Đại Thúc Có Yêu Khí
Quyển 2 - Chương 34: Khôi phục trí nhớ
Tử Hiên tự nói với mình rằng chỉ cần mở ra là có thể biết rõ chuyện trước kia.
Đem tất cả pháp lực tụ đến trên bàn tay, rót vào chỗ có phong ấn khóa lại..... Nhưng không có bất kỳ động tĩnh nào.
Tử Hiên nhẹ nhàng thở ra. Sau đó hắn lui về sau sau vài bước, nghĩ nghĩ, duỗi móng vuốt ra cắt đứt một ngón tay,.... nhỏ giọt máu lên trận hình.
Trận hình phát sáng... Từ từ mở ra, cửa cũng mở theo....
Xem ra, nơi này chỉ có hắn có thể tiến vào.
Tử Hiên bước chân đi vào.
Căn phòng này có chút âm u bởi vì không có cửa sổ, nhưng trong phòng có một ngọn nến. Nến kia vì được linh lực đốt lên nên không thể tắt. Trong này không có nhiều đồ vật, rất sạch sẽ, có cái bàn và mấy cái ghế, một bộ trà cụ, một cây đàn, trên tường có treo một bức tranh. Người trong tranh giống hệt Liễu Khanh Nhan, nhưng nhìn kỹ cũng có điểm khác biệt.
Đây hẳn là Liễu Khanh Nhan ngàn năm trước, tuyệt thế trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo, không vui không buồn, không giận cũng không cười. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, thần sắc đạm mạc, đáy mắt không có dấu vết.
Áo choàng lụa mỏng màu xanh biếc, toàn thân tiên khí lượn lờ, đang đứng ở phía trên đám mây.
Tử Hiên nhìn bức tranh như thể về tới ngàn năm trước. Trái tim dâng lên một xúc cảm quen thuộc.
"Khanh Nhan?"
Tử Hiên rất là kinh ngạc. Hắn tiến đến ngồi vào cạnh bàn đối diện ngọn nến. Ánh nến lập loè, chuyển không ngừng, chính trong mơ hồ liền thấy Liễu Khanh Nhan ngồi chỗ ở đối diện với mình. Tay Liễu Khanh Nhan cầm một quyển sách, phía sau có một vị nam tử mặc y phục đỏ.
Nam tử kia đứng ở sau lưng Liễu Khanh Nhan, ngón tay mảnh khảnh lộ ra khỏi tay áo rộng thùng thình, nhẹ nhàng chạm vào quyển sách. Hắn tựa như đang giảng giải cái gì, cúi đầu cằm đặt ở cổ Liễu Khanh Nhan. Người phía dưới hắn cười liên tục.
Sau đó họ ngâm thơ đối câu, nam tử kia còn đánh đàn nhảy múa. Mà nam tử nhảy múa đẹp đến trên thế gian không ai sánh nổi.
Tử Hiên gọi Liễu Khanh Nhan mấy lần. Nhưng Liễu Khanh Nhan không để ý, mà ngay cả nhìn cũng không liếc hắn một cái. Thật sự là kỳ quái. Khi Tử Hiên cố gắng đi nhìn diện mạo nam tử thì cả người bị chấn động, giống như bị sét đánh, tứ chi lập tức cứng ngắc tại chỗ.
Người nam tử này......
Người nam tử này quả nhiên là hắn ngàn năm trước. Đúng là yêu mị nam tử. Bản thân hắn cũng suýt chút nữa trầm mê, may mắn trong lòng của hắn đã có Liễu Khanh Nhan, mới có thể bảo trì một phần thanh tỉnh.
Đây chỉ là một phần ảo ảnh lưu lại, mà thuật mị hoặc đã lợi hại như thế. Nhớ lời Mặc Dạ nói, Tử Hiên cảm thán, chẳng lẽ năm đó hắn thật sự làm việc heo chó cũng không bằng.
Mặc dù hắn đã vượt qua Lục Cửu Thiên Kiếp, khi đối mặt ảo cảnh này cũng bị hãm sâu trong đó. Nếu là người khác đúng là khó nói......
Hắn nghĩ như vậy ánh nến tựa như lại sáng thêm vài phần, cảnh tượng lại một lần nữa biến hóa......
"Tử Hiên? Tử Hiên?!!!"
Giống như một đạo sấm sét đánh xuống. Toàn thân Tử Hiên chấn động, bừng tỉnh lại.
Trí nhớ bị phong ấn ngàn năm từng chút từng chút một trở lại. Tử Hiên cũng chầm chậm biết được ngàn năm trước hắn cùng Liễu Khanh Nhan xảy ra chuyện gì.
Mặc Dạ không có nói sai.
Lạc Hồng Bụi cũng không có sai.
Người sai là hắn. Một tay hắn đem Liễu Khanh Nhan đưa vào luân hồi, trọn đời không được siêu sinh.
Sao lại như thế?
Tử Hiên nắm chặt nắm tay, móng tay đâm vào trong thịt, xương cốt bị siết chặt đến rung động.
Liễu Khanh Nhan lần nữa trở về, hắn cũng không còn là hắn của ngàn năm trước. Hắn sẽ không phạm sai lầm như trước! Tuyệt đối sẽ không! Cả đời này, hắn muốn dốc hết sức lấy lại tất cả.
Suy nghĩ cẩn thận, Tử Hiên cũng không vướng víu quá khứ. Hắn nhìn ánh nến sáng ngời, còn có rất nhiều phần trí nhớ chưa vạch trần, nhưng hôm nay hắn biết đến đây đã đủ nhiều. Những ảo cảnh kia phía trên tu vi của hắn, cưỡng chế khôi phục quá khứ cũng không phải điều hắn có khả năng tiếp nhận.
Tử Hiên bước ra, cửa phía sau đóng kín, trận hình lần nữa khôi phục. Hắn cười khổ lắc đầu. Xem ra nơi này về sau còn phải tới nhiều lần.
"Tử Hiên, ngươi đi đâu vậy? Có thấy ai khác trên lầu......"
"Ta đi xem một chút, lại không có thấy người nào. Nhưng trong này ngoại trừ Lạc Hồng Bụi, ta nghĩ còn có một người, có thể chính là Minh Vũ. Hồng Trần cái dạng này thì không thể nào tự rời khỏi Thần Tích Tuyết Phong, mà hắn cũng không thể cả ngày nằm ở bên ngoài, có lẽ Minh Vũ mang hắn ra."
Tử Hiên đoán vậy.
Liễu Khanh Nhan đồng ý gật đầu. Ngoại trừ Minh Vũ, còn có ai trợ giúp Lạc Hồng Bụi. Hơn nữa pháp lực hắn không kém Băng Cơ bao nhiêu, đem bản thể của Lạc Hồng Bụi đi những người khác hoàn toàn không thể biết.
Mấy người họ đơn giản quét dọn Lưu Vân Các một chút.
Lạc Hồng Bụi đã được đặt lên giường êm ái, yên tĩnh nằm ngủ. Liễu Khanh Nhan nhìn hắn như vậy, tức giận đối với Băng Cơ lại bùng phát lên.
"Ngươi hiểu lầm rồi, mất chút linh khí hắn không đến mức yếu ớt như vậy. Chỉ là vì Thương Ngô Chi Uyên đã xảy ra dị tượng, hắn mới có thể như thế. Hắn là người canh giữ chỗ này cũng xem như là một phần của Thương Ngô Chi Uyên. Thương Ngô Chi Uyên sụp đổ Hồng Trần cũng bị liên lụy."
Băng Cơ liên tục giải thích, cũng âm thầm lau mồ hôi.
Ngày ấy hắn chỉ nói giỡn. Hắn chỉ vì chán ghét một đại nam nhân mà toàn thân tản ra mùi hương hoa ngào ngạt. Hắn chỉ lấy chút linh khí, nào biết đâu rằng sẽ mang đến tai họa hôm nay.
"Nếu hắn có chuyện, ngươi cũng thoát không khỏi có liên quan."
"Vâng, vâng"
Mấy người bọn họ đợi vài canh giờ, trong này nhìn không ra ban ngày hay đêm tối, vẫn một màu xanh thẳm.
Minh Vũ tiến vào Thương Ngô Chi Uyên liền phát hiện có dấu hiệu xâm nhập. Cũng cảm giác trong lầu các đã tới vài vị khách không mời mà đến. Minh Vũ còn đang buồn bực, Lạc Hồng Bụi nói cùng hắn nơi này ẩn thân là an toàn nhất. Chỗ an toàn mà mới ở hai tháng đã bị phát hiện?
"Tại sao là các ngươi?...... Đại thúc, đại thúc cũng tới?"
Minh Vũ thấy mấy gương quen thuộc, còn có Liễu Khanh Nhan, lo lắng hoàn toàn bị vứt bỏ. Hắn chạy vội đến chỗ Liễu Khanh Nhan đang ngồi uống trà.
"Chậm đã! Ngươi là từ đâu tới đây."
Một cái quạt lông màu trắng ngăn chặn Minh Vũ nhào tới.
Lời này không phải Tử Hiên nói mà là Băng Cơ. Một tiểu quỷ dám ăn đậu hũ Liễu Khanh Nhan, hắn sao có thể để yên.
Minh Vũ cũng đánh giá Băng Cơ. Tên này da trắng toát khẳng định không phải là người tốt, còn dám hung hăng đối với hắn, khẳng định là muốn đoạt đại thúc!
Lại thêm một người à. Vậy có phải từ nay về sau sẽ thêm một người cùng hắn đoạt đại thúc?
"Còn ngươi từ nơi này chui ra, còn là một khối băng. Ngươi muốn đem đại thúc đông thành băng khối sao?"
"Ngươi! Tiểu quỷ, hành động bí hiểm. Đừng có giả bộ, tâm tư của ngươi có ai không biết, đứng xa một chút cho ta!"
Quạt lông vung lên.
Minh Vũ né tránh không kịp lui về phía sau vài bước.
"......"
Lần đầu gặp mặt đã đánh nhau. Minh Vũ cắn cắn môi, đôi mắt xanh lam hiện lên một tia độc ác.
"Đại thúc tới nơi này là tìm ta sao? Ta biết đại thúc đối với ta tốt nhất. Nhìn thấy đại thúc, ta thật vui. Đại thúc không có quên ta....."
Minh Vũ đắc chí. Sau đó lấy ra gì đó đặt lên bàn.... Là món ăn các loại, có điểm tâm, dưa và trái cây....
Mấy người đều hắc tuyến đầy đầu.
Minh Vũ đẩy mấy món ăn về phía Liễu Khanh Nhan, nét mặt tươi cười như hoa.
"Đại thúc đói bụng không? Ta mua nhiều món ngon, tới nếm thử được không? Trong này cái gì cũng không còn. Đại thúc cần phải ăn nhiều một chút nha, những món này ta cho đại thúc, không phải cho bọn họ."
Đem tất cả pháp lực tụ đến trên bàn tay, rót vào chỗ có phong ấn khóa lại..... Nhưng không có bất kỳ động tĩnh nào.
Tử Hiên nhẹ nhàng thở ra. Sau đó hắn lui về sau sau vài bước, nghĩ nghĩ, duỗi móng vuốt ra cắt đứt một ngón tay,.... nhỏ giọt máu lên trận hình.
Trận hình phát sáng... Từ từ mở ra, cửa cũng mở theo....
Xem ra, nơi này chỉ có hắn có thể tiến vào.
Tử Hiên bước chân đi vào.
Căn phòng này có chút âm u bởi vì không có cửa sổ, nhưng trong phòng có một ngọn nến. Nến kia vì được linh lực đốt lên nên không thể tắt. Trong này không có nhiều đồ vật, rất sạch sẽ, có cái bàn và mấy cái ghế, một bộ trà cụ, một cây đàn, trên tường có treo một bức tranh. Người trong tranh giống hệt Liễu Khanh Nhan, nhưng nhìn kỹ cũng có điểm khác biệt.
Đây hẳn là Liễu Khanh Nhan ngàn năm trước, tuyệt thế trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo, không vui không buồn, không giận cũng không cười. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, thần sắc đạm mạc, đáy mắt không có dấu vết.
Áo choàng lụa mỏng màu xanh biếc, toàn thân tiên khí lượn lờ, đang đứng ở phía trên đám mây.
Tử Hiên nhìn bức tranh như thể về tới ngàn năm trước. Trái tim dâng lên một xúc cảm quen thuộc.
"Khanh Nhan?"
Tử Hiên rất là kinh ngạc. Hắn tiến đến ngồi vào cạnh bàn đối diện ngọn nến. Ánh nến lập loè, chuyển không ngừng, chính trong mơ hồ liền thấy Liễu Khanh Nhan ngồi chỗ ở đối diện với mình. Tay Liễu Khanh Nhan cầm một quyển sách, phía sau có một vị nam tử mặc y phục đỏ.
Nam tử kia đứng ở sau lưng Liễu Khanh Nhan, ngón tay mảnh khảnh lộ ra khỏi tay áo rộng thùng thình, nhẹ nhàng chạm vào quyển sách. Hắn tựa như đang giảng giải cái gì, cúi đầu cằm đặt ở cổ Liễu Khanh Nhan. Người phía dưới hắn cười liên tục.
Sau đó họ ngâm thơ đối câu, nam tử kia còn đánh đàn nhảy múa. Mà nam tử nhảy múa đẹp đến trên thế gian không ai sánh nổi.
Tử Hiên gọi Liễu Khanh Nhan mấy lần. Nhưng Liễu Khanh Nhan không để ý, mà ngay cả nhìn cũng không liếc hắn một cái. Thật sự là kỳ quái. Khi Tử Hiên cố gắng đi nhìn diện mạo nam tử thì cả người bị chấn động, giống như bị sét đánh, tứ chi lập tức cứng ngắc tại chỗ.
Người nam tử này......
Người nam tử này quả nhiên là hắn ngàn năm trước. Đúng là yêu mị nam tử. Bản thân hắn cũng suýt chút nữa trầm mê, may mắn trong lòng của hắn đã có Liễu Khanh Nhan, mới có thể bảo trì một phần thanh tỉnh.
Đây chỉ là một phần ảo ảnh lưu lại, mà thuật mị hoặc đã lợi hại như thế. Nhớ lời Mặc Dạ nói, Tử Hiên cảm thán, chẳng lẽ năm đó hắn thật sự làm việc heo chó cũng không bằng.
Mặc dù hắn đã vượt qua Lục Cửu Thiên Kiếp, khi đối mặt ảo cảnh này cũng bị hãm sâu trong đó. Nếu là người khác đúng là khó nói......
Hắn nghĩ như vậy ánh nến tựa như lại sáng thêm vài phần, cảnh tượng lại một lần nữa biến hóa......
"Tử Hiên? Tử Hiên?!!!"
Giống như một đạo sấm sét đánh xuống. Toàn thân Tử Hiên chấn động, bừng tỉnh lại.
Trí nhớ bị phong ấn ngàn năm từng chút từng chút một trở lại. Tử Hiên cũng chầm chậm biết được ngàn năm trước hắn cùng Liễu Khanh Nhan xảy ra chuyện gì.
Mặc Dạ không có nói sai.
Lạc Hồng Bụi cũng không có sai.
Người sai là hắn. Một tay hắn đem Liễu Khanh Nhan đưa vào luân hồi, trọn đời không được siêu sinh.
Sao lại như thế?
Tử Hiên nắm chặt nắm tay, móng tay đâm vào trong thịt, xương cốt bị siết chặt đến rung động.
Liễu Khanh Nhan lần nữa trở về, hắn cũng không còn là hắn của ngàn năm trước. Hắn sẽ không phạm sai lầm như trước! Tuyệt đối sẽ không! Cả đời này, hắn muốn dốc hết sức lấy lại tất cả.
Suy nghĩ cẩn thận, Tử Hiên cũng không vướng víu quá khứ. Hắn nhìn ánh nến sáng ngời, còn có rất nhiều phần trí nhớ chưa vạch trần, nhưng hôm nay hắn biết đến đây đã đủ nhiều. Những ảo cảnh kia phía trên tu vi của hắn, cưỡng chế khôi phục quá khứ cũng không phải điều hắn có khả năng tiếp nhận.
Tử Hiên bước ra, cửa phía sau đóng kín, trận hình lần nữa khôi phục. Hắn cười khổ lắc đầu. Xem ra nơi này về sau còn phải tới nhiều lần.
"Tử Hiên, ngươi đi đâu vậy? Có thấy ai khác trên lầu......"
"Ta đi xem một chút, lại không có thấy người nào. Nhưng trong này ngoại trừ Lạc Hồng Bụi, ta nghĩ còn có một người, có thể chính là Minh Vũ. Hồng Trần cái dạng này thì không thể nào tự rời khỏi Thần Tích Tuyết Phong, mà hắn cũng không thể cả ngày nằm ở bên ngoài, có lẽ Minh Vũ mang hắn ra."
Tử Hiên đoán vậy.
Liễu Khanh Nhan đồng ý gật đầu. Ngoại trừ Minh Vũ, còn có ai trợ giúp Lạc Hồng Bụi. Hơn nữa pháp lực hắn không kém Băng Cơ bao nhiêu, đem bản thể của Lạc Hồng Bụi đi những người khác hoàn toàn không thể biết.
Mấy người họ đơn giản quét dọn Lưu Vân Các một chút.
Lạc Hồng Bụi đã được đặt lên giường êm ái, yên tĩnh nằm ngủ. Liễu Khanh Nhan nhìn hắn như vậy, tức giận đối với Băng Cơ lại bùng phát lên.
"Ngươi hiểu lầm rồi, mất chút linh khí hắn không đến mức yếu ớt như vậy. Chỉ là vì Thương Ngô Chi Uyên đã xảy ra dị tượng, hắn mới có thể như thế. Hắn là người canh giữ chỗ này cũng xem như là một phần của Thương Ngô Chi Uyên. Thương Ngô Chi Uyên sụp đổ Hồng Trần cũng bị liên lụy."
Băng Cơ liên tục giải thích, cũng âm thầm lau mồ hôi.
Ngày ấy hắn chỉ nói giỡn. Hắn chỉ vì chán ghét một đại nam nhân mà toàn thân tản ra mùi hương hoa ngào ngạt. Hắn chỉ lấy chút linh khí, nào biết đâu rằng sẽ mang đến tai họa hôm nay.
"Nếu hắn có chuyện, ngươi cũng thoát không khỏi có liên quan."
"Vâng, vâng"
Mấy người bọn họ đợi vài canh giờ, trong này nhìn không ra ban ngày hay đêm tối, vẫn một màu xanh thẳm.
Minh Vũ tiến vào Thương Ngô Chi Uyên liền phát hiện có dấu hiệu xâm nhập. Cũng cảm giác trong lầu các đã tới vài vị khách không mời mà đến. Minh Vũ còn đang buồn bực, Lạc Hồng Bụi nói cùng hắn nơi này ẩn thân là an toàn nhất. Chỗ an toàn mà mới ở hai tháng đã bị phát hiện?
"Tại sao là các ngươi?...... Đại thúc, đại thúc cũng tới?"
Minh Vũ thấy mấy gương quen thuộc, còn có Liễu Khanh Nhan, lo lắng hoàn toàn bị vứt bỏ. Hắn chạy vội đến chỗ Liễu Khanh Nhan đang ngồi uống trà.
"Chậm đã! Ngươi là từ đâu tới đây."
Một cái quạt lông màu trắng ngăn chặn Minh Vũ nhào tới.
Lời này không phải Tử Hiên nói mà là Băng Cơ. Một tiểu quỷ dám ăn đậu hũ Liễu Khanh Nhan, hắn sao có thể để yên.
Minh Vũ cũng đánh giá Băng Cơ. Tên này da trắng toát khẳng định không phải là người tốt, còn dám hung hăng đối với hắn, khẳng định là muốn đoạt đại thúc!
Lại thêm một người à. Vậy có phải từ nay về sau sẽ thêm một người cùng hắn đoạt đại thúc?
"Còn ngươi từ nơi này chui ra, còn là một khối băng. Ngươi muốn đem đại thúc đông thành băng khối sao?"
"Ngươi! Tiểu quỷ, hành động bí hiểm. Đừng có giả bộ, tâm tư của ngươi có ai không biết, đứng xa một chút cho ta!"
Quạt lông vung lên.
Minh Vũ né tránh không kịp lui về phía sau vài bước.
"......"
Lần đầu gặp mặt đã đánh nhau. Minh Vũ cắn cắn môi, đôi mắt xanh lam hiện lên một tia độc ác.
"Đại thúc tới nơi này là tìm ta sao? Ta biết đại thúc đối với ta tốt nhất. Nhìn thấy đại thúc, ta thật vui. Đại thúc không có quên ta....."
Minh Vũ đắc chí. Sau đó lấy ra gì đó đặt lên bàn.... Là món ăn các loại, có điểm tâm, dưa và trái cây....
Mấy người đều hắc tuyến đầy đầu.
Minh Vũ đẩy mấy món ăn về phía Liễu Khanh Nhan, nét mặt tươi cười như hoa.
"Đại thúc đói bụng không? Ta mua nhiều món ngon, tới nếm thử được không? Trong này cái gì cũng không còn. Đại thúc cần phải ăn nhiều một chút nha, những món này ta cho đại thúc, không phải cho bọn họ."
Tác giả :
Huyết Lạc Oán