Đại Tra Công Và Tiểu Mỹ Nhân
Chương 4
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đại Tra Công gấp đến mức xoay quanh, lúc này, một mùi thơm ngọt xông vào mũi, trên đỉnh đầu bỗng vang lên tiếng kêu yếu ớt của Tiểu Mỹ Nhân: “Tướng… Tướng công…”
Đại Tra Công ngẩng đầu lên.
Chàng vợ nhỏ quê mùa cục mịch của hắn đang ngồi trên đầu tường, gặm một củ khoai nướng vàng ruộm nóng hổi thơm phưng phức, gặm đến mức mặt mày bẩn thỉu.
Tiểu Mỹ Nhân rất sợ.
Đại Tra Công giáo huấn cậu, nói cậu không có phong phạm khí độ của phu nhân thế gia, có lỗi với hào môn đại viện Chân gia.
Tiểu Mỹ Nhân ngồi trên đầu tường, sợ hãi co lại thành một cục, đối mặt với Đại Tra Công.
Mặt Đại Tra Công trầm xuống.
Tiểu Mỹ Nhân yếu ớt run run như bé chim ướt nhẹp đang khẽ run rẩy lông.
Đại Tra Công nhìn khoai nướng trong tay Tiểu Mỹ Nhân.
Tiểu Mỹ Nhân nuốt nước miếng, khẩn trương cầm khoai nướng cắn một miếng lớn.
Đại Tra Công: “….”
Tiểu Mỹ Nhân phát sợ vì sắc mặt xanh mét của hắn, oan ức rưng rưng dùng hai tay dâng khoai nướng lên, khóc hu hu nói: “Còn dư lại đây… Hu hu… Đều cho chàng hết… Còn không được sao…”
Đại Tra Công muốn nghĩa chính ngôn từ nói mình không muốn ăn đồ ăn thô thiển như vậy.
Nhưng nhìn khoai nướng vàng ươm ruồm ruộm và Tiểu Mỹ Nhân trắng nõn trắng nà, Đại Tra Công lại nuốt nước miếng, nói một cách lạnh lùng: “Đi xuống.”
Cuối thu trời đẹp, vạn dặm không mây.
Đại Tra Công một miếng khoai nướng một Tiểu Mỹ Nhân, ăn no đến mức không thoải mái.
Đại Tra Công là một tra tra thuần tuý.
Hắn ăn sạch sành sanh Tiểu Mỹ Nhân, bắt nạt người ta oà khóc, còn cướp đi khoai nướng của Tiểu Mỹ Nhân.
Đêm khuya, trên giường.
Đại Tra Công say sưa gặm nửa miếng khoai nướng giành lấy từ trong miệng Tiểu Mỹ Nhân.
Tiểu Mỹ Nhân nằm trên giường mê man ngủ, trong mộng oan ức rưng rưng khóc, lẩm bẩm: “Thịt… Hu hu… Ăn thịt… Nấm hương hầm gà chan cơm… Muốn… Muốn gà non… Mềm thật mềm… hu hu…”
Đại Tra Công mất hứng.
Hắn hao hết khí lực bắt nạt Tiểu Mỹ Nhân đến lên trời, tại sao trong mơ chàng vợ nhỏ này lại chỉ lo nghĩ đến nấm hương hầm gà chan cơm hả?
Đại Tra Công rất tức giận, toàn bộ Chân gia sợ đến run rẩy.
Đại Tra Công ra lệnh, sau này không được ai cho phu nhân ăn thịt, thịt gì cũng không được.
Tiểu Mỹ Nhân ngày ngày đối diện với súp cải thảo mà lấy nước mắt rửa mặt, hu hu hu uống nước canh và mò rau.
Đại Tra Công càng tức giận, bát súp cải thảo*này là món ăn nổi tiếng, nước canh phải nhờ lão đầu bếp có tay nghề ba mươi năm trở lên mới hầm ra được.
*Tên của nó là清水白菜, là một món ăn nổi tiếng ở Tứ Xuyên. Cải thảo được nấu với nước dùng gà và có một chút mỡ gà được đổ thêm vào sau khi súp nấu gần chín. Không biết Việt Nam mình cái món này được gọi sao nên tui để vậy luôn, edit word-by-word
Cái tên tiểu thổ mạo* này sao lại không biết tốt xấu vậy chứ, chỉ biết có ăn thịt thôi, chỉ biết có ăn thịt thôi.
*Một khái niệm chỉ những người nông dân thô lỗ và có đầu óc đơn giản.
Tục chết đi được!
Đại Tra Công gấp đến mức xoay quanh, lúc này, một mùi thơm ngọt xông vào mũi, trên đỉnh đầu bỗng vang lên tiếng kêu yếu ớt của Tiểu Mỹ Nhân: “Tướng… Tướng công…”
Đại Tra Công ngẩng đầu lên.
Chàng vợ nhỏ quê mùa cục mịch của hắn đang ngồi trên đầu tường, gặm một củ khoai nướng vàng ruộm nóng hổi thơm phưng phức, gặm đến mức mặt mày bẩn thỉu.
Tiểu Mỹ Nhân rất sợ.
Đại Tra Công giáo huấn cậu, nói cậu không có phong phạm khí độ của phu nhân thế gia, có lỗi với hào môn đại viện Chân gia.
Tiểu Mỹ Nhân ngồi trên đầu tường, sợ hãi co lại thành một cục, đối mặt với Đại Tra Công.
Mặt Đại Tra Công trầm xuống.
Tiểu Mỹ Nhân yếu ớt run run như bé chim ướt nhẹp đang khẽ run rẩy lông.
Đại Tra Công nhìn khoai nướng trong tay Tiểu Mỹ Nhân.
Tiểu Mỹ Nhân nuốt nước miếng, khẩn trương cầm khoai nướng cắn một miếng lớn.
Đại Tra Công: “….”
Tiểu Mỹ Nhân phát sợ vì sắc mặt xanh mét của hắn, oan ức rưng rưng dùng hai tay dâng khoai nướng lên, khóc hu hu nói: “Còn dư lại đây… Hu hu… Đều cho chàng hết… Còn không được sao…”
Đại Tra Công muốn nghĩa chính ngôn từ nói mình không muốn ăn đồ ăn thô thiển như vậy.
Nhưng nhìn khoai nướng vàng ươm ruồm ruộm và Tiểu Mỹ Nhân trắng nõn trắng nà, Đại Tra Công lại nuốt nước miếng, nói một cách lạnh lùng: “Đi xuống.”
Cuối thu trời đẹp, vạn dặm không mây.
Đại Tra Công một miếng khoai nướng một Tiểu Mỹ Nhân, ăn no đến mức không thoải mái.
Đại Tra Công là một tra tra thuần tuý.
Hắn ăn sạch sành sanh Tiểu Mỹ Nhân, bắt nạt người ta oà khóc, còn cướp đi khoai nướng của Tiểu Mỹ Nhân.
Đêm khuya, trên giường.
Đại Tra Công say sưa gặm nửa miếng khoai nướng giành lấy từ trong miệng Tiểu Mỹ Nhân.
Tiểu Mỹ Nhân nằm trên giường mê man ngủ, trong mộng oan ức rưng rưng khóc, lẩm bẩm: “Thịt… Hu hu… Ăn thịt… Nấm hương hầm gà chan cơm… Muốn… Muốn gà non… Mềm thật mềm… hu hu…”
Đại Tra Công mất hứng.
Hắn hao hết khí lực bắt nạt Tiểu Mỹ Nhân đến lên trời, tại sao trong mơ chàng vợ nhỏ này lại chỉ lo nghĩ đến nấm hương hầm gà chan cơm hả?
Đại Tra Công rất tức giận, toàn bộ Chân gia sợ đến run rẩy.
Đại Tra Công ra lệnh, sau này không được ai cho phu nhân ăn thịt, thịt gì cũng không được.
Tiểu Mỹ Nhân ngày ngày đối diện với súp cải thảo mà lấy nước mắt rửa mặt, hu hu hu uống nước canh và mò rau.
Đại Tra Công càng tức giận, bát súp cải thảo*này là món ăn nổi tiếng, nước canh phải nhờ lão đầu bếp có tay nghề ba mươi năm trở lên mới hầm ra được.
*Tên của nó là清水白菜, là một món ăn nổi tiếng ở Tứ Xuyên. Cải thảo được nấu với nước dùng gà và có một chút mỡ gà được đổ thêm vào sau khi súp nấu gần chín. Không biết Việt Nam mình cái món này được gọi sao nên tui để vậy luôn, edit word-by-word
Cái tên tiểu thổ mạo* này sao lại không biết tốt xấu vậy chứ, chỉ biết có ăn thịt thôi, chỉ biết có ăn thịt thôi.
*Một khái niệm chỉ những người nông dân thô lỗ và có đầu óc đơn giản.
Tục chết đi được!
Tác giả :
Mnbvcxz