Đại Tần Bá Nghiệp
Quyển 2 - Chương 19: Mông Điềm phạt Thục
Mông Điềm thở dài một tiếng, dõng dạc nói: "Mông Điềm là thần tử của Đại Tần, nếu tận trung với bệ hạ sẽ gánh lấy tội danh bất nghĩa, nếu vì tình nghĩa xưa kia với công tử Phù Tô sẽ gánh lấy tội danh bất trung, Mông Điềm thật không nên sống sót trên đời này!"
Trương Cường cười chua chát nói: "Nếu không có Mông tướng quân, cục diện hiện nay chiến loạn khắp nơi, Đại Tần vong quốc chỉ là chuyện sớm muộn."
Phùng Khứ Tật bị lời của Trương Cường làm hoảng sợ giật mình, lập tức nói xen vào: "Bệ hạ, Đại Tần ta trấn thủ chỗ hiểm yếu, Hàm Cốc quan địa thế dễ thủ khó công, sao bệ hạ lại lo lắng đến thế?"
Trương Cường hít một hơi sâu, lắc đầu nói: "Đại Tần từ khi tiên hoàng thống nhất thiên hạ đã lạm dụng hình phạt hà khắc, dân chúng oán thán khắp nơi, thêm vào các thế lực tàn dư sáu nước ẩn mình từ lâu, lúc tiên hoàng tại thế chúng không dám hành động. Nay quần hùng nổi dậy khắp nơi, dư nghiệp sáu nước chỉ cần dựng cờ khỏi sự sẽ được nhất hô bách ứng, cục diện quả thật nguy nan, vụ Tử Yên dù là thật hay giả chắc chắn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tình thế."
Lại quay sang Mông Điềm nói: "Mông tướng quân không cần lo lắng, trẫm vẫn lệnh cho khanh trấn thủ biên ải, trước mắt Đại Tần phải đối phó với nội loạn, hung nô lúc nào cũng có thể thừa cơ hội xâm lăng, biên ải đành nhờ cậy vào tướng quân rồi."
Mông Điềm giật mình một cái, cảm kích nhìn về phía Trương Cường, lúc này ông sợ nhất là hoàng đế hạ lệnh cho ông đi trấn áp Doanh Tử Yên, đang lúc không biết xử lý thế nào, chợt nghe Trưong Cường ra lệnh mình trấn thủ biên ải, cảm kích muôn phần, năm xưa mình và công tử Phù Tô có tình nghĩa sâu nặng, trong cục diện nguy cấp thế này mà Trương Cường không những không bắt mình hỏi tội, lại giao ba mươi vạn đại quân cho mình, điều này Mông Điềm không hề dám nghĩ tới.
Xúc động rơi nước mắt, Mông Điềm nấc lên thành tiếng: "Bệ hạ yên tâm, thần nhất định không phụ lòng tin tưởng của bệ hạ!"
Trương Cường gật đầu nói: "Khanh lui xuống chuẩn bị đi, 3 ngày sau dẫn quân trấn thủ biên ải, quân hung nô dũng mãnh thiện chiến, không thể khinh địch, khanh cẩn thận đối phó. Thành Thái vừa tiến cử với trẫm một tướng tài, trẫm muốn lệnh hắn theo khanh rèn luyện, sau này sẽ trọng dụng."
Suy nghĩ giây lát, Trương Cường tháo thanh kiếm đeo bên mình trịnh trọng đưa đến trước mặt Mông Điềm, cảm khái nói: "Trẫm ban kiếm này cho khanh, bảo kiếm xứng anh hùng, hy vọng khanh không phụ lòng trẫm, dù thế nào cũng không thể để giang sơn Đại Tần hủy hoại trong tay trẫm."
Mông Điềm nhận lấy thanh kiếm, trịnh trọng gật đầu nói: "Chỉ cần bệ hạ triệu hồi, Mông Điềm dù có muôn chết cũng quay về Hàm Dương hộ giá."
Trương Cường ngớ người trong giây lát, nhủ thầm: Chẳng lẽ là mình quá cẩn thận rồi, nhưng dù sao quan hệ giữa Mông Điềm và Phù Tô không phải tầm thường, mình không phòng không được, nhưng quan sát thái độ của Mông Điềm nãy giờ không giống đang mang lòng riêng, mình đã quá đa nghi sao? Mà sắp xếp như thế cũng không ảnh hưởng gì, nếu Mông Điềm trung thành thì mọi việc tốt đẹp, còn Mông Điềm muốn tạo phản, mình có thể dùng đến Bành Việt để trấn áp, trước mắt đành phải cẩn thận chuẩn bị đối phó vói tình huống xấu nhất thôi.
Đang lúc nghĩ ngợi, chợt nghe Phùng Khứ Tật lên tiếng: "Bệ hạ, lão thần tiến cử Mông tướng quân dẫn quân đến dẹp yên loạn đảng giả mạo công tử Tử Yên."
Câu này nói ra, không chỉ Trương Cường giật mình hoảng hốt, ngay cả Mông Điềm cũng toàn thân run bần bật, quay sang Phùng Khứ Tật nghiêm túc nói: "Thừa tướng, Mông Điềm không thể bất nghĩa."
Phùng Khứ Tật gằn giọng nói: "Bệ hạ diệt trừ Triệu Cao, hạ lệnh bãi miễn hình phạt hà khắc, lão thần cảm thấy bệ hạ mới là người xứng đáng kế thừa ngôi vị nhất trong số các hoàng tử của tiên hoàng, Tử Yên tuy là cháu đích tôn, nhưng lại đổ dầu vào lửa trong lúc Đại Tần ta đối mặt với tình thế nguy nan, vì lợi ích cá nhân không màng cơ nghiệp tổ tiên, người như thế sao đủ tài đức đảm nhiệm trọng trách chứ? Hơn nữa bệ hạ kế vị chính là tuân theo di chiếu tiên hoàng, không phải mưu triều đoạt vị, vì thế lão thần khẩn xin bệ hạ lập tức hạ lệnh phái binh dẹp loạn, không được nhân từ dung túng nữa."
Nói đến đây, Phùng Khứ Tật quay sang Mông Điềm đang tỏ vẻ khó xử, ung dung nói: "Lão thần tiến cử Mông tướng quân là có lý do, lê dân bá tánh khắp thiên hạ đều biết tình nghĩa giữa Mông tướng quân và công tử Phù Tô, nếu do Mông tướng quân dẫn quân dẹp loạn, người khác chắc chắn tin rằng kẻ tạo phản là tên giả mạo, hơn nữa Doanh Tử Yên nếu biết Mông tướng quân dẫn quân đến chắc sẽ xuống tinh thần, lòng quân chịu ảnh hưởng nặng nề, điều đó rất có lợi cho quân ta."
Trương Cường nghe vậy động lòng, lời của Phùng Khứ Tật rất có lý, nhưng nếu Mông Điềm dẫn theo đại quân đi đầu hàng, chẳng phải mình mất cả chì lẫn chày ư?
Suy nghĩ giây lát, Trương Cường quay sang Mông Điềm nói: "Lời thừa tướng rất có lý nhưng trẫm không hy vọng Mông tướng quân vì thế mà ôm hận suốt đời, dẫn quân dẹp loạn hay trấn thủ biên ải, tướng quân hãy tự quyết định, trẫm tuyệt đối không miễn cưỡng."
Mông Điềm cảm thấy hổ thẹn, cúi đầu nói: "Bệ hạ tin tưởng Mông Điềm như thế, thần nếu vì danh dự cá nhân mà quên đi quốc gia đại sự thì thật uổng làm thần tử Đại Tần. Bệ hạ yên tâm, Mông Điềm nhất định tiêu diệt phản tặc, đền đáp ơn tri ngộ của bệ hạ."
Trương Cường chính là đang đợi lời hứa chân thành từ đối phương, lập tức dõng dạc khen ngợi: "Hay lắm! Trẫm quả nhiên không nhìn lầm khanh, khanh đúng là một trang nam tử anh hùng, xả thân vì đại nghĩa."
Dứt lời, Trương Cường hạ lệnh: "Mông Điềm, trẫm sắc phong khanh làm Định Dương quân, thống lĩnh 20 vạn đại quân đến dẹp loạn, nếu lập được đại công trẫm nhất định ban thưởng hậu hĩ."
Mông Điềm quỳ xuống rơi lệ nói: "Ân tình của bệ hạ, Mông Điềm nhất định xả thân báo đáp!"
Trương Cường gật đầu hài lòng, căn dặn: "Tướng quân lui xuống chuẩn bị đi, trẫm còn có việc cần bàn với thừa tướng."
Mông Điềm cung kính hành đại lễ xong, đứng dậy sải bước rời khỏi đại điện.
Phùng Khứ Tật thấy Mông Điềm rời khỏi mới bước lên trước bẩm báo: "Bệ hạ, chiếu chỉ xá miễn hình phạt đã ban bố 3 ngày, đến nay đã có mấy vạn lưu khấu tự giác đến quan phủ đầu thú, còn có hơn một ngàn người thuyết phục đồng bọn đầu hàng nên nhận được quân công. Khắp nơi lưu khấu liên tục quay về quê hương yên tâm sinh sống, tất cả đều nhờ bệ hạ anh minh, dù là tiên hoàng chỉ e cũng khó đưa ra được quyết định bãi miễn hình phạt, giảm được rất nhiều dân oán trong thời loạn thế này."
Trương Cường mỉm cười nói: "Đó chính là thay đổi theo thời thế, nếu giữ khư khư quy tắc mấy trăm năm không đổi, mặc kệ tình thế quốc gia trước mắt, chính là hành động tự chuốc lấy thất bại."
Gạt chuyện Doanh Tử Yên sang một bên, Trương Cường đưa ra ý kiến: "Trẫm muốn triệu tập quân Tần đóng ở khắp nơi về Quan Trung, giữ lấy căn cơ Đại Tần trước, đợi lực lượng hồi phục mới thống nhất thiên hạ lần nữa, không biết ý thừa tướng thế nào?"
Phùng Khứ Tật suy ngẫm hồi lâu, gật đầu nói: "Bệ hạ nói rất có lý, lão thần cảm thấy đó là cách tốt nhất, chỉ là hiện nay tình thế vẫn chưa thật sự nguy hiểm, chỉ e các triều thần phản đối, nếu quần thần cùng phản đối thì lão thần cũng khó làm chủ được."
Trương Cường bình thản nói: "Trẫm lập tức hạ chỉ, mệnh lệnh ngoại trừ 60 vạn đại quân của Chương Hàm ra, tất cả quân Tần đóng ở các nơi rút về trong Hàm Cốc quan, giải tán toàn bộ dân phu tu sửa cung A Phòng, hạ lệnh miễn giảm sưu thuế 3 năm."
Nghe đến đây, Phùng Khứ Tật hốt hoảng kêu lên: "Bệ hạ miễn giảm sưu thuế, quân đội lấy gì để duy trì? Tuyệt đối không được đâu bệ hạ."
Trương Cường cười chua chát nói: "Sao trẫm lại không biết chứ? Nhưng trẫm làm vậy chỉ vì muốn cứu vãn nhân tâm, người dân sẽ không vì sưu cao thế nặng mà buộc phải làm phản, còn về quân phí hãy lấy từ nội vụ phủ, lệnh cho các vương hầu quý tộc tự giác giảm bổng lộc, trẫm sẽ ghi công, đợi sau khi bình định thiên hạ sẽ luận công ban thưởng."
Phùng Khứ Tật tỏ vẻ khó xử nói: "Hoàng thượng chính là thiên tử, nếu phải tiết kiệm chi tiêu chỉ e làm tổn hại đến thiên uy, hơn nữa để hoàng thượng chịu khổ, lão thần thật có lỗi với tiên hoàng, xin bệ hạ nghĩ lại!"
Trương Cường cười chua chát nói: "Nếu không có Mông tướng quân, cục diện hiện nay chiến loạn khắp nơi, Đại Tần vong quốc chỉ là chuyện sớm muộn."
Phùng Khứ Tật bị lời của Trương Cường làm hoảng sợ giật mình, lập tức nói xen vào: "Bệ hạ, Đại Tần ta trấn thủ chỗ hiểm yếu, Hàm Cốc quan địa thế dễ thủ khó công, sao bệ hạ lại lo lắng đến thế?"
Trương Cường hít một hơi sâu, lắc đầu nói: "Đại Tần từ khi tiên hoàng thống nhất thiên hạ đã lạm dụng hình phạt hà khắc, dân chúng oán thán khắp nơi, thêm vào các thế lực tàn dư sáu nước ẩn mình từ lâu, lúc tiên hoàng tại thế chúng không dám hành động. Nay quần hùng nổi dậy khắp nơi, dư nghiệp sáu nước chỉ cần dựng cờ khỏi sự sẽ được nhất hô bách ứng, cục diện quả thật nguy nan, vụ Tử Yên dù là thật hay giả chắc chắn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tình thế."
Lại quay sang Mông Điềm nói: "Mông tướng quân không cần lo lắng, trẫm vẫn lệnh cho khanh trấn thủ biên ải, trước mắt Đại Tần phải đối phó với nội loạn, hung nô lúc nào cũng có thể thừa cơ hội xâm lăng, biên ải đành nhờ cậy vào tướng quân rồi."
Mông Điềm giật mình một cái, cảm kích nhìn về phía Trương Cường, lúc này ông sợ nhất là hoàng đế hạ lệnh cho ông đi trấn áp Doanh Tử Yên, đang lúc không biết xử lý thế nào, chợt nghe Trưong Cường ra lệnh mình trấn thủ biên ải, cảm kích muôn phần, năm xưa mình và công tử Phù Tô có tình nghĩa sâu nặng, trong cục diện nguy cấp thế này mà Trương Cường không những không bắt mình hỏi tội, lại giao ba mươi vạn đại quân cho mình, điều này Mông Điềm không hề dám nghĩ tới.
Xúc động rơi nước mắt, Mông Điềm nấc lên thành tiếng: "Bệ hạ yên tâm, thần nhất định không phụ lòng tin tưởng của bệ hạ!"
Trương Cường gật đầu nói: "Khanh lui xuống chuẩn bị đi, 3 ngày sau dẫn quân trấn thủ biên ải, quân hung nô dũng mãnh thiện chiến, không thể khinh địch, khanh cẩn thận đối phó. Thành Thái vừa tiến cử với trẫm một tướng tài, trẫm muốn lệnh hắn theo khanh rèn luyện, sau này sẽ trọng dụng."
Suy nghĩ giây lát, Trương Cường tháo thanh kiếm đeo bên mình trịnh trọng đưa đến trước mặt Mông Điềm, cảm khái nói: "Trẫm ban kiếm này cho khanh, bảo kiếm xứng anh hùng, hy vọng khanh không phụ lòng trẫm, dù thế nào cũng không thể để giang sơn Đại Tần hủy hoại trong tay trẫm."
Mông Điềm nhận lấy thanh kiếm, trịnh trọng gật đầu nói: "Chỉ cần bệ hạ triệu hồi, Mông Điềm dù có muôn chết cũng quay về Hàm Dương hộ giá."
Trương Cường ngớ người trong giây lát, nhủ thầm: Chẳng lẽ là mình quá cẩn thận rồi, nhưng dù sao quan hệ giữa Mông Điềm và Phù Tô không phải tầm thường, mình không phòng không được, nhưng quan sát thái độ của Mông Điềm nãy giờ không giống đang mang lòng riêng, mình đã quá đa nghi sao? Mà sắp xếp như thế cũng không ảnh hưởng gì, nếu Mông Điềm trung thành thì mọi việc tốt đẹp, còn Mông Điềm muốn tạo phản, mình có thể dùng đến Bành Việt để trấn áp, trước mắt đành phải cẩn thận chuẩn bị đối phó vói tình huống xấu nhất thôi.
Đang lúc nghĩ ngợi, chợt nghe Phùng Khứ Tật lên tiếng: "Bệ hạ, lão thần tiến cử Mông tướng quân dẫn quân đến dẹp yên loạn đảng giả mạo công tử Tử Yên."
Câu này nói ra, không chỉ Trương Cường giật mình hoảng hốt, ngay cả Mông Điềm cũng toàn thân run bần bật, quay sang Phùng Khứ Tật nghiêm túc nói: "Thừa tướng, Mông Điềm không thể bất nghĩa."
Phùng Khứ Tật gằn giọng nói: "Bệ hạ diệt trừ Triệu Cao, hạ lệnh bãi miễn hình phạt hà khắc, lão thần cảm thấy bệ hạ mới là người xứng đáng kế thừa ngôi vị nhất trong số các hoàng tử của tiên hoàng, Tử Yên tuy là cháu đích tôn, nhưng lại đổ dầu vào lửa trong lúc Đại Tần ta đối mặt với tình thế nguy nan, vì lợi ích cá nhân không màng cơ nghiệp tổ tiên, người như thế sao đủ tài đức đảm nhiệm trọng trách chứ? Hơn nữa bệ hạ kế vị chính là tuân theo di chiếu tiên hoàng, không phải mưu triều đoạt vị, vì thế lão thần khẩn xin bệ hạ lập tức hạ lệnh phái binh dẹp loạn, không được nhân từ dung túng nữa."
Nói đến đây, Phùng Khứ Tật quay sang Mông Điềm đang tỏ vẻ khó xử, ung dung nói: "Lão thần tiến cử Mông tướng quân là có lý do, lê dân bá tánh khắp thiên hạ đều biết tình nghĩa giữa Mông tướng quân và công tử Phù Tô, nếu do Mông tướng quân dẫn quân dẹp loạn, người khác chắc chắn tin rằng kẻ tạo phản là tên giả mạo, hơn nữa Doanh Tử Yên nếu biết Mông tướng quân dẫn quân đến chắc sẽ xuống tinh thần, lòng quân chịu ảnh hưởng nặng nề, điều đó rất có lợi cho quân ta."
Trương Cường nghe vậy động lòng, lời của Phùng Khứ Tật rất có lý, nhưng nếu Mông Điềm dẫn theo đại quân đi đầu hàng, chẳng phải mình mất cả chì lẫn chày ư?
Suy nghĩ giây lát, Trương Cường quay sang Mông Điềm nói: "Lời thừa tướng rất có lý nhưng trẫm không hy vọng Mông tướng quân vì thế mà ôm hận suốt đời, dẫn quân dẹp loạn hay trấn thủ biên ải, tướng quân hãy tự quyết định, trẫm tuyệt đối không miễn cưỡng."
Mông Điềm cảm thấy hổ thẹn, cúi đầu nói: "Bệ hạ tin tưởng Mông Điềm như thế, thần nếu vì danh dự cá nhân mà quên đi quốc gia đại sự thì thật uổng làm thần tử Đại Tần. Bệ hạ yên tâm, Mông Điềm nhất định tiêu diệt phản tặc, đền đáp ơn tri ngộ của bệ hạ."
Trương Cường chính là đang đợi lời hứa chân thành từ đối phương, lập tức dõng dạc khen ngợi: "Hay lắm! Trẫm quả nhiên không nhìn lầm khanh, khanh đúng là một trang nam tử anh hùng, xả thân vì đại nghĩa."
Dứt lời, Trương Cường hạ lệnh: "Mông Điềm, trẫm sắc phong khanh làm Định Dương quân, thống lĩnh 20 vạn đại quân đến dẹp loạn, nếu lập được đại công trẫm nhất định ban thưởng hậu hĩ."
Mông Điềm quỳ xuống rơi lệ nói: "Ân tình của bệ hạ, Mông Điềm nhất định xả thân báo đáp!"
Trương Cường gật đầu hài lòng, căn dặn: "Tướng quân lui xuống chuẩn bị đi, trẫm còn có việc cần bàn với thừa tướng."
Mông Điềm cung kính hành đại lễ xong, đứng dậy sải bước rời khỏi đại điện.
Phùng Khứ Tật thấy Mông Điềm rời khỏi mới bước lên trước bẩm báo: "Bệ hạ, chiếu chỉ xá miễn hình phạt đã ban bố 3 ngày, đến nay đã có mấy vạn lưu khấu tự giác đến quan phủ đầu thú, còn có hơn một ngàn người thuyết phục đồng bọn đầu hàng nên nhận được quân công. Khắp nơi lưu khấu liên tục quay về quê hương yên tâm sinh sống, tất cả đều nhờ bệ hạ anh minh, dù là tiên hoàng chỉ e cũng khó đưa ra được quyết định bãi miễn hình phạt, giảm được rất nhiều dân oán trong thời loạn thế này."
Trương Cường mỉm cười nói: "Đó chính là thay đổi theo thời thế, nếu giữ khư khư quy tắc mấy trăm năm không đổi, mặc kệ tình thế quốc gia trước mắt, chính là hành động tự chuốc lấy thất bại."
Gạt chuyện Doanh Tử Yên sang một bên, Trương Cường đưa ra ý kiến: "Trẫm muốn triệu tập quân Tần đóng ở khắp nơi về Quan Trung, giữ lấy căn cơ Đại Tần trước, đợi lực lượng hồi phục mới thống nhất thiên hạ lần nữa, không biết ý thừa tướng thế nào?"
Phùng Khứ Tật suy ngẫm hồi lâu, gật đầu nói: "Bệ hạ nói rất có lý, lão thần cảm thấy đó là cách tốt nhất, chỉ là hiện nay tình thế vẫn chưa thật sự nguy hiểm, chỉ e các triều thần phản đối, nếu quần thần cùng phản đối thì lão thần cũng khó làm chủ được."
Trương Cường bình thản nói: "Trẫm lập tức hạ chỉ, mệnh lệnh ngoại trừ 60 vạn đại quân của Chương Hàm ra, tất cả quân Tần đóng ở các nơi rút về trong Hàm Cốc quan, giải tán toàn bộ dân phu tu sửa cung A Phòng, hạ lệnh miễn giảm sưu thuế 3 năm."
Nghe đến đây, Phùng Khứ Tật hốt hoảng kêu lên: "Bệ hạ miễn giảm sưu thuế, quân đội lấy gì để duy trì? Tuyệt đối không được đâu bệ hạ."
Trương Cường cười chua chát nói: "Sao trẫm lại không biết chứ? Nhưng trẫm làm vậy chỉ vì muốn cứu vãn nhân tâm, người dân sẽ không vì sưu cao thế nặng mà buộc phải làm phản, còn về quân phí hãy lấy từ nội vụ phủ, lệnh cho các vương hầu quý tộc tự giác giảm bổng lộc, trẫm sẽ ghi công, đợi sau khi bình định thiên hạ sẽ luận công ban thưởng."
Phùng Khứ Tật tỏ vẻ khó xử nói: "Hoàng thượng chính là thiên tử, nếu phải tiết kiệm chi tiêu chỉ e làm tổn hại đến thiên uy, hơn nữa để hoàng thượng chịu khổ, lão thần thật có lỗi với tiên hoàng, xin bệ hạ nghĩ lại!"
Tác giả :
Ngọc Vãn Lâu