Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!
Chương 1: Gọi tao là đại thiếu gia
Một ngày mùa đông lạnh lẽo…
Vụ việc bé gái sơ sinh bị mẹ ruột vứt ngay tại sọt rác đằng sau kí túc xá trường đại học khiến dư luận xôn xao.
Người ta trách bà mẹ trẻ, cũng trách tình người bạc bẽo.
Em bé được bọc trong cái chiếu rách, mang đến trước chùa. Sư thầy nhìn khuôn mặt chúm chím đáng yêu, lặng lẽ thở dài…
Cùng chiều hôm đó, có người đàn ông to cao vạm vỡ đeo kính râm che kín mặt, cùng vợ tới chùa làm từ thiện. Người con gái ấy trông rất đẹp, tuy cô ấy mang bầu nhưng vẫn giữ được vóc dáng khá là hoàn hảo.
Nghe sư thầy tâm sự về em bé, người con gái không cầm được mà rơi lệ. Người đàn ông vì chiều vợ nên quyết định nhận nuôi cô bé.
….
Một tháng sau, ngôi biệt thự của vợ chồng nọ ngập tràn tiếng cười, chào đón bảo bối đầu lòng.
*****
Sen năm nay bốn tuổi rưỡi, người hầu thứ mười tám của gia đình họ Hoàng.
Thực ra cô có tên, một cái tên rất hay, Trương Ngọc Uyển Nhi, nhưng biết làm sao, cậu chủ thích gọi cô là Sen, thì cô là Sen thôi.
Từ lúc biết nhận thức, cô đã được đào tạo, cậu chủ là số một, cậu sống cô sống, cậu chết cô chết, cậu đi đâu, cô phải đi đó…nói chung, cậu chính là bầu trời của cô!
-“Sen, Sen!”
-“Dạ, cậu chủ gọi em ạ, có em!”
-“Đi xem phim với tao”
-“Phim gì ạ?”
-“Mày còn phải hỏi? Đấm cho một trận bây giờ!”
Cậu chủ thích nhất là xem phim kiếm hiệp Trung Quốc, mà cô lại thích xem búp bê Barbie, nhưng biết làm sao, thân phận người ở, cô ngoan ngoãn:
-“DẠ!”
Bùm…Bùm…Chíu…Chíu…
Cậu nghe có vẻ rất hứng thú.
Sen ngồi bên cạnh, mặt mũi tiu ngỉu.
“Đại thiếu gia của tôi, xin cậu đừng đi…”
“Xin đại thiếu gia thương cho bọn nô tì!”
“Không được, ta phải làm việc lớn, đừng cản ta…ngoài kia vẫn còn bao nhiêu người cần ta tới cứu…”
Nói đoạn, nhân vật nam chính vận công phu một phát, bay liền qua mái ngói.
Cậu chủ xem phim, mắt chữ O, mồm chữ A.
Cậu đắc chí lắm. Quay sang bảo:
-“Sen, từ giờ mày phải gọi tao là đại thiếu gia, nghe chưa?”
-“Hả?”
Mặt cô bé ngơ ngác, cậu đúng là học đòi mà, bắt chước trên tivi chứ gì, cô biết thừa.
-“Mày ngây cái gì con kia?”
Cậu quát, cậu rất chi là nóng tính, mặt Sen tái mét, nhanh nhảu:
-“Đại…đại thiếu gia…”
-“Gọi lại!”
-“Đại thiếu gia!”
-“To nữa lên!”
-“”ĐẠI THIẾU GIA!”
-“Tốt, xuống bảo nhà bếp làm tao bát mì tôm!”
-“Đại thiếu gia, bà chủ đã dặn không được ăn mì, mì rất nóng, không tốt ạ!”
-“Dặn gì, lời bà chủ với lời cậu ai to hơn?”
Cậu dơ nắm đấm, Sen đã sợ phát khiếp.
-“Vâng, vâng, em đi…”
-“Bảo mọi người không được nói với bà chủ!”
-“Dạ…”
Thế mà còn vênh váo, lời bà lời cậu lời ai to hơn, Sen là Sen cũng chỉ dám thắc mắc thế thôi, rồi cũng ngậm ngùi mà lủi.
Vụ việc bé gái sơ sinh bị mẹ ruột vứt ngay tại sọt rác đằng sau kí túc xá trường đại học khiến dư luận xôn xao.
Người ta trách bà mẹ trẻ, cũng trách tình người bạc bẽo.
Em bé được bọc trong cái chiếu rách, mang đến trước chùa. Sư thầy nhìn khuôn mặt chúm chím đáng yêu, lặng lẽ thở dài…
Cùng chiều hôm đó, có người đàn ông to cao vạm vỡ đeo kính râm che kín mặt, cùng vợ tới chùa làm từ thiện. Người con gái ấy trông rất đẹp, tuy cô ấy mang bầu nhưng vẫn giữ được vóc dáng khá là hoàn hảo.
Nghe sư thầy tâm sự về em bé, người con gái không cầm được mà rơi lệ. Người đàn ông vì chiều vợ nên quyết định nhận nuôi cô bé.
….
Một tháng sau, ngôi biệt thự của vợ chồng nọ ngập tràn tiếng cười, chào đón bảo bối đầu lòng.
*****
Sen năm nay bốn tuổi rưỡi, người hầu thứ mười tám của gia đình họ Hoàng.
Thực ra cô có tên, một cái tên rất hay, Trương Ngọc Uyển Nhi, nhưng biết làm sao, cậu chủ thích gọi cô là Sen, thì cô là Sen thôi.
Từ lúc biết nhận thức, cô đã được đào tạo, cậu chủ là số một, cậu sống cô sống, cậu chết cô chết, cậu đi đâu, cô phải đi đó…nói chung, cậu chính là bầu trời của cô!
-“Sen, Sen!”
-“Dạ, cậu chủ gọi em ạ, có em!”
-“Đi xem phim với tao”
-“Phim gì ạ?”
-“Mày còn phải hỏi? Đấm cho một trận bây giờ!”
Cậu chủ thích nhất là xem phim kiếm hiệp Trung Quốc, mà cô lại thích xem búp bê Barbie, nhưng biết làm sao, thân phận người ở, cô ngoan ngoãn:
-“DẠ!”
Bùm…Bùm…Chíu…Chíu…
Cậu nghe có vẻ rất hứng thú.
Sen ngồi bên cạnh, mặt mũi tiu ngỉu.
“Đại thiếu gia của tôi, xin cậu đừng đi…”
“Xin đại thiếu gia thương cho bọn nô tì!”
“Không được, ta phải làm việc lớn, đừng cản ta…ngoài kia vẫn còn bao nhiêu người cần ta tới cứu…”
Nói đoạn, nhân vật nam chính vận công phu một phát, bay liền qua mái ngói.
Cậu chủ xem phim, mắt chữ O, mồm chữ A.
Cậu đắc chí lắm. Quay sang bảo:
-“Sen, từ giờ mày phải gọi tao là đại thiếu gia, nghe chưa?”
-“Hả?”
Mặt cô bé ngơ ngác, cậu đúng là học đòi mà, bắt chước trên tivi chứ gì, cô biết thừa.
-“Mày ngây cái gì con kia?”
Cậu quát, cậu rất chi là nóng tính, mặt Sen tái mét, nhanh nhảu:
-“Đại…đại thiếu gia…”
-“Gọi lại!”
-“Đại thiếu gia!”
-“To nữa lên!”
-“”ĐẠI THIẾU GIA!”
-“Tốt, xuống bảo nhà bếp làm tao bát mì tôm!”
-“Đại thiếu gia, bà chủ đã dặn không được ăn mì, mì rất nóng, không tốt ạ!”
-“Dặn gì, lời bà chủ với lời cậu ai to hơn?”
Cậu dơ nắm đấm, Sen đã sợ phát khiếp.
-“Vâng, vâng, em đi…”
-“Bảo mọi người không được nói với bà chủ!”
-“Dạ…”
Thế mà còn vênh váo, lời bà lời cậu lời ai to hơn, Sen là Sen cũng chỉ dám thắc mắc thế thôi, rồi cũng ngậm ngùi mà lủi.
Tác giả :
Lan Rùa