Đại Tra Công Và Tiểu Mỹ Nhân
Chương 35
Kiều thê tráng hán của Bạch Nguyệt Quang đến tìm người, gã nằm ở ngoài cửa Chân phủ gào khóc.
Đại Tra Công bị gã khóc đến đau não, chỉ đành mời vào.
Bạch Nguyệt Quang vẫn trốn trong khách sảnh, kiều thê tráng hán thì ở trong phòng khách khóc giàn giụa nước mắt nước mũi.
Đầu Đại Tra Công đau nhức, chỉ đành trốn trong nhà cùng câu cá bên hồ nhỏ với vợ.
Bởi vì Tiểu Mỹ Nhân nói, ở quê cậu ai cũng đều đi bắt cá đồng trong sông.
Mùi vị cá đồng không giống với cá bán trên chợ. Nó có mùi tanh của đất, sẽ làm Tiểu Mỹ Nhân nhớ tới cha mẹ anh trai mình.
Đại Tra Công ăn không thấy khác ở chỗ nào, chỉ biết sai người về quê bắt ít cá rồi bỏ vào hồ ngắm cảnh của mình, thả chung với cá chép gấm một lượng bạc một con.
Nếu không vợ nhỏ nhà mình muốn câu cá, hắn có thể làm sao đây?
Tiểu Mỹ Nhân ngồi trên tảng đá bên hồ, lải nhải cằn nhằn như tất thảy mọi bà vợ nhỏ cần kiệm chăm lo việc nhà: “Dù Chân gia có tiền đi chăng nữa thì cũng phải tiết kiệm. Không thể lãng phí bạc, đó đều do chàng vất vả khổ sở kiếm về mà.”
Đại Tra Công vừa nghe vợ mình lầm bầm vừa cười híp mắt gật đầu, thuận tay giúp chàng vợ nhỏ móc mồi câu cá: “Trưa muốn ăn gì? Một lão bằng hữu của ta có mang đến hai cái chân hươu. Em từng ăn thịt hươu chưa? Rất bổ rất bổ “
Mặt hắn tràn đầy vẻ xấu xa, trong giọng lại nhuốm mùi hèn mọn không thể miêu tả.
Tiểu Mỹ Nhân nghiêng đầu nghĩ, nói: “Được ạ, em muốn ăn kèm với bánh bột ngô lớn và mì cay, em còn muốn ăn cả cháo ngô nữa.”
Đại Tra Công đắc ý cùng ăn cháo ngô với vợ nhỏ, lại cho vợ nhỏ ăn “bắp ngô” bự.
Ban đêm gió lớn, trong tiểu hoa sảnh.
Bạch Nguyệt Quang ngồi đối diện với kiều thê tráng hán của mình dưới trăng.
Trong mắt Bạch Nguyệt Quang rưng rưng lệ.
Tráng hán âm u cười gằn: “Ngươi không cam lòng?”
Bạch Nguyệt Quang nghiêng đầu: “Liên quan gì đến ngươi?”
Tráng hán nói: “Ta giúp ngươi trả thù hắn.”
Ánh mắt Bạch Nguyệt Quang run rẩy: “Ngươi…”
Tráng hán kề sát vào Bạch Nguyệt Quang, nhẹ nhàng liếm láp cần cổ trắng mịn của Bạch Nguyệt Quang: “Ta giúp ngươi trả thù Chân gia, ngươi phải hầu hạ ta thật cẩn thận.”
Bạch Nguyệt Quang hoảng sợ nhắm hai mắt lại.
Người phương Bắc mang đến một cuộc mua bán, nói là có một lượng cây giống khoai lang tốt nhất, rất thích hợp trồng ở thổ địa như Lịch Châu, một năm một mẫu thu hoạch được ba nghìn cân*.
*Tính theo cân Trung Quốc, một cân bằng ½ kg.
Tiểu Mỹ Nhân nghe được tin mắt sáng rực lên, lắc lắc cánh tay Đại Tra Công mềm giọng gọi: “Tướng công, nhất định chàng phải đi xem một chút. Nhỡ may… Nhỡ may là thật sự thì khi thu hoạch khoai lang, Chân gia chúng ta có thể thêm được ba phần đó.”
Đại Tra Công nhìn gương mặt mềm mại non tơ và đôi mắt sáng lấp lánh của Tiểu Mỹ Nhân, ngoan ngoãn đi tìm giống khoai lang vợ mình thích nhất.
Chuyến đi này còn chưa xong, Chân gia sắp đảo lộn.
Đại Tra Công bị gã khóc đến đau não, chỉ đành mời vào.
Bạch Nguyệt Quang vẫn trốn trong khách sảnh, kiều thê tráng hán thì ở trong phòng khách khóc giàn giụa nước mắt nước mũi.
Đầu Đại Tra Công đau nhức, chỉ đành trốn trong nhà cùng câu cá bên hồ nhỏ với vợ.
Bởi vì Tiểu Mỹ Nhân nói, ở quê cậu ai cũng đều đi bắt cá đồng trong sông.
Mùi vị cá đồng không giống với cá bán trên chợ. Nó có mùi tanh của đất, sẽ làm Tiểu Mỹ Nhân nhớ tới cha mẹ anh trai mình.
Đại Tra Công ăn không thấy khác ở chỗ nào, chỉ biết sai người về quê bắt ít cá rồi bỏ vào hồ ngắm cảnh của mình, thả chung với cá chép gấm một lượng bạc một con.
Nếu không vợ nhỏ nhà mình muốn câu cá, hắn có thể làm sao đây?
Tiểu Mỹ Nhân ngồi trên tảng đá bên hồ, lải nhải cằn nhằn như tất thảy mọi bà vợ nhỏ cần kiệm chăm lo việc nhà: “Dù Chân gia có tiền đi chăng nữa thì cũng phải tiết kiệm. Không thể lãng phí bạc, đó đều do chàng vất vả khổ sở kiếm về mà.”
Đại Tra Công vừa nghe vợ mình lầm bầm vừa cười híp mắt gật đầu, thuận tay giúp chàng vợ nhỏ móc mồi câu cá: “Trưa muốn ăn gì? Một lão bằng hữu của ta có mang đến hai cái chân hươu. Em từng ăn thịt hươu chưa? Rất bổ rất bổ “
Mặt hắn tràn đầy vẻ xấu xa, trong giọng lại nhuốm mùi hèn mọn không thể miêu tả.
Tiểu Mỹ Nhân nghiêng đầu nghĩ, nói: “Được ạ, em muốn ăn kèm với bánh bột ngô lớn và mì cay, em còn muốn ăn cả cháo ngô nữa.”
Đại Tra Công đắc ý cùng ăn cháo ngô với vợ nhỏ, lại cho vợ nhỏ ăn “bắp ngô” bự.
Ban đêm gió lớn, trong tiểu hoa sảnh.
Bạch Nguyệt Quang ngồi đối diện với kiều thê tráng hán của mình dưới trăng.
Trong mắt Bạch Nguyệt Quang rưng rưng lệ.
Tráng hán âm u cười gằn: “Ngươi không cam lòng?”
Bạch Nguyệt Quang nghiêng đầu: “Liên quan gì đến ngươi?”
Tráng hán nói: “Ta giúp ngươi trả thù hắn.”
Ánh mắt Bạch Nguyệt Quang run rẩy: “Ngươi…”
Tráng hán kề sát vào Bạch Nguyệt Quang, nhẹ nhàng liếm láp cần cổ trắng mịn của Bạch Nguyệt Quang: “Ta giúp ngươi trả thù Chân gia, ngươi phải hầu hạ ta thật cẩn thận.”
Bạch Nguyệt Quang hoảng sợ nhắm hai mắt lại.
Người phương Bắc mang đến một cuộc mua bán, nói là có một lượng cây giống khoai lang tốt nhất, rất thích hợp trồng ở thổ địa như Lịch Châu, một năm một mẫu thu hoạch được ba nghìn cân*.
*Tính theo cân Trung Quốc, một cân bằng ½ kg.
Tiểu Mỹ Nhân nghe được tin mắt sáng rực lên, lắc lắc cánh tay Đại Tra Công mềm giọng gọi: “Tướng công, nhất định chàng phải đi xem một chút. Nhỡ may… Nhỡ may là thật sự thì khi thu hoạch khoai lang, Chân gia chúng ta có thể thêm được ba phần đó.”
Đại Tra Công nhìn gương mặt mềm mại non tơ và đôi mắt sáng lấp lánh của Tiểu Mỹ Nhân, ngoan ngoãn đi tìm giống khoai lang vợ mình thích nhất.
Chuyến đi này còn chưa xong, Chân gia sắp đảo lộn.
Tác giả :
Mnbvcxz