Đại Thúc Ngự Lang Chiến
Chương 119: Không khắc chế
Bách Tiêu biết di động anh họ tắt máy, hơn nữa buổi sáng còn chưa có vào cửa bao lâu đã đi, di động khẳng định vẫn là tắt máy, vì thế liền trực tiếp gọi Lam Phi.
Cho rằng Lam Phi sẽ không tuân thủ chữ tín cự tuyệt mình đi đón anh họ, lại không nghĩ đến thế nhưng sảng khoái đáp ứng rồi. Làm Bách Tiêu có chút phản ứng không kịp.
Đây có đúng là người kiêu ngạo gặp lúc trước ở trường không? Bất quá như vậy cũng tốt, đỡ phải phí một phen miệng lưỡi!
Đang nghe đến địa điểm cùng thời hạn, Bách Tiêu liền nhanh cầm áo khoác chạy đi. Mười lăm phút thời gian đã là đủ rồi.
Vọt tới dưới lầu, Bách Tiêu vội vẫy một chiếc xe taxi, nói cho tài xế địa chỉ, xe liền hướng đến chỗ kia.
Thời điểm Bách Tiêu tới, liền thấy Lăng Vũ uống say không còn biết gì nằm ở trên sô pha quán bar. Mà Lam Phi còn là vẻ mặt khó chịu ngồi ở một bên uống rượu. HunhHn786 Thấy Bách Tiêu xuất hiện, Lam Phi cũng không nói cái gì, chỉ là oán hận trừng mắt nhìn Bách Tiêu liền rời đi.
Không thể hiểu được nhìn thoáng qua Lam Phi rời đi, trên mặt kia tựa hồ viết "dục cầu không đạt" bốn chữ rất to, Bách Tiêu nhún vai.
Chỉ cần không tổn hại anh họ, quản ngươi lộ ra cái dạng biểu tình gì!
Quay lại, hướng về Lăng Vũ ngã trên sô pha.
Uống nhiều như vậy làm gì?
Bách Tiêu trong lòng nói thầm.
Cong lưng đem người nằm ở trên sô pha ôm lên, sau đó hắn đi ra khỏi quán bar.
Mà Bách Tiêu ôm Lăng Vũ rời khỏi, trong quán bar có hai tầm mắt đồng thời bắn về phía hai người. Một là người đàn ông cao lớn mặc tây trang màu đen mang kính râm, trong lòng ngực ôm con mèo đen. Bởi vì mang kính râm không nhìn ra giờ phút này hắn có biểu tình gì. Mà một người khác là người vừa mới cùng Lăng Vũ uống rượu ôn chuyện, Lăng Nặc. Hắn nhìn hai người rời đi, lộ ra một nụ cười ý vị không rõ.
Ôm Lăng Vũ đi ra khỏi quán bar, Bách Tiêu bất đắc dĩ nhìn người trong lòng ngực.
Thật không biết anh họ uống nhiều như vậy làm gì. Chẳng lẽ không biết cái dạng này ở bên ngoài thực dễ dàng bị trêu chọc, gặp một ít sói lòng mang ý xấu thì sao?
Hắn có chút cảm kích Lam Phi.
Nếu không phải Lam Phi ở bên cạnh, có lẽ hiện tại anh họ có khả năng bị người bất lương mang đi. Xem ra về sau không thể cho người này ở bên ngoài uống rượu. Lần này có Lam Phi, nếu là những người khác, thật không biết sẽ phát sinh cái gì?
Ôm Lăng Vũ, Bách Tiêu đi đến ven đường, giơ tay gọi xe taxi. Đem người say bất tỉnh nhân sự chậm rãi bỏ vào bên trong xe, sau đó chính mình cũng chui vào bên trong xe. Cùng tài xế nói địa chỉ, hắn liền ôm Lăng Vũ ôn nhu nhìn khuôn mặt.
Người này thật đúng là không biết chính mình có mị lực, cũng dám ở bên ngoài uống thành dáng vẻ này!
Thở dài một hơi, Bách Tiêu bất đắc dĩ nhìn Lăng Vũ ngủ, trong miệng khẽ nói một câu:
Em nên làm gì với anh bây giờ? Anh họ!
Xe tới dưới nhà bọn họ, Bách Tiêu lại nhẹ nhàng đem Lăng Vũ ôm xuống xe, sau đó thanh toán tiền xe liền đem Lăng Vũ chặn ngang ôm lên lầu.
Đi vào phòng, Bách Tiêu cũng không mở đèn, mà là đóng cửa lại, rồi trực tiếp đem Lăng Vũ ôm vào phòng. Nhẹ nhàng đem người trong lòng ngực đặt ở trên giường, sau đó đem chăn phủ lên người nằm trên giường.
Làm xong hết thảy, Bách Tiêu mới dừng lại, cúi đầu nhìn xuống. Nương theo ánh sáng ngoài cửa sổ tiến vào, Bách Tiêu thấy được khuôn mặt đỏ bừng rất là đáng yêu, làm người ta muốn đi cắn một ngụm. Mà Bách Tiêu cũng làm như vậy.
Nhẹ nhàng dùng đôi môi đụng vào mặt người ngủ say. Khuôn mặt nóng bỏng truyền lại độ ấm làm môi Bách Tiêu mấp máy. Sau đó hắn lại duỗi đầu lưỡi khẽ liếm một chút, cảm giác thật sự thực mỹ vị.
Liếm trong chốc lát, Bách Tiêu lại đem đôi môi chuyển dời đến môi người ngủ say. Bắt đầu khẽ liếm lên chậm rãi, Bách Tiêu từ ban đầu liếm đôi môi biến thành xâm nhập khoang miệng.
Mấy ngày này tưởng niệm toàn bộ vào giờ phút này bạo phát ra tới.
Bởi vì chính mình đã thông báo làm người này bắt đầu chậm rãi xa cách. Dù là cùng ở chung một mái nhà, người này cũng chỉ là nhàn nhạt nhìn mình một cái liền đem tầm mắt dời đi!
Cái này làm cho hắn thật không dễ chịu. Có khi thậm chí nghĩ mình lúc trước thông báo có phải là quá mức xúc động hay không, mới có thể tạo thành hình thức ở chung như hiện tại.
Nhưng hắn cũng không hối hận. Hắn biết nếu chính mình không thông báo, người này vĩnh viễn sẽ không biết tâm tư của hắn.
Hôn sâu người dưới thân, Bách Tiêu trong lòng có cảm giác chưa bao giờ có. Chỉ là hắn đang hôn nhập thần, người dưới thân lại phát ra một trận rên. Làm Bách Tiêu khẩn trương rời khỏi khoang miệng Lăng Vũ. Hắn sợ Lăng Vũ tỉnh lại, phát hiện hành vi hôn trộm, sau đó tâm ghen ghét đột nhiên sinh ra.
Nhưng chỉ nghe nghe người dưới thân mang theo khóc nức nở nói:
"Hiên... rất nhớ! Vì cái gì? Vì cái gì muốn đem tôi vứt bỏ? Vì cái gì Hiên? Híc híc... Hiên... Tôi rốt cuộc làm sai chỗ nào, sao nhẫn tâm đem tôi vứt bỏ... Nói cho tôi biết? Tôi rất muốn biết... híc híc... Hiên... Tôi rất nhớ Hiên... Tôi thật sự rất nhớ..."
Giọng thống khổ nói ra cái tên Hiên, mang theo nồng đậm tưởng niệm. Lời kia tức khắc giống như một đạo sấm sét bổ về phía ngực Bách Tiêu.
Hiên... Đó là ai? Nam hay nữ?
Bách Tiêu che lại ngực, vẻ mặt như bị thương nhìn người trên giường. Trong đầu nghĩ đến cái tên vừa rồi trong miệng người ngủ say thốt ra.
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ kính chiếu vào hai người nằm trên giường. Chỉ thấy một người ngủ đến thích ý duỗi thân mình.
Bách Tiêu đầu tiên từ trong giấc ngủ tỉnh lại, giơ tay xoa xoa hai mắt, sau đó mong lung phát hiện chính mình cũng không phải ở phòng mình. Hắn sửng sốt một chút giây, sau đó mới phản ứng lại đây chính là nơi nào.
Khi nhớ tới tối hôm qua phát sinh cái gì, Bách Tiêu mới chậm rãi lơi lỏng thân mình, sau đó nghiêng người nhìn Lăng Vũ bên cạnh. Trong mắt tràn đầy sủng nịch hạnh phúc, khóe miệng hắn còn có ý cười HunhHn786.
Không nghĩ tới mình thật sự có được người mình tha thiết ước mơ. Chỉ là chờ Vũ tỉnh lại sẽ là cái dạng biểu tình gì? Là chán ghét? Trốn tránh? Hay là... tiếp thu?
Chỉ là cái ý tưởng kia làm Bách Tiêu cười khổ một chút.
Sẽ tiếp thu sao? Cái này giống như có điểm không phù hợp thực tế!
Bất quá mặc kệ thế nào, hắn đều sẽ trước sau như một yêu quý người trước mắt. Bởi vì hiện tại người trước mắt không đơn giản chỉ là người hắn yêu, cũng là trách nhiệm của chính hắn.
Đôi tay để trên eo người còn ngủ say, sau đó Bách Tiêu đem mặt chôn ở cổ của người trong lòng ngực hắn, hít thật sâu một hơi.
Một mùi hương nhàn nhạt xông vào mũi Bách Tiêu, làm hắn giống mèo bị kích thích càng đem đầu chôn sâu vàm hõm cổ Lăng Vũ. Thích ý híp hai mắt, Bách Tiêu hưởng thụ giờ phút tốt đẹp.
Đang ngủ say, Lăng Vũ cảm thấy mình tựa hồ bị cái gì đè nặng, không cách chuyển động thân thể.
Trong phòng có người?
Cái ý niệm này tức khắc làm Lăng Vũ từ trong ngủ mơ tỉnh lại, sau đó muốn bò dậy lại phát hiện chính mình căn bản không nhúc nhích.
Toàn thân đều mềm như bông, loại cảm giác này làm Lăng Vũ có chút hoảng hốt. Lắc lắc đầu còn có chút mơ hồ, Lăng Vũ suy xét giờ phút này là cái tình huống gì.
Lăng Vũ hoảng hốt nhớ lại chuyện tối hôm qua.
Mình gặp anh họ Lăng Nặc sau mười năm không thấy. Sau đó hai người liền tìm một gốc thanh tĩnh uống rượu ôn chuyện. Thời điểm nói chuyện phiếm tựa hồ Tiểu Nặc ca nói đến Minh Hiên. Không muốn nhớ lại đoạn ký ức đau lòng khắc cốt ghi tâm, mình chỉ có thể không ngừng uống rượu, tránh cho Tiểu Nặc ca truy hỏi. Thực mau rượu đã thắng, mình liền bắt đầu ý thức mơ hồ, sau đó... Sau đó...
Sự tình sau đó căn bản Lăng Vũ nhớ không nổi. Nhìn bài trí trước mắt quen thuộc, Lăng Vũ biết mình hiện tại ở trong phòng của mình. Ý thức được chính mình cũng không phải ở một chỗ xa lạ, Lăng Vũ chậm rãi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Xem ra về sau mình vẫn không thể loạn uống rượu!
Lăng Vũ ở trong lòng cảnh báo cho chính mình. Thực mau Lăng Vũ liền ý thức được một vấn đề, đó chính là người đè nặng trên người chính là ai?
Chậm rãi chuyển động đầu, Lăng Vũ muốn nhìn xem rốt cuộc ai ghé vào trên người mình. Nhưng mà đập vào mắt lại là khuôn mặt non nớt của Bách Tiêu. Trên khuôn mặt kia còn treo nụ cười nhàn nhạt thỏa mãn.
Gương mặt đẹp trai. Khóe môi hơi hơi cong lên có một chút tinh nghịch. Lại bởi vì có một tầng ánh sáng bao phủ mà khiến cho khuôn mặt non nớt càng soái khí, càng thêm mê người!
Nhìn Bách Tiêu như vậy, đôi mắt Lăng Vũ không tự chủ lóe sáng. Đáy lòng có chút mềm mại.
Tiêu Tiêu thật quyến rũ!
Lăng Vũ trong lòng tán thưởng. Hai tròng mắt bởi vì tình cảnh trước mắt mà chậm rãi bắt đầu mê ly. Chỉ là thực mau Lăng Vũ liền khôi phục lại tâm trí. Lúc này hẳn là nên suy xét tình huống mà không phải đi thưởng thức thanh niên đẹp trai.
Bách Tiêu vì cái gì xuất hiện ở trong phòng mình, còn cùng mình ngủ chung? Hơn nữa... Hơn nữa... Vì cái gì trên người mình có loại đau nhức quen thuộc đã lâu chưa cảm thấy?
Trong đầu hiện lên một hình ảnh làm Lăng Vũ tức khắc ngồi dậy. Động tác mạnh mẽ lập tức liên lụy đến chỗ nào đó phía sau. Đau đớn làm Lăng Vũ nhăn mặt, nhe răng trợn mắt cảm thụ đau đớn, sắc mặt cũng trở nên xanh tím lên.
Đau đớn cùng với trên người dính nhớp làm Lăng Vũ lập tức minh bạch chuyện đã xảy ra. Giờ phút này Lăng Vũ không thể tin sự tình phát sinh ở trên người mình.
Tiêu Tiêu. Hắn sao lại có thể làm như vậy?
Lăng Vũ thống khổ nhắm mắt lại, nội tâm sông cuộn biển gầm.
Chúng ta sao lại có thể phát sinh quan hệ thể xác vi phạm luân lý như vậy?
Tiêu Tiêu, về sau anh nên như thế nào đối mặt với em? Chúng ta căn bản là không có khả năng! Vì cái gì em còn muốn kiên trì phần tình yêu không thể có này? Chẳng lẽ em không biết trên đời này không phải cái em muốn là có thể có được đâu? Còn có thật nhiều thứ em chưa từng trải nghiệm. Chờ em trải qua em sẽ còn giống như bây giờ kiên trì phần tình cảm ngây ngô này?
Lăng Vũ chua xót nghĩ.
Chưa trải qua lễ rửa tội của xã hội tàn khốc này, Tiêu Tiêu còn quá ngây ngô. Chỉ dựa vào xúc động tuổi thanh xuân mà đầu óc nóng lên lao vào. Chờ đến khi sự bốc đồng qua đi mọi thứ nguội lạnh, có lẽ khi đó mới có thể cảm thấy lúc trước mình ấu trĩ cỡ nào. Chính là đối với bản thân lại là tàn nhẫn như vậy!
Không dám tưởng tượng nữa, Lăng Vũ chỉ có thể thống khổ nhắm mắt lại.
Vốn đang hưởng thụ thời khác ấm áp, Bách Tiêu lại đột nhiên bị bừng tỉnh. Sau đó hắn liền nhìn thấy người vốn nằm ở trong lòng ngực mình, giờ phút này đã ngồi dậy. Nhìn người trước mắt bởi vì động tác mạnh mẽ mà lộ ra biểu tình thống khổ, Bách Tiêu trong lòng lập tức sinh ra áy náy.
Hắn biết chính mình tối hôm qua quá không khắc chế, cả đêm muốn rất nhiều lần.
Nhưng là lần đầu tiên có thể nếm trải, lại còn được mỹ vị, hắn căn bản không thể dừng lại. Cái loại cảm giác mỹ diệu tràn ngập nhấn chìm làm hắn không thể thoát ra, cho nên mới không ngừng chiếm lấy.
Hắn lăn lộn người dưới thân đến ngất xỉu mới nhịn xuống dục muốn bùng nổ. Gian nan lui ra, sau đó thỏa mãn ngã xuống giường bắt đầu tiến vào mộng đẹp.
Hiện tại Bách Tiêu rất là bất an nhìn Lăng Vũ. Hắn sợ Lăng Vũ tức giận sau đó rời xa mình. Hắn sợ Lăng Vũ không cho mình xuất hiện ở trước mặt, hắn sợ...
Nhưng dù như vậy, hẵn vẫn muốn gánh vác kết quả. Dù sao cũng là việc do mình làm ra, cho nên hắn cam nguyện tiếp thu trừng phạt. Chỉ là nếu Vũ muốn hắn rời đi, vậy hắn không có khả năng làm được. Bởi vì hiện tại hắn đã không bỏ xuống được nữa rồi.
Trong lòng trong mắt hắn tràn đầy hình ảnh Lăng Vũ. Muốn hắn rời đi, căn bản là khó hơn so với lên trời.
Tới gần người mặt đầy thống khổ, đôi tay để lên eo, đầu gối lên trên vai, Bách Tiêu dùng giọng đầy gợi cảm mà lại nhu thuận nói nhỏ vào tai Lăng Vũ.
"Vũ, tiếp nhận em không được sao? Em biết tối hôm qua quá xúc động, chưa qua đồng ý lại làm ra việc như vậy. Nhưng em căn bản không thể khống chế. Em đối với anh yêu say đắm, đã thâm nhập xương tủy. Em chỉ muốn yêu anh. Cho em một cơ hội được không? Để em bên cạnh anh!"
Bách Tiêu không giống dĩ vãng. Giọng nói thâm trầm cùng với lời lẽ lộ ra nồng đậm yêu thương, làm Lăng Vũ đắm chìm ở trong bi thống run rẩy thân thể.
Không thể không nói Lăng Vũ thật sự bị đả động. Mỗi thời mỗi khắc Lăng Vũ đều khát vọng có người ôm mình vào trong lòng, cảm thụ được sự che chở. Nhưng bản thân lại muốn trốn tránh ý nghĩ như vậy. Lăng Vũ sợ mình sẽ lại bị vứt bỏ, vì kỳ thật là người tâm lý yếu ớt.
Tuy rằng làm sát thủ mười năm, sinh hoạt rèn luyện thể chất thường xuyên, nhưng duy nhất không có được tôi luyện chính là tâm yếu ớt kia.
Lăng Vũ vẫn luôn lo lắng như vậy, lo lắng mình sẽ bị vứt bỏ, vẫn lo lắng mình sẽ lại trải qua đau đớn khắc cốt. Nhưng lại mơ tưởng bên cạnh có một người có thể chân chính tốt với mình, muốn được che chở.
Hai dòng suy nghĩ mâu thuẫn ở trong đầu va chạm, khiến cho Lăng Vũ bắt đầu mờ mịt, không biết chính mình nên theo bên nào.
Nhận tình yêu của thanh niên trước mắt, bản thân mình cũng tùy ý hưởng thụ loại che chở này. Hay là ngoan tuyệt xoay người sang chỗ khác, đối với tình yêu của Tiêu Tiêu làm như không thấy sao?
Lăng Vũ thống khổ lắc lắc đầu.
Không biết, thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ?
Rõ ràng Lăng Vũ có thể cảm giác được chính mình đang chậm rãi bị luân hãm ở trong tình yêu nồng đậm của Tiêu Tiêu. Cũng cảm giác được đối phương đem chính mình thành bảo bối che chở ở lòng bàn tay.
Nhìn người trước mắt bởi vì mình nói mà hoang mang không thôi, Bách Tiêu có chút không đành lòng ôm chặt người vào trong lòng ngực. Hắn biết người trong lòng mình đang rối rắm.
Tuy rằng hắn thực không muốn làm Vũ lâm vào hoang mang. Nhưng hắn cũng ích kỷ, hắn ích kỷ muốn nghe được đáp án, cho dù cái đáp án kia không phải thứ hắn muốn nghe. Bởi vì hắn chỉ muốn chính tai xác nhận tâm ý của người trong lòng ngực mình.
Bách Tiêu yên lặng chờ người trong lòng ngực cho đáp án. Thời điểm hắn cho rằng người trong lòng ngực sẽ vẫn luôn trầm mặc, bên tai lại vang lên một giọng nói khàn khàn.
"Em biết chính mình đang nói cái gì không? Nếu em có can đảm đem tình yêu nói ra, vậy em có can đảm gánh chịu hậu quả không? Đó cũng không phải là lời mà người chưa từng trải như em có thể nói. Thuận miệng nói ra, sau khi nói xong liền có thể coi như không phát sinh. Trong cái xã hội này tình yêu đồng giới căn bản là không được tiếp thu. Hơn nữa cha mẹ em cũng sẽ không đồng ý. Em có suy xét qua chưa? Em có chuẩn bị tốt để nghênh đón gian khổ phải gặp chưa?"
Lăng Vũ đem toàn bộ lời muốn nói ném cho người phía sau, cũng hy vọng đối phương minh bạch. Những lời này cũng không phải là tùy tiện nói loạn, là đã từng trả giá mới rút ra.
Lăng Vũ thừa nhận xác thật mình bị Tiêu Tiêu làm xúc động. Tâm cũng bắt đầu bị lay chuyển, Lăng Vũ biết đây là vì cái gì. Đây là dấu hiệu một người đối với một người khác động lòng.
Nhưng hiện tại vẫn muốn xác nhận, Lăng Vũ muốn cho người phía sau minh bạch chính mình hiện tại là đang nói loại chuyện nghiêm túc nào, mà không phải tùy tiện làm ồn ào. Bản thân đã không còn trẻ, cho nên Lăng Vũ không có nhiều tinh lực đi chơi trò tình yêu với những người trẻ tuổi. Lăng Vũ muốn có cuộc sống ổn định, có người có thể chiếu cố mình. Đã rất mệt, cho nên Lăng Vũ không muốn bởi vì những cái đó mà lăn lộn.
Cho rằng Lam Phi sẽ không tuân thủ chữ tín cự tuyệt mình đi đón anh họ, lại không nghĩ đến thế nhưng sảng khoái đáp ứng rồi. Làm Bách Tiêu có chút phản ứng không kịp.
Đây có đúng là người kiêu ngạo gặp lúc trước ở trường không? Bất quá như vậy cũng tốt, đỡ phải phí một phen miệng lưỡi!
Đang nghe đến địa điểm cùng thời hạn, Bách Tiêu liền nhanh cầm áo khoác chạy đi. Mười lăm phút thời gian đã là đủ rồi.
Vọt tới dưới lầu, Bách Tiêu vội vẫy một chiếc xe taxi, nói cho tài xế địa chỉ, xe liền hướng đến chỗ kia.
Thời điểm Bách Tiêu tới, liền thấy Lăng Vũ uống say không còn biết gì nằm ở trên sô pha quán bar. Mà Lam Phi còn là vẻ mặt khó chịu ngồi ở một bên uống rượu. HunhHn786 Thấy Bách Tiêu xuất hiện, Lam Phi cũng không nói cái gì, chỉ là oán hận trừng mắt nhìn Bách Tiêu liền rời đi.
Không thể hiểu được nhìn thoáng qua Lam Phi rời đi, trên mặt kia tựa hồ viết "dục cầu không đạt" bốn chữ rất to, Bách Tiêu nhún vai.
Chỉ cần không tổn hại anh họ, quản ngươi lộ ra cái dạng biểu tình gì!
Quay lại, hướng về Lăng Vũ ngã trên sô pha.
Uống nhiều như vậy làm gì?
Bách Tiêu trong lòng nói thầm.
Cong lưng đem người nằm ở trên sô pha ôm lên, sau đó hắn đi ra khỏi quán bar.
Mà Bách Tiêu ôm Lăng Vũ rời khỏi, trong quán bar có hai tầm mắt đồng thời bắn về phía hai người. Một là người đàn ông cao lớn mặc tây trang màu đen mang kính râm, trong lòng ngực ôm con mèo đen. Bởi vì mang kính râm không nhìn ra giờ phút này hắn có biểu tình gì. Mà một người khác là người vừa mới cùng Lăng Vũ uống rượu ôn chuyện, Lăng Nặc. Hắn nhìn hai người rời đi, lộ ra một nụ cười ý vị không rõ.
Ôm Lăng Vũ đi ra khỏi quán bar, Bách Tiêu bất đắc dĩ nhìn người trong lòng ngực.
Thật không biết anh họ uống nhiều như vậy làm gì. Chẳng lẽ không biết cái dạng này ở bên ngoài thực dễ dàng bị trêu chọc, gặp một ít sói lòng mang ý xấu thì sao?
Hắn có chút cảm kích Lam Phi.
Nếu không phải Lam Phi ở bên cạnh, có lẽ hiện tại anh họ có khả năng bị người bất lương mang đi. Xem ra về sau không thể cho người này ở bên ngoài uống rượu. Lần này có Lam Phi, nếu là những người khác, thật không biết sẽ phát sinh cái gì?
Ôm Lăng Vũ, Bách Tiêu đi đến ven đường, giơ tay gọi xe taxi. Đem người say bất tỉnh nhân sự chậm rãi bỏ vào bên trong xe, sau đó chính mình cũng chui vào bên trong xe. Cùng tài xế nói địa chỉ, hắn liền ôm Lăng Vũ ôn nhu nhìn khuôn mặt.
Người này thật đúng là không biết chính mình có mị lực, cũng dám ở bên ngoài uống thành dáng vẻ này!
Thở dài một hơi, Bách Tiêu bất đắc dĩ nhìn Lăng Vũ ngủ, trong miệng khẽ nói một câu:
Em nên làm gì với anh bây giờ? Anh họ!
Xe tới dưới nhà bọn họ, Bách Tiêu lại nhẹ nhàng đem Lăng Vũ ôm xuống xe, sau đó thanh toán tiền xe liền đem Lăng Vũ chặn ngang ôm lên lầu.
Đi vào phòng, Bách Tiêu cũng không mở đèn, mà là đóng cửa lại, rồi trực tiếp đem Lăng Vũ ôm vào phòng. Nhẹ nhàng đem người trong lòng ngực đặt ở trên giường, sau đó đem chăn phủ lên người nằm trên giường.
Làm xong hết thảy, Bách Tiêu mới dừng lại, cúi đầu nhìn xuống. Nương theo ánh sáng ngoài cửa sổ tiến vào, Bách Tiêu thấy được khuôn mặt đỏ bừng rất là đáng yêu, làm người ta muốn đi cắn một ngụm. Mà Bách Tiêu cũng làm như vậy.
Nhẹ nhàng dùng đôi môi đụng vào mặt người ngủ say. Khuôn mặt nóng bỏng truyền lại độ ấm làm môi Bách Tiêu mấp máy. Sau đó hắn lại duỗi đầu lưỡi khẽ liếm một chút, cảm giác thật sự thực mỹ vị.
Liếm trong chốc lát, Bách Tiêu lại đem đôi môi chuyển dời đến môi người ngủ say. Bắt đầu khẽ liếm lên chậm rãi, Bách Tiêu từ ban đầu liếm đôi môi biến thành xâm nhập khoang miệng.
Mấy ngày này tưởng niệm toàn bộ vào giờ phút này bạo phát ra tới.
Bởi vì chính mình đã thông báo làm người này bắt đầu chậm rãi xa cách. Dù là cùng ở chung một mái nhà, người này cũng chỉ là nhàn nhạt nhìn mình một cái liền đem tầm mắt dời đi!
Cái này làm cho hắn thật không dễ chịu. Có khi thậm chí nghĩ mình lúc trước thông báo có phải là quá mức xúc động hay không, mới có thể tạo thành hình thức ở chung như hiện tại.
Nhưng hắn cũng không hối hận. Hắn biết nếu chính mình không thông báo, người này vĩnh viễn sẽ không biết tâm tư của hắn.
Hôn sâu người dưới thân, Bách Tiêu trong lòng có cảm giác chưa bao giờ có. Chỉ là hắn đang hôn nhập thần, người dưới thân lại phát ra một trận rên. Làm Bách Tiêu khẩn trương rời khỏi khoang miệng Lăng Vũ. Hắn sợ Lăng Vũ tỉnh lại, phát hiện hành vi hôn trộm, sau đó tâm ghen ghét đột nhiên sinh ra.
Nhưng chỉ nghe nghe người dưới thân mang theo khóc nức nở nói:
"Hiên... rất nhớ! Vì cái gì? Vì cái gì muốn đem tôi vứt bỏ? Vì cái gì Hiên? Híc híc... Hiên... Tôi rốt cuộc làm sai chỗ nào, sao nhẫn tâm đem tôi vứt bỏ... Nói cho tôi biết? Tôi rất muốn biết... híc híc... Hiên... Tôi rất nhớ Hiên... Tôi thật sự rất nhớ..."
Giọng thống khổ nói ra cái tên Hiên, mang theo nồng đậm tưởng niệm. Lời kia tức khắc giống như một đạo sấm sét bổ về phía ngực Bách Tiêu.
Hiên... Đó là ai? Nam hay nữ?
Bách Tiêu che lại ngực, vẻ mặt như bị thương nhìn người trên giường. Trong đầu nghĩ đến cái tên vừa rồi trong miệng người ngủ say thốt ra.
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ kính chiếu vào hai người nằm trên giường. Chỉ thấy một người ngủ đến thích ý duỗi thân mình.
Bách Tiêu đầu tiên từ trong giấc ngủ tỉnh lại, giơ tay xoa xoa hai mắt, sau đó mong lung phát hiện chính mình cũng không phải ở phòng mình. Hắn sửng sốt một chút giây, sau đó mới phản ứng lại đây chính là nơi nào.
Khi nhớ tới tối hôm qua phát sinh cái gì, Bách Tiêu mới chậm rãi lơi lỏng thân mình, sau đó nghiêng người nhìn Lăng Vũ bên cạnh. Trong mắt tràn đầy sủng nịch hạnh phúc, khóe miệng hắn còn có ý cười HunhHn786.
Không nghĩ tới mình thật sự có được người mình tha thiết ước mơ. Chỉ là chờ Vũ tỉnh lại sẽ là cái dạng biểu tình gì? Là chán ghét? Trốn tránh? Hay là... tiếp thu?
Chỉ là cái ý tưởng kia làm Bách Tiêu cười khổ một chút.
Sẽ tiếp thu sao? Cái này giống như có điểm không phù hợp thực tế!
Bất quá mặc kệ thế nào, hắn đều sẽ trước sau như một yêu quý người trước mắt. Bởi vì hiện tại người trước mắt không đơn giản chỉ là người hắn yêu, cũng là trách nhiệm của chính hắn.
Đôi tay để trên eo người còn ngủ say, sau đó Bách Tiêu đem mặt chôn ở cổ của người trong lòng ngực hắn, hít thật sâu một hơi.
Một mùi hương nhàn nhạt xông vào mũi Bách Tiêu, làm hắn giống mèo bị kích thích càng đem đầu chôn sâu vàm hõm cổ Lăng Vũ. Thích ý híp hai mắt, Bách Tiêu hưởng thụ giờ phút tốt đẹp.
Đang ngủ say, Lăng Vũ cảm thấy mình tựa hồ bị cái gì đè nặng, không cách chuyển động thân thể.
Trong phòng có người?
Cái ý niệm này tức khắc làm Lăng Vũ từ trong ngủ mơ tỉnh lại, sau đó muốn bò dậy lại phát hiện chính mình căn bản không nhúc nhích.
Toàn thân đều mềm như bông, loại cảm giác này làm Lăng Vũ có chút hoảng hốt. Lắc lắc đầu còn có chút mơ hồ, Lăng Vũ suy xét giờ phút này là cái tình huống gì.
Lăng Vũ hoảng hốt nhớ lại chuyện tối hôm qua.
Mình gặp anh họ Lăng Nặc sau mười năm không thấy. Sau đó hai người liền tìm một gốc thanh tĩnh uống rượu ôn chuyện. Thời điểm nói chuyện phiếm tựa hồ Tiểu Nặc ca nói đến Minh Hiên. Không muốn nhớ lại đoạn ký ức đau lòng khắc cốt ghi tâm, mình chỉ có thể không ngừng uống rượu, tránh cho Tiểu Nặc ca truy hỏi. Thực mau rượu đã thắng, mình liền bắt đầu ý thức mơ hồ, sau đó... Sau đó...
Sự tình sau đó căn bản Lăng Vũ nhớ không nổi. Nhìn bài trí trước mắt quen thuộc, Lăng Vũ biết mình hiện tại ở trong phòng của mình. Ý thức được chính mình cũng không phải ở một chỗ xa lạ, Lăng Vũ chậm rãi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Xem ra về sau mình vẫn không thể loạn uống rượu!
Lăng Vũ ở trong lòng cảnh báo cho chính mình. Thực mau Lăng Vũ liền ý thức được một vấn đề, đó chính là người đè nặng trên người chính là ai?
Chậm rãi chuyển động đầu, Lăng Vũ muốn nhìn xem rốt cuộc ai ghé vào trên người mình. Nhưng mà đập vào mắt lại là khuôn mặt non nớt của Bách Tiêu. Trên khuôn mặt kia còn treo nụ cười nhàn nhạt thỏa mãn.
Gương mặt đẹp trai. Khóe môi hơi hơi cong lên có một chút tinh nghịch. Lại bởi vì có một tầng ánh sáng bao phủ mà khiến cho khuôn mặt non nớt càng soái khí, càng thêm mê người!
Nhìn Bách Tiêu như vậy, đôi mắt Lăng Vũ không tự chủ lóe sáng. Đáy lòng có chút mềm mại.
Tiêu Tiêu thật quyến rũ!
Lăng Vũ trong lòng tán thưởng. Hai tròng mắt bởi vì tình cảnh trước mắt mà chậm rãi bắt đầu mê ly. Chỉ là thực mau Lăng Vũ liền khôi phục lại tâm trí. Lúc này hẳn là nên suy xét tình huống mà không phải đi thưởng thức thanh niên đẹp trai.
Bách Tiêu vì cái gì xuất hiện ở trong phòng mình, còn cùng mình ngủ chung? Hơn nữa... Hơn nữa... Vì cái gì trên người mình có loại đau nhức quen thuộc đã lâu chưa cảm thấy?
Trong đầu hiện lên một hình ảnh làm Lăng Vũ tức khắc ngồi dậy. Động tác mạnh mẽ lập tức liên lụy đến chỗ nào đó phía sau. Đau đớn làm Lăng Vũ nhăn mặt, nhe răng trợn mắt cảm thụ đau đớn, sắc mặt cũng trở nên xanh tím lên.
Đau đớn cùng với trên người dính nhớp làm Lăng Vũ lập tức minh bạch chuyện đã xảy ra. Giờ phút này Lăng Vũ không thể tin sự tình phát sinh ở trên người mình.
Tiêu Tiêu. Hắn sao lại có thể làm như vậy?
Lăng Vũ thống khổ nhắm mắt lại, nội tâm sông cuộn biển gầm.
Chúng ta sao lại có thể phát sinh quan hệ thể xác vi phạm luân lý như vậy?
Tiêu Tiêu, về sau anh nên như thế nào đối mặt với em? Chúng ta căn bản là không có khả năng! Vì cái gì em còn muốn kiên trì phần tình yêu không thể có này? Chẳng lẽ em không biết trên đời này không phải cái em muốn là có thể có được đâu? Còn có thật nhiều thứ em chưa từng trải nghiệm. Chờ em trải qua em sẽ còn giống như bây giờ kiên trì phần tình cảm ngây ngô này?
Lăng Vũ chua xót nghĩ.
Chưa trải qua lễ rửa tội của xã hội tàn khốc này, Tiêu Tiêu còn quá ngây ngô. Chỉ dựa vào xúc động tuổi thanh xuân mà đầu óc nóng lên lao vào. Chờ đến khi sự bốc đồng qua đi mọi thứ nguội lạnh, có lẽ khi đó mới có thể cảm thấy lúc trước mình ấu trĩ cỡ nào. Chính là đối với bản thân lại là tàn nhẫn như vậy!
Không dám tưởng tượng nữa, Lăng Vũ chỉ có thể thống khổ nhắm mắt lại.
Vốn đang hưởng thụ thời khác ấm áp, Bách Tiêu lại đột nhiên bị bừng tỉnh. Sau đó hắn liền nhìn thấy người vốn nằm ở trong lòng ngực mình, giờ phút này đã ngồi dậy. Nhìn người trước mắt bởi vì động tác mạnh mẽ mà lộ ra biểu tình thống khổ, Bách Tiêu trong lòng lập tức sinh ra áy náy.
Hắn biết chính mình tối hôm qua quá không khắc chế, cả đêm muốn rất nhiều lần.
Nhưng là lần đầu tiên có thể nếm trải, lại còn được mỹ vị, hắn căn bản không thể dừng lại. Cái loại cảm giác mỹ diệu tràn ngập nhấn chìm làm hắn không thể thoát ra, cho nên mới không ngừng chiếm lấy.
Hắn lăn lộn người dưới thân đến ngất xỉu mới nhịn xuống dục muốn bùng nổ. Gian nan lui ra, sau đó thỏa mãn ngã xuống giường bắt đầu tiến vào mộng đẹp.
Hiện tại Bách Tiêu rất là bất an nhìn Lăng Vũ. Hắn sợ Lăng Vũ tức giận sau đó rời xa mình. Hắn sợ Lăng Vũ không cho mình xuất hiện ở trước mặt, hắn sợ...
Nhưng dù như vậy, hẵn vẫn muốn gánh vác kết quả. Dù sao cũng là việc do mình làm ra, cho nên hắn cam nguyện tiếp thu trừng phạt. Chỉ là nếu Vũ muốn hắn rời đi, vậy hắn không có khả năng làm được. Bởi vì hiện tại hắn đã không bỏ xuống được nữa rồi.
Trong lòng trong mắt hắn tràn đầy hình ảnh Lăng Vũ. Muốn hắn rời đi, căn bản là khó hơn so với lên trời.
Tới gần người mặt đầy thống khổ, đôi tay để lên eo, đầu gối lên trên vai, Bách Tiêu dùng giọng đầy gợi cảm mà lại nhu thuận nói nhỏ vào tai Lăng Vũ.
"Vũ, tiếp nhận em không được sao? Em biết tối hôm qua quá xúc động, chưa qua đồng ý lại làm ra việc như vậy. Nhưng em căn bản không thể khống chế. Em đối với anh yêu say đắm, đã thâm nhập xương tủy. Em chỉ muốn yêu anh. Cho em một cơ hội được không? Để em bên cạnh anh!"
Bách Tiêu không giống dĩ vãng. Giọng nói thâm trầm cùng với lời lẽ lộ ra nồng đậm yêu thương, làm Lăng Vũ đắm chìm ở trong bi thống run rẩy thân thể.
Không thể không nói Lăng Vũ thật sự bị đả động. Mỗi thời mỗi khắc Lăng Vũ đều khát vọng có người ôm mình vào trong lòng, cảm thụ được sự che chở. Nhưng bản thân lại muốn trốn tránh ý nghĩ như vậy. Lăng Vũ sợ mình sẽ lại bị vứt bỏ, vì kỳ thật là người tâm lý yếu ớt.
Tuy rằng làm sát thủ mười năm, sinh hoạt rèn luyện thể chất thường xuyên, nhưng duy nhất không có được tôi luyện chính là tâm yếu ớt kia.
Lăng Vũ vẫn luôn lo lắng như vậy, lo lắng mình sẽ bị vứt bỏ, vẫn lo lắng mình sẽ lại trải qua đau đớn khắc cốt. Nhưng lại mơ tưởng bên cạnh có một người có thể chân chính tốt với mình, muốn được che chở.
Hai dòng suy nghĩ mâu thuẫn ở trong đầu va chạm, khiến cho Lăng Vũ bắt đầu mờ mịt, không biết chính mình nên theo bên nào.
Nhận tình yêu của thanh niên trước mắt, bản thân mình cũng tùy ý hưởng thụ loại che chở này. Hay là ngoan tuyệt xoay người sang chỗ khác, đối với tình yêu của Tiêu Tiêu làm như không thấy sao?
Lăng Vũ thống khổ lắc lắc đầu.
Không biết, thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ?
Rõ ràng Lăng Vũ có thể cảm giác được chính mình đang chậm rãi bị luân hãm ở trong tình yêu nồng đậm của Tiêu Tiêu. Cũng cảm giác được đối phương đem chính mình thành bảo bối che chở ở lòng bàn tay.
Nhìn người trước mắt bởi vì mình nói mà hoang mang không thôi, Bách Tiêu có chút không đành lòng ôm chặt người vào trong lòng ngực. Hắn biết người trong lòng mình đang rối rắm.
Tuy rằng hắn thực không muốn làm Vũ lâm vào hoang mang. Nhưng hắn cũng ích kỷ, hắn ích kỷ muốn nghe được đáp án, cho dù cái đáp án kia không phải thứ hắn muốn nghe. Bởi vì hắn chỉ muốn chính tai xác nhận tâm ý của người trong lòng ngực mình.
Bách Tiêu yên lặng chờ người trong lòng ngực cho đáp án. Thời điểm hắn cho rằng người trong lòng ngực sẽ vẫn luôn trầm mặc, bên tai lại vang lên một giọng nói khàn khàn.
"Em biết chính mình đang nói cái gì không? Nếu em có can đảm đem tình yêu nói ra, vậy em có can đảm gánh chịu hậu quả không? Đó cũng không phải là lời mà người chưa từng trải như em có thể nói. Thuận miệng nói ra, sau khi nói xong liền có thể coi như không phát sinh. Trong cái xã hội này tình yêu đồng giới căn bản là không được tiếp thu. Hơn nữa cha mẹ em cũng sẽ không đồng ý. Em có suy xét qua chưa? Em có chuẩn bị tốt để nghênh đón gian khổ phải gặp chưa?"
Lăng Vũ đem toàn bộ lời muốn nói ném cho người phía sau, cũng hy vọng đối phương minh bạch. Những lời này cũng không phải là tùy tiện nói loạn, là đã từng trả giá mới rút ra.
Lăng Vũ thừa nhận xác thật mình bị Tiêu Tiêu làm xúc động. Tâm cũng bắt đầu bị lay chuyển, Lăng Vũ biết đây là vì cái gì. Đây là dấu hiệu một người đối với một người khác động lòng.
Nhưng hiện tại vẫn muốn xác nhận, Lăng Vũ muốn cho người phía sau minh bạch chính mình hiện tại là đang nói loại chuyện nghiêm túc nào, mà không phải tùy tiện làm ồn ào. Bản thân đã không còn trẻ, cho nên Lăng Vũ không có nhiều tinh lực đi chơi trò tình yêu với những người trẻ tuổi. Lăng Vũ muốn có cuộc sống ổn định, có người có thể chiếu cố mình. Đã rất mệt, cho nên Lăng Vũ không muốn bởi vì những cái đó mà lăn lộn.
Tác giả :
Phong Nhã