Đại Thần Tiềm Quy Tắc
Chương 18: Hai cân tôm hùm
Ban ngày trừ ăn cơm, tắm, xem ti vi, Hướng Dịch rất ít khi tự mình chủ động chạy đến phòng khách. Tiêu Quân Lâm biết thói quen này của cậu, bởi vậy tại thời điểm loại mười giờ sáng này người nào đó tuyệt đối sẽ không ra khỏi cửa phòng, giờ lại trông thấy Hướng Dịch, ngực tránh không được giật mình.
Hơi kinh ngạc, đương nhiên còn có một chút chột dạ. Mấy ngày nay Tiêu Quân Lâm vô tình hay hữu ý đều chưa từng cùng Hướng Dịch nói đến tên của mình, đương nhiên cũng cấm người bên ngoài hướng cậu nhắc đến. Tỷ như Lý thúc lý thẩm ở cửa hàng dưới lầu bán sữa đậu nành, hoặc là bảo an ở cửa khu biệt thự. Ngay cả trong biệt thự hóa đơn tiền điện, danh sách trả tiền gia cụ, hắn cũng không để Hướng Dịch thông qua bất kỳ cái gì, cách gì biết tên mình.
Dạ Sắc Quân Lâm, Tiêu Quân Lâm…
Trước đây lúc đặt tên, Tiêu Quân Lâm mang thái độ chả hề quan tâm, bởi vậy trong trò chơi và trong hiện thực hai chữ này trùng nhau. Hơn nữa Hướng Dịch đối với hắn có một chút quen thuộc, thông qua “Tiêu Quân Lâm” ba chữ này, đủ để biết hiện tại người cùng cậu ở chung một ngôi biệt thự, chính là Dạ Sắc Quân Lâm quen biết trong《 tứ quý 》.
Có lẽ là xuất phát từ tâm tư bí ẩn nào đó ngay cả mình cũng không biết, Tiêu Quân Lâm cũng không muốn nhanh như vậy đã bị Hướng Dịch nhận ra.
Ý niệm trong đầu cuồn cuộn, Tiêu Quân Lâm lại mặt không đổi sắc, đôi mắt tràn đầy ý tứ, tự tiếu phi tiếu nhìn Hướng Dịch, hỏi: “Ngươi đi phòng khách sao?”
Hướng Dịch khẽ gật đầu một cái, tại thời điểm này mà thấy Tiêu Quân Lâm đối với cậu mà nói cũng rất ít khi. Trong đầu luôn cảm thấy có điểm quái lạ, nhưng lại không nói ra được là lạ ở chỗ nào = =
Vừa ném cái chìa khóa, Tiêu Quân Lâm vừa đi ra ngoài, lúc ở trên thảm phòng khách thay giày, mới quay đầu lại cười híp mắt hỏi: “Hướng Dịch, có muốn theo ta cùng đi ra ngoài không?”
Cái nụ cười này quá đầu độc, Hướng Dịch đồng học bản tính thuần lương lại vừa vặn không có việc gì làm suy nghĩ mấy giây, gật đầu, lúc này mới chậm rãi theo sau, cùng Tiêu Quân Lâm đổi giầy.
Hướng Dịch từ nhỏ hầu như chưa từng đi ra chợ, trước đây lúc cùng Lăng Ti Hữu và Tử Hiên ở chung, thông thường đều là Lăng Ti Hữu đi mua thức ăn. Thời niên thiếu ở nước ngoài huấn luyện, cũng đều cùng giáo luyện, đội hữu cùng nhau ăn cơm, không có cơ hội để nhìn thấy.
Trên sạp bán rau, rau xanh tươi non, dưa leo mọng nước, cà chua hồng hồng, trên quầy bán thịt gia cầm, thịt cá, thịt heo, thịt dê, thịt bò, đồ ăn mê người a ~~ Hướng Dịch không tự chủ được kéo tay áo Tiêu Quân Lâm.
“Ân?” Tiêu Quân Lâm một tay xách một túi rau cần, tay kia xoa xoa đầu Hướng Dịch, “Làm sao vậy?”
Hướng Dịch chỉ chỉ tôm hùm thả trong chậu nước, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiêu Quân Lâm, trong đôi mắt lúng liếng mang theo chút lấy lòng.
Muốn ăn tôm hùm…
Nhìn cậu hành động cực kỳ giống tiểu hài tử, Tiêu Quân Lâm khẽ cười một cái, đáp ứng nói: “Được, chúng ta mua hai cân về.” Nếu không ăn hết thì để tủ lạnh, tôm hùm không giống với cua, cua là hải sản có tính hàn ăn nhiều không tốt cho sức khỏe, tôm hùm có một hiệu quả đặc thù —— bổ thận.
Nghĩ tới đây, Tiêu Quân Lâm sắc mặt cổ quái. Trong đầu đang tính toán vô số ý định đen tối từ nhỏ đến lớn, sau này nếu như mỗi ngày mua tôm hùm về làm, thời gian lâu dài có thể có lợi cho hai người… khái, phát triển gì đó không nhỉ.
Hướng Dịch đương nhiên không biết trong đầu Tiêu Quân Lâm lúc này đang loạn chuyển tâm tư tà ác không gì sánh được. Từ trong tay lão bản bán hải sản tiếp nhận hai cân tôm hùm, nhìn mặt Tiêu Quân Lâm mang kiểu nụ cười ác ma, có lẽ vì trong lúc bất chợt nổi lên dự cảm không tốt, Hướng Dịch len lén cách xa hắn vài bước = =
Từ chợ bán thức ăn đi ra, Tiêu Quân Lâm đem thức ăn mua được bỏ vào chỗ ngồi phía sau, kéo Hướng Dịch ngồi xuống ghế phụ bên trên. Chiếc xe màu đen hướng phía căn nhà lái đi.
Biệt thự xây ở vùng ngoại thành, tuy rằng thanh tịnh mát mẻ không khí trong lành, bất quá cũng có một điểm không tốt —— giao thông không thuận tiện.
Cho dù lấy tốc độ lái xe của Tiêu Quân Lâm, cũng phải lái ước chừng gần hai mươi phút. Trên đường đi Hướng Dịch không có việc gì làm, điện thoại di động lại để trong phòng không đem theo.
Nghĩ đến mấy thứ đồ ăn lúc nãy mua ở ghế sau, cậu cởi dây an toàn ra, vươn tay đến ghế sau đem tôm hùm đang nhảy loạn trong túi lôi ra.
Tiêu Quân Lâm nhàn nhã lái xe, một bên len lén quan sát Hướng Dịch, cậu đang dùng ngón tay gẩy gẩy chơi tôm hùm.
Kỳ thực Tiêu đại thiếu gia tự hỏi nhiều năm trước cự tuyệt theo truyền thống hắc đạo của gia tộc, trái lại tự mình mở một công ty internet, hành vi có thể nói là phản nghịch, ngang ngạnh.
Huống chi mấy năm nay rời khỏi gia tộc gây dựng sự nghiệp, tiếp xúc không phải là nhất tâm thất khiếu đối thủ thì là bằng hữu, ngay cả trợ lý Mộc Bạch trong công ty, ngoại trừ ham mê ầm ĩ, lửa cháy đổ thêm dầu, ước gì thiên hạ đại loạn, đối với nhân tình ấm lạnh, vui cười tức giận, Mộc Bạch cũng đều hiểu rõ ràng.
Hướng Dịch lại không giống bất luận kẻ nào hắn gặp trước đây, thật giống như hoàn toàn là hai thái cực.
Cũng tỷ như hiện tại, lúc nhàm chán dùng ngón tay trêu chọc tôm hùm >_<
Tiêu Quân Lâm cảm thấy thoả mãn huýt sáo, tâm tình rất tốt, nghĩ —— Tiểu Hướng thật không hỗ là người khiến cho hắn – Tiêu đại thiếu gia lần đầu tiên gặp mặt liền khắc sâu ấn tượng, hành sự tác phong thực sự là ngoài dự đoán a ~~~
Rất hợp khẩu vị của hắn.
Nghĩ tới đây, bên môi hắn cong lên một độ cung đẹp mắt. Càng sâu sắc hiểu được một đạo lý: Tiểu Hướng nhà hắn đôi khi, hoàn toàn chính là một tiểu hài tử chưa hết tính trẻ con.
Người như vậy, cả đời có thể gặp được một, cũng liền thỏa mãn.
“Được rồi, Hướng Dịch.” Tiêu đại thiếu gia ngồi ghế lái ra vẻ chăm chú lái xe đột nhiên quay sang, nghiêm túc nói, ” Trên đỉnh đầu tôm hùm có hai cái kìm, cẩn thận chút đừng để bị cắn, không thì rất đau.” Người nào đó vừa quan sát bộ dáng Hướng Dịch đang rất chuyên chú, vừa nháy mắt nói.
Đương nhiên, hắn nói chưa dứt lời, nói xong câu đó bởi vì Hướng Dịch dời lực chú ý đến lời của hắn, liền không đề phòng đối thủ tôm hùm có cái kìm kia.
Vì vậy, hai giây sau, từ trong chiếc xe ô tô màu đen đang phi như bay trên đường vành đai truyền ra một tiếng kêu rên có vẻ rất đau đớn.
Hướng Dịch nâng tay lên trên ngón tay bị một đôi càng tôm hùm, hung hăng kẹp vào trong thịt = =
Dừng xe, Tiêu Quân Lâm đem tôm hùm trên ngón tay của tiểu tử kia từ từ lấy xuống, sau đó nhẹ nhàng xoa tóc Hướng Dịch biểu thị an ủi, nhưng khóe miệng lại có vẻ đang nhịn cười.
Ách, có chút cười trên nỗi đau của người khác, nhưng thật ra là không phân biệt biên giới, không phân biệt dân tộc, không phân biệt tuổi tác, không phân biệt giới tính, gì cũng không phân biệt~~~~
Sau đó, may mà Hướng Dịch đang vội vung vẩy tay, không có phát hiện người nào đó khóe miệng cười nhìn có chút hả hê.
Hai người trở về biệt thự, Hướng Dịch mím môi ngồi trên ghế salon, Tiêu Quân Lâm thì mang thức ăn vào phòng bếp.
Có nhiều năm thực tiễn, Tiêu Quân Lâm rất nhanh xào rau. Hôm nay mua về rau dưa, thịt thà rất tươi ngon, không lâu sau bốn món ăn một món canh đều đầy đủ.
Hồng lục đan xen, hồng tiêu xào rau cần màu sắc cực kỳ đẹp, khoai tây sốt thịt bò tỏa hương bốn phía, thịt kho cá chép, long cốt đôn củ từ, cùng với… tôm hùm thơm ngào ngạt.
Đồ ăn vừa dọn lên, Hướng Dịch mắt hơi sáng rực lên, sau đó bắt đầu buồn bực nhìn chằm chằm một món trong đó.
Dượi sự dốc lòng giáo dục nhiều năm của Lăng Ti Hữu, cùng sự ân cần dạy bảo của giáo luyện lúc ở nước ngoài huấn luyện, Hướng Dịch học được một điều: Có thù bất báo phi quân tử.
Vì vậy…
Hôm nay lúc ăn tôm hùm, Hướng đồng học đặc biệt hăng hái. Ân, trước đây lúc ăn tôm hùm cậu sẽ lột đầu, sau đó chấm thêm xì dầu, rồi mới dùng đũa nhét vào trong miệng.
Nhưng hiện tại trực tiếp ném luôn đũa, dùng tay nhét luôn vào mồm.
Lúc này, lễ nghi và vân vân, đều là phù vân a ~
Tiêu đại thiếu gia mắt choáng váng, một chai sâm panh Pháp đã chuẩn bị căn bản còn không có cơ hội mở, liền thấy Tiểu Hướng nhà hắn mặt không thay đổi từng miếng từng miếng từ trong cái mâm tóm lấy tôm hùm ăn.
… Giống như là có thâm cừu đại hận.
Nhớ tới ba tháng trước, khi đó hắn cùng với Hướng Dịch ở trong trò chơi mới nhận thức. Dưới tình huống bình thường, lúc trong trò chơi đánh quái bị ngộ thương, là việc rất thường gặp.
Sau đó, lần đó lúc ở Tân Thủ Thôn giết quái bị vây công, một con trâu rừng thừa dịp Hướng Dịch không cẩn thận, húc vào đùi cậu một cái.
Trâu rừng tung móng vui sướng chạy, Hướng Dịch buồn bực nhớ kỹ mối thù bị húc này.
Nửa tháng sau, Hướng Dịch ra tay đi Tân Thủ Thôn, đương nhiên, Dạ Sắc Quân Lâm cũng cùng đi.
Hai người tìm cả ngày mới tìm được con trâu rừng kia, sau đó, Hướng Dịch tự mình báo thù, sau khi khiêng về Dạ Sắc Quân Lâm dùng lửa thiêu đem nó làm thành trâu nướng nguyên con ăn = =
Tuy rằng không dùng đũa trực tiếp lấy tay cầm không vệ sinh lắm, bất quá Tiêu Quân Lâm thích tính tình tùy hứng của cậu, đương nhiên không muốn ủy khuất Tiểu Hướng.
Vì vậy, đối với hành động của Hướng Dịch, Tiêu đại thiếu gia chỉ lắc đầu mỉm cười, ánh mắt cưng chìu, còn thường thường lột vỏ tôm đặt mấy miếng vào bát Hướng Dịch.
Tiêu Quân Lâm tay nghề tốt, món ăn làm ra hương vị tươi ngon, dễ ăn ngon miệng.
Không bao lâu, đĩa tôm hùm chỉ còn lại có phân nửa.
Không đầy mười phút sau, đĩa tôm hùm toàn bộ thấy đáy.
Tiếp nhận khăn tay Tiêu Quân Lâm đưa tới, Hướng Dịch lau miệng, sau đó, hướng sang phía Tiêu đại thiếu gia ngồi cạnh cậu, rất nghiêm túc nói: “Ngươi là người tốt.”
“Ân?” Tiêu Quân Lâm nghi ngờ, vừa rồi hắn có làm cái gì đâu?
Chính là bản thân Hướng Dịch, tiếp tục mặt không thay đổi khích lệ: “Tôm hùm cắn ta, ngươi giúp ta cùng nhau báo thù.”
…
Tiêu đại thiếu gia lúc này đang ngây ngất vì câu Hướng Dịch khích lệ hắn là người tốt kia.
Sau đó, nghe được câu cậu nói tiếp theo, luôn luôn bồi dưỡng thật tốt công phu hỉ nộ không hiện lên mặt – Tiêu Quân Lâm kéo kéo khóe miệng, đôi đũa trong tay cũng rơi luôn xuống đất.
Hơi kinh ngạc, đương nhiên còn có một chút chột dạ. Mấy ngày nay Tiêu Quân Lâm vô tình hay hữu ý đều chưa từng cùng Hướng Dịch nói đến tên của mình, đương nhiên cũng cấm người bên ngoài hướng cậu nhắc đến. Tỷ như Lý thúc lý thẩm ở cửa hàng dưới lầu bán sữa đậu nành, hoặc là bảo an ở cửa khu biệt thự. Ngay cả trong biệt thự hóa đơn tiền điện, danh sách trả tiền gia cụ, hắn cũng không để Hướng Dịch thông qua bất kỳ cái gì, cách gì biết tên mình.
Dạ Sắc Quân Lâm, Tiêu Quân Lâm…
Trước đây lúc đặt tên, Tiêu Quân Lâm mang thái độ chả hề quan tâm, bởi vậy trong trò chơi và trong hiện thực hai chữ này trùng nhau. Hơn nữa Hướng Dịch đối với hắn có một chút quen thuộc, thông qua “Tiêu Quân Lâm” ba chữ này, đủ để biết hiện tại người cùng cậu ở chung một ngôi biệt thự, chính là Dạ Sắc Quân Lâm quen biết trong《 tứ quý 》.
Có lẽ là xuất phát từ tâm tư bí ẩn nào đó ngay cả mình cũng không biết, Tiêu Quân Lâm cũng không muốn nhanh như vậy đã bị Hướng Dịch nhận ra.
Ý niệm trong đầu cuồn cuộn, Tiêu Quân Lâm lại mặt không đổi sắc, đôi mắt tràn đầy ý tứ, tự tiếu phi tiếu nhìn Hướng Dịch, hỏi: “Ngươi đi phòng khách sao?”
Hướng Dịch khẽ gật đầu một cái, tại thời điểm này mà thấy Tiêu Quân Lâm đối với cậu mà nói cũng rất ít khi. Trong đầu luôn cảm thấy có điểm quái lạ, nhưng lại không nói ra được là lạ ở chỗ nào = =
Vừa ném cái chìa khóa, Tiêu Quân Lâm vừa đi ra ngoài, lúc ở trên thảm phòng khách thay giày, mới quay đầu lại cười híp mắt hỏi: “Hướng Dịch, có muốn theo ta cùng đi ra ngoài không?”
Cái nụ cười này quá đầu độc, Hướng Dịch đồng học bản tính thuần lương lại vừa vặn không có việc gì làm suy nghĩ mấy giây, gật đầu, lúc này mới chậm rãi theo sau, cùng Tiêu Quân Lâm đổi giầy.
Hướng Dịch từ nhỏ hầu như chưa từng đi ra chợ, trước đây lúc cùng Lăng Ti Hữu và Tử Hiên ở chung, thông thường đều là Lăng Ti Hữu đi mua thức ăn. Thời niên thiếu ở nước ngoài huấn luyện, cũng đều cùng giáo luyện, đội hữu cùng nhau ăn cơm, không có cơ hội để nhìn thấy.
Trên sạp bán rau, rau xanh tươi non, dưa leo mọng nước, cà chua hồng hồng, trên quầy bán thịt gia cầm, thịt cá, thịt heo, thịt dê, thịt bò, đồ ăn mê người a ~~ Hướng Dịch không tự chủ được kéo tay áo Tiêu Quân Lâm.
“Ân?” Tiêu Quân Lâm một tay xách một túi rau cần, tay kia xoa xoa đầu Hướng Dịch, “Làm sao vậy?”
Hướng Dịch chỉ chỉ tôm hùm thả trong chậu nước, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiêu Quân Lâm, trong đôi mắt lúng liếng mang theo chút lấy lòng.
Muốn ăn tôm hùm…
Nhìn cậu hành động cực kỳ giống tiểu hài tử, Tiêu Quân Lâm khẽ cười một cái, đáp ứng nói: “Được, chúng ta mua hai cân về.” Nếu không ăn hết thì để tủ lạnh, tôm hùm không giống với cua, cua là hải sản có tính hàn ăn nhiều không tốt cho sức khỏe, tôm hùm có một hiệu quả đặc thù —— bổ thận.
Nghĩ tới đây, Tiêu Quân Lâm sắc mặt cổ quái. Trong đầu đang tính toán vô số ý định đen tối từ nhỏ đến lớn, sau này nếu như mỗi ngày mua tôm hùm về làm, thời gian lâu dài có thể có lợi cho hai người… khái, phát triển gì đó không nhỉ.
Hướng Dịch đương nhiên không biết trong đầu Tiêu Quân Lâm lúc này đang loạn chuyển tâm tư tà ác không gì sánh được. Từ trong tay lão bản bán hải sản tiếp nhận hai cân tôm hùm, nhìn mặt Tiêu Quân Lâm mang kiểu nụ cười ác ma, có lẽ vì trong lúc bất chợt nổi lên dự cảm không tốt, Hướng Dịch len lén cách xa hắn vài bước = =
Từ chợ bán thức ăn đi ra, Tiêu Quân Lâm đem thức ăn mua được bỏ vào chỗ ngồi phía sau, kéo Hướng Dịch ngồi xuống ghế phụ bên trên. Chiếc xe màu đen hướng phía căn nhà lái đi.
Biệt thự xây ở vùng ngoại thành, tuy rằng thanh tịnh mát mẻ không khí trong lành, bất quá cũng có một điểm không tốt —— giao thông không thuận tiện.
Cho dù lấy tốc độ lái xe của Tiêu Quân Lâm, cũng phải lái ước chừng gần hai mươi phút. Trên đường đi Hướng Dịch không có việc gì làm, điện thoại di động lại để trong phòng không đem theo.
Nghĩ đến mấy thứ đồ ăn lúc nãy mua ở ghế sau, cậu cởi dây an toàn ra, vươn tay đến ghế sau đem tôm hùm đang nhảy loạn trong túi lôi ra.
Tiêu Quân Lâm nhàn nhã lái xe, một bên len lén quan sát Hướng Dịch, cậu đang dùng ngón tay gẩy gẩy chơi tôm hùm.
Kỳ thực Tiêu đại thiếu gia tự hỏi nhiều năm trước cự tuyệt theo truyền thống hắc đạo của gia tộc, trái lại tự mình mở một công ty internet, hành vi có thể nói là phản nghịch, ngang ngạnh.
Huống chi mấy năm nay rời khỏi gia tộc gây dựng sự nghiệp, tiếp xúc không phải là nhất tâm thất khiếu đối thủ thì là bằng hữu, ngay cả trợ lý Mộc Bạch trong công ty, ngoại trừ ham mê ầm ĩ, lửa cháy đổ thêm dầu, ước gì thiên hạ đại loạn, đối với nhân tình ấm lạnh, vui cười tức giận, Mộc Bạch cũng đều hiểu rõ ràng.
Hướng Dịch lại không giống bất luận kẻ nào hắn gặp trước đây, thật giống như hoàn toàn là hai thái cực.
Cũng tỷ như hiện tại, lúc nhàm chán dùng ngón tay trêu chọc tôm hùm >_<
Tiêu Quân Lâm cảm thấy thoả mãn huýt sáo, tâm tình rất tốt, nghĩ —— Tiểu Hướng thật không hỗ là người khiến cho hắn – Tiêu đại thiếu gia lần đầu tiên gặp mặt liền khắc sâu ấn tượng, hành sự tác phong thực sự là ngoài dự đoán a ~~~
Rất hợp khẩu vị của hắn.
Nghĩ tới đây, bên môi hắn cong lên một độ cung đẹp mắt. Càng sâu sắc hiểu được một đạo lý: Tiểu Hướng nhà hắn đôi khi, hoàn toàn chính là một tiểu hài tử chưa hết tính trẻ con.
Người như vậy, cả đời có thể gặp được một, cũng liền thỏa mãn.
“Được rồi, Hướng Dịch.” Tiêu đại thiếu gia ngồi ghế lái ra vẻ chăm chú lái xe đột nhiên quay sang, nghiêm túc nói, ” Trên đỉnh đầu tôm hùm có hai cái kìm, cẩn thận chút đừng để bị cắn, không thì rất đau.” Người nào đó vừa quan sát bộ dáng Hướng Dịch đang rất chuyên chú, vừa nháy mắt nói.
Đương nhiên, hắn nói chưa dứt lời, nói xong câu đó bởi vì Hướng Dịch dời lực chú ý đến lời của hắn, liền không đề phòng đối thủ tôm hùm có cái kìm kia.
Vì vậy, hai giây sau, từ trong chiếc xe ô tô màu đen đang phi như bay trên đường vành đai truyền ra một tiếng kêu rên có vẻ rất đau đớn.
Hướng Dịch nâng tay lên trên ngón tay bị một đôi càng tôm hùm, hung hăng kẹp vào trong thịt = =
Dừng xe, Tiêu Quân Lâm đem tôm hùm trên ngón tay của tiểu tử kia từ từ lấy xuống, sau đó nhẹ nhàng xoa tóc Hướng Dịch biểu thị an ủi, nhưng khóe miệng lại có vẻ đang nhịn cười.
Ách, có chút cười trên nỗi đau của người khác, nhưng thật ra là không phân biệt biên giới, không phân biệt dân tộc, không phân biệt tuổi tác, không phân biệt giới tính, gì cũng không phân biệt~~~~
Sau đó, may mà Hướng Dịch đang vội vung vẩy tay, không có phát hiện người nào đó khóe miệng cười nhìn có chút hả hê.
Hai người trở về biệt thự, Hướng Dịch mím môi ngồi trên ghế salon, Tiêu Quân Lâm thì mang thức ăn vào phòng bếp.
Có nhiều năm thực tiễn, Tiêu Quân Lâm rất nhanh xào rau. Hôm nay mua về rau dưa, thịt thà rất tươi ngon, không lâu sau bốn món ăn một món canh đều đầy đủ.
Hồng lục đan xen, hồng tiêu xào rau cần màu sắc cực kỳ đẹp, khoai tây sốt thịt bò tỏa hương bốn phía, thịt kho cá chép, long cốt đôn củ từ, cùng với… tôm hùm thơm ngào ngạt.
Đồ ăn vừa dọn lên, Hướng Dịch mắt hơi sáng rực lên, sau đó bắt đầu buồn bực nhìn chằm chằm một món trong đó.
Dượi sự dốc lòng giáo dục nhiều năm của Lăng Ti Hữu, cùng sự ân cần dạy bảo của giáo luyện lúc ở nước ngoài huấn luyện, Hướng Dịch học được một điều: Có thù bất báo phi quân tử.
Vì vậy…
Hôm nay lúc ăn tôm hùm, Hướng đồng học đặc biệt hăng hái. Ân, trước đây lúc ăn tôm hùm cậu sẽ lột đầu, sau đó chấm thêm xì dầu, rồi mới dùng đũa nhét vào trong miệng.
Nhưng hiện tại trực tiếp ném luôn đũa, dùng tay nhét luôn vào mồm.
Lúc này, lễ nghi và vân vân, đều là phù vân a ~
Tiêu đại thiếu gia mắt choáng váng, một chai sâm panh Pháp đã chuẩn bị căn bản còn không có cơ hội mở, liền thấy Tiểu Hướng nhà hắn mặt không thay đổi từng miếng từng miếng từ trong cái mâm tóm lấy tôm hùm ăn.
… Giống như là có thâm cừu đại hận.
Nhớ tới ba tháng trước, khi đó hắn cùng với Hướng Dịch ở trong trò chơi mới nhận thức. Dưới tình huống bình thường, lúc trong trò chơi đánh quái bị ngộ thương, là việc rất thường gặp.
Sau đó, lần đó lúc ở Tân Thủ Thôn giết quái bị vây công, một con trâu rừng thừa dịp Hướng Dịch không cẩn thận, húc vào đùi cậu một cái.
Trâu rừng tung móng vui sướng chạy, Hướng Dịch buồn bực nhớ kỹ mối thù bị húc này.
Nửa tháng sau, Hướng Dịch ra tay đi Tân Thủ Thôn, đương nhiên, Dạ Sắc Quân Lâm cũng cùng đi.
Hai người tìm cả ngày mới tìm được con trâu rừng kia, sau đó, Hướng Dịch tự mình báo thù, sau khi khiêng về Dạ Sắc Quân Lâm dùng lửa thiêu đem nó làm thành trâu nướng nguyên con ăn = =
Tuy rằng không dùng đũa trực tiếp lấy tay cầm không vệ sinh lắm, bất quá Tiêu Quân Lâm thích tính tình tùy hứng của cậu, đương nhiên không muốn ủy khuất Tiểu Hướng.
Vì vậy, đối với hành động của Hướng Dịch, Tiêu đại thiếu gia chỉ lắc đầu mỉm cười, ánh mắt cưng chìu, còn thường thường lột vỏ tôm đặt mấy miếng vào bát Hướng Dịch.
Tiêu Quân Lâm tay nghề tốt, món ăn làm ra hương vị tươi ngon, dễ ăn ngon miệng.
Không bao lâu, đĩa tôm hùm chỉ còn lại có phân nửa.
Không đầy mười phút sau, đĩa tôm hùm toàn bộ thấy đáy.
Tiếp nhận khăn tay Tiêu Quân Lâm đưa tới, Hướng Dịch lau miệng, sau đó, hướng sang phía Tiêu đại thiếu gia ngồi cạnh cậu, rất nghiêm túc nói: “Ngươi là người tốt.”
“Ân?” Tiêu Quân Lâm nghi ngờ, vừa rồi hắn có làm cái gì đâu?
Chính là bản thân Hướng Dịch, tiếp tục mặt không thay đổi khích lệ: “Tôm hùm cắn ta, ngươi giúp ta cùng nhau báo thù.”
…
Tiêu đại thiếu gia lúc này đang ngây ngất vì câu Hướng Dịch khích lệ hắn là người tốt kia.
Sau đó, nghe được câu cậu nói tiếp theo, luôn luôn bồi dưỡng thật tốt công phu hỉ nộ không hiện lên mặt – Tiêu Quân Lâm kéo kéo khóe miệng, đôi đũa trong tay cũng rơi luôn xuống đất.
Tác giả :
Tùy Hoan