Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)
Chương 17: Tắm rửa
Hắn đột nhiên tỉnh lại như vậy thực dọa Hướng Nam. Mặt Hướng Nam áp quá gần mặt hắn, lúc này đây, rất xấu hổ.
Hướng Nam nhanh chóng thẳng người dậy, Cao Hách giống như hồn phách đã trở về, rất có tinh thần nâng cổ ngồi dậy. Bọt xà phòng theo hắn ngồi dậy mà chảy xuống lưng, Hướng Nam nhẹ nhàng lau hộ hắn, Cao Hách hỏi: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Mới một lúc thôi.”
Hướng Nam thấy Cao Hách thật sự đã tỉnh lại liền dịch người qua.
Y cầm vòi hoa sen điều chỉnh cho nước đủ ấm, nói với Cao Hách: “Dội bọt xà phòng trên đầu, cậu nhanh tắm đi, tắm xong rồi tôi phải đi.”
Hướng Nam lo lắng, người gác cổng sắp tới rồi.
“Tối nay anh đừng đi.”
“Gì?”
Hướng Nam ngẩng đầu đối lại ánh mắt Cao Hách, suy nghĩ.
Cũng đúng, bây giờ tay Cao Hách không tiện, mấy thứ kiểu rót nước để người khác giúp đỡ vẫn tốt hơn.
Hướng Nam đồng ý.
Y giúp Cao Hách gội sạch bọt xà phòng trên đầu, sau đó lại giúp Cao Hách tắm rửa.
Nói là giúp, kỳ thật Hướng Nam cũng chả làm được gì mấy.
Quần là do tự Cao Hách cởi, sữa tắm cũng tự Cao Hách bôi. Tuy có chút không tiện, động tác tay Cao Hách rất chậm, nhưng hắn ngoài nhờ Hướng Nam lấy vòi hoa sen hộ cùng thi thoảng nâng tay bị thương của hắn để khỏi chạm vào nước ra, cũng không có yêu cầu gì khác.
Hướng Nam thấy Cao Hách tự mình ở đó bận rộn liền đột nhiên nhớ tới Mạc Dương.
Mạc Dương lúc trước cũng từng thử làm tay bị thương.
Khi đó cũng muốn Hướng Nam giúp gã tắm.
Có điều tay trái Mạc Dương không nhanh nhẹn như Cao Hách, còn rất không hợp tác, tận lực gây khó dễ, tắm nửa ngày làm Hướng Nam cả người ướt sũng còn ở đó cười ha ha.
Nhờ đến mấy việc linh tinh lúc trước, môi Hướng Nam khẽ cong lên.
“Anh đang nghĩ gì vậy?”
“Hở?”
Hướng Nam nhấc tầm mắt nhìn Cao Hách, không hiểu gì.
“Mắt anh vừa rồi vẫn nhìn chăm chú chỗ này của tôi.” Cao Hách chỉ chỉ thân dưới mình: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
“A… Cái đó……” Hướng Nam biết Cao Hách hiểu lầm, vội vã nói: “Không phải, tôi chỉ là đang nghĩ vài việc.”
Hướng Nam trong lòng buồn bực.
Hóa ra Cao Hách vẫn cho rằng y thích đàn ông.
“Tôi không thích đàn ông, nên không có ý gì với cậu. Nếu cậu để bụng, tôi ra ngoài là được rồi.” Hướng Nam rất thành thật nói xong rồi đặt vòi hoa sen lại chỗ cố định. Y xoay người định đi ra, tay lại bị Cao Hách nắm lấy.
Hướng Nam quay đầu lại, Cao Hách nhìn chằm chằm y. Không biết là đang nhìn y có tức giận hay không hay là thẩm định gì, Hướng Nam giật tay ra khỏi tay hắn, Cao Hách đột nhiên mở miệng: “Quần áo anh ướt hết rồi, cùng nhau tắm đi.”
Hướng Nam ngẩn ra, lập tức lắc đầu: “Như vậy không được.”
“Hai người đàn ông lớn tướng rồi thì có vấn đề gì?”
Đúng, đều là đàn ông, có vấn đề gì.
Hướng Nam vừa mới nói mình không có ý gì với Cao Hách, giờ từ chối sẽ khiến Cao Hách nghĩ y vừa rồi nói dối.
Dù sao cũng sẽ phải tắm.
Hướng Nam mím mím môi, gật đầu.
Ký túc xá chỉ có mình Cao Hách ở, nhưng đồ vật này nọ đều đầy đủ hết.
Người làm thuê đã xin nghỉ đoán trước được Cao Hách sẽ tìm người làm tạm thời, cho nên hắn trước khi đi chuẩn bị rất nhiều khăn mặt, khăn tắm mới. Trong phòng tắm còn có áo choàng tắm sạch sẽ, Hướng Nam dù không hỏi mượn áo ngủ Cao Hách căn bản cũng không sao.
Cao Hách sau khi rửa sạch bọt xà phòng trên người liền cẩn thận đỡ tay bị thương của mình tránh khỏi nước. Hướng Nam đóng vòi hoa sen lại, sau đó bắt đầu cởi quần áo.
Hướng Nam không phát hiện ra Cao Hách đang nhìn y. Y chậm chạp cởi từng cúc áo, một chiếc, hai chiếc, ba chiếc… làn da màu mật ong dần lộ ra trong không khí. Cao Hách nhìn chằm chằm y, đôi mắt dưới hàng lông mi dài khẽ động.
Hướng Nam bỏ quần áo vào trong máy giặt. Để sáng sớm mai có thể mặc, y chọn chế độ giặt khô.
Y mở chốt vòi hoa sen nhắm mắt lại đứng dưới làn nước, tóc gặp nước dán lại trên trán. Nước chảy dọc theo mặt, vai, xương quai xanh, trước ngực, đến bụng. Làn da mật ong được nước làm ẩm khẽ lấp lóa. Ánh mắt Cao Hách dần dần không rời nổi.
Cả người đã ướt nước, Hướng Nam liền lùi lại. Y tắt nước đi, vươn tay gạt tóc ra sau, lau nước trên mặt, lúc này mới phát hiện Cao Hách đang nhìn y.
Hướng Nam cũng không để ý.
Y rất nhanh gội xong đầu, cầm lấy bông tắm lần trước đã dùng qua đổ sữa tắm lên bắt đầu cọ người.
Rất lâu, Hướng Nam suy nghĩ chậm chạp bắt đầu thấy không thích hợp.
Cao Hách vẫn nhìn y.
Đôi mắt xinh đẹp kia không phải nhìn chằm chằm vào một chỗ trên người y, mà di động theo cánh tay y.
Hướng Nam cau màu, hỏi hắn: “Cao Hách, cậu ngẩn người ra làm gì vậy?”
Hướng Nam nghĩ có phải Cao Hách có phải đang thất thần nghĩ cái gì đó nên mới nhìn chằm chằm y như vậy không.
“Không có.”
Cao Hách rất nhanh trả lời lại Hướng Nam.
Nếu vậy, có nghĩ là Cao Hách không phải vô thức nhìn mình.
Vậy vì sao lại nhìn chằm chằm mình như vậy?
Hướng Nam muốn hỏi nhưng rồi nghĩ lại.
Cao Hách hẳn là sẽ không có hứng thú với y đâu.
Hướng Nam cho rằng như vậy.
Tránh cho Cao Hách cười mình đa tình, Hướng Nam sợ mình lúc đó chẳng biết giấu mắt vào đâu liền từ bỏ ý định.
Ánh mắt Cao Hách vẫn như trước đi theo động tác của Hướng Nam, hơn nữa hai tròng mặt càng ngày càng mông lung. Cảm giác da mình như bị ai đó dùng ánh mắt vuốt ve chà xát, ở trong căn phòng bị nước nóng hun mờ khói thúc giục, cơ thể Hướng Nam dần nóng lên.
Vừa rồi còn kêu là mình không thích đàn ông, bây giờ bản thân lại có phản ứng vì ánh mắt của Cao Hách, Hướng Nam rất xấu hổ.
Y sợ Cao Hách sẽ phát hiện ra, trong lòng âm thầm mắng mình hạ lưu rồi quay người đi.
Đột nhiên không được ngắm cảnh đẹp, nhận thấy được sự trốn tránh của Hướng Nam, Cao Hách dường như nghĩ tới cái gì đó, thản nhiên cong khóe miệng.
Hắn mở miệng: “Cứ tắm rửa như này thì thật nhàm chán, chúng ta tâm sự chút được không?”
Tâm sự?
Kỳ thực Hướng Nam không có hứng thú, nhưng nếu như Cao Hách nói nhàm chán thì Hướng Nam liền cố gắng tâm sự cùng hắn vậy.
“Nếu đã tâm sự…” Cao Hách hỏi Hướng Nam: “Anh có thể quay lại được không?”
Hướng Nam nghe vậy liền luống cuống, y gượng cười hai tiếng: “Tôi đang nghe mà, cậu cứ nói đi.”
Hướng Nam không dám nghĩ tới chuyện nếu như Cao Hách phát hiện ra tình trạng bây giờ của y sẽ nhìn y thế nào.
Chắn chắn là rất khinh thường đi.
Cao Hách hỏi: “Trong nhà anh ngoài bố mẹ ra còn ai khác không?”
Hướng Nam gật đầu: “Còn có hai đứa em song sinh một trai một gái vẫn còn đang đi học, tiếp đó…. còn vợ tôi…”
Cao Hách vừa nghe vậy liền nhướn mày.
“Anh từng kết hôn?”
“Phải, có điều cô ấy…. đi cùng người khác rồi.”
Không phải là ‘chạy theo’ mà là ‘đi cùng’. Hướng Nam chầm chậm nói đồng thời cũng chầm chậm xoa người. Sau cùng, y mở van nước cầm vòi hoa sen để nước chảy lên người.
Ngày đó cô ấy đã nói như vậy.
Nói người đàn ông ngày trước của cô ấy trở về tìm cô, còn nói Hướng Nam cái gì cũng không thể cho cô. Vì thế cô quyết định ra đi cùng người kia, rời khỏi y.
Mắt Cao Hách một đường theo những hạt bọt biển bị dội trôi mà đi xuống.
“Vậy cậu thanh niên gặp trong bệnh viện là em trai anh sao?”
“Hở?”
Hướng Nam thu lại nỗi lòng, não bộ vừa tiêu hóa được lời của Cao Hách, mặt y liền biết sắc. Mí mắt Hướng Nam hạ xuống, lắc đầu.
“Không phải, cậu ấy là hàng xóm của tôi.”
Kỳ thực trong cảm nhận của Hướng Nam vẫn luôn coi Mạc Dương như em trai ruột.
Mẹ Mạc Dương lúc còn trẻ bị một kẻ có tiền lừa tình cảm, sau đó bị vứt bỏ, ở nhà mẹ đẻ sinh ra Mạc Dương. Nhà y cùng nhà bà ngoại Mạc Dương ở trong khu là hàng xóm tắt đèn tối lửa có nhau lâu năm. Hướng Nam nhìn Mạc Dương từ lúc nhỏ đến khi trưởng thành, tình cảm hai người rất sâu nặng.
Thế nhưng phần tình cảm sâu nặng kia nay đã tan nát rồi…..
Cao Hách không phải tên ngốc. Ở trong bệnh viện tận mắt thấy hành động của Mạc Dương, đó chắc chắn không phải là việc một người hàng xóm bình thường làm.
Có điều nhìn phản ứng của Hướng Nam không có kích động như mình tưởng tượng, Cao Hách không chút hứng thú tiếp tục hỏi chuyện về Mạc Dương.
“Vậy còn Thường Triết?” Ngữ khí Cao Hách rất thản nhiên, thuận miệng hỏi: “Hôm nay Thường Triết nói như vậy, anh với cậu ta đã làm chuyện gì sao?”
Người Hướng Nam rõ ràng cứng đơ lại.
Thấy Hướng Nam có phản ứng như vậy, đôi mắt xinh đẹp của Cao Hách bị bịt kín bởi một tầng cảm xúc không rõ ràng.
Hướng Nam có chút khó xử. Y không ngờ lại nói đến chuyện Thường Triết, y quay đầu lại nhìn Cao Hách, nhưng ánh mắt rất nhanh liền dịch chuyển.
Cao Hách đã từ trong nước đứng lên.
Cả người trần truồng.
Không biết vì sao, cả người đột nhiên có cảm giác rất áp bách.
“Tôi… không muốn nói về chuyện này.” Hướng Nam đã rửa sạch hết xà phòng trên người mình, y lấy khăn tắm lau người: “Cậu đổi đề tài khác đi.”
Cảm xúc trong mắt Cao Hách trầm xuống.
“Làm sao?” Hắn từ nước đi ra, đi đến phía sau Hướng Nam: “Anh thật sự đã làm cùng cậu ta sao?”
Hướng Nam ngẩn người, mặt lập tức tái nhợt.
“Không có!”
Hướng Nam phản ứng rất mạnh.
Y vội vàng lôi chiếc áo choàng tắm định ra ngoài, không ngờ bị Cao Hách dùng trọng lượng cơ thể ép vào tường. Áo choàng rơi xuống đất, Hướng Nam hai tay chống tường kinh ngạc quay đầu lại: “Cao Hách, cậu làm gì vậy?”
Cánh môi mỏng của Cao Hách áp sát vành tai Hướng Nam, giọng nói ngọt ngào như trong mơ nhè nhẹ vang lên: “Kiểm tra.”
QQ: Chương sau là gì nhỉ? mắt chớp chớp miệng đớp đớp
Hướng Nam nhanh chóng thẳng người dậy, Cao Hách giống như hồn phách đã trở về, rất có tinh thần nâng cổ ngồi dậy. Bọt xà phòng theo hắn ngồi dậy mà chảy xuống lưng, Hướng Nam nhẹ nhàng lau hộ hắn, Cao Hách hỏi: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Mới một lúc thôi.”
Hướng Nam thấy Cao Hách thật sự đã tỉnh lại liền dịch người qua.
Y cầm vòi hoa sen điều chỉnh cho nước đủ ấm, nói với Cao Hách: “Dội bọt xà phòng trên đầu, cậu nhanh tắm đi, tắm xong rồi tôi phải đi.”
Hướng Nam lo lắng, người gác cổng sắp tới rồi.
“Tối nay anh đừng đi.”
“Gì?”
Hướng Nam ngẩng đầu đối lại ánh mắt Cao Hách, suy nghĩ.
Cũng đúng, bây giờ tay Cao Hách không tiện, mấy thứ kiểu rót nước để người khác giúp đỡ vẫn tốt hơn.
Hướng Nam đồng ý.
Y giúp Cao Hách gội sạch bọt xà phòng trên đầu, sau đó lại giúp Cao Hách tắm rửa.
Nói là giúp, kỳ thật Hướng Nam cũng chả làm được gì mấy.
Quần là do tự Cao Hách cởi, sữa tắm cũng tự Cao Hách bôi. Tuy có chút không tiện, động tác tay Cao Hách rất chậm, nhưng hắn ngoài nhờ Hướng Nam lấy vòi hoa sen hộ cùng thi thoảng nâng tay bị thương của hắn để khỏi chạm vào nước ra, cũng không có yêu cầu gì khác.
Hướng Nam thấy Cao Hách tự mình ở đó bận rộn liền đột nhiên nhớ tới Mạc Dương.
Mạc Dương lúc trước cũng từng thử làm tay bị thương.
Khi đó cũng muốn Hướng Nam giúp gã tắm.
Có điều tay trái Mạc Dương không nhanh nhẹn như Cao Hách, còn rất không hợp tác, tận lực gây khó dễ, tắm nửa ngày làm Hướng Nam cả người ướt sũng còn ở đó cười ha ha.
Nhờ đến mấy việc linh tinh lúc trước, môi Hướng Nam khẽ cong lên.
“Anh đang nghĩ gì vậy?”
“Hở?”
Hướng Nam nhấc tầm mắt nhìn Cao Hách, không hiểu gì.
“Mắt anh vừa rồi vẫn nhìn chăm chú chỗ này của tôi.” Cao Hách chỉ chỉ thân dưới mình: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
“A… Cái đó……” Hướng Nam biết Cao Hách hiểu lầm, vội vã nói: “Không phải, tôi chỉ là đang nghĩ vài việc.”
Hướng Nam trong lòng buồn bực.
Hóa ra Cao Hách vẫn cho rằng y thích đàn ông.
“Tôi không thích đàn ông, nên không có ý gì với cậu. Nếu cậu để bụng, tôi ra ngoài là được rồi.” Hướng Nam rất thành thật nói xong rồi đặt vòi hoa sen lại chỗ cố định. Y xoay người định đi ra, tay lại bị Cao Hách nắm lấy.
Hướng Nam quay đầu lại, Cao Hách nhìn chằm chằm y. Không biết là đang nhìn y có tức giận hay không hay là thẩm định gì, Hướng Nam giật tay ra khỏi tay hắn, Cao Hách đột nhiên mở miệng: “Quần áo anh ướt hết rồi, cùng nhau tắm đi.”
Hướng Nam ngẩn ra, lập tức lắc đầu: “Như vậy không được.”
“Hai người đàn ông lớn tướng rồi thì có vấn đề gì?”
Đúng, đều là đàn ông, có vấn đề gì.
Hướng Nam vừa mới nói mình không có ý gì với Cao Hách, giờ từ chối sẽ khiến Cao Hách nghĩ y vừa rồi nói dối.
Dù sao cũng sẽ phải tắm.
Hướng Nam mím mím môi, gật đầu.
Ký túc xá chỉ có mình Cao Hách ở, nhưng đồ vật này nọ đều đầy đủ hết.
Người làm thuê đã xin nghỉ đoán trước được Cao Hách sẽ tìm người làm tạm thời, cho nên hắn trước khi đi chuẩn bị rất nhiều khăn mặt, khăn tắm mới. Trong phòng tắm còn có áo choàng tắm sạch sẽ, Hướng Nam dù không hỏi mượn áo ngủ Cao Hách căn bản cũng không sao.
Cao Hách sau khi rửa sạch bọt xà phòng trên người liền cẩn thận đỡ tay bị thương của mình tránh khỏi nước. Hướng Nam đóng vòi hoa sen lại, sau đó bắt đầu cởi quần áo.
Hướng Nam không phát hiện ra Cao Hách đang nhìn y. Y chậm chạp cởi từng cúc áo, một chiếc, hai chiếc, ba chiếc… làn da màu mật ong dần lộ ra trong không khí. Cao Hách nhìn chằm chằm y, đôi mắt dưới hàng lông mi dài khẽ động.
Hướng Nam bỏ quần áo vào trong máy giặt. Để sáng sớm mai có thể mặc, y chọn chế độ giặt khô.
Y mở chốt vòi hoa sen nhắm mắt lại đứng dưới làn nước, tóc gặp nước dán lại trên trán. Nước chảy dọc theo mặt, vai, xương quai xanh, trước ngực, đến bụng. Làn da mật ong được nước làm ẩm khẽ lấp lóa. Ánh mắt Cao Hách dần dần không rời nổi.
Cả người đã ướt nước, Hướng Nam liền lùi lại. Y tắt nước đi, vươn tay gạt tóc ra sau, lau nước trên mặt, lúc này mới phát hiện Cao Hách đang nhìn y.
Hướng Nam cũng không để ý.
Y rất nhanh gội xong đầu, cầm lấy bông tắm lần trước đã dùng qua đổ sữa tắm lên bắt đầu cọ người.
Rất lâu, Hướng Nam suy nghĩ chậm chạp bắt đầu thấy không thích hợp.
Cao Hách vẫn nhìn y.
Đôi mắt xinh đẹp kia không phải nhìn chằm chằm vào một chỗ trên người y, mà di động theo cánh tay y.
Hướng Nam cau màu, hỏi hắn: “Cao Hách, cậu ngẩn người ra làm gì vậy?”
Hướng Nam nghĩ có phải Cao Hách có phải đang thất thần nghĩ cái gì đó nên mới nhìn chằm chằm y như vậy không.
“Không có.”
Cao Hách rất nhanh trả lời lại Hướng Nam.
Nếu vậy, có nghĩ là Cao Hách không phải vô thức nhìn mình.
Vậy vì sao lại nhìn chằm chằm mình như vậy?
Hướng Nam muốn hỏi nhưng rồi nghĩ lại.
Cao Hách hẳn là sẽ không có hứng thú với y đâu.
Hướng Nam cho rằng như vậy.
Tránh cho Cao Hách cười mình đa tình, Hướng Nam sợ mình lúc đó chẳng biết giấu mắt vào đâu liền từ bỏ ý định.
Ánh mắt Cao Hách vẫn như trước đi theo động tác của Hướng Nam, hơn nữa hai tròng mặt càng ngày càng mông lung. Cảm giác da mình như bị ai đó dùng ánh mắt vuốt ve chà xát, ở trong căn phòng bị nước nóng hun mờ khói thúc giục, cơ thể Hướng Nam dần nóng lên.
Vừa rồi còn kêu là mình không thích đàn ông, bây giờ bản thân lại có phản ứng vì ánh mắt của Cao Hách, Hướng Nam rất xấu hổ.
Y sợ Cao Hách sẽ phát hiện ra, trong lòng âm thầm mắng mình hạ lưu rồi quay người đi.
Đột nhiên không được ngắm cảnh đẹp, nhận thấy được sự trốn tránh của Hướng Nam, Cao Hách dường như nghĩ tới cái gì đó, thản nhiên cong khóe miệng.
Hắn mở miệng: “Cứ tắm rửa như này thì thật nhàm chán, chúng ta tâm sự chút được không?”
Tâm sự?
Kỳ thực Hướng Nam không có hứng thú, nhưng nếu như Cao Hách nói nhàm chán thì Hướng Nam liền cố gắng tâm sự cùng hắn vậy.
“Nếu đã tâm sự…” Cao Hách hỏi Hướng Nam: “Anh có thể quay lại được không?”
Hướng Nam nghe vậy liền luống cuống, y gượng cười hai tiếng: “Tôi đang nghe mà, cậu cứ nói đi.”
Hướng Nam không dám nghĩ tới chuyện nếu như Cao Hách phát hiện ra tình trạng bây giờ của y sẽ nhìn y thế nào.
Chắn chắn là rất khinh thường đi.
Cao Hách hỏi: “Trong nhà anh ngoài bố mẹ ra còn ai khác không?”
Hướng Nam gật đầu: “Còn có hai đứa em song sinh một trai một gái vẫn còn đang đi học, tiếp đó…. còn vợ tôi…”
Cao Hách vừa nghe vậy liền nhướn mày.
“Anh từng kết hôn?”
“Phải, có điều cô ấy…. đi cùng người khác rồi.”
Không phải là ‘chạy theo’ mà là ‘đi cùng’. Hướng Nam chầm chậm nói đồng thời cũng chầm chậm xoa người. Sau cùng, y mở van nước cầm vòi hoa sen để nước chảy lên người.
Ngày đó cô ấy đã nói như vậy.
Nói người đàn ông ngày trước của cô ấy trở về tìm cô, còn nói Hướng Nam cái gì cũng không thể cho cô. Vì thế cô quyết định ra đi cùng người kia, rời khỏi y.
Mắt Cao Hách một đường theo những hạt bọt biển bị dội trôi mà đi xuống.
“Vậy cậu thanh niên gặp trong bệnh viện là em trai anh sao?”
“Hở?”
Hướng Nam thu lại nỗi lòng, não bộ vừa tiêu hóa được lời của Cao Hách, mặt y liền biết sắc. Mí mắt Hướng Nam hạ xuống, lắc đầu.
“Không phải, cậu ấy là hàng xóm của tôi.”
Kỳ thực trong cảm nhận của Hướng Nam vẫn luôn coi Mạc Dương như em trai ruột.
Mẹ Mạc Dương lúc còn trẻ bị một kẻ có tiền lừa tình cảm, sau đó bị vứt bỏ, ở nhà mẹ đẻ sinh ra Mạc Dương. Nhà y cùng nhà bà ngoại Mạc Dương ở trong khu là hàng xóm tắt đèn tối lửa có nhau lâu năm. Hướng Nam nhìn Mạc Dương từ lúc nhỏ đến khi trưởng thành, tình cảm hai người rất sâu nặng.
Thế nhưng phần tình cảm sâu nặng kia nay đã tan nát rồi…..
Cao Hách không phải tên ngốc. Ở trong bệnh viện tận mắt thấy hành động của Mạc Dương, đó chắc chắn không phải là việc một người hàng xóm bình thường làm.
Có điều nhìn phản ứng của Hướng Nam không có kích động như mình tưởng tượng, Cao Hách không chút hứng thú tiếp tục hỏi chuyện về Mạc Dương.
“Vậy còn Thường Triết?” Ngữ khí Cao Hách rất thản nhiên, thuận miệng hỏi: “Hôm nay Thường Triết nói như vậy, anh với cậu ta đã làm chuyện gì sao?”
Người Hướng Nam rõ ràng cứng đơ lại.
Thấy Hướng Nam có phản ứng như vậy, đôi mắt xinh đẹp của Cao Hách bị bịt kín bởi một tầng cảm xúc không rõ ràng.
Hướng Nam có chút khó xử. Y không ngờ lại nói đến chuyện Thường Triết, y quay đầu lại nhìn Cao Hách, nhưng ánh mắt rất nhanh liền dịch chuyển.
Cao Hách đã từ trong nước đứng lên.
Cả người trần truồng.
Không biết vì sao, cả người đột nhiên có cảm giác rất áp bách.
“Tôi… không muốn nói về chuyện này.” Hướng Nam đã rửa sạch hết xà phòng trên người mình, y lấy khăn tắm lau người: “Cậu đổi đề tài khác đi.”
Cảm xúc trong mắt Cao Hách trầm xuống.
“Làm sao?” Hắn từ nước đi ra, đi đến phía sau Hướng Nam: “Anh thật sự đã làm cùng cậu ta sao?”
Hướng Nam ngẩn người, mặt lập tức tái nhợt.
“Không có!”
Hướng Nam phản ứng rất mạnh.
Y vội vàng lôi chiếc áo choàng tắm định ra ngoài, không ngờ bị Cao Hách dùng trọng lượng cơ thể ép vào tường. Áo choàng rơi xuống đất, Hướng Nam hai tay chống tường kinh ngạc quay đầu lại: “Cao Hách, cậu làm gì vậy?”
Cánh môi mỏng của Cao Hách áp sát vành tai Hướng Nam, giọng nói ngọt ngào như trong mơ nhè nhẹ vang lên: “Kiểm tra.”
QQ: Chương sau là gì nhỉ? mắt chớp chớp miệng đớp đớp
Tác giả :
Tiện Vũ Hạnh