Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)
Chương 75: Vì sao?
Phản ứng đầu tiên của Hướng Nam là vớ lấy một thử gì đó đập về phía người kia.
Người nọ kêu “Au” một tiếng, Hướng Nam kinh ngạc: “Thường Triết?!”
“Hóa ra Hướng Nam vẫn còn nhớ có một người như tôi sao?
Lời nói lạnh lùng, Hướng Nam bò lên chạy đi bật đèn. Cả phòng bừng sáng, Hướng Nam thấy Thường Triết ngồi bệt dưới đất, nhớ đến chuyện trong siêu thị lúc trước, có chút khó tin nói: “Cậu theo dõi tôi?!”
Thường Triết bị Hướng Nam đập vào đầu liếc y một cái rồi ngồi xuống sofa.
Hướng Nam đi qua định xem thử xem y có bị làm sao không, thế nhưng thấy vẻ mặt uất giận của y, bước chân đi đến trước ghế sofa lại từ từ lùi lại.
Hành động đề phòng này của Hướng Nam làm Thường Triết vốn đã bực bội càng thêm giận dữ.
“Cậu có làm sao…”
“Còn chưa chết.”
Lời Thường Triết làm cho Hướng Nam đang rất thân thiện quan tâm không biết nên làm sao.
Cuối cùng, y nói: “Tôi không phải cố ý.”
Đột nhiên bị người ta đẩy vào trong căn phòng tối đen, đột nhiên bị người ta bịt miệng, dù có là ai thì phản ứng đầu tiên cũng sẽ là vậy.
“Anh chuyển ra ngoài sao?”
Thường Triết đột nhiên hỏi vậy, Hướng Nam lúc đầu hơi ngớ người, sau đó đáp: “Phải.”
“Vậy công việc trong trường thì sao?”
“Trên thực tế, tôi hiện tại không làm việc trong trường nữa.”
“Anh là nói thời gian hơn một tháng nay, anh chuyển ra ngoài ở, ngay cả công việc cũng đổi sao?”
Khác với Thường Triết bảo bối bình thường vẫn tiếp xúc.
Thường Triết trước mặt lớn tiếng gào, không chỉ kinh ngạc, mà còn cáu kỉnh.
Hướng Nam thấy y vừa không yên vừa kích động, cảm thấy y có chút không đúng, hỏi y: “Cậu làm sao vậy?”
“Tôi làm sao vậy?” Thường Triết bảo bối thái độ ác liệt, lớn giọng: “TÔI RẤT ỔN!”
Hướng Nam cả người mệt mỏi.
Y thấy Thường Triết như vậy, càng không muốn nhiều lời với y.
“Nếu rất ổn…” Hướng Nam đi đến cạnh cửa: “Bây giờ cũng muộn rồi, tôi thấy cậu có nên…”
Cửa mở ra, ý đuổi người rõ rành rành.
Hướng Nam như vậy, Thường Triết bảo bối không cách nào tiếp nhận nổi.
Thường Triết cảm thấy mọi chuyện không nên như thế này.
Y cảm thấy Hướng Nam nên ngoan ngoãn giải thích với y.
Giải thích vì sao lúc ở siêu thị giả bộ không nhận ra y.
Giải thích vì sao đột nhiên chuyển đến đây, đổi công việc khác.
Giải thích vì sao cả một buổi chiều, thậm chí cả một buổi tối đều ở bên cạnh Cao Hạo.
Thế nhưng lúc này, Hướng Nam chỉ đứng ở cửa, chờ đến lúc có thể thành công đuổi y đi.
Sự coi thường và xem nhẹ y của Hướng Nam (Thường Triết bảo bối tự nhận) làm lửa giận trong lòng y triệt để phun trào.
“Hôm nay lúc ở siêu thị anh thấy tôi thì như gặp ôn dịch, tôi cũng bỏ qua.” Y đứng lên: “Từ chiều hôm nay, tôi vẫn luôn đi theo anh cho đến lúc này, chưa ăn miếng cơm uống miếng nước nào, anh vừa gặp đã đánh tôi, tôi cũng bỏ qua. Thứ tôi muốn biết anh không giải thích, canh ba nửa đêm anh còn chỉ muốn lập tức đuổi tôi ra ngoài. Anh đối xử với tôi như vậy sao?”
Hướng Nam thật sự rất mệt.
Không được nghỉ ngơi khiến y trở nên cáu kỉnh.
Hướng Nam nhíu mày: “Nếu không, cậu cảm thấy tôi nên làm cái gì?”
“Làm cái gì?” Thường Triết bảo bối giận dữ gào lên: “Nhẽ nào anh thật sự không quan tâm đến cảm nhận của tôi sao?”
“Vậy cậu có quan tâm đến cảm nhận của tôi sao?”
Hướng Nam bực bội gào lên một câu thật sự làm Thường Triết bất ngờ.
Cuối cùng, Hướng Nam thu lại sự tức giận nói với Thường Triết: “Chỗ tôi không có thứ cậu muốn. Không coi cậu là trung tâm, không có dùng trăm cách để lấy lòng, không có gặp dịp thì chơi. Nếu cậu thật sự thấy không thuận mắt…”
Hướng Nam ngẩng đầu nhìn vào cặp mắt xanh lam lạnh lẽo kia: “Mời cậu trân trọng thời gian quý báu của mình, rời khỏi chỗ này, có được không?”
Thường Triết sau đó thực sự đi mất.
Y tự thấy dựa vào những ưu việt của bản thân trước nay chưa từng bị đối xử như vậy, chạy đến một quán bar quen mua rượu.
Nhân viên pha chế ở quầy thấy y liều mạng uống rượu, gõ gõ quầy bar, lại gần y: “Sao vậy? Bị kích thích sao?”
“Kích thích quá lớn!”
Thường Triết bảo bối trong lòng uất ức, lớn tiếng: “Đổi việc sau lưng tôi, gạt tôi chuyển nhà. Tôi không trách anh ta thay đổi thất thường, anh ta lại chê tôi vướng mắt anh ta!”
“Anh ta bảo tôi không quan tâm để cảm nhận của anh ta. CMN canh ba nửa đêm mới về nhà, vừa gặp mặt thì đạp tôi một cái, anh ta có quan tâm đến cảm nhận của tôi sao?”
“Cậu yêu cô ấy sao?”
Thường Triết nghe vậy hơi ngẩn ra, lập tức cao giọng: “Đương nhiên không phải!”
“Là người yêu?”
Thường Triết nhớ tới thái độ đối với y vừa rồi của Hướng Nam, chẳng gật đầu cũng chẳng lắc đầu.
Nhân viên pha chế thấy y như vậy, hỏi y: “Hai người có quan hệ không?”
“Đương nhiên là có.”
Đây là phản ứng đầu tiên của Thường Triết bảo bối.
“Quan hệ gì? Tình một đêm sao?”
Không phải như vậy.
Thường Triết nhíu mày.
Nhân viên pha chế thấy y có phản ứng như vậy, cảm giác đầu tiên là không biết y hôm nay đứt mất cái gân nào.
Nhân viên pha chế giật giật khóe miệng, vừa định khuyên, không ngờ có ai đấy đột nhiên vỗ vai Thường Triết.
Thường Triết vừa quay đầu lại lập tức bị người ta hôn lấy.
Đột nhiên có mỹ nữ sà vào lòng, Thường Triệt không những không từ chối, còn rất vui vẻ hưởng thụ.
Đầu lưỡi linh hoạt đáp lại sự trêu chọc của đối phương. Tay y rất tự giác sờ lên eo đối phương theo đường cong cơ thể vuốt xuống cái mông căng tròn của đối phương.
Sau một nụ hôn sâu, cô gái kia vỗ mặt Thường Triết, nhỏ giọng quyến rũ: “Anh đẹp trai của em hôm nay làm sao vậy? Tâm trạng không tốt sao?”
“Đúng vậy.”
Thường Triết cầm lấy bàn tay đặt trên mặt mình của cô để bên môi khẽ hôn, bộ dạng đáng thương nhíu mày hỏi cô: “Anh đáng thương như vậy, tối này em có bằng lòng dành thời gian an ủi anh không?”
Cô gái kia cười.
Cô lại gần bên tai Thường Triết nói cái gì đó, sau đó nhét một chiếc thẻ vào trog túi áo y.
Biết thứ đối phương nhét vào là chìa khóa phòng khách sạn, lông mày Thường Triết liền nhướn cao.
Cuối cùng, cô gái kia tặng y một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, lưu luyến không nỡ rồi rời đi.
Cô gái kia vừa đi, Thường Triết liền lôi chiếc thẻ phòng kia ra, thuận tay vứt lên quầy bar.
“Cậu đi không?”
Người nhân viên pha chế kia hỏi.
Thường Triết giật giật khóe miệng, nói: “Không biết, phải xem tâm trạng thế nào.”
Cô gái kia là người lúc trước y quen trong quán bar này.
Hai người có chơi đùa với nhau mấy lần.
Thế nên, cũng coi như “quen”.
“Không cần xem xét, cậu cứ đi đi.”
Nhân viên pha chế thu lại mấy chiếc cốc của những người khách đã thanh toán, cầm chiếc khăn lau vết rượu chỗ quầy bar bên cạnh Thường Triết, nói: “Còn về người cậu vừa nói, tuy tôi chưa từng gặp qua, có điều tôi thấy cậu nên nhanh rời xa cô ấy đi.”
“Vì sao?”
Trong lòng Thường Triết nghĩ: Nhẽ nào cậu ta (nhân viên pha chế) cảm thấy y (Hướng Nam) không xứng với người vạn người mê như y (Thường Triết)?
“Cô gái đó có hay thay đổi thất thường không tôi không rõ.” Nhân viên pha chế nói với y: “Có điều…”
Nhân viên pha chế đẩy chiếc chìa khóa kia đến trước mặt Thường Triết, gõ gõ, nói: “Cậu luôn như thế, có người đứng đắn nào lại yêu cậu chứ?”
Thường Triết sau đó uống say.
Nhân viên pha chế theo địa chỉ y nhắc tới lúc nói chuyện mà đưa Thường Triết say xỉn về nhà Hướng Nam.
Lúc này Hướng Nam đã tắm rửa xong xuôi, đi ngủ rồi.
Thường Triết lại đột nhiên “giá đáo”, hơn nữa còn say rượu, Hướng Nam thật sự vừa bực bội vừa bất đắc dĩ.
Sau khi tiễn nhân viên pha chế kia về, Hướng Nam cầm khăn ướt vào phòng lau mặt cho Thường Triết, kéo chăn lên đắp cho y.
Y thấy Thường Triết hai mắt nhắm nghiền không động đậy gì, cho rằng y đã ngủ rồi, liền lấy một bộ chăn đệm cũ từ trong tủ đồ ra.
Hướng Nam định tối nay ngủ tạm ở sofa trong phòng khách.
Không ngờ vừa định đi ra, Thường Triết đột nhiên ngồi dậy.
“Anh đi đâu vậy?”
Thường Triết gọi thực lớn tiếng.
Hướng Nam cho rằng y say rượu rồi lên cơn, sợ y làm ảnh hưởng đến hàng xóm bên cạnh, vội vàng leo lên giường lại gần y khuyên y không nên làm loạn.
Thường Triết bảo bối không để ý Hướng Nam, một chân đạp chăn ra.
Y nghiêng nghiêng ngả ngả bò dậy, giống như nói với Hướng Nam, mà cũng như đang tự nói với chính mình: “Chê tôi… Tôi đi.”
“Có phải say đến ngốc không vậy?” Hướng Nam thấy bộ dạng giận dỗi kia của Thường Triết, kéo y trở lại giường.
Cuối cùng, Thường Triết liếc đống chăn đệm cũ của Hướng Nam, vùng thoát ra khỏi tay Hướng Nam, lại bò dậy.
Hướng Nam coi như sợ y rồi, giữ y lại, hỏi: “Cậu rốt cục làm sao vậy?”
Hướng Nam sau đó bị y ôm chặt lấy.
Hai người cứ ép sát vào nhau như vậy nằm trên giường.
Đối với Thường Triết người đầy mùi rượu, vùi đầu vào lòng y, thi thoảng lại cựa quậy đánh thức y dậy, Hướng Nam cảm thấy vừa tức giận vừa bất lực.
Hướng Nam sau đó trực tiếp không ngủ nữa.
Y chờ thực lâu, một mực chờ đến lúc Thường Triết hoàn toàn không còn động đậy nữa, y mới nhẹ nhàng thoát ra, định ngồi dậy.
Thế nhưng vừa mới khẽ ngọ nguậy, Thường Triết đang ngủ lập tức tỉnh lại.
Cánh tay Thường Triết quấn lấy Hướng Nam.
Người y càng vùi sâu vào trong lòng Hướng Nam.
Không trốn thoát được, lông mày Hướng Nam khẽ nhíu lại.
Hướng Nam đang nghĩ nên đợi Thường Triết ngủ thật sâu rồi thử lại một lần nữa, ai ngờ…
“Đại thúc… Anh biết vì sao hôm nay tôi giận như vậy không?”
Thường Triết vốn đã chìm vào giấc ngủ đột nhiên mở miệng, Hướng Nam có chút ngẩn người.
Cuối cùng, Hướng Nam nhỏ giọng: “Vì sao?”
Thường Triết không trả lời y.
Hường Nam đợi rất lâu, thấy y không có phản ứng gì, nhẹ nhàng thoát ra. Lúc này mới phát hiện Thường Triết đã thật sự ngủ rồi.
Người nọ kêu “Au” một tiếng, Hướng Nam kinh ngạc: “Thường Triết?!”
“Hóa ra Hướng Nam vẫn còn nhớ có một người như tôi sao?
Lời nói lạnh lùng, Hướng Nam bò lên chạy đi bật đèn. Cả phòng bừng sáng, Hướng Nam thấy Thường Triết ngồi bệt dưới đất, nhớ đến chuyện trong siêu thị lúc trước, có chút khó tin nói: “Cậu theo dõi tôi?!”
Thường Triết bị Hướng Nam đập vào đầu liếc y một cái rồi ngồi xuống sofa.
Hướng Nam đi qua định xem thử xem y có bị làm sao không, thế nhưng thấy vẻ mặt uất giận của y, bước chân đi đến trước ghế sofa lại từ từ lùi lại.
Hành động đề phòng này của Hướng Nam làm Thường Triết vốn đã bực bội càng thêm giận dữ.
“Cậu có làm sao…”
“Còn chưa chết.”
Lời Thường Triết làm cho Hướng Nam đang rất thân thiện quan tâm không biết nên làm sao.
Cuối cùng, y nói: “Tôi không phải cố ý.”
Đột nhiên bị người ta đẩy vào trong căn phòng tối đen, đột nhiên bị người ta bịt miệng, dù có là ai thì phản ứng đầu tiên cũng sẽ là vậy.
“Anh chuyển ra ngoài sao?”
Thường Triết đột nhiên hỏi vậy, Hướng Nam lúc đầu hơi ngớ người, sau đó đáp: “Phải.”
“Vậy công việc trong trường thì sao?”
“Trên thực tế, tôi hiện tại không làm việc trong trường nữa.”
“Anh là nói thời gian hơn một tháng nay, anh chuyển ra ngoài ở, ngay cả công việc cũng đổi sao?”
Khác với Thường Triết bảo bối bình thường vẫn tiếp xúc.
Thường Triết trước mặt lớn tiếng gào, không chỉ kinh ngạc, mà còn cáu kỉnh.
Hướng Nam thấy y vừa không yên vừa kích động, cảm thấy y có chút không đúng, hỏi y: “Cậu làm sao vậy?”
“Tôi làm sao vậy?” Thường Triết bảo bối thái độ ác liệt, lớn giọng: “TÔI RẤT ỔN!”
Hướng Nam cả người mệt mỏi.
Y thấy Thường Triết như vậy, càng không muốn nhiều lời với y.
“Nếu rất ổn…” Hướng Nam đi đến cạnh cửa: “Bây giờ cũng muộn rồi, tôi thấy cậu có nên…”
Cửa mở ra, ý đuổi người rõ rành rành.
Hướng Nam như vậy, Thường Triết bảo bối không cách nào tiếp nhận nổi.
Thường Triết cảm thấy mọi chuyện không nên như thế này.
Y cảm thấy Hướng Nam nên ngoan ngoãn giải thích với y.
Giải thích vì sao lúc ở siêu thị giả bộ không nhận ra y.
Giải thích vì sao đột nhiên chuyển đến đây, đổi công việc khác.
Giải thích vì sao cả một buổi chiều, thậm chí cả một buổi tối đều ở bên cạnh Cao Hạo.
Thế nhưng lúc này, Hướng Nam chỉ đứng ở cửa, chờ đến lúc có thể thành công đuổi y đi.
Sự coi thường và xem nhẹ y của Hướng Nam (Thường Triết bảo bối tự nhận) làm lửa giận trong lòng y triệt để phun trào.
“Hôm nay lúc ở siêu thị anh thấy tôi thì như gặp ôn dịch, tôi cũng bỏ qua.” Y đứng lên: “Từ chiều hôm nay, tôi vẫn luôn đi theo anh cho đến lúc này, chưa ăn miếng cơm uống miếng nước nào, anh vừa gặp đã đánh tôi, tôi cũng bỏ qua. Thứ tôi muốn biết anh không giải thích, canh ba nửa đêm anh còn chỉ muốn lập tức đuổi tôi ra ngoài. Anh đối xử với tôi như vậy sao?”
Hướng Nam thật sự rất mệt.
Không được nghỉ ngơi khiến y trở nên cáu kỉnh.
Hướng Nam nhíu mày: “Nếu không, cậu cảm thấy tôi nên làm cái gì?”
“Làm cái gì?” Thường Triết bảo bối giận dữ gào lên: “Nhẽ nào anh thật sự không quan tâm đến cảm nhận của tôi sao?”
“Vậy cậu có quan tâm đến cảm nhận của tôi sao?”
Hướng Nam bực bội gào lên một câu thật sự làm Thường Triết bất ngờ.
Cuối cùng, Hướng Nam thu lại sự tức giận nói với Thường Triết: “Chỗ tôi không có thứ cậu muốn. Không coi cậu là trung tâm, không có dùng trăm cách để lấy lòng, không có gặp dịp thì chơi. Nếu cậu thật sự thấy không thuận mắt…”
Hướng Nam ngẩng đầu nhìn vào cặp mắt xanh lam lạnh lẽo kia: “Mời cậu trân trọng thời gian quý báu của mình, rời khỏi chỗ này, có được không?”
Thường Triết sau đó thực sự đi mất.
Y tự thấy dựa vào những ưu việt của bản thân trước nay chưa từng bị đối xử như vậy, chạy đến một quán bar quen mua rượu.
Nhân viên pha chế ở quầy thấy y liều mạng uống rượu, gõ gõ quầy bar, lại gần y: “Sao vậy? Bị kích thích sao?”
“Kích thích quá lớn!”
Thường Triết bảo bối trong lòng uất ức, lớn tiếng: “Đổi việc sau lưng tôi, gạt tôi chuyển nhà. Tôi không trách anh ta thay đổi thất thường, anh ta lại chê tôi vướng mắt anh ta!”
“Anh ta bảo tôi không quan tâm để cảm nhận của anh ta. CMN canh ba nửa đêm mới về nhà, vừa gặp mặt thì đạp tôi một cái, anh ta có quan tâm đến cảm nhận của tôi sao?”
“Cậu yêu cô ấy sao?”
Thường Triết nghe vậy hơi ngẩn ra, lập tức cao giọng: “Đương nhiên không phải!”
“Là người yêu?”
Thường Triết nhớ tới thái độ đối với y vừa rồi của Hướng Nam, chẳng gật đầu cũng chẳng lắc đầu.
Nhân viên pha chế thấy y như vậy, hỏi y: “Hai người có quan hệ không?”
“Đương nhiên là có.”
Đây là phản ứng đầu tiên của Thường Triết bảo bối.
“Quan hệ gì? Tình một đêm sao?”
Không phải như vậy.
Thường Triết nhíu mày.
Nhân viên pha chế thấy y có phản ứng như vậy, cảm giác đầu tiên là không biết y hôm nay đứt mất cái gân nào.
Nhân viên pha chế giật giật khóe miệng, vừa định khuyên, không ngờ có ai đấy đột nhiên vỗ vai Thường Triết.
Thường Triết vừa quay đầu lại lập tức bị người ta hôn lấy.
Đột nhiên có mỹ nữ sà vào lòng, Thường Triệt không những không từ chối, còn rất vui vẻ hưởng thụ.
Đầu lưỡi linh hoạt đáp lại sự trêu chọc của đối phương. Tay y rất tự giác sờ lên eo đối phương theo đường cong cơ thể vuốt xuống cái mông căng tròn của đối phương.
Sau một nụ hôn sâu, cô gái kia vỗ mặt Thường Triết, nhỏ giọng quyến rũ: “Anh đẹp trai của em hôm nay làm sao vậy? Tâm trạng không tốt sao?”
“Đúng vậy.”
Thường Triết cầm lấy bàn tay đặt trên mặt mình của cô để bên môi khẽ hôn, bộ dạng đáng thương nhíu mày hỏi cô: “Anh đáng thương như vậy, tối này em có bằng lòng dành thời gian an ủi anh không?”
Cô gái kia cười.
Cô lại gần bên tai Thường Triết nói cái gì đó, sau đó nhét một chiếc thẻ vào trog túi áo y.
Biết thứ đối phương nhét vào là chìa khóa phòng khách sạn, lông mày Thường Triết liền nhướn cao.
Cuối cùng, cô gái kia tặng y một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, lưu luyến không nỡ rồi rời đi.
Cô gái kia vừa đi, Thường Triết liền lôi chiếc thẻ phòng kia ra, thuận tay vứt lên quầy bar.
“Cậu đi không?”
Người nhân viên pha chế kia hỏi.
Thường Triết giật giật khóe miệng, nói: “Không biết, phải xem tâm trạng thế nào.”
Cô gái kia là người lúc trước y quen trong quán bar này.
Hai người có chơi đùa với nhau mấy lần.
Thế nên, cũng coi như “quen”.
“Không cần xem xét, cậu cứ đi đi.”
Nhân viên pha chế thu lại mấy chiếc cốc của những người khách đã thanh toán, cầm chiếc khăn lau vết rượu chỗ quầy bar bên cạnh Thường Triết, nói: “Còn về người cậu vừa nói, tuy tôi chưa từng gặp qua, có điều tôi thấy cậu nên nhanh rời xa cô ấy đi.”
“Vì sao?”
Trong lòng Thường Triết nghĩ: Nhẽ nào cậu ta (nhân viên pha chế) cảm thấy y (Hướng Nam) không xứng với người vạn người mê như y (Thường Triết)?
“Cô gái đó có hay thay đổi thất thường không tôi không rõ.” Nhân viên pha chế nói với y: “Có điều…”
Nhân viên pha chế đẩy chiếc chìa khóa kia đến trước mặt Thường Triết, gõ gõ, nói: “Cậu luôn như thế, có người đứng đắn nào lại yêu cậu chứ?”
Thường Triết sau đó uống say.
Nhân viên pha chế theo địa chỉ y nhắc tới lúc nói chuyện mà đưa Thường Triết say xỉn về nhà Hướng Nam.
Lúc này Hướng Nam đã tắm rửa xong xuôi, đi ngủ rồi.
Thường Triết lại đột nhiên “giá đáo”, hơn nữa còn say rượu, Hướng Nam thật sự vừa bực bội vừa bất đắc dĩ.
Sau khi tiễn nhân viên pha chế kia về, Hướng Nam cầm khăn ướt vào phòng lau mặt cho Thường Triết, kéo chăn lên đắp cho y.
Y thấy Thường Triết hai mắt nhắm nghiền không động đậy gì, cho rằng y đã ngủ rồi, liền lấy một bộ chăn đệm cũ từ trong tủ đồ ra.
Hướng Nam định tối nay ngủ tạm ở sofa trong phòng khách.
Không ngờ vừa định đi ra, Thường Triết đột nhiên ngồi dậy.
“Anh đi đâu vậy?”
Thường Triết gọi thực lớn tiếng.
Hướng Nam cho rằng y say rượu rồi lên cơn, sợ y làm ảnh hưởng đến hàng xóm bên cạnh, vội vàng leo lên giường lại gần y khuyên y không nên làm loạn.
Thường Triết bảo bối không để ý Hướng Nam, một chân đạp chăn ra.
Y nghiêng nghiêng ngả ngả bò dậy, giống như nói với Hướng Nam, mà cũng như đang tự nói với chính mình: “Chê tôi… Tôi đi.”
“Có phải say đến ngốc không vậy?” Hướng Nam thấy bộ dạng giận dỗi kia của Thường Triết, kéo y trở lại giường.
Cuối cùng, Thường Triết liếc đống chăn đệm cũ của Hướng Nam, vùng thoát ra khỏi tay Hướng Nam, lại bò dậy.
Hướng Nam coi như sợ y rồi, giữ y lại, hỏi: “Cậu rốt cục làm sao vậy?”
Hướng Nam sau đó bị y ôm chặt lấy.
Hai người cứ ép sát vào nhau như vậy nằm trên giường.
Đối với Thường Triết người đầy mùi rượu, vùi đầu vào lòng y, thi thoảng lại cựa quậy đánh thức y dậy, Hướng Nam cảm thấy vừa tức giận vừa bất lực.
Hướng Nam sau đó trực tiếp không ngủ nữa.
Y chờ thực lâu, một mực chờ đến lúc Thường Triết hoàn toàn không còn động đậy nữa, y mới nhẹ nhàng thoát ra, định ngồi dậy.
Thế nhưng vừa mới khẽ ngọ nguậy, Thường Triết đang ngủ lập tức tỉnh lại.
Cánh tay Thường Triết quấn lấy Hướng Nam.
Người y càng vùi sâu vào trong lòng Hướng Nam.
Không trốn thoát được, lông mày Hướng Nam khẽ nhíu lại.
Hướng Nam đang nghĩ nên đợi Thường Triết ngủ thật sâu rồi thử lại một lần nữa, ai ngờ…
“Đại thúc… Anh biết vì sao hôm nay tôi giận như vậy không?”
Thường Triết vốn đã chìm vào giấc ngủ đột nhiên mở miệng, Hướng Nam có chút ngẩn người.
Cuối cùng, Hướng Nam nhỏ giọng: “Vì sao?”
Thường Triết không trả lời y.
Hường Nam đợi rất lâu, thấy y không có phản ứng gì, nhẹ nhàng thoát ra. Lúc này mới phát hiện Thường Triết đã thật sự ngủ rồi.
Tác giả :
Tiện Vũ Hạnh