Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)
Chương 46: Băng tan
Hướng Nam nhìn thấy cậu, lông mày nhíu chặt lại.
Hướng Nam nghĩ, Trình Nam không phải định đuổi y ra khỏi trường chứ?
Y định đi lướt qua cậu, Trình Nam lại đứng chắn trước mặt Hướng Nam.
Hướng Nam chần chừ một lúc, lại định vượt qua, nhưng bị cậu cản lại.
Trong lòng Hướng Nam có chút sợ hãi. Y lùi về sau hai bước, đề phòng nhìn chằm chằm Trình Nam đang lạnh lùng nhìn y.
Hướng Nam không rõ Trình Nam có phải muốn tính sổ với y hay không, sợ Trình Nam sẽ đột nhiên ra tay dạy dỗ y.
“Tôi đã nói không muốn nhìn thấy anh nữa rồi mà!”
Trình Nam nghiến răng nghiến lợi nói, Hướng Nam nghe vậy liền ngẩn người.
Đầu Hướng Nam cúi gằm xuống.
Y không nói gì.
Y có thể nói gì đây?
Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Hướng Nam sớm đã nghĩ tới chuyện làm việc ở tiệm của bà chủ Hủy rồi giáp mặt Trình Nam, cũng đã sớm biết Trình Nam sẽ nói với y lời này.
Chỉ là Hướng Nam không ngờ mọi chuyện lại xảy đến nhanh như vậy.
Trình Nam thấy Hướng Nam cúi thấp đầu hoàn toàn không để ý đến cậu, liền nổi giận.
“Cái tên mặt trắng kia của anh đâu?”
Lời Trình Nam khiến Hướng Nam cảm thấy như có gió buốt đến tận xương.
Hướng Nam không để ý cậu.
Y cảm thấy Trình Nam không cho y đi qua thì y đi đường khác cũng được.
Hướng Nam quay người định đi theo một lối khác ra khỏi sân bóng rổ, nhưng y vừa quay đi lại bị Trình Nam giữ lại.
Trong lòng Hướng Nam thấy khó chịu với khuôn mặt lạnh lùng này của Trình Nam. Trình Nam muốn gây chuyện với y, y không biết nên làm gì mới phải, nên trực tiếp ngồi xuống băng ghế đá cạnh bồn hoa.
Đại thúc nghĩ nên thế nào thì thế ấy đi, muốn đánh thì đánh đi.
“Sắp đến giờ giới nghiêm rồi, mấy người còn ở đây làm gì?”
Trình Nam cũng không nói gì, Hướng Nam cảm thấy gió đêm lạnh lẽo, ngồi đó co ro.
Hướng Nam đột nhiên nghe thấy giọng tiểu Hồ, y lập tức lấy lại được tinh thần.
“Tiểu Hồ?”
Người kia nghe thấy giọng Hướng Nam thì bước lại gần.
Tiểu Hồ nhìn thấy Hướng Nam, có chút kinh ngạc.
“Hướng Nam, muộn thế này sao anh còn ở đây?”
Tiểu Hồ nói rồi liếc mắt nhìn Trình Nam.
Cậu nhận ra người này.
Hướng Nam đứng dậy.
Y thấy lần này thì tốt rồi, không phải ngại ánh mắt của Trình Nam.
Y kéo tiểu Hồ: “Vừa hay, hôm nay cậu trực ban, phòng trực có tiện cho tôi mượn…”
Hướng Nam còn chưa nói xong, cả người đã bị lôi đi.
Hướng Nam giật mình định hất tay Trình Nam ra, ai ngờ tay Trình Nam lập tức nắm lấy rất chặt. Trình Nam đẩy tiểu Hồ, kéo Hướng Nam về phía phòng ký túc xá.
Trình Nam mang Hướng Nam đến phòng của mình.
Hướng Nam đứng ở đó thở mạnh cũng không dám.
Trình Nam cũng không để ý Hướng Nam, ném chìa khóa lên sofa rồi đi vào phòng ngủ.
Hướng Nam thấy y đi vào, quay người định nhân lúc này rời đi, không ngờ vừa mở được cửa lại bị một lực mạnh đè lên.
Hướng Nam quay lại thấy khuôn mặt lạnh băng của Trình Nam liền ngẩn người.
Y không rõ Trình Nam rốt cuộc muốn làm gì, y không dám cử động.
Trình Nam cầm quầy áo đi vào trong phòng tắm.
Hướng Nam chờ một lúc lâu, cuối cùng ngồi lên sofa.
Qua một lúc, Trình Nam để trần, tóc vẫn còn nhỏ nước từ trong phòng tắm bước ra.
Cậu đang cầm một chiếc khăn bông lớn đứng ở cửa phòng tắm lau lau đầu thì đột nhiên điện thoại trong phòng reo vang.
Hướng Nam ngồi bên cạnh chiếc điện thoại nhìn về phía cậu.
Trình Nam bước lại nhấc điện thoại lên nghe. Nghe đầu bên kia nói, Trình Nam hỏi: “Chưa ngủ à?”
Bên kia lại nói gì đó, Trình Nam đáp: “Biết rồi, tôi sẽ bôi thuốc, tự tôi làm được.”
Hướng Nam ngẩng đầu lên.
Y lo cho vết thương của Trình Nam.
Trình Nam đi vào phòng bếp, lấy từ tủ lạnh ra một cái bát không biết đựng cái gì, cậu cho vào lò vi sóng làm nóng.
Cậu liếc Hướng Nam một cái, đi vào phòng ngủ.
Hướng Nam nghe thấy tiếng máy sấy.
Y đi vào phòng bếp.
Y chờ cho lò vi sóng hâm nóng đồ xong, đeo găng tay bấc cái bát kia ra.
Đó là một bát cao hồ xanh xanh đen đen, có mùi thuốc rất nồng.
Hướng Nam khẽ nhíu mày, bê bát thuốc vào phòng ngủ.
“Thuốc này bình thường cậu bôi thế nào?”
Hướng Nam vào phòng hỏi Trình Nam, Trình Nam cau mày, quay người lại. Cuối cùng, cậu tắt máy sấy đặt ở bên cạnh, lấy khăn đỡ lấy bát thuốc trong tay Hướng Nam rồi đi vào phòng tắm.
Trình Nam quay lưng lại với lưng ngoảnh đầu ra sau nhìn thật lâu, tay thử xem thứ trong bát đã nguội bớt chưa, rồi quết lên một ít, định bôi lên lưng mình, nhưng thật sự không dễ dàng gì.
“Để tôi giúp đi.”
Hướng Nam thấy cậu bất tiện như vậy, bước tới.
Trình Nam cũng không nói gì, nghiêng người đứng trước gương. Hướng Nam rửa sạch tay, cầm lấy bát thuốc đứng ra sau lưng Trình Nam, quết lên tay, nhẹ nhàng bôi lên từng vết thương trên lưng Trình Nam.
Trình Nam nhìn thấy, khi Hướng Nam nhìn những vết thương chằng chịt kia, trong mắt đầy sự áy náy.
Những vết thương này sẽ để lại sẹo mà cả đời này cũng không thể biến mất trên lưng Trình Nam.
“Sẽ không để lại sẹo đâu.”
Trình Nam vẫn luôn không nói chuyện với Hướng Nam đột nhiên mở miệng.
Hướng Nam khẽ ngẩn người.
Nếu không phải giọng nói Trình Nam lạnh lẽo, Hướng Nam còn cho rằng Trình Nam đang an ủi mình.
Thuốc dần dần được bôi lên lưng Trình Nam, từng chút từng chút một.
Lớp thuốc xanh sẫm trong suốt dần trở nên dày, biến thành thứ màu đen bóng nhẫy. Hướng Nam thấy vậy, cau mày.
“Thuốc này của cậu phải bôi trước khi ngủ sao? Có cần lấy gì bọc lại không?”
Hướng Nam lo Trình Nam nếu cứ vậy mà ngủ hoặc sẽ làm bẩn chăn, hoặc không thể đắp chăn được.
Trình Nam vươn tay lấy thứ treo bên cạnh đưa cho y.
Một lớp băng gạc mỏng, cùng với một miếng giấy bọc nhựa dài.
Cậu cầm lấy chiếc áo để trong phòng tắm lúc tắm còn chưa mặc vào lên. Hướng Nam thấy vậy liền hiểu ra mà bước tới.
Y trải phẳng miếng gạc đặt lên lưng Trình Nam.
Thuốc cao ướt ướt lập tức dính vào mảnh vải.
Hướng Nam làm thật cẩn thận, rồi đem mảnh giấy bọc nhựa che lấy lưng Trình Nam. Hương Nam tay giữ mảnh vải giúp Hướng Nam mặc áo vào. Y từ chỗ cổ áo phía sau rút ra mảnh bọc nhựa rồi gấp lại ra sau. Mảnh giấy bọc được cố định, ngăn cách áo ngoài chạm phải lớp thuốc, như vậy vừa không làm bẩn áo, vừa không sợ lúc ngủ bị bẩn chăn.
“Ngủ thôi.”
Lời Trình Nam khiến Hướng Nam lại ngẩn ra, y chớp chớp mắt, gật đầu: “Ờ…”
Hướng Nam ngủ nhờ ở chỗ Trình Nam. Hai người ngủ trên cùng một chiếc giường, Trình Nam nằm bên kia, cứ ngủ cứ ngủ, không biết làm sao lại đè lên người Hướng Nam.
Hướng Nam bị cậu đè, muốn đẩy cậu ra nhưng lại sợ cậu xoay người chạm vào vết thương trên lưng, định gọi cậu dậy thì lại sợ cậu nổi giận. Hướng Nam chỉ đành để mặc cho cậu đè, dần dần, y cũng chìm vào giấc ngủ.
Ngủ đến hơn bảy giờ sáng Hướng Nam liền tỉnh dậy.
Hướng Nam vươn tay lấy chiếc đồng hồ báo thức trên kệ tủ ở đầu giường xem giờ giấc một chút, thấy đã đến lúc dậy rồi, liền giãy dụa mấy cái.
Y không thoát ra được, nhưng lại đánh thức Trình Nam.
Trình Nam vẫn còn muốn ngủ, cũng không chịu buông tay, mặt cọ cọ vào cổ Hướng Nam. Hướng Nam đang định đánh thức cậu dậy, không ngờ cửa phòng đột nhiên bật mở.
Hướng Nam nhìn thấy vú Đặng đứng trước cửa phòng liền ngẩn người.
Vú Đặng sớm đã đến, lúc hai bọn họ đang ngủ say đã mở cửa vào nhìn hai người, nên đối với việc Hướng Nam ở trong phòng cũng không có gì ngạc nhiên.
Nhưng sắc mặt bà không tốt.
Chi tiết chuyện xung đột giữa Mạc Dương và bốn con sói con bà không quá rõ, nhưng Trình Nam bị đánh, bà biết có liên quan đến Hướng Nam.
Gia pháp nhà họ Trình trước nay đều rất nghiêm, mắt thấy cầu xin không được, cậu chủ nhỏ Trình Nam mà mình nuôi lớn từ nhỏ bị bố Trình đánh thành ra như vậy, vú Đặng giận không sao nói nổi.
Nhưng sắc mặt bà dần dần hòa nhã trở lại.
Vì Trình Nam đột nhiên muốn xoay người, Hướng Nam bất ngờ vội vàng giữ cậu lại trong tay mình không cho cậu xoay. Vú Đặng thấy Hướng Nam lo lắng cho Trình Nam như vậy, cơn giận trong lòng cũng dần dịu xuống.
“Đến giờ dậy ăn sáng rồi.”
Vú Đặng nói, Hướng Nam gật đầu.
Trình Nam nghe thấy giọng vú Đặng thì liền tỉnh dậy.
Cậu nhấc người ngồi dậy.
Ngồi một lúc, cậu nói với Hướng Nam: “Anh đi rửa mặt trước đi, lát tôi tắm với rửa mặt sau.”
Hướng Nam gật đầu.
Đến lượt Trình Nam đi tắm vốn vú Đặng định vào giúp cậu nhưng Hướng Nam lại theo đi vào.
Hướng Nam giúp cậu giữa mảnh giấy bọc lại để cậu cởi áo ra.
Hướng Nam cẩn thận tháo mảnh giấy bọc nhựa ra, dùng khăn bông thấm nước ấm, nhẹ nhàng làm ướt băng gạc đã khô dính chặt trên lưng Trình Nam, gỡ ra từng chút từng chút, cẩn thận lấy nó ra.
Trình Nam đứng ở đó, để mặc y làm. Hướng Nam chỉnh nước ấm một lúc rồi đưa tay ra thử. Vòi nước để nghiêng, để ở phía trên vai Trình Nam, tránh cho nước dội trực tiếp, để nước theo lưng Trình Nam chảy xuống.
Ngón tay Hướng Nam theo dòng nước cẩn thận lau lưng cho Trình Nam.
Lớp thuốc kia dưới sự lau chùi của Hướng Nam mà từ từ theo dòng nước trôi đi. Đợi lúc rửa sạch lớp thuốc trên lưng Trình Nam, quần áo Hướng Nam đều đã ướt sũng.
“Được rồi, cậu tắm đi.” Hướng Nam làm xong thì nhẹ giọng nói với Trình Nam, bỏ băng gạc cùng giấy bọc nhựa vào thùng nhựa, thêm nước vào.
Hướng Nam biết mấy thứ này còn dùng được, định chờ Trình Nam tắm xong y sẽ giặt rồi phơi khô.
Hướng Nam đi ra.
Vú Đặng cầm tô cháo đứng ở phòng khách, thấy y bước ra liền mỉm cười với y.
Tất cả những điều vừa rồi vú Đặng đều thấy hết, sự tức giận đối với đại thúc của bà đã lắng xuống.
Y đi lại nhận lấy tô cháo trên tay vú Đặng, ngồi vào bàn. Vú Đặng nhìn y, trong lòng có chút suy nghĩ.
Thấy Hướng Nam tốt với Trình Nam như vậy, trong lòng vú Đặng thầm nghĩ nếu người trước mắt không phải một gã đàn ông ngoài ba mươi mà là một cô gái tầm tuổi Trình Nam thì thực tốt quá.
Vú Đặng cảm thấy có chút tiếc nuối.
Có điều Trình Nam điều kiện tốt, tuổi còn trẻ, nữ giới thích cậu thực rất nhiều, vú Đặng trước nay chưa từng lo về chuyện này.
Trình Nam tắm nhanh xong rồi đi ra.
Vú Đặng thấy cậu cởi trần bước ra, đi lại cầm chiếc khăn trên tay cậu nhẹ nhàng thấm nước trên lưng cậu.
Vú Đặng hỏi: “Hôm nay có phải đến tiệm giúp không?”
Trình Nam cười mỉa: “Thời hạn một tháng, nữ ma đầu nhà họ Trình vì thu hút khách mà hận không thể kéo cả bốn bọn cháu ra ngoài tiệm triển lãm.”
“Nói linh tinh, cô cậu nhẽ nào còn để ý chút tiền đó sao?” Vú Đặng vừa lau vừa mắng Trình Nam: “Cô ấy còn không phải là xin cho cậu, để cậu sớm quay lại trường.”
Hướng Nam nghe vậy liền hiểu.
Hóa ra bà chủ Hủy là cô của Trình Nam.
“Về làm gì, vết thương của cháu còn chưa khỏi!”
Trình Nam khoa trương tỏ vẻ rất đau đớn, vú Đặng thấy vậy liền bật cười.
“Được rồi, lúc đó cho cậu xin lỗi cậu lại sống chết không chịu mở miệng, bây giờ thì kêu đau.”
Hướng Nam nghe vậy lập tức nhìn Trình Nam, Trình Nam cũng đúng lúc liếc về phía y. Ánh mắt hai người gặp nhau, rất nhanh liền cùng tránh đi.
Hướng Nam và Trình Nam cùng đến muộn.
Cũng may bà chru Hủy còn có một chiếc khóa dự phòng khách, việc kia không ảnh hưởng đến việc mở cửa của cửa hàng.
Bà chủ Hủy ngồi trong tiệm ăn sáng, nhìn hai người thay đồ rồi đến bên cạnh cô chờ chịu phạt. Cô liếc cặp mắt lười biếng, nói với Hướng Nam: “Hướng Nam anh đến muộn, trừ nửa ngày tiền lương của anh. Còn cậu…”
Trình Nam bị chỉ, cằm lập tức hất lên.
Khóe miệng bà chủ Hủy nhếch lên, nói: “Phạt cậu tối nay đóng tiệm thì đi rửa nhà vệ sinh.”
Sắc mặt Trình Nam liền biến: “Cháu dù gì cũng là cháu ruột cô.”
“Cháu ruột cũng mặc kệ.” Bà chủ Hủy đứng dậy: “Nếu không chịu nghe lời tôi, tôi giao cậu lại cho anh trai tôi xử lý!”
“Anh trai” mà bà chủ Hủy nói chính là bố của Trình Nam.
Sắc mặt Trình Nam lại thay đổi.
Cậu vươn ngón tay giữa vừa định %#@^#%^@#@$@# bà chủ Hủy một trận, không ngờ bà chủ Hủy đứng dậy. Cô vươn tay ôm lấy cánh tay Hướng Nam, nói: “Tối qua anh đi chỗ khác cũng không báo một câu, sáng sớm nay lúc tôi đến không mở được cửa rất lo lắng đó.”
Bà chủ Hủy nhấn mạnh hai chữ “sáng sớm”.
Trình Nam nghe vậy nhướn mày: “Tự lo đi.”
Cậu đứng bên cạnh nói kháy: “Người ta mở tiệm cô cũng mở tiệm, chưa từng thấy mở cửa sớm như vậy. Cô đến sớm như vậy, không bằng mở tiệm cơm đi!”
Hướng Nam nghe thế cảm thấy lo lắng
Nghe thì y cảm thấy hai cô cháu trước mắt quan hệ không quá tốt, nhưng trông thì cũng không giống như không tốt.
Bà chủ Hủy lườm Trình Nam.
“Còn nói nữa tôi cho cậu chùi nhà vệ sinh đủ một tháng.”
Trình Nam tức giận, muốn cãi lại, nhưng bà chủ Hủy không để ý đến cậu.
Trình Nam buổi sáng nói không sai, có cậu ở đây, có rất nhiều khách vì cậu mà đến tiệm.
Có rất nhiều nữ sinh chỉ đặc biệt chờ cậu đến để gọi đồ.
Lúc bước vào thì dè dặt, lúc nói chuyện thì nhẹ nhàng, mấy cô gái đó lúc Trình Nam rời đi liền trộm soi gương. Hướng Nam thấy vậy cảm thấy tuổi trẻ thực là tốt, mỉm cười.
“Anh cười ngu cái gì vậy?”
Trình Nam đi đến trước quầy bar.
Cậu xé giấy gọi món trên tay đưa cho Hướng Nam, nhìn chằm chằm Hướng Nam: “Buồn cười lắm sao?”
Hướng Nam lắc đầu.
Y nhận lấy tờ giấy, Trình Nam thấy y cúi đầu, lại nói: “Thật sự không muốn nhìn thấy tôi sao?”
Đây không phải gây chuyện sao?”
Hướng Nam cau mày.
Y cũng không biết nên nói gì, cuối cùng, y nhỏ giọng: “Tiếp mấy cô bạn gái kia của cậu đi!”
Mặt Trình Nam lập tức có chút biến hóa.
Cậu tỏ vẻ thần bí ngoắc ngoắc ngón tay với Hướng Nam. Hướng Nam cảm thấy kỳ quái, lại gần. Trình Nam vươn tay ôm lấy cổ Hướng Nam hôn xuống, Hướng Nam giật mình, giẫy ra.
“Cậu điên hay sao mà lại làm vậy. Đừng quên bây giờ cậu là tiêu điểm của tất cả mọi người!”
Hướng Nam mặt đỏ bừng không nói quá một chút nào. Có rất nhiều ánh mắt đang dõi theo Trình Nam, chú ý từng cự động của cậu.
Trình Nam nhìn xung quanh một chút, nghĩ cũng phải. Cậu ‘he he’ hai tiếng, nói với Hướng Nam: “Nhớ kỹ, anh nợ tôi đó.”
Nói rồi Trình Nam tránh ra.
Hành động cùng lời nói của Trình Nam khiến Hướng Nam cười khổ.
Rõ ràng hôm qua còn không để ý y, hôm nay Trình Nam lại giống như làm hòa với y vậy.
Hơn nữa, hành động vừa rồi, sao biến thành y nợ hắn chứ?
Nghĩ đến đây, đại thúc không khỏi có chút buồn bực.
QQ: Chương này vốn định post từ hai hôm trước nhưng rồi lúc beta bị mắc ở đoạn bôi thuốc. Ta sửa đi sửa lại rồi nhưng vẫn thấy sường sượng, không biết phải làm sao nữa. Mong mọi người thông cảm.
Hướng Nam nghĩ, Trình Nam không phải định đuổi y ra khỏi trường chứ?
Y định đi lướt qua cậu, Trình Nam lại đứng chắn trước mặt Hướng Nam.
Hướng Nam chần chừ một lúc, lại định vượt qua, nhưng bị cậu cản lại.
Trong lòng Hướng Nam có chút sợ hãi. Y lùi về sau hai bước, đề phòng nhìn chằm chằm Trình Nam đang lạnh lùng nhìn y.
Hướng Nam không rõ Trình Nam có phải muốn tính sổ với y hay không, sợ Trình Nam sẽ đột nhiên ra tay dạy dỗ y.
“Tôi đã nói không muốn nhìn thấy anh nữa rồi mà!”
Trình Nam nghiến răng nghiến lợi nói, Hướng Nam nghe vậy liền ngẩn người.
Đầu Hướng Nam cúi gằm xuống.
Y không nói gì.
Y có thể nói gì đây?
Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Hướng Nam sớm đã nghĩ tới chuyện làm việc ở tiệm của bà chủ Hủy rồi giáp mặt Trình Nam, cũng đã sớm biết Trình Nam sẽ nói với y lời này.
Chỉ là Hướng Nam không ngờ mọi chuyện lại xảy đến nhanh như vậy.
Trình Nam thấy Hướng Nam cúi thấp đầu hoàn toàn không để ý đến cậu, liền nổi giận.
“Cái tên mặt trắng kia của anh đâu?”
Lời Trình Nam khiến Hướng Nam cảm thấy như có gió buốt đến tận xương.
Hướng Nam không để ý cậu.
Y cảm thấy Trình Nam không cho y đi qua thì y đi đường khác cũng được.
Hướng Nam quay người định đi theo một lối khác ra khỏi sân bóng rổ, nhưng y vừa quay đi lại bị Trình Nam giữ lại.
Trong lòng Hướng Nam thấy khó chịu với khuôn mặt lạnh lùng này của Trình Nam. Trình Nam muốn gây chuyện với y, y không biết nên làm gì mới phải, nên trực tiếp ngồi xuống băng ghế đá cạnh bồn hoa.
Đại thúc nghĩ nên thế nào thì thế ấy đi, muốn đánh thì đánh đi.
“Sắp đến giờ giới nghiêm rồi, mấy người còn ở đây làm gì?”
Trình Nam cũng không nói gì, Hướng Nam cảm thấy gió đêm lạnh lẽo, ngồi đó co ro.
Hướng Nam đột nhiên nghe thấy giọng tiểu Hồ, y lập tức lấy lại được tinh thần.
“Tiểu Hồ?”
Người kia nghe thấy giọng Hướng Nam thì bước lại gần.
Tiểu Hồ nhìn thấy Hướng Nam, có chút kinh ngạc.
“Hướng Nam, muộn thế này sao anh còn ở đây?”
Tiểu Hồ nói rồi liếc mắt nhìn Trình Nam.
Cậu nhận ra người này.
Hướng Nam đứng dậy.
Y thấy lần này thì tốt rồi, không phải ngại ánh mắt của Trình Nam.
Y kéo tiểu Hồ: “Vừa hay, hôm nay cậu trực ban, phòng trực có tiện cho tôi mượn…”
Hướng Nam còn chưa nói xong, cả người đã bị lôi đi.
Hướng Nam giật mình định hất tay Trình Nam ra, ai ngờ tay Trình Nam lập tức nắm lấy rất chặt. Trình Nam đẩy tiểu Hồ, kéo Hướng Nam về phía phòng ký túc xá.
Trình Nam mang Hướng Nam đến phòng của mình.
Hướng Nam đứng ở đó thở mạnh cũng không dám.
Trình Nam cũng không để ý Hướng Nam, ném chìa khóa lên sofa rồi đi vào phòng ngủ.
Hướng Nam thấy y đi vào, quay người định nhân lúc này rời đi, không ngờ vừa mở được cửa lại bị một lực mạnh đè lên.
Hướng Nam quay lại thấy khuôn mặt lạnh băng của Trình Nam liền ngẩn người.
Y không rõ Trình Nam rốt cuộc muốn làm gì, y không dám cử động.
Trình Nam cầm quầy áo đi vào trong phòng tắm.
Hướng Nam chờ một lúc lâu, cuối cùng ngồi lên sofa.
Qua một lúc, Trình Nam để trần, tóc vẫn còn nhỏ nước từ trong phòng tắm bước ra.
Cậu đang cầm một chiếc khăn bông lớn đứng ở cửa phòng tắm lau lau đầu thì đột nhiên điện thoại trong phòng reo vang.
Hướng Nam ngồi bên cạnh chiếc điện thoại nhìn về phía cậu.
Trình Nam bước lại nhấc điện thoại lên nghe. Nghe đầu bên kia nói, Trình Nam hỏi: “Chưa ngủ à?”
Bên kia lại nói gì đó, Trình Nam đáp: “Biết rồi, tôi sẽ bôi thuốc, tự tôi làm được.”
Hướng Nam ngẩng đầu lên.
Y lo cho vết thương của Trình Nam.
Trình Nam đi vào phòng bếp, lấy từ tủ lạnh ra một cái bát không biết đựng cái gì, cậu cho vào lò vi sóng làm nóng.
Cậu liếc Hướng Nam một cái, đi vào phòng ngủ.
Hướng Nam nghe thấy tiếng máy sấy.
Y đi vào phòng bếp.
Y chờ cho lò vi sóng hâm nóng đồ xong, đeo găng tay bấc cái bát kia ra.
Đó là một bát cao hồ xanh xanh đen đen, có mùi thuốc rất nồng.
Hướng Nam khẽ nhíu mày, bê bát thuốc vào phòng ngủ.
“Thuốc này bình thường cậu bôi thế nào?”
Hướng Nam vào phòng hỏi Trình Nam, Trình Nam cau mày, quay người lại. Cuối cùng, cậu tắt máy sấy đặt ở bên cạnh, lấy khăn đỡ lấy bát thuốc trong tay Hướng Nam rồi đi vào phòng tắm.
Trình Nam quay lưng lại với lưng ngoảnh đầu ra sau nhìn thật lâu, tay thử xem thứ trong bát đã nguội bớt chưa, rồi quết lên một ít, định bôi lên lưng mình, nhưng thật sự không dễ dàng gì.
“Để tôi giúp đi.”
Hướng Nam thấy cậu bất tiện như vậy, bước tới.
Trình Nam cũng không nói gì, nghiêng người đứng trước gương. Hướng Nam rửa sạch tay, cầm lấy bát thuốc đứng ra sau lưng Trình Nam, quết lên tay, nhẹ nhàng bôi lên từng vết thương trên lưng Trình Nam.
Trình Nam nhìn thấy, khi Hướng Nam nhìn những vết thương chằng chịt kia, trong mắt đầy sự áy náy.
Những vết thương này sẽ để lại sẹo mà cả đời này cũng không thể biến mất trên lưng Trình Nam.
“Sẽ không để lại sẹo đâu.”
Trình Nam vẫn luôn không nói chuyện với Hướng Nam đột nhiên mở miệng.
Hướng Nam khẽ ngẩn người.
Nếu không phải giọng nói Trình Nam lạnh lẽo, Hướng Nam còn cho rằng Trình Nam đang an ủi mình.
Thuốc dần dần được bôi lên lưng Trình Nam, từng chút từng chút một.
Lớp thuốc xanh sẫm trong suốt dần trở nên dày, biến thành thứ màu đen bóng nhẫy. Hướng Nam thấy vậy, cau mày.
“Thuốc này của cậu phải bôi trước khi ngủ sao? Có cần lấy gì bọc lại không?”
Hướng Nam lo Trình Nam nếu cứ vậy mà ngủ hoặc sẽ làm bẩn chăn, hoặc không thể đắp chăn được.
Trình Nam vươn tay lấy thứ treo bên cạnh đưa cho y.
Một lớp băng gạc mỏng, cùng với một miếng giấy bọc nhựa dài.
Cậu cầm lấy chiếc áo để trong phòng tắm lúc tắm còn chưa mặc vào lên. Hướng Nam thấy vậy liền hiểu ra mà bước tới.
Y trải phẳng miếng gạc đặt lên lưng Trình Nam.
Thuốc cao ướt ướt lập tức dính vào mảnh vải.
Hướng Nam làm thật cẩn thận, rồi đem mảnh giấy bọc nhựa che lấy lưng Trình Nam. Hương Nam tay giữ mảnh vải giúp Hướng Nam mặc áo vào. Y từ chỗ cổ áo phía sau rút ra mảnh bọc nhựa rồi gấp lại ra sau. Mảnh giấy bọc được cố định, ngăn cách áo ngoài chạm phải lớp thuốc, như vậy vừa không làm bẩn áo, vừa không sợ lúc ngủ bị bẩn chăn.
“Ngủ thôi.”
Lời Trình Nam khiến Hướng Nam lại ngẩn ra, y chớp chớp mắt, gật đầu: “Ờ…”
Hướng Nam ngủ nhờ ở chỗ Trình Nam. Hai người ngủ trên cùng một chiếc giường, Trình Nam nằm bên kia, cứ ngủ cứ ngủ, không biết làm sao lại đè lên người Hướng Nam.
Hướng Nam bị cậu đè, muốn đẩy cậu ra nhưng lại sợ cậu xoay người chạm vào vết thương trên lưng, định gọi cậu dậy thì lại sợ cậu nổi giận. Hướng Nam chỉ đành để mặc cho cậu đè, dần dần, y cũng chìm vào giấc ngủ.
Ngủ đến hơn bảy giờ sáng Hướng Nam liền tỉnh dậy.
Hướng Nam vươn tay lấy chiếc đồng hồ báo thức trên kệ tủ ở đầu giường xem giờ giấc một chút, thấy đã đến lúc dậy rồi, liền giãy dụa mấy cái.
Y không thoát ra được, nhưng lại đánh thức Trình Nam.
Trình Nam vẫn còn muốn ngủ, cũng không chịu buông tay, mặt cọ cọ vào cổ Hướng Nam. Hướng Nam đang định đánh thức cậu dậy, không ngờ cửa phòng đột nhiên bật mở.
Hướng Nam nhìn thấy vú Đặng đứng trước cửa phòng liền ngẩn người.
Vú Đặng sớm đã đến, lúc hai bọn họ đang ngủ say đã mở cửa vào nhìn hai người, nên đối với việc Hướng Nam ở trong phòng cũng không có gì ngạc nhiên.
Nhưng sắc mặt bà không tốt.
Chi tiết chuyện xung đột giữa Mạc Dương và bốn con sói con bà không quá rõ, nhưng Trình Nam bị đánh, bà biết có liên quan đến Hướng Nam.
Gia pháp nhà họ Trình trước nay đều rất nghiêm, mắt thấy cầu xin không được, cậu chủ nhỏ Trình Nam mà mình nuôi lớn từ nhỏ bị bố Trình đánh thành ra như vậy, vú Đặng giận không sao nói nổi.
Nhưng sắc mặt bà dần dần hòa nhã trở lại.
Vì Trình Nam đột nhiên muốn xoay người, Hướng Nam bất ngờ vội vàng giữ cậu lại trong tay mình không cho cậu xoay. Vú Đặng thấy Hướng Nam lo lắng cho Trình Nam như vậy, cơn giận trong lòng cũng dần dịu xuống.
“Đến giờ dậy ăn sáng rồi.”
Vú Đặng nói, Hướng Nam gật đầu.
Trình Nam nghe thấy giọng vú Đặng thì liền tỉnh dậy.
Cậu nhấc người ngồi dậy.
Ngồi một lúc, cậu nói với Hướng Nam: “Anh đi rửa mặt trước đi, lát tôi tắm với rửa mặt sau.”
Hướng Nam gật đầu.
Đến lượt Trình Nam đi tắm vốn vú Đặng định vào giúp cậu nhưng Hướng Nam lại theo đi vào.
Hướng Nam giúp cậu giữa mảnh giấy bọc lại để cậu cởi áo ra.
Hướng Nam cẩn thận tháo mảnh giấy bọc nhựa ra, dùng khăn bông thấm nước ấm, nhẹ nhàng làm ướt băng gạc đã khô dính chặt trên lưng Trình Nam, gỡ ra từng chút từng chút, cẩn thận lấy nó ra.
Trình Nam đứng ở đó, để mặc y làm. Hướng Nam chỉnh nước ấm một lúc rồi đưa tay ra thử. Vòi nước để nghiêng, để ở phía trên vai Trình Nam, tránh cho nước dội trực tiếp, để nước theo lưng Trình Nam chảy xuống.
Ngón tay Hướng Nam theo dòng nước cẩn thận lau lưng cho Trình Nam.
Lớp thuốc kia dưới sự lau chùi của Hướng Nam mà từ từ theo dòng nước trôi đi. Đợi lúc rửa sạch lớp thuốc trên lưng Trình Nam, quần áo Hướng Nam đều đã ướt sũng.
“Được rồi, cậu tắm đi.” Hướng Nam làm xong thì nhẹ giọng nói với Trình Nam, bỏ băng gạc cùng giấy bọc nhựa vào thùng nhựa, thêm nước vào.
Hướng Nam biết mấy thứ này còn dùng được, định chờ Trình Nam tắm xong y sẽ giặt rồi phơi khô.
Hướng Nam đi ra.
Vú Đặng cầm tô cháo đứng ở phòng khách, thấy y bước ra liền mỉm cười với y.
Tất cả những điều vừa rồi vú Đặng đều thấy hết, sự tức giận đối với đại thúc của bà đã lắng xuống.
Y đi lại nhận lấy tô cháo trên tay vú Đặng, ngồi vào bàn. Vú Đặng nhìn y, trong lòng có chút suy nghĩ.
Thấy Hướng Nam tốt với Trình Nam như vậy, trong lòng vú Đặng thầm nghĩ nếu người trước mắt không phải một gã đàn ông ngoài ba mươi mà là một cô gái tầm tuổi Trình Nam thì thực tốt quá.
Vú Đặng cảm thấy có chút tiếc nuối.
Có điều Trình Nam điều kiện tốt, tuổi còn trẻ, nữ giới thích cậu thực rất nhiều, vú Đặng trước nay chưa từng lo về chuyện này.
Trình Nam tắm nhanh xong rồi đi ra.
Vú Đặng thấy cậu cởi trần bước ra, đi lại cầm chiếc khăn trên tay cậu nhẹ nhàng thấm nước trên lưng cậu.
Vú Đặng hỏi: “Hôm nay có phải đến tiệm giúp không?”
Trình Nam cười mỉa: “Thời hạn một tháng, nữ ma đầu nhà họ Trình vì thu hút khách mà hận không thể kéo cả bốn bọn cháu ra ngoài tiệm triển lãm.”
“Nói linh tinh, cô cậu nhẽ nào còn để ý chút tiền đó sao?” Vú Đặng vừa lau vừa mắng Trình Nam: “Cô ấy còn không phải là xin cho cậu, để cậu sớm quay lại trường.”
Hướng Nam nghe vậy liền hiểu.
Hóa ra bà chủ Hủy là cô của Trình Nam.
“Về làm gì, vết thương của cháu còn chưa khỏi!”
Trình Nam khoa trương tỏ vẻ rất đau đớn, vú Đặng thấy vậy liền bật cười.
“Được rồi, lúc đó cho cậu xin lỗi cậu lại sống chết không chịu mở miệng, bây giờ thì kêu đau.”
Hướng Nam nghe vậy lập tức nhìn Trình Nam, Trình Nam cũng đúng lúc liếc về phía y. Ánh mắt hai người gặp nhau, rất nhanh liền cùng tránh đi.
Hướng Nam và Trình Nam cùng đến muộn.
Cũng may bà chru Hủy còn có một chiếc khóa dự phòng khách, việc kia không ảnh hưởng đến việc mở cửa của cửa hàng.
Bà chủ Hủy ngồi trong tiệm ăn sáng, nhìn hai người thay đồ rồi đến bên cạnh cô chờ chịu phạt. Cô liếc cặp mắt lười biếng, nói với Hướng Nam: “Hướng Nam anh đến muộn, trừ nửa ngày tiền lương của anh. Còn cậu…”
Trình Nam bị chỉ, cằm lập tức hất lên.
Khóe miệng bà chủ Hủy nhếch lên, nói: “Phạt cậu tối nay đóng tiệm thì đi rửa nhà vệ sinh.”
Sắc mặt Trình Nam liền biến: “Cháu dù gì cũng là cháu ruột cô.”
“Cháu ruột cũng mặc kệ.” Bà chủ Hủy đứng dậy: “Nếu không chịu nghe lời tôi, tôi giao cậu lại cho anh trai tôi xử lý!”
“Anh trai” mà bà chủ Hủy nói chính là bố của Trình Nam.
Sắc mặt Trình Nam lại thay đổi.
Cậu vươn ngón tay giữa vừa định %#@^#%^@#@$@# bà chủ Hủy một trận, không ngờ bà chủ Hủy đứng dậy. Cô vươn tay ôm lấy cánh tay Hướng Nam, nói: “Tối qua anh đi chỗ khác cũng không báo một câu, sáng sớm nay lúc tôi đến không mở được cửa rất lo lắng đó.”
Bà chủ Hủy nhấn mạnh hai chữ “sáng sớm”.
Trình Nam nghe vậy nhướn mày: “Tự lo đi.”
Cậu đứng bên cạnh nói kháy: “Người ta mở tiệm cô cũng mở tiệm, chưa từng thấy mở cửa sớm như vậy. Cô đến sớm như vậy, không bằng mở tiệm cơm đi!”
Hướng Nam nghe thế cảm thấy lo lắng
Nghe thì y cảm thấy hai cô cháu trước mắt quan hệ không quá tốt, nhưng trông thì cũng không giống như không tốt.
Bà chủ Hủy lườm Trình Nam.
“Còn nói nữa tôi cho cậu chùi nhà vệ sinh đủ một tháng.”
Trình Nam tức giận, muốn cãi lại, nhưng bà chủ Hủy không để ý đến cậu.
Trình Nam buổi sáng nói không sai, có cậu ở đây, có rất nhiều khách vì cậu mà đến tiệm.
Có rất nhiều nữ sinh chỉ đặc biệt chờ cậu đến để gọi đồ.
Lúc bước vào thì dè dặt, lúc nói chuyện thì nhẹ nhàng, mấy cô gái đó lúc Trình Nam rời đi liền trộm soi gương. Hướng Nam thấy vậy cảm thấy tuổi trẻ thực là tốt, mỉm cười.
“Anh cười ngu cái gì vậy?”
Trình Nam đi đến trước quầy bar.
Cậu xé giấy gọi món trên tay đưa cho Hướng Nam, nhìn chằm chằm Hướng Nam: “Buồn cười lắm sao?”
Hướng Nam lắc đầu.
Y nhận lấy tờ giấy, Trình Nam thấy y cúi đầu, lại nói: “Thật sự không muốn nhìn thấy tôi sao?”
Đây không phải gây chuyện sao?”
Hướng Nam cau mày.
Y cũng không biết nên nói gì, cuối cùng, y nhỏ giọng: “Tiếp mấy cô bạn gái kia của cậu đi!”
Mặt Trình Nam lập tức có chút biến hóa.
Cậu tỏ vẻ thần bí ngoắc ngoắc ngón tay với Hướng Nam. Hướng Nam cảm thấy kỳ quái, lại gần. Trình Nam vươn tay ôm lấy cổ Hướng Nam hôn xuống, Hướng Nam giật mình, giẫy ra.
“Cậu điên hay sao mà lại làm vậy. Đừng quên bây giờ cậu là tiêu điểm của tất cả mọi người!”
Hướng Nam mặt đỏ bừng không nói quá một chút nào. Có rất nhiều ánh mắt đang dõi theo Trình Nam, chú ý từng cự động của cậu.
Trình Nam nhìn xung quanh một chút, nghĩ cũng phải. Cậu ‘he he’ hai tiếng, nói với Hướng Nam: “Nhớ kỹ, anh nợ tôi đó.”
Nói rồi Trình Nam tránh ra.
Hành động cùng lời nói của Trình Nam khiến Hướng Nam cười khổ.
Rõ ràng hôm qua còn không để ý y, hôm nay Trình Nam lại giống như làm hòa với y vậy.
Hơn nữa, hành động vừa rồi, sao biến thành y nợ hắn chứ?
Nghĩ đến đây, đại thúc không khỏi có chút buồn bực.
QQ: Chương này vốn định post từ hai hôm trước nhưng rồi lúc beta bị mắc ở đoạn bôi thuốc. Ta sửa đi sửa lại rồi nhưng vẫn thấy sường sượng, không biết phải làm sao nữa. Mong mọi người thông cảm.
Tác giả :
Tiện Vũ Hạnh