Đại Thúc Ngộ Thượng Lang
Chương 252
Lâm Mộ Thiên thấy Nhiên Nghị liền vội vàng đi hướng khác, Nhiên Nghị nhướn mi nhìn thoáng qua bóng dáng nam nhân nặng nề rời đi, trong lòng thầm mắng nam nhân ngốc Lâm Mộ Thiên này thật sự là một chút tiến bộ cũng không có. Y nhìn thấy hắn chỉ biết trốn, hắn hừ lạnh một tiếng, phi thường khinh bỉ phản ứng của nam nhân.
Nhiên Nghị mới mặc kệ nam nhân tới nơi này đến tột cùng là làm cái gì, hắn thay đổi quần áo rồi lên xe của mình rời khỏi trường ngựa. Mỗi ngày hắn phải mất hơn mười hai tiếng để ứng phó với những người đó, nếu hôm nay không phải kẻ ngoài nghề kia cường ngạnh nói muốn tới trường ngựa nhìn xem hắn mới không muốn đến địa bàn của Thanh Dương. Con ma bệnh kia còn từng muốn giết hắn, hừ.
Nhiên Nghị chán đến chết ngồi ở trong xe, thật vất vả mới đuổi được mấy lão nhân này. Vốn hắn tính buổi tối đi tới phim trường kia tìm Thư Diệu, Thư Diệu lại bảo hắn đừng đi, nói là phim trường hiện tại rất nhiều người của Thanh Dương, nếu một mình hắn tới khẳng định xảy ra vấn đề. Nhiên Nghị cũng chỉ đành buông tha cho ý định tham quan, trên đường quay về biệt thự hắn lại nhìn thấy Lâm Mộ Thiên.
Nam nhân kia đứng ở ven đường chờ xe, Nhiên Nghị phân phó tài xế lái xe tới gần, Nhiên Nghị thủy chung cũng không lộ diện. Lái xe xuống xe mời nam nhân lên xe, nam nhân uyển chuyển cự tuyệt, điều này lại chọc cho Nhiên Nghị giận.
“Còn ‘mời’ cái gì mà ‘mời’, trực tiếp đem hắn ném lên xe.” Nhiên Nghị không kiên nhẫn nhíu mày, Lâm Mộ Thiên bị tài xế của Nhiên Nghị “mời” lên xe.
Nam nhân đứng ngồi không yên nhìn ngoài cửa sổ, thủy chung cũng không nói được một lời. Y và Nhiên Nghị không có gì để nói, y thầm nghĩ nhanh lên về nhà. Nhiên Nghị phát hiện dáng vẻ nam nhân thật khẩn trương, hắn cười nhạo hừ vài tiếng rồi không thèm quan tâm nam nhân nữa mà phân phó lái xe quay đầu.
Lâm Mộ Thiên không nghĩ tới Nhiên Nghị lại dẫn y tới nhà ăn, càng thêm không nghĩ tới đêm nay Nhiên Nghị lại mời y ăn cơm. Y không biết mục đích cụ thể của Nhiên Nghị, ngoại trừ khẩn trương cũng chỉ có khẩn trương.
Cho dù là ngồi ở trong nhà hàng siêu xa hoa, trước mặt bày ra thật nhiều món ngon nhưng nam nhân một chút cũng cao hứng không nổi. Y cũng không có khẩu vị gì, chỉ lễ phép ăn một hai miếng.
“Như thế nào? Sơn trân hải vị còn không hợp khẩu vị anh, tôi xem mệnh này của anh cũng chỉ có thể ăn chút ngũ cốc thô.” Nhiên Nghị mí mắt cũng chưa nâng một cái, cười nhạo nam nhân.
Lâm Mộ Thiên không có phản bác, chỉ là động tác trên tay hơi tạm dừng. Sắc mặt nam nhân nhìn không tốt lắm, nhưng nam nhân cũng không muốn cùng Nhiên Nghị tranh cãi, mà căn bản cũng không cần phải tranh cãi.
Nhiên Nghị tựa hồ nhớ tới gì đó, hắn dừng động tác trên tay, ngẩng đầu hỏi nam nhân: “Gần đây Lâm Việt có nói qua với anh tình hình gần đây của công ty hắn không?” Giọng điệu của hắn thật bất thiện làm cho nam nhân cảm thấy này không giống như là đang hỏi, mà là đang chất vấn.
Nam nhân thấp giọng trả lời: “Tôi không biết.” Hiện tại đại khái y đã biết, mục đích Nhiên Nghị “mời” y ăn cơm. Dù y biết, y cũng không có khả năng nói.
Ánh mắt đầy phiền chán của Nhiên Nghị đảo qua hai má nam nhân, hắn thật không hiểu được, nam nhân Lâm Mộ Thiên này đối với hắn chỉ biết lộ ra vẻ mặt này, mười hỏi chín không biết. Hắn nói mười câu nam nhân ngốc kia mới đáp lại một hai câu, nếu không sẽ chỉ “ừ”, không thì “ à ”, bằng không sẽ không trả lời, đây là loại thái độ gì?!!
Hắn bắt đầu hối hận đêm nay tại sao lại tự tìm mất mặt, muốn “mời” y tới ăn cơm. Sớm biết nam nhân sẽ là thái độ như vậy hắn nên mặc kệ, để nam nhân ở ven đường. (=..= ai mượn ca “mời”)
Bữa cơm này trong mắt Nhiên Nghị là hắn bố thí cho nam nhân, mà không phải mời nam nhân!
“Anh như thế nào phụ lòng tốt của người khác như vậy?” Nhiên Nghị nặng nề ném dao nĩa trong tay, tức giận trừng mắt nam nhân ngồi ở đối diện.
“Tôi không có……” Nam nhân nhỏ giọng trả lời.
“Anh có!” Nhiên Nghị tức giận, còn kém chút nữa là đập bàn. Nhìn thấy vai nam nhân run run, cơn giận từ trong tâm hắn càng tăng lên khó chịu, lập tức ngôn ngữ cũng trở nên càng thêm ác liệt: “Vừa rồi khi tôi muốn nói chuyện với anh, anh không nói, hiện tại nói thì có ích lợi gì, một chút hữu dụng cũng không có. Nam nhân uất ức sợ phiền phức giống anh tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy đấy, anh thật sự khiến em trai anh vẻ vang a!”
“……” Lâm Mộ Thiên hoàn toàn trầm mặc, y và Nhiên Nghị cùng nhau ăn cơm cũng đã dùng rất nhiều dũng khí của y rồi, y sớm nên nghĩ tới Nhiên Nghị sẽ nhục nhã y, y cũng không ôm bất kỳ kỳ vọng gì về việc Nhiên Nghị sẽ hảo hảo cùng y nói chuyện.
Y biết, Nhiên Nghị rất ghét y.
Bởi vì vị trí bọn họ đang ngồi ngăn cách với bên ngoài, xem như là một phòng riêng biệt. Người bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy bọn họ, cũng không có thể nghe được bọn họ nói cái gì.
Lo lắng bên ngoài có người, biểu tình Nhiên Nghị cũng thu liễm rất nhiều, hắn khó chịu uống một ngụm rượu đỏ, ánh mắt lại chưa từ trên mặt nam nhân dời đi. Nhìn thấy bộ dạng nam nhân cúi đầu tựa hồ không muốn nhìn hắn, Nhiên Nghị đã nghĩ tiến lên hảo hảo quất cho nam nhân ngu xuẩn kia mấy bạt tai.
Thẳng cho tới khi hai người ăn xong thì thôi, Lâm Mộ Thiên mới thấp giọng hỏi một câu: “Tôi…… khi nào thì tôi có thể trở về?” Hiện tại quyền tự chủ không ở trong tay y, Nhiên Nghị không mở miệng nên vô luận như thế nào y cũng đi không được.
Nhiên Nghị căn bản không thèm nhìn Lâm Mộ Thiên, Lâm Mộ Thiên càng sốt ruột, hắn lại càng không nói. Hắn xoa xoa miệng, châm chọc hỏi lại nam nhân: “Nghe nói lão tình nhân của anh giúp em trai anh một phen, còn để anh nhận quảng cáo cho trường ngựa của hắn. Hắn đối với anh thật đúng là không tồi, anh chuẩn bị dùng cái gì báo đáp hắn?”
“……”
Nhìn thấy nam nhân ánh mắt chấn động, vẻ mặt bất an, khóe miệng Nhiên Nghị nhếch lên cười nhạo ác liệt: “Vẫn là chuẩn bị dùng thân thể rách nát không đáng giá tiền kia của anh báo đáp hắn? Hửm? Như thế nào không trả lời tôi, chẳng lẽ anh còn thật sự chờ mong dùng thân thể báo đáp con ma bệnh kia?”
“Không phải……” Không phải, căn bản không phải Nhiên Nghị nói như vậy.
Lâm Mộ Thiên biết Thanh Dương giúp y, y tính hôm nay chuẩn bị hẹn Thanh Dương ra để cảm tạ sự hỗ trợ của Thanh Dương, tựa như bạn bè đơn giản tâm sự cùng ăn một bữa cơm vậy thôi. Y tuyệt đối không có ý tưởng không an phận nào cả, hơn nữa Thanh Dương tuyệt đối cũng sẽ không giống Nhiên Nghị nói như vậy. Nam nhân rất rõ, Thanh Dương không thích nam nhân.
Dù trước đây rất lâu Thanh Dương cũng từng có giường bạn là nam tính, nhưng so với đàn ông, Thanh Dương vẫn thích phụ nữ hơn.
Nhiên Nghị ác ý chửi xéo làm cho nam nhân có chút giận, nam nhân trì độn lần này rốt cục có phản ứng, y mất hứng nhíu mày. Nhiên Nghị nói y thì thôi đi, y có thể xem như cái gì cũng chưa nghe thấy, nhưng Thanh Dương thì khác, Thanh Dương giúp y rất nhiều, y không muốn nghe Nhiên Nghị nói xấu Thanh Dương, huống chi Nhiên Nghị cũng không có tư cách đi bêu xấu người khác.
“Thế nào? Giận?” Nhiên Nghị cười đến thật đáng giận, hắn đánh giá nam nhân một phen, không phải không có châm chọc mà nói: “Thiếu chút nữa đã quên, loại người giống anh ai đến cũng không cự tuyệt này, đem đóng gói lại đưa cho ma bệnh kia, hắn cũng không nhất định muốn.”
Sắc mặt nam nhân càng ngày càng trắng bệch.
Trong lòng Nhiên Nghị dâng lên một cỗ khoái cảm lăng nhục, hắn lại bất chấp không thèm suy nghĩ tiếp tục thương tổn nam nhân: “Nói như thế nào đi nữa thì ma bệnh kia vẫn ưa phụ nữ.”
“Tôi…… Tôi không ăn ……” Thức ăn trong tay nam nhân đều rớt ở trên bàn, y mất hứng lau miệng, cũng không quản Nhiên Nghị có phải giận hay không liền lập tức đứng lên đi ra ngoài, nhưng rất nhanh đã bị vệ sĩ Nhiên Nghị ngăn cản.
“Đừng ngăn cản hắn, dù sao hắn cũng chạy không được.” Nhiên Nghị ra lệnh, hắn cũng không tính tiếp tục bữa cơm này nữa, nhưng hắn tựa hồ không tính cứ như vậy buông tha nam nhân. Hắn sửa sang lại quần áo một chút, lúc đi qua bên cạnh nam nhân thì dừng lại, hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn nam nhân một cái: “Không ăn thì không ăn, dù sao mạng anh cứng cáp như vậy, có đói cũng không chết, đi theo tôi chớ để bị lạc.”
“Tôi không!” Nam nhân lập tức liền cự tuyệt, “Vừa rồi rất cám ơn cậu chiêu đãi, thời gian không còn sớm, tôi muốn đi về.”
Nhiên Nghị không kiên nhẫn bắt lấy quần áo trước ngực, túm nam nhân muốn đi trở lại. Hắn liếc mắt nhìn nam nhân một cái, ngữ khí không tốt cảnh cáo nói: “Nơi này là nơi công cộng, anh tốt nhất chớ chọc tôi giận.”
Lâm Mộ Thiên cảm thấy những lời này nên để mình nói mới đúng, nơi này là công cộng, cậu tốt nhất không cần xằng bậy……
“Tôi không biết là……. cậu hảo tâm…… Hảo tâm mời tôi ăn cơm.” Nam nhân ấp a ấp úng nói ra miệng.
Nhiên Nghị nhìn về phía nam nhân, ý vị thâm trường nở nụ cười: “Mới ăn một miếng cơm mà thôi, tôi như thế nào liền cảm thấy giác ngộ của anh đã nâng lên rất nhiều, đương nhiên không chỉ đơn giản ăn cơm như vậy.”
Nam nhân còn chưa kịp hoàn hồn, đã bị Nhiên Nghị túm lên xe. Nam nhân giãy dụa muốn chạy lại bị vệ sĩ đã qua huấn luyện của Nhiên Nghị đè lại. Nam nhân không thích cùng Nhiên Nghị ở riêng một chỗ, vì Nhiên Nghị sẽ luôn dùng các loại từ ngữ khó nghe vũ nhục nhân cách của y. Tuy rằng y không thể ngăn cản người khác nói như thế nào, nhưng ngay cả trốn y cũng trốn không xong. Thế lực Nhiên Nghị rất lớn, y không quyền không thế, không có biện pháp phản kháng Nhiên Nghị.
“Tôi không muốn cùng cậu…… Cùng cậu làm cái chuyện kia……” Nam nhân vẫn đang phản kháng, thân thể bị đè lại nhưng còn có thể nói chuyện. Y chắc là điên rồi, cư nhiên ở trước mặt vệ sĩ Nhiên Nghị nói ra lời như vậy.
Mọi chuyện đều phải trách Nhiên Nghị……
Nhiên Nghị luôn dùng loại phương pháp này bắt buộc y!
Y muốn giận, cũng không thể giận, bị vũ nhục như vậy, y vẫn muốn vì chính mình tranh thủ quyền lợi. Y không có năng lực thoát đi, nhưng y có thể phản kháng.
Tuy rằng phản kháng của y ở trong mắt Nhiên Nghị bé nhỏ không đáng kể, thậm chí có vẻ thật buồn cười……
Vệ sĩ Nhiên Nghị nghe được lời nam nhân nói, người người đều trở nên kinh ngạc lại không dám ra tiếng, người người đều cảm thấy quái dị. Một là thiếu gia bọn họ đổi khẩu vị chơi nam nhân thành thục, bằng không chính là nam nhân này đầu óc có bệnh nói năng bậy bạ. Nhưng người người đều cảm thấy khả năng thứ hai khá lớn, dù sao thiếu gia bọn họ chỉ ưa mỹ nữ ngoại quốc cao gầy.
“Anh câm miệng cho tôi, anh cũng không nhìn lại mình xem là thân phận gì, anh không có tư cách nói không với tôi.” Sắc mặt Nhiên Nghị lập tức trở nên khó coi, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân im lặng, trong đôi mắt ngạo nhân hiện lên hàn ý bất mãn: “Hơn nữa tôi có nói sẽ đối với anh làm cái gì sao? Anh ít tự cho là đúng đi!” Hắn phi thường khó chịu, thái độ nam nhân đã chọc giận hắn.
Dưới lời cảnh cáo nguy hiểm của Nhiên Nghị, nam nhân ủy khuất vẫn đành câm miệng ……
Trên đường, Nhiên Nghị tiếp một cuộc điện thoại, treo điện thoại sau, hắn bảo lái xe chuyển hướng. Xe vốn là hướng về phía nhà Lâm Mộ Thiên, đột nhiên liền thay đổi tuyến đường đi qua Tây khu.
Nhiên Nghị không có mang Lâm Mộ Thiên về nhà mà là dẫn tới một nơi xa lạ, hắn nói nơi này là một tiểu đảo cách nội thành rất xa, kia còn không bằng nói đó là một làng du lịch xa hoa.
“Cậu…… Cậu dẫn tôi tới nơi này làm cái gì? Cậu rốt cuộc…… Rốt cuộc muốn thế nào?” Nam nhân đứng ở trên thuyền. Y thật bất an, y thủy chung đoán không ra ý tưởng của Nhiên Nghị.
Tại loại địa phương trống trải lại ít người ở này, thời điểm khi đối mặt Nhiên Nghị, nam nhân ngay cả nói chuyện cũng trở nên vô lực.
Nơi này xung quanh đều là hồ, y muốn đi cũng không có biện pháp. Xe ở nơi này chỉ chuyên đưa đón du khách, nên ngay cả gọi xe tới cũng không được. Nam nhân khẩn trương nắm lấy lan can trên thuyền, nhìn thuyền chậm rãi cập bờ, có rất nhiều nhân viên tiếp đãi tây trang giày da đang chờ ở dưới. Loại phô trương này làm cho nam nhân nghi hoặc lại khẩn trương, y không biết Nhiên Nghị rốt cuộc muốn làm cái gì……
“Run run run, anh run cái gì mà run, có bệnh.” Nhiên Nghị nhìn nam nhân, trong mắt ngoại trừ khinh bỉ thì chính là khinh thường. Nam nhân Lâm Mộ Thiên này thật đúng là buồn cười, cũng không phải chưa thấy qua quen mặt, còn cố tình muốn lộ ra loại vẻ mặt này.
Cậu mới có bệnh……
Nam nhân sắc mặt trắng bệch, trong lòng vui hay không vui, miệng cũng không thể nói.
Nhiên Nghị đứng ở trên boong thuyền, nhìn tình huống xung quanh tiểu đảo. Khu vực này là làng du lịch xa hoa, rất nhiều nhân sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước đều đã tới nơi này nghỉ ngơi, này coi như là thánh địa nghĩ dưỡng cao cấp nhất của Tây khu.
Nhiên Nghị biết đây là địa bàn của Thanh Dương, nhưng bên chính phủ cấp trên muốn hắn thu khối đất này. Lần trước khối căn cứ phim trường kia của Thanh Dương không có thu hoạch được, lần này qua một cuộc hội nghị, mấy lão gia bên chính phủ muốn lấy nơi này vì nhìn trúng miếng đất này có thể kiếm được nhiều tiền. Hôm nay sau khi ở trường ngựa bàn bạc, vốn tính chuẩn bị tháng sau thực thi, nhưng chính phủ bên kia đột ngột thay đổi muốn thu nó trước, nên hắn rõ ràng liền trực tiếp qua đây. Đương nhiên hắn tới địa bàn của Thanh Dương cũng dẫn theo không ít vệ sĩ, trong ngoài đều có.
Nói như thế nào thì hắn lấy danh nghĩa nghỉ phép tới địa bàn của Thanh Dương tiêu khiển, nên cũng không ai dám động hắn đi. Dù sao đây là trong nước không phải nước ngoài, trên tay Thanh Dương lần này cũng không nắm nhược điểm của hắn.
Lúc mang nam nhân rời thuyền, Nhiên Nghị ngoắc gọi vệ sĩ qua, ở bên tai vệ sĩ phân phó vài câu, vệ sĩ đã đi phát thông điệp cho Thanh Dương. Mà Lâm Mộ Thiên từ đầu tới cuối đều không hiểu ra sao, tình huống hiện tại làm cho nam nhân có chút không rõ.
Nhiên Nghị rốt cuộc muốn thế nào?
Từ sau đêm đó, Nhiên Nghị vốn chưa từng xuất hiện ở trước mặt y, hiện tại vừa xuất hiện liền đưa y tới địa phương xa lạ như vậy, y tứ cố vô thân đứng ở bên cạnh Nhiên Nghị.
Lâm Việt không ở……
Thư Diệu không ở……
Vĩnh Trình cũng không ở……
Ở loại địa phương này nếu Nhiên Nghị làm gì y, y căn bản không có biện pháp phản kháng, bất quá lúc nãy Nhiên Nghị tỏ thái độ rõ ràng, nên vẫn khiến nam nhân buông lỏng. Nam nhân cảm thấy Nhiên Nghị đối với y không có hứng thú, thậm chí có thể nói là hèn mọn cùng chán ghét, vì Nhiên Nghị cho tới bây giờ cũng không lấy con mắt nhìn y, bằng không thì cười nhạo y.
Nhiên Nghị không kiên nhẫn đẩy nam nhân trong lòng tràn đầy nghi ngờ lên xe, nhìn thấy biểu tình ngu ngốc kia của nam nhân, hắn liền phiền, hắn không muốn nhìn thấy Lâm Mộ Thiên. (thật ko? =..=)
Nếu không phải muốn đem y đút no rồi nắm tới dùng làm quân bài, thì hắn căn bản sẽ không nghĩ mang theo nam nhân tới nơi này. Hôm nay lúc nhìn thấy nam nhân, hắn “mời” nam nhân ăn cơm, vốn chính là muốn hỏi tình huống bên Lâm Việt kia một chút, xem Lâm Việt có hành động gì mới không. Hắn không vội đối phó Lâm Việt, nhưng này cũng là chuyện sớm hay muộn.
Lúc đến được khách sạn thì đã là đêm khuya.
“Nơi này rốt cuộc là nơi nào?”
“Ma bệnh kia không với anh sao, làng du lịch xa hoa này là một trong những sản nghiệp ở Tây khu của hắn.” Nhiên Nghị không kiên nhẫn nói, bảo nam nhân xuống xe rồi mang nam nhân vào khách sạn nghỉ dưỡng xa hoa.
Lúc nghe thấy tên Thanh Dương, trong lòng nam nhân nổi lên gợn sóng……
Nhiên Nghị mới mặc kệ nam nhân tới nơi này đến tột cùng là làm cái gì, hắn thay đổi quần áo rồi lên xe của mình rời khỏi trường ngựa. Mỗi ngày hắn phải mất hơn mười hai tiếng để ứng phó với những người đó, nếu hôm nay không phải kẻ ngoài nghề kia cường ngạnh nói muốn tới trường ngựa nhìn xem hắn mới không muốn đến địa bàn của Thanh Dương. Con ma bệnh kia còn từng muốn giết hắn, hừ.
Nhiên Nghị chán đến chết ngồi ở trong xe, thật vất vả mới đuổi được mấy lão nhân này. Vốn hắn tính buổi tối đi tới phim trường kia tìm Thư Diệu, Thư Diệu lại bảo hắn đừng đi, nói là phim trường hiện tại rất nhiều người của Thanh Dương, nếu một mình hắn tới khẳng định xảy ra vấn đề. Nhiên Nghị cũng chỉ đành buông tha cho ý định tham quan, trên đường quay về biệt thự hắn lại nhìn thấy Lâm Mộ Thiên.
Nam nhân kia đứng ở ven đường chờ xe, Nhiên Nghị phân phó tài xế lái xe tới gần, Nhiên Nghị thủy chung cũng không lộ diện. Lái xe xuống xe mời nam nhân lên xe, nam nhân uyển chuyển cự tuyệt, điều này lại chọc cho Nhiên Nghị giận.
“Còn ‘mời’ cái gì mà ‘mời’, trực tiếp đem hắn ném lên xe.” Nhiên Nghị không kiên nhẫn nhíu mày, Lâm Mộ Thiên bị tài xế của Nhiên Nghị “mời” lên xe.
Nam nhân đứng ngồi không yên nhìn ngoài cửa sổ, thủy chung cũng không nói được một lời. Y và Nhiên Nghị không có gì để nói, y thầm nghĩ nhanh lên về nhà. Nhiên Nghị phát hiện dáng vẻ nam nhân thật khẩn trương, hắn cười nhạo hừ vài tiếng rồi không thèm quan tâm nam nhân nữa mà phân phó lái xe quay đầu.
Lâm Mộ Thiên không nghĩ tới Nhiên Nghị lại dẫn y tới nhà ăn, càng thêm không nghĩ tới đêm nay Nhiên Nghị lại mời y ăn cơm. Y không biết mục đích cụ thể của Nhiên Nghị, ngoại trừ khẩn trương cũng chỉ có khẩn trương.
Cho dù là ngồi ở trong nhà hàng siêu xa hoa, trước mặt bày ra thật nhiều món ngon nhưng nam nhân một chút cũng cao hứng không nổi. Y cũng không có khẩu vị gì, chỉ lễ phép ăn một hai miếng.
“Như thế nào? Sơn trân hải vị còn không hợp khẩu vị anh, tôi xem mệnh này của anh cũng chỉ có thể ăn chút ngũ cốc thô.” Nhiên Nghị mí mắt cũng chưa nâng một cái, cười nhạo nam nhân.
Lâm Mộ Thiên không có phản bác, chỉ là động tác trên tay hơi tạm dừng. Sắc mặt nam nhân nhìn không tốt lắm, nhưng nam nhân cũng không muốn cùng Nhiên Nghị tranh cãi, mà căn bản cũng không cần phải tranh cãi.
Nhiên Nghị tựa hồ nhớ tới gì đó, hắn dừng động tác trên tay, ngẩng đầu hỏi nam nhân: “Gần đây Lâm Việt có nói qua với anh tình hình gần đây của công ty hắn không?” Giọng điệu của hắn thật bất thiện làm cho nam nhân cảm thấy này không giống như là đang hỏi, mà là đang chất vấn.
Nam nhân thấp giọng trả lời: “Tôi không biết.” Hiện tại đại khái y đã biết, mục đích Nhiên Nghị “mời” y ăn cơm. Dù y biết, y cũng không có khả năng nói.
Ánh mắt đầy phiền chán của Nhiên Nghị đảo qua hai má nam nhân, hắn thật không hiểu được, nam nhân Lâm Mộ Thiên này đối với hắn chỉ biết lộ ra vẻ mặt này, mười hỏi chín không biết. Hắn nói mười câu nam nhân ngốc kia mới đáp lại một hai câu, nếu không sẽ chỉ “ừ”, không thì “ à ”, bằng không sẽ không trả lời, đây là loại thái độ gì?!!
Hắn bắt đầu hối hận đêm nay tại sao lại tự tìm mất mặt, muốn “mời” y tới ăn cơm. Sớm biết nam nhân sẽ là thái độ như vậy hắn nên mặc kệ, để nam nhân ở ven đường. (=..= ai mượn ca “mời”)
Bữa cơm này trong mắt Nhiên Nghị là hắn bố thí cho nam nhân, mà không phải mời nam nhân!
“Anh như thế nào phụ lòng tốt của người khác như vậy?” Nhiên Nghị nặng nề ném dao nĩa trong tay, tức giận trừng mắt nam nhân ngồi ở đối diện.
“Tôi không có……” Nam nhân nhỏ giọng trả lời.
“Anh có!” Nhiên Nghị tức giận, còn kém chút nữa là đập bàn. Nhìn thấy vai nam nhân run run, cơn giận từ trong tâm hắn càng tăng lên khó chịu, lập tức ngôn ngữ cũng trở nên càng thêm ác liệt: “Vừa rồi khi tôi muốn nói chuyện với anh, anh không nói, hiện tại nói thì có ích lợi gì, một chút hữu dụng cũng không có. Nam nhân uất ức sợ phiền phức giống anh tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy đấy, anh thật sự khiến em trai anh vẻ vang a!”
“……” Lâm Mộ Thiên hoàn toàn trầm mặc, y và Nhiên Nghị cùng nhau ăn cơm cũng đã dùng rất nhiều dũng khí của y rồi, y sớm nên nghĩ tới Nhiên Nghị sẽ nhục nhã y, y cũng không ôm bất kỳ kỳ vọng gì về việc Nhiên Nghị sẽ hảo hảo cùng y nói chuyện.
Y biết, Nhiên Nghị rất ghét y.
Bởi vì vị trí bọn họ đang ngồi ngăn cách với bên ngoài, xem như là một phòng riêng biệt. Người bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy bọn họ, cũng không có thể nghe được bọn họ nói cái gì.
Lo lắng bên ngoài có người, biểu tình Nhiên Nghị cũng thu liễm rất nhiều, hắn khó chịu uống một ngụm rượu đỏ, ánh mắt lại chưa từ trên mặt nam nhân dời đi. Nhìn thấy bộ dạng nam nhân cúi đầu tựa hồ không muốn nhìn hắn, Nhiên Nghị đã nghĩ tiến lên hảo hảo quất cho nam nhân ngu xuẩn kia mấy bạt tai.
Thẳng cho tới khi hai người ăn xong thì thôi, Lâm Mộ Thiên mới thấp giọng hỏi một câu: “Tôi…… khi nào thì tôi có thể trở về?” Hiện tại quyền tự chủ không ở trong tay y, Nhiên Nghị không mở miệng nên vô luận như thế nào y cũng đi không được.
Nhiên Nghị căn bản không thèm nhìn Lâm Mộ Thiên, Lâm Mộ Thiên càng sốt ruột, hắn lại càng không nói. Hắn xoa xoa miệng, châm chọc hỏi lại nam nhân: “Nghe nói lão tình nhân của anh giúp em trai anh một phen, còn để anh nhận quảng cáo cho trường ngựa của hắn. Hắn đối với anh thật đúng là không tồi, anh chuẩn bị dùng cái gì báo đáp hắn?”
“……”
Nhìn thấy nam nhân ánh mắt chấn động, vẻ mặt bất an, khóe miệng Nhiên Nghị nhếch lên cười nhạo ác liệt: “Vẫn là chuẩn bị dùng thân thể rách nát không đáng giá tiền kia của anh báo đáp hắn? Hửm? Như thế nào không trả lời tôi, chẳng lẽ anh còn thật sự chờ mong dùng thân thể báo đáp con ma bệnh kia?”
“Không phải……” Không phải, căn bản không phải Nhiên Nghị nói như vậy.
Lâm Mộ Thiên biết Thanh Dương giúp y, y tính hôm nay chuẩn bị hẹn Thanh Dương ra để cảm tạ sự hỗ trợ của Thanh Dương, tựa như bạn bè đơn giản tâm sự cùng ăn một bữa cơm vậy thôi. Y tuyệt đối không có ý tưởng không an phận nào cả, hơn nữa Thanh Dương tuyệt đối cũng sẽ không giống Nhiên Nghị nói như vậy. Nam nhân rất rõ, Thanh Dương không thích nam nhân.
Dù trước đây rất lâu Thanh Dương cũng từng có giường bạn là nam tính, nhưng so với đàn ông, Thanh Dương vẫn thích phụ nữ hơn.
Nhiên Nghị ác ý chửi xéo làm cho nam nhân có chút giận, nam nhân trì độn lần này rốt cục có phản ứng, y mất hứng nhíu mày. Nhiên Nghị nói y thì thôi đi, y có thể xem như cái gì cũng chưa nghe thấy, nhưng Thanh Dương thì khác, Thanh Dương giúp y rất nhiều, y không muốn nghe Nhiên Nghị nói xấu Thanh Dương, huống chi Nhiên Nghị cũng không có tư cách đi bêu xấu người khác.
“Thế nào? Giận?” Nhiên Nghị cười đến thật đáng giận, hắn đánh giá nam nhân một phen, không phải không có châm chọc mà nói: “Thiếu chút nữa đã quên, loại người giống anh ai đến cũng không cự tuyệt này, đem đóng gói lại đưa cho ma bệnh kia, hắn cũng không nhất định muốn.”
Sắc mặt nam nhân càng ngày càng trắng bệch.
Trong lòng Nhiên Nghị dâng lên một cỗ khoái cảm lăng nhục, hắn lại bất chấp không thèm suy nghĩ tiếp tục thương tổn nam nhân: “Nói như thế nào đi nữa thì ma bệnh kia vẫn ưa phụ nữ.”
“Tôi…… Tôi không ăn ……” Thức ăn trong tay nam nhân đều rớt ở trên bàn, y mất hứng lau miệng, cũng không quản Nhiên Nghị có phải giận hay không liền lập tức đứng lên đi ra ngoài, nhưng rất nhanh đã bị vệ sĩ Nhiên Nghị ngăn cản.
“Đừng ngăn cản hắn, dù sao hắn cũng chạy không được.” Nhiên Nghị ra lệnh, hắn cũng không tính tiếp tục bữa cơm này nữa, nhưng hắn tựa hồ không tính cứ như vậy buông tha nam nhân. Hắn sửa sang lại quần áo một chút, lúc đi qua bên cạnh nam nhân thì dừng lại, hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn nam nhân một cái: “Không ăn thì không ăn, dù sao mạng anh cứng cáp như vậy, có đói cũng không chết, đi theo tôi chớ để bị lạc.”
“Tôi không!” Nam nhân lập tức liền cự tuyệt, “Vừa rồi rất cám ơn cậu chiêu đãi, thời gian không còn sớm, tôi muốn đi về.”
Nhiên Nghị không kiên nhẫn bắt lấy quần áo trước ngực, túm nam nhân muốn đi trở lại. Hắn liếc mắt nhìn nam nhân một cái, ngữ khí không tốt cảnh cáo nói: “Nơi này là nơi công cộng, anh tốt nhất chớ chọc tôi giận.”
Lâm Mộ Thiên cảm thấy những lời này nên để mình nói mới đúng, nơi này là công cộng, cậu tốt nhất không cần xằng bậy……
“Tôi không biết là……. cậu hảo tâm…… Hảo tâm mời tôi ăn cơm.” Nam nhân ấp a ấp úng nói ra miệng.
Nhiên Nghị nhìn về phía nam nhân, ý vị thâm trường nở nụ cười: “Mới ăn một miếng cơm mà thôi, tôi như thế nào liền cảm thấy giác ngộ của anh đã nâng lên rất nhiều, đương nhiên không chỉ đơn giản ăn cơm như vậy.”
Nam nhân còn chưa kịp hoàn hồn, đã bị Nhiên Nghị túm lên xe. Nam nhân giãy dụa muốn chạy lại bị vệ sĩ đã qua huấn luyện của Nhiên Nghị đè lại. Nam nhân không thích cùng Nhiên Nghị ở riêng một chỗ, vì Nhiên Nghị sẽ luôn dùng các loại từ ngữ khó nghe vũ nhục nhân cách của y. Tuy rằng y không thể ngăn cản người khác nói như thế nào, nhưng ngay cả trốn y cũng trốn không xong. Thế lực Nhiên Nghị rất lớn, y không quyền không thế, không có biện pháp phản kháng Nhiên Nghị.
“Tôi không muốn cùng cậu…… Cùng cậu làm cái chuyện kia……” Nam nhân vẫn đang phản kháng, thân thể bị đè lại nhưng còn có thể nói chuyện. Y chắc là điên rồi, cư nhiên ở trước mặt vệ sĩ Nhiên Nghị nói ra lời như vậy.
Mọi chuyện đều phải trách Nhiên Nghị……
Nhiên Nghị luôn dùng loại phương pháp này bắt buộc y!
Y muốn giận, cũng không thể giận, bị vũ nhục như vậy, y vẫn muốn vì chính mình tranh thủ quyền lợi. Y không có năng lực thoát đi, nhưng y có thể phản kháng.
Tuy rằng phản kháng của y ở trong mắt Nhiên Nghị bé nhỏ không đáng kể, thậm chí có vẻ thật buồn cười……
Vệ sĩ Nhiên Nghị nghe được lời nam nhân nói, người người đều trở nên kinh ngạc lại không dám ra tiếng, người người đều cảm thấy quái dị. Một là thiếu gia bọn họ đổi khẩu vị chơi nam nhân thành thục, bằng không chính là nam nhân này đầu óc có bệnh nói năng bậy bạ. Nhưng người người đều cảm thấy khả năng thứ hai khá lớn, dù sao thiếu gia bọn họ chỉ ưa mỹ nữ ngoại quốc cao gầy.
“Anh câm miệng cho tôi, anh cũng không nhìn lại mình xem là thân phận gì, anh không có tư cách nói không với tôi.” Sắc mặt Nhiên Nghị lập tức trở nên khó coi, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân im lặng, trong đôi mắt ngạo nhân hiện lên hàn ý bất mãn: “Hơn nữa tôi có nói sẽ đối với anh làm cái gì sao? Anh ít tự cho là đúng đi!” Hắn phi thường khó chịu, thái độ nam nhân đã chọc giận hắn.
Dưới lời cảnh cáo nguy hiểm của Nhiên Nghị, nam nhân ủy khuất vẫn đành câm miệng ……
Trên đường, Nhiên Nghị tiếp một cuộc điện thoại, treo điện thoại sau, hắn bảo lái xe chuyển hướng. Xe vốn là hướng về phía nhà Lâm Mộ Thiên, đột nhiên liền thay đổi tuyến đường đi qua Tây khu.
Nhiên Nghị không có mang Lâm Mộ Thiên về nhà mà là dẫn tới một nơi xa lạ, hắn nói nơi này là một tiểu đảo cách nội thành rất xa, kia còn không bằng nói đó là một làng du lịch xa hoa.
“Cậu…… Cậu dẫn tôi tới nơi này làm cái gì? Cậu rốt cuộc…… Rốt cuộc muốn thế nào?” Nam nhân đứng ở trên thuyền. Y thật bất an, y thủy chung đoán không ra ý tưởng của Nhiên Nghị.
Tại loại địa phương trống trải lại ít người ở này, thời điểm khi đối mặt Nhiên Nghị, nam nhân ngay cả nói chuyện cũng trở nên vô lực.
Nơi này xung quanh đều là hồ, y muốn đi cũng không có biện pháp. Xe ở nơi này chỉ chuyên đưa đón du khách, nên ngay cả gọi xe tới cũng không được. Nam nhân khẩn trương nắm lấy lan can trên thuyền, nhìn thuyền chậm rãi cập bờ, có rất nhiều nhân viên tiếp đãi tây trang giày da đang chờ ở dưới. Loại phô trương này làm cho nam nhân nghi hoặc lại khẩn trương, y không biết Nhiên Nghị rốt cuộc muốn làm cái gì……
“Run run run, anh run cái gì mà run, có bệnh.” Nhiên Nghị nhìn nam nhân, trong mắt ngoại trừ khinh bỉ thì chính là khinh thường. Nam nhân Lâm Mộ Thiên này thật đúng là buồn cười, cũng không phải chưa thấy qua quen mặt, còn cố tình muốn lộ ra loại vẻ mặt này.
Cậu mới có bệnh……
Nam nhân sắc mặt trắng bệch, trong lòng vui hay không vui, miệng cũng không thể nói.
Nhiên Nghị đứng ở trên boong thuyền, nhìn tình huống xung quanh tiểu đảo. Khu vực này là làng du lịch xa hoa, rất nhiều nhân sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước đều đã tới nơi này nghỉ ngơi, này coi như là thánh địa nghĩ dưỡng cao cấp nhất của Tây khu.
Nhiên Nghị biết đây là địa bàn của Thanh Dương, nhưng bên chính phủ cấp trên muốn hắn thu khối đất này. Lần trước khối căn cứ phim trường kia của Thanh Dương không có thu hoạch được, lần này qua một cuộc hội nghị, mấy lão gia bên chính phủ muốn lấy nơi này vì nhìn trúng miếng đất này có thể kiếm được nhiều tiền. Hôm nay sau khi ở trường ngựa bàn bạc, vốn tính chuẩn bị tháng sau thực thi, nhưng chính phủ bên kia đột ngột thay đổi muốn thu nó trước, nên hắn rõ ràng liền trực tiếp qua đây. Đương nhiên hắn tới địa bàn của Thanh Dương cũng dẫn theo không ít vệ sĩ, trong ngoài đều có.
Nói như thế nào thì hắn lấy danh nghĩa nghỉ phép tới địa bàn của Thanh Dương tiêu khiển, nên cũng không ai dám động hắn đi. Dù sao đây là trong nước không phải nước ngoài, trên tay Thanh Dương lần này cũng không nắm nhược điểm của hắn.
Lúc mang nam nhân rời thuyền, Nhiên Nghị ngoắc gọi vệ sĩ qua, ở bên tai vệ sĩ phân phó vài câu, vệ sĩ đã đi phát thông điệp cho Thanh Dương. Mà Lâm Mộ Thiên từ đầu tới cuối đều không hiểu ra sao, tình huống hiện tại làm cho nam nhân có chút không rõ.
Nhiên Nghị rốt cuộc muốn thế nào?
Từ sau đêm đó, Nhiên Nghị vốn chưa từng xuất hiện ở trước mặt y, hiện tại vừa xuất hiện liền đưa y tới địa phương xa lạ như vậy, y tứ cố vô thân đứng ở bên cạnh Nhiên Nghị.
Lâm Việt không ở……
Thư Diệu không ở……
Vĩnh Trình cũng không ở……
Ở loại địa phương này nếu Nhiên Nghị làm gì y, y căn bản không có biện pháp phản kháng, bất quá lúc nãy Nhiên Nghị tỏ thái độ rõ ràng, nên vẫn khiến nam nhân buông lỏng. Nam nhân cảm thấy Nhiên Nghị đối với y không có hứng thú, thậm chí có thể nói là hèn mọn cùng chán ghét, vì Nhiên Nghị cho tới bây giờ cũng không lấy con mắt nhìn y, bằng không thì cười nhạo y.
Nhiên Nghị không kiên nhẫn đẩy nam nhân trong lòng tràn đầy nghi ngờ lên xe, nhìn thấy biểu tình ngu ngốc kia của nam nhân, hắn liền phiền, hắn không muốn nhìn thấy Lâm Mộ Thiên. (thật ko? =..=)
Nếu không phải muốn đem y đút no rồi nắm tới dùng làm quân bài, thì hắn căn bản sẽ không nghĩ mang theo nam nhân tới nơi này. Hôm nay lúc nhìn thấy nam nhân, hắn “mời” nam nhân ăn cơm, vốn chính là muốn hỏi tình huống bên Lâm Việt kia một chút, xem Lâm Việt có hành động gì mới không. Hắn không vội đối phó Lâm Việt, nhưng này cũng là chuyện sớm hay muộn.
Lúc đến được khách sạn thì đã là đêm khuya.
“Nơi này rốt cuộc là nơi nào?”
“Ma bệnh kia không với anh sao, làng du lịch xa hoa này là một trong những sản nghiệp ở Tây khu của hắn.” Nhiên Nghị không kiên nhẫn nói, bảo nam nhân xuống xe rồi mang nam nhân vào khách sạn nghỉ dưỡng xa hoa.
Lúc nghe thấy tên Thanh Dương, trong lòng nam nhân nổi lên gợn sóng……
Tác giả :
Mặc Kỳ Lân