Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)
Chương 122: Nhận lỗi
Sau khi Cao Hách ra về, Sảnh Dực hỏi Hướng Nam có nhờ hắn giúp đỡ không.
Hướng Nam lắc đầu.
Sảnh Dực hờn dỗi cả một đêm vì Hướng Nam “không có chí tiến thủ”.
Sau đó Cao Hách không tới tìm Hướng Nam nữa.
Sảnh Dực định liên hệ lại với hắn, thế nhưng lần nào cũng bị nhân viên của Cao Hách dùng đủ loại lý do để từ chối chuyển máy.
Cơ hội mất rồi không thể kiếm lại. Sảnh Dực thử liền ba lần rồi cũng đành chấp nhận số mệnh.
Hướng Nam đưa cả nhà chuyển về nơi y vốn ở.
Vì chuyện lúc trước của Sảnh Dực, người nhà họ Hướng không chịu ở cùng cô. Sảnh Dực cũng không muốn sau này va chạm xung đột rồi phải sống không vui vẻ, thế nên nơi đặt chân của một nhà bốn người không phải ở nhà họ Hướng mà là một khu trọ Hướng Bắc sắp xếp, gần ngay bên nhà.
Sau khi chuyển tới, cả nhà Hướng Nam theo Hướng Bắc tới nhà hàng Thái Hi ăn tiệc tẩy trần mẹ Hướng đã chuẩn bị. Cảnh còn người mất, Hướng Nam nhìn khung cảnh thay đổi ngoài cửa sổ xe mà thấy trong lòng trăm mối tơ vò, có phần xót xa.
Ở nhà hàng Thái Hi, những người tổ chức tiệc tẩy trần cho Hướng Nam đã sớm chờ ở đây.
Chủ nhà hàng đích thân tới dẫn đường, đưa bọn họ tới một phòng riêng có hai người vệ sĩ mặc đồ đen đứng trông ngoài cửa.
Mẹ Hướng ngồi trước bàn trải khăn trong gian phòng riêng học chơi mạt chược.
Mạc Dương ngồi bên cạnh bà. Một người vệ sĩ của Mạc Dương, Hướng Thiện cùng bạn trai cô lại tiếp bà chơi.
Lúc Hướng Nam theo Hướng Bắc đi vào, Mạc Dương đang chọn giúp bà một quân bài.
Gã nhỏ giọng không biết đang thủ thì điều gì bên tai bà, chọc mẹ Hướng vui vẻ cười mãi. Nhóm người đang ồn ào cười nói bị một tiếng của Hướng Bắc cắt ngang.
Nụ cười mẹ Hướng cứng đờ lại khi nhìn thấy Sảnh Dực.
Bà biết chuyện Hướng Nam đi xa bao năm nay tái hợp lại với Sảnh Dực từ Hướng Bắc.
Bà không thích ả đàn bà sau khi phản bội còn mặt dày quay đầu ăn cỏ cũ này.
Thế nhưng Hướng Bắc kể với bà chuyện Sảnh Dực sinh cho Hướng Nam hai đứa con trai bụ bẫm (Hướng Nam không cho Hướng Bắc biết đó không phải con ruột của y). Người già trước nay đều thích có cháu chắt, thế nên mẹ Hướng tuy bất mãn với việc làm ngu ngốc của con trai mình nhưng sau đó cũng không nói gì cả.
Mẹ Hướng vừa thấy Hướng Nam, cặp mắt già nua liền rưng rưng nước mắt. Hướng Nam đến bên bà, khẽ gọi một tiếng “mẹ”. Bà nghe tiếng y lập tức ứa lệ.
“Về là tốt rồi…” Hướng Nam khom người lau nước mặt cho bà. Bà gật đầu lia lịa, ôm lấy Hướng Nam, vỗ lưng y, giọng run rẩy nghẹn ngào nói: “Về là tốt rồi…”
“Mẹ, người đừng như vậy, đừng như vậy.” Hướng Thiện sợ mẹ kích động quá mức không tốt cho tim, nhận lấy khăn giấy bạn trai đưa cho rồi đến bên dỗ mẹ, giúp bà lau nước mắt: “Mẹ xem mình kia, sao lại khóc đến mức này. Anh Nam quay về là chuyện vui, mẹ nên cười, nên cười.”
“Đúng… Đúng…”
Hướng Nam đã trở về bình an, còn mang về cho bà già này hai đứa cháu ngoan thì có gì để bà khóc chứ.
Bà gật đầu, không nén được nước mắt, cười: “Nên cười. Mẹ rất vui… Mẹ rất vui mà…”
“Đúng rồi… Cháu mẹ đâu? Hòa Hòa Thuận Thuận của mẹ đâu?”
Hướng Nam thấy mẹ hỏi vậy thì vội vàng gọi Hòa Hòa và Thuận Thuận lại, nắm lấy hai bàn tay nhỏ mềm mại nhét vào tay bà. Bà thấy hai đứa nhỏ bụ bẫm kháu khỉnh, ánh mắt lấp lánh lại không sợ người lạ thì yêu thương vô cùng.
Bà xoa khuôn mặt phúng phính của hai bé, dạy chúng: “Đến, gọi bà nội, gọi bà nội.”
Diệc Hòa nghe vậy liền nhìn Diệc Thuận. Diệc Thuận nghe vậy cũng nhìn Diệc Hòa.
Lúc trước Hướng Nam ở nhà đã dạy bọn nó.
Hai đứa không sợ hãi cùng không do dự, trực tiếp lớn tiếng gọi: “Bà nội ”
Hiếm khi nói rõ ràng hai chữ này như vậy, Hướng Nam khẽ thở phào.
Mẹ Hướng nghe đến thích thú nha
Bà xoa đầu hai đứa nhỏ, lại gật gù: “Ngoan Ngoan ”
Hướng Nam thấy tâm tình mẹ tốt lập tức thuận đường tiến tới.
Y kéo Sảnh Dực lại, ra hiệu kêu Sảnh Dực nhanh lên tiếng. Cô thấp thỏm nhìn Hướng Nam rồi gọi: “Mẹ…”
Mẹ Hướng nghe thấy vậy, đầu chưa ngẩng lên mặt đã đổi sắc.
Sảnh Dực đương nhiên biết mặt đổi sắc như vậy là có ý gì.
Nói thế nào thì năm đó cô đã bỏ chạy theo người đàn ông khác.
Mẹ Hướng dù là người tốt tính cũng không thể không để trong lòng.
Bà thầm mừng bố Hướng bị trúng gió, không còn quản chuyện trong nhà nữa. Bằng không với tính cách nóng nảy của ông, nếu người cô gặp lúc tiến vào là ông, sợ đã bị côn loạn đánh chết.
Cô thấp thỏm sợ hãi gọi lại một tiếng, mẹ Hướng vẫn không đáp lại cô.
Cô bất lực nhìn về phía Hướng Nam. Hướng Nam định lên tiếng giúp cô nhưng bị Hướng Bắc giữ lại.
Hướng Nam quay đầu lại thấy Hướng Bắc lắc đầu.
Y nhíu mày, miệng hơi mở ra lại đóng lại.
Hướng Nam không giúp cô, cô cũng không phải không có cách nào.
Cô có hai tấm kim bài Hòa Hòa và Thuận Thuận trong tay, cô không sợ.
Quả nhiên, Thuận Thuận bàn tay đã được mẹ Hướng nắm chặt thấy bà nội không để ý mẹ bé, hàng lông mày nhỏ cau lại.
“Bà… bà nội sao… sao không để ý ma… mama?”
“Đúng… Đúng vậy…” Hòa Hòa cũng hỏi bà.
“Cái đó….”
Mẹ Hướng nhíu mày, bị hai cặp mắt long lánh kia nhìn chăm chú cũng không khỏi thấy yếu lòng.
Bà đưa mắt nhìn Sảnh Dực.
Sảnh Dực biết mọi chuyện sẽ như này.
Ban đầu cô không muốn quay về đây.
Lúc trước cô làm chuyện xấu xa đến vậy, khi về nhà họ Hướng chắc chắn sẽ không được sống yên ổn.
Sau này Hướng Nam đảm bảo với cô rằng sẽ không nói chuyện hai đứa nhỏ không phải con ruột y ra. Sảnh Dực cân nhắc kỹ càng, cảm thấy người già thường đều nể mặt cháu nội nên mới đồng ý.
Cô cầm tách trà đặt trên chiếc bàn thấp bên cạnh mẹ Hướng, nước mắt lưng tròng, quỳ xuống trước mặt bà.
“Mẹ… Con biết lúc trước con không hiểu chuyện, đã làm ra việc hồ đồ tổn thương Hướng Nam. Con gặp lại anh ấy ở nơi đất khách quê người, điều đó chứng tỏ hai vợ chồng con đời này có duyên. Sau này sinh con ra, Hướng Nam đặt cho chúng tên Diệc Hòa, Diệc Thuận chính vì muốn gửi gắm ý gia đình con sau này có thể sống hòa thuận bên nhau. Mẹ, người coi như nể mặt Hướng Nam, nể mặt hai đứa cháu trai của mẹ, cho con một cơ hội để con bước lại vào nhà họ Hướng. Sau này con sẽ chăm sóc chu đáo cho bố mẹ, được không ạ?”
Mẹ Hướng không nói gì.
Mạc Dương đứng xem kịch.
Sảnh Dực quỳ rất lâu.
Sau đấy Sảnh Dực định kéo hai con lại quỳ cùng. Mẹ Hướng giữ lấy hai đứa nhỏ rồi liếc thoáng qua cô. Lúc này bà mới nhận lấy tách trà, để lên bàn mạt chược.
Tách trà này mẹ Hướng không uống.
Điều đó chứng minh bà không có ý tha thứ cho cô.
Thế nhưng mẹ Hướng không kêu Hướng Bắc và Hướng Thiện đuổi cô đi, như vậy có nghĩa vẫn còn hy vọng.
Sảnh Dực sau đấy được Hướng Nam đỡ dậy.
Mọi người vui vẻ cùng ăn bữa cơm này.
Cả nhà gồm cả Mạc Dương đều hòa thuận ấm áp, hai đứa nhỏ đáng yêu ngoan ngoãn trở thành đối tượng được cưng chiều nhất.
Thế nhưng cũng có ngoại lệ.
Sảnh Dực ngồi đó không sao hòa hợp được với gia đình y.
Hướng Nam biết cô bị xa lánh, biết cô không vui thế nhưng có chút chuyện không phải chỉ cần nói vài lời là có thể giải quyết được.
Hướng Nam chỉ đành thầm nắm lấy tay cô dưới gầm bàn, cổ vũ cô, nhắc cô nên nhẫn nại.
Ăn xong cơm, cả nhà nói chuyện một lúc rồi quyết định trở về.
Mọi người ra khỏi phòng ăn. Hướng Nam cảm thấy mót quá nên vòng lại. Lúc y bước ra, đột nhiên có người đẩy y vào tường ngay trước cửa nhà vệ sinh.
Y nhìn kỹ xem đó là ai thì hơi ngớ người.
“Mạc Dương?!”
“Chờ anh lâu như vậy, anh cuối cùng cũng chịu… trở về…..”
Hướng Nam lắc đầu.
Sảnh Dực hờn dỗi cả một đêm vì Hướng Nam “không có chí tiến thủ”.
Sau đó Cao Hách không tới tìm Hướng Nam nữa.
Sảnh Dực định liên hệ lại với hắn, thế nhưng lần nào cũng bị nhân viên của Cao Hách dùng đủ loại lý do để từ chối chuyển máy.
Cơ hội mất rồi không thể kiếm lại. Sảnh Dực thử liền ba lần rồi cũng đành chấp nhận số mệnh.
Hướng Nam đưa cả nhà chuyển về nơi y vốn ở.
Vì chuyện lúc trước của Sảnh Dực, người nhà họ Hướng không chịu ở cùng cô. Sảnh Dực cũng không muốn sau này va chạm xung đột rồi phải sống không vui vẻ, thế nên nơi đặt chân của một nhà bốn người không phải ở nhà họ Hướng mà là một khu trọ Hướng Bắc sắp xếp, gần ngay bên nhà.
Sau khi chuyển tới, cả nhà Hướng Nam theo Hướng Bắc tới nhà hàng Thái Hi ăn tiệc tẩy trần mẹ Hướng đã chuẩn bị. Cảnh còn người mất, Hướng Nam nhìn khung cảnh thay đổi ngoài cửa sổ xe mà thấy trong lòng trăm mối tơ vò, có phần xót xa.
Ở nhà hàng Thái Hi, những người tổ chức tiệc tẩy trần cho Hướng Nam đã sớm chờ ở đây.
Chủ nhà hàng đích thân tới dẫn đường, đưa bọn họ tới một phòng riêng có hai người vệ sĩ mặc đồ đen đứng trông ngoài cửa.
Mẹ Hướng ngồi trước bàn trải khăn trong gian phòng riêng học chơi mạt chược.
Mạc Dương ngồi bên cạnh bà. Một người vệ sĩ của Mạc Dương, Hướng Thiện cùng bạn trai cô lại tiếp bà chơi.
Lúc Hướng Nam theo Hướng Bắc đi vào, Mạc Dương đang chọn giúp bà một quân bài.
Gã nhỏ giọng không biết đang thủ thì điều gì bên tai bà, chọc mẹ Hướng vui vẻ cười mãi. Nhóm người đang ồn ào cười nói bị một tiếng của Hướng Bắc cắt ngang.
Nụ cười mẹ Hướng cứng đờ lại khi nhìn thấy Sảnh Dực.
Bà biết chuyện Hướng Nam đi xa bao năm nay tái hợp lại với Sảnh Dực từ Hướng Bắc.
Bà không thích ả đàn bà sau khi phản bội còn mặt dày quay đầu ăn cỏ cũ này.
Thế nhưng Hướng Bắc kể với bà chuyện Sảnh Dực sinh cho Hướng Nam hai đứa con trai bụ bẫm (Hướng Nam không cho Hướng Bắc biết đó không phải con ruột của y). Người già trước nay đều thích có cháu chắt, thế nên mẹ Hướng tuy bất mãn với việc làm ngu ngốc của con trai mình nhưng sau đó cũng không nói gì cả.
Mẹ Hướng vừa thấy Hướng Nam, cặp mắt già nua liền rưng rưng nước mắt. Hướng Nam đến bên bà, khẽ gọi một tiếng “mẹ”. Bà nghe tiếng y lập tức ứa lệ.
“Về là tốt rồi…” Hướng Nam khom người lau nước mặt cho bà. Bà gật đầu lia lịa, ôm lấy Hướng Nam, vỗ lưng y, giọng run rẩy nghẹn ngào nói: “Về là tốt rồi…”
“Mẹ, người đừng như vậy, đừng như vậy.” Hướng Thiện sợ mẹ kích động quá mức không tốt cho tim, nhận lấy khăn giấy bạn trai đưa cho rồi đến bên dỗ mẹ, giúp bà lau nước mắt: “Mẹ xem mình kia, sao lại khóc đến mức này. Anh Nam quay về là chuyện vui, mẹ nên cười, nên cười.”
“Đúng… Đúng…”
Hướng Nam đã trở về bình an, còn mang về cho bà già này hai đứa cháu ngoan thì có gì để bà khóc chứ.
Bà gật đầu, không nén được nước mắt, cười: “Nên cười. Mẹ rất vui… Mẹ rất vui mà…”
“Đúng rồi… Cháu mẹ đâu? Hòa Hòa Thuận Thuận của mẹ đâu?”
Hướng Nam thấy mẹ hỏi vậy thì vội vàng gọi Hòa Hòa và Thuận Thuận lại, nắm lấy hai bàn tay nhỏ mềm mại nhét vào tay bà. Bà thấy hai đứa nhỏ bụ bẫm kháu khỉnh, ánh mắt lấp lánh lại không sợ người lạ thì yêu thương vô cùng.
Bà xoa khuôn mặt phúng phính của hai bé, dạy chúng: “Đến, gọi bà nội, gọi bà nội.”
Diệc Hòa nghe vậy liền nhìn Diệc Thuận. Diệc Thuận nghe vậy cũng nhìn Diệc Hòa.
Lúc trước Hướng Nam ở nhà đã dạy bọn nó.
Hai đứa không sợ hãi cùng không do dự, trực tiếp lớn tiếng gọi: “Bà nội ”
Hiếm khi nói rõ ràng hai chữ này như vậy, Hướng Nam khẽ thở phào.
Mẹ Hướng nghe đến thích thú nha
Bà xoa đầu hai đứa nhỏ, lại gật gù: “Ngoan Ngoan ”
Hướng Nam thấy tâm tình mẹ tốt lập tức thuận đường tiến tới.
Y kéo Sảnh Dực lại, ra hiệu kêu Sảnh Dực nhanh lên tiếng. Cô thấp thỏm nhìn Hướng Nam rồi gọi: “Mẹ…”
Mẹ Hướng nghe thấy vậy, đầu chưa ngẩng lên mặt đã đổi sắc.
Sảnh Dực đương nhiên biết mặt đổi sắc như vậy là có ý gì.
Nói thế nào thì năm đó cô đã bỏ chạy theo người đàn ông khác.
Mẹ Hướng dù là người tốt tính cũng không thể không để trong lòng.
Bà thầm mừng bố Hướng bị trúng gió, không còn quản chuyện trong nhà nữa. Bằng không với tính cách nóng nảy của ông, nếu người cô gặp lúc tiến vào là ông, sợ đã bị côn loạn đánh chết.
Cô thấp thỏm sợ hãi gọi lại một tiếng, mẹ Hướng vẫn không đáp lại cô.
Cô bất lực nhìn về phía Hướng Nam. Hướng Nam định lên tiếng giúp cô nhưng bị Hướng Bắc giữ lại.
Hướng Nam quay đầu lại thấy Hướng Bắc lắc đầu.
Y nhíu mày, miệng hơi mở ra lại đóng lại.
Hướng Nam không giúp cô, cô cũng không phải không có cách nào.
Cô có hai tấm kim bài Hòa Hòa và Thuận Thuận trong tay, cô không sợ.
Quả nhiên, Thuận Thuận bàn tay đã được mẹ Hướng nắm chặt thấy bà nội không để ý mẹ bé, hàng lông mày nhỏ cau lại.
“Bà… bà nội sao… sao không để ý ma… mama?”
“Đúng… Đúng vậy…” Hòa Hòa cũng hỏi bà.
“Cái đó….”
Mẹ Hướng nhíu mày, bị hai cặp mắt long lánh kia nhìn chăm chú cũng không khỏi thấy yếu lòng.
Bà đưa mắt nhìn Sảnh Dực.
Sảnh Dực biết mọi chuyện sẽ như này.
Ban đầu cô không muốn quay về đây.
Lúc trước cô làm chuyện xấu xa đến vậy, khi về nhà họ Hướng chắc chắn sẽ không được sống yên ổn.
Sau này Hướng Nam đảm bảo với cô rằng sẽ không nói chuyện hai đứa nhỏ không phải con ruột y ra. Sảnh Dực cân nhắc kỹ càng, cảm thấy người già thường đều nể mặt cháu nội nên mới đồng ý.
Cô cầm tách trà đặt trên chiếc bàn thấp bên cạnh mẹ Hướng, nước mắt lưng tròng, quỳ xuống trước mặt bà.
“Mẹ… Con biết lúc trước con không hiểu chuyện, đã làm ra việc hồ đồ tổn thương Hướng Nam. Con gặp lại anh ấy ở nơi đất khách quê người, điều đó chứng tỏ hai vợ chồng con đời này có duyên. Sau này sinh con ra, Hướng Nam đặt cho chúng tên Diệc Hòa, Diệc Thuận chính vì muốn gửi gắm ý gia đình con sau này có thể sống hòa thuận bên nhau. Mẹ, người coi như nể mặt Hướng Nam, nể mặt hai đứa cháu trai của mẹ, cho con một cơ hội để con bước lại vào nhà họ Hướng. Sau này con sẽ chăm sóc chu đáo cho bố mẹ, được không ạ?”
Mẹ Hướng không nói gì.
Mạc Dương đứng xem kịch.
Sảnh Dực quỳ rất lâu.
Sau đấy Sảnh Dực định kéo hai con lại quỳ cùng. Mẹ Hướng giữ lấy hai đứa nhỏ rồi liếc thoáng qua cô. Lúc này bà mới nhận lấy tách trà, để lên bàn mạt chược.
Tách trà này mẹ Hướng không uống.
Điều đó chứng minh bà không có ý tha thứ cho cô.
Thế nhưng mẹ Hướng không kêu Hướng Bắc và Hướng Thiện đuổi cô đi, như vậy có nghĩa vẫn còn hy vọng.
Sảnh Dực sau đấy được Hướng Nam đỡ dậy.
Mọi người vui vẻ cùng ăn bữa cơm này.
Cả nhà gồm cả Mạc Dương đều hòa thuận ấm áp, hai đứa nhỏ đáng yêu ngoan ngoãn trở thành đối tượng được cưng chiều nhất.
Thế nhưng cũng có ngoại lệ.
Sảnh Dực ngồi đó không sao hòa hợp được với gia đình y.
Hướng Nam biết cô bị xa lánh, biết cô không vui thế nhưng có chút chuyện không phải chỉ cần nói vài lời là có thể giải quyết được.
Hướng Nam chỉ đành thầm nắm lấy tay cô dưới gầm bàn, cổ vũ cô, nhắc cô nên nhẫn nại.
Ăn xong cơm, cả nhà nói chuyện một lúc rồi quyết định trở về.
Mọi người ra khỏi phòng ăn. Hướng Nam cảm thấy mót quá nên vòng lại. Lúc y bước ra, đột nhiên có người đẩy y vào tường ngay trước cửa nhà vệ sinh.
Y nhìn kỹ xem đó là ai thì hơi ngớ người.
“Mạc Dương?!”
“Chờ anh lâu như vậy, anh cuối cùng cũng chịu… trở về…..”
Tác giả :
Tiện Vũ Hạnh