Đại Thiếu Trở Về
Chương 56
Phó Xuân Yến tuy rằng làm biên kịch nhiều năm, nhưng bởi vì cô không thường xuyên xài QQ, fan QQ cũng chỉ có trăm người.
Sau khi cô ta đăng QQ, nhìn thấy cũng chỉ có bạn bè thân của cô ta, mà bạn bè thân của cô ta sau khi nhìn thấy, đều hơi mơ màng.
“chị Phó, cái này không tính là sao chép…”
“Bọn họ chắc là lúc xem tư liệu, nhìn cùng phần mà thôi.”
“Bộ tiểu thuyết lịch sử kia rất nổi danh, tôi xem qua, nội dung bộ truyện và Giang Sơn hoàn toàn không giống nhau, câu chữ bên trong… cũng chỉ có miêu tả cây cỏ là có sự tương tự mà thôi, không thể tính là sao chép được?”
…
Đúng vậy, Phó Xuân Yến tìm ra điểm tương tự, kỳ thật đều không nói lên được gì.
Những cái khác không nói, nhân vật phụ có điểm tương tự… trong rất nhiều tác phẩm, đều có hai hoặc nhiều nhân vật phụ có điểm tương đồng, có thể nói những tác phẩm này là sao chép sao?
Về phần một tí chi tiết tương tự, kỳ thật những chi tiết này cũng đại chúng hóa không ít.
Duy nhất có thể nói ở bên trong, cũng chỉ là diễn viên trong khi nói tới một loại cây nào đó, thì loại cây đó cũng được một người qua đường giáp trong tiểu thuyết nhắc tới.
Mà Cố Ngôn Tử…. hắn nếu không nhìn thấy QQ của Phó Xuân Yến, cũng không biết được thì ra mình viết phim truyền hình, thế nhưng còn có chỗ tương đồng với tiểu thuyết của mình…
Phải biết rằng, bộ tiểu thuyết lịch sử của hắn có tên là< Văn hào Bắc Tống>, viết là thời kì Bắc Tống, là một câu chuyện xưa về một thiếu niên hồi hương từ từ trở thành một người trợ giúp cho hoàng đế đương thời, từ từ truyền bá tư tưởng lập người xuất sắc, hơn nữa làm cho Bắc Tống trở nên cường thịnh, mà viết, là một câu chuyện về một đệ tử thế gia quần là áo lượt thời Nam Tống trở thành tướng quân, bảo về quốc gia.
Hai người này không có liên quan gì với nhau.
Thế nhưng chúng nó đều là hắn viết, cho nên có ít chỗ tương đồng.
Nhất là hắn chuyên môn nghiên cứu qua lịch sử triều Tống, đối với xưng hô của những người triều Tống vẫn thực hiểu biết…. tuy rằng nói kịch bản phần lớn là nhân viên viết, nhưng hắn cũng sửa chữa rất nhiều lời kịch ở bên trong.
Vì thế nếu cẩn thận nhìn, sẽ phát hiện cách nói chuyện của các nhân vật trong hai tác phẩm này có chút tương tự, coi như hắn bị bộ tiểu thuyết kia ảnh hưởng cũng đúng.
Cố Ngôn Tử hơi bất đắc dĩ, thế nhưng cũng không thể nào tức giận được, thậm chí cảm thấy rất buồn cười.
Hắn trả lời tin nhắn riêng của Phó Xuân Yến: “Tôi là Cố Ngôn Tử.”
Sau khi Phó Xuân Yến đăng tin lên QQ, vẫn chú ý tin nhắn, nhìn thấy bạn bè mình bình luận, cô cũng hơi nóng mặt.
Kỳ thật cô cũng biết, mình nói sao chép là hơi gượng ép, nhưng vì mặt mũi của cô ta, thật sự không muốn giải thích với Cố Ngôn Tử…
Kết quả… cô bỏ công sức hai ngày tìm kiếm và sửa chữa mấy thứ này còn chưa tính, cuối cùng tìm được QQ của tác giả tiểu thuyết “Văn hào Bắc Tống” để nói chuyện này, thế nhưng nhận được một câu trả lời “tôi là Cố Ngôn Tử.”
Phó Xuân Yên không hề nghĩ ngợi, lập tức liền xóa đi bài viết đã đăng trên QQ trước đó.
Trách không được tại sao tác giả lại kêu là “Cố đại thiếu gia”, thì ra hắn chính là Cố Ngôn Tử!
Phó Xuân Yến cảm thấy mặt mình đều mất hết.
Cô ta không muốn trả lời Cố Ngôn Tử, cuối cùng bực dọc trong lòng mà vào QQ của Cố Ngôn Tử, sau đó liền phát hiện Cố Ngôn Tử phát rất nhiều QQ của đoàn phim.
Cô ta hẳn là nên sớm một chút xem QQ của người này!
Trong chốc lát Phó Xuân Yến thấy rất ảo não, rõ ràng liền giả chết.
Mà Cố Ngôn Tử nhìn thấy tin nhắn đã được đọc, lại chú ý thấy Phó Xuân Yến xóa đi bài viết nói hắn sao chép kia, liền lại gửi một tin nhắn qua: “lúc trước nói muốn dùng tác phẩm nói chuyện, tôi nghĩ tác phẩm này, hẳn có thể đã chứng mình thực lực của tôi… cô không phải là nên giải thích với tôi sao?”
Phó Xuân Yến thấy được tin nhắn của Cố Ngôn Tử, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Cô ta không muốn giải thích với Cố Ngôn Tử, nhưng hiện tại nếu cô không làm, Cố Ngôn Tử sẽ lên QQ nói cái gì, mặt của cô ta biết để ở đâu?
Sau khi suy xét được mất, Phó Xuân Yến vẫn không cam lòng ở trên QQ đăng tin giải thích: “Cố Ngôn Tử, thực xin lỗi.”
Trong QQ chỉ có sáu chữ, có thể nói là tương đối có lệ, thế nhưng Cố Ngôn Tử cũng không để ý, ngược lại xem những tin khác.
Lúc này, càng ngày càng nổi tiếng, người ở trên mạng thảo luận về bộ phim này cũng rất nhiều, thậm chí xưng nó là tác phẩm có lương tâm.
Cố Ngôn Tử cảm thấy nói hơi quá, sản xuất Điền và Điền Thịnh Đông giống nhau đều là người tiết kiệm, những trang sức cho diễn viên mang đều là giả, còn có một căn phòng mà chụp bảy tám cảnh khác nhau….
Đương nhiên, bộ phim truyền hình này quả thật không tồi.
Mà trong những bình luận này, Cố Ngôn Tử còn thấy có liên quan đến mình.
“Lúc trước biên kịch của bộ phim truyền này ầm ĩ không ít chuyện, tôi có ấn tượng rất kém với hắn, nhưng hiện tại nhìn bộ phim hắn viết, tôi lại thích hắn rồi!”
“Tỏ tình thật lớn với biên kịch +10086! Đáng tiếc biên kịch không có QQ, chúng ta chỉ có thể nói ở trên bình luận mà thôi.”
“Đột nhiên chờ mong biên kịch sẽ viết một bộ phim chiếu mạng khác!”
….
Phía dưới QQ chính thức của, không khí rất hài hòa.
Cố Ngôn Tử nhìn một vòng, đang định thoát QQ, đột nhiên lại nhận được tin nhắn của Phó Xuân Yến: “Có người ở trên QQ nói xấu cậu!”
Cô ta còn gửi một tấm ảnh tới đây.
Cố Ngôn Tử nhìn thoáng qua, liền phát hiện QQ nói xấu hắn, chính là Tôn Minh Nghĩa.
Bành Tĩnh Hoằng không chơi QQ, đám người Tôn Minh Nghĩa thật ra chơi rất vui, Tôn Minh Nghĩa ở trên QQ, vẫn có chút danh tiếng, có rất nhiều thiếu nữ thích “phú nhị đại.”
Hắn ở trên QQ khoe những sản phẩm đắt tiền, sau đó liền dụ dỗ fan…. Thậm chí còn dụ dỗ những người nổi tiếng trên mạng.
Đối với những thứ này, Cố Ngôn Tử không hiểu.
Hắn nhìn ra Tôn Minh Nghĩa thích Khương Tú, kết quả, vừa thích Khương Tú, lại vừa không ngừng đổi bạn gái… thích của Tôn Minh Nghĩa, có thể nói là rất rẻ rúng.
Mà hiện tại, Tôn Minh Nghĩa ở trên QQ đăng một bài viết thế này: “tôi quen biết Cố Ngôn Tử, hẳn chính là kẻ dối trá yêu tiền, hắn có thể túm được hạng mục của điện ảnh và truyền hình Gia Thành là có nội tình, hắn còn có chống lưng. Nhìn xem, có người vừa mới ở trên QQ nói sao chép còn có căn cứ chính xác, hắn còn muốn được giải thích…. ha [email protected] biên kịch Phó Xuân Yến”
Mà bên dưới những thứ này, chính là những hình ảnh lúc trước Phó Xuân Yến đã đăng, cùng với hình ảnh giải thích hiện tại, còn có bản so sánh tương đồng mà Phó Xuân Yến đã làm.
Cố Ngôn Tử không có gì để nói, hắn vẫn biết Tôn Minh Nghĩa là người không đầu óc, nhưng không nghĩ hắn lại ngu ngốc như vậy, cũng không tra rõ tình huống, thậm chí cũng không xác minh lại với Phó Xuân Yến, liền trực tiếp đi nhổ vào hắn….
Thế nhưng cũng không kỳ quái, Tôn Minh Nghĩa luôn luôn làm việc xúc động!
Hơn nữa, lúc trước nói hắn sao chép là Tôn Minh Nghĩa dẫn đầu, cuối cùng là không thành, chắc là lúc này Tôn Mình Nghĩa đã thật sự vội vàng.
Sau khi cô ta đăng QQ, nhìn thấy cũng chỉ có bạn bè thân của cô ta, mà bạn bè thân của cô ta sau khi nhìn thấy, đều hơi mơ màng.
“chị Phó, cái này không tính là sao chép…”
“Bọn họ chắc là lúc xem tư liệu, nhìn cùng phần mà thôi.”
“Bộ tiểu thuyết lịch sử kia rất nổi danh, tôi xem qua, nội dung bộ truyện và Giang Sơn hoàn toàn không giống nhau, câu chữ bên trong… cũng chỉ có miêu tả cây cỏ là có sự tương tự mà thôi, không thể tính là sao chép được?”
…
Đúng vậy, Phó Xuân Yến tìm ra điểm tương tự, kỳ thật đều không nói lên được gì.
Những cái khác không nói, nhân vật phụ có điểm tương tự… trong rất nhiều tác phẩm, đều có hai hoặc nhiều nhân vật phụ có điểm tương đồng, có thể nói những tác phẩm này là sao chép sao?
Về phần một tí chi tiết tương tự, kỳ thật những chi tiết này cũng đại chúng hóa không ít.
Duy nhất có thể nói ở bên trong, cũng chỉ là diễn viên trong
Mà Cố Ngôn Tử…. hắn nếu không nhìn thấy QQ của Phó Xuân Yến, cũng không biết được thì ra mình viết phim truyền hình, thế nhưng còn có chỗ tương đồng với tiểu thuyết của mình…
Phải biết rằng, bộ tiểu thuyết lịch sử của hắn có tên là< Văn hào Bắc Tống>, viết là thời kì Bắc Tống, là một câu chuyện xưa về một thiếu niên hồi hương từ từ trở thành một người trợ giúp cho hoàng đế đương thời, từ từ truyền bá tư tưởng lập người xuất sắc, hơn nữa làm cho Bắc Tống trở nên cường thịnh, mà
Hai người này không có liên quan gì với nhau.
Thế nhưng chúng nó đều là hắn viết, cho nên có ít chỗ tương đồng.
Nhất là hắn chuyên môn nghiên cứu qua lịch sử triều Tống, đối với xưng hô của những người triều Tống vẫn thực hiểu biết…. tuy rằng nói kịch bản phần lớn là nhân viên viết, nhưng hắn cũng sửa chữa rất nhiều lời kịch ở bên trong.
Vì thế nếu cẩn thận nhìn, sẽ phát hiện cách nói chuyện của các nhân vật trong hai tác phẩm này có chút tương tự, coi như hắn bị bộ tiểu thuyết kia ảnh hưởng cũng đúng.
Cố Ngôn Tử hơi bất đắc dĩ, thế nhưng cũng không thể nào tức giận được, thậm chí cảm thấy rất buồn cười.
Hắn trả lời tin nhắn riêng của Phó Xuân Yến: “Tôi là Cố Ngôn Tử.”
Sau khi Phó Xuân Yến đăng tin lên QQ, vẫn chú ý tin nhắn, nhìn thấy bạn bè mình bình luận, cô cũng hơi nóng mặt.
Kỳ thật cô cũng biết, mình nói
Kết quả… cô bỏ công sức hai ngày tìm kiếm và sửa chữa mấy thứ này còn chưa tính, cuối cùng tìm được QQ của tác giả tiểu thuyết “Văn hào Bắc Tống” để nói chuyện này, thế nhưng nhận được một câu trả lời “tôi là Cố Ngôn Tử.”
Phó Xuân Yên không hề nghĩ ngợi, lập tức liền xóa đi bài viết đã đăng trên QQ trước đó.
Trách không được tại sao tác giả lại kêu là “Cố đại thiếu gia”, thì ra hắn chính là Cố Ngôn Tử!
Phó Xuân Yến cảm thấy mặt mình đều mất hết.
Cô ta không muốn trả lời Cố Ngôn Tử, cuối cùng bực dọc trong lòng mà vào QQ của Cố Ngôn Tử, sau đó liền phát hiện Cố Ngôn Tử phát rất nhiều QQ của đoàn phim
Cô ta hẳn là nên sớm một chút xem QQ của người này!
Trong chốc lát Phó Xuân Yến thấy rất ảo não, rõ ràng liền giả chết.
Mà Cố Ngôn Tử nhìn thấy tin nhắn đã được đọc, lại chú ý thấy Phó Xuân Yến xóa đi bài viết nói hắn sao chép kia, liền lại gửi một tin nhắn qua: “lúc trước nói muốn dùng tác phẩm nói chuyện, tôi nghĩ tác phẩm
Phó Xuân Yến thấy được tin nhắn của Cố Ngôn Tử, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Cô ta không muốn giải thích với Cố Ngôn Tử, nhưng hiện tại nếu cô không làm, Cố Ngôn Tử sẽ lên QQ nói cái gì, mặt của cô ta biết để ở đâu?
Sau khi suy xét được mất, Phó Xuân Yến vẫn không cam lòng ở trên QQ đăng tin giải thích: “Cố Ngôn Tử, thực xin lỗi.”
Trong QQ chỉ có sáu chữ, có thể nói là tương đối có lệ, thế nhưng Cố Ngôn Tử cũng không để ý, ngược lại xem những tin khác.
Lúc này,
Cố Ngôn Tử cảm thấy nói hơi quá, sản xuất Điền và Điền Thịnh Đông giống nhau đều là người tiết kiệm, những trang sức cho diễn viên mang đều là giả, còn có một căn phòng mà chụp bảy tám cảnh khác nhau….
Đương nhiên, bộ phim truyền hình này quả thật không tồi.
Mà trong những bình luận này, Cố Ngôn Tử còn thấy có liên quan đến mình.
“Lúc trước biên kịch của bộ phim truyền này ầm ĩ không ít chuyện, tôi có ấn tượng rất kém với hắn, nhưng hiện tại nhìn bộ phim hắn viết, tôi lại thích hắn rồi!”
“Tỏ tình thật lớn với biên kịch +10086! Đáng tiếc biên kịch không có QQ, chúng ta chỉ có thể nói ở trên bình luận mà thôi.”
“Đột nhiên chờ mong biên kịch sẽ viết một bộ phim chiếu mạng khác!”
….
Phía dưới QQ chính thức của
Cố Ngôn Tử nhìn một vòng, đang định thoát QQ, đột nhiên lại nhận được tin nhắn của Phó Xuân Yến: “Có người ở trên QQ nói xấu cậu!”
Cô ta còn gửi một tấm ảnh tới đây.
Cố Ngôn Tử nhìn thoáng qua, liền phát hiện QQ nói xấu hắn, chính là Tôn Minh Nghĩa.
Bành Tĩnh Hoằng không chơi QQ, đám người Tôn Minh Nghĩa thật ra chơi rất vui, Tôn Minh Nghĩa ở trên QQ, vẫn có chút danh tiếng, có rất nhiều thiếu nữ thích “phú nhị đại.”
Hắn ở trên QQ khoe những sản phẩm đắt tiền, sau đó liền dụ dỗ fan…. Thậm chí còn dụ dỗ những người nổi tiếng trên mạng.
Đối với những thứ này, Cố Ngôn Tử không hiểu.
Hắn nhìn ra Tôn Minh Nghĩa thích Khương Tú, kết quả, vừa thích Khương Tú, lại vừa không ngừng đổi bạn gái… thích của Tôn Minh Nghĩa, có thể nói là rất rẻ rúng.
Mà hiện tại, Tôn Minh Nghĩa ở trên QQ đăng một bài viết thế này: “tôi quen biết Cố Ngôn Tử, hẳn chính là kẻ dối trá yêu tiền, hắn có thể túm được hạng mục của điện ảnh và truyền hình Gia Thành là có nội tình, hắn còn có chống lưng. Nhìn xem, có người vừa mới ở trên QQ nói
Mà bên dưới những thứ này, chính là những hình ảnh lúc trước Phó Xuân Yến đã đăng, cùng với hình ảnh giải thích hiện tại, còn có bản so sánh tương đồng mà Phó Xuân Yến đã làm.
Cố Ngôn Tử không có gì để nói, hắn vẫn biết Tôn Minh Nghĩa là người không đầu óc, nhưng không nghĩ hắn lại ngu ngốc như vậy, cũng không tra rõ tình huống, thậm chí cũng không xác minh lại với Phó Xuân Yến, liền trực tiếp đi nhổ vào hắn….
Thế nhưng cũng không kỳ quái, Tôn Minh Nghĩa luôn luôn làm việc xúc động!
Hơn nữa, lúc trước nói hắn sao chép là Tôn Minh Nghĩa dẫn đầu, cuối cùng là không thành, chắc là lúc này Tôn Mình Nghĩa đã thật sự vội vàng.
Tác giả :
Quyết Tuyệt