Đại Tranh Chi Thế
Quyển 2 - Chương 138: Tranh phong
Lão trạch Quý phủ, trước đại sảnh.
Đám hạ nhân trong sảnh vừa lui ra ngoài, Thúc Tôn Diêu Quang vốn dĩ đang ngồi nghiêm chỉnh liền lách mình đi tới bên cạnh, bấu víu vào cánh tay của Khánh Kỵ, cười ngọt ngào nói:
- Hì hì, nhìn chàng làm Thành phủ quản sự, còn cả bộ dạng nữa. Thế nào, có nhã hứng tới Thúc Tôn gia thiếp không, nhân gia cũng xếp cho chàng một chức đại quản sự.
Khánh Kỵ vuốt nhẹ sống mũi nàng một cái rồi nói:
- Nàng ấy, quãng đường xa xôi là thế, màn trời chiếu đất, lại muốn chạy tới nơi này làm cái gì, bận rộn mấy ngày nay, ta đi Khúc Phụ thăm nàng chẳng phải tốt hơn sao.
Thúc Tôn Diêu Quang nhăn nhăn cái mũi, nói:
- Người ta muốn gặp chàng, có được hay không?
Nàng khẽ dựa gò má vào bờ vai to rộng của Khánh Kỵ, đáng yêu xen chút ngây thơ nói:
- Khánh Kỵ à, mấy ngày chàng đi khỏi, thiếp đều bị ốm bệnh đấy.
- A, bệnh gì thế?
Khánh Kỵ đưa tay lên sờ vào trán nàng, liền bị Thúc Tôn Diêu Quang hờn dỗi gạt tay ra, sau đó khẽ nâng trán, tiến đến bên tai hắn, thở hắt nhè nhẹ nói:
- Từ sau khi Khánh Kỵ công tử ra đi, tiểu nữ tỳ của chàng ăn không thấy ngon, ngủ cũng chẳng thấy yên, suốt ngày như người mất hồn, chàng nói xem như vậy có phải là bệnh không?
Khánh Kỵ nghe vậy trong nội tâm khẽ rung động, tiểu ny tử này, bỗng dưng lại nói được những lời tâm tình cảm động như vậy, hắn nắm lấy cánh tay mềm mại của Diêu Quang, tiến đến gần nàng áp tai cười nhẹ:
- Căn bệnh này vừa dễ chữa, lại vừa khó chữa, linh dược duy nhất ư, chính là...
Hắn vừa mới nói được tới đây, bên ngoài liền có người cao giọng bẩm báo:
- Đại quản sự, đại quản sự.
Hai người vội vàng tách ra, Khánh Kỵ giương giọng nói:
- Vào đi, có chuyện gì không?
Bên ngoài có một tên gia tướng vội vàng chạy vào, vội vàng mở lời:
- Đại quản sự, đằng sau bãi đất hoang ở hậu trạch phát hiện có mấy xác chết, trên mặt đất vẫn còn dấu vết của cuộc giao chiến.
Khánh Kỵ và Thúc Tôn Diêu Quang đưa mắt nhìn nhau, rồi đứng dậy nói:
- Dẫn ta đi xem.
Bãi đất hoang đằng sau hậu trạch Quý phủ quả nhiên có mấy cỗ thi thể. Bên cạnh còn có một đống kiếm kích binh khí xếp gọn một bên, Khánh Kỵ và mấy tên gia tướng cùng kiểm tra lần lượt những vật dụng trên người mấy thi thể còn lưu lại, không có thứ gì chứng minh được thân phận của chúng. Khánh Kỵ quan sát quần áo của năm cỗ thi thể, nhíu mày trầm tư suy nghĩ.
Một lát sau đó, trưởng quan bản địa Phùng liên chưởng cũng được điều tới, chức liên trưởng này không phải là đại đội trưởng như trong thời hiện đại, mà là một quan dân chính. Thời đó Lỗ quốc noi theo Tề quốc, giữa thành thị và nông thôn sắp đặt các tiểu quan các cấp quản lý các công chuyện dân sự, trong thành thị thì năm nhà thành một quỹ, đặt một trưởng quỹ, mười quỹ là một lý, bốn lý thành một liên, tạo thành liên trưởng. Liên trưởng này quản lý hai trăm hộ dân xung quanh, đã là một nhân vật có quyền thế khá lớn trong Phí thành rồi, đương nhiên, chức quan của hắn tuy là chức quan của Lỗ quốc, thế nhưng lại chỉ phụ thuộc vào sự điều phối của Quý Thị.
Vị đại đội trưởng này quen biết tất cả cư dân trong Phí thành, sau khi tỉ mỉ quan sát những thi thể kia xong, kính cẩn nói với Khánh Kỵ:
- Đại quản sự, nô tài đã dò xét kỹ càng rồi, những thi thể này xét về tướng mạo thì không có ai là người trong vùng cả.
- Hả?
Khánh Kỵ trầm ngâm trong chốc lát, rồi nói:
- Phùng liên trưởng, ngài mua chóng điều động tất cả trai tráng trong thành lùng sục, nếu như có kẻ nào bị thương trên người, hành động khả nghi lập tức bắt hết lại tra hỏi. Đặc biệt chú ý người lạ từ vùng khác đến, còn nữa, thông báo cho bốn cửa thành tăng cường tuần tra, nếu như có kẻ nào mang binh khí vào thành, nhất định phải tra cho được thân phận danh tính.
Tòa thành nhỏ này mấy chục năm nay cũng chưa hề xảy ra một vụ hung án nào, bây giờ một lúc chết mất bốn năm mạng người, vị quan dân chính kia cũng biết sự tình cực kỳ nghiêm trọng, vội vàng nhận lệnh rồi chạy từng bước nhỏ ra ngoài. Khánh Kỵ trở về Quý phủ, nói tình hình sơ lược cho Thành Bích phu nhân nghe, nhân lúc không có người liền ôm hôn mấy cái để vỗ về nàng, dẫn mấy gia tướng của nàng tới Phi Hồ khẩu.
Tên gia tướng này là kẻ được phái đi để truyền tin hộ Thúc Tôn Diêu Quang, nói là từ khi xây thành đắp lũy đến nay, nội ngoại thành liền xuất hiện khá nhiều nhân vật khả nghi, vì Thành Bích phu nhân không có nhân thủ đắc lực thật sự, muốn Lý Hàn tạm thời trú chân trên núi, thay làm quản lý, đề phòng bất trắc. Khánh Kỵ phòng bị kỹ đến như vậy, Thúc Tôn Diêu Quang vốn không cho là đúng, có điều Khánh Kỵ đối với kẻ tính tình âm hiểm như Lý Hàn, luôn luôn là có chút cảnh giới, không muốn để hắn biết thân phận của mình, có thể tránh được thì cố sức mà tránh.
Lần này Khánh Kỵ đi Phi Hồ khẩu, dẫn theo gần trăm viên gia tướng để tránh gặp phải tình cảnh như lúc quay về thành hôm nay, vừa gặp được Thành Bích phu nhân lập tức quay trở về thành. Lý Hàn ở trên núi nghe được gia tướng nói về lời căn dặn của tiểu thư, vốn đang cảm giác thất vọng, nhìn xuống phía núi đại động can qua (chiến tranh) như vậy, mới biết Phí thành quả nhiên có kẻ gây sự.
Hắn vốn dĩ cũng là người ôm chí lớn, càng không phải là do thèm thuồng sắc đẹp của Thúc Tôn Diêu Quang mà bịn rịn không rời, vừa nghĩ tới việc đây cũng là cơ hội cho hắn luyện tập và thể hiện bản thân, liền hăng hái tinh thần, tập trung lãnh trọng trách cảnh giới Phi Hồ khẩu. Qua một hồi chỉnh đốn của hắn, đám công nhân trong ngoài sơn khẩu tuy nhiều, nhưng trật tự có lề lối, có trước có sau, người ngoài không dễ mà lọt vào được.
Khánh Kỵ đón Thành Bích phu nhân về phủ, trên đường kể tường tận những việc bị tập kích trên đường và việc phát hiện mấy xác chết đằng sau hậu viện. Thành Bích phu nhân nghe xong, nhíu mày suy tư rất lâu, rồi ôn tồn nói:
- Những kẻ tập kích ngoài thành là người của Triển Chích, vậy thì những kẻ bên ngoài hậu viện Quý phủ là ai? Người của chúng ta chưa từng phát sinh xích mích với bọn chúng ở đó, cho nên những kẻ bị chết kia chắc chắn có một địch nhân khác, chúng ta giả định rằng một phe trong đó là người của Triển Chích, chàng nói xem thế lực còn lại là ai?
Khánh Kỵ ngồi trước xe lắc đầu cười khổ nói:
- Nói thật lòng, việc này hỗn loạn lộn xộn, không tìm ra chút manh mối nào, thực sự ta cũng chưa nghĩ ra.
Thành Bích phu nhân cười một tiếng:
- Đã không nghĩ ra rồi, vậy thì cứ vứt tạm nó sang một bên đã. Chúng ta trước tiên cứ nghĩ đơn giản đi đã, những thế lực giao đấu với người của Triển Chích, chúng ta tạm thời không quản đến chúng, nói Triển Chích trước, hắn một mặt phái người xâm nhập lão trạch Quý phủ, một mặt sai người hành thích trên đường. Chàng nói xem dụng ý của hắn là thế nào?
Khánh Kỵ nhớ lại sự thay đổi trên nét mặt của tên đạo tặc cầm xiên lúc đó từ hớn hở đến khiếp đảm khi trông thấy Khánh Kỵ lao ra từ trong xe, lắc đầu nói:
- Không phải hành thích, bọn chúng...bọn chúng muốn cướp người thì đúng hơn.
- Cướp người?
Thành Bích phu nhân khẽ nhíu mày:
- Tại sao lại lập luận khác ta như vậy, cướp ta làm gì, đổi lấy tiền tài ư?
Khánh Kỵ quay đầu nhìn nàng, nói:
- Cũng chưa chắc, có lẽ bắt nàng về để...
Thành Bích phu nhân ngẩn ngơ, lập tức minh bạch ý tứ của hắn, mặt nàng đỏ ửng lên. Trước mặt phu xe không dám nói gì nhiều, chỉ hung hãn trừng mắt lườm hắn một cái, rồi nói ra ý kiến của mình:
- Triển Chích tung hoành thiên hạ, công thành dẹp trại, nhưng rất ít gây chuyện tày đình ở Lỗ quốc.
Nói đến đây, nàng như có thâm ý đưa mắt nhìn Khánh Kỵ:
- Cho nên, chuyện Ngô sứ bị tập kích, bổn phu nhân luôn nghi ngờ một kẻ khác cơ.
Khánh Kỵ gượng cười hai tiếng nói:
- Điều này... phu nhân không phải là người của triều đình, hà tất phải quan tâm đến những chuyện này?
Thành Bích phu nhân ở trong xe thản nhiên cười về phía hắn, khẽ trộm lè lưỡi trêu hắn, rồi nói:
- Thế nhưng bây giờ Triển Chích ngang nhiên cướp giật, ta lại là người của Quý Tôn gia, động vào ta cũng chính là động vào Tôn Thị. Triển Chích bất chấp hậu quả, ngài nói xem là tại làm sao?
Khánh Kỵ khẽ chấn động trong nội tâm, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ Triển Chích chiêu binh mãi mã, thực lực đã đủ lớn mạnh, muốn giương cờ khởi nghĩa trong thời gian sắp tới ư?
Nghĩ như vậy, hắn đã giải thích được việc bắt cóc Thành Bích phu nhân rồi, Thành Bích hiện tại là thần tài số một của Lỗ quốc, nếu có thể lấy được từ trong tay nàng một món khổng lồ, đủ khả năng chèo chống cho hắn làm phí dụng khởi sự.
Thành Bích phu nhân không biết Khánh Kỵ đã thay đổi suy nghĩ, tiếp tục phân tích:
- Ta nghĩ là có hai nguyên nhân, một là sào huyệt của hắn ở nơi này, trước đây nơi này ở Phí thành không được nhiều người chú ý, đến cả gia chủ cũng chỉ ghé qua đây ở rất ngắn. Thế nhưng bây giờ ta xây thành lập trại mới ở đây, từ đây đông tây thông thương, nam bắc thuận đường, nơi này chắc chắn sẽ náo nhiệt hơn gấp trăm lần, không tới mấy năm nữa thành trì sẽ lớn mạnh gấp mấy lần, trở thành một khu vực phồn hoa. Lúc đó việc tồn tại một đám sơn tặc là vô cùng bất lợi, cho dù chúng ta không đi công kích chúng, cũng khó có gì đảm bảo bọn sơn tặc trong núi không xuống núi gây sự.
Nguyên nhân thứ hai, chính là việc xây công sự ở nơi này động chạm tới lợi ích của hắn, theo như ngài nói, nhân mã trong núi của hắn rất nhiều, lập ruộng, trồng cây ăn quả, rất nhiều tên cướp còn cưới vợ sinh con, một quần thể cộng đồng khổng lồ như vậy, chỉ dựa vào những sơn điền cằn cỗi và săn bắn hái lượm thì không thể đủ sống. Bọn chúng nhất định phải có tài nguyên khác, trong khi gần nơi này trước đây chưa từng xảy ra chuyện đạo tặc cướp bóc. Thậm chí rất nhiều người còn không biết sự tồn tại của chúng ở Thương Hà lĩnh, cho nên...bọn chúng nhất định còn có đường làm ăn khác, nếu nói là đường làm ăn, mà lại còn có xung đột với việc buôn bán muối của ta ở nơi này, vậy thì chỉ có thể là buôn lậu muối mà thôi.
Nếu như Triển Chích ở nơi này, nghe được những câu này của Thành Bích, nhất định sẽ kinh hồn bạt vía mà thốt lên: Thành Bích, đúng là thần nhân a!
Có điều Khánh Kỵ đã nhận định tên Triển Chích cam tâm rũ bỏ cuộc sống vo âu vô lo của một vị công tử thế gia để đi làm giặc cướp, chính là do ý chí cướp đoạt chính quyền của hắn. Không hề cho những nguyên nhân mà nàng nói là đúng, hắn chỉ phân phó nói:
- Bất kể thế nào, tóm lại Triển Chích sẽ gây bất lợi cho phu nhân là được rồi, phu nhân vẫn nên cẩn thận vẫn hơn, cố gắng lưu lại trong phủ, nếu cần ra ngoài, cần phải phòng bị thật cẩn thận.
Thành Bích nghe vậy nhìn chằm chằm vào sau lưng hắn, dường như muốn nói điều gì đó. Nhưng mục quang vừa lóe lên, không biết nghĩ đến điều gì, rồi tự nhiên lại trở nên chìm xuống, Khánh Kỵ không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, hắn đang bận tâm suy nghĩ về chuyện của mình, nếu như lúc này Triển Chích khởi nghĩa động binh đao, bản thân có thể thu lợi từ đó được không, mở rộng lực lượng nhanh hơn được hay không.
Suốt đường suy tư, khi đi vào trong cổng thành, rốt cuộc hắn đã rút ra được kết quả phân tích của mình: không thể nào! Một khi Triển Chích làm phản, Lỗ quốc tất loạn, một khi Lỗ quốc loạn, việc sinh ý muối ăn mà mình đang dựa dẫm vào sẽ bị bế quan triệt để. Triển Chích có thể làm phản, còn hắn ở Lỗ quốc không hề có bất kỳ cái cớ hoặc thân phận nào để công khai tạo phản, thừa cơ công thành chiếm đất chiêu binh mãi mã. Nếu như đứng về phía Lỗ quốc Tam hoàn soái binh đi tiễu trừ thổ phỉ thì lại càng không thực tế, hơn nữa thân phận của hắn lại không được để lộ ra ngoài ánh sáng. Cho dù được lộ thân phận, bất kỳ người nào trong Tam Hoàn cũng sẽ không yên lòng mà giao quân đội cho hắn chỉ huy, kể cả nhạc phụ của hắn Thúc Tôn Ngọc.
Cho nên, Triển Chích không thể làm phản, chí ít trước khi đại nghiệp của hắn hoàn thành.
Chiếc xe tiến vào Quý phủ, người phu xe xuống xe cố định bánh xe lại, rồi tự mình đi gỡ càng xe, Khánh Kỵ đặt bàn giậm, đỡ Thành Bích phu nhân xuống xe. Thành Bích phu nhân một tay vịn vào cổ tay của hắn, một tay khẽ nâng váy, thướt tha duyên dáng bước xuống xe, quét mắt nhìn khắp bốn phía, bỗng nhiên nói nhỏ với Khánh Kỵ:
- Buổi tối đi tới phòng ta.
Khánh Kỵ sững sờ, thất thố nói:
- Điều này...Thúc Tôn tiểu thư ở trong phủ của nàng, hay là thôi đi?
Phu xe phía trước từ một hướng khác quay người lại, Thành Bích phu nhân thoáng nhìn rồi quay về, hàng lông mày bừng bừng như lửa, lại lung linh như nước, trong đáy mắt hiện ra một loại ý vị không biết đang thách thức ai, cặp môi đỏ mọng hấp háy, từng chữ từng chữ một hắt ra, không hề phát ra âm thanh: "Ta muốn thế đấy, chàng đến, hay là không!"
Đám hạ nhân trong sảnh vừa lui ra ngoài, Thúc Tôn Diêu Quang vốn dĩ đang ngồi nghiêm chỉnh liền lách mình đi tới bên cạnh, bấu víu vào cánh tay của Khánh Kỵ, cười ngọt ngào nói:
- Hì hì, nhìn chàng làm Thành phủ quản sự, còn cả bộ dạng nữa. Thế nào, có nhã hứng tới Thúc Tôn gia thiếp không, nhân gia cũng xếp cho chàng một chức đại quản sự.
Khánh Kỵ vuốt nhẹ sống mũi nàng một cái rồi nói:
- Nàng ấy, quãng đường xa xôi là thế, màn trời chiếu đất, lại muốn chạy tới nơi này làm cái gì, bận rộn mấy ngày nay, ta đi Khúc Phụ thăm nàng chẳng phải tốt hơn sao.
Thúc Tôn Diêu Quang nhăn nhăn cái mũi, nói:
- Người ta muốn gặp chàng, có được hay không?
Nàng khẽ dựa gò má vào bờ vai to rộng của Khánh Kỵ, đáng yêu xen chút ngây thơ nói:
- Khánh Kỵ à, mấy ngày chàng đi khỏi, thiếp đều bị ốm bệnh đấy.
- A, bệnh gì thế?
Khánh Kỵ đưa tay lên sờ vào trán nàng, liền bị Thúc Tôn Diêu Quang hờn dỗi gạt tay ra, sau đó khẽ nâng trán, tiến đến bên tai hắn, thở hắt nhè nhẹ nói:
- Từ sau khi Khánh Kỵ công tử ra đi, tiểu nữ tỳ của chàng ăn không thấy ngon, ngủ cũng chẳng thấy yên, suốt ngày như người mất hồn, chàng nói xem như vậy có phải là bệnh không?
Khánh Kỵ nghe vậy trong nội tâm khẽ rung động, tiểu ny tử này, bỗng dưng lại nói được những lời tâm tình cảm động như vậy, hắn nắm lấy cánh tay mềm mại của Diêu Quang, tiến đến gần nàng áp tai cười nhẹ:
- Căn bệnh này vừa dễ chữa, lại vừa khó chữa, linh dược duy nhất ư, chính là...
Hắn vừa mới nói được tới đây, bên ngoài liền có người cao giọng bẩm báo:
- Đại quản sự, đại quản sự.
Hai người vội vàng tách ra, Khánh Kỵ giương giọng nói:
- Vào đi, có chuyện gì không?
Bên ngoài có một tên gia tướng vội vàng chạy vào, vội vàng mở lời:
- Đại quản sự, đằng sau bãi đất hoang ở hậu trạch phát hiện có mấy xác chết, trên mặt đất vẫn còn dấu vết của cuộc giao chiến.
Khánh Kỵ và Thúc Tôn Diêu Quang đưa mắt nhìn nhau, rồi đứng dậy nói:
- Dẫn ta đi xem.
Bãi đất hoang đằng sau hậu trạch Quý phủ quả nhiên có mấy cỗ thi thể. Bên cạnh còn có một đống kiếm kích binh khí xếp gọn một bên, Khánh Kỵ và mấy tên gia tướng cùng kiểm tra lần lượt những vật dụng trên người mấy thi thể còn lưu lại, không có thứ gì chứng minh được thân phận của chúng. Khánh Kỵ quan sát quần áo của năm cỗ thi thể, nhíu mày trầm tư suy nghĩ.
Một lát sau đó, trưởng quan bản địa Phùng liên chưởng cũng được điều tới, chức liên trưởng này không phải là đại đội trưởng như trong thời hiện đại, mà là một quan dân chính. Thời đó Lỗ quốc noi theo Tề quốc, giữa thành thị và nông thôn sắp đặt các tiểu quan các cấp quản lý các công chuyện dân sự, trong thành thị thì năm nhà thành một quỹ, đặt một trưởng quỹ, mười quỹ là một lý, bốn lý thành một liên, tạo thành liên trưởng. Liên trưởng này quản lý hai trăm hộ dân xung quanh, đã là một nhân vật có quyền thế khá lớn trong Phí thành rồi, đương nhiên, chức quan của hắn tuy là chức quan của Lỗ quốc, thế nhưng lại chỉ phụ thuộc vào sự điều phối của Quý Thị.
Vị đại đội trưởng này quen biết tất cả cư dân trong Phí thành, sau khi tỉ mỉ quan sát những thi thể kia xong, kính cẩn nói với Khánh Kỵ:
- Đại quản sự, nô tài đã dò xét kỹ càng rồi, những thi thể này xét về tướng mạo thì không có ai là người trong vùng cả.
- Hả?
Khánh Kỵ trầm ngâm trong chốc lát, rồi nói:
- Phùng liên trưởng, ngài mua chóng điều động tất cả trai tráng trong thành lùng sục, nếu như có kẻ nào bị thương trên người, hành động khả nghi lập tức bắt hết lại tra hỏi. Đặc biệt chú ý người lạ từ vùng khác đến, còn nữa, thông báo cho bốn cửa thành tăng cường tuần tra, nếu như có kẻ nào mang binh khí vào thành, nhất định phải tra cho được thân phận danh tính.
Tòa thành nhỏ này mấy chục năm nay cũng chưa hề xảy ra một vụ hung án nào, bây giờ một lúc chết mất bốn năm mạng người, vị quan dân chính kia cũng biết sự tình cực kỳ nghiêm trọng, vội vàng nhận lệnh rồi chạy từng bước nhỏ ra ngoài. Khánh Kỵ trở về Quý phủ, nói tình hình sơ lược cho Thành Bích phu nhân nghe, nhân lúc không có người liền ôm hôn mấy cái để vỗ về nàng, dẫn mấy gia tướng của nàng tới Phi Hồ khẩu.
Tên gia tướng này là kẻ được phái đi để truyền tin hộ Thúc Tôn Diêu Quang, nói là từ khi xây thành đắp lũy đến nay, nội ngoại thành liền xuất hiện khá nhiều nhân vật khả nghi, vì Thành Bích phu nhân không có nhân thủ đắc lực thật sự, muốn Lý Hàn tạm thời trú chân trên núi, thay làm quản lý, đề phòng bất trắc. Khánh Kỵ phòng bị kỹ đến như vậy, Thúc Tôn Diêu Quang vốn không cho là đúng, có điều Khánh Kỵ đối với kẻ tính tình âm hiểm như Lý Hàn, luôn luôn là có chút cảnh giới, không muốn để hắn biết thân phận của mình, có thể tránh được thì cố sức mà tránh.
Lần này Khánh Kỵ đi Phi Hồ khẩu, dẫn theo gần trăm viên gia tướng để tránh gặp phải tình cảnh như lúc quay về thành hôm nay, vừa gặp được Thành Bích phu nhân lập tức quay trở về thành. Lý Hàn ở trên núi nghe được gia tướng nói về lời căn dặn của tiểu thư, vốn đang cảm giác thất vọng, nhìn xuống phía núi đại động can qua (chiến tranh) như vậy, mới biết Phí thành quả nhiên có kẻ gây sự.
Hắn vốn dĩ cũng là người ôm chí lớn, càng không phải là do thèm thuồng sắc đẹp của Thúc Tôn Diêu Quang mà bịn rịn không rời, vừa nghĩ tới việc đây cũng là cơ hội cho hắn luyện tập và thể hiện bản thân, liền hăng hái tinh thần, tập trung lãnh trọng trách cảnh giới Phi Hồ khẩu. Qua một hồi chỉnh đốn của hắn, đám công nhân trong ngoài sơn khẩu tuy nhiều, nhưng trật tự có lề lối, có trước có sau, người ngoài không dễ mà lọt vào được.
Khánh Kỵ đón Thành Bích phu nhân về phủ, trên đường kể tường tận những việc bị tập kích trên đường và việc phát hiện mấy xác chết đằng sau hậu viện. Thành Bích phu nhân nghe xong, nhíu mày suy tư rất lâu, rồi ôn tồn nói:
- Những kẻ tập kích ngoài thành là người của Triển Chích, vậy thì những kẻ bên ngoài hậu viện Quý phủ là ai? Người của chúng ta chưa từng phát sinh xích mích với bọn chúng ở đó, cho nên những kẻ bị chết kia chắc chắn có một địch nhân khác, chúng ta giả định rằng một phe trong đó là người của Triển Chích, chàng nói xem thế lực còn lại là ai?
Khánh Kỵ ngồi trước xe lắc đầu cười khổ nói:
- Nói thật lòng, việc này hỗn loạn lộn xộn, không tìm ra chút manh mối nào, thực sự ta cũng chưa nghĩ ra.
Thành Bích phu nhân cười một tiếng:
- Đã không nghĩ ra rồi, vậy thì cứ vứt tạm nó sang một bên đã. Chúng ta trước tiên cứ nghĩ đơn giản đi đã, những thế lực giao đấu với người của Triển Chích, chúng ta tạm thời không quản đến chúng, nói Triển Chích trước, hắn một mặt phái người xâm nhập lão trạch Quý phủ, một mặt sai người hành thích trên đường. Chàng nói xem dụng ý của hắn là thế nào?
Khánh Kỵ nhớ lại sự thay đổi trên nét mặt của tên đạo tặc cầm xiên lúc đó từ hớn hở đến khiếp đảm khi trông thấy Khánh Kỵ lao ra từ trong xe, lắc đầu nói:
- Không phải hành thích, bọn chúng...bọn chúng muốn cướp người thì đúng hơn.
- Cướp người?
Thành Bích phu nhân khẽ nhíu mày:
- Tại sao lại lập luận khác ta như vậy, cướp ta làm gì, đổi lấy tiền tài ư?
Khánh Kỵ quay đầu nhìn nàng, nói:
- Cũng chưa chắc, có lẽ bắt nàng về để...
Thành Bích phu nhân ngẩn ngơ, lập tức minh bạch ý tứ của hắn, mặt nàng đỏ ửng lên. Trước mặt phu xe không dám nói gì nhiều, chỉ hung hãn trừng mắt lườm hắn một cái, rồi nói ra ý kiến của mình:
- Triển Chích tung hoành thiên hạ, công thành dẹp trại, nhưng rất ít gây chuyện tày đình ở Lỗ quốc.
Nói đến đây, nàng như có thâm ý đưa mắt nhìn Khánh Kỵ:
- Cho nên, chuyện Ngô sứ bị tập kích, bổn phu nhân luôn nghi ngờ một kẻ khác cơ.
Khánh Kỵ gượng cười hai tiếng nói:
- Điều này... phu nhân không phải là người của triều đình, hà tất phải quan tâm đến những chuyện này?
Thành Bích phu nhân ở trong xe thản nhiên cười về phía hắn, khẽ trộm lè lưỡi trêu hắn, rồi nói:
- Thế nhưng bây giờ Triển Chích ngang nhiên cướp giật, ta lại là người của Quý Tôn gia, động vào ta cũng chính là động vào Tôn Thị. Triển Chích bất chấp hậu quả, ngài nói xem là tại làm sao?
Khánh Kỵ khẽ chấn động trong nội tâm, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ Triển Chích chiêu binh mãi mã, thực lực đã đủ lớn mạnh, muốn giương cờ khởi nghĩa trong thời gian sắp tới ư?
Nghĩ như vậy, hắn đã giải thích được việc bắt cóc Thành Bích phu nhân rồi, Thành Bích hiện tại là thần tài số một của Lỗ quốc, nếu có thể lấy được từ trong tay nàng một món khổng lồ, đủ khả năng chèo chống cho hắn làm phí dụng khởi sự.
Thành Bích phu nhân không biết Khánh Kỵ đã thay đổi suy nghĩ, tiếp tục phân tích:
- Ta nghĩ là có hai nguyên nhân, một là sào huyệt của hắn ở nơi này, trước đây nơi này ở Phí thành không được nhiều người chú ý, đến cả gia chủ cũng chỉ ghé qua đây ở rất ngắn. Thế nhưng bây giờ ta xây thành lập trại mới ở đây, từ đây đông tây thông thương, nam bắc thuận đường, nơi này chắc chắn sẽ náo nhiệt hơn gấp trăm lần, không tới mấy năm nữa thành trì sẽ lớn mạnh gấp mấy lần, trở thành một khu vực phồn hoa. Lúc đó việc tồn tại một đám sơn tặc là vô cùng bất lợi, cho dù chúng ta không đi công kích chúng, cũng khó có gì đảm bảo bọn sơn tặc trong núi không xuống núi gây sự.
Nguyên nhân thứ hai, chính là việc xây công sự ở nơi này động chạm tới lợi ích của hắn, theo như ngài nói, nhân mã trong núi của hắn rất nhiều, lập ruộng, trồng cây ăn quả, rất nhiều tên cướp còn cưới vợ sinh con, một quần thể cộng đồng khổng lồ như vậy, chỉ dựa vào những sơn điền cằn cỗi và săn bắn hái lượm thì không thể đủ sống. Bọn chúng nhất định phải có tài nguyên khác, trong khi gần nơi này trước đây chưa từng xảy ra chuyện đạo tặc cướp bóc. Thậm chí rất nhiều người còn không biết sự tồn tại của chúng ở Thương Hà lĩnh, cho nên...bọn chúng nhất định còn có đường làm ăn khác, nếu nói là đường làm ăn, mà lại còn có xung đột với việc buôn bán muối của ta ở nơi này, vậy thì chỉ có thể là buôn lậu muối mà thôi.
Nếu như Triển Chích ở nơi này, nghe được những câu này của Thành Bích, nhất định sẽ kinh hồn bạt vía mà thốt lên: Thành Bích, đúng là thần nhân a!
Có điều Khánh Kỵ đã nhận định tên Triển Chích cam tâm rũ bỏ cuộc sống vo âu vô lo của một vị công tử thế gia để đi làm giặc cướp, chính là do ý chí cướp đoạt chính quyền của hắn. Không hề cho những nguyên nhân mà nàng nói là đúng, hắn chỉ phân phó nói:
- Bất kể thế nào, tóm lại Triển Chích sẽ gây bất lợi cho phu nhân là được rồi, phu nhân vẫn nên cẩn thận vẫn hơn, cố gắng lưu lại trong phủ, nếu cần ra ngoài, cần phải phòng bị thật cẩn thận.
Thành Bích nghe vậy nhìn chằm chằm vào sau lưng hắn, dường như muốn nói điều gì đó. Nhưng mục quang vừa lóe lên, không biết nghĩ đến điều gì, rồi tự nhiên lại trở nên chìm xuống, Khánh Kỵ không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, hắn đang bận tâm suy nghĩ về chuyện của mình, nếu như lúc này Triển Chích khởi nghĩa động binh đao, bản thân có thể thu lợi từ đó được không, mở rộng lực lượng nhanh hơn được hay không.
Suốt đường suy tư, khi đi vào trong cổng thành, rốt cuộc hắn đã rút ra được kết quả phân tích của mình: không thể nào! Một khi Triển Chích làm phản, Lỗ quốc tất loạn, một khi Lỗ quốc loạn, việc sinh ý muối ăn mà mình đang dựa dẫm vào sẽ bị bế quan triệt để. Triển Chích có thể làm phản, còn hắn ở Lỗ quốc không hề có bất kỳ cái cớ hoặc thân phận nào để công khai tạo phản, thừa cơ công thành chiếm đất chiêu binh mãi mã. Nếu như đứng về phía Lỗ quốc Tam hoàn soái binh đi tiễu trừ thổ phỉ thì lại càng không thực tế, hơn nữa thân phận của hắn lại không được để lộ ra ngoài ánh sáng. Cho dù được lộ thân phận, bất kỳ người nào trong Tam Hoàn cũng sẽ không yên lòng mà giao quân đội cho hắn chỉ huy, kể cả nhạc phụ của hắn Thúc Tôn Ngọc.
Cho nên, Triển Chích không thể làm phản, chí ít trước khi đại nghiệp của hắn hoàn thành.
Chiếc xe tiến vào Quý phủ, người phu xe xuống xe cố định bánh xe lại, rồi tự mình đi gỡ càng xe, Khánh Kỵ đặt bàn giậm, đỡ Thành Bích phu nhân xuống xe. Thành Bích phu nhân một tay vịn vào cổ tay của hắn, một tay khẽ nâng váy, thướt tha duyên dáng bước xuống xe, quét mắt nhìn khắp bốn phía, bỗng nhiên nói nhỏ với Khánh Kỵ:
- Buổi tối đi tới phòng ta.
Khánh Kỵ sững sờ, thất thố nói:
- Điều này...Thúc Tôn tiểu thư ở trong phủ của nàng, hay là thôi đi?
Phu xe phía trước từ một hướng khác quay người lại, Thành Bích phu nhân thoáng nhìn rồi quay về, hàng lông mày bừng bừng như lửa, lại lung linh như nước, trong đáy mắt hiện ra một loại ý vị không biết đang thách thức ai, cặp môi đỏ mọng hấp háy, từng chữ từng chữ một hắt ra, không hề phát ra âm thanh: "Ta muốn thế đấy, chàng đến, hay là không!"
Tác giả :
Nguyệt Quan