Đại Tỷ, Em Yêu Rồi!
Chương 10 Lễ đính hôn
"Triệu Uyển Tử?" Lâm Dương nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn đứng cô độc một góc nghịch điện thoại thì liền bước đến, nở nụ cười nhẹ. "Em sao thế?"
"Chào anh, Lâm Dương." Cô lễ phép cúi đầu, rồi cất điện thoại đi. "Không có gì. Em không quen đến chỗ đông người nên có cảm thấy một chút ngột ngạt."
"Em đi một mình sao?"
"Vâng."
"Chưa có bạn trai à?"
"Dạ... Vâng..." Triệu Uyển Tử cười thẹn thùng. "Em trước cũng có yêu vài người, nhưng chẳng có ai tốt đẹp cả nên bây giờ cũng..."
"Em mấy tuổi rồi?" Lâm Dương vẫn hỏi han rất tự nhiên.
"Em? Em sinh sau Phong hai tháng."
"Vậy là hai tư tuổi. Hai tư tuổi vẫn nên có bạn trai." Lâm Dương trỏ tay trước cằm cười nhẹ.
Triệu Uyển Tử ngước mặt nhìn anh, rồi chẳng hiểu động lực nào lại thốt ra một câu nói đùa. "Hay anh làm bạn trai em đi?"
"Hả?"
"Không không, em đùa đấy. Anh đừng để bụng, tính em hay ăn nói linh tinh lắm." Triệu Uyển Tử xua tay mù, hét vội. "Với cả anh cũng có hôn thê rồi đúng không?"
Lâm Dương im lặng nhìn cô gái trước mắt chằm chằm. Rõ ràng là cô ấy bằng tuổi Lâm Phong em gái anh, nhưng nhìn lại trưởng thành và chững chạc hơn, cảm giác mang lại cũng khác nữa.
"Phong thật may mắn, có một người anh trai tốt như anh." Triệu Uyển Tử cười híp mắt. "Em là con một, vẫn luôn muốn có một người anh trai chiều chuộng mình. Lúc biết Phong có anh, em thật sự rất ngưỡng mộ."
Lâm Dương mỉm cười nhìn cô, im lặng...
"Hơi quá đáng... nhưng em có thể làm em gái anh được không?"
Triệu Uyển Tử biết mình trước nay rất to gan, nhưng chưa bao giờ dám nghĩ có ngày cô bạo dạn tới mức đó.
"Nếu em muốn." Thật lâu sau, Lâm Dương mới cười nhẹ xoa đầu cô. "Uyển Uyển của anh thật dễ thương."
Uyển Uyển?
Hai má Triệu Uyển Tử đỏ bừng lên, nóng hẳn.
"Sau này cứ gọi anh là Dương, em không cần khách khí với anh đâu." Lâm Dương vẫn dịu dàng với cô, vẫn nở nụ cười đẹp chết người đó.
"Dạ..." Triệu Uyển Tử lúng túng. "Em xin lỗi, em muốn đi vào nhà vệ sinh một lát..."
Anh gật đầu, rồi chỉ chờ có thế, cô chạy vội đi, hai tay giơ lên bịt chặt miệng.
Triệu Uyển Tử biết bản thân cô muốn gì.
Cô không muốn làm em gái anh, cô tham lam hơn thế.
Người con trai đó, cô đã rung động từ cái nhìn đầu tiên rồi. Thế nhưng cô tự nhủ, cô và anh thuộc hai thế giới khác nhau. Cô chỉ có thể đứng từ xa nhìn anh, tuyệt đối không thể nào với tới.
Triệu Uyển Tử, cô tự nhủ mối tình này phải chôn chặt trong lòng, phải quên đi, đây coi như cũng chỉ là kí ức...
.
.
.
Lâm Phong bước từng bước chậm rãi tới chỗ Quách Dư Thành, có chút dè dặt.
"Vết thương sao rồi?"
"Không sao. Sẽ lành ngay thôi."
"Ừm."
Hỏi thế rồi Lâm Phong lại cúi mặt im lặng.
Bây giờ Quách Dư Thành mới có cơ hội quan sát cô thật gần. Chẳng hiểu sao, hôm nay Lâm Phong lại đẹp lạ thường. Bình thường đã quyến rũ, hôm nay nhìn lại bội phần xinh đẹp khiến người ta không tài nào rời mắt nổi.
Một màu đỏ bao phủ người cô, hớp hồn đối phương bằng sự hấp dẫn và thần thái sang trọng...
...
Và rồi, lễ đính hôn đã được cử hành dưới sự chứng kiến của hàng trăm vị khách có mặt tại bữa tiệc.
Lâm Phong ngày hôm nay trở thành hôn thê của Quách Dư Thành, một buổi lễ đính hôn hoành tráng giữa đôi trai tài gái sắc khiến biết bao nhiêu người ngưỡng mộ.
...
Lễ đính hôn diễn ra xong xuôi, bữa tiệc chính cũng dần dần nhộn nhịp.
Quả không hổ danh là lễ đính hôn giữa thành viên của hai gia tộc có tiếng hàng đầu Trung Quốc, Lâm gia và Quách gia, tổ chức hào nhoáng và xa xỉ. Khách mời toàn những người thượng lưu của đủ tầng lớp, từ thương giới đến chính giới, quý tộc và những tỉ phú đến từ nhiều quốc gia khác.
Lâm Phong khoác tay Quách Dư Thành đi kính rượu khách mời. Trước nay cô vốn là kẻ khôn ngoan, chỉ dựa vào vẻ bề ngoài cùng chút câu nói rất khéo cũng có thể lôi kéo kha khá chủ đầu tư để ý đến AG.
"Hôn thê của tôi, cô chỉ mải quan tâm tới AG, còn khéo léo ca ngợi Lâm Dương với họ, phút chốc khiến tôi muốn nhốt cô lại đấy." Quách Dư Thành bóp nhẹ cằm cô, nâng lên rồi giở giọng trêu ghẹo. "Bao giờ cô mới cho tôi thấy giá trị của cô đây?"
"Đừng lo, anh sẽ được chiêm ngưỡng dài dài. Chỉ cần không phải là tình yêu, cái gì tôi cũng có thể cho anh được, miễn là AG và Lâm Dương nhận đủ sự hậu thuẫn của anh." Lâm Phong cười lạnh, rồi gạt tay anh ra, cách nói chuyện vẫn hờ hững và lạnh nhạt như vậy.
"Tôi không tin cô chỉ biết mỗi Lâm Dương. Mẹ ruột cô mất rồi, mẹ kế và Lâm Hy chắc cô cũng chẳng để trong mắt. Nhưng còn cha cô thì sao? Tôi thấy chủ tịch Lâm rất cưng chiều cô, có khi còn hơn cả Lâm Dương và Lâm Hy, vậy chẳng lẽ cô không thương ông ấy?"
"Cha tôi? Lâm Châu Tưởng, một người đàn ông bẩn thỉu." Cô cười khẩy. "Tôi gọi ông ta một tiếng cha vì ít ra ông ta cũng thực hiện bổn phận của mình với tôi. Nhưng ông ta rốt cuộc cũng chỉ coi tôi là công cụ vì tôi vẫn còn tác dụng đối với tập đoàn AG mà thôi."
Lời nói của Lâm Phong chẳng hề có lấy một chút căm hận, thay vào đó là sự khinh bỉ coi thường ẩn sau cái nhếch mép lạnh nhạt.
"Bẩn thỉu?" Quách Dư Thành lặp lại. "Chuyện chủ tịch Lâm trăng hoa thì chắc cũng chẳng còn ai thấy lạ. Nhưng thật ra đàn ông mà đặc biệt còn làm nghề phải giao lưu nhiều như chúng ta thì việc nuôi hồ li cũng là chuyện bình thường."
"Ồ, ý anh là anh cũng thế đúng không?" Chẳng hiểu sao, Lâm Phong lại nhếch môi hỏi lại.
Dĩ nhiên hài lòng với biểu hiện này của cô, Quách Dư Thành cúi xuống cắn nhẹ vành tai, rồi thủ thỉ. "Còn tùy vào biểu hiện của cô trên giường. Nếu đủ phóng đãng thì nuôi một mình cô là đủ."
Lâm Phong liền đẩy anh ra, cắn nhẹ môi. "Cái này thì tôi không chắc. Chuyện làm ăn tôi còn tự tin, còn mấy cái chuyện này thì xin nhường người khác."
Cặp chân mày của Quách Dư Thành nheo lại khó coi.
"Chà, Quách Dư Thành trước nay không gần gũi nữ sắc mà giờ có thể ngang nhiên âu yếm đàn bà trước mặt bao nhiêu người thế này thật không phải chuyện dễ thấy." Bất chợt một giọng nói có chút giễu cợt vang lên bên tai.
Quách Dư Thành nheo mày, cái ngữ điệu này anh còn lạ gì, liền quay lại, một tay ôm ngang eo cô, nghiêng đầu. "Giang thiếu hình như có sở thích là xen vào chuyện người khác thì phải."
Lâm Phong chau mày nhẹ.
Trước mắt là Giang Chấn, bạn trai Lôi Dĩ Hằng cô gặp ở bữa tiệc sinh nhật lần trước, vest đen bảnh bao cùng mái tóc màu đen được chăm sóc khá kĩ lưỡng. Bên cạnh, không phải Lôi Dĩ Hằng mà lại là Lâm Hy, em gái cùng cha khác mẹ của cô.
Lâm Hy hôm nay trang điểm đậm, mặc bộ váy dạ hội màu xanh non khoét sâu khá gợi cảm. Mái tóc ngắn được uốn xoăn tự nhiên, vài lọn thả trước mặt hờ hững. Gương mặt vẫn chanh chua điêu ngoa, bàn tay khoác hờ khuỷu tay anh.
"Dĩ Hằng đâu?" Quách Dư Thành nheo mày khi thấy Giang Chấn đứng cạnh người đàn bà khác, lại còn là Lâm Hy.
"Có hôn thê xinh đẹp vậy rồi mà còn quan tâm đến mối tình đầu sao?" Giang Chấn ngạo mạn liếc Lâm Phong, rồi quay lại anh, cười khẽ.
"Dư Thành, Lôi Dĩ Hằng có việc nên về trước." Lâm Phong nhớ lại cuộc gặp gỡ với cô ấy trước lúc xảy ra vụ bắt cóc, giật nhẹ khuỷu tay anh.
Rồi cô quay lại nhìn Lâm Hy, nhíu mày. "Sao cô đi cùng anh ta? Anh ta là người đã có bạn gái."
"Liên quan đến cô sao?" Lâm Hy cắn răng.
"À, Tiểu Hy là đàn bà của tôi." Giang Chấn quay sang hôn nhẹ lên cổ Lâm Hy, ánh mắt liếc Quách Dư Thành. "Cũng từng hẹn hò mà không hiểu sao cậu không thưởng thức cô ấy, trên giường phóng đãng lắm."
Lâm Hy không ngờ trước mặt Lâm Phong mà Giang Chấn lại nói ra chuyện đó, giận tím mặt, quay sang quát. "Giang Chấn!"
"Cô trao thân rồi?" Lâm Phong tin không nổi, liền bật cười khinh bỉ nhìn Lâm Hy. "Tại sao cô lại trao thân cho anh ta? Dựa vào đâu?"
Lâm Hy cay cú nhìn cô, nghiến từng chữ một. "Dựa vào anh ta là Giang Chấn, người thừa kế tập đoàn Giang Thị."
Lâm Phong trợn tròn mắt nhìn sang hắn. Cô không dám tin bạn trai của Lôi Dĩ Hằng lại chính là người của Giang gia, có liên quan đến xã hội đen.
Cô giận Lâm Hy lắm, liền tóm lấy tay cô ta, lôi ra. "Cô ra đây với tôi."
Giang Chấn chu môi nhìn theo, rồi quay lại Quách Dư Thành, đương bắt gặp ánh nhìn sát khí và lạnh lẽo của anh.
"Trước lễ đính hôn, lại dắt nhau tới Thông Châu xem pháo hoa, Dư Thành bạn tôi cũng thật tình cảm." Giang Chấn cười khẽ.
Ngay lập tức, một lực đạo rất mạnh tóm lấy cà vạt của hắn. Quách Dư Thành đay nghiến. "Là mày?"
"Phải." Hắn thản nhiên thừa nhận. "Nhưng tao chỉ đang vờn con mồi một chút thôi, sẽ còn nhiều trò hay lắm."
"Tại sao mày làm vậy? Chỉ vì cô ta là đàn bà của tao?"
Nhìn thái độ giận điên tiết đang cố nén xuống của anh càng khiến Giang Chấn đắc ý. Hắn gạt tay Quách Dư Thành ra, sửa lại cà vạt. "Một phần. Còn nguyên do chính, biết sao không?"
Quách Dư Thành im lặng, nhìn hắn đầy thâm trầm như chực chờ xé xác hắn ra.
Giang Chấn thả từng từ rơi vào tai anh. "Chính là Lâm Hy đã xin được rêи ɾỉ dưới thân tao để đổi lại, tao sẽ giúp ả gϊếŧ chết hôn thê của mày."
Nói rồi, Giang Chấn bình thản bỏ đi.
Quách Dư Thành giận run người, thiếu điều chỉ muốn bóp nát ly rượu vang màu đỏ quạch trên tay.
.
.
.
"Lâm Hy, cô điên rồi!" Lâm Phong tức giận vứt cô ta ra xa, quát. "Cô còn không biết Giang Chấn là ai sao mà dám dây dưa, còn bằng lòng leo lên giường hắn. Cô tham tiền tới vậy sao?"
"Sao thế? Tôi quen Giang Chấn ảnh hưởng gì đến cô sao?" Lâm Hy nhếch môi hỏi lại.
"Cô còn dám hỏi? Lâu nay AG cố gắng giữ khoảng cách với Giang Thị là vì đâu chứ? Giang Chấn không tầm thường, hắn là trùm xã hội đen, gϊếŧ người không ghê tay. Đàn bà qua tay hắn như giấy dùng rồi bỏ, cô đường đường là tiểu thư Lâm gia mà trao thân cho hắn, cô đã nghĩ đến hậu quả chưa?"
Lâm Phong giận điên người, trước nay cô chưa bao giờ nhiều lời với Lâm Hy nhưng hôm nay thì không tài nào nhịn nổi. "Lâm Hy, là cô làm thì tự đi mà chịu lấy. Tập đoàn AG có xảy ra chuyện gì, tôi không để yên cho cô đâu."
Nói một tràng như vậy, rồi Lâm Phong bỏ cô ta ở đó một mình, trở lại hội trường bữa tiệc.
Lâm Hy tái mặt, tối sầm, ánh mắt mờ đục đi, hàm răng trắng cắn chặt vào cách môi. "Lâm Phong, cô dám quát tôi? Cô lo tôi hủy hoại AG của cô và Lâm Dương? Tôi mà không thể làm phu nhân Giang Thị, thì cũng phải đoạt được AG. Tôi mà không đoạt được AG, thì tôi sẽ đạp đổ nó. Cô không yên ổn được với tôi đâu!"
.
.
.
Bằng một lực đạo thật mạnh, Giang Chấn đẩy Lâm Hy lên giường, rồi trong phút chốc dùng cơ thể to lớn của hắn bao phủ lấy thân cô.
"Giang Chấn, anh tức giận cái gì chứ? Tại sao anh lại nói chuyện tôi trao thân cho anh với Quách Dư Thành?" Lâm Hy bật người dậy, trợn mắt với hắn, quát tháo. Nhưng cũng chỉ chốc sau, hắn đè chặt cô, khống chế hai tay cô.
"Tiểu Hy, cô nên biết cô đang nói chuyện với ai." Giang Chấn cúi xuống, hôn lên cổ và xương quai xanh của cô, rồi bắt đầu cắn nhẹ.
"A... Đau..." Lâm Hy cắn chặt môi. "Giang Chấn, anh còn chưa gϊếŧ được Lâm Phong, sao dám bắt ép tôi?"
"Hửm? Nói như cô không thích tôi hầu hạ cô?" Hắn nhếch mép, luồn tay vào trong váy, tìm đến nơi mẫn cảm nhất, trêu ghẹo.
"Ah... Không thích! Buông tôi ra!! Giang Chấn, thả ra! Nếu không tôi sẽ kiện anh tội cưỡиɠ ɖâʍ!"
Lâm Hy oặn người, bất lực gào thét. Cô càng vùng vẫy, hắn càng siết chặt tay cô, khống chế cô.
"Ồ, không thích?" Giang Chấn nhếch mép một cái, lần đầu tiên có đàn bà dám chống lại hắn. "Nhưng tôi lại thấy cơ thể của cô thành thật hơn miệng lưỡi nhiều. Xem này, cô ướt rồi."
Lâm Hy đỏ bừng mặt, cắn chặt môi, nhục nhã. Cô đối diện với Lâm Phong đã đủ ê chề, đối diện với Giang Chấn lại càng thêm phần căm hận bản thân vì đã tìm đến hắn.
"Tiểu Hy à, tôi chưa gϊếŧ Lâm Phong là vì muốn vờn Quách Dư Thành một chút. Chắc cô không biết, chị gái cô bây giờ chưa đủ, nhưng trong tương lai sẽ là điểm yếu của Quách Dư Thành." Giang Chấn cởi bỏ dần y phục của Lâm Hy, bàn tay không yên phận mà mơn trớn da thịt trắng ngần mọng nước của cô.
___o0o0o___
Hết chương 10.