Đại Tần Bá Nghiệp
Quyển 6 - Chương 7: Ngư ông đắc lợi
Mông Điềm cầm tấm bản đồ trong tay, đưa lên mũi ngửi qua, không thấy có gì bất thường, thế mới bước tới trải bản đồ lên bàn trước mặt Trương Cường.
Trương Cường vội cúi đầu nhìn xuống, thấy tấm bản đồ vẽ chỉ tiết vị trí phân bố binh lực trong thành Thiện Vô, ngay cả số binh sĩ mỗi chốt canh gác và giờ đổi ca cũng ghi chép tỉ mỉ, bắt mắt nhất là tình hình trong phủ quận thủ. Thật ra về vị trí phủ quận thủ, trong tay Trương Cường đã có sẵn bản vẽ, chỉ là nghĩ tới Lưu Bang rất có thể đã thay đổi quy mô lớn khi chiếm đóng nơi đây nên mới không đem bản vẽ cũ ra sử dụng.
Lúc này nhìn tấm bản đồ của Trần Dư mới phát hiện phủ quận thủ đã được mờ rộng gấp bội so với trước, cơ bản chia làm 2 tầng, tầng ngoài được 2000 thân binh của Lưu Bang trấn thủ, tầng trong là nơi ở của Lưu Bang và gia tộc.
Phòng vệ trong thành cũng vì phủ quận thủ nằm ở phía bắc mà tập trung thủ chặt phía bắc, phía tây nam đóng quân ít và yếu hơn.
Trương Cường thở dài một tiếng, cái chết của Trần Dư đã mang đến món quả lớn, nghĩ tới Lưu Bang trong hoàn cảnh hàn vi xưng hô huynh đệ với các tài tử hào kiệt kia, khi giang sơn vững vàng lại trở mặt vô tình, đại khai sát giới, nếu không phải Đại Tần bị gian thần Triệu Cao làm loạn, đâu dung túng cho hạng tiểu nhân này ngông cuồng chứ?
Thấy Trương Cường tập trung quan sát tấm bản đồ, Trần Thiện biết thù lớn của Trần Dư đã có thể trả, liền gạt nước mắt cung kính hành lễ, ảm đạm nói: “Tiểu nhân đã dâng vật này cho bệ hạ, xem như hoàn thành tâm nguyện của lão gia, tiểu nhân xin phép cáo lui tại đây!”
Mông Điềm cười gằn một tiếng, ý nhị hỏi: “Tin chắc Lưu Bang đã chặn hết mọi ngà ra vào thành Thiện Vô, tại sao ngươi lại trốn ra ngoài được?”
Trương Cường thót tim một cái, sơ hờ lớn thế này mà mình lại bỏ sót, xem ra kinh nghiệm của mình quả nhiên không bằng tướng lĩnh chinh chiến trăm trận như Mông Điềm, dù gì mình vẫn còn nhiều điều xa lạ trong thời đại 2000 năm trước.
Trần Thiện vẫn giữ thái độ bình tĩnh, thở dài nói: “Tiểu nhân cầu xin Trương Nhĩ nể tình năm xưa với lão gia, tha cho tiểu nhân rời khỏi, quay về Đại Lương chăm lo phu nhân, Trương Nhĩ giả nhân già nghĩa, phái người đưa tiểu nhân ra ngoài thành, nhưng lại bí mật hạ lệnh giết chết tiểu nhân, may mà tên lính kia năm xưa từng chịu ơn của lão gia lúc ở Hàm Đan, không nỡ giết hại lão già này nên sau khi ra thành đã thà tiểu nhân ra, vì thế tiểu nhân mới có cơ hội đến gặp bệ hạ.”
Nói đến đây, Trần Thiện đã khóc nức nở, nước mắt giản giụa. Trương Cường bị câu chuyện cảm động, thở dài nói: “Trần Dư cũng được xem như một đấng hào kiệt, ai ngờ hôm nay lại có kết cục bi thảm đến thế! Lưu Bang là hạng tiểu nhân vong ơn bội nghĩa, thật khiến người ta căm phẫn!”
Mông Điềm cảm khái nói: “Năm xưa ở Hàm Đan thần may mắn được đối mặt Trần Dư trên chiến trường, người này văn võ song toàn, nếu ở lại Đại Tần tin chắc giờ đã là một viên hố tướng.”
Vương Bôn cũng góp lời: “Trong trận chiến Cự Lộc, 20 vạn đại quân của Vương Ly bao vây Cự Lộc, nếu không phải Trần Dư trái lệnh Trương Nhĩ không mang quân tăng viện, chỉ e không thế giải vây, ngay cả 6 vạn binh mã của mình cũng khó bảo toàn. Trương Nhĩ lại vì thế mà trở mặt với Trần Dư, thật là một tên nông cạn!”
Trương Cường cười phá lên nói lớn: “Thật ra nếu họ không trở mặt thành thù, Lưu Bang sẽ có thêm một mãnh tướng, lúc đó sẽ là mối họa lớn cho Đại Tần rồi! Ha ha...”
Mông Điềm và Vương Bôn đưa mắt nhìn nhau, cùng chắp tay nói: “Bệ hạ xoay chuyển tình thế trận chiến Cự Lộc mới là chiến tích huy hoàng nhất thiên hạ!”
Trương Cường đắc ý trong lòng, cười ha hà nói: “Trần Thiện có công hiến bản đồ, nay ban thường một ngàn quan tiền, một trăm đấu lương thực.”
Trần Thiện nghe vậy vội dập đầu lia lịa tạ ơn: “Tiểu nhân xin tạ long ơn bệ hạ!”
Trương Cường gật đầu nói: “Ngươi lui xuống đi! Trẫm còn có việc cần bàn với hai vị tướng quân!” Dứt lời, phất tay một cái ra hiệu cho hai tên cấm vệ dẫn Trần Thiện lui ra ngoài.
Sau khi Trần Thiện đi khuất, Trương Cường phấn kích nói: “Đại quân đã nghỉ
ngơi một tháng, nay đã đến lúc chiến đấu rồi.”
Mông Điềm vội chắp tay nói: “Chẳng lẽ bệ hạ đã có sách lược?”
Trương Cường mỉm cười nói: “Trẫm có một chủ ỷ, nhưng vẫn cần hai vị tướng quân góp ý thêm.”
Mông Điềm biết Trương Cường trí tuệ hơn người, liền tự tin nói: “Kế sách của bệ hạ xưa nay luôn khiến thần khâm phục! Thần thân làm đại tướng quân nhưng tự thấy hổ thẹn.”
Trương Cường nghiêm túc nói: “Ý của trẫm là chúng ta giả vờ rút quân, dụ rắn ra khỏi hang, sau đó phái tử sĩ lẻn vào thành tấn công thẳng vào phủ quận thủ, còn một cách nữa là dùng xe ném đá bắn dầu vào thành thiêu cháy mọi thứ trong thành Thiện Vô.”
Ngẫm nghĩ giây lát, Trương Cường bổ sung: “Cách sau quá tàn nhẫn, trẫm không muốn tùy tiện sử dụng, hai vị tướng quân có cách nào khác không?”
Mông Điềm nhíu mày nói: “Nếu xét theo địa hình thành Thiện Vô thì đào địa đạo cũng là cách khả thi, chỉ là cách này chẳng có gì bất ngờ, e rằng Lưu Bang đã đề phòng. Không biết chỉ tiết kế hoạch của bệ hạ thế nào?”
Trương Cường gật đầu nói: “Trẫm đặt tên cho kế hoạch tác chiến là kế hoạch trảm thủ, chọn ra 5000 tử sĩ, quân ta tấn công chính diện thu hút đối phương, tử sĩ sẽ chọn nơi phòng thủ yếu nhất dùng dây thừng leo lên tường thành, thực hiện trong ứng ngoại hợp. Nếu dùng theo đạn dầu thì quân Hán nhất định thương vong nghiêm trọng, chúng ta tiêu hao quân số đối phương xem như đã đạt được mục đích.”
Mông Điềm gật gù nói: “Kế sách này rất hay, chỉ là dây thừng trèo tường mà bệ hạ nói đến phải dùng nỏ bắn lên tường thành, nguy cơ rất cao.”
Trương Cường gật đầu tán đồng: “Nguy cơ tuy cao nhưng một khi thành công sẽ giáng một đòn chí mạng vào Lưu Bang, từ ngày mai bắt đầu luân phiên tấn công, 40 vạn đại quân chia làm 3 đợt tấn công thành Thiện Vô bất kể ngày đêm, trẫm phải xem Lưu Bang chịu đựng đến chừng nào, không hạ thành Thiện Vô trẫm quyết không hồi cung.”
Mông Điềm phấn khích reo lên: “Cách của bệ hạ rất hay! Nếu theo kế hoạch này, trong vòng một tháng thành Thiện Vô nhất định thất thù.”
Vương Bôn nãy giờ im lặng bất chợt lên tiếng: “Thần nguyện đích thân thống lĩnh tử sĩ lẻn vào thành phối hợp với quân ta.”
Trương Cường cảm kích trước nhiệt huyết của Vương Bôn, nhưng vẫn can ngăn: “Trẫm cần khanh hỗ trợ Mông tướng quân, tướng lĩnh chỉ huy tử sĩ hãy chiêu mộ trong quân, ai đồng ý sẽ lập tức thăng tước vị hai cấp, binh sĩ xung phong được ban tước vị một cấp. Chiêu mộ xong lập tức huấn luyện, nhất là quá trình bắn dây thừng leo thành không được quá 60 nhịp đếm.”
Vốn dĩ Trương Cường định nói không quá một phút, nhưng thời đại này chưa có cách tính thời gian chính xác, đành dùng 60 nhịp đếm để tính một phút vậy.
Bàn xong mọi chỉ tiết, ngoài trời đã dần dần tối sầm lại, xa xa có thể thấy binh sĩ đang ráo riết tập luyện. Bắt đầu từ rạng sáng, quân Tần chia làm 3 đợt, đợt một tấn công vào lúc canh 3, khi trời sáng phát động đợt tấn công thứ hai, vào giữa trưa đợt ba công thành, suốt quá trình đó còn liên tục dùng xe bắn đá ném đạn dầu vào thành, đủ để quân Hán bận đối phó không ngơi nghỉ.
Trong lều, Trương Cường mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi, Hàn Hoán cẩn thận đến gần đắp mền giùm hắn, bị Trương Cường phất tay ngăn lại: “Trẫm chỉ nằm nghỉ một chút chứ không ngủ, sắp đến thời khắc chiến đấu rồi, trẫm không yên tam!”
Hàn Hoán quan tâm nhắc nhở: “Chẳng phải bệ hạ và hai vị tướng quân dự tính kế hoạch này sẽ tiến hành trong một tháng sao? Bệ hạ hãy bào trọng long thể!”
Trước hảo ý của Hàn Hoán, Trương Cường xúc động nói: “Trẫm biết rồi! Đợi hai vị tướng quân nghỉ ngơi xong trẫm mới chợp mắt.”
Trong lòng Trương Cường vô cùng kỳ vọng vào trận chiến sáng mai, nếu kế hoạch diễn ra thuận lợi, mình sẽ sớm diệt trừ mối họa tiềm ẩn Lưu Bang, bắt đầu triển khai kế hoạch phát triển nền kinh tế Đại Tần, khai phá con đường tơ lụa, kết nối thông thương giao dịch với Châu Âu, dùng tơ tằm và lá trà trong nước đổi lấy hàng hóa phương Tây, do đó mục tiêu dẹp trừ Hung Nô là nhiệm vụ hàng đầu sau khi Lưu Bang sụp đổ, xem ra quân đội Đại Tẳn vẫn chưa thể nhàn nhã nghỉ ngơi rồi.
Trương Cường vội cúi đầu nhìn xuống, thấy tấm bản đồ vẽ chỉ tiết vị trí phân bố binh lực trong thành Thiện Vô, ngay cả số binh sĩ mỗi chốt canh gác và giờ đổi ca cũng ghi chép tỉ mỉ, bắt mắt nhất là tình hình trong phủ quận thủ. Thật ra về vị trí phủ quận thủ, trong tay Trương Cường đã có sẵn bản vẽ, chỉ là nghĩ tới Lưu Bang rất có thể đã thay đổi quy mô lớn khi chiếm đóng nơi đây nên mới không đem bản vẽ cũ ra sử dụng.
Lúc này nhìn tấm bản đồ của Trần Dư mới phát hiện phủ quận thủ đã được mờ rộng gấp bội so với trước, cơ bản chia làm 2 tầng, tầng ngoài được 2000 thân binh của Lưu Bang trấn thủ, tầng trong là nơi ở của Lưu Bang và gia tộc.
Phòng vệ trong thành cũng vì phủ quận thủ nằm ở phía bắc mà tập trung thủ chặt phía bắc, phía tây nam đóng quân ít và yếu hơn.
Trương Cường thở dài một tiếng, cái chết của Trần Dư đã mang đến món quả lớn, nghĩ tới Lưu Bang trong hoàn cảnh hàn vi xưng hô huynh đệ với các tài tử hào kiệt kia, khi giang sơn vững vàng lại trở mặt vô tình, đại khai sát giới, nếu không phải Đại Tần bị gian thần Triệu Cao làm loạn, đâu dung túng cho hạng tiểu nhân này ngông cuồng chứ?
Thấy Trương Cường tập trung quan sát tấm bản đồ, Trần Thiện biết thù lớn của Trần Dư đã có thể trả, liền gạt nước mắt cung kính hành lễ, ảm đạm nói: “Tiểu nhân đã dâng vật này cho bệ hạ, xem như hoàn thành tâm nguyện của lão gia, tiểu nhân xin phép cáo lui tại đây!”
Mông Điềm cười gằn một tiếng, ý nhị hỏi: “Tin chắc Lưu Bang đã chặn hết mọi ngà ra vào thành Thiện Vô, tại sao ngươi lại trốn ra ngoài được?”
Trương Cường thót tim một cái, sơ hờ lớn thế này mà mình lại bỏ sót, xem ra kinh nghiệm của mình quả nhiên không bằng tướng lĩnh chinh chiến trăm trận như Mông Điềm, dù gì mình vẫn còn nhiều điều xa lạ trong thời đại 2000 năm trước.
Trần Thiện vẫn giữ thái độ bình tĩnh, thở dài nói: “Tiểu nhân cầu xin Trương Nhĩ nể tình năm xưa với lão gia, tha cho tiểu nhân rời khỏi, quay về Đại Lương chăm lo phu nhân, Trương Nhĩ giả nhân già nghĩa, phái người đưa tiểu nhân ra ngoài thành, nhưng lại bí mật hạ lệnh giết chết tiểu nhân, may mà tên lính kia năm xưa từng chịu ơn của lão gia lúc ở Hàm Đan, không nỡ giết hại lão già này nên sau khi ra thành đã thà tiểu nhân ra, vì thế tiểu nhân mới có cơ hội đến gặp bệ hạ.”
Nói đến đây, Trần Thiện đã khóc nức nở, nước mắt giản giụa. Trương Cường bị câu chuyện cảm động, thở dài nói: “Trần Dư cũng được xem như một đấng hào kiệt, ai ngờ hôm nay lại có kết cục bi thảm đến thế! Lưu Bang là hạng tiểu nhân vong ơn bội nghĩa, thật khiến người ta căm phẫn!”
Mông Điềm cảm khái nói: “Năm xưa ở Hàm Đan thần may mắn được đối mặt Trần Dư trên chiến trường, người này văn võ song toàn, nếu ở lại Đại Tần tin chắc giờ đã là một viên hố tướng.”
Vương Bôn cũng góp lời: “Trong trận chiến Cự Lộc, 20 vạn đại quân của Vương Ly bao vây Cự Lộc, nếu không phải Trần Dư trái lệnh Trương Nhĩ không mang quân tăng viện, chỉ e không thế giải vây, ngay cả 6 vạn binh mã của mình cũng khó bảo toàn. Trương Nhĩ lại vì thế mà trở mặt với Trần Dư, thật là một tên nông cạn!”
Trương Cường cười phá lên nói lớn: “Thật ra nếu họ không trở mặt thành thù, Lưu Bang sẽ có thêm một mãnh tướng, lúc đó sẽ là mối họa lớn cho Đại Tần rồi! Ha ha...”
Mông Điềm và Vương Bôn đưa mắt nhìn nhau, cùng chắp tay nói: “Bệ hạ xoay chuyển tình thế trận chiến Cự Lộc mới là chiến tích huy hoàng nhất thiên hạ!”
Trương Cường đắc ý trong lòng, cười ha hà nói: “Trần Thiện có công hiến bản đồ, nay ban thường một ngàn quan tiền, một trăm đấu lương thực.”
Trần Thiện nghe vậy vội dập đầu lia lịa tạ ơn: “Tiểu nhân xin tạ long ơn bệ hạ!”
Trương Cường gật đầu nói: “Ngươi lui xuống đi! Trẫm còn có việc cần bàn với hai vị tướng quân!” Dứt lời, phất tay một cái ra hiệu cho hai tên cấm vệ dẫn Trần Thiện lui ra ngoài.
Sau khi Trần Thiện đi khuất, Trương Cường phấn kích nói: “Đại quân đã nghỉ
ngơi một tháng, nay đã đến lúc chiến đấu rồi.”
Mông Điềm vội chắp tay nói: “Chẳng lẽ bệ hạ đã có sách lược?”
Trương Cường mỉm cười nói: “Trẫm có một chủ ỷ, nhưng vẫn cần hai vị tướng quân góp ý thêm.”
Mông Điềm biết Trương Cường trí tuệ hơn người, liền tự tin nói: “Kế sách của bệ hạ xưa nay luôn khiến thần khâm phục! Thần thân làm đại tướng quân nhưng tự thấy hổ thẹn.”
Trương Cường nghiêm túc nói: “Ý của trẫm là chúng ta giả vờ rút quân, dụ rắn ra khỏi hang, sau đó phái tử sĩ lẻn vào thành tấn công thẳng vào phủ quận thủ, còn một cách nữa là dùng xe ném đá bắn dầu vào thành thiêu cháy mọi thứ trong thành Thiện Vô.”
Ngẫm nghĩ giây lát, Trương Cường bổ sung: “Cách sau quá tàn nhẫn, trẫm không muốn tùy tiện sử dụng, hai vị tướng quân có cách nào khác không?”
Mông Điềm nhíu mày nói: “Nếu xét theo địa hình thành Thiện Vô thì đào địa đạo cũng là cách khả thi, chỉ là cách này chẳng có gì bất ngờ, e rằng Lưu Bang đã đề phòng. Không biết chỉ tiết kế hoạch của bệ hạ thế nào?”
Trương Cường gật đầu nói: “Trẫm đặt tên cho kế hoạch tác chiến là kế hoạch trảm thủ, chọn ra 5000 tử sĩ, quân ta tấn công chính diện thu hút đối phương, tử sĩ sẽ chọn nơi phòng thủ yếu nhất dùng dây thừng leo lên tường thành, thực hiện trong ứng ngoại hợp. Nếu dùng theo đạn dầu thì quân Hán nhất định thương vong nghiêm trọng, chúng ta tiêu hao quân số đối phương xem như đã đạt được mục đích.”
Mông Điềm gật gù nói: “Kế sách này rất hay, chỉ là dây thừng trèo tường mà bệ hạ nói đến phải dùng nỏ bắn lên tường thành, nguy cơ rất cao.”
Trương Cường gật đầu tán đồng: “Nguy cơ tuy cao nhưng một khi thành công sẽ giáng một đòn chí mạng vào Lưu Bang, từ ngày mai bắt đầu luân phiên tấn công, 40 vạn đại quân chia làm 3 đợt tấn công thành Thiện Vô bất kể ngày đêm, trẫm phải xem Lưu Bang chịu đựng đến chừng nào, không hạ thành Thiện Vô trẫm quyết không hồi cung.”
Mông Điềm phấn khích reo lên: “Cách của bệ hạ rất hay! Nếu theo kế hoạch này, trong vòng một tháng thành Thiện Vô nhất định thất thù.”
Vương Bôn nãy giờ im lặng bất chợt lên tiếng: “Thần nguyện đích thân thống lĩnh tử sĩ lẻn vào thành phối hợp với quân ta.”
Trương Cường cảm kích trước nhiệt huyết của Vương Bôn, nhưng vẫn can ngăn: “Trẫm cần khanh hỗ trợ Mông tướng quân, tướng lĩnh chỉ huy tử sĩ hãy chiêu mộ trong quân, ai đồng ý sẽ lập tức thăng tước vị hai cấp, binh sĩ xung phong được ban tước vị một cấp. Chiêu mộ xong lập tức huấn luyện, nhất là quá trình bắn dây thừng leo thành không được quá 60 nhịp đếm.”
Vốn dĩ Trương Cường định nói không quá một phút, nhưng thời đại này chưa có cách tính thời gian chính xác, đành dùng 60 nhịp đếm để tính một phút vậy.
Bàn xong mọi chỉ tiết, ngoài trời đã dần dần tối sầm lại, xa xa có thể thấy binh sĩ đang ráo riết tập luyện. Bắt đầu từ rạng sáng, quân Tần chia làm 3 đợt, đợt một tấn công vào lúc canh 3, khi trời sáng phát động đợt tấn công thứ hai, vào giữa trưa đợt ba công thành, suốt quá trình đó còn liên tục dùng xe bắn đá ném đạn dầu vào thành, đủ để quân Hán bận đối phó không ngơi nghỉ.
Trong lều, Trương Cường mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi, Hàn Hoán cẩn thận đến gần đắp mền giùm hắn, bị Trương Cường phất tay ngăn lại: “Trẫm chỉ nằm nghỉ một chút chứ không ngủ, sắp đến thời khắc chiến đấu rồi, trẫm không yên tam!”
Hàn Hoán quan tâm nhắc nhở: “Chẳng phải bệ hạ và hai vị tướng quân dự tính kế hoạch này sẽ tiến hành trong một tháng sao? Bệ hạ hãy bào trọng long thể!”
Trước hảo ý của Hàn Hoán, Trương Cường xúc động nói: “Trẫm biết rồi! Đợi hai vị tướng quân nghỉ ngơi xong trẫm mới chợp mắt.”
Trong lòng Trương Cường vô cùng kỳ vọng vào trận chiến sáng mai, nếu kế hoạch diễn ra thuận lợi, mình sẽ sớm diệt trừ mối họa tiềm ẩn Lưu Bang, bắt đầu triển khai kế hoạch phát triển nền kinh tế Đại Tần, khai phá con đường tơ lụa, kết nối thông thương giao dịch với Châu Âu, dùng tơ tằm và lá trà trong nước đổi lấy hàng hóa phương Tây, do đó mục tiêu dẹp trừ Hung Nô là nhiệm vụ hàng đầu sau khi Lưu Bang sụp đổ, xem ra quân đội Đại Tẳn vẫn chưa thể nhàn nhã nghỉ ngơi rồi.
Tác giả :
Ngọc Vãn Lâu