Đại Thợ Rèn Tiểu Mật Đào
Chương 107
Sau khi thái tử qua đời, Hoàng Thương liền không lập lại thái tử, hiện tại tuổi già thân thể suy yếu, bệnh trạng khó có thể qua, liền đem ngôi vị truyền cho nhi tử có khả năng nhất là Triệu vương, bản thân thành Thái Thượng Hoàng, đi tới hành cung dưỡng lão.
Quốc gia không thể một ngày không có vua, Triệu vương xưng đế, lấy niên hiệu là Đức Chương. Một đời vua một đời thần, Đức Chương đế đăng cơ, lập tức liền triệu bộ hạ cũ trong phủ điều vào kinh thành, người có công trong trận đánh quân Đột Quyết liền được phong thưởng.
Qua lần chiến đấu này, Đức Chương đế nhận ra tầm quan trọng của binh khí, chế tạo binh khí, phong Hoắc Trầm là chính tứ phẩm Giam chính quân khí. Hoàng Bằng anh dũng có công cứu Triệu Vương phủ, được phong là bát phẩm Thiên Ngưu Vệ Binh tào tòng quân, Trần Mẫn Đạt cũng được tới thái y viện, thành cửu phẩm y chính. Cố Thừa Nam vẫn như cũ là thư đồng kiêm thị vệ của trưởng tử Triệu vương, chẳng qua không còn là thế tử nữa mà thành Thái Tử.
Chiến sự kết thúc, người có công đều được vào kinh trọng thưởng. Chính là những thợ rèn kia lại muốn về quê, hiện tại không cần nhiều thợ rèn như vậy nữa, Hoắc Trầm chọn ra 50 người lưu lại, còn lại đều về quê. Chính là, những người có mẹ già con nhỏ ở quê đều vui mừng mà về nhà, còn lại những người chưa lập gia đình vườn không nhà trống đều không muốn đi về, vây quanh Hoắc Trầm, xin hắn nghĩ cách.
Hoắc Trầm trở lại phủ đệ Hoàng Thượng ban thưởng, buồn lòng không vui cơm chiều cũng không muốn ăn, ôm con trai ngồi ngơ ngẩn. Tiểu Đào dắt a Huyên vui vẻ trở lại, ngồi bên cạnh hai cha con nói: " cửa hàng chúng ta mở tại kinh thành buôn bán thật tốt, so với Hàm Đan còn hơn nhiều lần, hôm nay lại tuyển thêm 10 cô nương cùng tiểu nhị, một tháng này, thu vào so với tháng trước còn nhiều hơn một phần."
Hoắc Trầm miễn cưỡng cười: " Tiểu Đào nàng thật giỏi, ta không giỏi được như nàng."
" chàng sao lại không làm được gì, chàng đã là đại quan tứ phẩm, huyện Thường Sơn của chúng ta cũng không có quan lớn như vậy đâu. Những phu nhân nhà quan đều thích tới cửa hàng của chúng ta, có lẽ cũng là do Hoàng Thượng coi trọng chàng đấy." Tiểu Đào nhìn trượng phu nhà mình cười ôn nhu.
Nếu là trước kia được Tiểu Đào khen như vậy, Hoắc Trầm chắc chắn sẽ phi thường sung sướng, chính là hiện tại hắn không vui nổi.
" Tiểu Đào, những thợ rèn kia đều đã cùng ta đồng cam cộng khổ, trong đó có mấy người đã đi cùng ta đi tới Vương phủ cứu người đã bị thương, trước mắt, bọn họ không có nhà để về, muốn ở lại. Ta đã hướng tới Hoàng Thượng nói mấy lời, chính là người có thể ở lại là số ít, có chút người...không thể không đi."
Tiểu Đào biết, nam nhân nhà mình là người có nghĩ khí, hắn thật tâm muốn giúp đỡ những thợ rèn kia. Nàng nghiêm túc nghĩ rồi nói: " nếu không như vậy đi, chúng ta mở một cửa hàng rèn, để bọn họ tới đó làm việc. tới cửa hàng của chúng ta đều là các phụ nhân, làm nồi sắt, kéo dao phay tốt một chút, hẳn là có nguồn tiêu thụ."
Hoắc Trầm đang gục đầu ảo não đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt phát sáng: " đúng rồi, ta tại sao lại không nghĩ tới chuyện này đây? Chỉ nghĩ cách cho bọn họ có cơm ăn, lại quên rằng, nếu không có cơm công ăn thì có thể dựa vào tay nghề kiếm cơm ăn nha. Bọn họ đều là người nghèo không có nhà ở, mở không được cửa hàng rèn, vậy chúng ta mở cửa hàng, để cho họ làm việc, phát tiền công, giúp họ có tiền cưới vợ. được, thật tốt quá, nương tử nàng thật là thông minh."
Hoắc Trầm vui mừng liền muốn ôm Tiểu Đào lên hôn một cái, lại nhìn thấy con gái mắt to ngập nước tròn mắt nhìn mình, miệng thế nào cũng không hạ xuống được.
Vì thế, cửa hàng rèn Hoắc gia được mở ở kinh thành, làm ra đồ dùng nhà bếp hay là nông cụ đều phải qua tay Hoắc Trầm tự mình kiểm tra, mỗi một cái đều được ấn lên một quả đào. Làm ra đồ dùng tốt, trừ bỏ bán trong cửa hàng rèn còn lại cũng đem tới cửa hàng đồ cho trẻ của Tiểu Đào trưng bày. Những phụ nhân kia tới chọn đồ cho con thấy những cái nồi sắt sáng loáng, hình thức mới mẻ độc đáo lại có kéo dùng cực kì tốt, cầm lên rồi muốn buôn xuống rất khó, nguồn tiêu thụ hàng đương nhiên không cần lo.
Nhóm thợ rèn phần lớn đều là những tiểu tử trẻ tuổi, trừ bỏ lúc nghiêm túc làm việc, thì việc thích nhất chính là đưa hàng tới cửa hàng đồ cho trẻ. Có thể trêu chọc hai bảo bối nhà sư phụ. Sau đó, chính là có thể nhìn lén mấy cô nương như hoa như ngọc ở cửa hàng. Sau đó, lá gan dần lớn lên liền quấn lấy Tiểu Đào cả ngày ba bữa gọi sư nương ngắn sư nương dài, cầu nàng làm mai mối cho họ tìm nương tử.
Tiểu Đào da mặt mỏng, bị một đám người còn lớn hơn mình mấy tuổi mỗi ngày chạy theo gọi sư nương, thật sự chịu không nổi nữa, liền đi tới cửa hàng hỏi mấy cô nương làm công ở đó, có xem trọng hắn hay không. Vừa hỏi, thật đúng là hỏi thật, một cô nương ấp úng mặt đỏ bừng, người bên cạnh liền cười nói, sớm đã có người coi trọng nên ngượng ngùng nói ra.
Chuyện cứ thế liền thành, tạo lên một đoạn nhân duyên tốt. Từ đó về sau, đám tiểu tử tiệm rèn làm việc càng hăng hái, vắt hết đầu óc sửa cũ thành mới, nâng cao tay nghề, tranh nhau đi đưa đồ cho cửa hàng Tiểu Đào, hơn nửa năm sau, đã thành được mấy đôi. Sinh ý của Mật Đào Quán cũng giống như tâm tính của họ, rực rỡ, vô cùng náo nhiệt.
Đông đi xuân tới, hôn kỳ của Cố Thừa Nam cùng Anh Tử vào tháng 5, thời điểm biết được tin này, Hoàng Bằng khiếp sợ tròn mắt nhìn, sợ hãi kêu lên: " sao lại có thể như vậy? Sao lại có thể? rõ ràng là ta biết Hoắc đại ca trước mà, là ta mang Cố Thừa Nam đi tới Đại Doanh trấn a, chúng ta là đồng hương nữa đấy, gả cũng là gả cho ta nha, dựa vào cái gì mà lại đi gả cho tên kia?"
Mặc kệ hắn kêu rên thế nào cũng vô dụng, hôn kỳ đã định, lại không thể sửa lại. Hơn nữa Cố Thừa Nam đã từ kinh thành trở về huyện Lại THủy, chuẩn bị cho hôn lễ. Hoàng Bằng muốn xin nghỉ muốn tìm hắn tính sổ, chính là một năm mới có mấy ngày nghỉ, hắn cố nhịn chờ đến tham dự hôn lễ của huynh đệ.
Hoắc Bàn 3 tuổi, trông đặc biệt lớn, nhìn qua giống như đứa trẻ 5 tuổi nhà khác. A Huyên lúc nhỏ trông mũm mĩm, hiện tại lớn hơn một chút thì ngược lại lại gầy. Tiểu cô nương văn nhã nhẹ nhàng, thường chăm đệ đệ giúp nương, nhưng trông không được tiểu tử kia thường bị hắn cầm tay kéo như bay chạy trên đường.
Trên đường về quê, a Huyên an tĩnh ngồi cùng nương trong xe, vịn cửa sổ nhìn về phía cha cùng đệ đệ. Hoắc Trầm đang cưỡi ngựa, ôm con trai trước ngực, vừa đi về phía trước vừa nói với con trai: " a Bàn, mau nhìn bên kia, ngọn núi cao cao kia là núi Lương Sơn, cha tìm được khối huyền thiết thật to kia là ở trong núi này tìm được. chân núi có một vườn đào lớn, vườn đào là của nhà chúng ta. Đến mua hè, mật đào liền chín, hái một quả xuống cũng đủ cho bụng nhỏ này tròn ủm nha."
Hoắc Bàn cười hắc hắc, nâng tay nhỏ vỗ lên bụng mình: " con muốn ăn, quả đào lớn, nương....quả đào, ha ha ha..."
Tiểu tử duỗi tay nhỏ chỉ về phía xe ngựa, bởi vì hắn nhớ tên của nương cũng là quả đào nha.
Hoắc Trầm cũng nhìn đi qua, nhìn Tiểu Đào cùng a Huyên đang dựa trên cửa sổ. Tiểu Đào tuy rằng đã là nương của hai đứa nhỏ, nhưng nàng còn chưa 20 tuổi, khuôn mặt nhỏ kia một nếp nhăn cũng không có kiều mị xinh đẹp, nam nhân nhìn vào trong lòng liền thấy tâm ngứa ngáy khó chịu.
A Huyên trên mặt mang vẻ non nớt của trẻ con, khuôn mặt trắng nộn, hai mắt to ngập nước nhìn cha, mỉm cười ngọt ngào: " cha, con cũng muốn ăn quả đào to."
Hoắc Trầm thoải mái cười to: " được, chờ đào chín, liền mang các con tới vườn ăn đào, ăn thật nhiều đào. A Huyên, con có muốn cưỡi ngựa không?"
A Huyên chu môi lắc đầu: " không cần, nương nói, tiểu cô nương phải văn tĩnh mới có người thích. Con mới không cần bướng bỉnh như a Bàn đâu."
Tiểu Đào nắm lấy tay nhỏ của con gái, mỉm cười khích lệ: " a Huyên thật ngoan, về sau chắc chắn có thể giống như Cố Tình tỷ tỷ vậy, chữ viết thật đẹp, còn có thể đàn thật dễ nghe. So với nương lợi hại hơn nhiều, nương cũng không làm được nhiều thứ như vậy."
A Huyên quay đầu lại ấm áp nói: " nương cũng rất lợi hại nha, nương làm đầu hoa rất đẹp, còn có y phục đẹp. mấy bạn nhỏ khác đều thích đồ của cửa hàng nhà ta."
Nghe con gái nói, Tiểu Đào đặc biệt vui, mắt hạnh xinh đẹp cong cong như trăng rằm.
Xe ngựa bên cạnh, Tiểu Liễu nhô đầu ra: " a Huyên, dì hai không lợi hại sao?"
A Huyên vươn tay ra, giơ ngón cái lên: " dì hai lợi hại nhất, có thể quản được Thạch Đầu, con cũng không quản được Thạch Đầu."
Mọi người đều cười, Thạch Đầu cũng nhô đầu từ trong xe ra, thấy Hoắc Bàn được cưỡi ngựa, liền thấy ghen tị không chịu được: " con cũng muốn cưỡi ngựa, con muốn cưỡi ngựa."
Trần Mẫn Đạt đem túm cổ nhi tử về: " không thể cưỡi ngựa, sẽ đem đầu tóc rối loạn, một lát nữa sẽ đi gặp ông nội, con phải thật sạch sẽ, làm một tiểu công tử tuấn mỹ, có biết hay không?"
Thạch Đầu không vui dẩu miệng mắt chớp chớp, sau đó lại cảm thấy cha nhà mình nói cũng có lý, liền không ầm ĩ muốn đi ra ngoài nữa. ghé vào cửa sổ, mắt trông mong nhìn về phía con ngựa cao lớn kia.
Vào đến trấn, Hoắc Trầm phát hiện ra có chút khác lạ với ngày xưa. Đường dọn sạch sẽ, giống như là cố ý quét dọn, người bán rong ngoài đường cũng không thấy. cửa hàng bên đường có mở nhưng không có người đi họp chợ.
" trấn trên là có đại sự gì sao? Nhìn có vẻ không tầm thường chút nào." Hoắc Trầm nhíu mày nói.
Người trong xe ngựa đều nhô đầu ra nhìn, đang lúc nghi hoặc, phía trước liền nghe thấy tiếng pháo nổ bùm bùm, theo sát là tiếng khua chiêng gõ trống, thập phần náo nhiệt. Tiểu Đào giúp a Huyên che lỗ tai lại, nói: " có lẽ là nhà nào cưới vợ chăng?"
Hoắc Trầm gật đầu, cảm thấy nương tử nhà mình nói cái gì cũng có lí, sau đấy lại bị một màn ngay trước mắt làm cho sợ ngây người. Tiếng sáo nhạc, pháo nổ vang trời, người biểu diễn đi cà kheo đều tới, náo nhiệt giống như hội. Nguyên bản con đường đang rộng rãi lại trở lên chen chúc không đi nổi, ngăn bọn họ lại không đi tiếp được.
Hoắc Trầm xoay người xuống ngựa, đỡ con trai xuống. Một tay đỡ a Bàn một tay nắm cương ngựa, đang muốn hỏi rõ chuyện gì, liền thấy có nha dịch chạy tới. Huyện thái gia của đại doanh trấn nhanh chân đi tới: " Hoắc đại nhân về quê, thứ tội tiểu nhân không thể tiếp đón từ xa."
Huyện thái gia trong lòng dân chúng chính là quan lớn nhất, vừa nhìn thấy liền quỳ xuống. Chính là, hắn trước mặt Hoắc Trầm cúi đầu khom lưng, chắp tay thi lễ, mặt mũi cười hiền lành, làm cho thôn dân ở đại doanh trấn cảm thấy sợ hãi. Trong lòng mọi người suy nghĩ: thợ rèn đến tột cùng là quan lớn nào nha, Huyện thái gia cũng sợ hắn như vậy.
Hoắc Trầm rốt cuộc cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, chuẩn bị lớn như vậy là hoan nghênh hắn về quê. Bọn họ là trở về tham gia hôn lễ của Anh Tử, cũng không thông báo cho bất cứ ai, chỉ có hai xa phu đánh xe, hai nhà cùng nhau đi về, một hạ nhân cũng không đem theo.
" Trương đại nhân khách khí rồi." Hoắc Trầm xua tay, cũng không đặt con trai đang bám lên cổ mình xuống, chỉ đạm nhiên ( thờ ơ, lạnh lùng) nói: " chúng ta chỉ là về quê thăm gia đình cũng không cần phải chào đón long trọng như vậy. Ngài nói như vậy....ta cảm thấy không giống như là đang về nhà."
" vâng vâng vâng, đại nhân quả là một người có tấm lòng nhân lượng, không thích những thứ tục lễ kia, tiểu nhân sẽ sai người đi dọn sạch. Đại nhân đường xa mà đến, đương nhiên là muốn về nhà nghỉ ngơi, nếu có việc gì cần, ngài cứ việc phân phó." Huyện lệnh là một người khôn khéo, thấy tâm ý của bản thân đã đạt được. thấy Hoắc Trầm không muốn khoe khoang, vội vàng tiếp thu chuyển hướng khác, dẫn đội nhân mã lớn rời đi.
Thôn dân đều đứng ở hai bên đường, tất cả cung kính mà nhìn bọn họ đi vào nhà. Vốn dĩ Tiểu Đào tính toán về nhà trước sẽ dọn dẹp một phen, vào nhà lại phát hiện ra, nhị thẩm cùng tam thẩm đã dọn sạch sẽ tất cả, đồ vật trong nhà đều ở vị trí cũ không xê dịch chút nào.
Màn đêm buông xuống, khách nhân tới nhà bái phỏng cũng đã rời đi hết, tiểu viện trở lại yên tĩnh như cũ. Phu thê hai người ngồi dưới cây hoa quế trong sân, nhìn a Huyên a Bàn đang chơi đuổi bắt nhau trong sân, tâm tình cực kì tốt.
Tiểu Đào có chút mệt, dựa đầu lên vai Hoắc Trầm, ôn nhu nói: " xem ra trong mắt người ngoài, chúng ta hiện tại là đang có tiền có thế, hai đứa nhỏ cũng có thể sống thật tốt, không bao giờ phải lo lắng sẽ giống như ta ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cũng sẽ không sợ bị đưa vào nhà địa chủ làm nha hoàn. Cuộc sống như vậy thật tốt, nhưng là....ta vẫn thích chúng ta ở đây, chàng nhóm lửa ta nấu cơm, chàng rèn sắt ta bán mì, thật tốt!"
" đúng vậy, Tiểu Đào, ta cũng thích nơi này, đây mới đúng là nhà của chúng ta, nếu không phải vì bọn nhỏ, ta thật sự muốn từ quan về quê. Thời điểm a Huyên nhà ta chọn đồ vật đoán tương lai, chọn một cái chùy nhỏ, cũng không thể cho con gái đi làm thợ rèn đi? Mùa xuân năm nay học vỡ lòng, đến bây giờ cũng có thể đối mấy câu thơ, a Huyên thông minh như vậy, nên học những thứ văn nhã kia, không thể động vào những thứ nặng nhọc được."
Nói đến chuyện chọn đồ vật, Tiểu Đào nở nụ cười: " a Huyên chọn chùy nhỏ liền đã lạ, vậy chàng nói a Bàn chọn trâm phượng thì tính là gì? Chẳng lẽ là thợ làm trang sức?"
Nương tử cười như hoa, tóc mây mềm mại cọ lên hõm vai Hoắc Trầm, giống như đang cào vào lòng hắn, đưa tay ôm lấy eo của Tiểu Đào, nhẹ giọng nói: " quản tiểu tử đấy làm gì, đó là chuyện 20 năm sau, ta hiện tại...muốn làm chuyện khác đi, giống như chúng ta khi thành thân vậy."
Nhớ tới chuyện tân hôn, Tiểu Đào lại đỏ mặt. Hai người ôm hai đứa nhỏ đi tắm, dỗ ngủ. Hoắc Trầm hứng thú cực cao, ôm Tiểu Đào sang phòng khác đặt lên giường đất, giống như khi tân hôn không ngừng nghỉ muốn Tiểu Đào.
Ánh trắng sáng tỏ, bóng cây nhẹ nhàng lay động, thiếu phụ kiều mỹ thừa nhận yêu thương của trượng phu, nồng nhiệt lại triền miên.
" chờ bọn nhỏ trưởng thành, chúng ta liền về quê đi, vẫn là ngủ trên giường đất nhà mình tốt hơn." Tiểu Đào yêu kiều nói.
Nam nhân vừa được thỏa mãn tâm tình đương nhiên rất tốt, liếc nhìn trăng sáng bên ngoài, đã là giờ Tý: " được, Tiểu Đào, ta cũng muốn trở về đây. Chúng ta đã gặp nhau ở đây, ta vẫn còn nhớ thời điểm gặp được nàng, nàng kiều kiều nhược nhược, lại đặc biệt xinh đẹp, ta mới chỉ thoáng nhìn qua liền thích nàng."
" ta lần đầu tiên nhìn thấy chàng, chàng cao lớn cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn trên người, trông đặc biệt dọa người. Khi đó, ta căn bản là không thể tưởng tượng được, sau khi thành thân, chàng lại là nam nhân tốt như vậy."
" vậy nàng nói xem chỗ nào tốt?" Hoắc Trầm đưa tay vuốt nhẹ lên mặt nhỏ yêu kiều của ái thê.
" chỗ nào cũng tốt!" nữ nhân mỉm cười chui vào trong ngực hắn.
Nam nhân đưa tay ôm chặt lấy nàng:
" nàng cũng vậy, chỗ nào cũng tốt!"
- ---- HOÀN CHÍNH VĂN-----
Quốc gia không thể một ngày không có vua, Triệu vương xưng đế, lấy niên hiệu là Đức Chương. Một đời vua một đời thần, Đức Chương đế đăng cơ, lập tức liền triệu bộ hạ cũ trong phủ điều vào kinh thành, người có công trong trận đánh quân Đột Quyết liền được phong thưởng.
Qua lần chiến đấu này, Đức Chương đế nhận ra tầm quan trọng của binh khí, chế tạo binh khí, phong Hoắc Trầm là chính tứ phẩm Giam chính quân khí. Hoàng Bằng anh dũng có công cứu Triệu Vương phủ, được phong là bát phẩm Thiên Ngưu Vệ Binh tào tòng quân, Trần Mẫn Đạt cũng được tới thái y viện, thành cửu phẩm y chính. Cố Thừa Nam vẫn như cũ là thư đồng kiêm thị vệ của trưởng tử Triệu vương, chẳng qua không còn là thế tử nữa mà thành Thái Tử.
Chiến sự kết thúc, người có công đều được vào kinh trọng thưởng. Chính là những thợ rèn kia lại muốn về quê, hiện tại không cần nhiều thợ rèn như vậy nữa, Hoắc Trầm chọn ra 50 người lưu lại, còn lại đều về quê. Chính là, những người có mẹ già con nhỏ ở quê đều vui mừng mà về nhà, còn lại những người chưa lập gia đình vườn không nhà trống đều không muốn đi về, vây quanh Hoắc Trầm, xin hắn nghĩ cách.
Hoắc Trầm trở lại phủ đệ Hoàng Thượng ban thưởng, buồn lòng không vui cơm chiều cũng không muốn ăn, ôm con trai ngồi ngơ ngẩn. Tiểu Đào dắt a Huyên vui vẻ trở lại, ngồi bên cạnh hai cha con nói: " cửa hàng chúng ta mở tại kinh thành buôn bán thật tốt, so với Hàm Đan còn hơn nhiều lần, hôm nay lại tuyển thêm 10 cô nương cùng tiểu nhị, một tháng này, thu vào so với tháng trước còn nhiều hơn một phần."
Hoắc Trầm miễn cưỡng cười: " Tiểu Đào nàng thật giỏi, ta không giỏi được như nàng."
" chàng sao lại không làm được gì, chàng đã là đại quan tứ phẩm, huyện Thường Sơn của chúng ta cũng không có quan lớn như vậy đâu. Những phu nhân nhà quan đều thích tới cửa hàng của chúng ta, có lẽ cũng là do Hoàng Thượng coi trọng chàng đấy." Tiểu Đào nhìn trượng phu nhà mình cười ôn nhu.
Nếu là trước kia được Tiểu Đào khen như vậy, Hoắc Trầm chắc chắn sẽ phi thường sung sướng, chính là hiện tại hắn không vui nổi.
" Tiểu Đào, những thợ rèn kia đều đã cùng ta đồng cam cộng khổ, trong đó có mấy người đã đi cùng ta đi tới Vương phủ cứu người đã bị thương, trước mắt, bọn họ không có nhà để về, muốn ở lại. Ta đã hướng tới Hoàng Thượng nói mấy lời, chính là người có thể ở lại là số ít, có chút người...không thể không đi."
Tiểu Đào biết, nam nhân nhà mình là người có nghĩ khí, hắn thật tâm muốn giúp đỡ những thợ rèn kia. Nàng nghiêm túc nghĩ rồi nói: " nếu không như vậy đi, chúng ta mở một cửa hàng rèn, để bọn họ tới đó làm việc. tới cửa hàng của chúng ta đều là các phụ nhân, làm nồi sắt, kéo dao phay tốt một chút, hẳn là có nguồn tiêu thụ."
Hoắc Trầm đang gục đầu ảo não đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt phát sáng: " đúng rồi, ta tại sao lại không nghĩ tới chuyện này đây? Chỉ nghĩ cách cho bọn họ có cơm ăn, lại quên rằng, nếu không có cơm công ăn thì có thể dựa vào tay nghề kiếm cơm ăn nha. Bọn họ đều là người nghèo không có nhà ở, mở không được cửa hàng rèn, vậy chúng ta mở cửa hàng, để cho họ làm việc, phát tiền công, giúp họ có tiền cưới vợ. được, thật tốt quá, nương tử nàng thật là thông minh."
Hoắc Trầm vui mừng liền muốn ôm Tiểu Đào lên hôn một cái, lại nhìn thấy con gái mắt to ngập nước tròn mắt nhìn mình, miệng thế nào cũng không hạ xuống được.
Vì thế, cửa hàng rèn Hoắc gia được mở ở kinh thành, làm ra đồ dùng nhà bếp hay là nông cụ đều phải qua tay Hoắc Trầm tự mình kiểm tra, mỗi một cái đều được ấn lên một quả đào. Làm ra đồ dùng tốt, trừ bỏ bán trong cửa hàng rèn còn lại cũng đem tới cửa hàng đồ cho trẻ của Tiểu Đào trưng bày. Những phụ nhân kia tới chọn đồ cho con thấy những cái nồi sắt sáng loáng, hình thức mới mẻ độc đáo lại có kéo dùng cực kì tốt, cầm lên rồi muốn buôn xuống rất khó, nguồn tiêu thụ hàng đương nhiên không cần lo.
Nhóm thợ rèn phần lớn đều là những tiểu tử trẻ tuổi, trừ bỏ lúc nghiêm túc làm việc, thì việc thích nhất chính là đưa hàng tới cửa hàng đồ cho trẻ. Có thể trêu chọc hai bảo bối nhà sư phụ. Sau đó, chính là có thể nhìn lén mấy cô nương như hoa như ngọc ở cửa hàng. Sau đó, lá gan dần lớn lên liền quấn lấy Tiểu Đào cả ngày ba bữa gọi sư nương ngắn sư nương dài, cầu nàng làm mai mối cho họ tìm nương tử.
Tiểu Đào da mặt mỏng, bị một đám người còn lớn hơn mình mấy tuổi mỗi ngày chạy theo gọi sư nương, thật sự chịu không nổi nữa, liền đi tới cửa hàng hỏi mấy cô nương làm công ở đó, có xem trọng hắn hay không. Vừa hỏi, thật đúng là hỏi thật, một cô nương ấp úng mặt đỏ bừng, người bên cạnh liền cười nói, sớm đã có người coi trọng nên ngượng ngùng nói ra.
Chuyện cứ thế liền thành, tạo lên một đoạn nhân duyên tốt. Từ đó về sau, đám tiểu tử tiệm rèn làm việc càng hăng hái, vắt hết đầu óc sửa cũ thành mới, nâng cao tay nghề, tranh nhau đi đưa đồ cho cửa hàng Tiểu Đào, hơn nửa năm sau, đã thành được mấy đôi. Sinh ý của Mật Đào Quán cũng giống như tâm tính của họ, rực rỡ, vô cùng náo nhiệt.
Đông đi xuân tới, hôn kỳ của Cố Thừa Nam cùng Anh Tử vào tháng 5, thời điểm biết được tin này, Hoàng Bằng khiếp sợ tròn mắt nhìn, sợ hãi kêu lên: " sao lại có thể như vậy? Sao lại có thể? rõ ràng là ta biết Hoắc đại ca trước mà, là ta mang Cố Thừa Nam đi tới Đại Doanh trấn a, chúng ta là đồng hương nữa đấy, gả cũng là gả cho ta nha, dựa vào cái gì mà lại đi gả cho tên kia?"
Mặc kệ hắn kêu rên thế nào cũng vô dụng, hôn kỳ đã định, lại không thể sửa lại. Hơn nữa Cố Thừa Nam đã từ kinh thành trở về huyện Lại THủy, chuẩn bị cho hôn lễ. Hoàng Bằng muốn xin nghỉ muốn tìm hắn tính sổ, chính là một năm mới có mấy ngày nghỉ, hắn cố nhịn chờ đến tham dự hôn lễ của huynh đệ.
Hoắc Bàn 3 tuổi, trông đặc biệt lớn, nhìn qua giống như đứa trẻ 5 tuổi nhà khác. A Huyên lúc nhỏ trông mũm mĩm, hiện tại lớn hơn một chút thì ngược lại lại gầy. Tiểu cô nương văn nhã nhẹ nhàng, thường chăm đệ đệ giúp nương, nhưng trông không được tiểu tử kia thường bị hắn cầm tay kéo như bay chạy trên đường.
Trên đường về quê, a Huyên an tĩnh ngồi cùng nương trong xe, vịn cửa sổ nhìn về phía cha cùng đệ đệ. Hoắc Trầm đang cưỡi ngựa, ôm con trai trước ngực, vừa đi về phía trước vừa nói với con trai: " a Bàn, mau nhìn bên kia, ngọn núi cao cao kia là núi Lương Sơn, cha tìm được khối huyền thiết thật to kia là ở trong núi này tìm được. chân núi có một vườn đào lớn, vườn đào là của nhà chúng ta. Đến mua hè, mật đào liền chín, hái một quả xuống cũng đủ cho bụng nhỏ này tròn ủm nha."
Hoắc Bàn cười hắc hắc, nâng tay nhỏ vỗ lên bụng mình: " con muốn ăn, quả đào lớn, nương....quả đào, ha ha ha..."
Tiểu tử duỗi tay nhỏ chỉ về phía xe ngựa, bởi vì hắn nhớ tên của nương cũng là quả đào nha.
Hoắc Trầm cũng nhìn đi qua, nhìn Tiểu Đào cùng a Huyên đang dựa trên cửa sổ. Tiểu Đào tuy rằng đã là nương của hai đứa nhỏ, nhưng nàng còn chưa 20 tuổi, khuôn mặt nhỏ kia một nếp nhăn cũng không có kiều mị xinh đẹp, nam nhân nhìn vào trong lòng liền thấy tâm ngứa ngáy khó chịu.
A Huyên trên mặt mang vẻ non nớt của trẻ con, khuôn mặt trắng nộn, hai mắt to ngập nước nhìn cha, mỉm cười ngọt ngào: " cha, con cũng muốn ăn quả đào to."
Hoắc Trầm thoải mái cười to: " được, chờ đào chín, liền mang các con tới vườn ăn đào, ăn thật nhiều đào. A Huyên, con có muốn cưỡi ngựa không?"
A Huyên chu môi lắc đầu: " không cần, nương nói, tiểu cô nương phải văn tĩnh mới có người thích. Con mới không cần bướng bỉnh như a Bàn đâu."
Tiểu Đào nắm lấy tay nhỏ của con gái, mỉm cười khích lệ: " a Huyên thật ngoan, về sau chắc chắn có thể giống như Cố Tình tỷ tỷ vậy, chữ viết thật đẹp, còn có thể đàn thật dễ nghe. So với nương lợi hại hơn nhiều, nương cũng không làm được nhiều thứ như vậy."
A Huyên quay đầu lại ấm áp nói: " nương cũng rất lợi hại nha, nương làm đầu hoa rất đẹp, còn có y phục đẹp. mấy bạn nhỏ khác đều thích đồ của cửa hàng nhà ta."
Nghe con gái nói, Tiểu Đào đặc biệt vui, mắt hạnh xinh đẹp cong cong như trăng rằm.
Xe ngựa bên cạnh, Tiểu Liễu nhô đầu ra: " a Huyên, dì hai không lợi hại sao?"
A Huyên vươn tay ra, giơ ngón cái lên: " dì hai lợi hại nhất, có thể quản được Thạch Đầu, con cũng không quản được Thạch Đầu."
Mọi người đều cười, Thạch Đầu cũng nhô đầu từ trong xe ra, thấy Hoắc Bàn được cưỡi ngựa, liền thấy ghen tị không chịu được: " con cũng muốn cưỡi ngựa, con muốn cưỡi ngựa."
Trần Mẫn Đạt đem túm cổ nhi tử về: " không thể cưỡi ngựa, sẽ đem đầu tóc rối loạn, một lát nữa sẽ đi gặp ông nội, con phải thật sạch sẽ, làm một tiểu công tử tuấn mỹ, có biết hay không?"
Thạch Đầu không vui dẩu miệng mắt chớp chớp, sau đó lại cảm thấy cha nhà mình nói cũng có lý, liền không ầm ĩ muốn đi ra ngoài nữa. ghé vào cửa sổ, mắt trông mong nhìn về phía con ngựa cao lớn kia.
Vào đến trấn, Hoắc Trầm phát hiện ra có chút khác lạ với ngày xưa. Đường dọn sạch sẽ, giống như là cố ý quét dọn, người bán rong ngoài đường cũng không thấy. cửa hàng bên đường có mở nhưng không có người đi họp chợ.
" trấn trên là có đại sự gì sao? Nhìn có vẻ không tầm thường chút nào." Hoắc Trầm nhíu mày nói.
Người trong xe ngựa đều nhô đầu ra nhìn, đang lúc nghi hoặc, phía trước liền nghe thấy tiếng pháo nổ bùm bùm, theo sát là tiếng khua chiêng gõ trống, thập phần náo nhiệt. Tiểu Đào giúp a Huyên che lỗ tai lại, nói: " có lẽ là nhà nào cưới vợ chăng?"
Hoắc Trầm gật đầu, cảm thấy nương tử nhà mình nói cái gì cũng có lí, sau đấy lại bị một màn ngay trước mắt làm cho sợ ngây người. Tiếng sáo nhạc, pháo nổ vang trời, người biểu diễn đi cà kheo đều tới, náo nhiệt giống như hội. Nguyên bản con đường đang rộng rãi lại trở lên chen chúc không đi nổi, ngăn bọn họ lại không đi tiếp được.
Hoắc Trầm xoay người xuống ngựa, đỡ con trai xuống. Một tay đỡ a Bàn một tay nắm cương ngựa, đang muốn hỏi rõ chuyện gì, liền thấy có nha dịch chạy tới. Huyện thái gia của đại doanh trấn nhanh chân đi tới: " Hoắc đại nhân về quê, thứ tội tiểu nhân không thể tiếp đón từ xa."
Huyện thái gia trong lòng dân chúng chính là quan lớn nhất, vừa nhìn thấy liền quỳ xuống. Chính là, hắn trước mặt Hoắc Trầm cúi đầu khom lưng, chắp tay thi lễ, mặt mũi cười hiền lành, làm cho thôn dân ở đại doanh trấn cảm thấy sợ hãi. Trong lòng mọi người suy nghĩ: thợ rèn đến tột cùng là quan lớn nào nha, Huyện thái gia cũng sợ hắn như vậy.
Hoắc Trầm rốt cuộc cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, chuẩn bị lớn như vậy là hoan nghênh hắn về quê. Bọn họ là trở về tham gia hôn lễ của Anh Tử, cũng không thông báo cho bất cứ ai, chỉ có hai xa phu đánh xe, hai nhà cùng nhau đi về, một hạ nhân cũng không đem theo.
" Trương đại nhân khách khí rồi." Hoắc Trầm xua tay, cũng không đặt con trai đang bám lên cổ mình xuống, chỉ đạm nhiên ( thờ ơ, lạnh lùng) nói: " chúng ta chỉ là về quê thăm gia đình cũng không cần phải chào đón long trọng như vậy. Ngài nói như vậy....ta cảm thấy không giống như là đang về nhà."
" vâng vâng vâng, đại nhân quả là một người có tấm lòng nhân lượng, không thích những thứ tục lễ kia, tiểu nhân sẽ sai người đi dọn sạch. Đại nhân đường xa mà đến, đương nhiên là muốn về nhà nghỉ ngơi, nếu có việc gì cần, ngài cứ việc phân phó." Huyện lệnh là một người khôn khéo, thấy tâm ý của bản thân đã đạt được. thấy Hoắc Trầm không muốn khoe khoang, vội vàng tiếp thu chuyển hướng khác, dẫn đội nhân mã lớn rời đi.
Thôn dân đều đứng ở hai bên đường, tất cả cung kính mà nhìn bọn họ đi vào nhà. Vốn dĩ Tiểu Đào tính toán về nhà trước sẽ dọn dẹp một phen, vào nhà lại phát hiện ra, nhị thẩm cùng tam thẩm đã dọn sạch sẽ tất cả, đồ vật trong nhà đều ở vị trí cũ không xê dịch chút nào.
Màn đêm buông xuống, khách nhân tới nhà bái phỏng cũng đã rời đi hết, tiểu viện trở lại yên tĩnh như cũ. Phu thê hai người ngồi dưới cây hoa quế trong sân, nhìn a Huyên a Bàn đang chơi đuổi bắt nhau trong sân, tâm tình cực kì tốt.
Tiểu Đào có chút mệt, dựa đầu lên vai Hoắc Trầm, ôn nhu nói: " xem ra trong mắt người ngoài, chúng ta hiện tại là đang có tiền có thế, hai đứa nhỏ cũng có thể sống thật tốt, không bao giờ phải lo lắng sẽ giống như ta ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cũng sẽ không sợ bị đưa vào nhà địa chủ làm nha hoàn. Cuộc sống như vậy thật tốt, nhưng là....ta vẫn thích chúng ta ở đây, chàng nhóm lửa ta nấu cơm, chàng rèn sắt ta bán mì, thật tốt!"
" đúng vậy, Tiểu Đào, ta cũng thích nơi này, đây mới đúng là nhà của chúng ta, nếu không phải vì bọn nhỏ, ta thật sự muốn từ quan về quê. Thời điểm a Huyên nhà ta chọn đồ vật đoán tương lai, chọn một cái chùy nhỏ, cũng không thể cho con gái đi làm thợ rèn đi? Mùa xuân năm nay học vỡ lòng, đến bây giờ cũng có thể đối mấy câu thơ, a Huyên thông minh như vậy, nên học những thứ văn nhã kia, không thể động vào những thứ nặng nhọc được."
Nói đến chuyện chọn đồ vật, Tiểu Đào nở nụ cười: " a Huyên chọn chùy nhỏ liền đã lạ, vậy chàng nói a Bàn chọn trâm phượng thì tính là gì? Chẳng lẽ là thợ làm trang sức?"
Nương tử cười như hoa, tóc mây mềm mại cọ lên hõm vai Hoắc Trầm, giống như đang cào vào lòng hắn, đưa tay ôm lấy eo của Tiểu Đào, nhẹ giọng nói: " quản tiểu tử đấy làm gì, đó là chuyện 20 năm sau, ta hiện tại...muốn làm chuyện khác đi, giống như chúng ta khi thành thân vậy."
Nhớ tới chuyện tân hôn, Tiểu Đào lại đỏ mặt. Hai người ôm hai đứa nhỏ đi tắm, dỗ ngủ. Hoắc Trầm hứng thú cực cao, ôm Tiểu Đào sang phòng khác đặt lên giường đất, giống như khi tân hôn không ngừng nghỉ muốn Tiểu Đào.
Ánh trắng sáng tỏ, bóng cây nhẹ nhàng lay động, thiếu phụ kiều mỹ thừa nhận yêu thương của trượng phu, nồng nhiệt lại triền miên.
" chờ bọn nhỏ trưởng thành, chúng ta liền về quê đi, vẫn là ngủ trên giường đất nhà mình tốt hơn." Tiểu Đào yêu kiều nói.
Nam nhân vừa được thỏa mãn tâm tình đương nhiên rất tốt, liếc nhìn trăng sáng bên ngoài, đã là giờ Tý: " được, Tiểu Đào, ta cũng muốn trở về đây. Chúng ta đã gặp nhau ở đây, ta vẫn còn nhớ thời điểm gặp được nàng, nàng kiều kiều nhược nhược, lại đặc biệt xinh đẹp, ta mới chỉ thoáng nhìn qua liền thích nàng."
" ta lần đầu tiên nhìn thấy chàng, chàng cao lớn cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn trên người, trông đặc biệt dọa người. Khi đó, ta căn bản là không thể tưởng tượng được, sau khi thành thân, chàng lại là nam nhân tốt như vậy."
" vậy nàng nói xem chỗ nào tốt?" Hoắc Trầm đưa tay vuốt nhẹ lên mặt nhỏ yêu kiều của ái thê.
" chỗ nào cũng tốt!" nữ nhân mỉm cười chui vào trong ngực hắn.
Nam nhân đưa tay ôm chặt lấy nàng:
" nàng cũng vậy, chỗ nào cũng tốt!"
- ---- HOÀN CHÍNH VĂN-----
Tác giả :
Đông Phương Ngọc Như Ý