Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)
Chương 173: Hôn lễ (2)
Cùng lúc ấy, khách khứa nhà họ Cao đã tới được tương đối.
Mọi người nghe người chủ trì buổi hôn lễ gọi tập trung, tất cả đều ngồi xuống trước sân khấu, nghe người dẫn chương trình nói.
Người dẫn chương trình giới thiệu một tràng những lời bay bướm về cô dâu chú rể. Chủ hôn trên sân khấu không phải Đường Tinh Llam cũng như Watanabe Hiroya, mà là Cao Hạo.
Mọi người thấy hắn liền vỗ tay, nhìn tập giấy trên tay hắn thì thấy kỳ lạ.
“Đừng nghi ngờ, bài phát biểu của tôi thật sự dài như vậy đó.”
Cách mở đầu hóm hỉnh của Cao Hạo chọc mọi người bật cười.
Cao Hạo đưa tay lên xin mọi người giữ im lặng, rồi ngước mắt nhìn Cao Hách đã dẫn mấy nhóm nhân viên tới, phân bố xung quanh, mỉm cười nói: “Hôm nay là ngày cưới của em gái tôi, tôi mời các vị tới đây tham dự. Tôi tin rằng mọi người hẳn đã nhận ra người ngồi bên cạnh đều là đồng nghiệp tại công ty rồi nhỉ?”
Mọi người nhìn trái nhìn phải, lúc này mới nhận ra là đúng vậy.
Trừ bỏ một số ít nhân viên thông thường cùng người từ công ty nước ngoài tới, tính thử, thật sự là tất cả những nhân vật từ cấp quản lý tại trụ sở chính trở lên đều có mặt ở đây.
David lúc này mới hiểu vì sao bản thân lại thấy kỳ quái.
Hắn lập tức tìm kiếm bóng dáng Lena trong nhóm khách khứa ở hội trường nhưng lại chẳng thấy đâu.
Hắn nhìn vị khách lúc trước hắn đích thân ra đón, Cao Hành. Cao Hành chỉ hờ hững liếc hắn một cái rồi lại đưa mắt nhìn về phía Cao Hạo.
“Tin rằng mọi người đều đã biết.”
Cao Hạo cũng đang nhìn Cao Hành. Hắn chuyển tầm mắt, chỉ tay về phía Cao Nhã dưới sân khấu, nói: “Cô dâu trong lễ cưới ngày hôm nay mang tình trạng đặc thù, thế nên tôi chỉ mời vài người ở đây….”
“Thế nhưng….” Cao Hạo tiếp lời: “Không có nghĩa là lễ cưới này của em ấy lại không thể sôi động náo nhiệt, có phải không nào?”
Cao Hạo thân phận tôn quý, lại xưng hô với mấy nhân viên trẻ bình thường cùng một vài quản lý cấp thấp thậm chí còn chưa gặp mặt bọn họ như người một nhà. Những người dưới sân khấu thụ sủng nhược kinh, đáp lời nói “phải”.
“Trên tay tôi hiện tại có một danh sách.” Cao Hạo phẩy phẩy tập giấy trên tay, nói: “Những đồng nghiệp được gọi tên xin mời lên thẳng trên sân khấu, sau đó chúng ta cùng chơi một trò chơi, coi như làm nóng không khí giúp cặp vợ chồng trẻ có được không?”
Mọi người cười rộ.
Có người không suy nghĩ nhiều, trực tiếp vỗ ngực đồng ý.
Thậm chí còn có người rất hưng phấn, huýt sáo khuấy động bầu không khí.
Nhân viên cấp cao, sắc mặt khó coi, không muốn bị lấy ra làm trò cười trước mặt mọi người nên không muốn tham gia, nhưng lại sợ đắc tội Tổng giám đốc.
Nhân viên cấp thấp, xắn cao tay áo, suy nghĩ xem có nên thể hiện tài năng trước mặt Tổng giám đốc hay không, còn giỡn hỏi nếu chơi không tốt liệu có bị trừ tiền lương không.
Cao Hạo mỉm cười ôn hòa.
Hắn gọi tên từng người từng người một, dù có tình nguyện hay không cũng lần lượt đi lên sân khấu. Một vài người thật sự không muốn chơi đùa cùng đám hậu bối trẻ tuổi cũng bị nữ tiếp tân tới vừa đấm vừa xoa mời lên. Người trên sân khấu đông dần. David thấy mấy người tương đối trẻ tuổi dưới sân khấu ca thán ầm ĩ thì rất thích, nhưng khi hắn nghe thấy Cao Hành cũng có phần, nụ cười trên mặt bất ngờ thu lại.
Người kia không chịu lên sân khấu.
Nhưng Cao Hạo cực lực mời.
Mấy người trẻ tuổi ngồi chỗ bàn tiệc rất biết cách khuấy động không khí, không ngừng giục giã, rồi ngay cả Đường Tinh Lam cũng đích thân mời ông lên. Ông không thể từ chối mọi người, cũng không tiện lên mặt kẻ cả mà phá hoại bầu không khí, chậm chạp bước lên sân khấu.
Những người được gọi tên đều đã tập hợp đủ, đứng đầy một nửa sân khấu.
Mấy người ngồi dưới đang chờ mong xem nhóm người bình thường chỉ tay năm ngón với cấp dưới chơi đùa mất mặt. Bầu không khí không tệ, mọi người thấy Cao Hạo cầm mic xuống đứng sang một bên, vẫn còn chưa bắt đầu, liền lớn tiếng: “Ngài Cao, chơi gì vậy?”
“Đúng vậy.”
Mọi người nhốn nháo hỏi: “Định chơi gì vậy?”
“Mọi người rất nóng lòng sao?”
Cao Hạo hỏi mọi người, dưới sân khấu thì gật đầu, trên sân khấu thấp thỏm.
Hắn cười dịu dàng, quét mắt qua nhóm người trên sân khấu một lượt, thản nhiên nói: “Bắt kẻ trộm!”
“Xin chào! Tôi là xx, điều tra viên cao cấp từ phòng thanh tra XXXX…..”
“Xin chào! Tôi là xxx, điều tra viên cao cấp từ phòng thanh tra XXXX…..”
Lời Cao Hạo còn chưa dứt, đột nhiên có một đám người bước lên sân khấu rồi lần lượt đưa giấy chứng nhận trên tay ra cho mấy người trên sân khấu xem.
Trên dưới sân khấu, trừ người nhà họ Cao, tất cả đều sững sờ.
Mọi người dường như chưa kịp tiếp thu xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Thậm chí còn có người nghĩ đây là trò chơi khăm.
Chỉ có David là phản ứng kịp.
Hắn rốt cục hiểu vì sao hôm nay được mời tới đều là “người nhà”, kinh hoàng đến cả người chảy mồ hôi lạnh.
Bản lĩnh của Cao Hành lại rất cao thâm thâm.
Bị người ta tóm lấy, ông hơi ngây người rồi mới hoàn hồn, ánh mắt như ngọn đuốc trừng về phía Cao Hạo, hỏi: “Mấy cậu dựa vào cái gì mà bắt tôi?”
Nghe vậy, Cao Hạo bật cười.
Nụ cười như mũi kim trong lớp chăn bông.
Hắn đi về phía trước, thì thầm bên tai ông: “Lena nói…. Ông mới là lão Quỷ chân chính.”
Cao Hành đờ người.
Ông không dám tin trợn tròn mắt nhìn Cao Hạo, cuối cùng, thấy tập tài liệu trong tay Cao Hạo vô tội vung vẩy, kích động trừng mắt, thất thố rống to: “Con quỷ cái! Con đ! Con quỷ cái chó nuôi! Con đ —-”
Tất cả những người trên sân khấu đều bị dẫn đi.
Mấy người còn lại trong hội trường vẫn chưa kịp tiêu hóa hết những gì vừa xảy ra trước mắt, nhất thời thấp thỏm im bặt, rất yên tĩnh.
Lena vẫn luôn trốn bước ra.
Đầu ngẩng cao, ngực ưỡn ra, cô cầm ly rượu, yêu kiều nhấc cặp chân xinh đẹp đi tới bàn tiệc dành cho chủ ở hàng đầu.
David thấy Cao Hạo cười với cô, lập tức đoán được việc tốt bán đứng người khác đổi lấy giàu sang của Lena.
Cũng may bản thân không bị ảnh hưởng tới, hắn mắng thầm trong lòng rồi khẽ thở phào nhẹ nhóm.
Hắn nghe thấy trong hội trường vang lên tiếng nhạc du dương, tưởng mọi việc đã đến hồi kết, trong lòng thả lỏng, đang dần theo đó mà thoải mái. Không ngờ, đột nhiên, hắn sửng sốt.
Lena còn chưa ngồi ấm chỗ cũng ngỡ ngàng.
Vì tiếng nhạc đột nhiên tắt lịm.
Trực tiếp phát thay vào đó là cuộc nói chuyện của bọn họ sau khi ăn chơi trác táng tại tòa nhà phụ của nhà họ Cao.
David đổ mồ hôi như tắm.
Đại sự không ổn, hắn nhanh chân bỏ chạy, bị cảnh sát chìm đóng giả người phục vụ trong hội trường xông ra quật người qua vai, rồi bẻ quặp cánh tay hắn ra sau lưng, áp chế trên nền đất.
Lena bất chấp tất cả để tự bảo vệ mình, thấy nhóm người Cao Hách đi về phía mình, nhanh chóng đập vỡ ly rượu trên tay rồi kề vào cổ Đường Tinh Lam ngồi bên cạnh.
Cô kẹp giữ lấy Đường Tinh Lam đứng dậy lùi ra sau, căng thẳng lùi về sau một lúc lâu, đụng phải chiếc bàn dài, liếc qua một cái, tưởng đã an toàn. Nào ngờ, vừa lên tiếng với mấy người trước mặt, đột nhiên có người ào tới từ phía sau. Cả người cô ngã nhào về trước, chiếc ly vỡ rơi xuống đất. Đường Tinh Lam loạng choạng đổ qua được Cao Hách đỡ lấy. Lena bị đè lên trên thảm cỏ xanh.
Cô không cam lòng, vùng vẫy la lối, vừa quay đầu lại thấy người đang đè giữ lấy cô cư nhiên là Hướng Bắc vốn nên ở trong tù thì ngỡ ngàng.
“Là mày…..?!”
“Không sai!” Hướng Bắc nhìn từ trên xuống, cụp mắt đầy oán hận: “Là tao, thế nào?”
“Lena…..”
Cao Hạo tiến vào trong tầm nhìn của cô.
Đối mặt với sự phẫn nộ của cô, Cao Hạo nhìn từ trên cao xuống, đôi con ngươi dịu dàng như nước nhìn cô, khóe miệng nhếch lên tựa một cơn ác mộng, giọng nói dịu dàng như quỷ dữ vang lên: “Tức giận sao?”
Lena cực hận, gào lên với Cao Hạo: “Cao Hạo! Sớm biết thế này… Anh lừa tôi, anh không sống tốt được đâu!”
“Ha ha ha ha ” Cao Hạo bật cười.
Một lần trong đời thật sự bộc lộ ra ngoài, khiến mọi người kinh ngạc.
Cao Hạo ngồi xổm xuống.
“Cứ từ từ hưởng thụ đi.” Hắn dịu dàng vuốt ve khuôn mặt được trang điểm kỹ càng của Lena, tựa sát lại gần cô, đôi mắt trong thoáng chốc như tảng băng sắc nhọn. Hắn bóp cằm Lena, trầm giọng: “Vì tiếp theo đây… tôi sẽ không tiếc tất cả để cho cô biết được… thế nào mới là địa ngục đích thực!”
Lena trợn mắt, hoàn toàn sụp đổ.
Cô kinh hoàng, cô cầu xin tha thứ.
Cô không có cửa thoát được, bị kéo ra cùng David.
Hôn lễ biến thành một màn hài kịch. Nhà họ Cao xin lỗi mọi người, điều hòa bầu không khí rồi tiễn khách về.
Hướng Bắc đi tới trước mặt Cao Nhã, cúi người khẽ nhấc tấm voan che của cô lên, nhìn khuôn mặt gầy gò tiều tụy của cô, một tay nắm lấy tay cô, một tay gạt mấy sợi tóc dính lên trên cánh môi đỏ sẫm của cô, thầm thì: “Đừng sợ, không sao cả rồi.”
Giống như nghe thấy tiếng Hướng Bắc, ngón tay Cao Nhã khẽ chuyển động.
Hướng Bắc phát hiện ra, kinh hỉ vạn phần, vội lớn tiếng gọi người nhà họ Cao tới.
Mọi người nghe người chủ trì buổi hôn lễ gọi tập trung, tất cả đều ngồi xuống trước sân khấu, nghe người dẫn chương trình nói.
Người dẫn chương trình giới thiệu một tràng những lời bay bướm về cô dâu chú rể. Chủ hôn trên sân khấu không phải Đường Tinh Llam cũng như Watanabe Hiroya, mà là Cao Hạo.
Mọi người thấy hắn liền vỗ tay, nhìn tập giấy trên tay hắn thì thấy kỳ lạ.
“Đừng nghi ngờ, bài phát biểu của tôi thật sự dài như vậy đó.”
Cách mở đầu hóm hỉnh của Cao Hạo chọc mọi người bật cười.
Cao Hạo đưa tay lên xin mọi người giữ im lặng, rồi ngước mắt nhìn Cao Hách đã dẫn mấy nhóm nhân viên tới, phân bố xung quanh, mỉm cười nói: “Hôm nay là ngày cưới của em gái tôi, tôi mời các vị tới đây tham dự. Tôi tin rằng mọi người hẳn đã nhận ra người ngồi bên cạnh đều là đồng nghiệp tại công ty rồi nhỉ?”
Mọi người nhìn trái nhìn phải, lúc này mới nhận ra là đúng vậy.
Trừ bỏ một số ít nhân viên thông thường cùng người từ công ty nước ngoài tới, tính thử, thật sự là tất cả những nhân vật từ cấp quản lý tại trụ sở chính trở lên đều có mặt ở đây.
David lúc này mới hiểu vì sao bản thân lại thấy kỳ quái.
Hắn lập tức tìm kiếm bóng dáng Lena trong nhóm khách khứa ở hội trường nhưng lại chẳng thấy đâu.
Hắn nhìn vị khách lúc trước hắn đích thân ra đón, Cao Hành. Cao Hành chỉ hờ hững liếc hắn một cái rồi lại đưa mắt nhìn về phía Cao Hạo.
“Tin rằng mọi người đều đã biết.”
Cao Hạo cũng đang nhìn Cao Hành. Hắn chuyển tầm mắt, chỉ tay về phía Cao Nhã dưới sân khấu, nói: “Cô dâu trong lễ cưới ngày hôm nay mang tình trạng đặc thù, thế nên tôi chỉ mời vài người ở đây….”
“Thế nhưng….” Cao Hạo tiếp lời: “Không có nghĩa là lễ cưới này của em ấy lại không thể sôi động náo nhiệt, có phải không nào?”
Cao Hạo thân phận tôn quý, lại xưng hô với mấy nhân viên trẻ bình thường cùng một vài quản lý cấp thấp thậm chí còn chưa gặp mặt bọn họ như người một nhà. Những người dưới sân khấu thụ sủng nhược kinh, đáp lời nói “phải”.
“Trên tay tôi hiện tại có một danh sách.” Cao Hạo phẩy phẩy tập giấy trên tay, nói: “Những đồng nghiệp được gọi tên xin mời lên thẳng trên sân khấu, sau đó chúng ta cùng chơi một trò chơi, coi như làm nóng không khí giúp cặp vợ chồng trẻ có được không?”
Mọi người cười rộ.
Có người không suy nghĩ nhiều, trực tiếp vỗ ngực đồng ý.
Thậm chí còn có người rất hưng phấn, huýt sáo khuấy động bầu không khí.
Nhân viên cấp cao, sắc mặt khó coi, không muốn bị lấy ra làm trò cười trước mặt mọi người nên không muốn tham gia, nhưng lại sợ đắc tội Tổng giám đốc.
Nhân viên cấp thấp, xắn cao tay áo, suy nghĩ xem có nên thể hiện tài năng trước mặt Tổng giám đốc hay không, còn giỡn hỏi nếu chơi không tốt liệu có bị trừ tiền lương không.
Cao Hạo mỉm cười ôn hòa.
Hắn gọi tên từng người từng người một, dù có tình nguyện hay không cũng lần lượt đi lên sân khấu. Một vài người thật sự không muốn chơi đùa cùng đám hậu bối trẻ tuổi cũng bị nữ tiếp tân tới vừa đấm vừa xoa mời lên. Người trên sân khấu đông dần. David thấy mấy người tương đối trẻ tuổi dưới sân khấu ca thán ầm ĩ thì rất thích, nhưng khi hắn nghe thấy Cao Hành cũng có phần, nụ cười trên mặt bất ngờ thu lại.
Người kia không chịu lên sân khấu.
Nhưng Cao Hạo cực lực mời.
Mấy người trẻ tuổi ngồi chỗ bàn tiệc rất biết cách khuấy động không khí, không ngừng giục giã, rồi ngay cả Đường Tinh Lam cũng đích thân mời ông lên. Ông không thể từ chối mọi người, cũng không tiện lên mặt kẻ cả mà phá hoại bầu không khí, chậm chạp bước lên sân khấu.
Những người được gọi tên đều đã tập hợp đủ, đứng đầy một nửa sân khấu.
Mấy người ngồi dưới đang chờ mong xem nhóm người bình thường chỉ tay năm ngón với cấp dưới chơi đùa mất mặt. Bầu không khí không tệ, mọi người thấy Cao Hạo cầm mic xuống đứng sang một bên, vẫn còn chưa bắt đầu, liền lớn tiếng: “Ngài Cao, chơi gì vậy?”
“Đúng vậy.”
Mọi người nhốn nháo hỏi: “Định chơi gì vậy?”
“Mọi người rất nóng lòng sao?”
Cao Hạo hỏi mọi người, dưới sân khấu thì gật đầu, trên sân khấu thấp thỏm.
Hắn cười dịu dàng, quét mắt qua nhóm người trên sân khấu một lượt, thản nhiên nói: “Bắt kẻ trộm!”
“Xin chào! Tôi là xx, điều tra viên cao cấp từ phòng thanh tra XXXX…..”
“Xin chào! Tôi là xxx, điều tra viên cao cấp từ phòng thanh tra XXXX…..”
Lời Cao Hạo còn chưa dứt, đột nhiên có một đám người bước lên sân khấu rồi lần lượt đưa giấy chứng nhận trên tay ra cho mấy người trên sân khấu xem.
Trên dưới sân khấu, trừ người nhà họ Cao, tất cả đều sững sờ.
Mọi người dường như chưa kịp tiếp thu xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Thậm chí còn có người nghĩ đây là trò chơi khăm.
Chỉ có David là phản ứng kịp.
Hắn rốt cục hiểu vì sao hôm nay được mời tới đều là “người nhà”, kinh hoàng đến cả người chảy mồ hôi lạnh.
Bản lĩnh của Cao Hành lại rất cao thâm thâm.
Bị người ta tóm lấy, ông hơi ngây người rồi mới hoàn hồn, ánh mắt như ngọn đuốc trừng về phía Cao Hạo, hỏi: “Mấy cậu dựa vào cái gì mà bắt tôi?”
Nghe vậy, Cao Hạo bật cười.
Nụ cười như mũi kim trong lớp chăn bông.
Hắn đi về phía trước, thì thầm bên tai ông: “Lena nói…. Ông mới là lão Quỷ chân chính.”
Cao Hành đờ người.
Ông không dám tin trợn tròn mắt nhìn Cao Hạo, cuối cùng, thấy tập tài liệu trong tay Cao Hạo vô tội vung vẩy, kích động trừng mắt, thất thố rống to: “Con quỷ cái! Con đ! Con quỷ cái chó nuôi! Con đ —-”
Tất cả những người trên sân khấu đều bị dẫn đi.
Mấy người còn lại trong hội trường vẫn chưa kịp tiêu hóa hết những gì vừa xảy ra trước mắt, nhất thời thấp thỏm im bặt, rất yên tĩnh.
Lena vẫn luôn trốn bước ra.
Đầu ngẩng cao, ngực ưỡn ra, cô cầm ly rượu, yêu kiều nhấc cặp chân xinh đẹp đi tới bàn tiệc dành cho chủ ở hàng đầu.
David thấy Cao Hạo cười với cô, lập tức đoán được việc tốt bán đứng người khác đổi lấy giàu sang của Lena.
Cũng may bản thân không bị ảnh hưởng tới, hắn mắng thầm trong lòng rồi khẽ thở phào nhẹ nhóm.
Hắn nghe thấy trong hội trường vang lên tiếng nhạc du dương, tưởng mọi việc đã đến hồi kết, trong lòng thả lỏng, đang dần theo đó mà thoải mái. Không ngờ, đột nhiên, hắn sửng sốt.
Lena còn chưa ngồi ấm chỗ cũng ngỡ ngàng.
Vì tiếng nhạc đột nhiên tắt lịm.
Trực tiếp phát thay vào đó là cuộc nói chuyện của bọn họ sau khi ăn chơi trác táng tại tòa nhà phụ của nhà họ Cao.
David đổ mồ hôi như tắm.
Đại sự không ổn, hắn nhanh chân bỏ chạy, bị cảnh sát chìm đóng giả người phục vụ trong hội trường xông ra quật người qua vai, rồi bẻ quặp cánh tay hắn ra sau lưng, áp chế trên nền đất.
Lena bất chấp tất cả để tự bảo vệ mình, thấy nhóm người Cao Hách đi về phía mình, nhanh chóng đập vỡ ly rượu trên tay rồi kề vào cổ Đường Tinh Lam ngồi bên cạnh.
Cô kẹp giữ lấy Đường Tinh Lam đứng dậy lùi ra sau, căng thẳng lùi về sau một lúc lâu, đụng phải chiếc bàn dài, liếc qua một cái, tưởng đã an toàn. Nào ngờ, vừa lên tiếng với mấy người trước mặt, đột nhiên có người ào tới từ phía sau. Cả người cô ngã nhào về trước, chiếc ly vỡ rơi xuống đất. Đường Tinh Lam loạng choạng đổ qua được Cao Hách đỡ lấy. Lena bị đè lên trên thảm cỏ xanh.
Cô không cam lòng, vùng vẫy la lối, vừa quay đầu lại thấy người đang đè giữ lấy cô cư nhiên là Hướng Bắc vốn nên ở trong tù thì ngỡ ngàng.
“Là mày…..?!”
“Không sai!” Hướng Bắc nhìn từ trên xuống, cụp mắt đầy oán hận: “Là tao, thế nào?”
“Lena…..”
Cao Hạo tiến vào trong tầm nhìn của cô.
Đối mặt với sự phẫn nộ của cô, Cao Hạo nhìn từ trên cao xuống, đôi con ngươi dịu dàng như nước nhìn cô, khóe miệng nhếch lên tựa một cơn ác mộng, giọng nói dịu dàng như quỷ dữ vang lên: “Tức giận sao?”
Lena cực hận, gào lên với Cao Hạo: “Cao Hạo! Sớm biết thế này… Anh lừa tôi, anh không sống tốt được đâu!”
“Ha ha ha ha ” Cao Hạo bật cười.
Một lần trong đời thật sự bộc lộ ra ngoài, khiến mọi người kinh ngạc.
Cao Hạo ngồi xổm xuống.
“Cứ từ từ hưởng thụ đi.” Hắn dịu dàng vuốt ve khuôn mặt được trang điểm kỹ càng của Lena, tựa sát lại gần cô, đôi mắt trong thoáng chốc như tảng băng sắc nhọn. Hắn bóp cằm Lena, trầm giọng: “Vì tiếp theo đây… tôi sẽ không tiếc tất cả để cho cô biết được… thế nào mới là địa ngục đích thực!”
Lena trợn mắt, hoàn toàn sụp đổ.
Cô kinh hoàng, cô cầu xin tha thứ.
Cô không có cửa thoát được, bị kéo ra cùng David.
Hôn lễ biến thành một màn hài kịch. Nhà họ Cao xin lỗi mọi người, điều hòa bầu không khí rồi tiễn khách về.
Hướng Bắc đi tới trước mặt Cao Nhã, cúi người khẽ nhấc tấm voan che của cô lên, nhìn khuôn mặt gầy gò tiều tụy của cô, một tay nắm lấy tay cô, một tay gạt mấy sợi tóc dính lên trên cánh môi đỏ sẫm của cô, thầm thì: “Đừng sợ, không sao cả rồi.”
Giống như nghe thấy tiếng Hướng Bắc, ngón tay Cao Nhã khẽ chuyển động.
Hướng Bắc phát hiện ra, kinh hỉ vạn phần, vội lớn tiếng gọi người nhà họ Cao tới.
Tác giả :
Tiện Vũ Hạnh