Đại Tranh Chi Thế
Quyển 1 - Chương 108: Tiếp tục lừa dối
Quý Tôn Ý Như ngẩn ra, giọng nghi ngờ hỏi:
- Giết người diệt khẩu? Diệt cái gì khẩu?
Khánh Kỵ lâm nguy mà vẫn ung dung cười nói:
- Kẻ không hy vọng Lỗ Quân về nước nhất, chính là Lỗ quốc đương kim chấp chính Quý Tôn Ý Như đại phu. Lỗ Quân về nước, có hại cho kẻ nào nhất? Chẳng phải là đứng đầu trong ba nhà thế gia - Quý Tôn thế gia sao. Về phần Khánh Kỵ, người trong thiên hạ đều biết rằng Khánh Kỵ ta bị Ngô sứ bức bách, lập tức sẽ rời đi, Lỗ Quân quay về cũng vậy, mà không trở về cũng vậy, có can hệ gì với Khánh Kỵ cơ chứ?
Nếu bảo Lỗ Quân chết ở trong tay Khánh Kỵ, mà Khánh Kỵ lại chết trong tay Quý Tôn đại phu, người trong thiên hạ sẽ nghĩ ra sao đây? Hơn nữa Khánh Kỵ lại là giả trúng độc rắn mới trốn đi được Tề quốc, trong lúc đó, Quý Tôn đại phu môn hạ Công Sơn Bất Nữu, Thành Bích phu nhân, còn có cả lệnh công tử Quý Tôn Tư đều đã từng tới thăm ta, lại không nhìn ra một chút sơ hở nào. Hắc hắc! Có ai tin sao?
Mắt thấy Quý Tôn Ý Như mặt xám như tro, Khánh Kỵ thoải mái cười nói:
- Khánh Kỵ nếu như có chết, cho dù ta có không an bài người đi khắp nơi đồn đại, nói là phụng mệnh của Quý Tôn đại phu mới đi làm thích khách, thì trong thiên hạ sợ rằng cũng chẳng có ai tin ngươi. Đến lúc đó, cho dù cho gieo mình xuống nước hồ Lịch Ba, Quý Tôn đại nhân cũng đừng mơ rửa sạch được tội mưu sát Quân thượng. Có lẽ, Quý Tôn đại phu ngay bây giờ trong dịp tết Đoan Ngọ làm sáng tỏ mọi việc, giao lại Quý Thị phong ấp rồi từ nay về sau tự hạ mình làm thứ dân, có lẽ cũng sẽ có một vài kẻ sĩ tin rằng ngài trong sạch.
Quý Tôn Ý Như sau khi nghe xong, đặt mông ngã ngồi lên chiếu, vẻ mặt suy sụp, giống như trong chốc lát đã già đi mười tuổi. Hoảng sợ một lúc lâu, hắn đột nhiên vịn án ngồi thẳng dậy, thở hổn hển khàn khàn khẽ quát:
- Khánh Kỵ, ngươi vì cái gì mà hại lão phu như vậy?
Khánh Kỵ bình tĩnh nói:
- Quý Tôn chấp chính chớ vội nóng nảy, ngồi xuống từ từ nói chuyện, công khanh đại phu bốn phía đều đang nhìn chúng ta đó.
Quý Tôn Ý Như đảo mắt khắp nơi, trong lòng cả kinh, vội vàng thu liễm khí thế, nhưng vẫn oán hận nói:
- Ngươi vì sao lại làm như vậy, vì cái gì?
Khánh Kỵ cười nhạt nói:
- Vật không chỗ nào không có, người không việc gì không làm. Là vì bắt buộc, là để sống sót, Khánh Kỵ không thể không làm được.
Quý Tôn Ý Như hai tay vịn vào án, cánh tay hơi hơi run rẩy:
- Ngươi tự nhiên lại đi giết Lỗ quân, ngươi cho rằng như thế là có thể làm tiêu tan đi đại họa này sao? Hắc! Quốc quân của ta một khi chết, tai họa cũng chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, tin tức một khi truyền ra, ngươi cho rằng lão phu làm sao có thể đối mặt được với Lỗ quốc quần thần, làm thế nào để biện bạch rằng mình trong sạch? Lão phu đối đãi với ngươi cũng coi như không tệ, ngươi vì sao lại hại ta như thế?
- Quý Tôn đại phu nói cái gì vậy, Khánh Kỵ liều mạng chính mình đi làm chuyện đại sự như thế, còn không phải là vì chia sẻ khó khăn với Quý Tôn đại phu sao?
- Giúp ta? Ngươi làm thế mà cũng bảo là giúp ta?
Quý Tôn Ý Như la lên:
- Tin tức nếu truyền ra, Thúc Tôn, Mạnh Tôn hai nhà chỉ cần tận dụng cơ hội này, lão phu sẽ trở thành kẻ thù chung của cả Lỗ quốc, khi đó... chết cũng không có chỗ chôn!
- Ha hả, chấp chính đại nhân cứ an tâm chớ nóng nảy, hậu quả sao có thể nghiêm trọng như vậy? Ta đã chỉ con đường Dương Quan* cho ngài mà ngài lại không đi, đến đến đến, bình tĩnh để Khánh Kỵ giải thích cho ngài hiểu rõ hơn.
(*Dương Quan: chỉ con đường qua Dương Quan - nay thuộc phía tây nam huyện Đôn Hoàng tỉnh CamTúc - đi Tây Vực, sau này ví với tiền đồ sáng lạn thênh thang)
Khánh Kỵ cũng chẳng quản khi đó còn chưa có địa danh Dương Quan này, thuận miệng nói ra một câu hài hước, liền tiến lại gần, thì thầm với hắn. Trong mắt những người đang chú ý vào cuộc nói chuyện của bọn họ, tình cảnh lúc này, rõ ràng là giống như những người bạn vong niên càng đàm luận càng hợp ý, liền ngay cả đại sự tế tự Long thần cũng đều ném sang một bên. Áp lại gần, rất có khả năng là muốn nói chuyện lâu dài.
- Chấp chính đại nhân xin cứ an tâm, nghe ta chậm rãi nói đã. Việc đầu tiên là, Cơ Trù lúc chết, chính là lúc Tề quốc ngũ đại thế tộc Cao, Quốc, Điền, Bảo, Loan liên thủ lật đổ Yến Anh, ở dưới chân núi Song Phong dẫn quân đánh lén, lúc ấy hiện trường cực kỳ hỗn loạn, Tề quốc công khanh đại phu chết nhiều không đếm xuể. Cơ Trù lúc ấy cũng tới chúc thọ Yến Anh, bởi vậy hắn dù có chết, người ta cũng không biết được nguyên nhân tại sao, rất nhiều người sẽ nghĩ rằng là do bị ngũ đại thế tộc hành hung. Lỗ quân bị ngộ sát, đó là thứ nhất.
Thứ hai là, ba tới năm ngày nữa, Tề quốc hẳn là sẽ đưa tin tức tới. Quý Tôn đại phu nếu không biết trước tin tức này, hẳn là sẽ kinh ngạc kích động, mà ở trong mắt những kẻ có ý đồ, hung thủ không phải là ngài cũng sẽ là ngài. Nhưng mà Quý Tôn đại phu đã được nói cho biết trước tin tức này, liền sẽ có sự chuẩn bị, chiếm trước tiên cơ. Đến lúc đó chỉ cần nghe nói quốc quân qua đời, Quý Tôn đại phu có thể lập tức khóc rống lên nước mắt tuôn rơi, 'bi thương' không thể chịu đựng nổi, sau đó 'triền miên giường bệnh', không còn tâm trí nào để trông coi công việc nữa.
Rồi sau đó, lại chủ động đề nghị, quốc quân đã qua đời, thỉnh quần thần thương nghị để lập tân quân (vua mới). Ngài chính là Lỗ quốc chấp chính a, tân quân một khi được lập, địa vị chấp chính này của ngài liền sẽ không giữ được nữa, thử nghĩ xem nếu ngài làm như vậy, sẽ làm gì có chút ý tứ 'ngựa nhớ chuồng' * nào? Nếu đã không lưu luyến quyền lực, thì việc giết Lỗ quân có quan hệ cái rắm gì với ngài, còn không đủ để cho thấy là ngài trong sạch hay sao? Đến lúc đó, tân quân được lập, ngài cũng có công, cũng vẫn đứng đầu trong ba nhà, Thúc Mạnh hai người làm cái quái gì được ngài?
(*Ngựa nhớ chuồng: ví với người làm quan không muốn rời bỏ chức vị của mình)
Quý Tôn Ý Như khuôn mặt âm trầm bất định, biến hóa thất thường, ánh mắt kia khi thì hung ác, khi thì do dự, trong lòng giao chiến kịch liệt, không biết được hắn rốt cuộc là đang suy nghĩ cái chủ ý gì.
Khánh Kỵ trên mặt lộ ra một nụ cười ma quỷ, nói:
- Quý Tôn đại phu, thời giờ cấp bách, ngài hiện giờ hẳn là nên đưa ra lựa chọn luôn đi.
Quý Tôn Ý Như hoảng sợ lúng túng nói:
- Lựa chọn... lão phu phải lựa chọn cái gì? Vô luận là làm thế nào, cũng không có kế sách gì vẹn toàn a...
Khánh Kỵ thong dong nói:
- Trong thiên hạ làm gì có nhiều kế sách vẹn toàn như vậy? Quý Tôn đại phu, trên đời này, không phải tất cả các lựa chọn đều là tốt hoặc không tốt, ở rất nhiều thời điểm, tất cả những lựa chọn ngài đối mặt đều bị phá hỏng, việc duy nhất ngài có thể làm, chính là từ giữa những lựa chọn đó chọn ra một cái không bị phá hư nhất mà thôi.
Quý Tôn Ý Như đột nhiên nhướng ánh mắt lên, lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Quân thượng mặc dù xa đất nước, nhưng bên người vẫn còn rất nhiều thị vệ, ngươi đi ám sát, là vô cùng phiêu lưu, ngươi làm như vậy đương nhiên sẽ không thể không có mục đích gì. Ngươi hiện giờ mê hoặc như thế, là muốn từ lão phu lấy được cái ưu đãi gì?
Khánh Kỵ nghiêm nét mặt nói:
- Điều kiện của Khánh Kỵ cũng không có gì khó khăn, tin tưởng rằng Quý Tôn đại phu có thể tiếp nhận. Ta cũng đã cẩn thận nghĩ qua, nếu muốn ở Lỗ quốc công khai thành lập trận doanh phản Ngô, bởi vì khoảng cách tới Ngô quá gần, Cơ Quang tất nhiên sẽ bất an, cho dù có được sự tương trợ to lớn từ Lỗ quốc, Cơ Quang cũng sẽ không để cho ta được thong dong chiêu binh, không để cho ta có cơ hội được nghỉ ngơi lấy sức, tất nhiên là sẽ xuất binh đến chinh phạt, trong tương lai gần, đó sẽ khiến cho Lỗ quốc rước lấy tai họa binh đao vô tận, cho nên, không thể làm lộ liễu được. Điều duy nhất ta muốn Quý Tôn đại phu giúp, chính là âm thầm cho ta mượn một tòa thành trì, chỉ cần giữ bí mật sự tình một chút, làm sao để có thể giấu diếm được tai mắt của người nước Ngô, sẽ không mang tới phiền toái cho Quý Tôn đại phu.
Ánh mắt Quý Tôn Ý Như trở nên hung ác, cười lạnh nói:
- Đến lúc đó, lão phu đã không còn là Lỗ quốc chấp chính. Không tồi, cứ theo kế của ngươi, lập tân quân, lão phu đích xác là muốn tránh bị Thúc Mạnh dùng thế lực chèn ép lâm vào bại cục. Nhưng mà việc cắt thành, cho phép ngươi được chiêu binh, trên có tân quân cầm quyền, dưới có Thúc Mạnh gây khó dễ, lão phu có thể làm chủ được sao?
Khánh Kỵ thản nhiên nói:
- Quý Tôn đại phu nghĩ rằng Khánh Kỵ hôm nay thỉnh gặp, là chỉ dựa vào công lao giết Lỗ quân hay sao?
Quý Tôn Ý Như vốn trong lòng sát khí lơ lửng, đang đấu tranh không thôi, vừa nghe hắn nói một câu có hai hàm ý, nhất thời cả kinh:
- Lời này của công tử, là có ý gì?
Khánh Kỵ mỉm cười nhìn hắn, chắp tay nghiêm mặt nói:
- Không dám giấu diếm Quý Tôn đại nhân, hôm nay Khánh Kỵ chính là phụng mệnh nhạc phụ tới khuyên bảo đại phu, cùng bình ổn một hồi huyết vũ tinh phong (1) sắp xảy đến với Lỗ quốc, mong rằng Quý Tôn đại phu có thể nghe theo lời phải, nếu vậy, ngài tốt, ta cũng tốt, tất cả mọi người đều tốt.
Quý Tôn Ý Như kinh nghi nói:
- Nhạc phụ? Ngươi... đính hôn lúc nào, nhạc phụ của ngươi là ai?
Khánh Kỵ chắp tay hướng về phía Thúc Tôn Ngọc đang đứng trên cao đài ở xa xa, nhàn nhạt nói:
- Nhạc phụ đó chính là Thúc Tôn Ngọc đại phu, Khánh Kỵ hôm nay thỉnh gặp, là lấy thân phận Ngô quốc công tử, cũng lấy thân phận nữ tế (con rể) của Thúc Tôn Thị, hai thân phận này, đã đủ phân lượng chưa?
Như một tiếng sét đánh giữa trời quang, đại não của Quý Tôn Ý Như đã hoàn toàn không phản ứng được nữa. Cái chết của Lỗ quân, cũng đã khiến hắn sợ hãi tới hồn bay phách lạc, hiện tại nghe được một tin tức càng không thể xảy ra, Quý Tôn Ý Như lại một lần nữa ngây người. Hắn cứng họng trừng mắt nhìn Khánh Kỵ, ánh mắt không chớp lấy một cái, một trận gió thổi qua, khiến cho chòm râu của hắn theo gió run rẩy, run rẩy...
- Ngươi... ngươi nói gì cơ? Thúc... Thúc Tôn Ngọc là... là gì của ngươi?
Quý Tôn Ý Như run lập cập như bị sốt rét, khiến cho Khánh Kỵ thấy vậy mà không khỏi lo lắng, chỉ sợ lão nhân này nhỡ đâu lại có bệnh gì đó về tim mạch, chỉ vì chuyện này mà đã 'ra đi'.
- Quý Tôn đại phu không cần phải kinh ngạc, nắm tay là bạn, trở mặt thành thù, lặp đi lặp lại, thế sự vốn khó đoán trước được. Mới ba ngày trước, Khánh Kỵ sau khi từ Tề quốc trở về, Thúc Tôn đại phu liền hứa gả ái nữ, muốn kết làm đồng minh với Khánh Kỵ, cùng ứng phó với cục diện hung hiểm mà Lỗ quốc mấy trăm năm qua chưa từng gặp phải này.
Quý Tôn Ý Như ánh mắt lấp lóe, do dự không tin, cười lạnh nói:
- Sao có thể như vậy? Thúc Tôn Ngọc có cái cớ tốt để lật đổ lão phu, làm gì có chuyện lại bỏ qua? Mà cũng làm gì có chuyện lại đi kết minh với ngươi?
Khánh Kỵ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thở dài nói:
- Đúng vậy, thẳng thắn mà nói, Khánh Kỵ ám sát Cơ Trù, vốn chủ ý đích thực là muốn cho Quý Tôn đại phu ngài không còn đường lui, đành phải cùng ta tiến thối, ta cũng thật không ngờ nhạc phụ lại... Khi ta trở về, đúng lúc quản sự của người là Hưu Trù đang đưa Diêu Quang đến hồ Lịch Ba, đã nhìn lén được hành động của ta. Nhạc phụ của ta khi biết những sự tình ta đã trải qua, liền cũng biết rằng đại thế đã mất.
Lại nói tiếp, nhạc phụ không hổ là kẻ sĩ có đầu óc a, vô cùng nhạy bén quyết đoán, thông minh bất phàm. Người mặc dù có thể thừa cơ hội này mà liên thủ với Mạnh Tôn Thị, kêu gọi trên dưới Lỗ quốc thảo phạt Quý Tôn đại phu ngài, đánh cho ngài vĩnh viễn không thể vươn mình. Nhưng mà hiện giờ cường địch đang ở bên, ba vạn hổ lang chi sư của Ngô quốc đang ở Hàn Ấp giương mâu chờ đợi. Bọn họ vốn chỉ là phô trương thanh thế, nhưng nếu trong Lỗ quốc có nội chiến, bọn họ sẽ đùa hóa thành thật, xua quân sang tấn công.
Mặc kệ là nói thế nào, nhạc phụ cùng với Quý Tôn đại phu cũng không phải là có mối thù không thể giải được, người cũng không muốn lâm vào tình thế lưỡng bại câu thương, khiến cho kẻ ngoại nhân hưởng lợi. Vì giang sơn xã tắc Lỗ quốc, vì không để cho kẻ thù bên ngoài có thể thừa cơ, nhạc phụ đại nhân đã lấy đại cục làm trọng, cho nên mới quyết định..., ha hả, lại nói tiếp, ta cùng với Diêu Quang tuy rằng lưỡng tình tương duyệt (tình cảm đến từ hai phía), hơn nữa nhạc phụ cũng rất tán thưởng Khánh Kỵ, nhưng mà người vốn là không đồng ý. Đến bây giờ vì để bày tỏ thành ý, mới biết thời biết thế, đáp ứng cho hôn sự của ta và Diêu Quang.
Nhạc phụ biết rằng, tranh đấu với Quý Tôn đại phu bao năm qua, giữa mọi người là có hiềm khích, không thể khiến cho ngài tín nhiệm. Có điều, Khánh Kỵ vốn là đồng minh của Quý Tôn đại phu, nếu ta ra mặt, tin rằng đại phu sẽ không hoài nghi chứ? Đương nhiên, nếu hợp tác, cũng phải có lợi. Nhạc phụ cũng có một điều kiện, nếu Quý Tôn đại phu đáp ứng, chúng ta cũng khỏi cần phải uống máu ăn thề, hôm nay chính là ngày hội tế tự Long thần, liền ở trên đàn tế đồng thời hướng lên trời, tế tự thần long, lập nên minh ước.
Nếu Thúc Tôn Ngọc không đề cập tới điều kiện, Quý Tôn Ý Như còn lâu mới tin là hắn vĩ đại như vậy, nghe thấy hắn còn có yêu cầu, cảm thấy đã tin tưởng vài phần, liền vội vàng hỏi han:
- Điều kiện là gì?
---------------------
(1) Huyết vũ tinh phong: Máu chảy như mưa, gió mang theo mùi thịt tanh tưởi.
- Giết người diệt khẩu? Diệt cái gì khẩu?
Khánh Kỵ lâm nguy mà vẫn ung dung cười nói:
- Kẻ không hy vọng Lỗ Quân về nước nhất, chính là Lỗ quốc đương kim chấp chính Quý Tôn Ý Như đại phu. Lỗ Quân về nước, có hại cho kẻ nào nhất? Chẳng phải là đứng đầu trong ba nhà thế gia - Quý Tôn thế gia sao. Về phần Khánh Kỵ, người trong thiên hạ đều biết rằng Khánh Kỵ ta bị Ngô sứ bức bách, lập tức sẽ rời đi, Lỗ Quân quay về cũng vậy, mà không trở về cũng vậy, có can hệ gì với Khánh Kỵ cơ chứ?
Nếu bảo Lỗ Quân chết ở trong tay Khánh Kỵ, mà Khánh Kỵ lại chết trong tay Quý Tôn đại phu, người trong thiên hạ sẽ nghĩ ra sao đây? Hơn nữa Khánh Kỵ lại là giả trúng độc rắn mới trốn đi được Tề quốc, trong lúc đó, Quý Tôn đại phu môn hạ Công Sơn Bất Nữu, Thành Bích phu nhân, còn có cả lệnh công tử Quý Tôn Tư đều đã từng tới thăm ta, lại không nhìn ra một chút sơ hở nào. Hắc hắc! Có ai tin sao?
Mắt thấy Quý Tôn Ý Như mặt xám như tro, Khánh Kỵ thoải mái cười nói:
- Khánh Kỵ nếu như có chết, cho dù ta có không an bài người đi khắp nơi đồn đại, nói là phụng mệnh của Quý Tôn đại phu mới đi làm thích khách, thì trong thiên hạ sợ rằng cũng chẳng có ai tin ngươi. Đến lúc đó, cho dù cho gieo mình xuống nước hồ Lịch Ba, Quý Tôn đại nhân cũng đừng mơ rửa sạch được tội mưu sát Quân thượng. Có lẽ, Quý Tôn đại phu ngay bây giờ trong dịp tết Đoan Ngọ làm sáng tỏ mọi việc, giao lại Quý Thị phong ấp rồi từ nay về sau tự hạ mình làm thứ dân, có lẽ cũng sẽ có một vài kẻ sĩ tin rằng ngài trong sạch.
Quý Tôn Ý Như sau khi nghe xong, đặt mông ngã ngồi lên chiếu, vẻ mặt suy sụp, giống như trong chốc lát đã già đi mười tuổi. Hoảng sợ một lúc lâu, hắn đột nhiên vịn án ngồi thẳng dậy, thở hổn hển khàn khàn khẽ quát:
- Khánh Kỵ, ngươi vì cái gì mà hại lão phu như vậy?
Khánh Kỵ bình tĩnh nói:
- Quý Tôn chấp chính chớ vội nóng nảy, ngồi xuống từ từ nói chuyện, công khanh đại phu bốn phía đều đang nhìn chúng ta đó.
Quý Tôn Ý Như đảo mắt khắp nơi, trong lòng cả kinh, vội vàng thu liễm khí thế, nhưng vẫn oán hận nói:
- Ngươi vì sao lại làm như vậy, vì cái gì?
Khánh Kỵ cười nhạt nói:
- Vật không chỗ nào không có, người không việc gì không làm. Là vì bắt buộc, là để sống sót, Khánh Kỵ không thể không làm được.
Quý Tôn Ý Như hai tay vịn vào án, cánh tay hơi hơi run rẩy:
- Ngươi tự nhiên lại đi giết Lỗ quân, ngươi cho rằng như thế là có thể làm tiêu tan đi đại họa này sao? Hắc! Quốc quân của ta một khi chết, tai họa cũng chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, tin tức một khi truyền ra, ngươi cho rằng lão phu làm sao có thể đối mặt được với Lỗ quốc quần thần, làm thế nào để biện bạch rằng mình trong sạch? Lão phu đối đãi với ngươi cũng coi như không tệ, ngươi vì sao lại hại ta như thế?
- Quý Tôn đại phu nói cái gì vậy, Khánh Kỵ liều mạng chính mình đi làm chuyện đại sự như thế, còn không phải là vì chia sẻ khó khăn với Quý Tôn đại phu sao?
- Giúp ta? Ngươi làm thế mà cũng bảo là giúp ta?
Quý Tôn Ý Như la lên:
- Tin tức nếu truyền ra, Thúc Tôn, Mạnh Tôn hai nhà chỉ cần tận dụng cơ hội này, lão phu sẽ trở thành kẻ thù chung của cả Lỗ quốc, khi đó... chết cũng không có chỗ chôn!
- Ha hả, chấp chính đại nhân cứ an tâm chớ nóng nảy, hậu quả sao có thể nghiêm trọng như vậy? Ta đã chỉ con đường Dương Quan* cho ngài mà ngài lại không đi, đến đến đến, bình tĩnh để Khánh Kỵ giải thích cho ngài hiểu rõ hơn.
(*Dương Quan: chỉ con đường qua Dương Quan - nay thuộc phía tây nam huyện Đôn Hoàng tỉnh CamTúc - đi Tây Vực, sau này ví với tiền đồ sáng lạn thênh thang)
Khánh Kỵ cũng chẳng quản khi đó còn chưa có địa danh Dương Quan này, thuận miệng nói ra một câu hài hước, liền tiến lại gần, thì thầm với hắn. Trong mắt những người đang chú ý vào cuộc nói chuyện của bọn họ, tình cảnh lúc này, rõ ràng là giống như những người bạn vong niên càng đàm luận càng hợp ý, liền ngay cả đại sự tế tự Long thần cũng đều ném sang một bên. Áp lại gần, rất có khả năng là muốn nói chuyện lâu dài.
- Chấp chính đại nhân xin cứ an tâm, nghe ta chậm rãi nói đã. Việc đầu tiên là, Cơ Trù lúc chết, chính là lúc Tề quốc ngũ đại thế tộc Cao, Quốc, Điền, Bảo, Loan liên thủ lật đổ Yến Anh, ở dưới chân núi Song Phong dẫn quân đánh lén, lúc ấy hiện trường cực kỳ hỗn loạn, Tề quốc công khanh đại phu chết nhiều không đếm xuể. Cơ Trù lúc ấy cũng tới chúc thọ Yến Anh, bởi vậy hắn dù có chết, người ta cũng không biết được nguyên nhân tại sao, rất nhiều người sẽ nghĩ rằng là do bị ngũ đại thế tộc hành hung. Lỗ quân bị ngộ sát, đó là thứ nhất.
Thứ hai là, ba tới năm ngày nữa, Tề quốc hẳn là sẽ đưa tin tức tới. Quý Tôn đại phu nếu không biết trước tin tức này, hẳn là sẽ kinh ngạc kích động, mà ở trong mắt những kẻ có ý đồ, hung thủ không phải là ngài cũng sẽ là ngài. Nhưng mà Quý Tôn đại phu đã được nói cho biết trước tin tức này, liền sẽ có sự chuẩn bị, chiếm trước tiên cơ. Đến lúc đó chỉ cần nghe nói quốc quân qua đời, Quý Tôn đại phu có thể lập tức khóc rống lên nước mắt tuôn rơi, 'bi thương' không thể chịu đựng nổi, sau đó 'triền miên giường bệnh', không còn tâm trí nào để trông coi công việc nữa.
Rồi sau đó, lại chủ động đề nghị, quốc quân đã qua đời, thỉnh quần thần thương nghị để lập tân quân (vua mới). Ngài chính là Lỗ quốc chấp chính a, tân quân một khi được lập, địa vị chấp chính này của ngài liền sẽ không giữ được nữa, thử nghĩ xem nếu ngài làm như vậy, sẽ làm gì có chút ý tứ 'ngựa nhớ chuồng' * nào? Nếu đã không lưu luyến quyền lực, thì việc giết Lỗ quân có quan hệ cái rắm gì với ngài, còn không đủ để cho thấy là ngài trong sạch hay sao? Đến lúc đó, tân quân được lập, ngài cũng có công, cũng vẫn đứng đầu trong ba nhà, Thúc Mạnh hai người làm cái quái gì được ngài?
(*Ngựa nhớ chuồng: ví với người làm quan không muốn rời bỏ chức vị của mình)
Quý Tôn Ý Như khuôn mặt âm trầm bất định, biến hóa thất thường, ánh mắt kia khi thì hung ác, khi thì do dự, trong lòng giao chiến kịch liệt, không biết được hắn rốt cuộc là đang suy nghĩ cái chủ ý gì.
Khánh Kỵ trên mặt lộ ra một nụ cười ma quỷ, nói:
- Quý Tôn đại phu, thời giờ cấp bách, ngài hiện giờ hẳn là nên đưa ra lựa chọn luôn đi.
Quý Tôn Ý Như hoảng sợ lúng túng nói:
- Lựa chọn... lão phu phải lựa chọn cái gì? Vô luận là làm thế nào, cũng không có kế sách gì vẹn toàn a...
Khánh Kỵ thong dong nói:
- Trong thiên hạ làm gì có nhiều kế sách vẹn toàn như vậy? Quý Tôn đại phu, trên đời này, không phải tất cả các lựa chọn đều là tốt hoặc không tốt, ở rất nhiều thời điểm, tất cả những lựa chọn ngài đối mặt đều bị phá hỏng, việc duy nhất ngài có thể làm, chính là từ giữa những lựa chọn đó chọn ra một cái không bị phá hư nhất mà thôi.
Quý Tôn Ý Như đột nhiên nhướng ánh mắt lên, lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Quân thượng mặc dù xa đất nước, nhưng bên người vẫn còn rất nhiều thị vệ, ngươi đi ám sát, là vô cùng phiêu lưu, ngươi làm như vậy đương nhiên sẽ không thể không có mục đích gì. Ngươi hiện giờ mê hoặc như thế, là muốn từ lão phu lấy được cái ưu đãi gì?
Khánh Kỵ nghiêm nét mặt nói:
- Điều kiện của Khánh Kỵ cũng không có gì khó khăn, tin tưởng rằng Quý Tôn đại phu có thể tiếp nhận. Ta cũng đã cẩn thận nghĩ qua, nếu muốn ở Lỗ quốc công khai thành lập trận doanh phản Ngô, bởi vì khoảng cách tới Ngô quá gần, Cơ Quang tất nhiên sẽ bất an, cho dù có được sự tương trợ to lớn từ Lỗ quốc, Cơ Quang cũng sẽ không để cho ta được thong dong chiêu binh, không để cho ta có cơ hội được nghỉ ngơi lấy sức, tất nhiên là sẽ xuất binh đến chinh phạt, trong tương lai gần, đó sẽ khiến cho Lỗ quốc rước lấy tai họa binh đao vô tận, cho nên, không thể làm lộ liễu được. Điều duy nhất ta muốn Quý Tôn đại phu giúp, chính là âm thầm cho ta mượn một tòa thành trì, chỉ cần giữ bí mật sự tình một chút, làm sao để có thể giấu diếm được tai mắt của người nước Ngô, sẽ không mang tới phiền toái cho Quý Tôn đại phu.
Ánh mắt Quý Tôn Ý Như trở nên hung ác, cười lạnh nói:
- Đến lúc đó, lão phu đã không còn là Lỗ quốc chấp chính. Không tồi, cứ theo kế của ngươi, lập tân quân, lão phu đích xác là muốn tránh bị Thúc Mạnh dùng thế lực chèn ép lâm vào bại cục. Nhưng mà việc cắt thành, cho phép ngươi được chiêu binh, trên có tân quân cầm quyền, dưới có Thúc Mạnh gây khó dễ, lão phu có thể làm chủ được sao?
Khánh Kỵ thản nhiên nói:
- Quý Tôn đại phu nghĩ rằng Khánh Kỵ hôm nay thỉnh gặp, là chỉ dựa vào công lao giết Lỗ quân hay sao?
Quý Tôn Ý Như vốn trong lòng sát khí lơ lửng, đang đấu tranh không thôi, vừa nghe hắn nói một câu có hai hàm ý, nhất thời cả kinh:
- Lời này của công tử, là có ý gì?
Khánh Kỵ mỉm cười nhìn hắn, chắp tay nghiêm mặt nói:
- Không dám giấu diếm Quý Tôn đại nhân, hôm nay Khánh Kỵ chính là phụng mệnh nhạc phụ tới khuyên bảo đại phu, cùng bình ổn một hồi huyết vũ tinh phong (1) sắp xảy đến với Lỗ quốc, mong rằng Quý Tôn đại phu có thể nghe theo lời phải, nếu vậy, ngài tốt, ta cũng tốt, tất cả mọi người đều tốt.
Quý Tôn Ý Như kinh nghi nói:
- Nhạc phụ? Ngươi... đính hôn lúc nào, nhạc phụ của ngươi là ai?
Khánh Kỵ chắp tay hướng về phía Thúc Tôn Ngọc đang đứng trên cao đài ở xa xa, nhàn nhạt nói:
- Nhạc phụ đó chính là Thúc Tôn Ngọc đại phu, Khánh Kỵ hôm nay thỉnh gặp, là lấy thân phận Ngô quốc công tử, cũng lấy thân phận nữ tế (con rể) của Thúc Tôn Thị, hai thân phận này, đã đủ phân lượng chưa?
Như một tiếng sét đánh giữa trời quang, đại não của Quý Tôn Ý Như đã hoàn toàn không phản ứng được nữa. Cái chết của Lỗ quân, cũng đã khiến hắn sợ hãi tới hồn bay phách lạc, hiện tại nghe được một tin tức càng không thể xảy ra, Quý Tôn Ý Như lại một lần nữa ngây người. Hắn cứng họng trừng mắt nhìn Khánh Kỵ, ánh mắt không chớp lấy một cái, một trận gió thổi qua, khiến cho chòm râu của hắn theo gió run rẩy, run rẩy...
- Ngươi... ngươi nói gì cơ? Thúc... Thúc Tôn Ngọc là... là gì của ngươi?
Quý Tôn Ý Như run lập cập như bị sốt rét, khiến cho Khánh Kỵ thấy vậy mà không khỏi lo lắng, chỉ sợ lão nhân này nhỡ đâu lại có bệnh gì đó về tim mạch, chỉ vì chuyện này mà đã 'ra đi'.
- Quý Tôn đại phu không cần phải kinh ngạc, nắm tay là bạn, trở mặt thành thù, lặp đi lặp lại, thế sự vốn khó đoán trước được. Mới ba ngày trước, Khánh Kỵ sau khi từ Tề quốc trở về, Thúc Tôn đại phu liền hứa gả ái nữ, muốn kết làm đồng minh với Khánh Kỵ, cùng ứng phó với cục diện hung hiểm mà Lỗ quốc mấy trăm năm qua chưa từng gặp phải này.
Quý Tôn Ý Như ánh mắt lấp lóe, do dự không tin, cười lạnh nói:
- Sao có thể như vậy? Thúc Tôn Ngọc có cái cớ tốt để lật đổ lão phu, làm gì có chuyện lại bỏ qua? Mà cũng làm gì có chuyện lại đi kết minh với ngươi?
Khánh Kỵ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thở dài nói:
- Đúng vậy, thẳng thắn mà nói, Khánh Kỵ ám sát Cơ Trù, vốn chủ ý đích thực là muốn cho Quý Tôn đại phu ngài không còn đường lui, đành phải cùng ta tiến thối, ta cũng thật không ngờ nhạc phụ lại... Khi ta trở về, đúng lúc quản sự của người là Hưu Trù đang đưa Diêu Quang đến hồ Lịch Ba, đã nhìn lén được hành động của ta. Nhạc phụ của ta khi biết những sự tình ta đã trải qua, liền cũng biết rằng đại thế đã mất.
Lại nói tiếp, nhạc phụ không hổ là kẻ sĩ có đầu óc a, vô cùng nhạy bén quyết đoán, thông minh bất phàm. Người mặc dù có thể thừa cơ hội này mà liên thủ với Mạnh Tôn Thị, kêu gọi trên dưới Lỗ quốc thảo phạt Quý Tôn đại phu ngài, đánh cho ngài vĩnh viễn không thể vươn mình. Nhưng mà hiện giờ cường địch đang ở bên, ba vạn hổ lang chi sư của Ngô quốc đang ở Hàn Ấp giương mâu chờ đợi. Bọn họ vốn chỉ là phô trương thanh thế, nhưng nếu trong Lỗ quốc có nội chiến, bọn họ sẽ đùa hóa thành thật, xua quân sang tấn công.
Mặc kệ là nói thế nào, nhạc phụ cùng với Quý Tôn đại phu cũng không phải là có mối thù không thể giải được, người cũng không muốn lâm vào tình thế lưỡng bại câu thương, khiến cho kẻ ngoại nhân hưởng lợi. Vì giang sơn xã tắc Lỗ quốc, vì không để cho kẻ thù bên ngoài có thể thừa cơ, nhạc phụ đại nhân đã lấy đại cục làm trọng, cho nên mới quyết định..., ha hả, lại nói tiếp, ta cùng với Diêu Quang tuy rằng lưỡng tình tương duyệt (tình cảm đến từ hai phía), hơn nữa nhạc phụ cũng rất tán thưởng Khánh Kỵ, nhưng mà người vốn là không đồng ý. Đến bây giờ vì để bày tỏ thành ý, mới biết thời biết thế, đáp ứng cho hôn sự của ta và Diêu Quang.
Nhạc phụ biết rằng, tranh đấu với Quý Tôn đại phu bao năm qua, giữa mọi người là có hiềm khích, không thể khiến cho ngài tín nhiệm. Có điều, Khánh Kỵ vốn là đồng minh của Quý Tôn đại phu, nếu ta ra mặt, tin rằng đại phu sẽ không hoài nghi chứ? Đương nhiên, nếu hợp tác, cũng phải có lợi. Nhạc phụ cũng có một điều kiện, nếu Quý Tôn đại phu đáp ứng, chúng ta cũng khỏi cần phải uống máu ăn thề, hôm nay chính là ngày hội tế tự Long thần, liền ở trên đàn tế đồng thời hướng lên trời, tế tự thần long, lập nên minh ước.
Nếu Thúc Tôn Ngọc không đề cập tới điều kiện, Quý Tôn Ý Như còn lâu mới tin là hắn vĩ đại như vậy, nghe thấy hắn còn có yêu cầu, cảm thấy đã tin tưởng vài phần, liền vội vàng hỏi han:
- Điều kiện là gì?
---------------------
(1) Huyết vũ tinh phong: Máu chảy như mưa, gió mang theo mùi thịt tanh tưởi.
Tác giả :
Nguyệt Quan