Đại Tranh Chi Thế
Quyển 1 - Chương 78: Ngao cò tranh đấu
Hai trận, mỗi bên giành đã phần thắng một trận, toàn bộ các quý tiểu thư công tử đến xem thi đấu đều rất hưng phấn, ngay cả đám gia nô nữ bộc cũng theo lên phía trước, không khí vô cùng sôi động. Khánh Kỵ tuy bại nhưng vinh* , đám công tử đều biết rằng chính mình đã kéo chân sau của hắn, ngay từ đầu khán giả đã nghiêng về bên Khánh Kỵ, lại cộng thêm tình tiết anh hùng nên không ngừng vỗ tay cổ vũ cho hắn, cứ giống như hắn là người giành phần thắng vậy.
(*tuy thua cuộc nhưng còn vinh quang hơn cả giành chiến thắng)
Khánh Kỵ cũng biết cách thu phục lòng người, sau khi thay quần áo xong thì luôn nở nụ cười trên mặt, liên tục vẫy tay về phía khán giả, khiến cho Thúc Tôn Diêu Quang hàm răng ngứa ngáy, hận không thể qua đó một ngoạm cắn chết... Ách... Một cước đá chết hắn!
- Chuẩn bị trận thứ ba!
Thúc Tôn Diêu Quang vừa nói nhỏ dặn dò Lý Hàn vừa xoa tay, nàng rất muốn giày vò Khánh Kỵ một trận như lúc nãy, nàng bắt đầu thích cái cảm giác đó rồi.
Con nai đã bị bắt trước đó bây giờ được người ta cho vào chiếc lồng rồi khiêng lên, hai bên kiểm tra không thấy sai sót gì cả, sau đó Quý Tôn Tư và Lý Hàn mỗi người lấy một kiện tín vật cài lên tai con nai. Trận này không được phép dùng binh khí gây thương tổn, người cuối cùng bắt sống con nai mang về viên môn sẽ là người chiến thắng. Do mục tiêu là con nai, mà con nai thì lại chẳng biết tuân thủ những hạn định mà con người vạch ra đối với nó, cho nên trận này không giới hạn phạm vi, cũng không giới hạn dùng xe hay chạy bộ. Tóm lại, mặc cho bên nào dùng biện pháp gì, cứ bắt sống được con nai mang về viên môn thì bên đó sẽ giành phần thắng.
Từng chiếc chiến xa chạy vào trong viên môn, con nai nằm trong lồng sắt bị đưa lên phía trên, Quý Tôn Tư cùng Khánh Kỵ thì thầm vài câu, sau đó đảo mắt qua hai bên, chúng công tử hiểu ý, đều khẽ gật đầu, Mạnh Tôn Tử Dã vì có giao hảo với nhà Thúc Tôn nên hình như có đôi chút không bằng lòng, nhưng lúc này người đã ngồi trên xe, hắn cũng chẳng biết làm gì hơn.
Trận chiến cuối cùng này có quan hệ rất trọng đại, Lý Hàn cũng vô cùng khẩn trương, không ngừng đi đi lại lại trước chiến xa, cũng chẳng biết dặn dò gì cho đám sĩ tốt cả, cuối cùng đành trèo lên chiến xa của mình.
Trong ngoài viên môn giống như có một thanh âm vô hình hét lên ra lệnh im lặng vậy, bỗng nhiên trong chốc lát tất cả những âm thanh tiếng động ầm ĩ đều biến mất, gió cứ thổi, cỏ cây đong đưa, từng đám mây trắng nhẹ trôi, kể cả là mặt đất, tất cả hình ảnh trong nháy mắt đều trở nên tĩnh lặng.
- Vào chỗ!
Thanh âm không lớn, nhưng dường như ai ai cũng đều nghe thấy cả, trong lòng căng thẳng bứt rứt, hơi thở lập tức trở nên gấp gáp. Cửa lồng gỗ được mở ra, con nai có vẻ như không dám tin đó là sự thực, ngẩng đầu nhìn ra bốn phía, hội trường im lặng như tờ, vô số cặp mắt dán vào cơ thể của nó, âm thanh duy nhất chỉ là tiếng chiến mã đang thở phì phò.
Con nai tựa hồ cũng cảm thấy căng thẳng, nó bước ra khỏi lồng gỗ, tiến về phía trước hai bước, quay đầu quan sát. Con nai lưng khom khom, chân sau đạp mạnh một cái, một tư thế tung nhảy tuyệt đẹp, sau khi rơi xuống đất xoãi rộng bốn vó, giống như một mũi tên cắm đầu lao đi điên cuồng.
- Đuổi!
Lý Hàn và Khánh Kỵ đồng thời hạ lệnh, "Băng đua xe" gào lên một tiếng, rất hưng phấn, danh chính ngôn thuận bắt đầu điều khiển xe. Lúc này đây, ba chiếc chiến xa của Lý Hàn cũng đang sóng vai rong ruổi, không chịu thua kém. Sáu cỗ chiến xa phát ra những âm thanh rầm rầm, phóng như bay về phía trước.
Trên đường đi, những con thú nhỏ lúc trước chưa bị quấy nhiễu và mấy con chim tước vừa mới bay trở lại đều kinh hoàng bỏ chạy tứ tán, bánh xe ngựa lăn như bay, một đầu bánh xe của Lý Hàn đè qua thân một con chồn, con chồn bị xe cán chết tươi tại chỗ. Xe chạy nhanh quá đến nỗi hơi nghiêng về một bên, suýt chút nữa thôi thì bị lật nhào, bọn họ căn bản là không để tâm tới những con mồi trên mặt đất, trong mắt chỉ có con nai kia, chỉ có duy nhất con nai đang chạy thục mạng ở phía trước, con nai đó tượng trưng cho vinh dự, tiền bạc, thậm chí là cả quyền lực. Mỗi người đều vì mục tiêu của mình mà phóng theo con nai.
Lý Hàn tay vịn chiến xa, liếc mắt về phía ba cỗ chiến xa của Khánh Kỵ, chỉ thấy chiến xa của đối phương đang chạy sóng đôi với chiến xa của mình, nếu nói về tốc độ thì có khi còn nhanh hơn chút ít, con mắt khẽ lay động, cầm lấy cung trong tay, đặt lên một mũi tên sắc bén, hắn tỉ mỉ quan sát tình hình khu vực săn bắn, lẳng lặng chờ đợi.
Khánh Kỵ trước giờ rất hay dùng quỷ kế, lẽ nào hắn lại không có tay sau sao? Địa điểm đi săn này hắn đã chọn từ mấy hôm trước, từ vài ngày trước đã chuẩn bị xong xuôi hết cả rồi, để tránh ánh mắt chú ý của mọi người, nơi này được thiết lập ở vùng cây cỏ thưa thớt, điều hắn cần làm lúc này là dẫn dụ con nai chạy về hướng đó, thu hút đám công tử tới đó, vậy thì hắn có thể ung dung giành được nai, giành được đại thắng trở về rồi.
Quan sát địa hình phía trước, Lý Hàn đột nhiên hít một hơi, kéo cung tạo thành hình như trăng rằm, mũi tên sắc nhọn ngắm về mục tiêu, "vèo" một cái, mũi tên được bắn ra ngoài, Con hươu kia bị sáu cỗ chiến xa truy đuổi, còn đang lo chạy thục mạng, phía trước bỗng nhiên rơi xuống một mũi tên sắc bén, cắm trên mặt đất, đuôi tên còn hơi rung rung. Con nai hoảng hồn, lập tức nhào người chạy về hướng khác. Tất cả chiến xa cũng ngay lập tức đổi hướng đi, bánh xe chuyển hướng đột ngột khiến bụi tung bay mù mịt.
Lý Hàn khóe miệng hơi nhếch lộ vẻ đắc ý cười lạnh, mũi tên thứ hai lại được lên dây, quan sát hướng chạy của con nai, một tên nữa lại phóng ra, con nai đang hoảng sợ một lần nữa lại chuyển hướng, đúng theo toan tính của Lý Hàn, từ từ chạy về phía mà hắn đang mong đợi.
Bắt sống con nai này không được sử dụng đến binh khí sát thương, nhưng không có nghĩa là không được sử dụng vũ khí. Trong đi săn có một loại vũ khí đó là lưới cá, vừa bắt được thú, lại vừa bắt được người, đó chính là một loại vũ khí, chiến xa của hai bên gắng sức đuổi theo con nai, mục đích chính là định dùng lưới cá để bắt sống con mồi.
- Đáng hận, chúng đuổi sát quá, đã chuẩn bị xong chưa?
Quý Tôn Tư nhìn thấy ba cỗ chiến xa bên Lý Hàn bám gót như hình với bóng, chiến xa của Lý Hàn ở ngoài cùng, dùng tên khống chế hướng chạy của con nai, lo sợ hắn sẽ dụ cho con nai chạy về phía mình, Quý Tôn Tư không khỏi âm thầm lo lắng.
Nói đến tài bắn cung, đến cả Khánh Kỵ cũng phải khâm phục Lý Hàn, đất có thổ địa, sông có hà bá, chẳng có anh hùng nào cái gì cũng biết, am hiểu tất cả các loại kỹ năng. Xét về tài bắn cung, tiễn pháp thần diệu của Lý Hàn thực sự là bách phát bách trúng, Khánh Kỵ còn lâu mới làm được như hắn, bắn tên kiểu hắn, vừa không làm con nai bị thương, lại vừa điều khiển được hướng đi của con nai một cách chính xác, khống chế hướng chạy của nó theo ý muốn của mình, trong đám người kia chẳng có ai là người thứ hai dám nghĩ tới cả.
Phía trước hiện ra một khu vực cỏ cây thưa thớt, nhìn về phía trước hơn hai dặm, lại là nương rẫy thoai thoải dốc núi, phía trên cây cối um tùm, tuy không rậm rạp, nhưng chiến xa cũng không thể đi vào được.
Trên mặt Lý Hàn lộ ra nụ cười đắc ý, lặng lẽ phát tín hiệu về phía ba chiếc chiến xa của phe mình, người đánh xe trên ba chiếc chiến xa hiểu ý, hãm tốc độ chiến mã lại, góc độ hơi nghiêng, tựa hồ đang kéo giãn khoảng cách với ba chiến xa của Khánh Kỵ, chuẩn bị đi đường vòng cung. Quý Tôn Tư thấp giọng dặn dò:
- Phải quăng chuẩn, không được trượt tay.
Thường Tam công tử vẻ mặt hớn hở khoái trá nhảy loạn lên, cười hắc hắc nói:
- Quý Tôn huynh yên tâm, ta chuẩn bị không phải chỉ có một cái, tung trượt một lần, thì không có lý nào lại tung trượt lần nữa.
- Tốt! Có tiền đồ! - Quý Tôn Tư khen một tiếng, đột nhiên to giọng hét lớn:
- Phía trước trống trải, không có vật cản trở, mau mau tóm lấy nó, chớ để nó chạy thoát.
Quý Tôn Tư hô xong, trên ba chiếc chiến xa mỗi chiếc có một đại hán lấy ra một tấm lưới cá, giống như đường kiếm tấn công bất thình lình vung mạnh trong không trung.
Thúc Tôn Diêu Quang mắt tròn xoe như quả hạnh đào liếc nhìn, cười lạnh nói:
- Đám ngu xuẩn này, đang giở trò quỷ gì, lưới cá nhẹ bẫng, không thể quăng được xa, bây giờ còn bày trò như thế, bộ muốn... ai da!
Thúc Tôn Diêu Quang hét lên một tiếng kinh ngạc, vội vã đánh xe tránh sang một bên, nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Chỉ nhìn thấy đám tướng sĩ Công tử quân bên phía Khánh Kỵ lợi dụng sức gió tung mạnh, nhưng vừa rời khỏi tay... cả ba chiếc lưới chết dẫm đều chạy cả tới chỗ Thúc Tôn Diêu Quang rồi.
Nếu là một tấm lưới cá rời khỏi tay, còn có thể nói là lỡ tay, học nghệ không tinh, thì ngươi có biện pháp gì đây? Có điều... ba tấm lưới cá, không trùm được con thú nào, lại quăng chuẩn xác vào xe người ta đến vậy?
Chiếc chiến xa thứ nhất đứng mũi chịu sào, một cái lưới lớn vung ra bao lấy đầu hai chiến mã phía trước, chiến mã vẫn chạy được, nhưng càng giãy giụa quằn quại thì lưới cá càng sít chặt lại, nếu muốn chuyển hướng, với thân hình to lớn của chiến mã thì không thể được, phu xe bất lực, chỉ biết ghìm chặt dây cương, xuống xe cố gắng gỡ lưới ra.
Tấm lưới cá thứ hai ném lệch chút ít, quăng xuống dưới gầm xe, xuyên qua bánh xe, bánh xe khuấy đảo, toàn bộ tấm lưới cá đã quấn vào trục xe, một bên bánh xe đã khó tiến lên trước, toàn bộ chiếc chiến xa quay vù vù hai vòng tại chỗ, cuối cùng vểnh thẳng lên trời.
Chiếc chiến xa thứ ba chính là chiếc mà Thúc Tôn Diêu Quang và Lý Hàn đang ngồi, tấm lưới cá ném ra không tốt lắm, ở giữa không trung căn bản không chịu mở ra, rơi thẳng xuống chỗ cách xe khoảng hai trượng, Thúc Tôn Diêu Quang cười thầm, nhưng nụ cười lập tức tắc nghẹn trên mặt, chiến mã chạy băng băng, lưới cá vừa rơi xuống, vó ngựa liền nhảy qua, một con chiến mã vấp vào lưới cá, uỳnh một tiếng ngã lộn xuống đất, lập tức kêu rống không thôi, thì ra một chân đã bị gãy rồi.
Mấy con ngựa khác không kìm chân lại kịp, kéo lê con ngựa bị què chân kia đi tới ba bốn trượng mới ngừng lại.
Đám công tử bên phe Quý Tôn Tư ôm bụng cười ha hả, mấy công tử ném lưới cá ra làm bộ kinh ngạc, chắp tay từ xa, liên tục xin lỗi:
- Lỡ tay, lỡ tay, thật có lỗi, thật có lỗi!
Tiếng cười còn chưa dứt, ba cỗ chiến xa của họ đã chạy tới vùng bình địa cây cối cực kỳ thưa thớt kia, chợt thấy ba cỗ chiến xa đột nhiên rung động mãnh liệt, rồi lại bắn ra, giống như con chấu chấu bị vó ngựa dẫm qua sợ hãi nhảy vọt lên, người ngồi trên xe ngã dúi dụi sang hai bên, không ngừng kêu lên sợ hãi, chiếc chiến xa tạo ra một làn sóng cát, cuối cùng bị lún sâu trong cát, đứng im tại chỗ không động đậy gì được cả.
Người trên ba cỗ chiến xa của đối phương miệng không ngớt chửi thề, nhìn thấy vậy thì mọi người đều không giấu nổi tiếng cười ha hả. Chỗ đó đương nhiên là thủ đoạn do Lý Hàn bày ra, có điều đối phương dù sao cũng mang thân phận thế gia công tử, hắn không dám giở những thủ đoạn có thể dẫn đến thương tổn cho bọn họ, ví dụ như bí mật đào rãnh ngầm, như vậy rất dễ làm đối phương bị thương, cho nên mới nới lỏng một chút, thay đổi bằng một đống cát để xe địch lún vào.
Xe địch bị dính cạm bẫy, hắn đương nhiên có thể thoải mái đi bắt nai, nhưng không ngờ rằng đối phương cũng tính kế với hắn, hai bên cùng lúc phát động, lúc này đều không thể đi tiếp được nữa.
Có người kêu lên:
- Không xong rồi, con nai định chạy vào rừng kìa!
(*tuy thua cuộc nhưng còn vinh quang hơn cả giành chiến thắng)
Khánh Kỵ cũng biết cách thu phục lòng người, sau khi thay quần áo xong thì luôn nở nụ cười trên mặt, liên tục vẫy tay về phía khán giả, khiến cho Thúc Tôn Diêu Quang hàm răng ngứa ngáy, hận không thể qua đó một ngoạm cắn chết... Ách... Một cước đá chết hắn!
- Chuẩn bị trận thứ ba!
Thúc Tôn Diêu Quang vừa nói nhỏ dặn dò Lý Hàn vừa xoa tay, nàng rất muốn giày vò Khánh Kỵ một trận như lúc nãy, nàng bắt đầu thích cái cảm giác đó rồi.
Con nai đã bị bắt trước đó bây giờ được người ta cho vào chiếc lồng rồi khiêng lên, hai bên kiểm tra không thấy sai sót gì cả, sau đó Quý Tôn Tư và Lý Hàn mỗi người lấy một kiện tín vật cài lên tai con nai. Trận này không được phép dùng binh khí gây thương tổn, người cuối cùng bắt sống con nai mang về viên môn sẽ là người chiến thắng. Do mục tiêu là con nai, mà con nai thì lại chẳng biết tuân thủ những hạn định mà con người vạch ra đối với nó, cho nên trận này không giới hạn phạm vi, cũng không giới hạn dùng xe hay chạy bộ. Tóm lại, mặc cho bên nào dùng biện pháp gì, cứ bắt sống được con nai mang về viên môn thì bên đó sẽ giành phần thắng.
Từng chiếc chiến xa chạy vào trong viên môn, con nai nằm trong lồng sắt bị đưa lên phía trên, Quý Tôn Tư cùng Khánh Kỵ thì thầm vài câu, sau đó đảo mắt qua hai bên, chúng công tử hiểu ý, đều khẽ gật đầu, Mạnh Tôn Tử Dã vì có giao hảo với nhà Thúc Tôn nên hình như có đôi chút không bằng lòng, nhưng lúc này người đã ngồi trên xe, hắn cũng chẳng biết làm gì hơn.
Trận chiến cuối cùng này có quan hệ rất trọng đại, Lý Hàn cũng vô cùng khẩn trương, không ngừng đi đi lại lại trước chiến xa, cũng chẳng biết dặn dò gì cho đám sĩ tốt cả, cuối cùng đành trèo lên chiến xa của mình.
Trong ngoài viên môn giống như có một thanh âm vô hình hét lên ra lệnh im lặng vậy, bỗng nhiên trong chốc lát tất cả những âm thanh tiếng động ầm ĩ đều biến mất, gió cứ thổi, cỏ cây đong đưa, từng đám mây trắng nhẹ trôi, kể cả là mặt đất, tất cả hình ảnh trong nháy mắt đều trở nên tĩnh lặng.
- Vào chỗ!
Thanh âm không lớn, nhưng dường như ai ai cũng đều nghe thấy cả, trong lòng căng thẳng bứt rứt, hơi thở lập tức trở nên gấp gáp. Cửa lồng gỗ được mở ra, con nai có vẻ như không dám tin đó là sự thực, ngẩng đầu nhìn ra bốn phía, hội trường im lặng như tờ, vô số cặp mắt dán vào cơ thể của nó, âm thanh duy nhất chỉ là tiếng chiến mã đang thở phì phò.
Con nai tựa hồ cũng cảm thấy căng thẳng, nó bước ra khỏi lồng gỗ, tiến về phía trước hai bước, quay đầu quan sát. Con nai lưng khom khom, chân sau đạp mạnh một cái, một tư thế tung nhảy tuyệt đẹp, sau khi rơi xuống đất xoãi rộng bốn vó, giống như một mũi tên cắm đầu lao đi điên cuồng.
- Đuổi!
Lý Hàn và Khánh Kỵ đồng thời hạ lệnh, "Băng đua xe" gào lên một tiếng, rất hưng phấn, danh chính ngôn thuận bắt đầu điều khiển xe. Lúc này đây, ba chiếc chiến xa của Lý Hàn cũng đang sóng vai rong ruổi, không chịu thua kém. Sáu cỗ chiến xa phát ra những âm thanh rầm rầm, phóng như bay về phía trước.
Trên đường đi, những con thú nhỏ lúc trước chưa bị quấy nhiễu và mấy con chim tước vừa mới bay trở lại đều kinh hoàng bỏ chạy tứ tán, bánh xe ngựa lăn như bay, một đầu bánh xe của Lý Hàn đè qua thân một con chồn, con chồn bị xe cán chết tươi tại chỗ. Xe chạy nhanh quá đến nỗi hơi nghiêng về một bên, suýt chút nữa thôi thì bị lật nhào, bọn họ căn bản là không để tâm tới những con mồi trên mặt đất, trong mắt chỉ có con nai kia, chỉ có duy nhất con nai đang chạy thục mạng ở phía trước, con nai đó tượng trưng cho vinh dự, tiền bạc, thậm chí là cả quyền lực. Mỗi người đều vì mục tiêu của mình mà phóng theo con nai.
Lý Hàn tay vịn chiến xa, liếc mắt về phía ba cỗ chiến xa của Khánh Kỵ, chỉ thấy chiến xa của đối phương đang chạy sóng đôi với chiến xa của mình, nếu nói về tốc độ thì có khi còn nhanh hơn chút ít, con mắt khẽ lay động, cầm lấy cung trong tay, đặt lên một mũi tên sắc bén, hắn tỉ mỉ quan sát tình hình khu vực săn bắn, lẳng lặng chờ đợi.
Khánh Kỵ trước giờ rất hay dùng quỷ kế, lẽ nào hắn lại không có tay sau sao? Địa điểm đi săn này hắn đã chọn từ mấy hôm trước, từ vài ngày trước đã chuẩn bị xong xuôi hết cả rồi, để tránh ánh mắt chú ý của mọi người, nơi này được thiết lập ở vùng cây cỏ thưa thớt, điều hắn cần làm lúc này là dẫn dụ con nai chạy về hướng đó, thu hút đám công tử tới đó, vậy thì hắn có thể ung dung giành được nai, giành được đại thắng trở về rồi.
Quan sát địa hình phía trước, Lý Hàn đột nhiên hít một hơi, kéo cung tạo thành hình như trăng rằm, mũi tên sắc nhọn ngắm về mục tiêu, "vèo" một cái, mũi tên được bắn ra ngoài, Con hươu kia bị sáu cỗ chiến xa truy đuổi, còn đang lo chạy thục mạng, phía trước bỗng nhiên rơi xuống một mũi tên sắc bén, cắm trên mặt đất, đuôi tên còn hơi rung rung. Con nai hoảng hồn, lập tức nhào người chạy về hướng khác. Tất cả chiến xa cũng ngay lập tức đổi hướng đi, bánh xe chuyển hướng đột ngột khiến bụi tung bay mù mịt.
Lý Hàn khóe miệng hơi nhếch lộ vẻ đắc ý cười lạnh, mũi tên thứ hai lại được lên dây, quan sát hướng chạy của con nai, một tên nữa lại phóng ra, con nai đang hoảng sợ một lần nữa lại chuyển hướng, đúng theo toan tính của Lý Hàn, từ từ chạy về phía mà hắn đang mong đợi.
Bắt sống con nai này không được sử dụng đến binh khí sát thương, nhưng không có nghĩa là không được sử dụng vũ khí. Trong đi săn có một loại vũ khí đó là lưới cá, vừa bắt được thú, lại vừa bắt được người, đó chính là một loại vũ khí, chiến xa của hai bên gắng sức đuổi theo con nai, mục đích chính là định dùng lưới cá để bắt sống con mồi.
- Đáng hận, chúng đuổi sát quá, đã chuẩn bị xong chưa?
Quý Tôn Tư nhìn thấy ba cỗ chiến xa bên Lý Hàn bám gót như hình với bóng, chiến xa của Lý Hàn ở ngoài cùng, dùng tên khống chế hướng chạy của con nai, lo sợ hắn sẽ dụ cho con nai chạy về phía mình, Quý Tôn Tư không khỏi âm thầm lo lắng.
Nói đến tài bắn cung, đến cả Khánh Kỵ cũng phải khâm phục Lý Hàn, đất có thổ địa, sông có hà bá, chẳng có anh hùng nào cái gì cũng biết, am hiểu tất cả các loại kỹ năng. Xét về tài bắn cung, tiễn pháp thần diệu của Lý Hàn thực sự là bách phát bách trúng, Khánh Kỵ còn lâu mới làm được như hắn, bắn tên kiểu hắn, vừa không làm con nai bị thương, lại vừa điều khiển được hướng đi của con nai một cách chính xác, khống chế hướng chạy của nó theo ý muốn của mình, trong đám người kia chẳng có ai là người thứ hai dám nghĩ tới cả.
Phía trước hiện ra một khu vực cỏ cây thưa thớt, nhìn về phía trước hơn hai dặm, lại là nương rẫy thoai thoải dốc núi, phía trên cây cối um tùm, tuy không rậm rạp, nhưng chiến xa cũng không thể đi vào được.
Trên mặt Lý Hàn lộ ra nụ cười đắc ý, lặng lẽ phát tín hiệu về phía ba chiếc chiến xa của phe mình, người đánh xe trên ba chiếc chiến xa hiểu ý, hãm tốc độ chiến mã lại, góc độ hơi nghiêng, tựa hồ đang kéo giãn khoảng cách với ba chiến xa của Khánh Kỵ, chuẩn bị đi đường vòng cung. Quý Tôn Tư thấp giọng dặn dò:
- Phải quăng chuẩn, không được trượt tay.
Thường Tam công tử vẻ mặt hớn hở khoái trá nhảy loạn lên, cười hắc hắc nói:
- Quý Tôn huynh yên tâm, ta chuẩn bị không phải chỉ có một cái, tung trượt một lần, thì không có lý nào lại tung trượt lần nữa.
- Tốt! Có tiền đồ! - Quý Tôn Tư khen một tiếng, đột nhiên to giọng hét lớn:
- Phía trước trống trải, không có vật cản trở, mau mau tóm lấy nó, chớ để nó chạy thoát.
Quý Tôn Tư hô xong, trên ba chiếc chiến xa mỗi chiếc có một đại hán lấy ra một tấm lưới cá, giống như đường kiếm tấn công bất thình lình vung mạnh trong không trung.
Thúc Tôn Diêu Quang mắt tròn xoe như quả hạnh đào liếc nhìn, cười lạnh nói:
- Đám ngu xuẩn này, đang giở trò quỷ gì, lưới cá nhẹ bẫng, không thể quăng được xa, bây giờ còn bày trò như thế, bộ muốn... ai da!
Thúc Tôn Diêu Quang hét lên một tiếng kinh ngạc, vội vã đánh xe tránh sang một bên, nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Chỉ nhìn thấy đám tướng sĩ Công tử quân bên phía Khánh Kỵ lợi dụng sức gió tung mạnh, nhưng vừa rời khỏi tay... cả ba chiếc lưới chết dẫm đều chạy cả tới chỗ Thúc Tôn Diêu Quang rồi.
Nếu là một tấm lưới cá rời khỏi tay, còn có thể nói là lỡ tay, học nghệ không tinh, thì ngươi có biện pháp gì đây? Có điều... ba tấm lưới cá, không trùm được con thú nào, lại quăng chuẩn xác vào xe người ta đến vậy?
Chiếc chiến xa thứ nhất đứng mũi chịu sào, một cái lưới lớn vung ra bao lấy đầu hai chiến mã phía trước, chiến mã vẫn chạy được, nhưng càng giãy giụa quằn quại thì lưới cá càng sít chặt lại, nếu muốn chuyển hướng, với thân hình to lớn của chiến mã thì không thể được, phu xe bất lực, chỉ biết ghìm chặt dây cương, xuống xe cố gắng gỡ lưới ra.
Tấm lưới cá thứ hai ném lệch chút ít, quăng xuống dưới gầm xe, xuyên qua bánh xe, bánh xe khuấy đảo, toàn bộ tấm lưới cá đã quấn vào trục xe, một bên bánh xe đã khó tiến lên trước, toàn bộ chiếc chiến xa quay vù vù hai vòng tại chỗ, cuối cùng vểnh thẳng lên trời.
Chiếc chiến xa thứ ba chính là chiếc mà Thúc Tôn Diêu Quang và Lý Hàn đang ngồi, tấm lưới cá ném ra không tốt lắm, ở giữa không trung căn bản không chịu mở ra, rơi thẳng xuống chỗ cách xe khoảng hai trượng, Thúc Tôn Diêu Quang cười thầm, nhưng nụ cười lập tức tắc nghẹn trên mặt, chiến mã chạy băng băng, lưới cá vừa rơi xuống, vó ngựa liền nhảy qua, một con chiến mã vấp vào lưới cá, uỳnh một tiếng ngã lộn xuống đất, lập tức kêu rống không thôi, thì ra một chân đã bị gãy rồi.
Mấy con ngựa khác không kìm chân lại kịp, kéo lê con ngựa bị què chân kia đi tới ba bốn trượng mới ngừng lại.
Đám công tử bên phe Quý Tôn Tư ôm bụng cười ha hả, mấy công tử ném lưới cá ra làm bộ kinh ngạc, chắp tay từ xa, liên tục xin lỗi:
- Lỡ tay, lỡ tay, thật có lỗi, thật có lỗi!
Tiếng cười còn chưa dứt, ba cỗ chiến xa của họ đã chạy tới vùng bình địa cây cối cực kỳ thưa thớt kia, chợt thấy ba cỗ chiến xa đột nhiên rung động mãnh liệt, rồi lại bắn ra, giống như con chấu chấu bị vó ngựa dẫm qua sợ hãi nhảy vọt lên, người ngồi trên xe ngã dúi dụi sang hai bên, không ngừng kêu lên sợ hãi, chiếc chiến xa tạo ra một làn sóng cát, cuối cùng bị lún sâu trong cát, đứng im tại chỗ không động đậy gì được cả.
Người trên ba cỗ chiến xa của đối phương miệng không ngớt chửi thề, nhìn thấy vậy thì mọi người đều không giấu nổi tiếng cười ha hả. Chỗ đó đương nhiên là thủ đoạn do Lý Hàn bày ra, có điều đối phương dù sao cũng mang thân phận thế gia công tử, hắn không dám giở những thủ đoạn có thể dẫn đến thương tổn cho bọn họ, ví dụ như bí mật đào rãnh ngầm, như vậy rất dễ làm đối phương bị thương, cho nên mới nới lỏng một chút, thay đổi bằng một đống cát để xe địch lún vào.
Xe địch bị dính cạm bẫy, hắn đương nhiên có thể thoải mái đi bắt nai, nhưng không ngờ rằng đối phương cũng tính kế với hắn, hai bên cùng lúc phát động, lúc này đều không thể đi tiếp được nữa.
Có người kêu lên:
- Không xong rồi, con nai định chạy vào rừng kìa!
Tác giả :
Nguyệt Quan