Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)
Chương 161: Kinh ngạc
Thường Triết gặp chuyện, ba người nhận được tin liền gấp rút chạy tới bệnh viện.
Trên xe, Hướng Nam đột nhiên nhận được điện thoại của Hướng Bắc.
“Có chuyện gì vậy?”
“Anh……”
Hướng Bắc ở đầu kia gọi một tiếng nhưng rồi không nói gì tiếp.
Hướng Nam lúc này trong lòng lo lắng vô cùng, căn bàn không để ý thấy Hướng Bắc có gì đó không ổn, hỏi lại cậu: “Rốt cục là có chuyện gì?”
“….. A Nhã sắp kết hôn rồi.”
A Nhã??
Ai?
Hướng Nam hơi ngẩn người.
Mãi sau Hướng Nam mới ngớ ra, hỏi Cao Hách đang lái xe bên cạnh: “Cao Nhã sắp kết hôn rồi à?”
“Phải.” Cao Hách lúc này cũng đang vì chuyện của Thường Triết mà trong lòng rối bời (dù sao cũng chơi với nhau từ nhỏ tới lớn), chỉ đáp một tiếng, không nói gì nhiều.
“Cái đó…..” Hướng Nam nói vào điện thoại: “Có liên quan gì tới em?”
Đầu bên kia lại im lặng.
Cuối cùng, Hướng Bắc mới bảo: “Không có gì, chỉ muốn tìm ai đó nói linh tinh một chút.”
Hướng Nam làm gì có tâm trạng nói chuyện phiếm với cậu.
Y thấy bệnh viện đã ở ngay trước mắt, lập tức nói vào điện thoại: “Anh còn có chuyện. Anh dập máy trước đây.”
Hướng Nam xuống xe liền lao thẳng vào trong bệnh viện.
Thấy y tá bảo ở ICU, tim Hướng Nam quặn thắt, chân nhũn ra, suýt chút nữa không chịu nổi. (ICU – intensive care unit: phòng ICU là phòng chăm sóc đặc biệt, dành cho những bệnh nhân cực kỳ nguy kịch)
Hướng Nam mở miệng định hỏi, không ngờ…..
“Xin hỏi…. Anh có phải là Hướng Nam không?”
Hướng Nam bất ngờ quay sang, thấy một cậu thanh niên mặc bộ Âu phục màu xám đang tiến lại phía y liền vội vàng gật đầu.
Trình Nam và Cao Hách nhìn thấy cậu trai kia thì cùng nhíu mày.
Phản ứng đầu tiên của Trình Nam là kéo đại thúc, lôi y đứng lại bên cạnh cậu, cách xa người kia ra.
Cậu thanh niên thấy hành động này của Trình Nam thì khẽ cười, dừng bước lại.
“Chúng ta lâu lắm rồi không gặp nhau.”
“Phải.” Cao Hách khách khí đáp: “Lâu lắm rồi không gặp.”
Cậu thanh niên rất thân thiện với Hướng Nam: “Tôi chính là người gọi điện thoại cho anh.”
“Tôi mong….” Cậu thanh niên nhìn Trình Nam và Cao Hách, rồi bảo y: “Anh có thể một mình vào trong cùng tôi.”
Cao Hách nghe vậy, đầu mày càng nhíu chặt thêm.
Hắn hỏi: “Bác Lạc ở trong phải không?”
Trình Nam lập tức cũng cau mày, bộ dạng không vui nói với cậu thanh niên kia: “Mày định làm trò quỷ gì?”
Cậu thanh niên vẫn mỉm cười, đột nhiên nói bằng tiếng Pháp mà Hướng Nam và y tá đều nghe không hiểu.
Cũng chẳng rõ cậu nói gì, Trình Nam và Cao Hách nghe xong thì ngây người.
Cao Hách cũng dùng thứ ngoại ngữ ấy hỏi mấy câu, cậu thanh niên kia lắc đầu rồi nói tiếp.
Ba người trò chuyện một lúc, Hướng Nam và y tá bị bỏ mặc bên cạnh, mắt chớp chớp, nghe không hiểu.
Cuối cùng, Trình Nam chỉ tay về phía cậu trai kia cảnh cáo: “Nếu em dám lừa anh thì em chết chắc đấy!”
Cậu thanh niên kia cười ha ha vỗ lên vai Trình Nam: “Tin em đi, anh họ.”
Anh họ?
Hướng Nam lại sửng sốt.
“Cái đó… Cái đó…..”
Đại thúc định hỏi mình có thể đi thăm Thường Triết chưa, cậu thanh niên kia liền đưa tay ra hiệu, nói với Hướng Nam: “Mời.”
Hướng Nam vào một mình cùng cậu.
Y cả đường đi có hỏi rất nhiều câu, nhưng cậu thanh niên kia chỉ cười, không hề trả lời.
Hướng Nam thấy được Thường Triết rồi.
Điều khiến Hướng Nam kinh ngạc là Thường Triết không làm sao cả.
Nhìn vào trong phòng bệnh qua tấm cửa kính, Thường Triết mặc quần áo bệnh nhân, ngơ ngác ngồi trên giường, đầu cúi gằm, ôm chân, không hề cử động.
“Cậu ấy làm sao vậy?”
Hướng Nam quay đầu sang hỏi cậu thanh niên kia nhưng cậu ta chỉ cười với y, phẩy phẩy tay với mấy người còn lại rồi dẫn tất cả vệ sĩ lui ra.
Hướng Nam thấy tất cả mọi người đều rời đi thì vội vã định đuổi theo ra ngoài hỏi cho rõ.
Không ngờ, mấy người vệ sĩ trực tiếp cản lại giữ y ở trong, hơn nữa còn chỉ về phía cửa ra vào phòng bệnh.
Hướng Nam không đi vào như chỉ thị của bọn họ.
Y thấy kỳ quái, đi tới trước cửa sổ quan sát nhìn Thường Triết một lúc, trầm ngẫm suy nghĩ xong mới đẩy mở cánh cửa thứ hai để bước vào phòng.
Đại thúc ngồi lên giường.
Y thấy Thường Triết một mực cúi đầu, hoàn toàn không để ý tới y, liền hỏi: “Cậu sao vậy?”
Thường Triết không đáp.
Trong lòng Hướng Nam vô cùng tò mò, vươn tay ra định nâng đầu cậu lên, không ngờ Thường Triết đột nhiên “đột kích”, đè y ngã lên giường.
“Thường Triết?”
Quần áo Hướng Nam bị cưỡng ép lột bỏ.
Hướng Nam ban đầu ngẩn người, sau đó không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rồi lập tức liền tức giận.
“Cậu làm gì thế?!”
Hướng Nam giận dữ, chống cự lại sự xâm phạm, trong lúc vô ý đập tay lên mặt Thường Triết, xúc cảm nhận được khiến Hướng Nam sửng sốt.
Ướt?
“Thường Triết?”
Hướng Nam ép Thường Triết ngẩng mặt lên.
Thường Triết nước mắt giàn dụa trông thực đáng thương, đại thúc hơi ngạc nhiên.
“Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?”
Hướng Nam không biết phải làm sao, nhẹ giọng hỏi. Thường Triết vẫn lặng thinh.
Thường Triết cắn lên xương quai xanh của Hướng Nam, sờ soạng người Hướng Nam như thể muốn “hành sự”. Hướng Nam kháng cự lại, thấy cả người y run rẩy, không hiểu vì sao cảm thấy y không phải có dụng ý xấu nên mềm lòng, để mặc y.
Thường Triết gần như phát điên chiếm đoạt một lần xong thì cuộn mình nằm trong lòng Hướng Nam ngủ.
Lưu luyến hơi ấm của Hướng Nam, mặt vẫn còn vương nước mắt, Thường Triết như vậy giống hết một đứa nhỏ đã chịu đựng tổn thương tột độ.
Hướng Nam vẫn chưa rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Hường Nam buồn bực nhưng y cũng thấy yên lòng, vì trên người Thường Triết không có vết thương nào cả.
Thường Triết ngủ không được yên giấc.
Hướng Nam ôm chặt lấy y, vỗ lưng y, chóp mũi kề bên chóp mũi, nhắm mắt nằm ngủ cùng y.
Lúc Hướng Nam tỉnh dậy, Thường Triết vẫn còn đang ngủ.
Hướng Nam mặc quần áo, nghĩ không biết Cao Hách và Trình Nam có còn ở bên ngoài chờ y hay không nên đi ra định bảo bọn họ về trước.
Không ngờ, vừa ra tới hành lang thì nhìn thấy bà chủ Hủy, Hướng Nam rất bất ngờ mà ngẩn người.
Bà chủ Hủy rõ ràng là đang đợi y.
Thấy y đi ra, cô liền đứng dậy, nói với Hướng Nam: “Tôi đưa cậu về.”
Hướng Nam không hiểu.
Bà chủ Hủy thấy y như vậy thì khẽ mỉm cười bảo: “Mấy đứa Trình Nam đã đi rồi.”
“Thường Triết…..” Hướng Nam chỉ vào phía trong: “Tôi định….”
Hướng Nam định ở lại chăm sóc Thường Triết.
Nhưng bà chủ Hủy lắc đầu: “Đi thôi. Nó sẽ khỏe lại, anh yên tâm.”
Hướng Nam cảm thấy kỳ quái.
Rất kỳ quái.
Thứ nhất là Thường Triết vô duyên vô cớ trở thành như vậy.
Thứ hai là bà chủ Hủy hoàn toàn không liên quan gì đến Thường Triết lại đứng đây nói những lời này với y.
Hướng Nam thấy tất cả những gì trước mắt quả thực đều có phần khó hiểu.
“Tôi không định rời đi.” Hướng Nam quay người định đi vào nhưng bị bà chủ Hủy đưa tay cản lại.
“Thường phu nhân.”
Một câu gọi từ bên ngoài hành lang vọng vào cắt ngang lời định nói của bà chủ Hủy.
Đại thúc ngây người nhìn qua, thấy một bác sĩ mặc áo khoác trắng đang mỉm cười đi về phía bọn họ, ánh mắt quay lại nhìn về phía bà chủ Hủy, rất kinh ngạc: “Thường phu nhân?!”
“Không sai, tôi chính là Thường phu nhân….” Bà chủ Hủy bật cười ha ha, gật đầu thu tay về, nói: “…… Mẹ kế của Thường Triết.”
QQ: Chuyện bố mẹ Thường Triết sẽ được giải thích ở chương sau, khá dài và khá cẩu huyết =)) Bây giờ thì mình lười quá rồi nên sẽ post bù vào T5 nhé ^^
Trên xe, Hướng Nam đột nhiên nhận được điện thoại của Hướng Bắc.
“Có chuyện gì vậy?”
“Anh……”
Hướng Bắc ở đầu kia gọi một tiếng nhưng rồi không nói gì tiếp.
Hướng Nam lúc này trong lòng lo lắng vô cùng, căn bàn không để ý thấy Hướng Bắc có gì đó không ổn, hỏi lại cậu: “Rốt cục là có chuyện gì?”
“….. A Nhã sắp kết hôn rồi.”
A Nhã??
Ai?
Hướng Nam hơi ngẩn người.
Mãi sau Hướng Nam mới ngớ ra, hỏi Cao Hách đang lái xe bên cạnh: “Cao Nhã sắp kết hôn rồi à?”
“Phải.” Cao Hách lúc này cũng đang vì chuyện của Thường Triết mà trong lòng rối bời (dù sao cũng chơi với nhau từ nhỏ tới lớn), chỉ đáp một tiếng, không nói gì nhiều.
“Cái đó…..” Hướng Nam nói vào điện thoại: “Có liên quan gì tới em?”
Đầu bên kia lại im lặng.
Cuối cùng, Hướng Bắc mới bảo: “Không có gì, chỉ muốn tìm ai đó nói linh tinh một chút.”
Hướng Nam làm gì có tâm trạng nói chuyện phiếm với cậu.
Y thấy bệnh viện đã ở ngay trước mắt, lập tức nói vào điện thoại: “Anh còn có chuyện. Anh dập máy trước đây.”
Hướng Nam xuống xe liền lao thẳng vào trong bệnh viện.
Thấy y tá bảo ở ICU, tim Hướng Nam quặn thắt, chân nhũn ra, suýt chút nữa không chịu nổi. (ICU – intensive care unit: phòng ICU là phòng chăm sóc đặc biệt, dành cho những bệnh nhân cực kỳ nguy kịch)
Hướng Nam mở miệng định hỏi, không ngờ…..
“Xin hỏi…. Anh có phải là Hướng Nam không?”
Hướng Nam bất ngờ quay sang, thấy một cậu thanh niên mặc bộ Âu phục màu xám đang tiến lại phía y liền vội vàng gật đầu.
Trình Nam và Cao Hách nhìn thấy cậu trai kia thì cùng nhíu mày.
Phản ứng đầu tiên của Trình Nam là kéo đại thúc, lôi y đứng lại bên cạnh cậu, cách xa người kia ra.
Cậu thanh niên thấy hành động này của Trình Nam thì khẽ cười, dừng bước lại.
“Chúng ta lâu lắm rồi không gặp nhau.”
“Phải.” Cao Hách khách khí đáp: “Lâu lắm rồi không gặp.”
Cậu thanh niên rất thân thiện với Hướng Nam: “Tôi chính là người gọi điện thoại cho anh.”
“Tôi mong….” Cậu thanh niên nhìn Trình Nam và Cao Hách, rồi bảo y: “Anh có thể một mình vào trong cùng tôi.”
Cao Hách nghe vậy, đầu mày càng nhíu chặt thêm.
Hắn hỏi: “Bác Lạc ở trong phải không?”
Trình Nam lập tức cũng cau mày, bộ dạng không vui nói với cậu thanh niên kia: “Mày định làm trò quỷ gì?”
Cậu thanh niên vẫn mỉm cười, đột nhiên nói bằng tiếng Pháp mà Hướng Nam và y tá đều nghe không hiểu.
Cũng chẳng rõ cậu nói gì, Trình Nam và Cao Hách nghe xong thì ngây người.
Cao Hách cũng dùng thứ ngoại ngữ ấy hỏi mấy câu, cậu thanh niên kia lắc đầu rồi nói tiếp.
Ba người trò chuyện một lúc, Hướng Nam và y tá bị bỏ mặc bên cạnh, mắt chớp chớp, nghe không hiểu.
Cuối cùng, Trình Nam chỉ tay về phía cậu trai kia cảnh cáo: “Nếu em dám lừa anh thì em chết chắc đấy!”
Cậu thanh niên kia cười ha ha vỗ lên vai Trình Nam: “Tin em đi, anh họ.”
Anh họ?
Hướng Nam lại sửng sốt.
“Cái đó… Cái đó…..”
Đại thúc định hỏi mình có thể đi thăm Thường Triết chưa, cậu thanh niên kia liền đưa tay ra hiệu, nói với Hướng Nam: “Mời.”
Hướng Nam vào một mình cùng cậu.
Y cả đường đi có hỏi rất nhiều câu, nhưng cậu thanh niên kia chỉ cười, không hề trả lời.
Hướng Nam thấy được Thường Triết rồi.
Điều khiến Hướng Nam kinh ngạc là Thường Triết không làm sao cả.
Nhìn vào trong phòng bệnh qua tấm cửa kính, Thường Triết mặc quần áo bệnh nhân, ngơ ngác ngồi trên giường, đầu cúi gằm, ôm chân, không hề cử động.
“Cậu ấy làm sao vậy?”
Hướng Nam quay đầu sang hỏi cậu thanh niên kia nhưng cậu ta chỉ cười với y, phẩy phẩy tay với mấy người còn lại rồi dẫn tất cả vệ sĩ lui ra.
Hướng Nam thấy tất cả mọi người đều rời đi thì vội vã định đuổi theo ra ngoài hỏi cho rõ.
Không ngờ, mấy người vệ sĩ trực tiếp cản lại giữ y ở trong, hơn nữa còn chỉ về phía cửa ra vào phòng bệnh.
Hướng Nam không đi vào như chỉ thị của bọn họ.
Y thấy kỳ quái, đi tới trước cửa sổ quan sát nhìn Thường Triết một lúc, trầm ngẫm suy nghĩ xong mới đẩy mở cánh cửa thứ hai để bước vào phòng.
Đại thúc ngồi lên giường.
Y thấy Thường Triết một mực cúi đầu, hoàn toàn không để ý tới y, liền hỏi: “Cậu sao vậy?”
Thường Triết không đáp.
Trong lòng Hướng Nam vô cùng tò mò, vươn tay ra định nâng đầu cậu lên, không ngờ Thường Triết đột nhiên “đột kích”, đè y ngã lên giường.
“Thường Triết?”
Quần áo Hướng Nam bị cưỡng ép lột bỏ.
Hướng Nam ban đầu ngẩn người, sau đó không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rồi lập tức liền tức giận.
“Cậu làm gì thế?!”
Hướng Nam giận dữ, chống cự lại sự xâm phạm, trong lúc vô ý đập tay lên mặt Thường Triết, xúc cảm nhận được khiến Hướng Nam sửng sốt.
Ướt?
“Thường Triết?”
Hướng Nam ép Thường Triết ngẩng mặt lên.
Thường Triết nước mắt giàn dụa trông thực đáng thương, đại thúc hơi ngạc nhiên.
“Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?”
Hướng Nam không biết phải làm sao, nhẹ giọng hỏi. Thường Triết vẫn lặng thinh.
Thường Triết cắn lên xương quai xanh của Hướng Nam, sờ soạng người Hướng Nam như thể muốn “hành sự”. Hướng Nam kháng cự lại, thấy cả người y run rẩy, không hiểu vì sao cảm thấy y không phải có dụng ý xấu nên mềm lòng, để mặc y.
Thường Triết gần như phát điên chiếm đoạt một lần xong thì cuộn mình nằm trong lòng Hướng Nam ngủ.
Lưu luyến hơi ấm của Hướng Nam, mặt vẫn còn vương nước mắt, Thường Triết như vậy giống hết một đứa nhỏ đã chịu đựng tổn thương tột độ.
Hướng Nam vẫn chưa rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Hường Nam buồn bực nhưng y cũng thấy yên lòng, vì trên người Thường Triết không có vết thương nào cả.
Thường Triết ngủ không được yên giấc.
Hướng Nam ôm chặt lấy y, vỗ lưng y, chóp mũi kề bên chóp mũi, nhắm mắt nằm ngủ cùng y.
Lúc Hướng Nam tỉnh dậy, Thường Triết vẫn còn đang ngủ.
Hướng Nam mặc quần áo, nghĩ không biết Cao Hách và Trình Nam có còn ở bên ngoài chờ y hay không nên đi ra định bảo bọn họ về trước.
Không ngờ, vừa ra tới hành lang thì nhìn thấy bà chủ Hủy, Hướng Nam rất bất ngờ mà ngẩn người.
Bà chủ Hủy rõ ràng là đang đợi y.
Thấy y đi ra, cô liền đứng dậy, nói với Hướng Nam: “Tôi đưa cậu về.”
Hướng Nam không hiểu.
Bà chủ Hủy thấy y như vậy thì khẽ mỉm cười bảo: “Mấy đứa Trình Nam đã đi rồi.”
“Thường Triết…..” Hướng Nam chỉ vào phía trong: “Tôi định….”
Hướng Nam định ở lại chăm sóc Thường Triết.
Nhưng bà chủ Hủy lắc đầu: “Đi thôi. Nó sẽ khỏe lại, anh yên tâm.”
Hướng Nam cảm thấy kỳ quái.
Rất kỳ quái.
Thứ nhất là Thường Triết vô duyên vô cớ trở thành như vậy.
Thứ hai là bà chủ Hủy hoàn toàn không liên quan gì đến Thường Triết lại đứng đây nói những lời này với y.
Hướng Nam thấy tất cả những gì trước mắt quả thực đều có phần khó hiểu.
“Tôi không định rời đi.” Hướng Nam quay người định đi vào nhưng bị bà chủ Hủy đưa tay cản lại.
“Thường phu nhân.”
Một câu gọi từ bên ngoài hành lang vọng vào cắt ngang lời định nói của bà chủ Hủy.
Đại thúc ngây người nhìn qua, thấy một bác sĩ mặc áo khoác trắng đang mỉm cười đi về phía bọn họ, ánh mắt quay lại nhìn về phía bà chủ Hủy, rất kinh ngạc: “Thường phu nhân?!”
“Không sai, tôi chính là Thường phu nhân….” Bà chủ Hủy bật cười ha ha, gật đầu thu tay về, nói: “…… Mẹ kế của Thường Triết.”
QQ: Chuyện bố mẹ Thường Triết sẽ được giải thích ở chương sau, khá dài và khá cẩu huyết =)) Bây giờ thì mình lười quá rồi nên sẽ post bù vào T5 nhé ^^
Tác giả :
Tiện Vũ Hạnh