiện tại còn quá thấp nên chưa đủ khả năng nắm bắt, đành cố kìm nén cảm xúc.
Bỗng nhớ một chuyện, hắn liền nói:
- Trước khi người kia biến mất còn nghe thấy hắn nhắc đến cửu điện Vô Gián Địa Ngục. Không hiểu nơi đó nằm ở đâu?
Đợi mãi một lúc lâu không thấy lão Kim trả lời, Phạm Văn Long băn khoăn tự hỏi chẳng lẽ ngay cả lão cũng không biết hay sao?
Qua một đoạn thời gian, mới thấy thanh âm của lão ngập ngừng cất lên:
- Trong trời đất, vốn tồn tại hai thái cực là Âm và Dương. Trong Âm có Dương, trong Dương có Âm, Âm cực sinh Dương, Dương cực sinh Âm. Vậy nên ngoài Thiên Hà còn tồn tại một phiến không gian khác, được gọi là Địa Ngục. Địa Ngục không có các hành tinh như ở đây mà chia thành các thành và tiểu ngục lớn nhỏ, hằng hà vô số. Đứng đầu Địa Ngục là Thập Điện, do mười vị Diêm Đế cai quản. Diêm Đế là một tồn tại vô cùng cường đại, pháp thuật thông thiên, sánh ngang hàng với Đại Đế. Bình thường sau khi thọ mệnh con người kết thúc, linh hồn sẽ rời khỏi thể xác và được tiếp dẫn về Địa Ngục. Như ta đây may mắn ẩn núp trong Bạch Mai nhẫn nên mới có thể trốn khỏi quy tắc đó.
Đến đây, Phạm Văn Long chợt nhớ đến một truyền thuyết dân gian. Tương truyền con người đều trải qua bốn giai đoạn là sinh, lão, bệnh, tử. Đến khi hết thọ nguyên, sẽ có quỷ sai của âm gian, cũng chính là Hắc Bạch Vô Thường đến dẫn hồn phách xuống Quỷ Môn quan. Sau đó lại được Tứ đại sứ giả của âm gian, cũng chính là Đầu Trâu Mặt Ngựa, dẫn vong linh đến âm tào địa phủ, tiếp đó được thẩm phán của chư vị Đại Phán quan của Thập Điện Diêm La dưới âm gian tiếp nhận. Cuối cùng mới quyết định vong linh là có thể đi vào cõi nào để tiếp tục luân hồi: hoặc là lên trời hưởng phúc lành, hoặc là tiếp tục đầu thai làm người nữa hoặc loại động vật nào đó, hoặc là bị đánh vào mười tám tầng địa ngục như trong truyền thuyết để chịu khổ hình.
Con đường này cần phải đi rất lâu rất lâu, đến tận cuối con đường sẽ có một con sông nhỏ gọi là Vong Xuyên Hà. Trên sông có một chiếc cầu đá gọi là cầu Nại Hà, bờ đối diện bên kia của cây cầu có một gò đất gọi là Vọng Hương đài, bên cạnh Vọng Hương đài có một cái đình nhỏ gọi là đình Mạnh Bà. Ở đó có một người tên là Mạnh Bà trông chừng và đưa cho mỗi người qua đường một chén canh Mạnh Bà. Uống canh Mạnh Bà sẽ khiến người ta quên hết tất cả mọi chuyện.
Bên bờ sông Vong Xuyên còn có một tảng đá, gọi là Tam Sinh thạch, ghi chép lại đời trước, đời này và đời sau của mỗi một người. Đi qua cầu Nại Hà, đứng trên Vọng Hương đài nhìn nhân gian một lần cuối cùng, sau đó mới đi vào cõi âm tào địa phủ.
Không ngờ truyền thuyết vốn dĩ hoang đường ấy lại ẩn chứa một phần sự thật, hắn cảm thán nhận ra rằng thế giới này còn ẩn chứa quá nhiều điều bí mật, mà con người chỉ là một phần rất nhỏ trong đó mà thôi.
Chợt nghe lão Kim nói thêm:
- Ở Địa Ngục vốn không có linh khí nên bọn họ tu luyện một thứ gọi là hồn khí. Ta cũng chưa từng đến Địa Ngục nên thực hư ra sao không rõ. Cửu điện ngươi đang hỏi nghe nói do vị Bình Đẳng Diêm Đế cai quản.
Phạm Văn Long không nén được, liền hỏi:
- Ngoài hai phiến không gian là Thiên Hà và Địa Ngục, liệu còn có sự tồn tại khác nữa hay không?
Lão Kim trầm ngâm giây lát, than thở:
- Ngay bản thân ta cũng không rõ, có lẽ chỉ các vị Đại Đế mới đủ khả năng biết được điều đó.
Phạm Văn Long không hỏi thêm gì nữa, những thông tin vừa mới tiếp nhận khiến hắn quá kinh hãi, trong đầu quay cuồng bao nghi vấn.
Tại sao nhân vật bí ẩn kia lại nhắc nhở hắn phải đến cửu điện Vô Gián Địa Ngục? Ở đó có gì đặc biệt, liên quan đến Đại Việt Linh Quyết và Bạch Mai nhẫn ư?
Tại sao hắn chỉ tồn tại ở dạng một tia thần hồn? Vậy bản thể của hắn đang ở đâu?
Còn người đầu tiên tu luyện Đại Việt Linh Quyết, liệu có phải là chủ nhân kho tàng bảo đồ mà lão Kim truy tầm hay không?
Linh hồn của người đã chết sau khi xuống Địa Ngục sẽ như thế nào? Liệu có luân hồi hay không?
Tác giả :
omanhtuphiasau