Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)
Chương 100: Hòa hợp
Sấm rền đùng đoàng, lúc Cao Hách bảo bối đến được bệnh viện thì mưa đã như trút nước.
Xe phải theo quy định đỗ tại bãi xe lộ thiên cách tòa nhà một đoạn đường dài. Trên xe không có ô để dùng, Cao Hách bảo bối chỉ đành ngồi chờ trong xe.
Hắn thấy mưa không có xu hướng ngừng lại, suy xét một chút, lấy mấy tờ báo trên xe bọc lấy hộp đồ ăn cùng bình giữ ấm, xuống xe rồi chạy bạt mạng về trong bệnh viện.
Hắn lên phòng bệnh, không thấy Hướng Nam đâu.
Hắn cho rằng Hướng Nam ở trong phòng tắm, để đồ lên bàn xếp di động.
Y đến trước cửa phòng tắm đẩy ra xem, thấy bên trong trống rỗng. Lúc này, Cao Hách bảo bối có chút sợ hãi.
Hắn lập tức chạy ra hành lang giữ lấy một người y tá chỉ về phía phòng bệnh hỏi: “Người đâu?”
Người y tá nhìn vào trong phòng bệnh qua lớp cửa sổ lá sách một cái, lại nhìn xung quanh, nói: “Vừa rồi hình như còn thấy anh ta mà, có thể ra vườn hoa đi dạo rồi sao?”
Vườn hoa mà vị y tá này nói không phải chỉ chỗ khoảng đất dưới tầng đang bị gió mưa điên cuồng tàn phá.
Tầng này của bệnh viện đều dành cho những bệnh nhân có thân phận. Loại người đó không cần nói đều vô cùng chú trọng sự riêng tư, thế nên chỗ này có thang máy riêng, môi trường độc lập, ngay cả vườn hoa cũng là tốn một đống tiền xây theo hình thức vườn hoa trên không ở gác trệt chỗ này.
Người y tá chỉ tay về một phía, Cao Hách lập tức bước vội về phía đầu kia con đường.
Hắn chạy vào trong vườn hoa cây cối bạt ngàn, nhìn quanh dưới lớp thủy tinh màu trời, thấy một bóng hình quen thuộc đang đơn độc tựa bên vách kính thành chiếc bể cá nhân tạo lớn mà ngắm cá. Lúc này hắn mới thở phào một hơi.
Cao Hách nhẹ chân đi lại từ phía sau ôm chầm lấy y.
Đột nhiên bị người ta ôm lấy, Hướng Nam nhìn thấy bóng Cao Hách nhạt nhòa trên lớp kính mới nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
Cả người Cao Hách ướt sũng.
Hướng Nam nhíu mày, quay người lại, nhẹ lau chỗ nước dính trên trán Cao Hách, chạm lên làn da bị mưa làm cho trở nên lạnh lẽo của hắn, hỏi: “Mưa to vậy sao còn đến?”
Hướng Nam không hỏi Cao Hách vì sao không mang ô, mà hỏi Cao Hách vì sao mưa to như vậy còn đến.
Hôm nay Thường Triết có nói rồi, người như y không thiếu gì.
Ý của Hướng Nam là Cao Hách vì sao còn vì một người không hiếm lạ gì như y mà qua đấy.
“Tôi mang rất nhiều đồ đến cho anh ăn.” Cao Hách bảo bối để mặc Hướng Nam giúp hắn lau đi những giọt nước trên mặt, ôm chặt lấy Hướng Nam khẽ nói: “Tôi vừa rồi vào phòng bệnh không thấy anh, còn tường anh bỏ đi rồi.”
Hướng Nam nghe vậy, tay hơi dừng lại.
Thực ra Hướng Nam định rời đi.
Y không muốn tiếp tục ở đây để bị làm cho mất mặt.
Chỉ là nơi ở của y đã bị Thường Triết chán ghét y chiếm mất, y lại không muốn đi “làm phiền” Mạc Dương, Hướng Nam ra khỏi đây căn bản không biết bản thân còn chỗ nào để đi nữa.
Hướng Nam thấy nước mưa không ngừng nhỏ giọt từ người Cao Hách, nhẹ nhàng lau cho hắn một lượt, nói: “Cậu ướt quá rồi.”
Lời của Hướng Nam làm Cao Hách bảo bối ngẩn người.
Cao Hách bật cười.
Trán hắn tựa lên trán Hướng Nam, mũi chạm mũi, hắn nói: “Vừa rồi anh nói gì?”
Y thấy Cao Hách cười xấu xa, nói lại lần nữa: “Tôi bảo cậu ướt quá…”
Môi Hướng Nam bị tóm lấy.
Cao Hách bảo bối luồn lưỡi vào quấy lấy lưỡi y trêu đùa, nhẹ nhàng cọ sát, nhẹ nhàng mút mát.
Hướng Nam bị hắn đùa bỡn đến lúng túng, muốn lùi lại cự tuyệt hắn. Không ngờ, hắn lại đi trước Hướng Nam một bước, buông y ra.
“Anh thật sự là một đại thúc háo sắc.”
Cao Hách bảo bối trách cứ bên tai y làm Hướng Nam ngẩn người.
Hướng Nam không hiểu quay ra nhìn hắn, hai môi lại bị Cao Hách chiếm lấy.
Hướng Nam cảm thấy tay Cao Hách sờ xuống dưới bùng y, đột nhiên tỉnh ngộ.
“Nhóc con háo sắc.”
Y đánh vào bàn tay hư hỏng của Cao Hách.
Hướng Nam giống như chê trách mà lườm Cao Hách một cái, kéo tay hắn rời khỏi vườn hoa, đi về phía khu phòng bệnh.
Hai người quay lại phòng bệnh. Hướng Nam ngay cả sofa cũng không cho Cao Hách ngồi, đẩy hắn cả người ướt sũng vào trong phòng tắm.
“Tôi đã tắm rồi.”
Hướng Nam chỉ người hắn: “Toàn nước thế này, phải tắm lại.”
Cao Hách bảo bối đi vào, lại đi ra: “Chỗ anh có đồ cho tôi mặc không?”
Hướng Nam lại trước tủ đủ lật qua lật lại chỉ có vẻn vẹn hai bộ đồ. Cao Hách đi theo đứng sau lưng y, nói: “Áo không mặc cũng được, có điều phần eo quần khẳng định không vừa.”
Hướng Nam nhíu mày, quay đầu lại: “Vóc người của tôi không có kém đến mức đấy.”
Ý Hướng Nam là y không có bụng bia giống mấy tên trung niên khác, còn không đến mức Cao Hách mặc vào như đang mặc bao tải.
Ý Cao Hách định nói không phải như vậy.
Thế nhưng, sau đó, hai mắt đột nhiên bừng sáng.
“Không cần tìm nữa, thực ra tôi cảm thấy cái này không tệ.”
Cao Hách quay người Hướng Nam lại.
Tay hắn sờ lên bên hông Hướng Nam, cầm lấy nút dây thắt lưng quần rồi kéo.
Chiếc quần bệnh rộng thùng thình của Hướng Nam lập tức rơi xuống đất.
Cao Hách bảo bối đẩy Hướng Nam ra rồi lập tức cầm quần chạy vào nhà tắm. Cả quá trình “cướp bóc” có thể nói đạt tốc độ kinh điển. Đến lúc Hướng Nam hoàn hồn nhìn hai cẳng chân trần trụi của mình thì không biết nói gì, rất bất ngờ.
Cao Hách bảo bối vật lộn trong phòng tắm một lúc lâu, người trên để trần cầm một chiếc khăn lông lau mái tóc ướt sũng tù trong đi ra.
Hắn thấy Hướng Nam dùng chăn che người dưới cầm điều khiển không ngừng chuyển kênh, tràn đầy “tinh thần tim tòi” mà qua lật chăn lên, liền thất vọng.
“Sao lại mặc…”
“Sao có thể không mặc.”
Ám ảnh bị “tấn công” quá lớn, Hướng Nam tức giận đáp lại hắn
Hướng Nam nhổm người dậy kéo hắn ngồi xuống trước mặt mình, cầm khăn bông trong tay hắn dùng sức lau khô những giọng nước trên tóc hắn. Sau đó, Hướng Nam kêu hắn lấy máy sấy từ trong ngăn kéo tủ cạnh giường ra, Cao Hách sau khi lấy đồ để xuống bàn tay hư hỏng lại luồn vào sờ lên chân Hướng Nam.
Cao Hách bảo bối oán giận: “Tôi thấy anh vẫn nên nhanh chóng cởi cái quần bò này ra. Quần dày như vậy, thô ráp như vậy, anh không định mặc nó ngủ cùng tôi một buổi tối chứ?”
Nhóc con thối
Hướng Nam mở nắp ổ cắm ra rồi cắm rắc cắm vào, lấy khăn bông vắt trên vai hắn xuống, nói: “Vậy cậu cởi quần ra trả cho tôi.”
Cao Hách bảo bối nghe vậy thì nhíu mày, quay đầu nhăn trán: “Lừa tôi cời quần, đại thúc háo sắc…”
“Cái…” Hướng Nam nhướn mày, đối mặt với lời lên án, không biện giải cũng không tức giận.
Được, thi nhẫn nại
Hướng Nam không thèm so đo với hắn, bật máy sấy, ngoắc ngoắc ngón tay. Cao Hách bảo bối quay đầu lại, ngoan ngoãn ngồi đó nhắm mắt, bắt đầu hưởng thụ sự phục vụ đặc biệt chỉ dành cho mình hắn của Hướng Nam đại thúc
Xe phải theo quy định đỗ tại bãi xe lộ thiên cách tòa nhà một đoạn đường dài. Trên xe không có ô để dùng, Cao Hách bảo bối chỉ đành ngồi chờ trong xe.
Hắn thấy mưa không có xu hướng ngừng lại, suy xét một chút, lấy mấy tờ báo trên xe bọc lấy hộp đồ ăn cùng bình giữ ấm, xuống xe rồi chạy bạt mạng về trong bệnh viện.
Hắn lên phòng bệnh, không thấy Hướng Nam đâu.
Hắn cho rằng Hướng Nam ở trong phòng tắm, để đồ lên bàn xếp di động.
Y đến trước cửa phòng tắm đẩy ra xem, thấy bên trong trống rỗng. Lúc này, Cao Hách bảo bối có chút sợ hãi.
Hắn lập tức chạy ra hành lang giữ lấy một người y tá chỉ về phía phòng bệnh hỏi: “Người đâu?”
Người y tá nhìn vào trong phòng bệnh qua lớp cửa sổ lá sách một cái, lại nhìn xung quanh, nói: “Vừa rồi hình như còn thấy anh ta mà, có thể ra vườn hoa đi dạo rồi sao?”
Vườn hoa mà vị y tá này nói không phải chỉ chỗ khoảng đất dưới tầng đang bị gió mưa điên cuồng tàn phá.
Tầng này của bệnh viện đều dành cho những bệnh nhân có thân phận. Loại người đó không cần nói đều vô cùng chú trọng sự riêng tư, thế nên chỗ này có thang máy riêng, môi trường độc lập, ngay cả vườn hoa cũng là tốn một đống tiền xây theo hình thức vườn hoa trên không ở gác trệt chỗ này.
Người y tá chỉ tay về một phía, Cao Hách lập tức bước vội về phía đầu kia con đường.
Hắn chạy vào trong vườn hoa cây cối bạt ngàn, nhìn quanh dưới lớp thủy tinh màu trời, thấy một bóng hình quen thuộc đang đơn độc tựa bên vách kính thành chiếc bể cá nhân tạo lớn mà ngắm cá. Lúc này hắn mới thở phào một hơi.
Cao Hách nhẹ chân đi lại từ phía sau ôm chầm lấy y.
Đột nhiên bị người ta ôm lấy, Hướng Nam nhìn thấy bóng Cao Hách nhạt nhòa trên lớp kính mới nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
Cả người Cao Hách ướt sũng.
Hướng Nam nhíu mày, quay người lại, nhẹ lau chỗ nước dính trên trán Cao Hách, chạm lên làn da bị mưa làm cho trở nên lạnh lẽo của hắn, hỏi: “Mưa to vậy sao còn đến?”
Hướng Nam không hỏi Cao Hách vì sao không mang ô, mà hỏi Cao Hách vì sao mưa to như vậy còn đến.
Hôm nay Thường Triết có nói rồi, người như y không thiếu gì.
Ý của Hướng Nam là Cao Hách vì sao còn vì một người không hiếm lạ gì như y mà qua đấy.
“Tôi mang rất nhiều đồ đến cho anh ăn.” Cao Hách bảo bối để mặc Hướng Nam giúp hắn lau đi những giọt nước trên mặt, ôm chặt lấy Hướng Nam khẽ nói: “Tôi vừa rồi vào phòng bệnh không thấy anh, còn tường anh bỏ đi rồi.”
Hướng Nam nghe vậy, tay hơi dừng lại.
Thực ra Hướng Nam định rời đi.
Y không muốn tiếp tục ở đây để bị làm cho mất mặt.
Chỉ là nơi ở của y đã bị Thường Triết chán ghét y chiếm mất, y lại không muốn đi “làm phiền” Mạc Dương, Hướng Nam ra khỏi đây căn bản không biết bản thân còn chỗ nào để đi nữa.
Hướng Nam thấy nước mưa không ngừng nhỏ giọt từ người Cao Hách, nhẹ nhàng lau cho hắn một lượt, nói: “Cậu ướt quá rồi.”
Lời của Hướng Nam làm Cao Hách bảo bối ngẩn người.
Cao Hách bật cười.
Trán hắn tựa lên trán Hướng Nam, mũi chạm mũi, hắn nói: “Vừa rồi anh nói gì?”
Y thấy Cao Hách cười xấu xa, nói lại lần nữa: “Tôi bảo cậu ướt quá…”
Môi Hướng Nam bị tóm lấy.
Cao Hách bảo bối luồn lưỡi vào quấy lấy lưỡi y trêu đùa, nhẹ nhàng cọ sát, nhẹ nhàng mút mát.
Hướng Nam bị hắn đùa bỡn đến lúng túng, muốn lùi lại cự tuyệt hắn. Không ngờ, hắn lại đi trước Hướng Nam một bước, buông y ra.
“Anh thật sự là một đại thúc háo sắc.”
Cao Hách bảo bối trách cứ bên tai y làm Hướng Nam ngẩn người.
Hướng Nam không hiểu quay ra nhìn hắn, hai môi lại bị Cao Hách chiếm lấy.
Hướng Nam cảm thấy tay Cao Hách sờ xuống dưới bùng y, đột nhiên tỉnh ngộ.
“Nhóc con háo sắc.”
Y đánh vào bàn tay hư hỏng của Cao Hách.
Hướng Nam giống như chê trách mà lườm Cao Hách một cái, kéo tay hắn rời khỏi vườn hoa, đi về phía khu phòng bệnh.
Hai người quay lại phòng bệnh. Hướng Nam ngay cả sofa cũng không cho Cao Hách ngồi, đẩy hắn cả người ướt sũng vào trong phòng tắm.
“Tôi đã tắm rồi.”
Hướng Nam chỉ người hắn: “Toàn nước thế này, phải tắm lại.”
Cao Hách bảo bối đi vào, lại đi ra: “Chỗ anh có đồ cho tôi mặc không?”
Hướng Nam lại trước tủ đủ lật qua lật lại chỉ có vẻn vẹn hai bộ đồ. Cao Hách đi theo đứng sau lưng y, nói: “Áo không mặc cũng được, có điều phần eo quần khẳng định không vừa.”
Hướng Nam nhíu mày, quay đầu lại: “Vóc người của tôi không có kém đến mức đấy.”
Ý Hướng Nam là y không có bụng bia giống mấy tên trung niên khác, còn không đến mức Cao Hách mặc vào như đang mặc bao tải.
Ý Cao Hách định nói không phải như vậy.
Thế nhưng, sau đó, hai mắt đột nhiên bừng sáng.
“Không cần tìm nữa, thực ra tôi cảm thấy cái này không tệ.”
Cao Hách quay người Hướng Nam lại.
Tay hắn sờ lên bên hông Hướng Nam, cầm lấy nút dây thắt lưng quần rồi kéo.
Chiếc quần bệnh rộng thùng thình của Hướng Nam lập tức rơi xuống đất.
Cao Hách bảo bối đẩy Hướng Nam ra rồi lập tức cầm quần chạy vào nhà tắm. Cả quá trình “cướp bóc” có thể nói đạt tốc độ kinh điển. Đến lúc Hướng Nam hoàn hồn nhìn hai cẳng chân trần trụi của mình thì không biết nói gì, rất bất ngờ.
Cao Hách bảo bối vật lộn trong phòng tắm một lúc lâu, người trên để trần cầm một chiếc khăn lông lau mái tóc ướt sũng tù trong đi ra.
Hắn thấy Hướng Nam dùng chăn che người dưới cầm điều khiển không ngừng chuyển kênh, tràn đầy “tinh thần tim tòi” mà qua lật chăn lên, liền thất vọng.
“Sao lại mặc…”
“Sao có thể không mặc.”
Ám ảnh bị “tấn công” quá lớn, Hướng Nam tức giận đáp lại hắn
Hướng Nam nhổm người dậy kéo hắn ngồi xuống trước mặt mình, cầm khăn bông trong tay hắn dùng sức lau khô những giọng nước trên tóc hắn. Sau đó, Hướng Nam kêu hắn lấy máy sấy từ trong ngăn kéo tủ cạnh giường ra, Cao Hách sau khi lấy đồ để xuống bàn tay hư hỏng lại luồn vào sờ lên chân Hướng Nam.
Cao Hách bảo bối oán giận: “Tôi thấy anh vẫn nên nhanh chóng cởi cái quần bò này ra. Quần dày như vậy, thô ráp như vậy, anh không định mặc nó ngủ cùng tôi một buổi tối chứ?”
Nhóc con thối
Hướng Nam mở nắp ổ cắm ra rồi cắm rắc cắm vào, lấy khăn bông vắt trên vai hắn xuống, nói: “Vậy cậu cởi quần ra trả cho tôi.”
Cao Hách bảo bối nghe vậy thì nhíu mày, quay đầu nhăn trán: “Lừa tôi cời quần, đại thúc háo sắc…”
“Cái…” Hướng Nam nhướn mày, đối mặt với lời lên án, không biện giải cũng không tức giận.
Được, thi nhẫn nại
Hướng Nam không thèm so đo với hắn, bật máy sấy, ngoắc ngoắc ngón tay. Cao Hách bảo bối quay đầu lại, ngoan ngoãn ngồi đó nhắm mắt, bắt đầu hưởng thụ sự phục vụ đặc biệt chỉ dành cho mình hắn của Hướng Nam đại thúc
Tác giả :
Tiện Vũ Hạnh