Đại Tụng Sư
Chương 78 Chương 78 Cao Nhất Lịch Sử
Q1 – CHƯƠNG 78: CAO NHẤT LỊCH SỬ
Editor: Luna Wong
Người của Tây Nam không nói lời nào, học sinh khác nhất thời kêu rê/n một mảnh!
“Xong, không điểm! Sao ta lại không qua đối diện. Đã sớm phải biết, tiểu tử Đỗ Cửu Ngôn này ngày hôm trước một đánh mười sáu, không có nắm chắc, hắn không có khả năng đối địch với mọi người.”
“Nghìn vàng khó mua sớm biết. Thôi đi, sang năm trở lại!”
“Gài bẫy, gài bẫy, ngày hôm nay nếp não thêm nhiều rồi.”
Mọi người ủ rũ.
“Đỗ Cửu Ngôn!” Khâu Thính Thanh mới phản ứng được, “Bầu không khí ngươi vừa để ta cảm thụ, nói vài câu. Là bởi vì ngươi nói xong, mọi người sẽ không biện nữa?”
Nàng nói xong, đối phương đến cơ hội mở miệng cũng không có, còn đánh cái gì, đánh mặt mình a?
Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, hỏi: “Vì lúc nãy không mở miệng mà hối hận?”
“Không, không hối hận.” Khâu Thính Thanh lắc đầu, “Ta hối hận cái gì, ta một câu nói cũng chưa nói, thì có một trăm điểm a.”
“Ha ha!” Khâu Thính Thanh ngửa mặt lên trời cười to, “Gia gia, cha a, lão Khâu gia tổ ta bốc một phần khói xanh a!”
Đỗ Cửu Ngôn ho khan một tiếng, nói: “Không quan hệ đến phần mộ tổ tiên, là ánh mắt của ngươi tốt.”
“Đúng. Là mắt ta tốt, ta thức thời, ta có vận khí.” Khâu Thính Thanh cười ha ha, phình bụng cười to, chỉ vào vài người Mâu Phó đối diện, “Cho các ngươi đi qua, các ngươi… Các ngươi… Ha ha…”
Tiếng cười của hắn quanh quẩn ở trong rừng, để cánh rừng bị tâm tình phức tạp lan tràn, càng quỷ dị hơn.
Sắc mặt mấy người của Mâu Phó xấu xí, hối tiếc không thôi.
“Tiên sinh.” Sắc mặt của Mã Nghị tái xanh, thấp giọng nói: “Làm sao bây giờ?”
Thí sinh Tây Nam, lại một lần nữa toàn quân bị diệt, chân chính, một cũng không chừa lại.
Vốn là muốn tập thể vẽ mặt Đỗ Cửu Ngôn, lại thật không ngờ, bọn họ bị nàng vẽ mặt, đánh đến sưng mặt.
Tiết Nhiên phất tay áo nói: “Bổn tràng đã thi xong, các vị tự hành trở về, buổi chiều tường ngoài Tây Nam, sẽ yết bảng.”
Mọi người ngay cả chào hỏi đều lười, đều tản.
Mọi người vừa đi, trong rừng nhất thời an tĩnh lại.
“Ngươi ác này, ngươi trả cho mạng cho hài tử ta!” Ngưu thị bỗng nhiên nhào tới trên người Điền thị, đánh cấu, “Hài nhi của ta đối với ngươi tốt như vậy, ăn dùng mặc mọi thứ tăng cường để ngươi lấy, ngươi lại còn cùng ngoại nhân giết hắn, ngươi tiện phụ không có lương tâm!”
Điền thị như con cá chết, mặt không thay đổi bị Ngưu thị đánh.
“Lão nhân gia nén bi thương.” Sai dịch trong nha môn tiến lên kéo Ngưu thị, “Chờ nha môn nghiệm chứng xong, sẽ trả cho ngươi mọt công đạo.”
Ngưu thị khóc lau nước mắt.
Sai dịch trói Điền thị, kéo ném lên xe bò, giải về huyện!
“Đỗ tiên sinh, cảm tạ người. Đại ân đại đức của người lão phụ và nhi tử đời này trả không được, kiếp sau nhất định làm trâu làm ngựa, báo đáp ân tình của người.” Ngưu thị dùng đầu gối đi qua, hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn bang bang dập đầu, “Nếu không phải người, hài nhi của ta sẽ chết quá oan uổng!”
Đỗ Cửu Ngôn đỡ nàng dậy, nói: “Lão nhân gia bảo trọng thân thể, như vậy nhi tử người trên trời có linh thiêng cũng có thể an ủi, về phần người giết người, triều đình tự có phán đoán sáng suốt.”
“Đỗ tiên sinh chính là thanh thiên tại thế, người làm tụng sư, là phúc khí của dân chúng chúng ta a.” Ngưu thị khóc nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Mượn phúc chúc lành của người, mượn phúc chúc lành của người.”
Trong Lưu gia thôn có người đi qua, đỡ Ngưu thị, kêu khóc quay về thôn.
Lưu Vanh Cần đứng dậy, chắp tay nhìn Đỗ Cửu Ngôn, trầm giọng hỏi: “Vết bẩn trên giường, ngươi nhìn thấy liền cho rằng là vết rắn?”
“A, Lưu tiên sinh.” Đỗ Cửu Ngôn mới phát hiện Lưu Vanh Cần không đi, cười hì hì đi qua, chắp tay nói: “Thực không dám đấu diếm, học sinh quả thực cho là như vậy.”
Lưu Vanh Cần thiêu mi, hiển nhiên không tin.
“Lưu tiên sinh, trên đời này người thông minh cũng phải cần cao thấp ưu khuyết, ta thông minh như vậy, không chỉ đầu óc sáng suốt, tư duy kín đáo, ngay cả khứu giác cũng là khác hẳn với thường nhân.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói: “Tiên sinh cũng là người thông minh, nói vậy có thể hiểu được chứ.”
“Hồ ngôn loạn ngữ!” Đáy mắt của Lưu Vanh Cần xẹt qua tiếu ý, phất tay áo nói: “Danh tiếng vô lượng cũng không phải là chuyện tốt, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Tiên sinh dạy phải, học sinh nhớ kỹ.”
Lưu Vanh Cần đi mấy bước, bỗng nhiên dừng lại nhìn nàng, ngưng mi nói: “Khẩu huấn của tổ sư gia là gì?”
“Không tham dục, không tà kiến, không vọng ngữ, không lưỡng thiệt!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tiên sinh, đúng hay không?”
Lưu Vanh Cần hừ một tiếng, vừa đi vừa nói: “Vọng ngươi ghi nhớ lời hôm nay!”
Tiểu tử này là nguyên liệu của tụng sư, thông minh, nhạy bén, can đảm cẩn trọng, tương lai nhất định là một nhân tài. Nhưng lại quá mức không kềm chế được, như ngựa hoang không cương, chỉ có thể hy vọng hắn có thể tự động điều khiển, tự hạn chế, một lòng hướng chính.
Như vậy, mới không làm một thân thiên phú kia thất vọng.
bookwaves.com
“Ngươi thực sự khứu giác khác hẳn với thường nhân?” Khâu Thính Thanh theo Đỗ Cửu Ngôn, ngày hôm nay hắn phúc tinh cao chiếu, trước khi yết bảng, nhất định không thể ly khai phúc tinh nửa bước.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, không chút khiêm tốn nào nói: “Đó là tự nhiên!”
“Lợi hại.” Vẻ mặt Khâu Thính Thanh sùng bái, “Ta không có bản lãnh này.” Nhưng hắn có phúc khí a.
Hai người vào thành, Khâu Thính Thanh nhiệt tình mời, đi Đức Khánh lâu ăn cơm, vừa ngồi xuống, Phương Hiển Nhiên chạy như bay đến, “Cửu Ngôn, nghe nói ngày hôm nay ngươi đại triển phong thái, lấy một đánh năm mươi chín?”
“Năm mươi tám, hai người đánh với năm mươi tám!” Khâu Thính Thanh chỉnh lại cho đúng.
Phương Hiển Nhiên không để ý tới hắn, ghét bỏ nói: “Ngươi đến rắm cũng chưa thả được, ngươi đánh cái gì. Mau về nhà thắp hương đi, gặp được Đỗ Cửu Ngôn đó.” Lúc nói chuyện, tiến đến Ngươi Đỗ Cửu Ngôn, vẻ mặt tiếc nuối nói: “Bên ngươi náo nhiệt như thế, bên ta lại một chút thú vị cũng không có, hai bên đánh hòa nhau, án tử vẫn là án tử, không thẩm ra được một hai ba.”
Tụng sư học là biện tụng như thế nào, là sử dụng chứng cứ và điều kiện, lợi dụng luật pháp biện hộ cho người thỉnh tụng. Nên, mọi người không hiểu tra án phá án, là bình thường.
Không bình thường, là Đỗ Cửu Ngôn.
“Có điểm là được!” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, gọi hỏa kế, “Lên thứ ngon nhất!”
Hỏa kế biết nàng, thật xa hét một tiếng, “Người yên tâm, không ăn được trăm lượng, không ra cửa!”
“Trăm lượng?” Khóe miệng của Khâu Thính Thanh run, sờ sờ túi tiền, “Ta, ta…”
Đỗ Cửu Ngôn liếc nhìn hắn.
“Ăn, ăn! Sơn trân hải vị, tùy người ăn!” Khâu Thính Thanh bất cứ giá nào. Ăn một trăm lượng toán cái gì, một tụng sư chứng, dù là hắn lấy một nghìn lượng cũng mua không được.
Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ bả vai hắn, gật đầu nói: “Cứ thế đi!”
Nhất định a!” Khâu Thính Thanh ha ha cười.
Ba người ăn đến buổi chiều, tính tiền thì Khâu Thính Thanh thở phào nhẹ nhõm, “… Thế nào mười lượng, không phải nên trên trăm lượng sao, điều này làm cho ta như vậy làm sao ngẩng đầu lên trước mặt Đỗ đại ca.”
Không quan hệ a.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Còn lại chín mươi lượng, ngươi có thể trả tiền mặt.”
Khâu Thính Thanh ba ba rút miệng của mình, “Cửu ca, tiểu đệ say rượu nói lỡ, người coi như ta thả rắm đi!”
Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách ra cửa, Khâu Thính Thanh và Phương Hiển Nhiên đi theo phía sau, ba người tính toán thời gian đi Tây Nam tụng hành.
Bảng danh sách đại hồng dán cửa, tụ tập trên dưới một trăm thí sinh có kêu r.ên, có may mắn, Đỗ Cửu Ngôn vừa đi, lập tức có người hô: “… Đỗ tiên sinh, ngươi mau đến xem, ngươi ba trăm năm mươi điểm, xếp hạng nhất.”
Trận đầu bảy mươi, trận thứ hai một trăm tám, trận thứ ba một trăm.
“Ta nhớ kỹ hai mươi năm trước, Công Tể tiên sinh chính là ba trăm năm mươi điểm. Là điểm cao nhất trong trăm năm qua!” Có người nói.
“Hiện tại Đỗ Cửu Ngôn và Lưu tiên sinh song song đệ nhất a. Lợi hại, lợi hại.”
“Chúc mừng a, Đỗ Cửu Ngôn, năm nay tuy bị ngươi hại khổ, nhưng ngày hôm nay ngươi quả thực đặc sắc, chúng ta tâm phục khẩu phục.”
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Đa tạ đa tạ, không dám nhận hai chữ đặc sắc.”
“Di!” Phương Hiển Nhiên bỗng nhiên a một tiếng, hô: “Cửu Ngôn, nếu như trận đầu bài của ngươi không bị người điên ăn, vậy ngươi chẳng phải là cao hơn Lưu tiên sinh sao?”
Hiện trường, lặng ngắt như tờ.
Đúng vậy, Đỗ Cửu Ngôn trọng thi còn một mặt chưa làm kịp, được bảy mươi điểm, kết quả là điểm cao nhất trong trăm năm qua.
Mà nếu quả, nàng làm đúng hết sao?
Tất cả mọi người nhìn nàng, sắc mặt phức tạp.
Có thể cao điểm hơn người cao điểm nhất? Bài thi đã mất, đây sợ rằng… Là mê vĩnh viễn vô giải.
“Nói điểm có giải.” Khâu Thính Thanh chỉ vào bảng danh sách, “Ta có một trăm tám mươi điểm, bây giờ ta là tụng sư nga.”
Năm nay thí sinh lấy được tụng sư chứng tổng cộng ba mươi hai người, Khâu Thính Thanh và Phương Hiển Nhiên cũng xếp trong đó.
“Còn có một cái có giải.” Phương Hiển Nhiên thấp giọng nói: “Năm nay Tây Nam bốn mươi lăm người khảo hạch, cư nhiên chỉ có mười người vượt ải… Ông trời của ta, đây có phải lịch sử thấp hay không?”
bookwaves.com
Lúc trước, trên bảng danh sách hơn phân nửa đều là thí sinh Tây Nam, năm nay một hồi, thí sinh Tây Nam đại bộ phận đều thi rớt.
Xưa nay chưa từng có.
Mọi người không tự chủ được nhìn hoặc là đi tìm Đỗ Cửu Ngôn, chỉ thấy thiếu niên kia đang cùng Phương Hiển Nhiên nói chuyện, thần sắc bình tĩnh cười khanh khách, không đau khổ không vui.
Một mình nàng nắm Tây Nam trong tay, nàng không nên chút biểu thị sao?
Vẻ mặt mọi người không giải thích được.
Tây Nam học phủ như ý cửa đóng kín, bất đồng với tiếng chúc mừng bay lả tả hằng năm, năm nay một mảnh tĩnh mịch, mọi người ngồi ở trong phòng học thường ngày, không khí trầm lặng.
Chu Nham cúi thấp đầu, siết nắm tay, sắc mặt tái nhợt không ánh sáng.
Hắn thi rớt, đây là vô luận như thế nào hắn cũng không có nghĩ tới.
“Sớm biết, sẽ không nên trêu chọc hắn.” Có người lầu bầu nói: “Hiện tại tốt rồi, không chỉ mất mặt, còn thi không đâu.”
Nói thế, vốn nên đưa đến công phẫn, nhưng lúc này không có người nói chuyện.
“Thù này tất báo.” Tiêu Thanh Phong siết nắm tay, nói với Chu Nham: “Chính là cuộc đời này không thể tiếp tục làm tụng sư, ta cũng không thể để cho hắn sống khá giả.”
Chu Nham ngưng mi, thấp giọng phụ họa, “Không vội, chúng ta chậm rãi chờ cơ hội.”
Cách một vách tường, Tiết Nhiên uống xong chén trà thứ ba, chăm chú nhìn Lưu Vanh Cần, lạnh lùng nói: “Ta không biết, Lưu sư đệ theo lẽ công bằng như vậy.”
“Làm việc theo quy củ , là trách nhiệm của ta.” Lưu Vanh Cần nói.
Tiết Nhiên chẳng đáng cười lạnh một tiếng, “Quy củ? Như vậy người không có quy củ, chính là con sâu làm rầu nồi canh, tương lai, toàn bộ nghề tụng sư, cũng sẽ bị hắn khuấy cho chướng khí mù mịt!”
“Hắn chỉ là một thiếu niên, làm sao bằng vào sức một mình, khuấy đảo tụng hành. Hay là, Tiết sư huynh đối với Tây Nam trăm năm, không hề có tự tin?”
Tiết Nhiên tức giận, lạnh lùng nói: “Ta thấy, người quá đủ lòng tin là ngươi.” Dứt lời, phất tay áo đứng dậy, nói: “Kết quả này, ta không mặt mũi nói với lão sư, nếu nói, ngươi đi nói!”
Dứt lời, phẩy tay áo bỏ đi.
Lưu Vanh Cần ngồi ở phía xa, chậm rãi uống trà.
Cách một vách tường, Lưu Công Tể kinh ngạc nhìn Vương Đàm Linh, thiêu mi nói: “Ba trăm năm mươi điểm?”
“Đúng. Đây là kết quả hắn trọng thi khoa lễ chỉ được bảy mươi điểm, người bên ngoài đều nghị luận, nói nếu hắn không có trọng thi, chỉ sợ không chỉ ba trăm năm mươi điểm.”
Lưu Công Tể cười ha ha một tiếng, “Hậu sinh khả uý, hậu sinh khả uý a!”
“Sư thúc.” Vương Đàm Linh ngưng mi nói: “Đây là bất kính với người, người làm sao thản nhiên?”
Lưu Công Tể cười mà vô ngữ, chỉ chỉ hồ sơ dày phía sau!
Vương Đàm Linh minh bạch, ý của Lưu Công Tể, vô luận bao nhiêu điểm, đều không hơn từng vụ hồ sơ tụng biện, đây là kinh nghiệm và từng trải, là cao độ thiếu niên vĩnh viễn đều khó bằng.
“Sư thúc nói cực phải, là Đàm Linh quá cho là thật.” Vương Đàm Linh chắp tay nói.
Lưu Công Tể lắc đầu, thở dài, “Bất quá, việc năm nay không phải việc nhỏ, xem ra, chúng ta phải có một tụng án lớn, để trấn một cái!”
Bằng không, tất cả mọi người sẽ cho rằng Tây Nam thua.
Nhưng bọn họ lại không nhớ rõ, tụng sư mới là linh hồn của Tây Nam.
Công đường nha môn,, mới là trường thi chân chính của tụng sư.
Vương Đàm Linh gật đầu, đang muốn, bỗng nhiên một trận tiếng pháo nổ rung trời, bùm bùm, đinh tai nhức óc, vô cùng náo nhiệt!
—— lời nói ngoài ——
Ngày hôm nay canh ba! Sau này tận lực bảo chứng cái chữ này sổ!
Nhớ kỹ đoạt đặt tiền lì xì hắc, hợp lại vận may.