Đại Thần Tiềm Quy Tắc
Chương 20: Mềm mềm lành lạnh
Tiêu Quân Lâm híp mắt quan sát người đàn ông đang ngồi dưới đất, tuổi của ông ta ước chừng khoảng năm mươi, trên người mặc áo ngắn tay trên có vài lỗ thủng và quần dài đậm màu, vết thương ở gáy càng làm cho ông ta thoạt nhìn sinh ra vài phần chật vật, hai mắt vẩn đục, ngẩng đầu nhìn Hướng Dịch trong mắt lóe lên một tia đau thương.
Tuổi như vậy, phản ứng như thế… Liên tưởng đến những việc Hướng Dịch trải qua trước đây mà mình biết, Tiêu Quân Lâm với suy đoán của mình nắm chặt hơn vài phần: Người này sợ là lão cha Tiểu Hướng nhà hắn cái người khi cậu còn rất nhỏ liền bỏ rơi vợ con rời nhà ra đi đây.
“Hướng Dịch, ông ta là ba ba ngươi sao?” Tiêu Quân Lâm sợ cậu xấu hổ, trước một bước đem vấn đề này nói ra. Trầm mặc thật lâu, Hướng Dịch cuối cùng mới nhẹ nhàng “Ân” một tiếng.
Quá khứ nhiều năm như vậy, cậu cũng không nghĩ tới còn có một ngày lại cùng người này gặp mặt.
“Hướng bá phụ.” Tiêu đại thiếu gia nghe được cậu xác nhận quan hệ, cười híp mắt đi lên trước vài bước, rất lễ phép mở miệng, chỉ là dáng tươi cười nơi khóe miệng lại mang theo một tia trêu tức.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn hắn, nhãn thần nghi hoặc.
Tiêu Quân Lâm ngồi xuống cạnh ông ta, nở nụ cười một chút, chậm rãi nói tiếp: “Hướng bá phụ hơn chục năm không gặp Tiểu Dịch, không ngờ còn nhận ra được…”
Những lời này vừa nói ra, trong mắt người đàn ông lóe lên một tia chật vật, thân thể cũng hơi cứng ngắc.
Lúc hắn vứt bỏ gia đình rời đi, Hướng Dịch niên kỷ rất nhỏ.
Qua nhiều năm như vậy đột nhiên xuất hiện, hô một tiếng “A Dịch.” Mà hơn mười tám năm thay đổi, huống hồ bộ dáng Hướng Dịch khi còn bé và bây giờ, khác biệt đâu chỉ một chút một ít?
Hướng Vinh rời nhà hơn mười năm, Hướng Dịch vóc người cất cao, khuôn mặt lột bỏ tính trẻ con. Tiểu nam hài trắng nõn khả ái chậm rãi trưởng thành một thanh niên thân cao một thước tám mươi mấy…
Có thể trên mặt mũi mơ hồ có thể thấy được đường nét khi còn bé.
Vóc người chênh lệch lớn như vậy, mặc dù là nhi tử của mình, cũng sẽ không dễ dàng nhận ra như vậy.
Hướng Vinh cúi đầu, che lại hoảng loạn trong con ngươi. Sa sút rất nhiều năm, cơ linh và càn rỡ lúc còn trẻ sớm đã bị năm tháng mài mòn không ít.
Bất quá, người này là con trai ruột hắn.
Huyết thống thân tình, hắn lớn tuổi, ở trên đời này chỉ còn lại có mình Hướng Dịch là người thân. Không tìm Hướng Dịch, Hướng Vinh không biết mình còn có thể tìm ai?
Hướng Dịch quật cường mím môi, không biết nên làm thế nào cho phải. Người bình thường đụng tới loại tình huống này, sẽ quay đầu đi xem như không biết, hay là đem người kia mắng chửi một trận, hay là đưa hắn đón về đối xử tốt.
“Hướng Dịch” Tiêu Quân Lâm nhìn thấy nét mờ mịt trên mặt cậu, vỗ vỗ vai cậu, an ủi: “Đừng lo lắng, giao cho ta an bài là tốt rồi.” Tiểu Hướng nhà hắn sẽ không biết cách giải quyết nhân tình thế sự, điểm này trong cuộc sống gần đây, Tiêu Quân Lâm lĩnh hội rất nhiều.
Thế nhưng, những thứ này đều không quan hệ.
Hướng Dịch có thể hay không, lại có gì quan trọng? Có hắn đây, không phải là đủ rồi sao?
Tiêu Quân Lâm khẽ búng đầu ngón tay, tùy tiện cân nhắc nên an bài thế nào vị phụ thân đột nhiên mọc ra này của Hướng Dịch.
Hắn đối với vị bá phụ trong truyền thuyết này ấn tượng đầu tiên cũng không tốt. Tiêu đại thiếu gia gặp vô số người, tuy còn trẻ tuổi kinh nghiệm cũng không ít.
Hướng Vinh xuất hiện, nếu là người bình thường sẽ cảm thấy là ngẫu nhiên.
Nhưng mà, hắn sẽ không nghĩ như vậy.
Chuyện trùng hợp như vậy, thấy thế nào cũng không thích hợp a.
Từ sòng bạc lúc trở về, trong tài khoản của Hướng Dịch sinh ra một số tiền lớn. Có Tiêu Quân Lâm vị Tiêu gia đại thiếu gia này ở đây, đem casino chip thắng chuyển thành con số có N số 0 trong tài khoản, vô cùng dễ dàng.
Trong sòng bạc ví dụ một ngày phất nhanh hay táng gia bại sản rất nhiều. Rất nhanh, Hướng Dịch liền từ người nghèo nhanh chóng biến hóa thành tiểu phú hào có thể ở B thị mua được biệt thự.
Ách, đương nhiên, tiền này tới cũng nhanh, đi cũng rất nhanh.
Hướng Dịch đồng học của chúng ta, bình thường là không thua sạch trơn không ngừng tay ~~
Tiêu Quân Lâm lái xe đem Hướng Vinh đưa tới một nhà hàng ở thành tây, lấy nhãn lực của hắn, đương nhiên nhìn ra lúc này Hướng Vinh sắc mặt tiều tụy, sợ là đã đói bụng vài bữa.
Tìm gian bao sương (phòng riêng trong quán ăn) gọi một bàn thức ăn, Tiêu Quân Lâm cố ý an bài Hướng Vinh ngồi ở một đầu rất xa, giương mắt thấy Hướng Dịch cúi đầu, biểu tình hình như có chút mờ mịt ——
Tiêu Quân Lâm thoáng cái đau lòng, sờ sờ đầu cậu, đối với người phục vụ nói: “Trước tính tiền, ta và vị tiên sinh này đi ra ngoài một chút.”
Người bán hàng cười gật đầu, đợi cho Tiêu Quân Lâm mang Hướng Dịch đi ra ngoài, một bàn thức ăn dần dần lên đủ, Hướng Vinh từ lâu đã đói đến không chịu được, ăn không chút khách khí.
Ngoài tiệm bánh ga-tô, Tiểu Hướng đồng học cúi đầu đi theo phía sau Tiêu Quân Lâm.
Mỗi lần tới cửa hàng bánh ga-tô, cậu là muốn ăn lại không dám mở miệng. Đại nam nhân thân cao một thước tám mươi mấy đi mua bánh ga-tô, rất xấu hổ a = =
Trêu ghẹo Hướng Dịch cười vài tiếng, Tiêu Quân Lâm lúc này mới quay sang nữ phục vụ viên: “Nhĩ hảo, lấy cho ta mấy phần bánh ga-tô, ân, vị xoài, vị chocolate, thêm cả vị hoàng đào nữa.”
“Vâng, tiên sinh xin chờ một chút.” Tiểu cô nương mười tám, mười chín tuổi thanh âm ngọt ngào, nhanh chóng đem bánh ga-tô gói lại đưa cho Tiêu Quân Lâm, sau đó một đôi mắt to linh động bắt đầu nhìn từ trên xuống dưới Hướng Dịch.
Tiêu Quân Lâm lúc giơ tay nhấc chân, toàn thân toả ra mị lực của nam nhân thành thục, nhưng tiểu cô nương thật giống như không cảm thấy, trái lại đối với suất ca khốc khốc phía sau hắn lại rất có hứng thú.
Nhất là thấy Hướng Dịch lỗ tai hồng hồng, từ trong tay Tiêu Quân Lâm tiếp nhận bánh ga-tô, còn tiện thể thập phần ngượng ngùng đối với mình cười một cái ~~~
Thực sự là hảo manh a a, nhất là suất ca nguyên bản vẻ mặt lãnh khốc đột nhiên cúi đầu, bộ dáng vẻ mặt xấu hổ.
Chính mắt thấy hồng quả quả này tương phản thật lớn, tiểu cô nương mắt bốc sao, thiếu chút nữa liền từ trước quầy phục vụ vọt qua.
Thấy trong mắt tiểu phục vụ viên ánh lên tia sáng vô cùng quen thuộc, Tiêu Quân Lâm lập tức trả tiền lôi Hướng Dịch chuồn thẳng.
Tiêu đại thiếu gia thường thường trước mặt cấp dưới ở công ty khoe khoang bản thân suy nghĩ rất thành thục, lòng dạ rất rộng rãi, chẳng biết thế nào, liền nụ cười luôn trên miệng cũng đã biến mất.
Buồn bực đá hòn đá ven đường.
Hanh, Tiểu Hướng nhà hắn cái gì cũng tốt, chính là quá trêu chọc nữ sinh thích.
Hai ngày này số lần cười với người khác, so với số lần cười với mình còn nhiều hơn.
Tỷ như sáng sớm hôm nay ở dưới khu biệt thự Lý thị cửa hàng sữa đậu nành, Lý thẩm nhìn Hướng Dịch chưa ăn no, rất nhiệt tình cho cậu thêm hai cái bánh bao lớn miễn phí.
Bánh bao thịt nóng hổi xơi hết vào bụng xong, Hướng Dịch uống một ngụm sữa đậu nành, nhếch môi đối với Lý thẩm cười một cái, làm nàng mặt mày rạng rỡ hớn hở.
Thấy nụ cười tinh thuần như thế, Tiêu đại thiếu gia ngực ủy khuất a ~~
Hắn mua cho Tiểu Hướng mười cái bánh bao thịt, sao không thấy cậu ấy cười với mình a?
??????????????????????????????????????????????????????
Đi bộ trên đường, Hướng Dịch rất nhạy cảm phát hiện Tiêu Quân Lâm không thích hợp.
Ách, đương nhiên, tuyệt đối không phải Tiểu Hướng đồng học đột nhiên EQ đại bạo phát, hay là đột nhiên trở nên tinh tế nhạy cảm, xác thực nguyên nhân là bởi vì tay của cậu.
Tay cậu bị móng vuốt thon dài của Tiêu đại thiếu gia nắm rất chặt.
Tiêu Quân Lâm trong lòng hơi chua xót, Tiểu Hướng đâu đối với hắn cười qua nhiều lần như vậy —— Ân, tuy rằng tính ra cậu ấy cũng không cười được vài lần = =
Vừa đi đường vừa lầm bầm, lực đạo trên tay Tiêu đại thiếu gia không cẩn thận liền tăng thêm.
Hướng Dịch quay đầu, nhìn thấy nam tử một thân hắc y, đang mím môi có vẻ cáu kỉnh.
Lấy hắn bình thường luôn đối với người khác cười như mộc xuân phong, Hướng Dịch rất dễ dàng phát hiện Tiêu Quân Lâm bây giờ sắc mặt… rất đen, rất bạo lực.
Hướng Dịch cảm thấy lúc mình ăn đồ ăn yêu thích, tâm tình sẽ tốt lên. Tốt hơn so với lúc Tiêu Quân Lâm đưa cậu mang ra khỏi nhà hàng, phiền muộn bởi vì thấy người cha nhiều năm trước bỏ nhà ra đi, rất thần kỳ liền tiêu tán.
Hiện tại đến phiên Tiêu Quân Lâm mặt đen, Hướng Dịch ngực rất khó được xấu hổ.
Tiêu Quân Lâm là một người rất tốt a, làm sao lại không vui nhỉ?
Hướng Dịch thân thủ kéo tay áo hắn một cái, dừng bước lại. Thấy Tiêu Quân Lâm ánh mắt nghi hoặc, Hướng Dịch mím môi không nói, đi về phía một cây đại thụ cách ven đường không xa.
Một cái bàn đá, bốn chiếc ghế đá. Mặc dù ở dưới đại thụ không bị nắng chiếu, bất quá bởi vì là mùa hè, nên phụ cận ngoại trừ ô tô đang chạy trên đường cái, cũng không có bóng dáng ai.
Hướng Dịch cầm bánh ga-tô vừa mua trong tay đặt lên bàn đá, do dự giãy dụa mấy giây, lật a lật a tìm vị hoàng đào cậu thích ăn nhất, đưa tới trước mặt Tiêu Quân Lâm.
Tuy rằng luyến tiếc, bất quá cậu vẫn cảm thấy ăn gì đó yêu thích, tâm tình mới có thể tốt lên.
Một đôi con ngươi trong suốt thấy đáy mong chờ nhìn Tiêu Quân Lâm, Tiểu Hướng đồng học nỗ lực đem ánh mắt từ trên khối hoàng đào kia dời đi, ấp a ấp úng nói: ” Vị hoàng đào… ăn ngon nhất.”
Tiêu Quân Lâm mặt lộ vẻ nghi hoặc, bất quá hắn tâm tư linh mẫn, có điểm đoán được Hướng Dịch dự định, trong lòng sinh ra một phần vui mừng. Tiểu Hướng của hắn ~ bắt đầu học quan tâm hắn.
Thấy hắn không có nhận, Hướng Dịch có chút khẩn trương gãi gãi đầu, lại bỏ thêm một câu: “Ngươi ăn, mặt sẽ không đen.”
…
Tiêu Quân Lâm khóe miệng cứng ngắc, khuôn mặt tuấn lãng càng đen hơn.
“Ngươi đáp ứng ta một việc, ta liền không tức giận.” Lượng tích lũy tới trình độ nhất định sẽ phát sinh biến chất, tương tự như vậy, Tiêu đại thiếu gia sắc mặt càng ngày càng đen, đầu óc vừa chuyển, thẳng thắn đùa giỡn lưu manh.
Hướng Dịch ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy mặt của Tiêu Quân Lâm từ từ đến gần cậu. Không biết Tiêu Quân Lâm muốn cậu đáp ứng chuyện gì, Hướng Dịch cũng không nhúc nhích, chuẩn bị nghe hắn nói.
Hai cái đầu càng ngày càng gần, Hướng Dịch nghĩ không thích hợp, đang muốn né tránh, bên hông hơi căng thẳng, trên môi hình như bị vật gì nhẹ chạm vào một chút.
Lành lạnh, mềm mềm, giống như kẹo đường vị bạc hà ăn ngày hè vậy.
Trên môi xúc cảm dần dần sâu thêm, tê tê dương dương, trêu chọc làm lòng người ngứa ngáy.
Tiêu Quân Lâm siết chặt tay bên hông Hướng Dịch, làm sâu thêm nụ hôn này.
Trong trạng thái đầy kỳ diệu, Hướng Dịch nỗ lực duy trì thanh minh, bỗng nhiên nhớ tới Lăng Ti Hữu đã nói với cậu một câu: Nếu như là nam, hắn dám đối với ngươi vô lễ, liền một cước đá xuống giường.
Hướng Dịch rất ngoan rất nghe lời, thân thủ lại rất tốt chớp mắt một cái, một quyền đánh lên người Tiêu Quân Lâm đồng học.
Tiêu đại thiếu gia đáng thương ôm bụng, sắc mặt vốn tức đen, hiện tại càng đen hơn = =
Tuổi như vậy, phản ứng như thế… Liên tưởng đến những việc Hướng Dịch trải qua trước đây mà mình biết, Tiêu Quân Lâm với suy đoán của mình nắm chặt hơn vài phần: Người này sợ là lão cha Tiểu Hướng nhà hắn cái người khi cậu còn rất nhỏ liền bỏ rơi vợ con rời nhà ra đi đây.
“Hướng Dịch, ông ta là ba ba ngươi sao?” Tiêu Quân Lâm sợ cậu xấu hổ, trước một bước đem vấn đề này nói ra. Trầm mặc thật lâu, Hướng Dịch cuối cùng mới nhẹ nhàng “Ân” một tiếng.
Quá khứ nhiều năm như vậy, cậu cũng không nghĩ tới còn có một ngày lại cùng người này gặp mặt.
“Hướng bá phụ.” Tiêu đại thiếu gia nghe được cậu xác nhận quan hệ, cười híp mắt đi lên trước vài bước, rất lễ phép mở miệng, chỉ là dáng tươi cười nơi khóe miệng lại mang theo một tia trêu tức.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn hắn, nhãn thần nghi hoặc.
Tiêu Quân Lâm ngồi xuống cạnh ông ta, nở nụ cười một chút, chậm rãi nói tiếp: “Hướng bá phụ hơn chục năm không gặp Tiểu Dịch, không ngờ còn nhận ra được…”
Những lời này vừa nói ra, trong mắt người đàn ông lóe lên một tia chật vật, thân thể cũng hơi cứng ngắc.
Lúc hắn vứt bỏ gia đình rời đi, Hướng Dịch niên kỷ rất nhỏ.
Qua nhiều năm như vậy đột nhiên xuất hiện, hô một tiếng “A Dịch.” Mà hơn mười tám năm thay đổi, huống hồ bộ dáng Hướng Dịch khi còn bé và bây giờ, khác biệt đâu chỉ một chút một ít?
Hướng Vinh rời nhà hơn mười năm, Hướng Dịch vóc người cất cao, khuôn mặt lột bỏ tính trẻ con. Tiểu nam hài trắng nõn khả ái chậm rãi trưởng thành một thanh niên thân cao một thước tám mươi mấy…
Có thể trên mặt mũi mơ hồ có thể thấy được đường nét khi còn bé.
Vóc người chênh lệch lớn như vậy, mặc dù là nhi tử của mình, cũng sẽ không dễ dàng nhận ra như vậy.
Hướng Vinh cúi đầu, che lại hoảng loạn trong con ngươi. Sa sút rất nhiều năm, cơ linh và càn rỡ lúc còn trẻ sớm đã bị năm tháng mài mòn không ít.
Bất quá, người này là con trai ruột hắn.
Huyết thống thân tình, hắn lớn tuổi, ở trên đời này chỉ còn lại có mình Hướng Dịch là người thân. Không tìm Hướng Dịch, Hướng Vinh không biết mình còn có thể tìm ai?
Hướng Dịch quật cường mím môi, không biết nên làm thế nào cho phải. Người bình thường đụng tới loại tình huống này, sẽ quay đầu đi xem như không biết, hay là đem người kia mắng chửi một trận, hay là đưa hắn đón về đối xử tốt.
“Hướng Dịch” Tiêu Quân Lâm nhìn thấy nét mờ mịt trên mặt cậu, vỗ vỗ vai cậu, an ủi: “Đừng lo lắng, giao cho ta an bài là tốt rồi.” Tiểu Hướng nhà hắn sẽ không biết cách giải quyết nhân tình thế sự, điểm này trong cuộc sống gần đây, Tiêu Quân Lâm lĩnh hội rất nhiều.
Thế nhưng, những thứ này đều không quan hệ.
Hướng Dịch có thể hay không, lại có gì quan trọng? Có hắn đây, không phải là đủ rồi sao?
Tiêu Quân Lâm khẽ búng đầu ngón tay, tùy tiện cân nhắc nên an bài thế nào vị phụ thân đột nhiên mọc ra này của Hướng Dịch.
Hắn đối với vị bá phụ trong truyền thuyết này ấn tượng đầu tiên cũng không tốt. Tiêu đại thiếu gia gặp vô số người, tuy còn trẻ tuổi kinh nghiệm cũng không ít.
Hướng Vinh xuất hiện, nếu là người bình thường sẽ cảm thấy là ngẫu nhiên.
Nhưng mà, hắn sẽ không nghĩ như vậy.
Chuyện trùng hợp như vậy, thấy thế nào cũng không thích hợp a.
Từ sòng bạc lúc trở về, trong tài khoản của Hướng Dịch sinh ra một số tiền lớn. Có Tiêu Quân Lâm vị Tiêu gia đại thiếu gia này ở đây, đem casino chip thắng chuyển thành con số có N số 0 trong tài khoản, vô cùng dễ dàng.
Trong sòng bạc ví dụ một ngày phất nhanh hay táng gia bại sản rất nhiều. Rất nhanh, Hướng Dịch liền từ người nghèo nhanh chóng biến hóa thành tiểu phú hào có thể ở B thị mua được biệt thự.
Ách, đương nhiên, tiền này tới cũng nhanh, đi cũng rất nhanh.
Hướng Dịch đồng học của chúng ta, bình thường là không thua sạch trơn không ngừng tay ~~
Tiêu Quân Lâm lái xe đem Hướng Vinh đưa tới một nhà hàng ở thành tây, lấy nhãn lực của hắn, đương nhiên nhìn ra lúc này Hướng Vinh sắc mặt tiều tụy, sợ là đã đói bụng vài bữa.
Tìm gian bao sương (phòng riêng trong quán ăn) gọi một bàn thức ăn, Tiêu Quân Lâm cố ý an bài Hướng Vinh ngồi ở một đầu rất xa, giương mắt thấy Hướng Dịch cúi đầu, biểu tình hình như có chút mờ mịt ——
Tiêu Quân Lâm thoáng cái đau lòng, sờ sờ đầu cậu, đối với người phục vụ nói: “Trước tính tiền, ta và vị tiên sinh này đi ra ngoài một chút.”
Người bán hàng cười gật đầu, đợi cho Tiêu Quân Lâm mang Hướng Dịch đi ra ngoài, một bàn thức ăn dần dần lên đủ, Hướng Vinh từ lâu đã đói đến không chịu được, ăn không chút khách khí.
Ngoài tiệm bánh ga-tô, Tiểu Hướng đồng học cúi đầu đi theo phía sau Tiêu Quân Lâm.
Mỗi lần tới cửa hàng bánh ga-tô, cậu là muốn ăn lại không dám mở miệng. Đại nam nhân thân cao một thước tám mươi mấy đi mua bánh ga-tô, rất xấu hổ a = =
Trêu ghẹo Hướng Dịch cười vài tiếng, Tiêu Quân Lâm lúc này mới quay sang nữ phục vụ viên: “Nhĩ hảo, lấy cho ta mấy phần bánh ga-tô, ân, vị xoài, vị chocolate, thêm cả vị hoàng đào nữa.”
“Vâng, tiên sinh xin chờ một chút.” Tiểu cô nương mười tám, mười chín tuổi thanh âm ngọt ngào, nhanh chóng đem bánh ga-tô gói lại đưa cho Tiêu Quân Lâm, sau đó một đôi mắt to linh động bắt đầu nhìn từ trên xuống dưới Hướng Dịch.
Tiêu Quân Lâm lúc giơ tay nhấc chân, toàn thân toả ra mị lực của nam nhân thành thục, nhưng tiểu cô nương thật giống như không cảm thấy, trái lại đối với suất ca khốc khốc phía sau hắn lại rất có hứng thú.
Nhất là thấy Hướng Dịch lỗ tai hồng hồng, từ trong tay Tiêu Quân Lâm tiếp nhận bánh ga-tô, còn tiện thể thập phần ngượng ngùng đối với mình cười một cái ~~~
Thực sự là hảo manh a a, nhất là suất ca nguyên bản vẻ mặt lãnh khốc đột nhiên cúi đầu, bộ dáng vẻ mặt xấu hổ.
Chính mắt thấy hồng quả quả này tương phản thật lớn, tiểu cô nương mắt bốc sao, thiếu chút nữa liền từ trước quầy phục vụ vọt qua.
Thấy trong mắt tiểu phục vụ viên ánh lên tia sáng vô cùng quen thuộc, Tiêu Quân Lâm lập tức trả tiền lôi Hướng Dịch chuồn thẳng.
Tiêu đại thiếu gia thường thường trước mặt cấp dưới ở công ty khoe khoang bản thân suy nghĩ rất thành thục, lòng dạ rất rộng rãi, chẳng biết thế nào, liền nụ cười luôn trên miệng cũng đã biến mất.
Buồn bực đá hòn đá ven đường.
Hanh, Tiểu Hướng nhà hắn cái gì cũng tốt, chính là quá trêu chọc nữ sinh thích.
Hai ngày này số lần cười với người khác, so với số lần cười với mình còn nhiều hơn.
Tỷ như sáng sớm hôm nay ở dưới khu biệt thự Lý thị cửa hàng sữa đậu nành, Lý thẩm nhìn Hướng Dịch chưa ăn no, rất nhiệt tình cho cậu thêm hai cái bánh bao lớn miễn phí.
Bánh bao thịt nóng hổi xơi hết vào bụng xong, Hướng Dịch uống một ngụm sữa đậu nành, nhếch môi đối với Lý thẩm cười một cái, làm nàng mặt mày rạng rỡ hớn hở.
Thấy nụ cười tinh thuần như thế, Tiêu đại thiếu gia ngực ủy khuất a ~~
Hắn mua cho Tiểu Hướng mười cái bánh bao thịt, sao không thấy cậu ấy cười với mình a?
??????????????????????????????????????????????????????
Đi bộ trên đường, Hướng Dịch rất nhạy cảm phát hiện Tiêu Quân Lâm không thích hợp.
Ách, đương nhiên, tuyệt đối không phải Tiểu Hướng đồng học đột nhiên EQ đại bạo phát, hay là đột nhiên trở nên tinh tế nhạy cảm, xác thực nguyên nhân là bởi vì tay của cậu.
Tay cậu bị móng vuốt thon dài của Tiêu đại thiếu gia nắm rất chặt.
Tiêu Quân Lâm trong lòng hơi chua xót, Tiểu Hướng đâu đối với hắn cười qua nhiều lần như vậy —— Ân, tuy rằng tính ra cậu ấy cũng không cười được vài lần = =
Vừa đi đường vừa lầm bầm, lực đạo trên tay Tiêu đại thiếu gia không cẩn thận liền tăng thêm.
Hướng Dịch quay đầu, nhìn thấy nam tử một thân hắc y, đang mím môi có vẻ cáu kỉnh.
Lấy hắn bình thường luôn đối với người khác cười như mộc xuân phong, Hướng Dịch rất dễ dàng phát hiện Tiêu Quân Lâm bây giờ sắc mặt… rất đen, rất bạo lực.
Hướng Dịch cảm thấy lúc mình ăn đồ ăn yêu thích, tâm tình sẽ tốt lên. Tốt hơn so với lúc Tiêu Quân Lâm đưa cậu mang ra khỏi nhà hàng, phiền muộn bởi vì thấy người cha nhiều năm trước bỏ nhà ra đi, rất thần kỳ liền tiêu tán.
Hiện tại đến phiên Tiêu Quân Lâm mặt đen, Hướng Dịch ngực rất khó được xấu hổ.
Tiêu Quân Lâm là một người rất tốt a, làm sao lại không vui nhỉ?
Hướng Dịch thân thủ kéo tay áo hắn một cái, dừng bước lại. Thấy Tiêu Quân Lâm ánh mắt nghi hoặc, Hướng Dịch mím môi không nói, đi về phía một cây đại thụ cách ven đường không xa.
Một cái bàn đá, bốn chiếc ghế đá. Mặc dù ở dưới đại thụ không bị nắng chiếu, bất quá bởi vì là mùa hè, nên phụ cận ngoại trừ ô tô đang chạy trên đường cái, cũng không có bóng dáng ai.
Hướng Dịch cầm bánh ga-tô vừa mua trong tay đặt lên bàn đá, do dự giãy dụa mấy giây, lật a lật a tìm vị hoàng đào cậu thích ăn nhất, đưa tới trước mặt Tiêu Quân Lâm.
Tuy rằng luyến tiếc, bất quá cậu vẫn cảm thấy ăn gì đó yêu thích, tâm tình mới có thể tốt lên.
Một đôi con ngươi trong suốt thấy đáy mong chờ nhìn Tiêu Quân Lâm, Tiểu Hướng đồng học nỗ lực đem ánh mắt từ trên khối hoàng đào kia dời đi, ấp a ấp úng nói: ” Vị hoàng đào… ăn ngon nhất.”
Tiêu Quân Lâm mặt lộ vẻ nghi hoặc, bất quá hắn tâm tư linh mẫn, có điểm đoán được Hướng Dịch dự định, trong lòng sinh ra một phần vui mừng. Tiểu Hướng của hắn ~ bắt đầu học quan tâm hắn.
Thấy hắn không có nhận, Hướng Dịch có chút khẩn trương gãi gãi đầu, lại bỏ thêm một câu: “Ngươi ăn, mặt sẽ không đen.”
…
Tiêu Quân Lâm khóe miệng cứng ngắc, khuôn mặt tuấn lãng càng đen hơn.
“Ngươi đáp ứng ta một việc, ta liền không tức giận.” Lượng tích lũy tới trình độ nhất định sẽ phát sinh biến chất, tương tự như vậy, Tiêu đại thiếu gia sắc mặt càng ngày càng đen, đầu óc vừa chuyển, thẳng thắn đùa giỡn lưu manh.
Hướng Dịch ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy mặt của Tiêu Quân Lâm từ từ đến gần cậu. Không biết Tiêu Quân Lâm muốn cậu đáp ứng chuyện gì, Hướng Dịch cũng không nhúc nhích, chuẩn bị nghe hắn nói.
Hai cái đầu càng ngày càng gần, Hướng Dịch nghĩ không thích hợp, đang muốn né tránh, bên hông hơi căng thẳng, trên môi hình như bị vật gì nhẹ chạm vào một chút.
Lành lạnh, mềm mềm, giống như kẹo đường vị bạc hà ăn ngày hè vậy.
Trên môi xúc cảm dần dần sâu thêm, tê tê dương dương, trêu chọc làm lòng người ngứa ngáy.
Tiêu Quân Lâm siết chặt tay bên hông Hướng Dịch, làm sâu thêm nụ hôn này.
Trong trạng thái đầy kỳ diệu, Hướng Dịch nỗ lực duy trì thanh minh, bỗng nhiên nhớ tới Lăng Ti Hữu đã nói với cậu một câu: Nếu như là nam, hắn dám đối với ngươi vô lễ, liền một cước đá xuống giường.
Hướng Dịch rất ngoan rất nghe lời, thân thủ lại rất tốt chớp mắt một cái, một quyền đánh lên người Tiêu Quân Lâm đồng học.
Tiêu đại thiếu gia đáng thương ôm bụng, sắc mặt vốn tức đen, hiện tại càng đen hơn = =
Tác giả :
Tùy Hoan