Đại Thúc Phải Gả
Chương 86: Khách ghé thăm
Cố Gia nghe thực kinh ngạc.
Nhưng là ngẫm lại, hiện tại là chế độ pháp chế, Kỷ Hạo nếu thật sự đã giết người, lại khiến cho phố biết hẻm nghe, không có khả năng giống như người không có việc gì phá phách đến tận bây giờ.
“Tin vỉa hè?”
Cố Gia suy đoán.
Thi Viêm liếc nhìn cậu một cái, nhàn nhạt: “Nghe bạn bè nói.”
“Nghe nói lúc ấy là bạn của King với King cùng nhau rời nhà trốn đi, kết quả hai người bị trói lại mang đi, đám người kia gọi điện thoại muốn tiền chuộc, kinh động cảnh sát, bên phía King bên đem tiền đến chuộc, lúc cảnh sát hành động đến bắt người lại không thành, bởi vì King đầy người là máu ôm bạn hắn ngồi dưới đất, bảy tên bắt cóc……”
Thi Viêm ngước mắt: “…… Không ai sống sót.”
“……” Cố Gia có điểm khó có thể tin, hỏi: “Vậy bạn hắn……?”
Thi Viêm lắc đầu.
Cố Gia thực kinh ngạc.
Đột nhiên, cậu lại có điểm đồng tình với Kỷ Hạo.
“Sau đó?” Cố Gia hỏi.
“Chết vô đối chứng, tuổi King lại nhỏ, cảnh sát phân tích, nói là bọn bắt cóc chia của không đều, xuất hiện chém giết. King là duy nhất người sống sót, đi khám tâm lý, bị đưa đi trị liệu tâm lý.”
Cố Gia trầm mặc.
Cố Gia từ nhỏ đã bị người trong nhà đưa đi du học, vì để tránh phát sinh việc giống như vậy.
Nhưng là……
“Nếu là tự xử lý nhau, ngươi vì cái gì nói King giết người?”
Thi Viêm ha hả cười, nói: “Truyền miệng.”
Cố Gia liếc Thi Viêm một cái.
“Truyền cũng lố quá mức đi?”
Một giết bảy, trừ phi Kỷ Hạo tinh thần có vấn đề, bằng không căn bản không có khả năng làm được như vậy.
Nhưng là, nói đến, cậu lại cảm thấy Kỷ Hạo phương diện này đích xác có tật xấu.
Kỷ Hạo người này ngày thường nhìn qua cảm thấy không có gì. Nhưng là một khi bị chọc giận, Kỷ Hạo liền phi thường cuồng nộ.
Tựa như lần trước đi đoạt Nhất Hạ, Kỷ Hạo lúc ấy không giống như là đi đoạt người, ngược lại có điểm giống đi giết người.
Cố Gia lo lắng cho Nhất Hạ.
Cố Gia suy nghĩ, đầu heo Nhất Hạ khăng khăng một mực đi theo nhân vật nguy hiểm nhất giờ này cũng không biết đang ở chỗ nào nữa.
Cậu vạn lần không ngờ, Nhất Hạ cũng chưa đi đến chỗ nào cả, lúc này Nhất Hạ đang nằm trên giường của mình, khó chịu, tỉnh lại.
Nhất Hạ cảm thấy đầu mình rất khó chịu.
Y cảm thấy mình rất mệt, phản ứng cũng thực trì độn.
Y cảm giác ngoài cửa sổ ánh sáng chói mắt, khẽ nhíu mày quét chung quanh một cái, đem tiểu Kỷ Hạo đang chôn mặt ở ngực mình ngủ ngon lành đẩy đẩy, hồ đồ nói: “…… Kỷ Hạo, đến muộn……”
Kỷ Hạo bị y nhiễu, nhăn mi, đem mặt chôn càng sâu, ôm eo y, không có trả lời lại.
Nhất Hạ thấy cậu như vậy, hai mắt lại nhắm lại.
Nhất Hạ mệt mỏi quá.
Nhưng là Nhất Hạ không có từ bỏ tiếp tục gọi cậu, sờ soạng, xoa xoa mái tóc cậu, véo một cái lên khuôn mặt trẻ con của cậu.
Kỷ Hạo mày giật giật mấy cái.
Tiểu Kỷ Hạo ngốc ngốc ngẩng đầu, mấp máy, trườn người lên, đầu giấu ở phía dưới gối đầu, sờ tới đồng hồ báo thức hình chú chó muốn nhìn thời gian, lại ôm đồng hồ báo thức hình chú chó, ngủ tiếp.
Hai người ngủ, trời đất u ám.
Năm giờ sau, Trung Lương cùng thư ký Thái Miêu ở bên trong phòng bệnh Cổ Nhạc xuất hiện.
Sơ mi trắng, váy đen, tự nhiên như thể rất thường lui tới.
Thái Miêu vừa thấy Cổ Nhạc, liền mở miệng: “Người đã tìm được.”
Cổ Nhạc ngước mắt, cười mỉa, không trả lời.
Thái Miêu thấy hắn như vậy, cằm vừa nhấc, nói: “Eve nói, người đang ở nhà, có dám đi đón hay không, đó là chuyện của ngươi.”
Thái Miêu ngắn gọn nói xong liền rời đi.
A Lộ ngại Thái Miêu, khinh thường bĩu môi, tiến lên, hỏi Cổ Nhạc: “Ngươi đi đón hay là ta đi đón?”
Hai mắt Cổ Nhạc chuyển hướng về phía hắn, cười một tiếng, liếc về phía cửa, đối A Lộ: “Gọi điện thoại.”
Trong nhà.
Kỷ Hạo đã tỉnh.
Cậu tìm không thấy danh thiếp tiệm cơm hộp ngày thường vẫn gọi, oán giận một hồi, tắm rửa thay đổi quần áo, đội mũ lưỡi trai mở cửa, chạy vội ra ngoài.
Cậu định trước khi Nhất Hạ tỉnh lại trở về.
Nhưng là cậu mới vừa đi không lâu, Nhất Hạ liền từ trong phòng bước ra.
Y bị tiếng điện thoại đánh thức.
Nhưng là đến khi y thanh tỉnh thì sửng sốt. Y ý thức được mình nên nhanh chóng đi tiếp điện thoại, thì điện thoại đã bị cắt đứt.
Nhất Hạ ở trên giường ngồi thật lâu.
Y thực kinh ngạc.
Trước khi y ngủ còn đang ở trên đảo.
Không nghĩ tới một giấc ngủ dậy thế nhưng đã ở nhà.
Y phản ứng đầu tiên cảm thấy mình là đang nằm mơ.
Nhưng là y véo thử, rất đau, lại biết không phải.
Nhất Hạ bởi vậy thực vô thố.
Y xuống giường đi ra ngoài, tìm kiếm thân ảnh tiểu Kỷ Hạo.
Người không có tìm được, Nhất Hạ nhìn ngày trên lịch treo tường trong nhà, phát hiện ngày dừng lại trước đó rất lâu, nao nao.
Nhất Hạ đột nhiên có ảo giác.
Y đột nhiên cảm thấy, có lẽ chuyện lúc trước trải qua mới là mộng.
Có lẽ y căn bản là không cùng Cố Gia ở với nhau trên đảo.
Có lẽ y cùng Kỷ Hạo còn không có phát sinh quan hệ kia.
Có lẽ y cũng không có thất nghiệp.
Nhưng là rất nhanh sau đó Nhất Hạ liền biết không có khả năng.
Bởi vì y nhìn phía bên kia sô pha, quần áo của Cố Gia tiểu Kỷ Hạo thay ra tùy ý ném ở đó.
Nhất Hạ thở dài một hơi.
Nhất Hạ không nghĩ ra.
Nhất Hạ xé hết những ngày đã trôi qua, tâm mệt, vào phòng tắm.
Tắm thật lâu.
Nhất Hạ càng tắm, càng kinh ngạc Kỷ Hạo thần thông quảng đại.
Tập kích Cổ Nhạc lấy súng từ đâu mang tới?
Kỷ Hạo như thế nào biết đám người kia nhất định sẽ tìm đến Cố Gia?
Cũng chính là một giấc ngủ tỉnh, bọn họ như thế nào đã trở lại đây?
Nhất Hạ ở trong phòng tắm nghe được tiếng chuông cửa.
Nhất Hạ kéo khăn lông đi ra, liếc mắt nhìn chìa khóa ném trên bàn trà, tưởng tiểu Kỷ Hạo đã trở lại, thực tùy ý đi đến mở cửa.
“Em đi đâu vậy?”
Nhất Hạ cũng không nhìn, chỉ là mở khóa, sau đó quay trở lại phòng mặc quần áo.
Y muốn cùng Kỷ Hạo ngồi xuống hảo hảo nói chuyện.
Nhưng là chỉ nghe cửa bị đóng lại.
Sau đó không có động tĩnh.
Nhất Hạ không nghe được trả lời cảm thấy kỳ quái.
Y tròng áo ngủ lên sau đó lau tóc đi ra, vừa muốn mở miệng, nhìn đến người đứng ở trước mặt y đối với y mỉm cười, hơi hơi sửng sốt.
Nhưng là ngẫm lại, hiện tại là chế độ pháp chế, Kỷ Hạo nếu thật sự đã giết người, lại khiến cho phố biết hẻm nghe, không có khả năng giống như người không có việc gì phá phách đến tận bây giờ.
“Tin vỉa hè?”
Cố Gia suy đoán.
Thi Viêm liếc nhìn cậu một cái, nhàn nhạt: “Nghe bạn bè nói.”
“Nghe nói lúc ấy là bạn của King với King cùng nhau rời nhà trốn đi, kết quả hai người bị trói lại mang đi, đám người kia gọi điện thoại muốn tiền chuộc, kinh động cảnh sát, bên phía King bên đem tiền đến chuộc, lúc cảnh sát hành động đến bắt người lại không thành, bởi vì King đầy người là máu ôm bạn hắn ngồi dưới đất, bảy tên bắt cóc……”
Thi Viêm ngước mắt: “…… Không ai sống sót.”
“……” Cố Gia có điểm khó có thể tin, hỏi: “Vậy bạn hắn……?”
Thi Viêm lắc đầu.
Cố Gia thực kinh ngạc.
Đột nhiên, cậu lại có điểm đồng tình với Kỷ Hạo.
“Sau đó?” Cố Gia hỏi.
“Chết vô đối chứng, tuổi King lại nhỏ, cảnh sát phân tích, nói là bọn bắt cóc chia của không đều, xuất hiện chém giết. King là duy nhất người sống sót, đi khám tâm lý, bị đưa đi trị liệu tâm lý.”
Cố Gia trầm mặc.
Cố Gia từ nhỏ đã bị người trong nhà đưa đi du học, vì để tránh phát sinh việc giống như vậy.
Nhưng là……
“Nếu là tự xử lý nhau, ngươi vì cái gì nói King giết người?”
Thi Viêm ha hả cười, nói: “Truyền miệng.”
Cố Gia liếc Thi Viêm một cái.
“Truyền cũng lố quá mức đi?”
Một giết bảy, trừ phi Kỷ Hạo tinh thần có vấn đề, bằng không căn bản không có khả năng làm được như vậy.
Nhưng là, nói đến, cậu lại cảm thấy Kỷ Hạo phương diện này đích xác có tật xấu.
Kỷ Hạo người này ngày thường nhìn qua cảm thấy không có gì. Nhưng là một khi bị chọc giận, Kỷ Hạo liền phi thường cuồng nộ.
Tựa như lần trước đi đoạt Nhất Hạ, Kỷ Hạo lúc ấy không giống như là đi đoạt người, ngược lại có điểm giống đi giết người.
Cố Gia lo lắng cho Nhất Hạ.
Cố Gia suy nghĩ, đầu heo Nhất Hạ khăng khăng một mực đi theo nhân vật nguy hiểm nhất giờ này cũng không biết đang ở chỗ nào nữa.
Cậu vạn lần không ngờ, Nhất Hạ cũng chưa đi đến chỗ nào cả, lúc này Nhất Hạ đang nằm trên giường của mình, khó chịu, tỉnh lại.
Nhất Hạ cảm thấy đầu mình rất khó chịu.
Y cảm thấy mình rất mệt, phản ứng cũng thực trì độn.
Y cảm giác ngoài cửa sổ ánh sáng chói mắt, khẽ nhíu mày quét chung quanh một cái, đem tiểu Kỷ Hạo đang chôn mặt ở ngực mình ngủ ngon lành đẩy đẩy, hồ đồ nói: “…… Kỷ Hạo, đến muộn……”
Kỷ Hạo bị y nhiễu, nhăn mi, đem mặt chôn càng sâu, ôm eo y, không có trả lời lại.
Nhất Hạ thấy cậu như vậy, hai mắt lại nhắm lại.
Nhất Hạ mệt mỏi quá.
Nhưng là Nhất Hạ không có từ bỏ tiếp tục gọi cậu, sờ soạng, xoa xoa mái tóc cậu, véo một cái lên khuôn mặt trẻ con của cậu.
Kỷ Hạo mày giật giật mấy cái.
Tiểu Kỷ Hạo ngốc ngốc ngẩng đầu, mấp máy, trườn người lên, đầu giấu ở phía dưới gối đầu, sờ tới đồng hồ báo thức hình chú chó muốn nhìn thời gian, lại ôm đồng hồ báo thức hình chú chó, ngủ tiếp.
Hai người ngủ, trời đất u ám.
Năm giờ sau, Trung Lương cùng thư ký Thái Miêu ở bên trong phòng bệnh Cổ Nhạc xuất hiện.
Sơ mi trắng, váy đen, tự nhiên như thể rất thường lui tới.
Thái Miêu vừa thấy Cổ Nhạc, liền mở miệng: “Người đã tìm được.”
Cổ Nhạc ngước mắt, cười mỉa, không trả lời.
Thái Miêu thấy hắn như vậy, cằm vừa nhấc, nói: “Eve nói, người đang ở nhà, có dám đi đón hay không, đó là chuyện của ngươi.”
Thái Miêu ngắn gọn nói xong liền rời đi.
A Lộ ngại Thái Miêu, khinh thường bĩu môi, tiến lên, hỏi Cổ Nhạc: “Ngươi đi đón hay là ta đi đón?”
Hai mắt Cổ Nhạc chuyển hướng về phía hắn, cười một tiếng, liếc về phía cửa, đối A Lộ: “Gọi điện thoại.”
Trong nhà.
Kỷ Hạo đã tỉnh.
Cậu tìm không thấy danh thiếp tiệm cơm hộp ngày thường vẫn gọi, oán giận một hồi, tắm rửa thay đổi quần áo, đội mũ lưỡi trai mở cửa, chạy vội ra ngoài.
Cậu định trước khi Nhất Hạ tỉnh lại trở về.
Nhưng là cậu mới vừa đi không lâu, Nhất Hạ liền từ trong phòng bước ra.
Y bị tiếng điện thoại đánh thức.
Nhưng là đến khi y thanh tỉnh thì sửng sốt. Y ý thức được mình nên nhanh chóng đi tiếp điện thoại, thì điện thoại đã bị cắt đứt.
Nhất Hạ ở trên giường ngồi thật lâu.
Y thực kinh ngạc.
Trước khi y ngủ còn đang ở trên đảo.
Không nghĩ tới một giấc ngủ dậy thế nhưng đã ở nhà.
Y phản ứng đầu tiên cảm thấy mình là đang nằm mơ.
Nhưng là y véo thử, rất đau, lại biết không phải.
Nhất Hạ bởi vậy thực vô thố.
Y xuống giường đi ra ngoài, tìm kiếm thân ảnh tiểu Kỷ Hạo.
Người không có tìm được, Nhất Hạ nhìn ngày trên lịch treo tường trong nhà, phát hiện ngày dừng lại trước đó rất lâu, nao nao.
Nhất Hạ đột nhiên có ảo giác.
Y đột nhiên cảm thấy, có lẽ chuyện lúc trước trải qua mới là mộng.
Có lẽ y căn bản là không cùng Cố Gia ở với nhau trên đảo.
Có lẽ y cùng Kỷ Hạo còn không có phát sinh quan hệ kia.
Có lẽ y cũng không có thất nghiệp.
Nhưng là rất nhanh sau đó Nhất Hạ liền biết không có khả năng.
Bởi vì y nhìn phía bên kia sô pha, quần áo của Cố Gia tiểu Kỷ Hạo thay ra tùy ý ném ở đó.
Nhất Hạ thở dài một hơi.
Nhất Hạ không nghĩ ra.
Nhất Hạ xé hết những ngày đã trôi qua, tâm mệt, vào phòng tắm.
Tắm thật lâu.
Nhất Hạ càng tắm, càng kinh ngạc Kỷ Hạo thần thông quảng đại.
Tập kích Cổ Nhạc lấy súng từ đâu mang tới?
Kỷ Hạo như thế nào biết đám người kia nhất định sẽ tìm đến Cố Gia?
Cũng chính là một giấc ngủ tỉnh, bọn họ như thế nào đã trở lại đây?
Nhất Hạ ở trong phòng tắm nghe được tiếng chuông cửa.
Nhất Hạ kéo khăn lông đi ra, liếc mắt nhìn chìa khóa ném trên bàn trà, tưởng tiểu Kỷ Hạo đã trở lại, thực tùy ý đi đến mở cửa.
“Em đi đâu vậy?”
Nhất Hạ cũng không nhìn, chỉ là mở khóa, sau đó quay trở lại phòng mặc quần áo.
Y muốn cùng Kỷ Hạo ngồi xuống hảo hảo nói chuyện.
Nhưng là chỉ nghe cửa bị đóng lại.
Sau đó không có động tĩnh.
Nhất Hạ không nghe được trả lời cảm thấy kỳ quái.
Y tròng áo ngủ lên sau đó lau tóc đi ra, vừa muốn mở miệng, nhìn đến người đứng ở trước mặt y đối với y mỉm cười, hơi hơi sửng sốt.
Tác giả :
黄月