Đại Thợ Rèn Tiểu Mật Đào
Chương 36
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Trầm nỗ lực mà nắm chặt tay, liều mạng áp chế xúc động trong lòng lại, gian nan mà nặng nề bước ra ngoài, trở về cách vách nằm xuống.
Hắn một lần nữa tự nói với bản thân: Tiểu Đào là cô nương tốt, không thể khi dễ nàng, không thể khi dễ nàng.
Chính là có trời mới biết hắn có bao nhiêu khó chịu, chui vào ổ chăn lạnh lẽo cũ ẩm, ngửa đầu nhìn nóc nhà trong đầu xoay quanh tất cả chỉ còn hình ảnh kinh diễm vừa rồi.
Bộ dáng Tiểu Đào mặc yếm đỏ thật đẹp nha, da thịt tuyết trắng thật làm người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Nếu hắn không thể nhẫn tâm đi làm chuyện khi dễ người, vậy đơn giản là hắn đi ngủ đi.
Cách vách đã an tĩnh lại, nghiêng tai lắng nghe có thể nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của tiểu cô nương, hẳn là ngủ rồi đi.
Ngẫm lại nàng đang nằm trong ổ chăn của hắn mà ngủ, chăn đệm mà hắn đã nằm hơn hai tháng nàng bây giờ cũng đang nằm ở trong, trong lòng Hoắc Trầm liền thấy kích động cực kì. So với tâm tình kích động thì thân thể của hắn lại càng kích động hơn, cả người đầy sức lực không có chỗ phóng thích, ngưng lại một chỗ cực kì to lớn cực kì khó chịu. Hoắc Trầm trằn trọc thật lâu chung quy chỉ có thể tự mình hành sự nỗi buồn khó nói.
Tiểu Đào lúc chiều tối đã ngủ một giấc, giờ phút này không còn thấy quá buồn ngủ, nhưng nửa đêm nàng không dám làm ra tiếng động gì, sợ làm cho HoắcTrầm chạy tới lần nữa. Yên lặng nằm trong ổ chăn, xung quanh đều là hơi thở của nam nhân, loại cảm giác kì lạ này làm mỗi tấc da tấc thịt của nàng đều nổi lên một màu hồng nhạt.
Cách vách chỗ Hoắc Trầm truyền lên tiếng vang, trong chốc lát lại xoay người, trong chốc lát lại thở dài, sau đó lại truyền lên một loạt âm thanh sột sột soạt soạt, không rõ nguyên do. Nhưng âm thanh cuối cùng, nàng nghe thấy Hoắc Trầm nhẹ nhàng than thở: " ách, Tiểu Đào...."
Tiểu Đào không rõ là hắn đang làm gì, lại không lâu sau đó, ẩn ẩn ngửi thấy một mùi hương kì lạ. Có chút tanh lại có mùi ngọt, cùng mùi trong ổ chăn của hắn có chút giống nhau, lại giống như không phải. Ở trong đêm tối Tiểu Đào không thể không nghĩ nhiều, hay là hắn,...
Tiểu cô nương đối với chuyện nam nữ cũng không thập phần rõ ràng, nhưng nàng đã nghe mấy phụ nhân trên đường cười mắng qua, biết nam nhân gấp gáp không kìm được, nhưng là cuối cùng chuyện gì xảy ra lại là không biết được. Nghe tiếng động phát ra từ phòng cách vách, nàng ẩn ẩn có thể đoán được một chút. Trong lòng nghĩ hắn quả thật là một quân tử, dù có muốn cũng không có hành động khó xử nàng, mà tự mình nghĩ cách giải quyết, nam nhân như vậy không dễ tìm. Đêm khuya trai đơn gái chiếc, nếu hắn muốn dùng sức mạnh nàng khẳng định ngăn cản không được.
Chính là hắn không có chẳng sợ vừa rồi nhìn thấy bộ dáng nàng như vậy cũng không có nhân cơ hội xuống tay, mà ngoan ngoãn trở về, không làm gì nàng cả. Xem ra, trong lòng Hoắc Trầm nàng đã không còn là một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa nữa mà đã là một đại cô nương rồi, Tiểu Đào thật cao hứng bởi vì nàng phải làm thê tử của người ta đó. Có thể làm hắn có loại suy nghĩ này khá là tốt.shitbay
Hai người đều vì tiến triển trước mắt mà cảm thấy cao hứng, sáng sớm ngày tiếp theo tỉnh dậy, ai cũng không động sợ chính mình vừa động, đánh thức đối phương đang ngủ say. Cuối cùng Hoắc Trầm không nín được, chỉ phải nhẹ chân nhẹ tay bò dậy chay đi nhà xí tháo nước.
Trở về, liền thấy Tiểu Đào đã dọn xong chăn đệm, đi tới phòng của hắn nói: " muội giúp huynh gấp chăn."
Tiểu cô nương ngoan ngoãn cần mẫn, vốn không có gì sai lầm chính là trong lòng Hoắc Trầm có quỷ, sợ tới mức hắn vội vàng bổ nhào lên giường đất, tự mình cuốn chăn lên, hoang mang rối loạn nói: " không, không cần, ta tự làm được, tự làm được."
Vốn dĩ Tiểu Đào đã quên suy đoán của mình tối qua bây giờ thấy bộ dáng của hắn như vậy càng thêm xác định suy nghĩ trong lòng. Khuôn mặt lập tức hồng thấu, e thẹn mà xoay người đi đến phòng bếp nấu cơm.
Hoắc Trầm buồn rầu thu thập lại phòng, rửa qua mặt mũi, mới đến phòng bếp tìm nàng: "Tiểu Đào, ta muốn ra đường mua chút đồ, hôm nay đến nhà muội, cần mang chút lễ đến mới tốt."
Tiểu Đào múc một muỗng mỡ, xoay xung quanh trong nồi, " không cần đi, không phải chính thức cầu hôn, hôm nay là huynh đưa muội trở về, cũng chỉ là hỏi trước ý tứ trong nhà muốn qua lại đi."
Hoắc Trầm liền hiểu, hôm nay không có khả năng chính thức định ra hôn sự, chỉ là cho cha nương Tiểu Đào thấy mặt, hỏi ý tứ của họ. Chính là, lần này dù sao cũng là tân lang lần đầu thấy mặt nhạc phụ, trong lòng chung quy là thấp thỏm không yên. Hắn xoa tay đi lại trong phòng một hồi, ánh mắt dừng ở chỗ thức ăn mua từ trong thành hôm qua: " hay là như vậy đi, đem hai bao điểm tâm hôm qua mua từ trong thành, cùng tương thịt bò mang đi."
" huynh thích nhất là ăn thịt, tương thịt kia huynh giữ lại đi. Nếu thật sựu muốn mang vài thứ, thì mang điểm tâm kia là tốt nhất rồi."
Tiểu Đào mang bánh rán thơm lừng ra tới, giúp hắn bôi tương lên, cuốn một cái bánh trứng đưa tới tay hắn.
Hắn tràn đầy vui mừn mà nhận lấy, sáng sớm có thể ăn được một bữa sáng nóng hổi cảm giác thật là tốt, vẫn là sớm một chút đem nàng cưới vào nhà mới tốt.
Tiểu Đào vừa làm bánh rán vừa cùng hắn thương lượng: " chúng ta vẫn là chậm chút rồi về, khoảng cách trong thành xa như vậy, nếu là sáng sớm liền về nhà khẳng định sẽ làm người khác nghĩ nhiều. Trong lát nữa huynh đi lên của tiệm lưu ý nhìn Tiểu Liễu, tốt nhất là cùng muội ấy trở về miễn cho lại mang tiếng."
Hoắc Trầm vội vàng gật đầu: " được, vẫn là muội suy nghĩ chu đáo, lát nữa ta liền chặn Tiểu Liễu lại, cho muội ấy cùng chúng ta trở về."
Hoắc Trầm tâm tình cực tốt, một hơi ăn mười mấy cái bánh rán, để Tiểu Đào ở hậu viện nghỉ ngơi hắn đi ra phía trước mở cửa làm việc. Vừa mới mở cửa ra, Tiểu Liễu liền thăm dò chui vào mặt đầy nôn nòng hỏi: " thế nào rồi? Có thấy được tỷ tỷ của ta không?"
Hoắc Trầm không có thân huynh đệ tỷ muội. Nhìn Điền gia tỷ muội quan tâm nhau nhau như vậy làm hắn thực cảm động, hướng tới hậu viện nhỏ giọng nói: " ở phía sau, muội đi xem nàng đi."
Iểu Liễu cả kinh, không nghĩ tới tỷ tỷ nàng sáng sớm đã ở trong hậu viện nhà hắn, chẳng lẽ nói.... đêm qua tỷ tỷ liền ở chỗ này sao?
Tiểu Liễu không thể tin được tỷ tỷ trung thực của nàng sẽ làm ra chuyện như vậy, lại nhìn chằm chằm biểu tình của thợ rèn,thấy hắn không giống như là lừa nàng vào để hành hung mới sợ hãi đi vào hậu viện.
Tiểu Đào đang ở trong phòng bếp ủ bột cho lên men, chuẩn bị cho bữa trưa sẽ chưng cho hắn một lồng màn thầu thật lớn. Thấy muội muội tiến vào vội vàng đứng lên, không kịp rửa bột trên tay nôn nóng hỏi: " cha thế nào? Tam thúc có đi thỉnh đại phu tới hay không?"
Tiểu Liễu nghiêm túc gật đầu: " đại phu đến, cũng xem chân cho cha. Nói là tuy rằng xương chân gãy, nhưng không vụn cùng nát, qua ba tháng tĩnh dưỡng là tốt, so với trước kia càng chắc chắn không làm trễ công việc."
" thật sự? Chân gãy rồi như thế nào một chút di chứng đều không có?" Tiểu Đào có điểm không thể tin được.
" đúng vậy vừa bắt đầu muội cũng nghĩ như vậy, chính là đại phu tuổi cao xem qua không mấy trăm cái chân gãy, đại phu nói chắc chắn chỉ cần dưỡng bệnh ba tháng, không xuống đất, chờ xương cốt liền lại khẳng định sẽ không lưu lại tật xấu."
Tiểu Đào lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, khóe miệng cong cong nở nụ cười: " thật tốt quá, cũng coi như đi một chuyến này của ta không trắng tay." Tiểu Liễu đem rổ nặng trĩu để xuống tủ chén, tìm ghế ngồi, không khách khí ngồi xuống: " tỷ, chừng nào thì tỷ về? Chẳng lẽ đêm qua tỷ..."
Tiểu Đào khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, vội vàng giảu thích: " ngyaf hôm qua, khi hắn đến Hoàng gia chuộc ta ra có chút phiền toái, chậm trễ chút thời gian. Trở lại trấn trời đã tối lại làm cho hắn mì trường thọ, ăn xong thì cũng đã là nửa đêm, thật sự không thích hộp để về nhà. Cho nên,...liền ở lại đây ở tạm một đêm."
" vậy cùng... tỷ và hắn cùng một ổ chăn nha?"
Tiểu Liễu ngây ngốc hỏi. " muội đừng nói bừa" Tiểu Đào mặt mũi đỏ bừng cuống cuồng giải thích: " ta không cùng hắn ngủ một phòng, hắn ở tây phòng ngủ ta ở cách vách ngủ."
Tiểu Liễu cười khúc khích: " tỷ đừng cùng muội giải thích như vậy, dù sao sớm muộn gì cũng ngủ cùng một ổ chăn thôi, chỉ là tối qau sớm hơn chút thôi. Lát nữa muội bán xong đồ ăn hai ta cùng nhau về nhà đi."
muội muội luôn nói không lữa lời Tiểu Đào cũng không cùng nàng chấp nhặt. Trở lại bồn rửa ngồi xuống tiếp tục nhào bột: " giữa trưa ta sẽ chưng cho hắn một lồng màn thầu, ăn cơm xong chúng ta lại đi. Hắn nói muốn đánh xe đưa ta về, muốn....muốn gặp cha cùng nương, hỏi chuyện với họ có thể hay không..."
Tiểu Liễu khanh khách mà nở nụ cười: " a, đây là muốn đi nhà ta cầu hôn nha, này có gì mà ngượng ngùng. Nhìn bộ dạng ấp úng của tỷ, người ta bỏ nhiều tiền ra vất vả đem tỷ chuộc ra ngoài sao lại không biết xấu hổ không cho người ta một nàng dâu nha?"
Tiểu Đào hờn dỗi trừng mắt nhìn muội muội một cái: " muội nói cái gì vậy, ta muốn gả cho hắn vì hắn là người tốt, mới không vì mấy lượng bạc kia đâu, ta lại không phải bán cho hắn."
" đúng, đúng, đúng, là tỷ chọn nam nhân tốt, được rồi đi? Tỷ thật tinh mắt, tiếp tục nấu cơm cho nam nhân của tỷ đi, muội còn muốn đi bán đường táo, ngày hôm qua, muội bán được hai rổ lớn, được 100 văn." Tiểu Liễu kiêu ngạo mà ngẩng mặt lên, chờ tỷ tỷ của nàng dùng ánh mắt giật mình mà nhìn nàng.shitbaydaytroi
Quả nhiên, Tiểu Đào kinh ngạc mà nhìn Tiểu Liễu hỏi: " qua tết trung thu còn có thể bán được tốt như vậy hay sao? Muội có thể bán được 100 văn, muội bán thế nào?"
" tỷ, da mặt của tỷ quá mỏng, không thích hợp buôn bán đâu. Da mặt muội dày lời nào muội cũng dám nói, cho nên muội bán hàng so với tỷ tốt hơn nhiều. Muội muốn đi bán hàng không ở đây nói với tỷ nữa."
Tiểu Liễu vui mừng mà ra cửa, đi ngang qua thợ rèn thấy hắn đang cầm đôi giày mới, liền trreu ghẹo nói: " như thế nào? Tiểu nương tử làm giày mới có phải đi đặc biệt thoải mái hay không?" Hoắc Trầm liền cười hắc hắc không ngừng: " Tiểu Liễu, lát nữa bán xong hàng muội tới đây ăn cơm đi."
Tiểu Liễu không khách khí mà trả lời: " đương nhiên rồi, ngươi hôm nay phải đi gặp nhạc phụ đại nhân, ta còn không ở nhà ngươi ăn bữa cơm hay sao?"
Có tiểu di tử (em gái vợ) sảng khoái hào phóng như vậy, Hoắc Trầm cũng không cần câu thúc đơn giản là đi ra ngoài mua về một đống thịt lớn cùng đồ ăn, để cho Tiểu Đào làm thêm nhiều đồ ăn ngon, chiêu đãi thật tốt tiểu di tử này. Tới thời điểm ăn cơm, Tiểu Liễu đích xác là bị một bàn thịt kia dọa sợ rồi: " trời ạ, thợ rèn đại ca thật có tiền nha, trong nhà ngươi ăn ngon như vậy!"
Hoắc Trầm vừa ăn vừa cười: " có tiền, không có tiền không quan trọng, mấu chốt là trước đây dù có tiền cũng không có ăn. Về sau nhận thúc Tiểu Đào mới có đồ ăn ngon như vậy no bụng. Ta cũng là tháng trước mới biết được hóa ra thịt hầm cũng có thể ăn ngon như vậy."
Tiểu Liễu vừa ăn thịt vừa rũ mắt hồi tưởng, lại nhìn tỷ tỷ, lại nhìn thợ rèn một cái, nhìn thấy bọn họ ăn cơm thập phần tự nhiên thả lỏng, là bộ dáng rất quen thuộc. Bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ: " ai da! Ta đã biết, khó trách gần dây thân thể tỷ tỷ phát triển tốt như vậy càng ngày càng tốt, càng duyên dáng nha, chính là mỗi ngày có đồ ăn ngon dưỡng ra nha." Tiểu Đào ở dưới bàn dùng chân lặng lẽ đá muội muội một cái, nói bừa cái gì vậy. Còn nói nàng phát dục tốt, cái này không phải làm cho Hoắc Trầm nhớ tới hôm qau bộ dạng mặc yếm đỏ của nàng hay sao?
Hoắc Trầm nỗ lực mà nắm chặt tay, liều mạng áp chế xúc động trong lòng lại, gian nan mà nặng nề bước ra ngoài, trở về cách vách nằm xuống.
Hắn một lần nữa tự nói với bản thân: Tiểu Đào là cô nương tốt, không thể khi dễ nàng, không thể khi dễ nàng.
Chính là có trời mới biết hắn có bao nhiêu khó chịu, chui vào ổ chăn lạnh lẽo cũ ẩm, ngửa đầu nhìn nóc nhà trong đầu xoay quanh tất cả chỉ còn hình ảnh kinh diễm vừa rồi.
Bộ dáng Tiểu Đào mặc yếm đỏ thật đẹp nha, da thịt tuyết trắng thật làm người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Nếu hắn không thể nhẫn tâm đi làm chuyện khi dễ người, vậy đơn giản là hắn đi ngủ đi.
Cách vách đã an tĩnh lại, nghiêng tai lắng nghe có thể nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của tiểu cô nương, hẳn là ngủ rồi đi.
Ngẫm lại nàng đang nằm trong ổ chăn của hắn mà ngủ, chăn đệm mà hắn đã nằm hơn hai tháng nàng bây giờ cũng đang nằm ở trong, trong lòng Hoắc Trầm liền thấy kích động cực kì. So với tâm tình kích động thì thân thể của hắn lại càng kích động hơn, cả người đầy sức lực không có chỗ phóng thích, ngưng lại một chỗ cực kì to lớn cực kì khó chịu. Hoắc Trầm trằn trọc thật lâu chung quy chỉ có thể tự mình hành sự nỗi buồn khó nói.
Tiểu Đào lúc chiều tối đã ngủ một giấc, giờ phút này không còn thấy quá buồn ngủ, nhưng nửa đêm nàng không dám làm ra tiếng động gì, sợ làm cho HoắcTrầm chạy tới lần nữa. Yên lặng nằm trong ổ chăn, xung quanh đều là hơi thở của nam nhân, loại cảm giác kì lạ này làm mỗi tấc da tấc thịt của nàng đều nổi lên một màu hồng nhạt.
Cách vách chỗ Hoắc Trầm truyền lên tiếng vang, trong chốc lát lại xoay người, trong chốc lát lại thở dài, sau đó lại truyền lên một loạt âm thanh sột sột soạt soạt, không rõ nguyên do. Nhưng âm thanh cuối cùng, nàng nghe thấy Hoắc Trầm nhẹ nhàng than thở: " ách, Tiểu Đào...."
Tiểu Đào không rõ là hắn đang làm gì, lại không lâu sau đó, ẩn ẩn ngửi thấy một mùi hương kì lạ. Có chút tanh lại có mùi ngọt, cùng mùi trong ổ chăn của hắn có chút giống nhau, lại giống như không phải. Ở trong đêm tối Tiểu Đào không thể không nghĩ nhiều, hay là hắn,...
Tiểu cô nương đối với chuyện nam nữ cũng không thập phần rõ ràng, nhưng nàng đã nghe mấy phụ nhân trên đường cười mắng qua, biết nam nhân gấp gáp không kìm được, nhưng là cuối cùng chuyện gì xảy ra lại là không biết được. Nghe tiếng động phát ra từ phòng cách vách, nàng ẩn ẩn có thể đoán được một chút. Trong lòng nghĩ hắn quả thật là một quân tử, dù có muốn cũng không có hành động khó xử nàng, mà tự mình nghĩ cách giải quyết, nam nhân như vậy không dễ tìm. Đêm khuya trai đơn gái chiếc, nếu hắn muốn dùng sức mạnh nàng khẳng định ngăn cản không được.
Chính là hắn không có chẳng sợ vừa rồi nhìn thấy bộ dáng nàng như vậy cũng không có nhân cơ hội xuống tay, mà ngoan ngoãn trở về, không làm gì nàng cả. Xem ra, trong lòng Hoắc Trầm nàng đã không còn là một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa nữa mà đã là một đại cô nương rồi, Tiểu Đào thật cao hứng bởi vì nàng phải làm thê tử của người ta đó. Có thể làm hắn có loại suy nghĩ này khá là tốt.shitbay
Hai người đều vì tiến triển trước mắt mà cảm thấy cao hứng, sáng sớm ngày tiếp theo tỉnh dậy, ai cũng không động sợ chính mình vừa động, đánh thức đối phương đang ngủ say. Cuối cùng Hoắc Trầm không nín được, chỉ phải nhẹ chân nhẹ tay bò dậy chay đi nhà xí tháo nước.
Trở về, liền thấy Tiểu Đào đã dọn xong chăn đệm, đi tới phòng của hắn nói: " muội giúp huynh gấp chăn."
Tiểu cô nương ngoan ngoãn cần mẫn, vốn không có gì sai lầm chính là trong lòng Hoắc Trầm có quỷ, sợ tới mức hắn vội vàng bổ nhào lên giường đất, tự mình cuốn chăn lên, hoang mang rối loạn nói: " không, không cần, ta tự làm được, tự làm được."
Vốn dĩ Tiểu Đào đã quên suy đoán của mình tối qua bây giờ thấy bộ dáng của hắn như vậy càng thêm xác định suy nghĩ trong lòng. Khuôn mặt lập tức hồng thấu, e thẹn mà xoay người đi đến phòng bếp nấu cơm.
Hoắc Trầm buồn rầu thu thập lại phòng, rửa qua mặt mũi, mới đến phòng bếp tìm nàng: "Tiểu Đào, ta muốn ra đường mua chút đồ, hôm nay đến nhà muội, cần mang chút lễ đến mới tốt."
Tiểu Đào múc một muỗng mỡ, xoay xung quanh trong nồi, " không cần đi, không phải chính thức cầu hôn, hôm nay là huynh đưa muội trở về, cũng chỉ là hỏi trước ý tứ trong nhà muốn qua lại đi."
Hoắc Trầm liền hiểu, hôm nay không có khả năng chính thức định ra hôn sự, chỉ là cho cha nương Tiểu Đào thấy mặt, hỏi ý tứ của họ. Chính là, lần này dù sao cũng là tân lang lần đầu thấy mặt nhạc phụ, trong lòng chung quy là thấp thỏm không yên. Hắn xoa tay đi lại trong phòng một hồi, ánh mắt dừng ở chỗ thức ăn mua từ trong thành hôm qua: " hay là như vậy đi, đem hai bao điểm tâm hôm qua mua từ trong thành, cùng tương thịt bò mang đi."
" huynh thích nhất là ăn thịt, tương thịt kia huynh giữ lại đi. Nếu thật sựu muốn mang vài thứ, thì mang điểm tâm kia là tốt nhất rồi."
Tiểu Đào mang bánh rán thơm lừng ra tới, giúp hắn bôi tương lên, cuốn một cái bánh trứng đưa tới tay hắn.
Hắn tràn đầy vui mừn mà nhận lấy, sáng sớm có thể ăn được một bữa sáng nóng hổi cảm giác thật là tốt, vẫn là sớm một chút đem nàng cưới vào nhà mới tốt.
Tiểu Đào vừa làm bánh rán vừa cùng hắn thương lượng: " chúng ta vẫn là chậm chút rồi về, khoảng cách trong thành xa như vậy, nếu là sáng sớm liền về nhà khẳng định sẽ làm người khác nghĩ nhiều. Trong lát nữa huynh đi lên của tiệm lưu ý nhìn Tiểu Liễu, tốt nhất là cùng muội ấy trở về miễn cho lại mang tiếng."
Hoắc Trầm vội vàng gật đầu: " được, vẫn là muội suy nghĩ chu đáo, lát nữa ta liền chặn Tiểu Liễu lại, cho muội ấy cùng chúng ta trở về."
Hoắc Trầm tâm tình cực tốt, một hơi ăn mười mấy cái bánh rán, để Tiểu Đào ở hậu viện nghỉ ngơi hắn đi ra phía trước mở cửa làm việc. Vừa mới mở cửa ra, Tiểu Liễu liền thăm dò chui vào mặt đầy nôn nòng hỏi: " thế nào rồi? Có thấy được tỷ tỷ của ta không?"
Hoắc Trầm không có thân huynh đệ tỷ muội. Nhìn Điền gia tỷ muội quan tâm nhau nhau như vậy làm hắn thực cảm động, hướng tới hậu viện nhỏ giọng nói: " ở phía sau, muội đi xem nàng đi."
Iểu Liễu cả kinh, không nghĩ tới tỷ tỷ nàng sáng sớm đã ở trong hậu viện nhà hắn, chẳng lẽ nói.... đêm qua tỷ tỷ liền ở chỗ này sao?
Tiểu Liễu không thể tin được tỷ tỷ trung thực của nàng sẽ làm ra chuyện như vậy, lại nhìn chằm chằm biểu tình của thợ rèn,thấy hắn không giống như là lừa nàng vào để hành hung mới sợ hãi đi vào hậu viện.
Tiểu Đào đang ở trong phòng bếp ủ bột cho lên men, chuẩn bị cho bữa trưa sẽ chưng cho hắn một lồng màn thầu thật lớn. Thấy muội muội tiến vào vội vàng đứng lên, không kịp rửa bột trên tay nôn nóng hỏi: " cha thế nào? Tam thúc có đi thỉnh đại phu tới hay không?"
Tiểu Liễu nghiêm túc gật đầu: " đại phu đến, cũng xem chân cho cha. Nói là tuy rằng xương chân gãy, nhưng không vụn cùng nát, qua ba tháng tĩnh dưỡng là tốt, so với trước kia càng chắc chắn không làm trễ công việc."
" thật sự? Chân gãy rồi như thế nào một chút di chứng đều không có?" Tiểu Đào có điểm không thể tin được.
" đúng vậy vừa bắt đầu muội cũng nghĩ như vậy, chính là đại phu tuổi cao xem qua không mấy trăm cái chân gãy, đại phu nói chắc chắn chỉ cần dưỡng bệnh ba tháng, không xuống đất, chờ xương cốt liền lại khẳng định sẽ không lưu lại tật xấu."
Tiểu Đào lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, khóe miệng cong cong nở nụ cười: " thật tốt quá, cũng coi như đi một chuyến này của ta không trắng tay." Tiểu Liễu đem rổ nặng trĩu để xuống tủ chén, tìm ghế ngồi, không khách khí ngồi xuống: " tỷ, chừng nào thì tỷ về? Chẳng lẽ đêm qua tỷ..."
Tiểu Đào khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, vội vàng giảu thích: " ngyaf hôm qua, khi hắn đến Hoàng gia chuộc ta ra có chút phiền toái, chậm trễ chút thời gian. Trở lại trấn trời đã tối lại làm cho hắn mì trường thọ, ăn xong thì cũng đã là nửa đêm, thật sự không thích hộp để về nhà. Cho nên,...liền ở lại đây ở tạm một đêm."
" vậy cùng... tỷ và hắn cùng một ổ chăn nha?"
Tiểu Liễu ngây ngốc hỏi. " muội đừng nói bừa" Tiểu Đào mặt mũi đỏ bừng cuống cuồng giải thích: " ta không cùng hắn ngủ một phòng, hắn ở tây phòng ngủ ta ở cách vách ngủ."
Tiểu Liễu cười khúc khích: " tỷ đừng cùng muội giải thích như vậy, dù sao sớm muộn gì cũng ngủ cùng một ổ chăn thôi, chỉ là tối qau sớm hơn chút thôi. Lát nữa muội bán xong đồ ăn hai ta cùng nhau về nhà đi."
muội muội luôn nói không lữa lời Tiểu Đào cũng không cùng nàng chấp nhặt. Trở lại bồn rửa ngồi xuống tiếp tục nhào bột: " giữa trưa ta sẽ chưng cho hắn một lồng màn thầu, ăn cơm xong chúng ta lại đi. Hắn nói muốn đánh xe đưa ta về, muốn....muốn gặp cha cùng nương, hỏi chuyện với họ có thể hay không..."
Tiểu Liễu khanh khách mà nở nụ cười: " a, đây là muốn đi nhà ta cầu hôn nha, này có gì mà ngượng ngùng. Nhìn bộ dạng ấp úng của tỷ, người ta bỏ nhiều tiền ra vất vả đem tỷ chuộc ra ngoài sao lại không biết xấu hổ không cho người ta một nàng dâu nha?"
Tiểu Đào hờn dỗi trừng mắt nhìn muội muội một cái: " muội nói cái gì vậy, ta muốn gả cho hắn vì hắn là người tốt, mới không vì mấy lượng bạc kia đâu, ta lại không phải bán cho hắn."
" đúng, đúng, đúng, là tỷ chọn nam nhân tốt, được rồi đi? Tỷ thật tinh mắt, tiếp tục nấu cơm cho nam nhân của tỷ đi, muội còn muốn đi bán đường táo, ngày hôm qua, muội bán được hai rổ lớn, được 100 văn." Tiểu Liễu kiêu ngạo mà ngẩng mặt lên, chờ tỷ tỷ của nàng dùng ánh mắt giật mình mà nhìn nàng.shitbaydaytroi
Quả nhiên, Tiểu Đào kinh ngạc mà nhìn Tiểu Liễu hỏi: " qua tết trung thu còn có thể bán được tốt như vậy hay sao? Muội có thể bán được 100 văn, muội bán thế nào?"
" tỷ, da mặt của tỷ quá mỏng, không thích hợp buôn bán đâu. Da mặt muội dày lời nào muội cũng dám nói, cho nên muội bán hàng so với tỷ tốt hơn nhiều. Muội muốn đi bán hàng không ở đây nói với tỷ nữa."
Tiểu Liễu vui mừng mà ra cửa, đi ngang qua thợ rèn thấy hắn đang cầm đôi giày mới, liền trreu ghẹo nói: " như thế nào? Tiểu nương tử làm giày mới có phải đi đặc biệt thoải mái hay không?" Hoắc Trầm liền cười hắc hắc không ngừng: " Tiểu Liễu, lát nữa bán xong hàng muội tới đây ăn cơm đi."
Tiểu Liễu không khách khí mà trả lời: " đương nhiên rồi, ngươi hôm nay phải đi gặp nhạc phụ đại nhân, ta còn không ở nhà ngươi ăn bữa cơm hay sao?"
Có tiểu di tử (em gái vợ) sảng khoái hào phóng như vậy, Hoắc Trầm cũng không cần câu thúc đơn giản là đi ra ngoài mua về một đống thịt lớn cùng đồ ăn, để cho Tiểu Đào làm thêm nhiều đồ ăn ngon, chiêu đãi thật tốt tiểu di tử này. Tới thời điểm ăn cơm, Tiểu Liễu đích xác là bị một bàn thịt kia dọa sợ rồi: " trời ạ, thợ rèn đại ca thật có tiền nha, trong nhà ngươi ăn ngon như vậy!"
Hoắc Trầm vừa ăn vừa cười: " có tiền, không có tiền không quan trọng, mấu chốt là trước đây dù có tiền cũng không có ăn. Về sau nhận thúc Tiểu Đào mới có đồ ăn ngon như vậy no bụng. Ta cũng là tháng trước mới biết được hóa ra thịt hầm cũng có thể ăn ngon như vậy."
Tiểu Liễu vừa ăn thịt vừa rũ mắt hồi tưởng, lại nhìn tỷ tỷ, lại nhìn thợ rèn một cái, nhìn thấy bọn họ ăn cơm thập phần tự nhiên thả lỏng, là bộ dáng rất quen thuộc. Bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ: " ai da! Ta đã biết, khó trách gần dây thân thể tỷ tỷ phát triển tốt như vậy càng ngày càng tốt, càng duyên dáng nha, chính là mỗi ngày có đồ ăn ngon dưỡng ra nha." Tiểu Đào ở dưới bàn dùng chân lặng lẽ đá muội muội một cái, nói bừa cái gì vậy. Còn nói nàng phát dục tốt, cái này không phải làm cho Hoắc Trầm nhớ tới hôm qau bộ dạng mặc yếm đỏ của nàng hay sao?
Tác giả :
Đông Phương Ngọc Như Ý