Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)
Chương 73: Tôi hoài niệm là thời niên thiếu của chúng ta (3)
Editor: Jenni.
Beta: Stuki°°
Sắc trời còn sớm, quán bar không đông cho lắm, trừ bỏ một chàng trai ôm đàn ghi-ta đang ở giữa sân khấu biểu diễn, còn những thanh âm khác đều không có.
Hạ Quý Thần cùng Quý Ức hai người như vậy lưng tựa lưng ngồi không biết bao lâu, người nam biểu diễn biến thành nữ.
Cô gái đi lên, cầm microphone, thử giọng, thanh âm uyển chuyển triền miên, sau đó liền mở miệng, hát một ca khúc đã xưa.
Khi cô hát đến “em hoài niệm chính là chuyện không nói, em hoài niệm chính là cùng nhau xây ước mơ, em hoài niệm chính là dù hay cãi nhau nhưng về sau vẫn là muốn yêu anh đến trọn đời”, Hạ Quý Thần lền quay đầu liếc bóng lưng cô.
Cô gái giống như là đang nghe hát, lại giống như là đắm chìm ở trong suy nghĩ của chính mình, ngọn nến đem hình dáng cô vốn là hoàn mỹ trở nên càng kinh diễm hơn. Từ trên thân ảnh trầm tĩnh của cô, Hạ Quý Thần mơ hồ cảm nhận được một loại hương vị hoài cổ lại man mác buồn.
Trong hồi ức cô là hoài niệm cái gì sao? Cái ký ức mà cô nhớ tới nhất là gì? Ở đâu?
Hắn thì sao?
Hạ Quý Thần suy nghĩ lập tức phiêu lãng xa xôi, hồi lâu, trong đầu hắn, mới chậm rãi hiện ra đáp án của chính hắn: “Tôi hoài niệm chính là thời niên thiếu của chúng ta.”
Hắn hoài niệm chính là, hắn cùng cô, còn có thời niên thiếu cùng nhau.
Một đoạn thời gian kia, là đoạn thời gian đẹp nhất trong đời hắn đến bây giờ.
“Em hoài niệm chính là chuyện không nói, em hoài niệm chính là cùng nhau xây ước mơ, em hoài niệm chính là……” Cùng với ca từ uyển chuyển lại lần nữa vang lên ở bên tai, hắn đem tầm mắt từ trên người Quý Ức kéo lại, chậm rãi dừng ở trước ngọn nến trên bàn. Ánh nến tí tách, đôi mắt hắn lập loè, thời gian phảng phất trong nháy mắt nghịch lưu trở về quá khứ thực xa xôi trước kia.
Hạ Quý Thần từng có một đoạn thời gian nghịch ngợm phá phách rất dài, hắn chơi bời không phải bởi vì vì biểu hiện chính mình “phi phàm”, cũng không phải vì chơi khốc giả soái ca, hắn chơi bời,phá phách là bởi vì anh trai của hắn Hạ Dư Quang.
Nói là anh trai, kỳ thật Hạ Dư Quang chỉ so hắn sinh ra sớm hơn một phút.
Không sai, hắn cùng Hạ Dư Quang là sinh đôi cùng trứng, sinh giống nhau như đúc, đừng nói là người khác, ngay cả chả mẹ bọn họ, nếu không phải dựa vào màu sắc quần áo, đều rất khó phân biệt ra bọn họ ai là ai.
Đồng dạng đều là con trai Hạ gia, nhưng vận mệnh lại hoàn toàn tương phản.
Hắn từ bé thân thể khỏe mạnh, nhưng Hạ Dư Quang lại bệnh tật ốm yếu, bẩm sinh mất thanh.(Câm bẩm sinh)
Bác sĩ có giải thích là, song bào thai ở trong quá trình nuôi dưỡng, một bên hấp thu tuyệt đại đa số dinh dưỡng khỏe mạnh, một bên khác bẩm sinh tính dinh dưỡng hấp thụ không tốt.
Bác sĩ còn nói, Hạ Dư Quang khả năng rất khó sống quá hai mươi tuổi.
Cho nên, thời thơ ấu, hắn là dưới ánh mặt trời, nhà trẻ cùng rất nhiều đứa trẻ cùng tuổi làm bạn cùng trưởng thành, mà Hạ Dư Quang lại là ở trong bệnh viện, trong nhà còn có gia đình thầy giáo dạy dỗ trưởng thành.
Nguyên nhân bởi vì thân thể Hạ Dư Quang không tốt, làm cho gia tộc Hạ gia, chỉ có thể trông cậy vào một mình hắn, cho nên người Hạ gia đối hắn hoặc nhiều hoặc ít đều có chút thiên vị.
Beta: Stuki°°
Sắc trời còn sớm, quán bar không đông cho lắm, trừ bỏ một chàng trai ôm đàn ghi-ta đang ở giữa sân khấu biểu diễn, còn những thanh âm khác đều không có.
Hạ Quý Thần cùng Quý Ức hai người như vậy lưng tựa lưng ngồi không biết bao lâu, người nam biểu diễn biến thành nữ.
Cô gái đi lên, cầm microphone, thử giọng, thanh âm uyển chuyển triền miên, sau đó liền mở miệng, hát một ca khúc đã xưa.
Khi cô hát đến “em hoài niệm chính là chuyện không nói, em hoài niệm chính là cùng nhau xây ước mơ, em hoài niệm chính là dù hay cãi nhau nhưng về sau vẫn là muốn yêu anh đến trọn đời”, Hạ Quý Thần lền quay đầu liếc bóng lưng cô.
Cô gái giống như là đang nghe hát, lại giống như là đắm chìm ở trong suy nghĩ của chính mình, ngọn nến đem hình dáng cô vốn là hoàn mỹ trở nên càng kinh diễm hơn. Từ trên thân ảnh trầm tĩnh của cô, Hạ Quý Thần mơ hồ cảm nhận được một loại hương vị hoài cổ lại man mác buồn.
Trong hồi ức cô là hoài niệm cái gì sao? Cái ký ức mà cô nhớ tới nhất là gì? Ở đâu?
Hắn thì sao?
Hạ Quý Thần suy nghĩ lập tức phiêu lãng xa xôi, hồi lâu, trong đầu hắn, mới chậm rãi hiện ra đáp án của chính hắn: “Tôi hoài niệm chính là thời niên thiếu của chúng ta.”
Hắn hoài niệm chính là, hắn cùng cô, còn có thời niên thiếu cùng nhau.
Một đoạn thời gian kia, là đoạn thời gian đẹp nhất trong đời hắn đến bây giờ.
“Em hoài niệm chính là chuyện không nói, em hoài niệm chính là cùng nhau xây ước mơ, em hoài niệm chính là……” Cùng với ca từ uyển chuyển lại lần nữa vang lên ở bên tai, hắn đem tầm mắt từ trên người Quý Ức kéo lại, chậm rãi dừng ở trước ngọn nến trên bàn. Ánh nến tí tách, đôi mắt hắn lập loè, thời gian phảng phất trong nháy mắt nghịch lưu trở về quá khứ thực xa xôi trước kia.
Hạ Quý Thần từng có một đoạn thời gian nghịch ngợm phá phách rất dài, hắn chơi bời không phải bởi vì vì biểu hiện chính mình “phi phàm”, cũng không phải vì chơi khốc giả soái ca, hắn chơi bời,phá phách là bởi vì anh trai của hắn Hạ Dư Quang.
Nói là anh trai, kỳ thật Hạ Dư Quang chỉ so hắn sinh ra sớm hơn một phút.
Không sai, hắn cùng Hạ Dư Quang là sinh đôi cùng trứng, sinh giống nhau như đúc, đừng nói là người khác, ngay cả chả mẹ bọn họ, nếu không phải dựa vào màu sắc quần áo, đều rất khó phân biệt ra bọn họ ai là ai.
Đồng dạng đều là con trai Hạ gia, nhưng vận mệnh lại hoàn toàn tương phản.
Hắn từ bé thân thể khỏe mạnh, nhưng Hạ Dư Quang lại bệnh tật ốm yếu, bẩm sinh mất thanh.(Câm bẩm sinh)
Bác sĩ có giải thích là, song bào thai ở trong quá trình nuôi dưỡng, một bên hấp thu tuyệt đại đa số dinh dưỡng khỏe mạnh, một bên khác bẩm sinh tính dinh dưỡng hấp thụ không tốt.
Bác sĩ còn nói, Hạ Dư Quang khả năng rất khó sống quá hai mươi tuổi.
Cho nên, thời thơ ấu, hắn là dưới ánh mặt trời, nhà trẻ cùng rất nhiều đứa trẻ cùng tuổi làm bạn cùng trưởng thành, mà Hạ Dư Quang lại là ở trong bệnh viện, trong nhà còn có gia đình thầy giáo dạy dỗ trưởng thành.
Nguyên nhân bởi vì thân thể Hạ Dư Quang không tốt, làm cho gia tộc Hạ gia, chỉ có thể trông cậy vào một mình hắn, cho nên người Hạ gia đối hắn hoặc nhiều hoặc ít đều có chút thiên vị.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ