Đại Tranh Chi Thế
Quyển 2 - Chương 133: Thanh ca nhất khúc nghê thường vũ
Khánh Kỵ cười ha ha, lúc này hắn đang cúi người nhóm lửa, ngọn lửa trên bếp than từ yếu đến mạnh, từ mạnh đến ổn, dần dần trở nên ổn định rực cháy. Lúc này Thành Bích phu nhân cũng đã moi sạch sẽ con cá, đang dựng một cái giá trúc, hai người không ai nói cho người kia phải làm gì, cũng phối hợp ăn ý như một.
Bắt đầu nướng cá rồi, Khánh Kỵ rửa sạch tay, tò mò nhìn Thành Bích chuyên tâm nướng cá. Nàng dùng que trúc xuyên cá, đặt lên giá, lật lật không ngừng ở trên ngọn lửa than ổn định, tay kia thì dùng thìa bạc đều đặn rưới nước rau thơm đã giã từ trước lên trên mình con cá nướng.
Con cá béo dần dần được nướng chín, mùi thơm từ từ tỏa ra, tựa hồ trong vòng một trăm mét cũng có thể ngửi thấy. Khánh Kỵ vốn cũng không trông cậy vào vị nữ chủ nhân Thành phủ thân kiều nhục quý, cao cao tại thượng này sẽ có tay nghề nấu nướng tốt, nhưng lúc này ngửi thấy mùi thơm nức mũi, không khỏi giương ngón cái lên, kìm lòng không đậu khen:
- Màu sắc, mùi vị đều tuyệt, quả nhiên đúng là tay nghề nướng cá đệ nhất đẳng.
- Đó là đương nhiên, còn chờ chàng khen sao...
Thành Bích dẩu môi cười với hắn, trong ánh mắt vừa đắc ý lại hoan hỉ, lửa than khiến cho khuôn mặt của nàng đỏ bừng, tươi đẹp như đào mận tháng ba, một nhành hoa xuân.
Một vò rượu lâu năm cam thuần hương liệt (ngọt, thuần khiết, thơm và lạnh), một con cá béo nướng thơm phức, mặc dù không chấm gia vị, nhưng cũng là mỹ vị ngon miệng nhất. Hai người ngồi đối diện trên chiếu, nâng chén đối ẩm, mồm rộng ăn cá, nhè nhẹ cười nói, thật sự là vui vẻ hòa thuận.
Ánh mặt trời cùng bóng cây tà tà chiếu vào trong đình, chiếu lên xiêm y vàng nhạt của nàng, lại chiếu sáng lên gò má non mềm bóng láng sau khi uống rượu của nàng, so với mỹ vị cá béo kia thì còn thơm ngon hơn, ít nhất, Khánh Kỵ sau khi đã ăn hơn nửa con cá béo, rốt cuộc không ăn nổi miếng nào nữa thì đang nghĩ như vậy. Ăn no ấm cật, đối mặt với giai nhân xinh đẹp như vậy, ăn uống no đủ lại khiến thân mình hắn thả lỏng, chỉ cần một chút tác động lên não là đã tràn đầy tình ý.
Thành Bích phu nhân bị ánh mắt sáng quắc thưởng thức của hắn nhìn tới mức mặt ngày càng hồng, chếnh choáng mông lung. Thần chí của nàng hưng phấn, nàng cũng đã nhiều năm rồi không có thoải mái giống như hôm nay, lần cuối cùng có cảm giác thoải mái như vậy, chắc là từ thời thơ ấu vô lo của nàng.
Thành Bích bị Khánh Kỵ nhìn đến thẹn thùng, đột nhiên cúi đầu nói:
- Rượu đã nồng, công tử có nguyện ý nghe Thành Bích xướng một ca khúc không?
Khánh Kỵ hai con mắt sáng ngời, vui vẻ nói:
- Có mong muốn, nhưng không dám mời nàng.
Thành Bích ngẩng đầu, ánh mắt giống như vừa vui vừa hờn giận liếc mắt lườm hắn, liền mềm mại đáng yêu khom lưng đứng lên, vạt áo thật dài buông xuống bên eo, theo dáng đứng dậy của nàng chập chờn lay động. Khuôn mặt như tranh vẽ, thanh tú như gió xuân, động tác lơ đãng kia càng toát ra phong tình vạn chủng, Khánh Kỵ không khỏi khen ngợi:
- Kỳ thật ca hát không bằng múa lên, phu nhân có nguyện múa một điệu cho Khánh Kỵ xem không?
Thành Bích mặt phấn đã hơi choáng váng, xấu hổ "xì" một tiếng, sẵng giọng:
- Tới địa ngục đi, coi người ta là thị tỳ trong quý phủ Khánh Kỵ công tử chàng sao?
Nàng nhấc một cái vò lên, lại đáng yêu làm như không nhấc nổi đưa cho Khánh Kỵ, nói:
- Đi, lấy một vò nước tới.
Khánh Kỵ ngạc nhiên nói:
- Phu nhân muốn múc nước làm gì?
- Bảo chàng đi thì cứ đi đi, như thế nào lại nói nhiều lời vô nghĩa vậy?
Khánh Kỵ cười ha ha, tiếp nhận cái vò, nhấc chân ra khỏi đình. Có lẽ là bởi đã ở bên nhau cả buổi, có lẽ là bởi cái ôm và nụ hôn muộn ngày hôm trước, có lẽ là bởi cảm giác say khiến cho bọn họ trở nên lớn gan hơn, tóm lại, ngôn ngữ giữa hai người đã càng lúc càng trở nên thân thiết.
Khánh Kỵ xách một vò nước đầy về, vào trong đình, chỉ thấy Thành Bích đã xếp một loạt bát gốm ở trên chiếu, sau đó dùng đũa trúc đánh lên, nghe âm thanh xem có nên cho thêm nước vào hay bỏ bớt nước ra. Khánh Kỵ nhìn thấy chợt động, đột nhiên nhớ tới từng xem một bộ phim nhựa tên là "Tần dũng", Đông Nhi kia ở trong vườn hoa Tần hoàng cung không phải cũng dùng bát gốm hứng nước mưa tấu ca đó sao, lúc ấy nhìn rất mới mẻ, chẳng lẽ Thành Bích phu nhân hiện tại đang làm là...
Quả nhiên, Thành Bích phu nhân dùng nước chỉnh âm, chỉnh sửa nhạc âm cho một loạt bát gốm, rồi nhẹ nhàng xướng lên một khúc ca:
- Lan hề, cây cỏ lan dư, xương mộc huyền trạch dư, xương châu châu, trạm châu yên hồ, tần tư tư, man dư hồ, chiêu thiền tần chừng du, sấm tùy hà hồ...
Miệng đàn hương của nàng khẽ mở, dùng một giọng hát réo rắt nhẹ nhàng mà xướng ca, cặp mắt long lanh luôn tập trung vào Khánh Kỵ, sóng mắt lưu động, ở trong sóng mắt của nàng ẩn chứa một loại ý nhị thần bí, bao hàm một loại ý tứ gì đó, có điều Khánh Kỵ tựa hồ hoàn toàn không đọc được, hắn chăm chú nhìn thật sâu vào Thành Bích một cái, đột nhiên lại khép mắt lại, tựa hồ đang cẩn thận thưởng thức ý tứ bên trong bài ca của nàng, trong mắt Thành Bích không khỏi hiện lên một tia thất vọng...
- Lan hề, thảo lan dư, xương mộc huyền trạch dư, xương châu châu, trạm châu yên hồ, tần tư tư, man dư hồ, chiêu thiền tần túc du, sấm tùy hà hồ...
Tiếng ca lại từ từ được xướng thêm một lần, thanh âm mềm mại yêu kiều mang theo một loại hương vị ôn nhu mềm dẻo, tựa hồ như không phải là một ca khúc địa phương của Lỗ quốc. Chim chóc ở trên cây hót lên theo, tiếng ve sầu huyên náo lại bỗng nhiên ngừng lại, giống như là thẹn với tiếng ca êm tai này. Gió mát thổi tới, làm mặt nước hồ xuân hơi nhăn, đẩy những sóng nước lấp lánh vào trong bờ, những tia sáng lập lòe trên mặt nước chiếu vào khuôn mặt của hai người ngồi đối diện với nhau trong đình.
Khánh Kỵ mở mắt, yên lặng nhìn Thành Bích phía đối diện, bộ ngực sữa vểnh lên rung rung, bờ vai mềm mại tinh xảo như gọt, eo thon nhỏ một nắm tay cũng thừa, nàng yểu điệu động lòng người như vậy, ở tại đây trong khung cảnh thôn quê trong vắt, nàng liền tựa như một cây trinh nữ (xấu hổ), trên môi mang theo ý cười ngượng ngùng.
- Ca khúc rất êm tai.
Khánh Kỵ xúc động thở dài:
- Có điều nghe làn điệu hình như không phải là ca khúc của Lỗ quốc, ca từ cũng dễ nghe, nhưng lại khiến người ta khó hiểu được ý của nó, không biết phu nhân nghe được ở đâu?
Thành Bích vẫn đang cười, nhưng trong nét tươi cười rõ ràng mang theo vài phần mất mác cùng tiếc nuối:
- Ở quý phủ của ta, vốn có một vài kiếm khách đến từ Việt quốc, Viên Công ở Lỗ Quái cư Khúc Phụ chính là một trong số đó (lão chủ quán rượu đó). Gia quyến của bọn họ đều biết những dân ca Việt quốc, khúc ca này, là năm đó ta nghe các nàng xướng lên, cảm thấy vô cùng dễ nghe, liền học theo. Còn hàm ý của ca từ sao... Hì hì, Thành Bích cũng không biết.
- Ồ?
Khánh Kỵ ánh mắt chợt lóe, khẽ cười:
- Cũng đúng, ngay cả trong Lỗ quốc, cũng có đủ loại tiếng địa phương, có những từ ngữ riêng, cho dù có là hai ấp liền nhau, nghe lẫn nhau cũng chưa chắc đã hiểu.
Thành Bích càng thêm bực bội, yếu ớt thở dài:
- Đúng vậy, có điều... cũng không cần phải nghe hiểu được a. Mẹ ta, ông nội ta, bọn họ cả đời chưa từng rời khỏi thôn trang, rất nhiều người giống như bọn họ, tỉnh tỉnh mê mê là qua một đời, hiểu được những ca từ này nọ, thì có ích gì...
Thanh âm của nàng càng lúc càng thấp, đầu cũng cúi xuống dưới, nhưng trong giọng nói lại có chút oán hờn, đã có chút khiến cho người ta nghe không rõ. Nàng là oán giận Khánh Kỵ nghe mà không hiểu sao?
Khánh Kỵ cười đồng tình, quay đầu ngoảnh ra ngoài, đột nhiên vui vẻ nói:
- Trời mưa!
Quả nhiên, ánh nắng tươi sáng, lại có mưa phùn nhẹ nhàng rơi xuống, Thành Bích nhướng mi nói:
- Đúng vậy, mưa mặt trời, thật là đẹp...
Nàng đứng dậy, đi ra rìa đình vịn tay ngắm nhìn. Mưa phùn như tơ như lụa nhẹ nhàng rơi xuống, mặt nước nổi lên vô số gợn sóng, ngẫu nhiên lại có một con cá nhảy lên khỏi mặt nước. Trên bờ, tấm nệm cỏ xanh được nước mưa tưới vào, cây cỏ trở nên bóng loáng, khiến người ta nhìn mà vui vẻ.
Mưa bụi rất nhỏ, nhìn quanh bốn phía, liền giống như sương mù, khiến cho nàng và hắn ở trong đình, như được ngăn cách với thế giới bên ngoài.
"Nếu... nếu cứ được ở cùng một chỗ với hắn như thế này, đứng ở chỗ này, thật là tốt biết bao. Đáng tiếc..., hắn có thế giới của hắn, ta có cuộc sống của ta, ta cùng hắn, chung quy lại cũng không có khả năng đến với nhau. Ý ca thổ lộ tâm tình mới vừa rồi, may là hắn nghe không hiểu, nếu không thì thực là mất mặt, sau này... làm sao mà đối mặt với hắn đây?"
Mới vừa rồi cố lấy được dũng khí, nửa che nửa hở thổ lộ hàm ý, nhưng bởi vì Khánh Kỵ không nghe ra, cũng không nhìn ra được. Giờ những hạt mưa rơi xuống, khiến cho Thành Bích đã hơi khôi phục lại lý trí, nàng lại bắt đầu lùi lại, cảm thấy may mắn vì hắn không sáng tỏ được tình ý của mình.
"Tới khi thành được xây ổn, hắn sẽ phải đi tới đi lui Lỗ Vệ hai nước, bắt đầu tiến hành nghiệp lớn của hắn. Chờ tới khi hết thảy mọi thứ ở đây xong xuôi, ta cũng phải trở về Khúc Phụ, cơ hội gặp lại hắn sau này cũng không nhiều lắm, còn muốn cùng hắn ngồi chiếu hoan ca, uống rượu nướng cá như hiện giờ, chỉ sợ là càng không có thêm cơ hội nữa. Có lẽ, mười ba năm sau, khi trên đầu ta bắt đầu có tóc bạc, tình cảnh ngày hôm nay, vẫn chỉ có thể là một hồi ức trong mộng."
Thành Bích suy nghĩ tới đó, ảm đạm đau thương, nàng đột nhiên quay đầu, cười rực rỡ với Khánh Kỵ, nói:
- Công tử muốn xem Thành Bích múa, Thành Bích sẽ ở trong mưa múa cho công tử một khúc được không?
Khánh Kỵ ngẩn ra, thất thanh nói:
- Tuy rằng mưa bụi rất mỏng, không dày lắm, nhưng sao có thể khiêu vũ trong mưa được, phu nhân không phải nói giỡn đó chứ?
Thành Bích cười, quay đầu đi, hô lên trong lòng: “Ngay lúc này đây, cả đời này, hãy để cho ta múa cho chàng xem ngay lúc này.”
Nàng đột nhiên cởi giầy, cởi tất bố (vải bố), vén làn váy, một đôi chân trần trắng như tuyết đi ra ngoài đình. Đôi chân trắng bóng như ngọc, đạp lên mặt cỏ xanh biếc, đi tới một chỗ bằng phẳng, đột nhiên nhẹ nhàng xoay người múa, tay áo tung bay, tựa như tiên tử lăng ba (lướt sóng).
Khánh Kỵ đứng ở trong đình, ngơ ngác nhìn Thành Bích múa ở trong mưa. Vũ kỹ thành thạo duyên dáng, bộ dáng thướt tha thùy mị, hoàn toàn không lọt vào mắt, hắn chỉ nhìn thấy một gương mặt dường như mang theo đau thương vô tận, mềm mại nõn nà, thấm vài giọt mưa, như sương trên cánh hoa, khiến người ta tự nhiên sinh ra cảm giác thương tiếc.
-------------------------------
Về bài ca trong chương này: Đó là một bài ca cổ của Việt quốc, và toàn dùng cổ ngữ Việt quốc, Khánh Kỵ không hiểu (chắc vậy), dịch giả lại càng không hiểu.
Bắt đầu nướng cá rồi, Khánh Kỵ rửa sạch tay, tò mò nhìn Thành Bích chuyên tâm nướng cá. Nàng dùng que trúc xuyên cá, đặt lên giá, lật lật không ngừng ở trên ngọn lửa than ổn định, tay kia thì dùng thìa bạc đều đặn rưới nước rau thơm đã giã từ trước lên trên mình con cá nướng.
Con cá béo dần dần được nướng chín, mùi thơm từ từ tỏa ra, tựa hồ trong vòng một trăm mét cũng có thể ngửi thấy. Khánh Kỵ vốn cũng không trông cậy vào vị nữ chủ nhân Thành phủ thân kiều nhục quý, cao cao tại thượng này sẽ có tay nghề nấu nướng tốt, nhưng lúc này ngửi thấy mùi thơm nức mũi, không khỏi giương ngón cái lên, kìm lòng không đậu khen:
- Màu sắc, mùi vị đều tuyệt, quả nhiên đúng là tay nghề nướng cá đệ nhất đẳng.
- Đó là đương nhiên, còn chờ chàng khen sao...
Thành Bích dẩu môi cười với hắn, trong ánh mắt vừa đắc ý lại hoan hỉ, lửa than khiến cho khuôn mặt của nàng đỏ bừng, tươi đẹp như đào mận tháng ba, một nhành hoa xuân.
Một vò rượu lâu năm cam thuần hương liệt (ngọt, thuần khiết, thơm và lạnh), một con cá béo nướng thơm phức, mặc dù không chấm gia vị, nhưng cũng là mỹ vị ngon miệng nhất. Hai người ngồi đối diện trên chiếu, nâng chén đối ẩm, mồm rộng ăn cá, nhè nhẹ cười nói, thật sự là vui vẻ hòa thuận.
Ánh mặt trời cùng bóng cây tà tà chiếu vào trong đình, chiếu lên xiêm y vàng nhạt của nàng, lại chiếu sáng lên gò má non mềm bóng láng sau khi uống rượu của nàng, so với mỹ vị cá béo kia thì còn thơm ngon hơn, ít nhất, Khánh Kỵ sau khi đã ăn hơn nửa con cá béo, rốt cuộc không ăn nổi miếng nào nữa thì đang nghĩ như vậy. Ăn no ấm cật, đối mặt với giai nhân xinh đẹp như vậy, ăn uống no đủ lại khiến thân mình hắn thả lỏng, chỉ cần một chút tác động lên não là đã tràn đầy tình ý.
Thành Bích phu nhân bị ánh mắt sáng quắc thưởng thức của hắn nhìn tới mức mặt ngày càng hồng, chếnh choáng mông lung. Thần chí của nàng hưng phấn, nàng cũng đã nhiều năm rồi không có thoải mái giống như hôm nay, lần cuối cùng có cảm giác thoải mái như vậy, chắc là từ thời thơ ấu vô lo của nàng.
Thành Bích bị Khánh Kỵ nhìn đến thẹn thùng, đột nhiên cúi đầu nói:
- Rượu đã nồng, công tử có nguyện ý nghe Thành Bích xướng một ca khúc không?
Khánh Kỵ hai con mắt sáng ngời, vui vẻ nói:
- Có mong muốn, nhưng không dám mời nàng.
Thành Bích ngẩng đầu, ánh mắt giống như vừa vui vừa hờn giận liếc mắt lườm hắn, liền mềm mại đáng yêu khom lưng đứng lên, vạt áo thật dài buông xuống bên eo, theo dáng đứng dậy của nàng chập chờn lay động. Khuôn mặt như tranh vẽ, thanh tú như gió xuân, động tác lơ đãng kia càng toát ra phong tình vạn chủng, Khánh Kỵ không khỏi khen ngợi:
- Kỳ thật ca hát không bằng múa lên, phu nhân có nguyện múa một điệu cho Khánh Kỵ xem không?
Thành Bích mặt phấn đã hơi choáng váng, xấu hổ "xì" một tiếng, sẵng giọng:
- Tới địa ngục đi, coi người ta là thị tỳ trong quý phủ Khánh Kỵ công tử chàng sao?
Nàng nhấc một cái vò lên, lại đáng yêu làm như không nhấc nổi đưa cho Khánh Kỵ, nói:
- Đi, lấy một vò nước tới.
Khánh Kỵ ngạc nhiên nói:
- Phu nhân muốn múc nước làm gì?
- Bảo chàng đi thì cứ đi đi, như thế nào lại nói nhiều lời vô nghĩa vậy?
Khánh Kỵ cười ha ha, tiếp nhận cái vò, nhấc chân ra khỏi đình. Có lẽ là bởi đã ở bên nhau cả buổi, có lẽ là bởi cái ôm và nụ hôn muộn ngày hôm trước, có lẽ là bởi cảm giác say khiến cho bọn họ trở nên lớn gan hơn, tóm lại, ngôn ngữ giữa hai người đã càng lúc càng trở nên thân thiết.
Khánh Kỵ xách một vò nước đầy về, vào trong đình, chỉ thấy Thành Bích đã xếp một loạt bát gốm ở trên chiếu, sau đó dùng đũa trúc đánh lên, nghe âm thanh xem có nên cho thêm nước vào hay bỏ bớt nước ra. Khánh Kỵ nhìn thấy chợt động, đột nhiên nhớ tới từng xem một bộ phim nhựa tên là "Tần dũng", Đông Nhi kia ở trong vườn hoa Tần hoàng cung không phải cũng dùng bát gốm hứng nước mưa tấu ca đó sao, lúc ấy nhìn rất mới mẻ, chẳng lẽ Thành Bích phu nhân hiện tại đang làm là...
Quả nhiên, Thành Bích phu nhân dùng nước chỉnh âm, chỉnh sửa nhạc âm cho một loạt bát gốm, rồi nhẹ nhàng xướng lên một khúc ca:
- Lan hề, cây cỏ lan dư, xương mộc huyền trạch dư, xương châu châu, trạm châu yên hồ, tần tư tư, man dư hồ, chiêu thiền tần chừng du, sấm tùy hà hồ...
Miệng đàn hương của nàng khẽ mở, dùng một giọng hát réo rắt nhẹ nhàng mà xướng ca, cặp mắt long lanh luôn tập trung vào Khánh Kỵ, sóng mắt lưu động, ở trong sóng mắt của nàng ẩn chứa một loại ý nhị thần bí, bao hàm một loại ý tứ gì đó, có điều Khánh Kỵ tựa hồ hoàn toàn không đọc được, hắn chăm chú nhìn thật sâu vào Thành Bích một cái, đột nhiên lại khép mắt lại, tựa hồ đang cẩn thận thưởng thức ý tứ bên trong bài ca của nàng, trong mắt Thành Bích không khỏi hiện lên một tia thất vọng...
- Lan hề, thảo lan dư, xương mộc huyền trạch dư, xương châu châu, trạm châu yên hồ, tần tư tư, man dư hồ, chiêu thiền tần túc du, sấm tùy hà hồ...
Tiếng ca lại từ từ được xướng thêm một lần, thanh âm mềm mại yêu kiều mang theo một loại hương vị ôn nhu mềm dẻo, tựa hồ như không phải là một ca khúc địa phương của Lỗ quốc. Chim chóc ở trên cây hót lên theo, tiếng ve sầu huyên náo lại bỗng nhiên ngừng lại, giống như là thẹn với tiếng ca êm tai này. Gió mát thổi tới, làm mặt nước hồ xuân hơi nhăn, đẩy những sóng nước lấp lánh vào trong bờ, những tia sáng lập lòe trên mặt nước chiếu vào khuôn mặt của hai người ngồi đối diện với nhau trong đình.
Khánh Kỵ mở mắt, yên lặng nhìn Thành Bích phía đối diện, bộ ngực sữa vểnh lên rung rung, bờ vai mềm mại tinh xảo như gọt, eo thon nhỏ một nắm tay cũng thừa, nàng yểu điệu động lòng người như vậy, ở tại đây trong khung cảnh thôn quê trong vắt, nàng liền tựa như một cây trinh nữ (xấu hổ), trên môi mang theo ý cười ngượng ngùng.
- Ca khúc rất êm tai.
Khánh Kỵ xúc động thở dài:
- Có điều nghe làn điệu hình như không phải là ca khúc của Lỗ quốc, ca từ cũng dễ nghe, nhưng lại khiến người ta khó hiểu được ý của nó, không biết phu nhân nghe được ở đâu?
Thành Bích vẫn đang cười, nhưng trong nét tươi cười rõ ràng mang theo vài phần mất mác cùng tiếc nuối:
- Ở quý phủ của ta, vốn có một vài kiếm khách đến từ Việt quốc, Viên Công ở Lỗ Quái cư Khúc Phụ chính là một trong số đó (lão chủ quán rượu đó). Gia quyến của bọn họ đều biết những dân ca Việt quốc, khúc ca này, là năm đó ta nghe các nàng xướng lên, cảm thấy vô cùng dễ nghe, liền học theo. Còn hàm ý của ca từ sao... Hì hì, Thành Bích cũng không biết.
- Ồ?
Khánh Kỵ ánh mắt chợt lóe, khẽ cười:
- Cũng đúng, ngay cả trong Lỗ quốc, cũng có đủ loại tiếng địa phương, có những từ ngữ riêng, cho dù có là hai ấp liền nhau, nghe lẫn nhau cũng chưa chắc đã hiểu.
Thành Bích càng thêm bực bội, yếu ớt thở dài:
- Đúng vậy, có điều... cũng không cần phải nghe hiểu được a. Mẹ ta, ông nội ta, bọn họ cả đời chưa từng rời khỏi thôn trang, rất nhiều người giống như bọn họ, tỉnh tỉnh mê mê là qua một đời, hiểu được những ca từ này nọ, thì có ích gì...
Thanh âm của nàng càng lúc càng thấp, đầu cũng cúi xuống dưới, nhưng trong giọng nói lại có chút oán hờn, đã có chút khiến cho người ta nghe không rõ. Nàng là oán giận Khánh Kỵ nghe mà không hiểu sao?
Khánh Kỵ cười đồng tình, quay đầu ngoảnh ra ngoài, đột nhiên vui vẻ nói:
- Trời mưa!
Quả nhiên, ánh nắng tươi sáng, lại có mưa phùn nhẹ nhàng rơi xuống, Thành Bích nhướng mi nói:
- Đúng vậy, mưa mặt trời, thật là đẹp...
Nàng đứng dậy, đi ra rìa đình vịn tay ngắm nhìn. Mưa phùn như tơ như lụa nhẹ nhàng rơi xuống, mặt nước nổi lên vô số gợn sóng, ngẫu nhiên lại có một con cá nhảy lên khỏi mặt nước. Trên bờ, tấm nệm cỏ xanh được nước mưa tưới vào, cây cỏ trở nên bóng loáng, khiến người ta nhìn mà vui vẻ.
Mưa bụi rất nhỏ, nhìn quanh bốn phía, liền giống như sương mù, khiến cho nàng và hắn ở trong đình, như được ngăn cách với thế giới bên ngoài.
"Nếu... nếu cứ được ở cùng một chỗ với hắn như thế này, đứng ở chỗ này, thật là tốt biết bao. Đáng tiếc..., hắn có thế giới của hắn, ta có cuộc sống của ta, ta cùng hắn, chung quy lại cũng không có khả năng đến với nhau. Ý ca thổ lộ tâm tình mới vừa rồi, may là hắn nghe không hiểu, nếu không thì thực là mất mặt, sau này... làm sao mà đối mặt với hắn đây?"
Mới vừa rồi cố lấy được dũng khí, nửa che nửa hở thổ lộ hàm ý, nhưng bởi vì Khánh Kỵ không nghe ra, cũng không nhìn ra được. Giờ những hạt mưa rơi xuống, khiến cho Thành Bích đã hơi khôi phục lại lý trí, nàng lại bắt đầu lùi lại, cảm thấy may mắn vì hắn không sáng tỏ được tình ý của mình.
"Tới khi thành được xây ổn, hắn sẽ phải đi tới đi lui Lỗ Vệ hai nước, bắt đầu tiến hành nghiệp lớn của hắn. Chờ tới khi hết thảy mọi thứ ở đây xong xuôi, ta cũng phải trở về Khúc Phụ, cơ hội gặp lại hắn sau này cũng không nhiều lắm, còn muốn cùng hắn ngồi chiếu hoan ca, uống rượu nướng cá như hiện giờ, chỉ sợ là càng không có thêm cơ hội nữa. Có lẽ, mười ba năm sau, khi trên đầu ta bắt đầu có tóc bạc, tình cảnh ngày hôm nay, vẫn chỉ có thể là một hồi ức trong mộng."
Thành Bích suy nghĩ tới đó, ảm đạm đau thương, nàng đột nhiên quay đầu, cười rực rỡ với Khánh Kỵ, nói:
- Công tử muốn xem Thành Bích múa, Thành Bích sẽ ở trong mưa múa cho công tử một khúc được không?
Khánh Kỵ ngẩn ra, thất thanh nói:
- Tuy rằng mưa bụi rất mỏng, không dày lắm, nhưng sao có thể khiêu vũ trong mưa được, phu nhân không phải nói giỡn đó chứ?
Thành Bích cười, quay đầu đi, hô lên trong lòng: “Ngay lúc này đây, cả đời này, hãy để cho ta múa cho chàng xem ngay lúc này.”
Nàng đột nhiên cởi giầy, cởi tất bố (vải bố), vén làn váy, một đôi chân trần trắng như tuyết đi ra ngoài đình. Đôi chân trắng bóng như ngọc, đạp lên mặt cỏ xanh biếc, đi tới một chỗ bằng phẳng, đột nhiên nhẹ nhàng xoay người múa, tay áo tung bay, tựa như tiên tử lăng ba (lướt sóng).
Khánh Kỵ đứng ở trong đình, ngơ ngác nhìn Thành Bích múa ở trong mưa. Vũ kỹ thành thạo duyên dáng, bộ dáng thướt tha thùy mị, hoàn toàn không lọt vào mắt, hắn chỉ nhìn thấy một gương mặt dường như mang theo đau thương vô tận, mềm mại nõn nà, thấm vài giọt mưa, như sương trên cánh hoa, khiến người ta tự nhiên sinh ra cảm giác thương tiếc.
-------------------------------
Về bài ca trong chương này: Đó là một bài ca cổ của Việt quốc, và toàn dùng cổ ngữ Việt quốc, Khánh Kỵ không hiểu (chắc vậy), dịch giả lại càng không hiểu.
Tác giả :
Nguyệt Quan