Đại Thúc Phải Gả
Chương 52: Hung hiểm
Nhất Hạ sáng sớm bị đưa vào bệnh viện.
Bác sĩ trẻ tuổi nhìn phim X quang thật lâu, cuối cùng, mày buông lỏng, nói: “Không có việc gì, không có việc gì.”
“Nga……”
Nhất Hạ cùng Kỷ Hạo nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Sao đó, bác sĩ trẻ tuổi bổ một câu: “Muốn bó bột mà thôi.”
Ách?!
Nhất Hạ cùng Kỷ Hạo giật mình.
Tuổi trẻ bác sĩ xem bọn hắn hai mắt trợn trừng, nhìn nhìn lại phim X quang, xua tay: “Giật mình cái gì, không có việc gì không có việc gì.”
“Nga……”
Nhất Hạ cùng Kỷ Hạo nghĩ khả năng thật sự chỉ là việc nhỏ.
“Chính là muốn nghỉ ngơi chừng hai ba tháng.”
Ách?!
Bác sĩ trẻ tuổi nói làm Nhất Hạ cùng Kỷ Hạo kinh hoàng.
Bác sĩ thấy biểu tình hai người như vậy, lại nói: “Ai nha, không có việc gì, không có gì đâu mà.”
Sau đó bác sĩ xoay người, nói: “Tôi giúp anh viết tờ giấy xin tĩnh dưỡng 2, 3 tháng là được chứ gì.”
Này còn tính không có việc gì……?
Nhất Hạ cùng Kỷ Hạo liếc nhau, không biết nói gì.
Kỷ Hạo cầm một đống lớn đơn đi nộp tiền.
Nhất Hạ ngồi ở trên hành lang chờ cậu, nhìn đến một thân ảnh quen thuộc, nao nao.
Người nọ là Cố Gia.
Cậu mặc một bộ quần áo đơn giản đeo kính râm, cùng một lão bác sĩ vỗ bả vai vừa nói vừa cười ở kia trò chuyện, cuối cùng, trong lúc vô ý nhìn đến Nhất Hạ, có điểm ngoài ý muốn.
Cố Gia hướng Nhất Hạ đi tới.
Thấy Kỷ Hạo ở cửa sổ tính tiền xếp hàng, thấy Nhất Hạ đỡ tay, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Còn không phải bởi vì cậu!” Nhất Hạ liếc mắt nhìn cậu một cái, lười để ý đến cậu, quay mặt đi.
Cố Gia ngồi xổm xuống trước mặt Nhất Hạ.
Cái này làm cho Nhất Hạ thực ngoài ý muốn.
Cậu nhìn một chút tay Nhất Hạ, hỏi: “Bác sĩ nói như thế nào?”
“Muốn bó bột.”
Cố Gia thân hình cao lớn, ngồi xổm trước mặt Nhất Hạ vuốt vuốt cánh tay Nhất Hạ, chọc người ghé mắt.
Nhất Hạ bị mấy người cùng ngồi chờ kế bên nhìn với ánh mắt không tốt, nhẹ nhàng chạm vào Cố Gia: “Đứng lên.”
“Ân?” Cố Gia ngước mắt.
Xem biểu tình Nhất Hạ, cậu lập tức liền biết là chuyện gì, hai mắt hướng hai bên đảo qua, cho dù cách một cái mắt kính, kia sát khí như cũ làm cho một đống ánh mắt hóng chuyện tan đi.
Cố Gia đứng lên, lấy phim X quang trên đùi Nhất Hạ, đem Nhất Hạ kéo lên.
Nhất Hạ không biết cậu muốn làm sao, muốn gọi Kỷ Hạo, lại bị cậu nửa đẩy nửa vội vàng kéo đi.
Nhất Hạ bị cậu mang về chỗ phòng chỉnh hình vừa nãy.
Lão bác sĩ lúc trước ở trên hành lang cùng Cố Gia vịn vai nói giỡn đang an vị ở bàn công tác mà tên bác sĩ trẻ tuổi trước đó ngồi.
Nhất Hạ sửng sốt, lão bác sĩ nhìn Gia mang theo người đi vào, nhìn nhìn lại tay Nhất Hạ, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ông giúp anh ấy nhìn xem.”
Cố Gia đem phim X quang quăng lên bàn, muốn Nhất Hạ ngồi xuống ghế bên cạnh bàn, Cố Gia hỏi: “Nói là muốn bó bột.”
Nhất Hạ nghi hoặc.
Nhất Hạ đi đến trước ghế dựa, nhìn Cố Gia, nhìn nhìn lại phim X quang bị quăng tới chỗ lão bác sĩ, ngồi xuống trong lúc vô ý thoáng nhìn, nhìn thấy tên bác sĩ trẻ tuổi đi vào, y vừa định mở miệng, lão bác sĩ đã mở miệng.
“Không có việc gì, không có việc gì.”
Nhất Hạ tâm liền thấy quen thuộc làm sao.
Y không quên vừa rồi bác sĩ trẻ tuổi kia nói xong câu đó rồi đế thêm cái gì.
Y vội vàng nhìn về phía lão bác sĩ.
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Lão bác sĩ chớp mắt, ngẩng đầu: “Ai kêu ngươi bó bột?”
Nhất Hạ sửng sốt.
Không tố giác được không a?
Nhất Hạ liếc về phía bác sĩ trẻ tuôi đứng bên cạnh lão bác sĩ.
Cái thoáng nhìn này của Nhất Hạ, lão bác sĩ cùng Cố Gia tất cả đều ngó về phía tên bác sĩ trẻ tuổi.
“Anh nhìn phim X quang kiểu gì vậy?”
“Ha?”
Tên kia luống cuống.
Hắn vội khom người nhìn phim X quang đối lão bác sĩ một phen giải thích, lão bác sĩ mày càng lúc càng nhăn chặt, chỉ ra một đống lỗi sai đem hắn giáo huấn một trận.
Nhất Hạ khó hiểu.
Nhất Hạ nhìn về phía Cố Gia.
Cố Gia lúc này đã ngắm đến cái gì.
Cậu không tiếng động đi đến bên người bác sĩ trẻ tuổi, ở phía sau vạt áo trắng, giống như bắt được cái gì.
Nhất Hạ kỳ quái.
Nhất Hạ hơi hơi nghiêng người muốn nhìn, nhưng là lão bác sĩ đã kéo tay y lại, y cuối cùng không nhìn được.
Lão bác sĩ thử một chút: “Có hay không cảm giác?”
Nhất Hạ vi lăng, gật đầu: “Có.”
“Cả đêm máu không thông, ngươi buổi sáng hẳn là ngủ đến tê rần mà thôi.”
Nhất Hạ ngẩn ra.
Lão bác sĩ sờ soạng một chút xương tay Nhất Hạ, sức lực không lớn, nhưng là lực đạo đúng chỗ, Nhất Hạ đột nhiên ăn đau co rụt lại, lão bác sĩ thu tay, đối Nhất Hạ: “Bất quá ngươi thật sự muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian a.”
Lão bác sĩ nói xong, đối Cố Gia: “Cũng vẫn phải quấn băng vải, treo lên cổ. Ngươi trong khoảng thời gian này trông nom hắn.”
Lão bác sĩ nói lại đối Nhất Hạ nói: “Ngươi tay này ít động thôi, trong khoảng thời gian này tốt nhất không nâng vật nặng, có cái gì thật sự phải làm, tìm người giúp……”
Lão bác sĩ chỉ chỉ Cố Gia.
Nhất Hạ liếc Cố Gia một cái.
Lão bác sĩ viết đơn.
Nhất Hạ gật đầu cảm ơn, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, Cố Gia đột nhiên hướng trên mặt đất chỉ tay: “Di ~? Ai?”
Nhất Hạ còn không có kịp quay đầu, tên bác sĩ trẻ tuổi vội vàng chạy tới, nhặt cái thẻ bỏ lại vào túi.
Nhất Hạ vừa thấy, sửng sốt.
Thực tập sinh?!
Nhất Hạ mắt nhíu lại, ngước mắt, bác sĩ trẻ tuổi sờ sờ mũi, xấu hổ cười.
Nhất Hạ ra ngoài, bị Cố Gia đuổi theo.
Nhất Hạ liếc nhìn cậu một cái, đi tới phía trước, mở miệng: “Đắc ý? Tam bại đều thương.”
“Anh nói cái gì a?”
Cố Gia mới vừa nói xong kính râm trên mặt lập tức đã bị Nhất Hạ giật lấy.
“Ấy!”
Cố Gia thân thủ đoạt lại, Nhất Hạ đem kính râm quăng lại ngực cậu, cậu vội vàng mang lên, lại theo kịp.
Cố Gia đôi mắt cũng có vết bầm tím.
Hơn nữa, bị thương so với Kỷ Hạo còn nặng hơn.
“Tôi không giúp cậu nấu cơm nữa.” Nhất Hạ nói.
Cố Gia đương nhiên biết tay y bị thương cần tĩnh dưỡng, nói: “Anh không giúp tôi làm, tôi giúp anh làm.”
Nhất Hạ bước chân khựng lại, trừng cậu.
Cố Gia vẻ mặt ý cười, nói: “Anh không ăn, cái tên quá tuổi thiếu nhi nhà anh cũng muốn ăn, đúng không?”
Quá tuổi thiếu nhi.
Nhất Hạ dừng chân xoay người lại trừng cậu.
Cố Gia cười, cuối cùng, nói: “Ha ~ nói tiếp lại kỳ quái, ngày hôm qua gặp hắn lâu vậy, tôi cảm thấy giống như ở nơi nào đó gặp qua hắn, khả năng trước kia quen biết nga.”
“Tao không quen biết mày.”
Nhất Hạ cùng Cố Gia nghe tiếng cùng lúc nhìn lại, Kỷ Hạo sắc mặt thực lạnh, đứng ở đó, nhìn Cố Gia.
Nhất Hạ vội vàng chạy lại bên cạnh cậu.
“Đầu rất đau sao?”
Nhất Hạ lo lắng hỏi.
Hôm nay thức dậy quá sớm, Kỷ Hạo đau đầu lại phát tác.
“Em không có việc gì.”
Kỷ Hạo cầm lấy cánh tay còn lại không bị gì của Nhất Hạ, Cố Gia nhìn, thực khó chịu, không có nói chuyện.
“Tiền đã trả chưa?”
“Không có.”
Kỷ Hạo trên tay còn nguyên đống đơn, nói: “Em nhìn không thấy anh, tìm anh thì vừa gặp.”
Còn tốt.
Bằng không liền phí tiền rồi.
Nhất Hạ cầm lấy đống đơn trên tay cậu, nói: “Bác sĩ nói, anh không cần bó bột.”
Kỷ Hạo có điểm ngoài ý muốn.
Cậu tiếp nhận đơn trên tay Nhất Hạ, Nhất Hạ nhìn về phía Cố Gia, cuối cùng, đối Cố Gia: “Vừa rồi cám ơn.”
Cố Gia đối diện ánh mắt Nhất Hạ, đạm đạm cười.
Cậu có điểm nửa mang vui đùa, chuyển hướng Kỷ Hạo, mày nhướn lên, nói: “Tao thật sự cảm thấy mày rất quen thuộc nga.”
“Tao lúc trước chưa bao giờ gặp qua mày.”
Kỷ Hạo liếc hắn, kéo Nhất Hạ bỏ đi.
Nhất Hạ quay đầu lại nhìn Cố Gia, đi theo Kỷ Hạo.
Thực quen thuộc.
Đây là có khả năng.
Nhưng là theo như nhận thức của y, Nhất Hạ cảm thấy không có khả năng.
Lúc trước Kỷ Hạo vẫn luôn ở nước ngoài, Nhất Hạ cảm thấy, hai người bọn họ không có khả năng đã từng gặp nhau.
Nhất Hạ không có phát hiện, Kỷ Hạo trong một cái chớp mắt xoay người đi, mím chặt môi, mà Cố Gia sau khi bọn họ đi xa, tươi cười biến mất, dần dần, khuôn mặt trở nên nghiêm túc.
Buổi tối, Kỷ Hạo ở ban công gọi điện thoại, Nhất Hạ ở đại sảnh gọi điện thoại.
Là sự việc trước đó, Nhất Hạ giữa trưa bảo Kỷ Hạo ra ngân hàng rút tiền đưa cho Thẩm Võ.
Thẩm Võ ở đầu kia điện thoại thực hưng phấn, nói cái gì cùng Tiểu Hinh có buổi tối lãng mạn, Nhất Hạ nghe, đạm cười, cuối cùng, nói: “Xem ra ngươi thật sự tìm được rồi.”
“Thật mà.”
Thẩm Võ nói: “Không sợ ngươi chê cười, ta là thật sự cảm thấy nhân duyên tới rồi. Tuy rằng thời gian nhận thức không dài, nhưng là, ta đã nhận định muốn ở cùng cô ấy nửa đời sau.”
Cái này Nhất Hạ biết.
Bằng không, Nhất Hạ cũng sẽ không cho hắn vay tiền.
“Có sức sống như vậy, việc xin nghỉ nhờ ngươi vậy.”
“Ân. Ngươi yên tâm đi, ta sẽ tận lực giúp ngươi xin mấy ngày luôn. Ta ngày mai tan tầm đi xem ngươi nga.”
“Không cần phiền toái.”
“Nói cái gì, là anh em, đừng nói mấy lời khách sáo.”
Nhất Hạ cười, nghe có tiếng động, quay đầu nhìn lại, là Kỷ Hạo đi vào.
Nhất Hạ đối Thẩm Võ: “Ta không thèm nghe ngươi nói nữa.”
“Được, ngày mai gặp.”
Nhất Hạ đem điện thoại cúp.
Kỷ Hạo lại gần, ngồi xuống bên người Nhất Hạ.
“Còn đau hay không?”
Nhất Hạ lắc đầu.
Kỷ Hạo xích lại: “Đau thì phải nói.”
Tươi cười đạm mạc trên môi Nhất Hạ, Nhất Hạ khẽ lắc đầu: “Chỉ cần không đụng tới, sẽ không đau.”
Kỷ Hạo đem Nhất Hạ bế lên.
Cái mũi dán lên mặt Nhất Hạ, ngửi mùi hương sữa tắm nhàn nhạt trên người Nhất Hạ, cuối cùng, sườn mặt cọ vào má Nhất Hạ.
“Kỷ Hạo……”
Nhất Hạ nhận ra Kỷ Hạo bất an.
Kỷ Hạo có chút nóng nảy, dọc theo cổ Nhất Hạ hôn lên.
“Kỷ Hạo……”
Nhất Hạ thấy Kỷ Hạo định cởi áo ngủ của mình ra, có điểm hoảng.
Y tay vừa nhấc, lại rất đau.
“Không cần……”
Chỉ bằng một tay, Nhất Hạ đẩy cậu không ra.
Áo ngủ Nhất Hạ bị cởi bỏ, người bị đẩy đến trên sô pha, Kỷ Hạo áp lên sờ đến trước ngực Nhất Hạ, nhẹ nhàng cắn vào hầu kết Nhất Hạ, Nhất Hạ run lên.
Nhất Hạ quăng một tát lên mặt Kỷ Hạo.
Chỉ là chạm vào, lực đạo không lớn, nhưng, là một cái cảnh cáo.
Kỷ Hạo bị y đánh đến động tác dừng lại, Nhất Hạ thấy cậu dừng lại, vội vàng giãy giụa ngồi dậy, kéo lại áo ngủ bị cởi ra một nửa, cuối cùng, ngước mắt thấy Kỷ Hạo yên lặng nhìn chằm chằm mình, trong lòng hốt hoảng.
“Kỷ Hạo……”
“Cho ta.”
Nhất Hạ ngước mắt.
Y kinh hoàng nhìn Kỷ Hạo, y há miệng, Kỷ Hạo lại đột nhiên hoãn sắc mặt, nói: “Thực xin lỗi.”
Nhất Hạ thực ngoài ý muốn.
Nhất Hạ thấy Kỷ Hạo lại tiến lại gần, thực khẩn trương.
Nhưng là, Kỷ Hạo lại không lại lặp lại yêu cầu vừa rồi.
Cậu chỉ là bên sườn mặt Nhất Hạ nhẹ nhàng hôn một cái.
Hôn qua, hai người khoảng cách cực gần đối diện, Kỷ Hạo thanh âm thực nhu, ánh mắt ấm áp, đối với Nhất Hạ, giống như mị hoặc, sâu kín: “Anh, bất luận kẻ nào đều không thể từ cướp anh khỏi em……”
Trong một cái chớp mắt, ánh sáng ở Nhất Hạ trong mắt bắt đầu biến động.
Nhất Hạ trong lòng thực phức tạp.
Phức tạp đến mức, mọi thứ bên cạnh, đều không ảnh hưởng tới.
Di động biểu hiện chính là tên của Cố Gia.
Cố Gia đi ở trên đường, cầm di động đợi thật lâu, cuối cùng, đầu kia lại thay bằng tiếng tút dài, Cố Gia cảm thấy kỳ quái.
Cậu đem điện thoại bỏ vào túi quần.
Cậu chuẩn bị qua đường, không ngờ vừa nhấc chân, đột nhiên một lái xe lao tới, sợ tới mức cậu vội vàng nhảy về phía sau ngã một cái.
Cái xe đánh một vòng nhanh chóng nghênh ngang rời đi, nhưng là mới ra đến đầu phố, lại bị một chiếc xe hung hăng đụng vào bên sườn.
Cố Gia kinh hồn chưa kịp nhìn, không nghĩ, một chiếc xe vòng ra trước mặt hắn, chậm rãi dừng lại.
Cửa xe mở ra, giày da đen nhánh sáng bóng đặt xuống mặt đường.
Cố Gia ngẩng đầu, thấy rõ người đứng trước mặt mình đang từ trên cao nhìn xuống, sửng sốt.
Bác sĩ trẻ tuổi nhìn phim X quang thật lâu, cuối cùng, mày buông lỏng, nói: “Không có việc gì, không có việc gì.”
“Nga……”
Nhất Hạ cùng Kỷ Hạo nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Sao đó, bác sĩ trẻ tuổi bổ một câu: “Muốn bó bột mà thôi.”
Ách?!
Nhất Hạ cùng Kỷ Hạo giật mình.
Tuổi trẻ bác sĩ xem bọn hắn hai mắt trợn trừng, nhìn nhìn lại phim X quang, xua tay: “Giật mình cái gì, không có việc gì không có việc gì.”
“Nga……”
Nhất Hạ cùng Kỷ Hạo nghĩ khả năng thật sự chỉ là việc nhỏ.
“Chính là muốn nghỉ ngơi chừng hai ba tháng.”
Ách?!
Bác sĩ trẻ tuổi nói làm Nhất Hạ cùng Kỷ Hạo kinh hoàng.
Bác sĩ thấy biểu tình hai người như vậy, lại nói: “Ai nha, không có việc gì, không có gì đâu mà.”
Sau đó bác sĩ xoay người, nói: “Tôi giúp anh viết tờ giấy xin tĩnh dưỡng 2, 3 tháng là được chứ gì.”
Này còn tính không có việc gì……?
Nhất Hạ cùng Kỷ Hạo liếc nhau, không biết nói gì.
Kỷ Hạo cầm một đống lớn đơn đi nộp tiền.
Nhất Hạ ngồi ở trên hành lang chờ cậu, nhìn đến một thân ảnh quen thuộc, nao nao.
Người nọ là Cố Gia.
Cậu mặc một bộ quần áo đơn giản đeo kính râm, cùng một lão bác sĩ vỗ bả vai vừa nói vừa cười ở kia trò chuyện, cuối cùng, trong lúc vô ý nhìn đến Nhất Hạ, có điểm ngoài ý muốn.
Cố Gia hướng Nhất Hạ đi tới.
Thấy Kỷ Hạo ở cửa sổ tính tiền xếp hàng, thấy Nhất Hạ đỡ tay, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Còn không phải bởi vì cậu!” Nhất Hạ liếc mắt nhìn cậu một cái, lười để ý đến cậu, quay mặt đi.
Cố Gia ngồi xổm xuống trước mặt Nhất Hạ.
Cái này làm cho Nhất Hạ thực ngoài ý muốn.
Cậu nhìn một chút tay Nhất Hạ, hỏi: “Bác sĩ nói như thế nào?”
“Muốn bó bột.”
Cố Gia thân hình cao lớn, ngồi xổm trước mặt Nhất Hạ vuốt vuốt cánh tay Nhất Hạ, chọc người ghé mắt.
Nhất Hạ bị mấy người cùng ngồi chờ kế bên nhìn với ánh mắt không tốt, nhẹ nhàng chạm vào Cố Gia: “Đứng lên.”
“Ân?” Cố Gia ngước mắt.
Xem biểu tình Nhất Hạ, cậu lập tức liền biết là chuyện gì, hai mắt hướng hai bên đảo qua, cho dù cách một cái mắt kính, kia sát khí như cũ làm cho một đống ánh mắt hóng chuyện tan đi.
Cố Gia đứng lên, lấy phim X quang trên đùi Nhất Hạ, đem Nhất Hạ kéo lên.
Nhất Hạ không biết cậu muốn làm sao, muốn gọi Kỷ Hạo, lại bị cậu nửa đẩy nửa vội vàng kéo đi.
Nhất Hạ bị cậu mang về chỗ phòng chỉnh hình vừa nãy.
Lão bác sĩ lúc trước ở trên hành lang cùng Cố Gia vịn vai nói giỡn đang an vị ở bàn công tác mà tên bác sĩ trẻ tuổi trước đó ngồi.
Nhất Hạ sửng sốt, lão bác sĩ nhìn Gia mang theo người đi vào, nhìn nhìn lại tay Nhất Hạ, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ông giúp anh ấy nhìn xem.”
Cố Gia đem phim X quang quăng lên bàn, muốn Nhất Hạ ngồi xuống ghế bên cạnh bàn, Cố Gia hỏi: “Nói là muốn bó bột.”
Nhất Hạ nghi hoặc.
Nhất Hạ đi đến trước ghế dựa, nhìn Cố Gia, nhìn nhìn lại phim X quang bị quăng tới chỗ lão bác sĩ, ngồi xuống trong lúc vô ý thoáng nhìn, nhìn thấy tên bác sĩ trẻ tuổi đi vào, y vừa định mở miệng, lão bác sĩ đã mở miệng.
“Không có việc gì, không có việc gì.”
Nhất Hạ tâm liền thấy quen thuộc làm sao.
Y không quên vừa rồi bác sĩ trẻ tuổi kia nói xong câu đó rồi đế thêm cái gì.
Y vội vàng nhìn về phía lão bác sĩ.
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Lão bác sĩ chớp mắt, ngẩng đầu: “Ai kêu ngươi bó bột?”
Nhất Hạ sửng sốt.
Không tố giác được không a?
Nhất Hạ liếc về phía bác sĩ trẻ tuôi đứng bên cạnh lão bác sĩ.
Cái thoáng nhìn này của Nhất Hạ, lão bác sĩ cùng Cố Gia tất cả đều ngó về phía tên bác sĩ trẻ tuổi.
“Anh nhìn phim X quang kiểu gì vậy?”
“Ha?”
Tên kia luống cuống.
Hắn vội khom người nhìn phim X quang đối lão bác sĩ một phen giải thích, lão bác sĩ mày càng lúc càng nhăn chặt, chỉ ra một đống lỗi sai đem hắn giáo huấn một trận.
Nhất Hạ khó hiểu.
Nhất Hạ nhìn về phía Cố Gia.
Cố Gia lúc này đã ngắm đến cái gì.
Cậu không tiếng động đi đến bên người bác sĩ trẻ tuổi, ở phía sau vạt áo trắng, giống như bắt được cái gì.
Nhất Hạ kỳ quái.
Nhất Hạ hơi hơi nghiêng người muốn nhìn, nhưng là lão bác sĩ đã kéo tay y lại, y cuối cùng không nhìn được.
Lão bác sĩ thử một chút: “Có hay không cảm giác?”
Nhất Hạ vi lăng, gật đầu: “Có.”
“Cả đêm máu không thông, ngươi buổi sáng hẳn là ngủ đến tê rần mà thôi.”
Nhất Hạ ngẩn ra.
Lão bác sĩ sờ soạng một chút xương tay Nhất Hạ, sức lực không lớn, nhưng là lực đạo đúng chỗ, Nhất Hạ đột nhiên ăn đau co rụt lại, lão bác sĩ thu tay, đối Nhất Hạ: “Bất quá ngươi thật sự muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian a.”
Lão bác sĩ nói xong, đối Cố Gia: “Cũng vẫn phải quấn băng vải, treo lên cổ. Ngươi trong khoảng thời gian này trông nom hắn.”
Lão bác sĩ nói lại đối Nhất Hạ nói: “Ngươi tay này ít động thôi, trong khoảng thời gian này tốt nhất không nâng vật nặng, có cái gì thật sự phải làm, tìm người giúp……”
Lão bác sĩ chỉ chỉ Cố Gia.
Nhất Hạ liếc Cố Gia một cái.
Lão bác sĩ viết đơn.
Nhất Hạ gật đầu cảm ơn, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, Cố Gia đột nhiên hướng trên mặt đất chỉ tay: “Di ~? Ai?”
Nhất Hạ còn không có kịp quay đầu, tên bác sĩ trẻ tuổi vội vàng chạy tới, nhặt cái thẻ bỏ lại vào túi.
Nhất Hạ vừa thấy, sửng sốt.
Thực tập sinh?!
Nhất Hạ mắt nhíu lại, ngước mắt, bác sĩ trẻ tuổi sờ sờ mũi, xấu hổ cười.
Nhất Hạ ra ngoài, bị Cố Gia đuổi theo.
Nhất Hạ liếc nhìn cậu một cái, đi tới phía trước, mở miệng: “Đắc ý? Tam bại đều thương.”
“Anh nói cái gì a?”
Cố Gia mới vừa nói xong kính râm trên mặt lập tức đã bị Nhất Hạ giật lấy.
“Ấy!”
Cố Gia thân thủ đoạt lại, Nhất Hạ đem kính râm quăng lại ngực cậu, cậu vội vàng mang lên, lại theo kịp.
Cố Gia đôi mắt cũng có vết bầm tím.
Hơn nữa, bị thương so với Kỷ Hạo còn nặng hơn.
“Tôi không giúp cậu nấu cơm nữa.” Nhất Hạ nói.
Cố Gia đương nhiên biết tay y bị thương cần tĩnh dưỡng, nói: “Anh không giúp tôi làm, tôi giúp anh làm.”
Nhất Hạ bước chân khựng lại, trừng cậu.
Cố Gia vẻ mặt ý cười, nói: “Anh không ăn, cái tên quá tuổi thiếu nhi nhà anh cũng muốn ăn, đúng không?”
Quá tuổi thiếu nhi.
Nhất Hạ dừng chân xoay người lại trừng cậu.
Cố Gia cười, cuối cùng, nói: “Ha ~ nói tiếp lại kỳ quái, ngày hôm qua gặp hắn lâu vậy, tôi cảm thấy giống như ở nơi nào đó gặp qua hắn, khả năng trước kia quen biết nga.”
“Tao không quen biết mày.”
Nhất Hạ cùng Cố Gia nghe tiếng cùng lúc nhìn lại, Kỷ Hạo sắc mặt thực lạnh, đứng ở đó, nhìn Cố Gia.
Nhất Hạ vội vàng chạy lại bên cạnh cậu.
“Đầu rất đau sao?”
Nhất Hạ lo lắng hỏi.
Hôm nay thức dậy quá sớm, Kỷ Hạo đau đầu lại phát tác.
“Em không có việc gì.”
Kỷ Hạo cầm lấy cánh tay còn lại không bị gì của Nhất Hạ, Cố Gia nhìn, thực khó chịu, không có nói chuyện.
“Tiền đã trả chưa?”
“Không có.”
Kỷ Hạo trên tay còn nguyên đống đơn, nói: “Em nhìn không thấy anh, tìm anh thì vừa gặp.”
Còn tốt.
Bằng không liền phí tiền rồi.
Nhất Hạ cầm lấy đống đơn trên tay cậu, nói: “Bác sĩ nói, anh không cần bó bột.”
Kỷ Hạo có điểm ngoài ý muốn.
Cậu tiếp nhận đơn trên tay Nhất Hạ, Nhất Hạ nhìn về phía Cố Gia, cuối cùng, đối Cố Gia: “Vừa rồi cám ơn.”
Cố Gia đối diện ánh mắt Nhất Hạ, đạm đạm cười.
Cậu có điểm nửa mang vui đùa, chuyển hướng Kỷ Hạo, mày nhướn lên, nói: “Tao thật sự cảm thấy mày rất quen thuộc nga.”
“Tao lúc trước chưa bao giờ gặp qua mày.”
Kỷ Hạo liếc hắn, kéo Nhất Hạ bỏ đi.
Nhất Hạ quay đầu lại nhìn Cố Gia, đi theo Kỷ Hạo.
Thực quen thuộc.
Đây là có khả năng.
Nhưng là theo như nhận thức của y, Nhất Hạ cảm thấy không có khả năng.
Lúc trước Kỷ Hạo vẫn luôn ở nước ngoài, Nhất Hạ cảm thấy, hai người bọn họ không có khả năng đã từng gặp nhau.
Nhất Hạ không có phát hiện, Kỷ Hạo trong một cái chớp mắt xoay người đi, mím chặt môi, mà Cố Gia sau khi bọn họ đi xa, tươi cười biến mất, dần dần, khuôn mặt trở nên nghiêm túc.
Buổi tối, Kỷ Hạo ở ban công gọi điện thoại, Nhất Hạ ở đại sảnh gọi điện thoại.
Là sự việc trước đó, Nhất Hạ giữa trưa bảo Kỷ Hạo ra ngân hàng rút tiền đưa cho Thẩm Võ.
Thẩm Võ ở đầu kia điện thoại thực hưng phấn, nói cái gì cùng Tiểu Hinh có buổi tối lãng mạn, Nhất Hạ nghe, đạm cười, cuối cùng, nói: “Xem ra ngươi thật sự tìm được rồi.”
“Thật mà.”
Thẩm Võ nói: “Không sợ ngươi chê cười, ta là thật sự cảm thấy nhân duyên tới rồi. Tuy rằng thời gian nhận thức không dài, nhưng là, ta đã nhận định muốn ở cùng cô ấy nửa đời sau.”
Cái này Nhất Hạ biết.
Bằng không, Nhất Hạ cũng sẽ không cho hắn vay tiền.
“Có sức sống như vậy, việc xin nghỉ nhờ ngươi vậy.”
“Ân. Ngươi yên tâm đi, ta sẽ tận lực giúp ngươi xin mấy ngày luôn. Ta ngày mai tan tầm đi xem ngươi nga.”
“Không cần phiền toái.”
“Nói cái gì, là anh em, đừng nói mấy lời khách sáo.”
Nhất Hạ cười, nghe có tiếng động, quay đầu nhìn lại, là Kỷ Hạo đi vào.
Nhất Hạ đối Thẩm Võ: “Ta không thèm nghe ngươi nói nữa.”
“Được, ngày mai gặp.”
Nhất Hạ đem điện thoại cúp.
Kỷ Hạo lại gần, ngồi xuống bên người Nhất Hạ.
“Còn đau hay không?”
Nhất Hạ lắc đầu.
Kỷ Hạo xích lại: “Đau thì phải nói.”
Tươi cười đạm mạc trên môi Nhất Hạ, Nhất Hạ khẽ lắc đầu: “Chỉ cần không đụng tới, sẽ không đau.”
Kỷ Hạo đem Nhất Hạ bế lên.
Cái mũi dán lên mặt Nhất Hạ, ngửi mùi hương sữa tắm nhàn nhạt trên người Nhất Hạ, cuối cùng, sườn mặt cọ vào má Nhất Hạ.
“Kỷ Hạo……”
Nhất Hạ nhận ra Kỷ Hạo bất an.
Kỷ Hạo có chút nóng nảy, dọc theo cổ Nhất Hạ hôn lên.
“Kỷ Hạo……”
Nhất Hạ thấy Kỷ Hạo định cởi áo ngủ của mình ra, có điểm hoảng.
Y tay vừa nhấc, lại rất đau.
“Không cần……”
Chỉ bằng một tay, Nhất Hạ đẩy cậu không ra.
Áo ngủ Nhất Hạ bị cởi bỏ, người bị đẩy đến trên sô pha, Kỷ Hạo áp lên sờ đến trước ngực Nhất Hạ, nhẹ nhàng cắn vào hầu kết Nhất Hạ, Nhất Hạ run lên.
Nhất Hạ quăng một tát lên mặt Kỷ Hạo.
Chỉ là chạm vào, lực đạo không lớn, nhưng, là một cái cảnh cáo.
Kỷ Hạo bị y đánh đến động tác dừng lại, Nhất Hạ thấy cậu dừng lại, vội vàng giãy giụa ngồi dậy, kéo lại áo ngủ bị cởi ra một nửa, cuối cùng, ngước mắt thấy Kỷ Hạo yên lặng nhìn chằm chằm mình, trong lòng hốt hoảng.
“Kỷ Hạo……”
“Cho ta.”
Nhất Hạ ngước mắt.
Y kinh hoàng nhìn Kỷ Hạo, y há miệng, Kỷ Hạo lại đột nhiên hoãn sắc mặt, nói: “Thực xin lỗi.”
Nhất Hạ thực ngoài ý muốn.
Nhất Hạ thấy Kỷ Hạo lại tiến lại gần, thực khẩn trương.
Nhưng là, Kỷ Hạo lại không lại lặp lại yêu cầu vừa rồi.
Cậu chỉ là bên sườn mặt Nhất Hạ nhẹ nhàng hôn một cái.
Hôn qua, hai người khoảng cách cực gần đối diện, Kỷ Hạo thanh âm thực nhu, ánh mắt ấm áp, đối với Nhất Hạ, giống như mị hoặc, sâu kín: “Anh, bất luận kẻ nào đều không thể từ cướp anh khỏi em……”
Trong một cái chớp mắt, ánh sáng ở Nhất Hạ trong mắt bắt đầu biến động.
Nhất Hạ trong lòng thực phức tạp.
Phức tạp đến mức, mọi thứ bên cạnh, đều không ảnh hưởng tới.
Di động biểu hiện chính là tên của Cố Gia.
Cố Gia đi ở trên đường, cầm di động đợi thật lâu, cuối cùng, đầu kia lại thay bằng tiếng tút dài, Cố Gia cảm thấy kỳ quái.
Cậu đem điện thoại bỏ vào túi quần.
Cậu chuẩn bị qua đường, không ngờ vừa nhấc chân, đột nhiên một lái xe lao tới, sợ tới mức cậu vội vàng nhảy về phía sau ngã một cái.
Cái xe đánh một vòng nhanh chóng nghênh ngang rời đi, nhưng là mới ra đến đầu phố, lại bị một chiếc xe hung hăng đụng vào bên sườn.
Cố Gia kinh hồn chưa kịp nhìn, không nghĩ, một chiếc xe vòng ra trước mặt hắn, chậm rãi dừng lại.
Cửa xe mở ra, giày da đen nhánh sáng bóng đặt xuống mặt đường.
Cố Gia ngẩng đầu, thấy rõ người đứng trước mặt mình đang từ trên cao nhìn xuống, sửng sốt.
Tác giả :
黄月