Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học
Chương 65
Sáng nay Thước Nhạc định cùng phụ thân đi dạo Phan Gia Viên, cuối cùng chưa kịp ra khỏi nhà thì Khúc Phàm gọi điện tới, biết vài vị nhà Khúc Phàm ngồi máy bay tới, còn hơn một tiếng nữa là hạ cánh, Phan Gia Viên không thể đi.
Tới nhà Mập mượn một chiếc SUV đi đón, tuy nói muốn mua xe, nhưng vẫn chưa đi được, lúc lái xe Thước Nhạc nghĩ đợi vài ngày nữa có thời gian thì đi mua một chiếc.
Lúc tới sân bay máy bay đã hạ cánh rồi, Thước Nhạc vừa tới cổng thì thấy Khúc phụ Khúc mẫu từ trong đi ra, bên cạnh còn có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi khá giống Khúc Phàm, bên cạnh anh ta là một mỹ nữ ôm một đứa bé, đây hẳn là anh trai và chị dâu của Khúc Phàm.
Thước Nhạc chạy qua đón, “Bác trai bác gái, đi đường có thuận lợi không ạ.”
Khúc phụ gật đầu với Thước Nhạc, ừ một tiếng, song thần sắc cũng không quá nghiêm túc. Thân phận đặc thù của Thước Nhạc nằm giữa con trai và con dâu, khiến Khúc phụ hơi bối rối, không thể nghiêm khắc như với con trai cũng không thể yêu cầu như con dâu, cuối cùng tạo thành bộ dáng có chút mặc kệ, ngày thường lạnh lẽo, song lại không hề nói một câu nặng lời với Thước Nhạc. Sau lưng còn rất quan tâm.
Khúc mẫu cầm tay Thước Nhạc, “Sao con lại tới đây, Khúc Phàm đâu?”
Thước Nhạc cười “Khúc Phàm có án, mấy bữa nay đều bận rộn. Nhưng anh ấy đã gọi điện trước, nói tối nay có thể về sớm.” Vì thường xuyên nói chuyện điện thoại với Khúc mẫu, nên không cảm thấy xa lạ. Khúc mẫu gật đầu, chỉ người đàn ông trông giống Khúc Phàm “Bác giới thiệu với con, đây là anh cả và chị dâu của Khúc Phàm, con cũng gọi một tiếng đi.”
Thước Nhạc đỏ mặt gọi “Anh cả, chị dâu.”
Anh trai Khúc Phàm là một người rất cởi mở “Thước Nhạc đúng không, Khúc Phàm khen em không ít, hôm nay rốt cục được gặp người thật.”
Chị dâu bên cạnh cũng cười ha ha nói, “Đúng vậy, ba mẹ cũng luôn nói tốt về em, hôm nay thế là được gặp.”
Thước Nhạc hơi ngượng ngùng, nhìn đứa bé trong lòng chị dâu, “Đây là Gia Gia đúng không ạ.”
Chị dâu nhìn đứa bé đang ngủ, “Đúng vậy, chơi trên máy bay đủ rồi, sắp hạ cánh thì bắt đầu ngủ.”
“Được rồi đừng nói nữa, đi thôi.” Khúc phụ nói với mọi người.
Tới bãi đỗ xe, Thước Nhạc vừa định mở cửa xe, Khúc phụ liền nói “Lão đại, con lái xe đi.”
Thước Nhạc nghe nói thế, đưa chìa khóa cho anh cả, ngoan ngoãn ngồi vào ghế cạnh người lái, hồi trước chở Khúc phụ Khúc mẫu đi chơi, Thước Nhạc lái xe, tốc độ quá chậm, không ngờ Khúc phụ vẫn còn nhớ.
“Lần này bác trai tới tứ hợp viện ở đi. Ba mẹ con cũng tới đây, muốn gặp mọi người.” Thước Nhạc ngồi trên xe quay đầu lại nói với Khúc phụ.
Khúc phụ nhìn Thước Nhạc “Được, các ngươi sắp xếp đi.”
Khúc Bình vừa lái xe vừa nói “Tới Bắc Kinh nhiều lần như vậy nhưng chưa từng ở tứ hợp viện, lần này có thể xem cho kĩ rồi.”
Xe chạy tới bãi đỗ xe ngoài ngõ nhỏ, “Ở đây đậu xe không quá tiện.” Khúc Bình đi ra bãi đỗ xe nói.
“Dạ, cũng được, trong ngõ nhỏ không thể đậu xe, chỗ này cũng cách không xa. Chính là ngỏ nhỏ này.” Thước Nhạc chỉ ngõ nhỏ, cách bãi đỗ xe khoảng 500m.
“Ngõ nhỏ ở đây thực đầy đủ. Không có thứ gì lộn xộn.” Khúc mẫu nhìn phòng ở hai bên ngõ nói.
“Dạ, khu này được xếp vào di sản văn hóa, không cho bỏ bừa bãi đồ bên ngoài, cũng có quy định rõ ràng về phòng ốc. Không thể xây dỡ tự tiện lộn xộn.”
“Giờ tứ hợp viện ở Bắc Kinh càng ngày càng ít.” Khúc Bình cảm thán nói.
Mọi người vào tứ hợp viện, vừa bước qua đại môn liền cảm giác một trận mát mẻ, thực vật trong viện sinh trưởng mấy tháng đã xanh um tươi tốt, được tưới nước hồ, mọc phi thường tươi tốt, khiến sân nguyên bản cổ hương cổ mầu lại tăng thêm vài phần lịch sự tao nhã.
Thước phụ Thước mẫu nghe tiếng chạy ra đón, tuy có chút xấu hổ, hai bên cha mẹ vẫn là thực nhiệt tình, đều là vì bọn nhỏ.
Dẫn người vào thẳng ba gian thính phòng tiền viện, gia cụ hoàng hoa lê đã gửi tới từ hai tuần trước, Lý sư phụ còn giúp trang bị tốt khung lồng ngăn sát đất(1) . Ba gian này hoàn toàn thông nhau, không dùng ngăn cách, vừa vào cửa là một bình phong hình mẫu đơn, là bình phong hoàng hoa lê được chạm khắc ở khuông, dài 2m5, cao 1m8, một bức gấm Tô Châu thêu hình mẫu đơn sắc thái rực rỡ.
Đi qua bình phong mẫu đơn là đại sảnh, nơi này chuẩn bị để tiếp đón khách thân quen hoặc gia đình tự sử dụng, cho nên chỉnh thể bài trí phi thường thoải mái. Đối diện bình phong mẫu đơn là vách gỗ khắc hoa, phía trước vách gỗ là ghế ba người hoa văn phúc khánh (2), trước ghế ba người là bàn trà lớn hoa văn mây cuốn, hai bên đặt bốn chiếc ghế vịn tay hoa văn phúc khánh (ý nghĩa may mắn, chúc hạnh phúc) (3), chính giữa mấy cái ghế còn đặt mấy cái bàn nhỏ hoa văn mây cuốn. Ghế tay vịn đặt gần ghế ba người, bên cạnh bình phong là bàn tròn hoa văn câu cuốn, bốn phía bàn tròn đặt sáu cái ghế.
Hai bên phòng thông nhau, chỉ dùng khung lồng ngăn sát đất cách ra, phía nam đặt giường La Hán (4), phía bắc đặt ghế quý phi (5), phía tây dùng khung lồng ngăn ra, bên kia là một gian nhĩ phòng, trong phòng đặt một cái kháng lớn.
Phòng phía đông là nơi để đãi khách ăn cơm, có một cái kháng ngắn, bàn tròn lớn và gia cụ khác, bên cạnh gian nhĩ phòng là nhà vệ sinh. Trước phòng ở được Thước Nhạc và mẫu thân trang trí, đệm gấm Tô Châu được đặt sẵn, ngăn cách thì dùng màn mỏng trang trí.
Lần đầu tiên gặp mặt mọi người có chút câu nệ, cũng may không bao lâu hai vị phụ thân tìm được tiếng nói chung, lúc này Thước Nhạc mới biết cái gì gọi là một rổ chơi cờ dở, cậu nghĩ phụ thân mình chơi cờ đã đủ tệ rồi, không ngờ Khúc phụ chơi cờ cũng tệ không kém, kết quả hai người kẻ tám lạng người nửa cân, chiến đấu bất phân thắng bại.
Tính tình của hai vị mẫu thân đều rất tốt, tính cách của Thước mẫu sáng sủa hơn, vì ngày thường làm việc ở bệnh viện, dễ dàng giao tiếp, tính tình của Khúc mẫu rất ôn hòa, không lạnh không nóng khiến người khác cảm thấy thực thoải mái, hai người ở cùng cũng không tồi. Trong lòng yên tâm, cảm thấy dù có thế nào con mình cũng sẽ không bị gây khó dễ.
Anh trai và chị dâu Khúc Phàm đi dạo trong viện, Thước Nhạc rảnh rỗi, liền đem đồ trong nam ốc tây sương phòng bỏ vào không gian, lại lấy một cái giường ông ngoại để lại ra, coi như phòng ngủ tối dành cho anh cả chị dâu.
Vỗ tay Thước Nhạc vui vẻ nhìn phòng ở đã thu dọn xong, có không gian thật là tiện. Làm cái gì cũng dễ dàng.
Vì không có Khúc Phàm, đến bữa tối mới là màn chính. Trải qua sự cố gắng của cha mẹ hai bên, làm ra một bàn đồ ăn lớn, người nhà hai bên ngồi xuống cùng nhau.
Lúc này hai người được nhận một đống lời chúc phúc, và dưới sự đề nghị của Khúc Bình, cả hai cũng sửa lại xưng hô. Cho dù tương lai sau này thế nào, ít nhất hiện tại cha mẹ họ vẫn chúc phúc cho họ. Vả lại nếu không vì giới tính, hai bên cha mẹ vẫn đều rất thích hai người con trai này.
Có điều sau khi ăn xong, lời Khúc phụ nói khiến hai người Thước Nhạc có chút khó xử.
“Hai đứa ở cùng nhau, ba cũng không phản đối nữa, hai bên cha mẹ đều rất khoan dung với hai đứa, cũng không truy cứu cái gì, nhưng, ba còn có một yêu cầu.” Khúc phụ nhìn hai người dừng một chút.
“Ba hy vọng hai đứa con sinh một đứa con của riêng mình, một đứa con có chứa huyết thống.” Khúc phụ ném một quả bom.
Khúc Phàm nhíu mày “Ba…”
“Đúng vậy, ba thấy vậy cũng được.” Thước phụ ở bên ủng hộ.
Thước Nhạc lo lắng, “Ba điều này sao có thể.”
Khúc phụ nói “Có cái gì không thể, tìm một cơ sở sinh hộ thay hai đứa sinh một cái, không phải là được rồi, yên tâm việc này có ba lo, bảo đảm làm việc ổn thỏa.”
Hai người âm thầm thở nhẹ, vừa rồi còn tưởng là bắt bọn họ sinh con cùng người đàn bà khác.
Thước mẫu cau mày lo lắng, “Việc này được không, bất quá, giờ nói tới vẫn còn sớm, còn phải nghĩ vận tác thế nào, tôi thấy tốt nhất là ra nước ngoài đi.”
Thước phụ lắc đầu “Nên cẩn thận, cũng đừng sinh ra một đứa con lai.”
Khúc mẫu nở nụ cười “Tôi thấy con lai cũng được a, con lai đều rất xinh đẹp.”
Khúc Bình ở bên cạnh ồn ào “Con thấy nên sinh nhiều chút, nhiều người náo nhiệt.” Trong lòng cầu nguyện phụ thân đừng bắt mình sinh con nữa, trong nhà có một tiểu tổ tông là đủ rồi.
Hai người nhìn nhau, chen vào không nổi, thế nào việc này có thể cứ thế mà quyết định, chẳng lẽ không cần hỏi tới bọn họ sao.
Quay đầu lại nhìn hai người con trai chơi cùng ở bên cạnh, bộ dáng đáng yêu của trẻ con ánh vào mi mắt, cảm thấy có nhiều con cũng không sai. Nhưng việc này vẫn còn sớm, dù sao cũng phải chờ Thước Nhạc tốt nghiệp đã. Chỉ là không biết có thể có con gái không.
Khúc Bình và vợ ở chơi ba ngày thì về, Gia Gia thì ở lại, vừa lúc làm bạn với Quả Quả, Quả Quả rất tốt với tiểu đệ nhỏ tuổi hơn mình, Gia Gia thì lại nghịch ngợm gây chuyện, cha mẹ vừa rời đi thì đã có xu hướng muốn dỡ nhà rồi, Gia Gia rất sùng bái Khúc Phàm, chỉ cần Khúc Phàm ở trước mặt, biểu hiện của cậu bé rất tốt, mà nhận thức Thước Nhạc một thời gian thì cậu bé liền dính lấy cậu.
Hôm nay Thước Nhạc mang hai vị phụ thân tới Phan Gia Viên, vì nơi này mang trẻ nhỏ tới không tốt, hai đứa quỷ nghịch ngợm bị để ở nhà.
Phan Gia Viên rất đông người, ba người vừa đi vừa nhìn, nhưng không mua thứ gì, đi dạo tới trưa, Thước Nhạc dẫn hai vị phụ thân tới cửa hàng của Mập nghỉ một lát. Mới vừa tới cửa chợt nghe phía hậu viện có tiếng la.
Tìm tới âm thanh thì ra những người này giải thạch ở hậu viện. Thời gian trước, nguyên thạch Mập mua vừa vận về từ Yangon, lúc đó có gọi điện báo cho họ, nhưng vì chuẩn bị thi nên Thước Nhạc không tới, không ngờ hôm nay đến lại tình cờ gặp phải.
Đi vào hậu viện, có bảy tám người vây quanh, Thước Nhạc liếc mắt nhìn rồi đi tới trước mặt Mập, vỗ vai anh ta.
“A người anh em, hôm nay sao lại có rảnh tới đây?” Mập vừa thấy liền nhiệt tình chào đón.
Thước Nhạc cười cười, “Hôm nay em dẫn ba Khúc Phàm và ba em đến đi dạo, không ngờ chỗ anh náo nhiệt thế này.”
Ánh mắt Mập sáng lên, tiến đến nói nhỏ với Thước Nhạc “Thế nào, đây là đi vào đường sáng sao.”
Thước Nhạc cười gật đầu.
Mập cười hắc hắc vui vẻ “Được lắm a, à không được hai ngươi còn phải mời ăn một bữa. Như vậy lo làm một bàn đi.”
“Không thành vấn đề, chúng ta hẹn thời gian trước đi.”
Hai người ở bên này nói chuyện thì bên kia giải thạch đã xong, người mua khối đá là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, cắt ra một khối loại pha lê, bất quá giá cũng không thấp, tổng thể mà nói, lợi nhuận cỡ hai ba vạn.
Giải thạch xong mọi người đều tản đi, có mấy người thì ngồi xổm bên đống nguyên thạch chọn xem. Đều là người thường cũng chỉ là xem náo nhiệt thôi. Trái lại Thước Nhạc thì cảm nhận từng khối một, cầm nguyên thạch xoa một hồi xem có cảm giác linh khí bên trong không, đa số là không có phản ứng gì, số ít có phản ứng cũng không mãnh liệt.
Mập thấy cậu nghiêm túc như vậy, đến trước mặt cậu ngồi xuống “Thế nào có hứng thú với chuyện này sao?”
Gật đầu “Đúng vậy, rất có hứng thú, muốn lại có thể cắt ra cái đế vương ngọc giống lần trước.”
Mập liếc nhìn cậu “Nghĩ đến đẹp, đó là khả ngộ không thể cầu, có điều nếu em thật sự có hứng thú thì anh mang em qua Ngự Bảo Trai đi, bên đó nhiều nguyên thạch.
Mắt Thước Nhạc sáng lên “Được, chúng ta đi xem.” Chỗ này của Mập mặc dù là có mấy cái tốt, nhưng quá thân quen không thể không biết xấu hổ mà mua, đến chỗ người khác thì không cần băn khoăn.
Nói với hai vị phụ thân, hai người cũng có chút hứng thú.
Ngự Bảo Trai nằm ở một đầu khác của Phan Gia Viên, là chuyên môn kinh doanh ngọc thạch ngọc bích, chưa đi đến cửa đã thấy không ít đống nguyên thạch, bất quá đều quá lớn, bốn người vào trong nhìn xem ngọc bích ngọc thạch thành phẩm trước, không nói tới chế tác thế nào, tài liệu ở Ngự Bảo Trai có thể coi là hạng nhất.
Nguyên thạch ở Ngự Bảo Trai đặt trong một cái lều lớn ở hậu viện, nguyên thạch ở đây rất nhiều, Thước Nhạc tính ra chắc cỡ bốn năm nghìn khối, nhưng còn nguyên thì ít, phần lớn đều được mở một nửa.
Tới bên cạnh một khối nguyên thạch hơn 200kg, Thước Nhạc dùng đèn pin của Mập chiếu vào, hình như có chút màu xanh, nhìn kĩ thì lại hình như không có, cậu đành buông tha cho ánh mắt của mình.
Dùng tay sờ nguyên thạch, có chút linh khí, có điều hơi phát tán, cảm giác không quá tốt.
Sờ hơn mười khối đá, bên trong thực ra đều có chút linh khí, nhưng không quá mãnh liệt.
Lại tới trước một nguyên thạch còn nguyên chưa khai, đây là một khối nguyên thạch hình vuông, một khối nguyên thạch đen xì, nhìn không ra đặc điểm gì, tiến tới sờ lên, bỗng một cỗ linh khí vọt vào tay cậu, linh khí phát ra rất mạnh, từng đợt từng đợt, đậm đặc, Thước Nhạc sờ mấy vị trí khác nhau, cảm giác đều giống nhau, trong lòng xác định, khối nguyên thạch này khẳng định có ngọc bích bên trong, chỉ không biết là ngọc bích dạng gì, vì sao lại cho cậu cảm giác hoạt bát như vậy đâu.
Tới nhà Mập mượn một chiếc SUV đi đón, tuy nói muốn mua xe, nhưng vẫn chưa đi được, lúc lái xe Thước Nhạc nghĩ đợi vài ngày nữa có thời gian thì đi mua một chiếc.
Lúc tới sân bay máy bay đã hạ cánh rồi, Thước Nhạc vừa tới cổng thì thấy Khúc phụ Khúc mẫu từ trong đi ra, bên cạnh còn có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi khá giống Khúc Phàm, bên cạnh anh ta là một mỹ nữ ôm một đứa bé, đây hẳn là anh trai và chị dâu của Khúc Phàm.
Thước Nhạc chạy qua đón, “Bác trai bác gái, đi đường có thuận lợi không ạ.”
Khúc phụ gật đầu với Thước Nhạc, ừ một tiếng, song thần sắc cũng không quá nghiêm túc. Thân phận đặc thù của Thước Nhạc nằm giữa con trai và con dâu, khiến Khúc phụ hơi bối rối, không thể nghiêm khắc như với con trai cũng không thể yêu cầu như con dâu, cuối cùng tạo thành bộ dáng có chút mặc kệ, ngày thường lạnh lẽo, song lại không hề nói một câu nặng lời với Thước Nhạc. Sau lưng còn rất quan tâm.
Khúc mẫu cầm tay Thước Nhạc, “Sao con lại tới đây, Khúc Phàm đâu?”
Thước Nhạc cười “Khúc Phàm có án, mấy bữa nay đều bận rộn. Nhưng anh ấy đã gọi điện trước, nói tối nay có thể về sớm.” Vì thường xuyên nói chuyện điện thoại với Khúc mẫu, nên không cảm thấy xa lạ. Khúc mẫu gật đầu, chỉ người đàn ông trông giống Khúc Phàm “Bác giới thiệu với con, đây là anh cả và chị dâu của Khúc Phàm, con cũng gọi một tiếng đi.”
Thước Nhạc đỏ mặt gọi “Anh cả, chị dâu.”
Anh trai Khúc Phàm là một người rất cởi mở “Thước Nhạc đúng không, Khúc Phàm khen em không ít, hôm nay rốt cục được gặp người thật.”
Chị dâu bên cạnh cũng cười ha ha nói, “Đúng vậy, ba mẹ cũng luôn nói tốt về em, hôm nay thế là được gặp.”
Thước Nhạc hơi ngượng ngùng, nhìn đứa bé trong lòng chị dâu, “Đây là Gia Gia đúng không ạ.”
Chị dâu nhìn đứa bé đang ngủ, “Đúng vậy, chơi trên máy bay đủ rồi, sắp hạ cánh thì bắt đầu ngủ.”
“Được rồi đừng nói nữa, đi thôi.” Khúc phụ nói với mọi người.
Tới bãi đỗ xe, Thước Nhạc vừa định mở cửa xe, Khúc phụ liền nói “Lão đại, con lái xe đi.”
Thước Nhạc nghe nói thế, đưa chìa khóa cho anh cả, ngoan ngoãn ngồi vào ghế cạnh người lái, hồi trước chở Khúc phụ Khúc mẫu đi chơi, Thước Nhạc lái xe, tốc độ quá chậm, không ngờ Khúc phụ vẫn còn nhớ.
“Lần này bác trai tới tứ hợp viện ở đi. Ba mẹ con cũng tới đây, muốn gặp mọi người.” Thước Nhạc ngồi trên xe quay đầu lại nói với Khúc phụ.
Khúc phụ nhìn Thước Nhạc “Được, các ngươi sắp xếp đi.”
Khúc Bình vừa lái xe vừa nói “Tới Bắc Kinh nhiều lần như vậy nhưng chưa từng ở tứ hợp viện, lần này có thể xem cho kĩ rồi.”
Xe chạy tới bãi đỗ xe ngoài ngõ nhỏ, “Ở đây đậu xe không quá tiện.” Khúc Bình đi ra bãi đỗ xe nói.
“Dạ, cũng được, trong ngõ nhỏ không thể đậu xe, chỗ này cũng cách không xa. Chính là ngỏ nhỏ này.” Thước Nhạc chỉ ngõ nhỏ, cách bãi đỗ xe khoảng 500m.
“Ngõ nhỏ ở đây thực đầy đủ. Không có thứ gì lộn xộn.” Khúc mẫu nhìn phòng ở hai bên ngõ nói.
“Dạ, khu này được xếp vào di sản văn hóa, không cho bỏ bừa bãi đồ bên ngoài, cũng có quy định rõ ràng về phòng ốc. Không thể xây dỡ tự tiện lộn xộn.”
“Giờ tứ hợp viện ở Bắc Kinh càng ngày càng ít.” Khúc Bình cảm thán nói.
Mọi người vào tứ hợp viện, vừa bước qua đại môn liền cảm giác một trận mát mẻ, thực vật trong viện sinh trưởng mấy tháng đã xanh um tươi tốt, được tưới nước hồ, mọc phi thường tươi tốt, khiến sân nguyên bản cổ hương cổ mầu lại tăng thêm vài phần lịch sự tao nhã.
Thước phụ Thước mẫu nghe tiếng chạy ra đón, tuy có chút xấu hổ, hai bên cha mẹ vẫn là thực nhiệt tình, đều là vì bọn nhỏ.
Dẫn người vào thẳng ba gian thính phòng tiền viện, gia cụ hoàng hoa lê đã gửi tới từ hai tuần trước, Lý sư phụ còn giúp trang bị tốt khung lồng ngăn sát đất(1) . Ba gian này hoàn toàn thông nhau, không dùng ngăn cách, vừa vào cửa là một bình phong hình mẫu đơn, là bình phong hoàng hoa lê được chạm khắc ở khuông, dài 2m5, cao 1m8, một bức gấm Tô Châu thêu hình mẫu đơn sắc thái rực rỡ.
Đi qua bình phong mẫu đơn là đại sảnh, nơi này chuẩn bị để tiếp đón khách thân quen hoặc gia đình tự sử dụng, cho nên chỉnh thể bài trí phi thường thoải mái. Đối diện bình phong mẫu đơn là vách gỗ khắc hoa, phía trước vách gỗ là ghế ba người hoa văn phúc khánh (2), trước ghế ba người là bàn trà lớn hoa văn mây cuốn, hai bên đặt bốn chiếc ghế vịn tay hoa văn phúc khánh (ý nghĩa may mắn, chúc hạnh phúc) (3), chính giữa mấy cái ghế còn đặt mấy cái bàn nhỏ hoa văn mây cuốn. Ghế tay vịn đặt gần ghế ba người, bên cạnh bình phong là bàn tròn hoa văn câu cuốn, bốn phía bàn tròn đặt sáu cái ghế.
Hai bên phòng thông nhau, chỉ dùng khung lồng ngăn sát đất cách ra, phía nam đặt giường La Hán (4), phía bắc đặt ghế quý phi (5), phía tây dùng khung lồng ngăn ra, bên kia là một gian nhĩ phòng, trong phòng đặt một cái kháng lớn.
Phòng phía đông là nơi để đãi khách ăn cơm, có một cái kháng ngắn, bàn tròn lớn và gia cụ khác, bên cạnh gian nhĩ phòng là nhà vệ sinh. Trước phòng ở được Thước Nhạc và mẫu thân trang trí, đệm gấm Tô Châu được đặt sẵn, ngăn cách thì dùng màn mỏng trang trí.
Lần đầu tiên gặp mặt mọi người có chút câu nệ, cũng may không bao lâu hai vị phụ thân tìm được tiếng nói chung, lúc này Thước Nhạc mới biết cái gì gọi là một rổ chơi cờ dở, cậu nghĩ phụ thân mình chơi cờ đã đủ tệ rồi, không ngờ Khúc phụ chơi cờ cũng tệ không kém, kết quả hai người kẻ tám lạng người nửa cân, chiến đấu bất phân thắng bại.
Tính tình của hai vị mẫu thân đều rất tốt, tính cách của Thước mẫu sáng sủa hơn, vì ngày thường làm việc ở bệnh viện, dễ dàng giao tiếp, tính tình của Khúc mẫu rất ôn hòa, không lạnh không nóng khiến người khác cảm thấy thực thoải mái, hai người ở cùng cũng không tồi. Trong lòng yên tâm, cảm thấy dù có thế nào con mình cũng sẽ không bị gây khó dễ.
Anh trai và chị dâu Khúc Phàm đi dạo trong viện, Thước Nhạc rảnh rỗi, liền đem đồ trong nam ốc tây sương phòng bỏ vào không gian, lại lấy một cái giường ông ngoại để lại ra, coi như phòng ngủ tối dành cho anh cả chị dâu.
Vỗ tay Thước Nhạc vui vẻ nhìn phòng ở đã thu dọn xong, có không gian thật là tiện. Làm cái gì cũng dễ dàng.
Vì không có Khúc Phàm, đến bữa tối mới là màn chính. Trải qua sự cố gắng của cha mẹ hai bên, làm ra một bàn đồ ăn lớn, người nhà hai bên ngồi xuống cùng nhau.
Lúc này hai người được nhận một đống lời chúc phúc, và dưới sự đề nghị của Khúc Bình, cả hai cũng sửa lại xưng hô. Cho dù tương lai sau này thế nào, ít nhất hiện tại cha mẹ họ vẫn chúc phúc cho họ. Vả lại nếu không vì giới tính, hai bên cha mẹ vẫn đều rất thích hai người con trai này.
Có điều sau khi ăn xong, lời Khúc phụ nói khiến hai người Thước Nhạc có chút khó xử.
“Hai đứa ở cùng nhau, ba cũng không phản đối nữa, hai bên cha mẹ đều rất khoan dung với hai đứa, cũng không truy cứu cái gì, nhưng, ba còn có một yêu cầu.” Khúc phụ nhìn hai người dừng một chút.
“Ba hy vọng hai đứa con sinh một đứa con của riêng mình, một đứa con có chứa huyết thống.” Khúc phụ ném một quả bom.
Khúc Phàm nhíu mày “Ba…”
“Đúng vậy, ba thấy vậy cũng được.” Thước phụ ở bên ủng hộ.
Thước Nhạc lo lắng, “Ba điều này sao có thể.”
Khúc phụ nói “Có cái gì không thể, tìm một cơ sở sinh hộ thay hai đứa sinh một cái, không phải là được rồi, yên tâm việc này có ba lo, bảo đảm làm việc ổn thỏa.”
Hai người âm thầm thở nhẹ, vừa rồi còn tưởng là bắt bọn họ sinh con cùng người đàn bà khác.
Thước mẫu cau mày lo lắng, “Việc này được không, bất quá, giờ nói tới vẫn còn sớm, còn phải nghĩ vận tác thế nào, tôi thấy tốt nhất là ra nước ngoài đi.”
Thước phụ lắc đầu “Nên cẩn thận, cũng đừng sinh ra một đứa con lai.”
Khúc mẫu nở nụ cười “Tôi thấy con lai cũng được a, con lai đều rất xinh đẹp.”
Khúc Bình ở bên cạnh ồn ào “Con thấy nên sinh nhiều chút, nhiều người náo nhiệt.” Trong lòng cầu nguyện phụ thân đừng bắt mình sinh con nữa, trong nhà có một tiểu tổ tông là đủ rồi.
Hai người nhìn nhau, chen vào không nổi, thế nào việc này có thể cứ thế mà quyết định, chẳng lẽ không cần hỏi tới bọn họ sao.
Quay đầu lại nhìn hai người con trai chơi cùng ở bên cạnh, bộ dáng đáng yêu của trẻ con ánh vào mi mắt, cảm thấy có nhiều con cũng không sai. Nhưng việc này vẫn còn sớm, dù sao cũng phải chờ Thước Nhạc tốt nghiệp đã. Chỉ là không biết có thể có con gái không.
Khúc Bình và vợ ở chơi ba ngày thì về, Gia Gia thì ở lại, vừa lúc làm bạn với Quả Quả, Quả Quả rất tốt với tiểu đệ nhỏ tuổi hơn mình, Gia Gia thì lại nghịch ngợm gây chuyện, cha mẹ vừa rời đi thì đã có xu hướng muốn dỡ nhà rồi, Gia Gia rất sùng bái Khúc Phàm, chỉ cần Khúc Phàm ở trước mặt, biểu hiện của cậu bé rất tốt, mà nhận thức Thước Nhạc một thời gian thì cậu bé liền dính lấy cậu.
Hôm nay Thước Nhạc mang hai vị phụ thân tới Phan Gia Viên, vì nơi này mang trẻ nhỏ tới không tốt, hai đứa quỷ nghịch ngợm bị để ở nhà.
Phan Gia Viên rất đông người, ba người vừa đi vừa nhìn, nhưng không mua thứ gì, đi dạo tới trưa, Thước Nhạc dẫn hai vị phụ thân tới cửa hàng của Mập nghỉ một lát. Mới vừa tới cửa chợt nghe phía hậu viện có tiếng la.
Tìm tới âm thanh thì ra những người này giải thạch ở hậu viện. Thời gian trước, nguyên thạch Mập mua vừa vận về từ Yangon, lúc đó có gọi điện báo cho họ, nhưng vì chuẩn bị thi nên Thước Nhạc không tới, không ngờ hôm nay đến lại tình cờ gặp phải.
Đi vào hậu viện, có bảy tám người vây quanh, Thước Nhạc liếc mắt nhìn rồi đi tới trước mặt Mập, vỗ vai anh ta.
“A người anh em, hôm nay sao lại có rảnh tới đây?” Mập vừa thấy liền nhiệt tình chào đón.
Thước Nhạc cười cười, “Hôm nay em dẫn ba Khúc Phàm và ba em đến đi dạo, không ngờ chỗ anh náo nhiệt thế này.”
Ánh mắt Mập sáng lên, tiến đến nói nhỏ với Thước Nhạc “Thế nào, đây là đi vào đường sáng sao.”
Thước Nhạc cười gật đầu.
Mập cười hắc hắc vui vẻ “Được lắm a, à không được hai ngươi còn phải mời ăn một bữa. Như vậy lo làm một bàn đi.”
“Không thành vấn đề, chúng ta hẹn thời gian trước đi.”
Hai người ở bên này nói chuyện thì bên kia giải thạch đã xong, người mua khối đá là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, cắt ra một khối loại pha lê, bất quá giá cũng không thấp, tổng thể mà nói, lợi nhuận cỡ hai ba vạn.
Giải thạch xong mọi người đều tản đi, có mấy người thì ngồi xổm bên đống nguyên thạch chọn xem. Đều là người thường cũng chỉ là xem náo nhiệt thôi. Trái lại Thước Nhạc thì cảm nhận từng khối một, cầm nguyên thạch xoa một hồi xem có cảm giác linh khí bên trong không, đa số là không có phản ứng gì, số ít có phản ứng cũng không mãnh liệt.
Mập thấy cậu nghiêm túc như vậy, đến trước mặt cậu ngồi xuống “Thế nào có hứng thú với chuyện này sao?”
Gật đầu “Đúng vậy, rất có hứng thú, muốn lại có thể cắt ra cái đế vương ngọc giống lần trước.”
Mập liếc nhìn cậu “Nghĩ đến đẹp, đó là khả ngộ không thể cầu, có điều nếu em thật sự có hứng thú thì anh mang em qua Ngự Bảo Trai đi, bên đó nhiều nguyên thạch.
Mắt Thước Nhạc sáng lên “Được, chúng ta đi xem.” Chỗ này của Mập mặc dù là có mấy cái tốt, nhưng quá thân quen không thể không biết xấu hổ mà mua, đến chỗ người khác thì không cần băn khoăn.
Nói với hai vị phụ thân, hai người cũng có chút hứng thú.
Ngự Bảo Trai nằm ở một đầu khác của Phan Gia Viên, là chuyên môn kinh doanh ngọc thạch ngọc bích, chưa đi đến cửa đã thấy không ít đống nguyên thạch, bất quá đều quá lớn, bốn người vào trong nhìn xem ngọc bích ngọc thạch thành phẩm trước, không nói tới chế tác thế nào, tài liệu ở Ngự Bảo Trai có thể coi là hạng nhất.
Nguyên thạch ở Ngự Bảo Trai đặt trong một cái lều lớn ở hậu viện, nguyên thạch ở đây rất nhiều, Thước Nhạc tính ra chắc cỡ bốn năm nghìn khối, nhưng còn nguyên thì ít, phần lớn đều được mở một nửa.
Tới bên cạnh một khối nguyên thạch hơn 200kg, Thước Nhạc dùng đèn pin của Mập chiếu vào, hình như có chút màu xanh, nhìn kĩ thì lại hình như không có, cậu đành buông tha cho ánh mắt của mình.
Dùng tay sờ nguyên thạch, có chút linh khí, có điều hơi phát tán, cảm giác không quá tốt.
Sờ hơn mười khối đá, bên trong thực ra đều có chút linh khí, nhưng không quá mãnh liệt.
Lại tới trước một nguyên thạch còn nguyên chưa khai, đây là một khối nguyên thạch hình vuông, một khối nguyên thạch đen xì, nhìn không ra đặc điểm gì, tiến tới sờ lên, bỗng một cỗ linh khí vọt vào tay cậu, linh khí phát ra rất mạnh, từng đợt từng đợt, đậm đặc, Thước Nhạc sờ mấy vị trí khác nhau, cảm giác đều giống nhau, trong lòng xác định, khối nguyên thạch này khẳng định có ngọc bích bên trong, chỉ không biết là ngọc bích dạng gì, vì sao lại cho cậu cảm giác hoạt bát như vậy đâu.
Tác giả :
Thất Dạ Vong Tình