Đại Thúc Có Yêu Khí
Quyển 2 - Chương 19: Rời khỏi Thần Tích Tuyết Phong
Cửu Cửu Thiên Kiếp vẫn đang diễn ra, đã đến đạo thứ sáu, Lan Thương đã bị thương rất nặng.
"Hắn có vượt qua được không?"
Những pháp khí đã được sử dụng bị hư hỏng không còn nguyên vẹn bị ném xung quanh Lan Thương.
Cửu Cửu Thiên Kiếp uy lực vô cùng mạnh mẽ, cả đám đông cũng cảm thấy kinh hãi.
Đến lúc này mà Phạn Ngữ chưa đến.
"Có thể không. Nếu đang trong tình trạng tốt thì Lan Thương còn có khả năng. Như lúc này đến đạo thứ chín sẽ là bi kịch, thời điểm đó sẽ hồn phi phách tán."
Băng Cơ lạnh nhạt nói.
"Ngươi cảm thấy nếu như Phạn Ngữ ở đây, điều gì sẽ xảy ra?"
"Đó chỉ là nếu như."
Không chừng Phạn Ngữ chưa đến Lan Thương đã chết.
Bánh bao nhỏ trong lòng Liễu Khanh Nhan dường như cảm thấy sự nguy hiểm của cha nó, cứ vặn vẹo, quơ tay chân.
Vào thời điểm đạo thứ tám đến, từ xa có một bóng người bay đến với tốc độ rất nhanh. Lan Thương cảm thấy hi vọng. Những người đang xem cũng chăm chú nhìn.
Băng Cơ cau mày nhìn thoáng qua.
Liễu Khanh Nhan bối rối.
"Không phải sao?"
"Người đến là Mặc Dạ chứ không phải Phạn Ngữ."
Lan Thương có một chút thất vọng, nhưng vẫn nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, và cũng không biểu lộ ra ngoài nhiều, tập trung ứng phó đạo thứ tám.
Đến đạo cuối cùng, là đạo mãnh liệt cùng bi thảm nhất, hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy Lan Thương không thể vượt qua.
Lần này sấm sét là lớn hơn bất kỳ lần nào trước đó. Bầu trời trở nên u ám, trời đất đều rung động. Những cột sét sáng chói to thô giáng từ trên trời xuống.
Đây là cơn thịnh nộ của trời.
Chân Lan Thương trong khoảnh khắc chuyển đổi thành cái đuôi cá màu đen. Cùng lúc đó, những người đang vây quanh xem đã sẵn sàng tiến lên. Lan Thương đang bị đe dọa.
Cửu Cửu Thiên Kiếp kinh khủng cũng đến lúc kết thúc, mọi người đều cảm thấy có loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
Liễu Khanh Nhan ở thời điểm này được vây quanh bảo vệ nghiêm ngặt vẫn cảm thấy gần kề cái chết. Màng nhĩ bị tác động mạnh nên không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, trước hoa lên, máu như sôi trong lòng ngực, cổ họng mặn chát. Nhưng khi Liễu Khanh Nhan quay sang nhìn những người khác thì thấy vẫn bình thường, và thậm chí cả bánh bao nhỏ cũng không chút ảnh hưởng, Liễu Khanh Nhan âm thầm thở dài, trong lòng nghĩ tương lai mình cần phải nhanh chóng tập trung tu luyện.
Cửu Cửu Thiên Kiếp kết thúc, mây đen trên bầu trời tản ra, bầu trời quang đãng.
Nơi Lan Thương đứng đã thành một hố sâu khổng lồ, nhưng Lan Thương đã biến mất.
Mặc Dạ đứng bên cạnh Liễu Khanh Nhan, lạnh lùng nhìn vào gương mặt đứa trẻ trong vòng tay của Liễu Khanh Nhan. Sau đó nhìn thấy đôi mắt sáng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, liếc mắt nhìn Băng Cơ bên cạnh. Hắn đã rõ mình bị người ta lừa gạt.
Một cuộc tranh âm thầm diễn ra giữa hai người nam tử.
"Lan Thương thế nào?"
"Không chết! Thời điểm quan trọng Phạn Ngữ đã đến kịp."
Lúc này Phạn Ngữ dính đầy bùn đất leo ra khỏi hố. Trong lòng hắn là Lan Thương bị tàn phá như một con búp bê rách nát. Người đầy thương tích, nhưng vào lúc này hắn lộ ra nụ cười hạnh phúc và hài lòng. Nụ cười đủ để làm cho tất cả những người ở đây rung động.
Bánh bao nhỏ dường như cũng cảm thấy điều gì đó. Đứa con nghịch thiên thực sự không giống những đứa trẻ bình thường, nó ê a trong miệng, cũng vương tay muốn Phạn Ngữ ôm.
Mặc dù Liễu Khanh Nhan có chút không muốn, nhưng vẫn đi ra ngoài và nhẹ nhàng đặt bánh bao nhỏ vào cánh tay của Lan Thương.
Đây là đoàn viên của một gia đình ba người.
"Đã xem xong, đi thôi."
Đi?
Băng Cơ có chút nghi ngờ, nhưng sau khi nhìn thấy Mặc Dạ đứng bên cạnh Liễu Khanh Nhan thì hắn đã rõ ràng. Liễu Khanh Nhan đang chờ Mặc Dạ. Khi hắn trở lại là lúc họ rời khỏi sơn cốc.
"Không về ngồi một chút, đi vội vàng vậy."
Trong lời nói của Băng Cơ có chút oán hận cùng phàn nàn.
"Không cần, thời gian đã chậm trễ. Bây giờ ta phải đi tìm Hồng Trần, tính mạng hắn đang bị đe dọa, nếu trễ sợ sẽ nguy hiểm."
Liễu Khanh Nhan nói rất thẳng thừng, nói không có ở lại đây.
Tử Hiên cũng đứng ở bên cạnh. Thanh Viễn nhìn thẳng vào hắn, cũng đoán được ý tưởng của hắn. Trong lòng đã tức giận, Thanh Viễn cảm thấy mình không thua kém một phàm nhân, nhưng sao Tử Hiên phụ hắn.
"Ngươi phải xuống núi?"
Giọng đầy oán trách. Tử Hiên cũng không nhìn hắn.
"Ta không phải là người của núi này, tất nhiên là phải đi, thông minh như ngươi làm sao không hiểu. Tùy ngươi chọn, ta sẽ không nói nhiều. Hãy chia tay êm đẹp, ta không muốn tranh cãi, hoặc tổn thương nhau. Ta đã chữa lành vết thương, ở lại đây cũng không còn ý nghĩa. Ta không xuống núi, không đi ra ngoài với Khanh Nhan, có thể sẽ mất tất cả mọi thứ. "
Thanh Viễn tràn đầy nước mắt.
"Ngươi nói dối ta."
" Ta đang nói sự thật. Đây là việc ta muốn chỉ là ngươi không muốn. Ngươi muốn ta nói dối ngươi mới hài lòng, thật hay giả trong lòng ngươi rõ ràng mà. Khiến ngươi chìm đắm trong ảo tưởng, vậy mới là ta lừa dối ngươi. Ngay từ đầu đã là không phù hợp, đừng cưỡng cầu, không có kết quả đâu. "
Tử Hiên nhất định muốn đi. Thanh Viễn khẩn cầu. Băng Cơ nhìn không được.
"Thanh Viễn, chú ý đến lời nói và việc làm của mình. Đừng để xấu hổ với người bên ngoài. "
" Chủ nhân không hiểu đâu. "
Tử Hiên lợi dụng cơ hội nhanh chóng đi theo Liễu Khanh Nhan.
Băng Cơ cảm thấy Thanh Viễn đang xúc phạm mình.
" Những điều này ta sao không hiểu. Yêu là yêu, không yêu là không yêu. Nếu thực sự thích một người không phải che giấu làm gì, hành động là được. Một người nam nhân lại làm giống nữ nhân, nhăn nhó không phải là quá xấu hổ sao. Ngươi thực sự làm ta cùng Thần Tích Tuyết Phong hổ thẹn! "
Băng Cơ là một người dám nói dám làm, mặc dù lạnh lùng nhưng làm việc thỏa đáng.
Thanh Viễn nghe nói vậy, cũng chưa biết ý nghĩa lời của Băng Cơ, đột nhiên thấy hạnh phúc, cảm thấy tâm trạng tốt. Nhưng ngay lập tức hắn lộ ra sự thất vọng trên khuôn mặt của mình.
"Nhưng bây giờ hắn đã xuống núi, ta không thể tìm thấy thì làm sao hành động. "
Băng Cơ cảm thấy quản gia nhà mình sao ngốc trong vấn đề này.
"Chẳng lẽ ngươi không thể xuống?"
"Nhưng ta chưa bao giờ xuống núi. Chủ nhân không cho phép chúng ta xuống, nói rằng nhân gian có rất nhiều con quái vật. "
" Ai nói cho ngươi xuống!?"
"Vậy, làm thế nào ta...... "
" Ta xuống, ngươi chỉ cần đi theo. "
Thanh Viễn mở to đôi mắt, nghĩ mình nghe sai điều gì đó. Chủ nhân xuống núi? Chủ nhân ở Thần Tích Tuyết Phong mấy chục ngàn năm, tự nhiên muốn rời khỏi. Nguyên nhân gì làm cho chủ nhân nhất định rời khỏi nơi này đến nơi nguy hiểm chết người kia?
Là vì phàm nhân kia sao?
Chủ nhân cũng thật là. Nói người ta như vậy, bản thân mình thích thì không nói đợi người kia phủi mông đi xong rồi thì truy đuổi. Chủ nhân đúng là đầu óc cũng có vấn đề không phải sao.
Băng Cơ duỗi chân, bước khỏi xe lăn, đứng thẳng trên nền đất. Cảnh này nếu Liễu Khanh Nhan nhìn thấy chắc chắn sẽ bị sốc.
Thì ra người này không bị tàn phế.
Những người trong sơn cốc đều biết điều này. Chủ nhân của họ có thói quen đùa giỡn không phải người bình thường có thể hiểu.
Tử Hiên đuổi theo không bao lâu đã bắt kịp Liễu Khanh Nhan.
Liễu Khanh Nhan đang nói chuyện với Mặc Dạ. Khi hắn đến liền cảm thấy một luồng sát khí mạnh mẽ của sự thù địch. Rõ ràng là loại thái độ thù địch muốn tiêu diệt không che đậy.
Tử Hiên như không để ý, đi đến bên cạnh Liễu Khanh Nhan. Hắn không quan tâm ý tưởng của Mặc Dạ, trong mắt chỉ có Liễu Khanh Nhan.
"Đi theo ta đến thiên giới, hiện tại nhân gian lâm nạn, ngươi ở đây không an toàn. "
Tử Hiên nghĩ trong lòng rằng người này đội một chiếc mũ đen rộng vành che hết diện mạo thì không lương thiện. Muốn lừa Khanh Nhan nhà hắn, nhưng Khanh Nhan sẽ không dễ dàng bị lừa như vậy.
Nhưng mà khi nào Khanh Nhan lại chọc đến một người như vậy. Suy nghĩ lại tâm tư của mình, hắn cũng chọn Khanh Nhan, thì xung quanh có nhiều sói hổ cũng để mắt tới Khanh Nhan. Ngay lập tức hắn cảm thấy nguy cơ tồn tại.
"Có không an toàn hay không ta biết, ở nhân gian ta có khả năng tự bảo vệ mình. Ngươi nói lên thiên giới, ngươi có thể đảm bảo ta bình yên không lo. Vậy ngươi là Thiên đế sao? "
"...... không. "
Liễu Khanh Nhan tức giận.
" Ngươi không phải là Thiên đế, ngươi muốn ta chết phải không. Mạng nhỏ của ta rất quý giá. Ta cần phải ở nhân gian tu luyện, đắc đạo mới có thể phi thiên. Đảo ngược thiên lý sẽ phải chịu sự trừng phạt, chuyện đó ta không thể gánh nổi. "
Mặc Dạ không nói gì.
Tuy rằng hắn không phải Thiên đế, nhưng vị trí của hắn ở thiên giới tuyệt đối không thua Thiên đế. Nếu hắn muốn Thiên đế chỉ có thể là bù nhìn.
" Về sau không cần phải nói như vậy, ta không biết tâm tư ngươi như thế nào. Nhưng một khi ảnh hưởng đến tính mạng của ta, ngay cả khi ngươi lợi hại hơn ta cũng không e ngại. "
Liễu Khanh Nhan nghĩ đến nếu không phải người này thì mình sẽ không bị mù mắt.
Lời nói của Băng Cơ vẫn còn ghi sâu trong đầu Liễu Khanh Nhan. Khi phi thiên cũng xuất hiện ảo giác. Khi nghe Mặc Dạ đề cập Liễu Khanh Nhan liền bị chấn động mạnh.
"Hắn có vượt qua được không?"
Những pháp khí đã được sử dụng bị hư hỏng không còn nguyên vẹn bị ném xung quanh Lan Thương.
Cửu Cửu Thiên Kiếp uy lực vô cùng mạnh mẽ, cả đám đông cũng cảm thấy kinh hãi.
Đến lúc này mà Phạn Ngữ chưa đến.
"Có thể không. Nếu đang trong tình trạng tốt thì Lan Thương còn có khả năng. Như lúc này đến đạo thứ chín sẽ là bi kịch, thời điểm đó sẽ hồn phi phách tán."
Băng Cơ lạnh nhạt nói.
"Ngươi cảm thấy nếu như Phạn Ngữ ở đây, điều gì sẽ xảy ra?"
"Đó chỉ là nếu như."
Không chừng Phạn Ngữ chưa đến Lan Thương đã chết.
Bánh bao nhỏ trong lòng Liễu Khanh Nhan dường như cảm thấy sự nguy hiểm của cha nó, cứ vặn vẹo, quơ tay chân.
Vào thời điểm đạo thứ tám đến, từ xa có một bóng người bay đến với tốc độ rất nhanh. Lan Thương cảm thấy hi vọng. Những người đang xem cũng chăm chú nhìn.
Băng Cơ cau mày nhìn thoáng qua.
Liễu Khanh Nhan bối rối.
"Không phải sao?"
"Người đến là Mặc Dạ chứ không phải Phạn Ngữ."
Lan Thương có một chút thất vọng, nhưng vẫn nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, và cũng không biểu lộ ra ngoài nhiều, tập trung ứng phó đạo thứ tám.
Đến đạo cuối cùng, là đạo mãnh liệt cùng bi thảm nhất, hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy Lan Thương không thể vượt qua.
Lần này sấm sét là lớn hơn bất kỳ lần nào trước đó. Bầu trời trở nên u ám, trời đất đều rung động. Những cột sét sáng chói to thô giáng từ trên trời xuống.
Đây là cơn thịnh nộ của trời.
Chân Lan Thương trong khoảnh khắc chuyển đổi thành cái đuôi cá màu đen. Cùng lúc đó, những người đang vây quanh xem đã sẵn sàng tiến lên. Lan Thương đang bị đe dọa.
Cửu Cửu Thiên Kiếp kinh khủng cũng đến lúc kết thúc, mọi người đều cảm thấy có loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
Liễu Khanh Nhan ở thời điểm này được vây quanh bảo vệ nghiêm ngặt vẫn cảm thấy gần kề cái chết. Màng nhĩ bị tác động mạnh nên không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, trước hoa lên, máu như sôi trong lòng ngực, cổ họng mặn chát. Nhưng khi Liễu Khanh Nhan quay sang nhìn những người khác thì thấy vẫn bình thường, và thậm chí cả bánh bao nhỏ cũng không chút ảnh hưởng, Liễu Khanh Nhan âm thầm thở dài, trong lòng nghĩ tương lai mình cần phải nhanh chóng tập trung tu luyện.
Cửu Cửu Thiên Kiếp kết thúc, mây đen trên bầu trời tản ra, bầu trời quang đãng.
Nơi Lan Thương đứng đã thành một hố sâu khổng lồ, nhưng Lan Thương đã biến mất.
Mặc Dạ đứng bên cạnh Liễu Khanh Nhan, lạnh lùng nhìn vào gương mặt đứa trẻ trong vòng tay của Liễu Khanh Nhan. Sau đó nhìn thấy đôi mắt sáng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, liếc mắt nhìn Băng Cơ bên cạnh. Hắn đã rõ mình bị người ta lừa gạt.
Một cuộc tranh âm thầm diễn ra giữa hai người nam tử.
"Lan Thương thế nào?"
"Không chết! Thời điểm quan trọng Phạn Ngữ đã đến kịp."
Lúc này Phạn Ngữ dính đầy bùn đất leo ra khỏi hố. Trong lòng hắn là Lan Thương bị tàn phá như một con búp bê rách nát. Người đầy thương tích, nhưng vào lúc này hắn lộ ra nụ cười hạnh phúc và hài lòng. Nụ cười đủ để làm cho tất cả những người ở đây rung động.
Bánh bao nhỏ dường như cũng cảm thấy điều gì đó. Đứa con nghịch thiên thực sự không giống những đứa trẻ bình thường, nó ê a trong miệng, cũng vương tay muốn Phạn Ngữ ôm.
Mặc dù Liễu Khanh Nhan có chút không muốn, nhưng vẫn đi ra ngoài và nhẹ nhàng đặt bánh bao nhỏ vào cánh tay của Lan Thương.
Đây là đoàn viên của một gia đình ba người.
"Đã xem xong, đi thôi."
Đi?
Băng Cơ có chút nghi ngờ, nhưng sau khi nhìn thấy Mặc Dạ đứng bên cạnh Liễu Khanh Nhan thì hắn đã rõ ràng. Liễu Khanh Nhan đang chờ Mặc Dạ. Khi hắn trở lại là lúc họ rời khỏi sơn cốc.
"Không về ngồi một chút, đi vội vàng vậy."
Trong lời nói của Băng Cơ có chút oán hận cùng phàn nàn.
"Không cần, thời gian đã chậm trễ. Bây giờ ta phải đi tìm Hồng Trần, tính mạng hắn đang bị đe dọa, nếu trễ sợ sẽ nguy hiểm."
Liễu Khanh Nhan nói rất thẳng thừng, nói không có ở lại đây.
Tử Hiên cũng đứng ở bên cạnh. Thanh Viễn nhìn thẳng vào hắn, cũng đoán được ý tưởng của hắn. Trong lòng đã tức giận, Thanh Viễn cảm thấy mình không thua kém một phàm nhân, nhưng sao Tử Hiên phụ hắn.
"Ngươi phải xuống núi?"
Giọng đầy oán trách. Tử Hiên cũng không nhìn hắn.
"Ta không phải là người của núi này, tất nhiên là phải đi, thông minh như ngươi làm sao không hiểu. Tùy ngươi chọn, ta sẽ không nói nhiều. Hãy chia tay êm đẹp, ta không muốn tranh cãi, hoặc tổn thương nhau. Ta đã chữa lành vết thương, ở lại đây cũng không còn ý nghĩa. Ta không xuống núi, không đi ra ngoài với Khanh Nhan, có thể sẽ mất tất cả mọi thứ. "
Thanh Viễn tràn đầy nước mắt.
"Ngươi nói dối ta."
" Ta đang nói sự thật. Đây là việc ta muốn chỉ là ngươi không muốn. Ngươi muốn ta nói dối ngươi mới hài lòng, thật hay giả trong lòng ngươi rõ ràng mà. Khiến ngươi chìm đắm trong ảo tưởng, vậy mới là ta lừa dối ngươi. Ngay từ đầu đã là không phù hợp, đừng cưỡng cầu, không có kết quả đâu. "
Tử Hiên nhất định muốn đi. Thanh Viễn khẩn cầu. Băng Cơ nhìn không được.
"Thanh Viễn, chú ý đến lời nói và việc làm của mình. Đừng để xấu hổ với người bên ngoài. "
" Chủ nhân không hiểu đâu. "
Tử Hiên lợi dụng cơ hội nhanh chóng đi theo Liễu Khanh Nhan.
Băng Cơ cảm thấy Thanh Viễn đang xúc phạm mình.
" Những điều này ta sao không hiểu. Yêu là yêu, không yêu là không yêu. Nếu thực sự thích một người không phải che giấu làm gì, hành động là được. Một người nam nhân lại làm giống nữ nhân, nhăn nhó không phải là quá xấu hổ sao. Ngươi thực sự làm ta cùng Thần Tích Tuyết Phong hổ thẹn! "
Băng Cơ là một người dám nói dám làm, mặc dù lạnh lùng nhưng làm việc thỏa đáng.
Thanh Viễn nghe nói vậy, cũng chưa biết ý nghĩa lời của Băng Cơ, đột nhiên thấy hạnh phúc, cảm thấy tâm trạng tốt. Nhưng ngay lập tức hắn lộ ra sự thất vọng trên khuôn mặt của mình.
"Nhưng bây giờ hắn đã xuống núi, ta không thể tìm thấy thì làm sao hành động. "
Băng Cơ cảm thấy quản gia nhà mình sao ngốc trong vấn đề này.
"Chẳng lẽ ngươi không thể xuống?"
"Nhưng ta chưa bao giờ xuống núi. Chủ nhân không cho phép chúng ta xuống, nói rằng nhân gian có rất nhiều con quái vật. "
" Ai nói cho ngươi xuống!?"
"Vậy, làm thế nào ta...... "
" Ta xuống, ngươi chỉ cần đi theo. "
Thanh Viễn mở to đôi mắt, nghĩ mình nghe sai điều gì đó. Chủ nhân xuống núi? Chủ nhân ở Thần Tích Tuyết Phong mấy chục ngàn năm, tự nhiên muốn rời khỏi. Nguyên nhân gì làm cho chủ nhân nhất định rời khỏi nơi này đến nơi nguy hiểm chết người kia?
Là vì phàm nhân kia sao?
Chủ nhân cũng thật là. Nói người ta như vậy, bản thân mình thích thì không nói đợi người kia phủi mông đi xong rồi thì truy đuổi. Chủ nhân đúng là đầu óc cũng có vấn đề không phải sao.
Băng Cơ duỗi chân, bước khỏi xe lăn, đứng thẳng trên nền đất. Cảnh này nếu Liễu Khanh Nhan nhìn thấy chắc chắn sẽ bị sốc.
Thì ra người này không bị tàn phế.
Những người trong sơn cốc đều biết điều này. Chủ nhân của họ có thói quen đùa giỡn không phải người bình thường có thể hiểu.
Tử Hiên đuổi theo không bao lâu đã bắt kịp Liễu Khanh Nhan.
Liễu Khanh Nhan đang nói chuyện với Mặc Dạ. Khi hắn đến liền cảm thấy một luồng sát khí mạnh mẽ của sự thù địch. Rõ ràng là loại thái độ thù địch muốn tiêu diệt không che đậy.
Tử Hiên như không để ý, đi đến bên cạnh Liễu Khanh Nhan. Hắn không quan tâm ý tưởng của Mặc Dạ, trong mắt chỉ có Liễu Khanh Nhan.
"Đi theo ta đến thiên giới, hiện tại nhân gian lâm nạn, ngươi ở đây không an toàn. "
Tử Hiên nghĩ trong lòng rằng người này đội một chiếc mũ đen rộng vành che hết diện mạo thì không lương thiện. Muốn lừa Khanh Nhan nhà hắn, nhưng Khanh Nhan sẽ không dễ dàng bị lừa như vậy.
Nhưng mà khi nào Khanh Nhan lại chọc đến một người như vậy. Suy nghĩ lại tâm tư của mình, hắn cũng chọn Khanh Nhan, thì xung quanh có nhiều sói hổ cũng để mắt tới Khanh Nhan. Ngay lập tức hắn cảm thấy nguy cơ tồn tại.
"Có không an toàn hay không ta biết, ở nhân gian ta có khả năng tự bảo vệ mình. Ngươi nói lên thiên giới, ngươi có thể đảm bảo ta bình yên không lo. Vậy ngươi là Thiên đế sao? "
"...... không. "
Liễu Khanh Nhan tức giận.
" Ngươi không phải là Thiên đế, ngươi muốn ta chết phải không. Mạng nhỏ của ta rất quý giá. Ta cần phải ở nhân gian tu luyện, đắc đạo mới có thể phi thiên. Đảo ngược thiên lý sẽ phải chịu sự trừng phạt, chuyện đó ta không thể gánh nổi. "
Mặc Dạ không nói gì.
Tuy rằng hắn không phải Thiên đế, nhưng vị trí của hắn ở thiên giới tuyệt đối không thua Thiên đế. Nếu hắn muốn Thiên đế chỉ có thể là bù nhìn.
" Về sau không cần phải nói như vậy, ta không biết tâm tư ngươi như thế nào. Nhưng một khi ảnh hưởng đến tính mạng của ta, ngay cả khi ngươi lợi hại hơn ta cũng không e ngại. "
Liễu Khanh Nhan nghĩ đến nếu không phải người này thì mình sẽ không bị mù mắt.
Lời nói của Băng Cơ vẫn còn ghi sâu trong đầu Liễu Khanh Nhan. Khi phi thiên cũng xuất hiện ảo giác. Khi nghe Mặc Dạ đề cập Liễu Khanh Nhan liền bị chấn động mạnh.
Tác giả :
Huyết Lạc Oán