Đại Thúc Có Yêu Khí
Quyển 2 - Chương 2: Lạc Hồng Bụi tạm thời hôn mê
Nhưng mà sự tình biến hóa rất nhanh.
Mặc Dạ vừa mới rời đi, Băng Cơ đã kêu người đến nhắn Lạc Hồng Bụi đến gặp. Nói Liễu Khanh Nhan đợi mình xong, Lạc Hồng Bụi cũng không có nghĩ cái gì, liền đi theo người hầu.
Một lát sau đã trở về, thoạt nhìn cũng không có gì thay đổi, cùng Liễu Khanh Nhan nói ít lời, sau đó cảm giác mệt mỏi, nói muốn đi ngủ. Liễu Khanh Nhan cảm thấy có chút kỳ quái.
"Vừa mới rồi Băng Cơ bảo ngươi đi ra ngoài làm gì vậy?"
Liễu Khanh Nhan cau mày, trực giác cho Liễu Khanh Nhan biết đó không là chuyện tốt. Lạc Hồng Bụi từ sau khi trở về, cả người giống như thay đổi, nhưng cụ thể thay đổi cái gì, Liễu Khanh Nhan cũng không biết được, chỉ cảm giác là lạ.
"Không có gì, ta thật sự muốn nghỉ trong chốc lát."
Ngáp liên tục, buồn ngủ nghiêm trọng. Đúng là càng lúc càng kỳ quái.
Tựa như nghĩ tới điều gì, Lạc Hồng Bụi cố gắng chống chọi cho thần chí tỉnh táo một chút.
"Ta cảm thấy được có khả năng không thuận lợi giống như tưởng tượng. Tóm lại Khanh Khanh nên ít tiếp xúc với Băng Cơ. Hiện tại Mặc Dạ cũng không ở đây, bên cạnh Khanh Khanh cũng không có ai, ta thật sự không biết làm sao bây giờ."
Lan Thương cũng là một người xấu bụng sẽ không thể trông cậy vào người này, không làm cho chuyện thêm tồi tệ đã là may mắn rồi.
Lời nói như không được tự nhiên, lại giống như lo liệu hậu sự.
Liễu Khanh Nhan buồn bực, sớm biết như vậy bản thân sẽ không xen vào việc của người khác. Khí tức Lạc Hồng Bụi rõ ràng không ổn, khiến cho Liễu Khanh Nhan không an tâm.
"Lời này của ngươi là có ý gì, chẳng lẽ ngươi muốn bỏ một mình ta ở lại mà rời khỏi sơn cốc sao?"
Tuy nhiên Lạc Hồng Bụi bỏ đi lúc này bản thân Liễu Khanh Nhan cũng không có bất luận lý do gì cản trở, chỉ là trong lòng có chút mất mát. Cảm giác bị người ở nửa đường từ bỏ, ở tại nơi lạ lẫm một mình, rõ ràng là tức giận nói không nên lời.
Lạc Hồng Bụi nghe lời này vào trong tai đúng là cảm thấy hết sức thoải mái, toàn thân thoải mái vô cùng. Cái này có phải là Liễu Khanh Nhan làm nũng với hắn không?
Đáng tiếc, hắn thật sự mệt muốn chết, một chút vui sướng cũng không có, sự sợ hãi cuốn trôi vui sướng không còn một mảnh.
Hắn lo lắng Liễu Khanh Nhan còn lại một mình thì làm sao bây giờ?
Mặc Dạ ít nhất là năm ngày sau mới về, Thần Tích Tuyết Phong nguy cơ khó lường, còn có một bầy tâm tư khó đoán......
"Không có, không có, ta chỉ là tạm thời hôn mê, Khanh Khanh, ta có thể... có thể ở bên cạnh......"
"Ngươi có ý gì, ngươi nói rõ ràng cho ta nghe đến tột cùng là có ý gì!"
Liễu Khanh Nhan có chút gấp, bởi vì Lạc Hồng Bụi không có nói chuyện nữa. Liễu Khanh Nhan đưa tay sờ soạng phát hiện Lạc Hồng Bụi gục xuống bàn, nhiệt độ cơ thể còn ấm nhưng đang không ngừng giảm xuống. Liễu Khanh Nhan bối rối, sau đó hít thật sâu vài hơi, tự nhủ không thể sợ, tuyệt đối không thể sợ, ngàn vạn lần không thể rối loạn.
Lúc này đây đụng vào chính là cái mũi của Lạc Hồng Bụi phát giác hắn còn hơi thở, lại nhớ tới vừa rồi Lạc Hồng Bụi đã nói hắn tạm thời hôn mê. Chẳng lẽ chỉ nằm ngủ thôi sao?
Ngu ngơ trong chốc lát, cũng không biết vì sao trong lòng Liễu Khanh Nhan xuất hiện sợ hãi cùng bất an.
Chuyện này chỉ sợ là chủ nhân nơi này đã sớm liệu đến. Nghĩ đến hiện tại chỉ có một mình, lại là người mù, nội lực tu vi cái gì cũng giảm đi rất nhiều, hơn nữa những người ở Thần Tích Tuyết Phong đều không bình thường, người hầu mà tu vi cũng rất lợi hại, có thể nói ở trong này thì nửa bước cũng khó đi.
Mặc Dạ lại rời khỏi....
Đối với người này Liễu Khanh Nhan cực kỳ không thích. Hoàn toàn khống chế, giam cầm, giống như dùng gông xiềng vô hình buộc chặt, không phản kháng được, không có thể trái ý.
Đối với Mặc Dạ, Liễu Khanh Nhan có nhiều oán giận, nhưng chỉ là oán giận, không khắc ghi hận ở trong lòng.
Nghĩ đến bên người không có ai, Liễu Khanh Nhan không biết bước tiếp theo nên đi như thế nào?
Nghĩ cũng không có nghĩ ra biện pháp, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Cảm thấy Lạc Hồng Bụi ngủ gục trên mặt bàn không tốt lắm, Liễu Khanh Nhan cũng không muốn kinh động những người bên ngoài, rất có lương tâm ôm Lạc Hồng Bụi đến giường. Quá trình có chút gian khổ, nhưng cũng coi như làm được. Chỉ là khi đến bên giường định buông người xuống, đột nhiên trong ngực không còn gì, cả người Liễu Khanh Nhan bị mất thăng bằng ngã về phía sau.
Liễu Khanh Nhan ngã đập lưng vào tủ bên giường, có chút đau, không đứng dậy được.
Trong phòng có tiếng động vang lên làm người hầu bên ngoài chú ý. Người hầu cũng không có vội vàng xông vào, chỉ ở bên ngoài hô to.
"Công tử, có chuyện gì cần hỗ trợ sao?"
Cố gắng đứng lên, lúc này mới lấy lại tinh thần, Liễu Khanh Nhan phát hiện âm thanh kia tuy không phải rất lớn, lại nghe vô cùng rõ ràng, hẳn là dùng nội lực đưa vào trong tai, cho nên mới rõ ràng như thế.
"Không có việc gì, có việc ta sẽ nói."
Hướng trên giường sờ soạng lại không có gì, ngoại trừ chăn mền không có gì cả.
Liễu Khanh Nhan bị dọa một thân mồ hôi lạnh.
Sau đó lại quỳ rạp trên mặt đất mò mẫm lung tung, đụng phải một bộ quần áo, vừa định ném đi lại cảm thấy có chút không đúng. Lại tiếp tục lần mò xuống phía dưới phát hiện đai lưng, tiếp tục đi xuống còn có một đôi giày.
Những thứ này chính là của Lạc Hồng Bụi, còn ấm chứng tỏ mới vừa cởi......
Đưa tay với vào trong quần áo thăm dò, Liễu Khanh Nhan liền chạm vào một vật, do dự mấy phen mới lấy ra. Vật kia là một nhánh cây nhỏ!
Liễu Khanh Nhan biết rõ đây không phải nhánh cây đơn giản, đây là mai thụ là nguyên hình của Lạc Hồng Bụi!
Nếu là bình thường, một yêu vật tuyệt đối sẽ không lộ ra hình dáng thật của mình.
Bởi vì hình dáng thật sự của Lạc Hồng Bụi chỉ là một nhánh cây nhỏ, nếu để tùy tiện bị bẻ gãy thành vài đoạn, thì dù Lạc Hồng Bụi có bản lĩnh cao cũng xong luôn.
Băng Cơ làm cái gì đối với hắn, mà hắn bị hiện nguyên hình, lộ ra nguồn gốc bản thân. Chỉ nghĩ một chút thôi, Liễu Khanh Nhan đã cảm thấy lạnh cả người.
Cầm lấy quần áo ngửi ngửi, mùi hương hoa giảm đi không ít.
Chẳng lẽ bị cướp lấy hương khí nên Lạc Hồng bụi mới bị như thế? Không, không có khả năng, sự tình tuyệt đối không có đơn giản như vậy. Xem ra Băng Cơ trị bệnh là giả, có âm mưu mới là thật, cũng không biết rốt cuộc hắn có quỷ kế gì.
Khi Liễu Khanh Nhan còn ngồi chồm hổm trên mặt đất suy nghĩ, người hầu bên ngoài lại lên tiếng.
"Công tử, chủ nhân nhà ta cho mời công tử, nói là có chuyện quan trọng muốn cùng với công tử thương nghị, mời theo chúng ta đến đó."
Người hầu đột nhiên lên tiếng làm Liễu Khanh Nhan cảm thấy nên đề phòng.
"Đợi một chút. Ngươi có thể mang cho ta chút ít nước ấm, ta muốn tắm rửa trước khi đến đó."
"Công tử, chủ nhân nhà ta mời công tử đến ngay."
"Ta nói ta muốn tắm rửa, ngươi không nghe được sao. Ta không quan tâm chủ nhân nhà ngươi nói gì. Nếu ngươi không làm, ngay bây giờ đi nói cho hắn biết, ta muốn tắm rửa hắn có việc gì thì kêu hắn chờ! Nói cho hắn biết muốn làm cái gì cũng dứt khoát không thể ở thời điểm luộm thuộm như thế này. Tuy ta mù, nhưng ý thức còn chưa có mù, không cần phải quá gấp gáp mà không nghĩ đến thể diện, ta cũng phải cho hắn thấy bộ dạng tốt!"
Bên ngoài giống như là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, yên lặng mà run rẩy, muốn nói điều gì đó bất quá lập tức liền khôi phục lại.
"Được. Ta đi bẩm báo chủ nhân."
Cũng không quan tâm người hầu có thái độ như thế nào, Liễu Khanh Nhan cúi đầu, tuy mắt nhìn không thấy nhưng tầm mắt hướng về lòng bàn tay mình.
Nhất định phải tìm một chỗ giấu đi, một khi những người này thấy được tình trạng của Lạc Hồng Bụi thì không tốt. Nghĩ nghĩ, Liễu Khanh Nhan lục lọi, mò mẫm đến một cái góc, đem phiến đá xốc lên, dùng tay bới sâu một chút, đem nhánh cây chôn xuống.
"...... Hồng Trần ủy khuất cho ngươi, chờ một lát ta sẽ đem ngươi đến chỗ tốt hơn."
Vỗ vỗ tay, đem phiến đá phục hồi như cũ, sau đó điềm nhiên như không lần mò về ngồi ở trên giường.
"Công tử, nước ấm đến đây."
"Đem nước vào đi."
Tắm rửa xong, Liễu Khanh Nhan cũng không có nói thêm lời nào nữa, tùy tiện lấy một bộ quần áo mặc vào, rồi đi theo người hầu đến chỗ Băng Cơ.
Mặc Dạ vừa mới rời đi, Băng Cơ đã kêu người đến nhắn Lạc Hồng Bụi đến gặp. Nói Liễu Khanh Nhan đợi mình xong, Lạc Hồng Bụi cũng không có nghĩ cái gì, liền đi theo người hầu.
Một lát sau đã trở về, thoạt nhìn cũng không có gì thay đổi, cùng Liễu Khanh Nhan nói ít lời, sau đó cảm giác mệt mỏi, nói muốn đi ngủ. Liễu Khanh Nhan cảm thấy có chút kỳ quái.
"Vừa mới rồi Băng Cơ bảo ngươi đi ra ngoài làm gì vậy?"
Liễu Khanh Nhan cau mày, trực giác cho Liễu Khanh Nhan biết đó không là chuyện tốt. Lạc Hồng Bụi từ sau khi trở về, cả người giống như thay đổi, nhưng cụ thể thay đổi cái gì, Liễu Khanh Nhan cũng không biết được, chỉ cảm giác là lạ.
"Không có gì, ta thật sự muốn nghỉ trong chốc lát."
Ngáp liên tục, buồn ngủ nghiêm trọng. Đúng là càng lúc càng kỳ quái.
Tựa như nghĩ tới điều gì, Lạc Hồng Bụi cố gắng chống chọi cho thần chí tỉnh táo một chút.
"Ta cảm thấy được có khả năng không thuận lợi giống như tưởng tượng. Tóm lại Khanh Khanh nên ít tiếp xúc với Băng Cơ. Hiện tại Mặc Dạ cũng không ở đây, bên cạnh Khanh Khanh cũng không có ai, ta thật sự không biết làm sao bây giờ."
Lan Thương cũng là một người xấu bụng sẽ không thể trông cậy vào người này, không làm cho chuyện thêm tồi tệ đã là may mắn rồi.
Lời nói như không được tự nhiên, lại giống như lo liệu hậu sự.
Liễu Khanh Nhan buồn bực, sớm biết như vậy bản thân sẽ không xen vào việc của người khác. Khí tức Lạc Hồng Bụi rõ ràng không ổn, khiến cho Liễu Khanh Nhan không an tâm.
"Lời này của ngươi là có ý gì, chẳng lẽ ngươi muốn bỏ một mình ta ở lại mà rời khỏi sơn cốc sao?"
Tuy nhiên Lạc Hồng Bụi bỏ đi lúc này bản thân Liễu Khanh Nhan cũng không có bất luận lý do gì cản trở, chỉ là trong lòng có chút mất mát. Cảm giác bị người ở nửa đường từ bỏ, ở tại nơi lạ lẫm một mình, rõ ràng là tức giận nói không nên lời.
Lạc Hồng Bụi nghe lời này vào trong tai đúng là cảm thấy hết sức thoải mái, toàn thân thoải mái vô cùng. Cái này có phải là Liễu Khanh Nhan làm nũng với hắn không?
Đáng tiếc, hắn thật sự mệt muốn chết, một chút vui sướng cũng không có, sự sợ hãi cuốn trôi vui sướng không còn một mảnh.
Hắn lo lắng Liễu Khanh Nhan còn lại một mình thì làm sao bây giờ?
Mặc Dạ ít nhất là năm ngày sau mới về, Thần Tích Tuyết Phong nguy cơ khó lường, còn có một bầy tâm tư khó đoán......
"Không có, không có, ta chỉ là tạm thời hôn mê, Khanh Khanh, ta có thể... có thể ở bên cạnh......"
"Ngươi có ý gì, ngươi nói rõ ràng cho ta nghe đến tột cùng là có ý gì!"
Liễu Khanh Nhan có chút gấp, bởi vì Lạc Hồng Bụi không có nói chuyện nữa. Liễu Khanh Nhan đưa tay sờ soạng phát hiện Lạc Hồng Bụi gục xuống bàn, nhiệt độ cơ thể còn ấm nhưng đang không ngừng giảm xuống. Liễu Khanh Nhan bối rối, sau đó hít thật sâu vài hơi, tự nhủ không thể sợ, tuyệt đối không thể sợ, ngàn vạn lần không thể rối loạn.
Lúc này đây đụng vào chính là cái mũi của Lạc Hồng Bụi phát giác hắn còn hơi thở, lại nhớ tới vừa rồi Lạc Hồng Bụi đã nói hắn tạm thời hôn mê. Chẳng lẽ chỉ nằm ngủ thôi sao?
Ngu ngơ trong chốc lát, cũng không biết vì sao trong lòng Liễu Khanh Nhan xuất hiện sợ hãi cùng bất an.
Chuyện này chỉ sợ là chủ nhân nơi này đã sớm liệu đến. Nghĩ đến hiện tại chỉ có một mình, lại là người mù, nội lực tu vi cái gì cũng giảm đi rất nhiều, hơn nữa những người ở Thần Tích Tuyết Phong đều không bình thường, người hầu mà tu vi cũng rất lợi hại, có thể nói ở trong này thì nửa bước cũng khó đi.
Mặc Dạ lại rời khỏi....
Đối với người này Liễu Khanh Nhan cực kỳ không thích. Hoàn toàn khống chế, giam cầm, giống như dùng gông xiềng vô hình buộc chặt, không phản kháng được, không có thể trái ý.
Đối với Mặc Dạ, Liễu Khanh Nhan có nhiều oán giận, nhưng chỉ là oán giận, không khắc ghi hận ở trong lòng.
Nghĩ đến bên người không có ai, Liễu Khanh Nhan không biết bước tiếp theo nên đi như thế nào?
Nghĩ cũng không có nghĩ ra biện pháp, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Cảm thấy Lạc Hồng Bụi ngủ gục trên mặt bàn không tốt lắm, Liễu Khanh Nhan cũng không muốn kinh động những người bên ngoài, rất có lương tâm ôm Lạc Hồng Bụi đến giường. Quá trình có chút gian khổ, nhưng cũng coi như làm được. Chỉ là khi đến bên giường định buông người xuống, đột nhiên trong ngực không còn gì, cả người Liễu Khanh Nhan bị mất thăng bằng ngã về phía sau.
Liễu Khanh Nhan ngã đập lưng vào tủ bên giường, có chút đau, không đứng dậy được.
Trong phòng có tiếng động vang lên làm người hầu bên ngoài chú ý. Người hầu cũng không có vội vàng xông vào, chỉ ở bên ngoài hô to.
"Công tử, có chuyện gì cần hỗ trợ sao?"
Cố gắng đứng lên, lúc này mới lấy lại tinh thần, Liễu Khanh Nhan phát hiện âm thanh kia tuy không phải rất lớn, lại nghe vô cùng rõ ràng, hẳn là dùng nội lực đưa vào trong tai, cho nên mới rõ ràng như thế.
"Không có việc gì, có việc ta sẽ nói."
Hướng trên giường sờ soạng lại không có gì, ngoại trừ chăn mền không có gì cả.
Liễu Khanh Nhan bị dọa một thân mồ hôi lạnh.
Sau đó lại quỳ rạp trên mặt đất mò mẫm lung tung, đụng phải một bộ quần áo, vừa định ném đi lại cảm thấy có chút không đúng. Lại tiếp tục lần mò xuống phía dưới phát hiện đai lưng, tiếp tục đi xuống còn có một đôi giày.
Những thứ này chính là của Lạc Hồng Bụi, còn ấm chứng tỏ mới vừa cởi......
Đưa tay với vào trong quần áo thăm dò, Liễu Khanh Nhan liền chạm vào một vật, do dự mấy phen mới lấy ra. Vật kia là một nhánh cây nhỏ!
Liễu Khanh Nhan biết rõ đây không phải nhánh cây đơn giản, đây là mai thụ là nguyên hình của Lạc Hồng Bụi!
Nếu là bình thường, một yêu vật tuyệt đối sẽ không lộ ra hình dáng thật của mình.
Bởi vì hình dáng thật sự của Lạc Hồng Bụi chỉ là một nhánh cây nhỏ, nếu để tùy tiện bị bẻ gãy thành vài đoạn, thì dù Lạc Hồng Bụi có bản lĩnh cao cũng xong luôn.
Băng Cơ làm cái gì đối với hắn, mà hắn bị hiện nguyên hình, lộ ra nguồn gốc bản thân. Chỉ nghĩ một chút thôi, Liễu Khanh Nhan đã cảm thấy lạnh cả người.
Cầm lấy quần áo ngửi ngửi, mùi hương hoa giảm đi không ít.
Chẳng lẽ bị cướp lấy hương khí nên Lạc Hồng bụi mới bị như thế? Không, không có khả năng, sự tình tuyệt đối không có đơn giản như vậy. Xem ra Băng Cơ trị bệnh là giả, có âm mưu mới là thật, cũng không biết rốt cuộc hắn có quỷ kế gì.
Khi Liễu Khanh Nhan còn ngồi chồm hổm trên mặt đất suy nghĩ, người hầu bên ngoài lại lên tiếng.
"Công tử, chủ nhân nhà ta cho mời công tử, nói là có chuyện quan trọng muốn cùng với công tử thương nghị, mời theo chúng ta đến đó."
Người hầu đột nhiên lên tiếng làm Liễu Khanh Nhan cảm thấy nên đề phòng.
"Đợi một chút. Ngươi có thể mang cho ta chút ít nước ấm, ta muốn tắm rửa trước khi đến đó."
"Công tử, chủ nhân nhà ta mời công tử đến ngay."
"Ta nói ta muốn tắm rửa, ngươi không nghe được sao. Ta không quan tâm chủ nhân nhà ngươi nói gì. Nếu ngươi không làm, ngay bây giờ đi nói cho hắn biết, ta muốn tắm rửa hắn có việc gì thì kêu hắn chờ! Nói cho hắn biết muốn làm cái gì cũng dứt khoát không thể ở thời điểm luộm thuộm như thế này. Tuy ta mù, nhưng ý thức còn chưa có mù, không cần phải quá gấp gáp mà không nghĩ đến thể diện, ta cũng phải cho hắn thấy bộ dạng tốt!"
Bên ngoài giống như là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, yên lặng mà run rẩy, muốn nói điều gì đó bất quá lập tức liền khôi phục lại.
"Được. Ta đi bẩm báo chủ nhân."
Cũng không quan tâm người hầu có thái độ như thế nào, Liễu Khanh Nhan cúi đầu, tuy mắt nhìn không thấy nhưng tầm mắt hướng về lòng bàn tay mình.
Nhất định phải tìm một chỗ giấu đi, một khi những người này thấy được tình trạng của Lạc Hồng Bụi thì không tốt. Nghĩ nghĩ, Liễu Khanh Nhan lục lọi, mò mẫm đến một cái góc, đem phiến đá xốc lên, dùng tay bới sâu một chút, đem nhánh cây chôn xuống.
"...... Hồng Trần ủy khuất cho ngươi, chờ một lát ta sẽ đem ngươi đến chỗ tốt hơn."
Vỗ vỗ tay, đem phiến đá phục hồi như cũ, sau đó điềm nhiên như không lần mò về ngồi ở trên giường.
"Công tử, nước ấm đến đây."
"Đem nước vào đi."
Tắm rửa xong, Liễu Khanh Nhan cũng không có nói thêm lời nào nữa, tùy tiện lấy một bộ quần áo mặc vào, rồi đi theo người hầu đến chỗ Băng Cơ.
Tác giả :
Huyết Lạc Oán