Đại Thúc Ngộ Thượng Lang
Chương 208
Lâm Mộ Thiên không kịp phản ứng, đối mặt với câu hỏi của Vĩnh Trình y có chút mờ mịt, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể đưa ra câu trả lời thuyết phục. Nam nhân há miệng, hơi mấp máy môi nhưng lại không nói được gì.
Vĩnh Trình cũng không buộc y trả lời nữa, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt do dự bất an của nam nhân, trong lòng cũng có cảm giác nói không nên lời. Vĩnh Trình hy vọng y có thể đáp ứng, nhưng y lại không nói lời nào, câu trả lời thuyết phục nào cũng không có.
Y cũng không biết nên như thế nào mở miệng hỏi mối quan hệ không thể tưởng tượng của Vĩnh Trình và Tâm Nghi kia, có lẽ là lo lắng, có lẽ là sợ hãi sau khi biết sẽ bị thất vọng.
“Cậu đã kết hôn rồi, cậu nên nuôi nấng còn mình cho tốt đi, về phần chúng ta……” Lâm Mộ Thiên nhặt quần áo dưới đất lên, y gian nan nói, “Loại quan hệ này của chúng ta có vẻ chấm dứt sớm một chút vẫn tốt hơn, đối với con của cậu không công bằng.”
Nếu Vĩnh Trình và Tâm Nghi thật sự đã kết hôn, nói sao đi nữa Lâm Mộ Thiên cũng muốn vì đứa nhỏ kia chấm dứt việc lui tới với Vĩnh Trình. Dù trước đó y không có trốn Vĩnh Trình, nhưng sau này có thể y thật sự sẽ trốn Vĩnh Trình.
“Anh đang nói bậy bạ gì đó?” Vĩnh Trình từ sau lưng ôm lấy y, cảm thấy lời nam nhân nói có chút kỳ quái.
Lâm Mộ Thiên quay đầu lại, thật nghi hoặc: “Đứa nhỏ trong bụng Tâm Nghi…… Chẳng lẽ không phải của cậu?”
“Đứa nhỏ của người đàn bà kia sao có thể là của tôi, cho dù trước kia tôi đã cùng ả làm, nhưng tôi không có lưu nòi giống của tôi cho ả.” Vĩnh Trình hèn mọn cười, không thừa nhận sự tồn tại của đứa nhỏ kia. Hắn chán ghét người đàn bà Tâm Nghi kia dùng đứa nhỏ làm vũ khí, đến chỗ chú hắn cầu xin chủ trì công đạo, còn khiến hắn mang vết đen lớn như vậy. Đứa nhỏ kia căn bản không phải của hắn, hắn chưa bao giờ cho rằng người đàn bà kia sẽ tuân thủ nữ tắc.
Vĩnh Trình dám khẳng định, đứa nhỏ kia tuyệt đối không phải của mình!
“Vậy hai người còn chưa kết hôn?” Lâm Mộ Thiên buông đầu xuống, nắm quần áo ở trong tay, tựa hồ đang chờ Vĩnh Trình trả lời.
“Không có.” nhắc tới người đàn bà kia, Vĩnh Trình cũng rất phiền.
“……”
“Thật sự không có.” Giọng Vĩnh Trình lộ ra vài tia lo lắng, hắn nói với nam nhân, “Chú tôi đúng là đã nói qua với tôi chuyện anh bảo tôi cùng cô ta, nhưng tôi cự tuyệt, chú tôi cũng tôn trọng ý kiến của tôi.”
Kia vì sao Tâm Nghi còn có thể đi theo cậu đến đây…… (ta cũng đang théc méc >”<)
Y không có hỏi ra miệng.
Vĩnh Trình ôm thắt lưng y, vây lấy dục vọng xụi lơ giữa hai chân y, liếm hôn sau ót nam nhân rồi thản nhiên hỏi: “Anh đang ghen sao?” Hắn cảm giác được bả vai nam nhân nhẹ nhàng run một cái.
“Không……” Lâm Mộ Thiên tâm tình phức tạp, y đẩy tay Vĩnh Trình ra sau đó tự mặc quần áo vào.
Vĩnh Trình tựa vào đầu giường nhìn y, rút một điếu thuốc, buồn bực rút mấy hơi. Hắn nhìn nam nhân trong chốc lát mới nói: “Tôi không hy vọng anh lại bị người nào khác ngoài tôi chạm vào, tôi biết hiện tại anh cùng một chỗ với Lâm Việt, anh chuyển ra ngoài đi.” ( Beta: nó nói cứ như là bố của thúc ấy -_ -) (editor: mấy ba công tên nào cũng muốn làm bố với ô nội của mấy thúc thôi à =.,=)
Ánh lửa nơi tàn thuốc mơ hồ chiếu sáng khuôn mặt anh tuấn của Vĩnh Trình, làn khói đang bị thiêu đốt, khói bụi nhẹ nhàng rơi. Làn khói kia nhẹ nhàng chậm rãi lượn lờ ở xung quanh, giống như sương mù mông lung.
Lâm Mộ Thiên vẫn không trả lời, chỉ tỏ vẻ phải rời khỏi đây. Sau khi Vĩnh Trình thong thả mặc quần áo lại thì đưa Lâm Mộ Thiên rời khỏi sòng bạc. Tối đó Lâm Mộ Thiên báo với Thanh Dương phải rời đi trước, nhưng di động Lâm Việt vẫn gọi không thông. Vĩnh Trình muốn ở cùng y nhưng y cự tuyệt, y mệt chết đi, muốn nghỉ ngơi thật tốt.
Không còn cách nào khác, Vĩnh Trình chỉ đành để lại cách liên lạc cho y liền rời đi, trước khi đi còn hướng y muốn hôn.
Trong biệt thự trống rỗng một mảnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng Lâm Mộ Thiên tắm rửa, tí tách tí tách, tiếng giọt nước rơi có vẻ rõ ràng lại nặng nề. Đêm đó Lâm Việt không có trở về, Thư Diệu cũng vì chuyện công ty quá bận nên cũng không trở về.
……
Lúc Lâm Việt từ sòng bạc về tới nhà thì đã là buổi sáng hôm sau, trước đó hắn có gọi điện thoại nói với lâm Mộ Thiên, biết Lâm Mộ Thiên về nhà hắn mới yên tâm.
Tín hiệu trong sòng bạc không tốt, hắn không thể nhận được tín hiệu, mà đêm qua An Lâm cũng bám hắn cả một đêm. Lúc từ sòng bạc đi ra, Lâm Việt gọi điện thoại cho người đại diện của An Lâm, tỏ vẻ sẽ tiếp tục ký hợp đồng mười năm, cũng bảo An Lâm tự quay về công ty ký hợp đồng.
Sau khi giải quyết An Lâm, hắn liền vội vàng gấp gáp trở về. Ngay khi nhìn thấy nam nhân ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị đi ra ngoài quay quảng cáo, hắn mới hoàn toàn yên lòng.
“Tôi đi quay phim, hôm nay tôi bắt đầu đi làm lại, bên đoàn phim không có biện pháp đợi được nữa.” Lâm Mộ Thiên nói hành trình của mình với Lâm Việt, “Cậu chơi mệt rồi thì hảo hảo nghỉ ngơi.”
Y dặn dò Lâm Việt, dù sao Lâm Việt vẫn là em trai y. Lâm Việt cũng hiểu ý nam nhân, không có ngăn cản y rời đi. Lâm Mộ Thiên cũng biết bộ phim không thể trì hoãn nữa, nếu không công ty Lâm Việt cũng sẽ bị bên hùn vốn khởi tố.
Lần này Lâm Việt phái năm vệ sĩ cao lớn phụ trách bảo vệ an toàn của Lâm Mộ Thiên, trải qua lần trước bị bắt cóc, Lâm Mộ Thiên cũng không cự tuyệt ý tốt của Lâm Việt. Y đi quay phim, toàn tâm đều đặt trong khi diễn, tuy lúc quay phải đối mặt người phụ nữ An Lâm kia nhưng y còn có thể chịu đựng được. Ở trường quay ngoại trừ quay phim ra, y đều không để ý tới mấy chuyện bát quái.
Ngày hôm sau, Lâm Mộ Thiên lại bay trở về thành phố S (= Shanghai = Thượng Hải? o.O), vì hôm nay là ngày giỗ ba ba y. Y đến mộ từ rất sớm, đem hoa tươi mua đến đặt ở trước bia mộ. Bia mộ rất sạch sẽ, không có dấu vết đốt tiền giấy, thật hiển nhiên Lâm Việt chưa có tới qua. Lâm Mộ Thiên đợi thật lâu cũng không thấy bóng dáng Lâm Việt, y cảm thấy trái tim băng giá.
Lâm Việt thật sự tuyệt tình như vậy sao……
Tuy Lâm Mộ Thiên từng có rất nhiều thiết tưởng, nhưng từ đáy lòng y vẫn ôm hi vọng với Lâm Việt. Y thật sự hy vọng, em trai y có thể đến bái tế người cha đã mất của mình một lần.
Từ khi ba mất đến giờ Lâm Việt chưa từng đến mộ bái tế cha. Nhìn ảnh chụp trên bia mộ, lòng Lâm Mộ Thiên lên men.
“Ba, Lâm Việt nó…… năm nay nó cũng bề bộn nhiều việc, công ty còn có rất nhiều chuyện phải xử lý cho nên nó đi không được, không có biện pháp đến gặp ba, ba trăm ngàn lần không nên trách nó.” Lâm Mộ Thiên đứng ở trước mộ một mình thương tiếc cha. Cha mẹ bọn họ hợp táng cùng một chỗ, hàng năm y đều tới nơi này tảo mộ, mỗi lần y đều thay Lâm Việt tìm các loại lý do thoái thác.
Trong lòng y vẫn hy vọng Lâm Việt có thể đến, nhưng chờ đến chờ đi thân ảnh quen thuộc kia vẫn không có xuất hiện, cuối cùng Lâm Việt vẫn không tới, điều này cho thấy Lâm Việt vẫn chưa tha thứ cho ba……
Lâm Mộ Thiên không thể ngăn cản em trai oán hận, y rời nghĩa trang với sự hộ tống của các vệ sĩ, không thể phủ nhận Lâm Việt lần này không tới, y thật thất vọng, rất khó qua.
Ngày hôm qua đoàn phim quay suốt một ngày hoàn thành tiết mục của ba ngày, đạo diễn cũng phi thường vừa lòng, cho nhân viên vừa khởi công không lâu cùng các diễn viên hai ngày nghỉ.
Hai ngày này, Vĩnh Trình và Thư Diệu điện thoại cho y không ngừng, mỗi ngày lúc ăn cơm hai người kia đều sẽ gọi điện thoại cho y, còn thường xuyên gọi đến cùng lúc, nhưng nam nhân đều không ngại phiền tiếp nghe.
Đến cuối cùng, vì không ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi bình thường của y, người đại diện vụng trộm tắt điện thoại y đi, ngay cả người đại diện cũng cảm thấy y trải qua quá mệt mỏi, cũng không nhẫn tâm.
Sau khi Lâm Mộ Thiên tảo mộ trở về đã gọi điện thoại cho Lâm Việt.
“Anh hai hả?”
“ Ừ, là tôi.” Lâm Mộ Thiên suy nghĩ làm thế nào để mở miệng.
“Giờ em đang họp ở công ty, tối nay em gọi điện thoại cho anh, anh ngoan ngoãn ở nhà chờ em, em bận xong sẽ trở về.” ở bên kia Lâm Việt có tiếng thảo luận.
“Chờ một chút, hôm nay vì sao cậu không tới……” Lâm Mộ Thiên vừa hỏi ra miệng, Lâm Việt liền ngắt điện thoại.
Lâm Mộ Thiên ngồi ở trong xe, trong tay gắt gao ôm điện thoại, phân phó lái xe: “Tài xế, phiền cậu quay đầu, bây giờ đi Đông khu.” Y nhắm mắt lại, không có biện pháp, lần này là Lâm Việt “bức” y đưa ra lựa chọn.
Xe dừng lại ở trước trung tâm môi giới nhà đất sa hoa nhất Đông khu.
Lâm Mộ Thiên được nữ nhân viên môi giới cẩn thận giới thiệu nhìn trúng một căn, diện tích không lớn nhưng địa thế rất tốt, hơn nữa trang hoàng, đồ điện trong nhà đều mới tinh đầy đủ hết. Quan trọng là căn nhà này có giá cả phải chăng nhất ở nơi này, nam nhân không có nhiều tiền nhưng vẫn muốn mua nhà, y gần như đã dùng hết thù lao quay phim lần này.
“Tiên sinh, thủ tục sang tay ngài toàn bộ đã đầy đủ hết, căn nhà này đã thuộc tài sản cá nhân của ngài, ngài tùy thời có thể vào ở nhà mới.” Nữ nhân viên môi giới nhiệt tình đem giấy tờ đưa cho y.
Lâm Mộ Thiên dùng toàn bộ buổi chiều làm xong thủ tục sang tay, đây là quyết định can đảm nhất mà y đưa ra trong vòng mấy năm qua. Y muốn từ biệt thự của Lâm Việt chuyển ra, chuyện này cùng với đề nghị ngày đó của Vĩnh Trình không có gì liên quan, chỉ vì thái độ Lâm Việt khiến y thật thất vọng. Mà đối với Thư Diệu, y tin Thư Diệu sẽ hiểu cho y, y thầm muốn yên lặng sống một mình mà thôi, cũng không phải muốn chạy trốn ai. Lần này y quyết định tiền trảm hậu tấu……
Vĩnh Trình cũng không buộc y trả lời nữa, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt do dự bất an của nam nhân, trong lòng cũng có cảm giác nói không nên lời. Vĩnh Trình hy vọng y có thể đáp ứng, nhưng y lại không nói lời nào, câu trả lời thuyết phục nào cũng không có.
Y cũng không biết nên như thế nào mở miệng hỏi mối quan hệ không thể tưởng tượng của Vĩnh Trình và Tâm Nghi kia, có lẽ là lo lắng, có lẽ là sợ hãi sau khi biết sẽ bị thất vọng.
“Cậu đã kết hôn rồi, cậu nên nuôi nấng còn mình cho tốt đi, về phần chúng ta……” Lâm Mộ Thiên nhặt quần áo dưới đất lên, y gian nan nói, “Loại quan hệ này của chúng ta có vẻ chấm dứt sớm một chút vẫn tốt hơn, đối với con của cậu không công bằng.”
Nếu Vĩnh Trình và Tâm Nghi thật sự đã kết hôn, nói sao đi nữa Lâm Mộ Thiên cũng muốn vì đứa nhỏ kia chấm dứt việc lui tới với Vĩnh Trình. Dù trước đó y không có trốn Vĩnh Trình, nhưng sau này có thể y thật sự sẽ trốn Vĩnh Trình.
“Anh đang nói bậy bạ gì đó?” Vĩnh Trình từ sau lưng ôm lấy y, cảm thấy lời nam nhân nói có chút kỳ quái.
Lâm Mộ Thiên quay đầu lại, thật nghi hoặc: “Đứa nhỏ trong bụng Tâm Nghi…… Chẳng lẽ không phải của cậu?”
“Đứa nhỏ của người đàn bà kia sao có thể là của tôi, cho dù trước kia tôi đã cùng ả làm, nhưng tôi không có lưu nòi giống của tôi cho ả.” Vĩnh Trình hèn mọn cười, không thừa nhận sự tồn tại của đứa nhỏ kia. Hắn chán ghét người đàn bà Tâm Nghi kia dùng đứa nhỏ làm vũ khí, đến chỗ chú hắn cầu xin chủ trì công đạo, còn khiến hắn mang vết đen lớn như vậy. Đứa nhỏ kia căn bản không phải của hắn, hắn chưa bao giờ cho rằng người đàn bà kia sẽ tuân thủ nữ tắc.
Vĩnh Trình dám khẳng định, đứa nhỏ kia tuyệt đối không phải của mình!
“Vậy hai người còn chưa kết hôn?” Lâm Mộ Thiên buông đầu xuống, nắm quần áo ở trong tay, tựa hồ đang chờ Vĩnh Trình trả lời.
“Không có.” nhắc tới người đàn bà kia, Vĩnh Trình cũng rất phiền.
“……”
“Thật sự không có.” Giọng Vĩnh Trình lộ ra vài tia lo lắng, hắn nói với nam nhân, “Chú tôi đúng là đã nói qua với tôi chuyện anh bảo tôi cùng cô ta, nhưng tôi cự tuyệt, chú tôi cũng tôn trọng ý kiến của tôi.”
Kia vì sao Tâm Nghi còn có thể đi theo cậu đến đây…… (ta cũng đang théc méc >”<)
Y không có hỏi ra miệng.
Vĩnh Trình ôm thắt lưng y, vây lấy dục vọng xụi lơ giữa hai chân y, liếm hôn sau ót nam nhân rồi thản nhiên hỏi: “Anh đang ghen sao?” Hắn cảm giác được bả vai nam nhân nhẹ nhàng run một cái.
“Không……” Lâm Mộ Thiên tâm tình phức tạp, y đẩy tay Vĩnh Trình ra sau đó tự mặc quần áo vào.
Vĩnh Trình tựa vào đầu giường nhìn y, rút một điếu thuốc, buồn bực rút mấy hơi. Hắn nhìn nam nhân trong chốc lát mới nói: “Tôi không hy vọng anh lại bị người nào khác ngoài tôi chạm vào, tôi biết hiện tại anh cùng một chỗ với Lâm Việt, anh chuyển ra ngoài đi.” ( Beta: nó nói cứ như là bố của thúc ấy -_ -) (editor: mấy ba công tên nào cũng muốn làm bố với ô nội của mấy thúc thôi à =.,=)
Ánh lửa nơi tàn thuốc mơ hồ chiếu sáng khuôn mặt anh tuấn của Vĩnh Trình, làn khói đang bị thiêu đốt, khói bụi nhẹ nhàng rơi. Làn khói kia nhẹ nhàng chậm rãi lượn lờ ở xung quanh, giống như sương mù mông lung.
Lâm Mộ Thiên vẫn không trả lời, chỉ tỏ vẻ phải rời khỏi đây. Sau khi Vĩnh Trình thong thả mặc quần áo lại thì đưa Lâm Mộ Thiên rời khỏi sòng bạc. Tối đó Lâm Mộ Thiên báo với Thanh Dương phải rời đi trước, nhưng di động Lâm Việt vẫn gọi không thông. Vĩnh Trình muốn ở cùng y nhưng y cự tuyệt, y mệt chết đi, muốn nghỉ ngơi thật tốt.
Không còn cách nào khác, Vĩnh Trình chỉ đành để lại cách liên lạc cho y liền rời đi, trước khi đi còn hướng y muốn hôn.
Trong biệt thự trống rỗng một mảnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng Lâm Mộ Thiên tắm rửa, tí tách tí tách, tiếng giọt nước rơi có vẻ rõ ràng lại nặng nề. Đêm đó Lâm Việt không có trở về, Thư Diệu cũng vì chuyện công ty quá bận nên cũng không trở về.
……
Lúc Lâm Việt từ sòng bạc về tới nhà thì đã là buổi sáng hôm sau, trước đó hắn có gọi điện thoại nói với lâm Mộ Thiên, biết Lâm Mộ Thiên về nhà hắn mới yên tâm.
Tín hiệu trong sòng bạc không tốt, hắn không thể nhận được tín hiệu, mà đêm qua An Lâm cũng bám hắn cả một đêm. Lúc từ sòng bạc đi ra, Lâm Việt gọi điện thoại cho người đại diện của An Lâm, tỏ vẻ sẽ tiếp tục ký hợp đồng mười năm, cũng bảo An Lâm tự quay về công ty ký hợp đồng.
Sau khi giải quyết An Lâm, hắn liền vội vàng gấp gáp trở về. Ngay khi nhìn thấy nam nhân ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị đi ra ngoài quay quảng cáo, hắn mới hoàn toàn yên lòng.
“Tôi đi quay phim, hôm nay tôi bắt đầu đi làm lại, bên đoàn phim không có biện pháp đợi được nữa.” Lâm Mộ Thiên nói hành trình của mình với Lâm Việt, “Cậu chơi mệt rồi thì hảo hảo nghỉ ngơi.”
Y dặn dò Lâm Việt, dù sao Lâm Việt vẫn là em trai y. Lâm Việt cũng hiểu ý nam nhân, không có ngăn cản y rời đi. Lâm Mộ Thiên cũng biết bộ phim không thể trì hoãn nữa, nếu không công ty Lâm Việt cũng sẽ bị bên hùn vốn khởi tố.
Lần này Lâm Việt phái năm vệ sĩ cao lớn phụ trách bảo vệ an toàn của Lâm Mộ Thiên, trải qua lần trước bị bắt cóc, Lâm Mộ Thiên cũng không cự tuyệt ý tốt của Lâm Việt. Y đi quay phim, toàn tâm đều đặt trong khi diễn, tuy lúc quay phải đối mặt người phụ nữ An Lâm kia nhưng y còn có thể chịu đựng được. Ở trường quay ngoại trừ quay phim ra, y đều không để ý tới mấy chuyện bát quái.
Ngày hôm sau, Lâm Mộ Thiên lại bay trở về thành phố S (= Shanghai = Thượng Hải? o.O), vì hôm nay là ngày giỗ ba ba y. Y đến mộ từ rất sớm, đem hoa tươi mua đến đặt ở trước bia mộ. Bia mộ rất sạch sẽ, không có dấu vết đốt tiền giấy, thật hiển nhiên Lâm Việt chưa có tới qua. Lâm Mộ Thiên đợi thật lâu cũng không thấy bóng dáng Lâm Việt, y cảm thấy trái tim băng giá.
Lâm Việt thật sự tuyệt tình như vậy sao……
Tuy Lâm Mộ Thiên từng có rất nhiều thiết tưởng, nhưng từ đáy lòng y vẫn ôm hi vọng với Lâm Việt. Y thật sự hy vọng, em trai y có thể đến bái tế người cha đã mất của mình một lần.
Từ khi ba mất đến giờ Lâm Việt chưa từng đến mộ bái tế cha. Nhìn ảnh chụp trên bia mộ, lòng Lâm Mộ Thiên lên men.
“Ba, Lâm Việt nó…… năm nay nó cũng bề bộn nhiều việc, công ty còn có rất nhiều chuyện phải xử lý cho nên nó đi không được, không có biện pháp đến gặp ba, ba trăm ngàn lần không nên trách nó.” Lâm Mộ Thiên đứng ở trước mộ một mình thương tiếc cha. Cha mẹ bọn họ hợp táng cùng một chỗ, hàng năm y đều tới nơi này tảo mộ, mỗi lần y đều thay Lâm Việt tìm các loại lý do thoái thác.
Trong lòng y vẫn hy vọng Lâm Việt có thể đến, nhưng chờ đến chờ đi thân ảnh quen thuộc kia vẫn không có xuất hiện, cuối cùng Lâm Việt vẫn không tới, điều này cho thấy Lâm Việt vẫn chưa tha thứ cho ba……
Lâm Mộ Thiên không thể ngăn cản em trai oán hận, y rời nghĩa trang với sự hộ tống của các vệ sĩ, không thể phủ nhận Lâm Việt lần này không tới, y thật thất vọng, rất khó qua.
Ngày hôm qua đoàn phim quay suốt một ngày hoàn thành tiết mục của ba ngày, đạo diễn cũng phi thường vừa lòng, cho nhân viên vừa khởi công không lâu cùng các diễn viên hai ngày nghỉ.
Hai ngày này, Vĩnh Trình và Thư Diệu điện thoại cho y không ngừng, mỗi ngày lúc ăn cơm hai người kia đều sẽ gọi điện thoại cho y, còn thường xuyên gọi đến cùng lúc, nhưng nam nhân đều không ngại phiền tiếp nghe.
Đến cuối cùng, vì không ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi bình thường của y, người đại diện vụng trộm tắt điện thoại y đi, ngay cả người đại diện cũng cảm thấy y trải qua quá mệt mỏi, cũng không nhẫn tâm.
Sau khi Lâm Mộ Thiên tảo mộ trở về đã gọi điện thoại cho Lâm Việt.
“Anh hai hả?”
“ Ừ, là tôi.” Lâm Mộ Thiên suy nghĩ làm thế nào để mở miệng.
“Giờ em đang họp ở công ty, tối nay em gọi điện thoại cho anh, anh ngoan ngoãn ở nhà chờ em, em bận xong sẽ trở về.” ở bên kia Lâm Việt có tiếng thảo luận.
“Chờ một chút, hôm nay vì sao cậu không tới……” Lâm Mộ Thiên vừa hỏi ra miệng, Lâm Việt liền ngắt điện thoại.
Lâm Mộ Thiên ngồi ở trong xe, trong tay gắt gao ôm điện thoại, phân phó lái xe: “Tài xế, phiền cậu quay đầu, bây giờ đi Đông khu.” Y nhắm mắt lại, không có biện pháp, lần này là Lâm Việt “bức” y đưa ra lựa chọn.
Xe dừng lại ở trước trung tâm môi giới nhà đất sa hoa nhất Đông khu.
Lâm Mộ Thiên được nữ nhân viên môi giới cẩn thận giới thiệu nhìn trúng một căn, diện tích không lớn nhưng địa thế rất tốt, hơn nữa trang hoàng, đồ điện trong nhà đều mới tinh đầy đủ hết. Quan trọng là căn nhà này có giá cả phải chăng nhất ở nơi này, nam nhân không có nhiều tiền nhưng vẫn muốn mua nhà, y gần như đã dùng hết thù lao quay phim lần này.
“Tiên sinh, thủ tục sang tay ngài toàn bộ đã đầy đủ hết, căn nhà này đã thuộc tài sản cá nhân của ngài, ngài tùy thời có thể vào ở nhà mới.” Nữ nhân viên môi giới nhiệt tình đem giấy tờ đưa cho y.
Lâm Mộ Thiên dùng toàn bộ buổi chiều làm xong thủ tục sang tay, đây là quyết định can đảm nhất mà y đưa ra trong vòng mấy năm qua. Y muốn từ biệt thự của Lâm Việt chuyển ra, chuyện này cùng với đề nghị ngày đó của Vĩnh Trình không có gì liên quan, chỉ vì thái độ Lâm Việt khiến y thật thất vọng. Mà đối với Thư Diệu, y tin Thư Diệu sẽ hiểu cho y, y thầm muốn yên lặng sống một mình mà thôi, cũng không phải muốn chạy trốn ai. Lần này y quyết định tiền trảm hậu tấu……
Tác giả :
Mặc Kỳ Lân