Đại Quốc Tặc
Chương 245: Tiện nhân
Nếu cả con của mình còn không có, thế thì có gọi là đàn bà được không?
Cho dù Mục Vũ Hầu có thể trở thành vương khác họ đầu tiên của Đại Tề, nàng sẽ trở thành vương phi, thì sao chứ?
Không phá thân, không có con, cuộc đời như thế là có khiếm khuyết, là không hoàn mĩ!
Ầm!
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người ta đạp mạnh ra!
Cửa phòng bay ập vào tường, văng trở ra, rồi lại bị đá đi.
Điệp Hương phu nhân quay đầu nhìn, thì thấy Mục Vũ Hầu nghiêm mặt, người đầy sát khí, từ từ bước vào.
Nâng ống tay áo lên, lau khô hai hàng nước mắt trên gương mặt đẹp, Điệp Hương phu nhân giương cằm lên, nhắm hai mắt cười lạnh nhạt nhìn Mục Vũ Hầu.
- Mỗi khi xem thư của tên tiểu tử kia, ngươi sẽ khóc một hồi!
Mục Vũ Hầu vừa tới gần giường, vừa nhìn chằm chằm vào mắt của Điệp Hương phu nhân:
- Ngươi động lòng rồi?
- Ừm.
Không ngờ Điệp Hương phu nhân lại gật đầu thừa nhận.
Mục Vũ Hầu nghe thế tức thì nổi trận lôi đình, bước nhanh tới nắm lấy cổ áo Điệp Hương phu nhân, giận dữ nói:
- Tiện nhân, ngươi dám cắm sừng lão tử, lão tử diệt cả nhà ngươi!
- Lần trước ta đã cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám động đến một đầu ngón tay của ta, ta sẽ trả lại gấp mười gấp trăm lần!
Điệp Hương phu nhân khẽ cúi đầu, nhìn bàn tay to Mục Vũ Hầu túm lấy cổ áo mình, lạnh lùng nói:
- Xem ra ngươi chẳng để ý đến lời ta nói!
- Ngươi muốn chết!
Mục Vũ Hầu giơ bàn tay lên cao.
Điệp Hương phu nhân sắc mặt lạnh lùng, từ từ ngẩng đầu, nhìn gương mặt giận dữ của Mục Vũ Hầu, không có nửa phần sợ hãi, mỉa mai nói:
- Ngươi cũng sợ ta cắm sừng ngươi? Mà ngươi còn bắt ta nghe theo lời hoàng thượng, dạo khắp phủ đệ các quan to tước lớn, để lôi kéo lòng người?
Những tên tước lớn và quan to đó, kẻ nào không có tâm đen tối?
Có kẻ nào không nhìn trộm dung mạo xinh đẹp của ta?
Nếu ta không có vài phần nhanh trí, thì sớm đã bị ngàn người cưỡi vạn người chà đạp rồi?
Da mặt Mục Vũ Hầu run run, bàn tay giơ lên bất động giữa không trung.
- Có thể bắt ta phối hợp với ngươi như thế, ngươi làm sao có thể để ý đến chuyện cắm sừng chứ?
Trong đôi mắt Điệp Hương phu nhân không chút giấu diếm sự châm biếm, thần sắc cứ như thế cho đến khi khiến sắc mặt Mục Vũ Hầu trở nên xanh mét, Điệp Hương phu nhân sau đó đột nhiên đổi sắc mặt, đứng bật dậy, làm cho Mục Vũ Hầu giật mình nhảy lùi một bước, và cũng buông bàn tay đang nắm chặt cổ áo Điệp Hương phu nhân ra:
- Lão nương hôm nay nói cho ngươi biết!
Ngươi có thể nuôi luyến đồng, thì lão nương có thể nuôi tiểu bạch kiểm!
Đừng có đứng trước mặt lão nương mà nói cái gì cắm sừng hay không cắm sừng, còn nữa, lão nương động lòng với ai, cũng không cần ngươi quản!
- Tiểu tử Cảnh gia không được!
Sắc mặt Mục Vũ Hầu biến đổi, lúc sau, trong kẽ răng rít ra mấy chữ.
- Ha ha!
Điệp Hương phu nhân ngửa đầu điên cuồng cười lớn, sau đó từng bước từng bước đến gần Mục Vũ Hầu:
- Ai được ai không được không phải do ngươi nói! Lão nương thích chọn ai thì chọn người đó!
Mục Vũ Hầu giận không nhịn nổi, nghiến răng nói:
- Xem ra không cho ngươi xem chút lợi hại, ngươi thật tưởng ta không dám động đến ngươi!
- Được thôi, đến đánh ta đi, chỉ có điều sau này ngươi đừng có hối hận!
Điệp Hương phu nhân không những không sợ, ngược lại còn lên tiếng châm chọc:
- Hôm nay ngươi không đánh lão nương, thì ngươi không phải là nam nhân!
Bá!
Mục Vũ Hầu không nương tay, trong nháy mắt tay trái tát thật mạnh.
Chỉ có điều khi bàn tay sắp chạm vào gương mặt đẹp của Điệp Hương phu nhân, bên ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng của một nha hoàn.
- Phu nhân, Tương Vương điện hạ đến!
Chỉ cách không đầy nửa tấc, bàn tay của Mục Vũ Hầu ngần ngại dừng lại.
Điệp Hương phu nhân cười nhạt:
- Đồ xấu xa không có gan, đợi xem lão nương sẽ thu dọn ngươi như thế nào!
- Ngươi tốt nhất là đừng có làm càn!
Ánh mắt Mục Vũ Hầu có chút hoảng loạn, miệng cảnh cáo một câu, vội vàng lui ra khỏi phòng, đi vào trong viện rồi nhảy ra tường viện phía tây.
Điệp Hương phu nhân gương mặt đầy vẻ oán độc, cuộc sống hôm nay của mình đều là cảm ơn Mục Vũ Hầu ban tặng!
Thay bộ y phục đáng ghét mà Mục vũ Hầu đã chạm đến, thần sắc Điệp Hương phu nhân mới khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Trong chốc lát, Tương Vương đi vào.
Điệp Hương phu nhân ra cửa phòng đón tiếp:
- Tham kiến Tương Vương điện hạ!
- Sớm đã nói rồi mà, không cần khách khí như vậy.
Tương Vương phong độ nhẹ nhàng, thần thái hòa nhã, đưa tay vờ đỡ dậy.
Rất là lễ mạo, không có chút gì là ra vẻ con cháu hoàng thất.
- Tạ ơn Tương Vương điện hạ.
Điệp Hương phu nhân lúc đó ngẩng gương mặt đẹp lên, để cho Tương Vương nhìn thấy tâm tình không vui của nàng.
- Sao vậy?
Tương Vương nhíu mày, gương mặt anh tuấn hiện lên nét thương xót.
Nhưng trong lòng nghĩ thế nào, thì không ai biết.
Điệp Hương phu nhân nâng ống tay áo, lau khóe mắt, khe khẽ lắc đầu.
- Là Mục Vũ Hầu?
Sắc mặt Tương Vương, trong tích tắc trầm xuống.
- Không phải, Tương Vương điện hạ, mời!
Thần sắc Điệp Hương phu nhân có chút hoảng loạn, vội đưa tay dẫn lối, mời Tương Vương vào phòng ngồi.
Nhưng hai mắt Tương Vương hơi nheo lại:
- Dẫn ta đi gặp Mục Vũ Hầu!
- Điện hạ!
Điệp Hương phu nhân liên tục xua tay.
- Hừ!
Tương Vương quay ngoắt người lại, dứt khoát trước hết tự mình đi đến viện mà Mục Vũ Hầu ở.
Điệp Hương phu nhân kéo tà váy, đuổi nhanh theo, miệng nói lời khuyên can.
Nhưng Tương Vương làm sao chịu nghe?
Vẻ mặt đầy nộ khí xông thẳng đến viện của Mục Vũ Hầu.
Lúc này Mục Vũ Hầu đã thay y phục, nằm trên giường trong viện phơi nắng.
- Mục Vũ Hầu!
Vừa nhìn thấy người trong viện, Tương Vương đã bước nhanh đến gần, giận dữ mắng:
- Ngươi đường đường một nam tử hán, chỉ biết ức hiếp thê tử trong nhà thôi sao?
- Ta...
Mục Vũ Hầu oán hận trừng mắt nhìn Điệp Hương phu nhân, miệng nói không nên lời.
Điệp Hương phu nhân làm như khiếp sợ, rụt cổ lại.
Nhìn thấy cảnh này, Tương Vương không thể nhịn nổi lửa giận trong lòng:
- Điệp Hương phu nhân đi theo thứ phế vật nhà ngươi đã là hồng nhan bạc mệnh rồi, ngươi lại còn dám ức hiếp nàng ấy?
Hai chữ phế vật truyền vào tai, khiến Mục Vũ Hầu nắm chặt hai bàn tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Mục Vũ Hầu bản tính lạnh lùng, kiêu ngạo, quan tâm nhất là thanh danh, nếu không phải là đã thỏa hiệp với Hoàng thượng, thì làm sao chịu được bị người khác mắng là phế vật?
Nhịn, nhất định phải nhịn!
Trong lòng Mục Vũ Hầu một lần lại một lần gào thét, nhất định phải nhịn, nếu không những nỗ lực trước đây, toàn bộ sẽ trôi sông hết.
Khổ sở nhục mạ trước đây phải chịu, bị người ta âm thầm cười nhạo, cũng là chịu đựng uổng phí rồi.
Tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc!
Sắc mặt Mục Vũ Hầu nhăn nhó.
- Sao hả, ngươi còn muốn vô lễ với bổn vương?
Tương Vương nhìn thấy thần sắc của Mục Vũ Hầu, cười nhạt một tiếng:
- Bổn vương thì không mềm lòng như Điệp Hương phu nhân!
Dứt lời, nhẹ phất phất tay.
Lập tức có mấy hộ vệ chạy đến trước mặt.
- Đánh!
Tương Vương ra lệnh một tiếng, hai hộ vệ liền xông đến lôi Mục Vũ Hầu từ trên giường xuống, cho một trận tay đấm chân đạp.
Xuống tay tàn nhẫn, không nương nửa phần sức lực.
Mục Vũ Hầu vẫn luôn diễn kịch, sau khi truyền ra bên ngoài là y trở thành phế vật, thì tính cách biến thành cổ quái, tham tài, đối với Điệp Hương phu nhân không đánh thì mắng.
Trước đây Tương Vương cũng nghĩ sẽ ra tay thay cho Điệp Hương phu nhân, nhưng mỗi lần vào trong viện, vẫn chưa động thủ thì Điệp Hương phu nhân đã khổ sở van xin.
Cho nên Tương Vương trước giờ vẫn chưa giáo huấn Mục Vũ Hầu.
Nhưng hôm nay, Điệp Hương phu nhân chỉ âm thầm cúi đầu khóc, không có tiến lên ngăn lại.
Mục Vũ Hầu lúc này hận không thể tiến lên, bóp chết Điệp Hương phu nhân!
Y và Điệp Hương phu nhân lúc nãy tranh cãi to tiếng, y cũng có ý muốn đánh Điệp Hương phu nhân, để cho nàng biết mặt, đừng tưởng y dễ ức hiếp.
Tương Vương đến, y không thể không rút tay lại quay về tiểu viện.
Nhưng không ngờ chớp mắt Điệp Hương phu nhân đã dẫn Tương Vương đến.
Mà lại thật để mặc cho Tương Vương lệnh cho thủ hạ đánh y tàn nhẫn.
Điệp Hương phu nhân là thê tử của y, mà trong nhà nam nhân đánh nữ nhân, là chuyện rất bình thường.
Lý nào có chuyện thê tử đánh nam nhân?
Cái thời đại này, xem trọng tam tòng tứ đức, phu là ông trời của thê!
Thê tử phải nghe theo lệnh của tướng công.
Nhưng Điệp Hương phu nhân chẳng những không có chút cung kính y, muốn nuôi tiểu bạch kiểm, động lòng với tiểu tử Cảnh gia, mà còn dám dẫn Tương Vương đến đánh y.
Móng tay của Mục Vũ Hầu, găm sâu vào lòng bàn tay.
Lăng nhục!
Lăng nhục ngày hôm nay, ngày sau tất báo!
Lúc này Tương Vương nhìn thấy vẻ mặt oán hận của Mục Vũ Hầu, tay vung lên:
- Đánh mạnh vào, xem ra y còn chưa biết bản thân sai ở chỗ nào! Không mở miệng xin tha à? Vậy thì hôm nay bổn vương muốn xem xương của ngươi cứng đến mức nào!
Lúc nói đến chữ xin tha, trong đôi mắt Tương Vương mờ ám khó hiểu.
Sức của hai tên hộ vệ xuống tay, lại mạnh thêm mấy phần.
Từng cú đấm vào thịt, hơn nữa chỗ nào đau, thì đánh chỗ đó.
Thân thể liên tục bị đau của Mục Vũ Hầu co giật run rẩy, lăn lộn trên mặt đất.
Hôm nay đã mất hết cả thể diện!
Không ngờ, không ngờ mình lại quằn quại trên mặt đất…
Đều do ả tiện nhân kia hại hết!
Sai chỗ nào?
Mình sai chỗ nào?
Mục Vũ Hầu gào thét trong lòng, Điệp Hương phu nhân là thê tử của mình, Tương Vương, ngươi nói bổn hầu sai chỗ nào?
Bổn hầu dạy dỗ thê tử của mình, liên quan gì đến Tương Vương ngươi?
Nghĩ đến Tương Vương cũng luôn nhìn trộm dung mạo xinh đẹp của thê tử mình, Mục Vũ Hầu càng thêm căm hận!
Căm hận Điệp Hương phu nhân lả lơi ong bướm.
Y thì không dám hận Tương Vương, Tương Vương là đại hoàng tử, trong người chảy huyết mạch của hoàng tộc, trong mắt y đại hoàng tử trời sinh cao nhân nhất đẳng, là hậu duệ Thiên Hoàng.
Còn y là thần, thì phải thần phục hoàng gia.
Cho nên tất cả lửa hận, chỉ có thể nhằm vào Điệp Hương phu nhân.
Điệp Hương phu nhân cũng luôn chăm chú nhìn Mục Vũ Hầu, nhìn thấy Mục Vũ Hầu bị đánh lăn lộn trên mặt đất, trong lòng dâng lên niềm sảng khoái bất thường.
Dùng sức, dùng sức đánh!
Trong lòng quơ nắm tay cỗ vũ.
Đương nhiên, trên mặt là một vẻ buồn bã thương tiếc.
- Quả nhiên xương cứng, các ngươi không cần lưu tình nữa, y còn không xin tha, đánh đến chết thì thôi.
Tiếng Tương Vương lần nữa lạnh lùng vang lên.
Nghe vậy, thân thể Mục Vũ Hầu lập tức cứng đờ.
Sau khi Điệp Hương phu nhân nghe câu nói này cũng sửng sốt thì…
Đột nhiên vật vã bò về phía Tương Vương, nước mắt chảy dài khóc ầm lên:
- Ta sai rồi, xin đại hoàng tử khai ân, xin Tương Vương điện hạ tha cho ta một mạng!
Tương Vương khinh thường hừ lạnh:
- Còn tưởng ngươi khí phách ghê gớm lắm.
Dứt lời, quay người đi về hướng cửa viện.
Hai hộ vệ đương nhiên cũng dừng tay, đi theo.
Điệp Hương phu nhân đi sau một bước, nhìn Mục Vũ Hầu trên người đầy dấu giày, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường sâu thẳm, uổng cho mình trước đây vô cùng ngưỡng mộ người này, tưởng rằng y là một tài tử đại anh hùng văn võ song toàn, hóa ra chẳng qua cũng là một kẻ nhát gan sợ chết.
Năm đó mình thật sự là mắt mù rồi!
- Phi!
Một bãi nước bọt, nhổ ngay lên mặt Mục Vũ Hầu vừa ngẩng đầu lên.
Điệp Hương phu nhân trên mặt đầy vẻ chán ghét xoay người bỏ đi.
Thần sắc Mục Vũ Hầu ngây dại, ngay sau đó ác độc điên cuồng!
Đôi tay ban đầu nắm chặt lại siết chặt thêm lần nữa, hai dòng máu chảy từ lòng bàn tay xuống.
Tiện nhân!
Tiện nhân!
Tiện nhận!
Đợi đại sự của bổn hầu thành công rồi, thế nào cũng cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!
A!!! Mục Vũ Hầu trong lòng gào thét.
Một lát sau, mới có mấy bóng người từ hiên nhà bên cạnh lao ra, đưa Mục Vũ Hầu vào phòng ngủ.
Vén áo Mục Vũ Hầu lên, mấy người đều xuýt xoa một hơi.
- Tương Vương đúng là tàn nhẫn!
Trong đó có một người rõ ràng là nam tử, nhưng da mặt trắng nõn, ngã vào người Mục Vũ Hầu khóc nức nở.
---------oOo----------
Cho dù Mục Vũ Hầu có thể trở thành vương khác họ đầu tiên của Đại Tề, nàng sẽ trở thành vương phi, thì sao chứ?
Không phá thân, không có con, cuộc đời như thế là có khiếm khuyết, là không hoàn mĩ!
Ầm!
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người ta đạp mạnh ra!
Cửa phòng bay ập vào tường, văng trở ra, rồi lại bị đá đi.
Điệp Hương phu nhân quay đầu nhìn, thì thấy Mục Vũ Hầu nghiêm mặt, người đầy sát khí, từ từ bước vào.
Nâng ống tay áo lên, lau khô hai hàng nước mắt trên gương mặt đẹp, Điệp Hương phu nhân giương cằm lên, nhắm hai mắt cười lạnh nhạt nhìn Mục Vũ Hầu.
- Mỗi khi xem thư của tên tiểu tử kia, ngươi sẽ khóc một hồi!
Mục Vũ Hầu vừa tới gần giường, vừa nhìn chằm chằm vào mắt của Điệp Hương phu nhân:
- Ngươi động lòng rồi?
- Ừm.
Không ngờ Điệp Hương phu nhân lại gật đầu thừa nhận.
Mục Vũ Hầu nghe thế tức thì nổi trận lôi đình, bước nhanh tới nắm lấy cổ áo Điệp Hương phu nhân, giận dữ nói:
- Tiện nhân, ngươi dám cắm sừng lão tử, lão tử diệt cả nhà ngươi!
- Lần trước ta đã cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám động đến một đầu ngón tay của ta, ta sẽ trả lại gấp mười gấp trăm lần!
Điệp Hương phu nhân khẽ cúi đầu, nhìn bàn tay to Mục Vũ Hầu túm lấy cổ áo mình, lạnh lùng nói:
- Xem ra ngươi chẳng để ý đến lời ta nói!
- Ngươi muốn chết!
Mục Vũ Hầu giơ bàn tay lên cao.
Điệp Hương phu nhân sắc mặt lạnh lùng, từ từ ngẩng đầu, nhìn gương mặt giận dữ của Mục Vũ Hầu, không có nửa phần sợ hãi, mỉa mai nói:
- Ngươi cũng sợ ta cắm sừng ngươi? Mà ngươi còn bắt ta nghe theo lời hoàng thượng, dạo khắp phủ đệ các quan to tước lớn, để lôi kéo lòng người?
Những tên tước lớn và quan to đó, kẻ nào không có tâm đen tối?
Có kẻ nào không nhìn trộm dung mạo xinh đẹp của ta?
Nếu ta không có vài phần nhanh trí, thì sớm đã bị ngàn người cưỡi vạn người chà đạp rồi?
Da mặt Mục Vũ Hầu run run, bàn tay giơ lên bất động giữa không trung.
- Có thể bắt ta phối hợp với ngươi như thế, ngươi làm sao có thể để ý đến chuyện cắm sừng chứ?
Trong đôi mắt Điệp Hương phu nhân không chút giấu diếm sự châm biếm, thần sắc cứ như thế cho đến khi khiến sắc mặt Mục Vũ Hầu trở nên xanh mét, Điệp Hương phu nhân sau đó đột nhiên đổi sắc mặt, đứng bật dậy, làm cho Mục Vũ Hầu giật mình nhảy lùi một bước, và cũng buông bàn tay đang nắm chặt cổ áo Điệp Hương phu nhân ra:
- Lão nương hôm nay nói cho ngươi biết!
Ngươi có thể nuôi luyến đồng, thì lão nương có thể nuôi tiểu bạch kiểm!
Đừng có đứng trước mặt lão nương mà nói cái gì cắm sừng hay không cắm sừng, còn nữa, lão nương động lòng với ai, cũng không cần ngươi quản!
- Tiểu tử Cảnh gia không được!
Sắc mặt Mục Vũ Hầu biến đổi, lúc sau, trong kẽ răng rít ra mấy chữ.
- Ha ha!
Điệp Hương phu nhân ngửa đầu điên cuồng cười lớn, sau đó từng bước từng bước đến gần Mục Vũ Hầu:
- Ai được ai không được không phải do ngươi nói! Lão nương thích chọn ai thì chọn người đó!
Mục Vũ Hầu giận không nhịn nổi, nghiến răng nói:
- Xem ra không cho ngươi xem chút lợi hại, ngươi thật tưởng ta không dám động đến ngươi!
- Được thôi, đến đánh ta đi, chỉ có điều sau này ngươi đừng có hối hận!
Điệp Hương phu nhân không những không sợ, ngược lại còn lên tiếng châm chọc:
- Hôm nay ngươi không đánh lão nương, thì ngươi không phải là nam nhân!
Bá!
Mục Vũ Hầu không nương tay, trong nháy mắt tay trái tát thật mạnh.
Chỉ có điều khi bàn tay sắp chạm vào gương mặt đẹp của Điệp Hương phu nhân, bên ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng của một nha hoàn.
- Phu nhân, Tương Vương điện hạ đến!
Chỉ cách không đầy nửa tấc, bàn tay của Mục Vũ Hầu ngần ngại dừng lại.
Điệp Hương phu nhân cười nhạt:
- Đồ xấu xa không có gan, đợi xem lão nương sẽ thu dọn ngươi như thế nào!
- Ngươi tốt nhất là đừng có làm càn!
Ánh mắt Mục Vũ Hầu có chút hoảng loạn, miệng cảnh cáo một câu, vội vàng lui ra khỏi phòng, đi vào trong viện rồi nhảy ra tường viện phía tây.
Điệp Hương phu nhân gương mặt đầy vẻ oán độc, cuộc sống hôm nay của mình đều là cảm ơn Mục Vũ Hầu ban tặng!
Thay bộ y phục đáng ghét mà Mục vũ Hầu đã chạm đến, thần sắc Điệp Hương phu nhân mới khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Trong chốc lát, Tương Vương đi vào.
Điệp Hương phu nhân ra cửa phòng đón tiếp:
- Tham kiến Tương Vương điện hạ!
- Sớm đã nói rồi mà, không cần khách khí như vậy.
Tương Vương phong độ nhẹ nhàng, thần thái hòa nhã, đưa tay vờ đỡ dậy.
Rất là lễ mạo, không có chút gì là ra vẻ con cháu hoàng thất.
- Tạ ơn Tương Vương điện hạ.
Điệp Hương phu nhân lúc đó ngẩng gương mặt đẹp lên, để cho Tương Vương nhìn thấy tâm tình không vui của nàng.
- Sao vậy?
Tương Vương nhíu mày, gương mặt anh tuấn hiện lên nét thương xót.
Nhưng trong lòng nghĩ thế nào, thì không ai biết.
Điệp Hương phu nhân nâng ống tay áo, lau khóe mắt, khe khẽ lắc đầu.
- Là Mục Vũ Hầu?
Sắc mặt Tương Vương, trong tích tắc trầm xuống.
- Không phải, Tương Vương điện hạ, mời!
Thần sắc Điệp Hương phu nhân có chút hoảng loạn, vội đưa tay dẫn lối, mời Tương Vương vào phòng ngồi.
Nhưng hai mắt Tương Vương hơi nheo lại:
- Dẫn ta đi gặp Mục Vũ Hầu!
- Điện hạ!
Điệp Hương phu nhân liên tục xua tay.
- Hừ!
Tương Vương quay ngoắt người lại, dứt khoát trước hết tự mình đi đến viện mà Mục Vũ Hầu ở.
Điệp Hương phu nhân kéo tà váy, đuổi nhanh theo, miệng nói lời khuyên can.
Nhưng Tương Vương làm sao chịu nghe?
Vẻ mặt đầy nộ khí xông thẳng đến viện của Mục Vũ Hầu.
Lúc này Mục Vũ Hầu đã thay y phục, nằm trên giường trong viện phơi nắng.
- Mục Vũ Hầu!
Vừa nhìn thấy người trong viện, Tương Vương đã bước nhanh đến gần, giận dữ mắng:
- Ngươi đường đường một nam tử hán, chỉ biết ức hiếp thê tử trong nhà thôi sao?
- Ta...
Mục Vũ Hầu oán hận trừng mắt nhìn Điệp Hương phu nhân, miệng nói không nên lời.
Điệp Hương phu nhân làm như khiếp sợ, rụt cổ lại.
Nhìn thấy cảnh này, Tương Vương không thể nhịn nổi lửa giận trong lòng:
- Điệp Hương phu nhân đi theo thứ phế vật nhà ngươi đã là hồng nhan bạc mệnh rồi, ngươi lại còn dám ức hiếp nàng ấy?
Hai chữ phế vật truyền vào tai, khiến Mục Vũ Hầu nắm chặt hai bàn tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Mục Vũ Hầu bản tính lạnh lùng, kiêu ngạo, quan tâm nhất là thanh danh, nếu không phải là đã thỏa hiệp với Hoàng thượng, thì làm sao chịu được bị người khác mắng là phế vật?
Nhịn, nhất định phải nhịn!
Trong lòng Mục Vũ Hầu một lần lại một lần gào thét, nhất định phải nhịn, nếu không những nỗ lực trước đây, toàn bộ sẽ trôi sông hết.
Khổ sở nhục mạ trước đây phải chịu, bị người ta âm thầm cười nhạo, cũng là chịu đựng uổng phí rồi.
Tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc!
Sắc mặt Mục Vũ Hầu nhăn nhó.
- Sao hả, ngươi còn muốn vô lễ với bổn vương?
Tương Vương nhìn thấy thần sắc của Mục Vũ Hầu, cười nhạt một tiếng:
- Bổn vương thì không mềm lòng như Điệp Hương phu nhân!
Dứt lời, nhẹ phất phất tay.
Lập tức có mấy hộ vệ chạy đến trước mặt.
- Đánh!
Tương Vương ra lệnh một tiếng, hai hộ vệ liền xông đến lôi Mục Vũ Hầu từ trên giường xuống, cho một trận tay đấm chân đạp.
Xuống tay tàn nhẫn, không nương nửa phần sức lực.
Mục Vũ Hầu vẫn luôn diễn kịch, sau khi truyền ra bên ngoài là y trở thành phế vật, thì tính cách biến thành cổ quái, tham tài, đối với Điệp Hương phu nhân không đánh thì mắng.
Trước đây Tương Vương cũng nghĩ sẽ ra tay thay cho Điệp Hương phu nhân, nhưng mỗi lần vào trong viện, vẫn chưa động thủ thì Điệp Hương phu nhân đã khổ sở van xin.
Cho nên Tương Vương trước giờ vẫn chưa giáo huấn Mục Vũ Hầu.
Nhưng hôm nay, Điệp Hương phu nhân chỉ âm thầm cúi đầu khóc, không có tiến lên ngăn lại.
Mục Vũ Hầu lúc này hận không thể tiến lên, bóp chết Điệp Hương phu nhân!
Y và Điệp Hương phu nhân lúc nãy tranh cãi to tiếng, y cũng có ý muốn đánh Điệp Hương phu nhân, để cho nàng biết mặt, đừng tưởng y dễ ức hiếp.
Tương Vương đến, y không thể không rút tay lại quay về tiểu viện.
Nhưng không ngờ chớp mắt Điệp Hương phu nhân đã dẫn Tương Vương đến.
Mà lại thật để mặc cho Tương Vương lệnh cho thủ hạ đánh y tàn nhẫn.
Điệp Hương phu nhân là thê tử của y, mà trong nhà nam nhân đánh nữ nhân, là chuyện rất bình thường.
Lý nào có chuyện thê tử đánh nam nhân?
Cái thời đại này, xem trọng tam tòng tứ đức, phu là ông trời của thê!
Thê tử phải nghe theo lệnh của tướng công.
Nhưng Điệp Hương phu nhân chẳng những không có chút cung kính y, muốn nuôi tiểu bạch kiểm, động lòng với tiểu tử Cảnh gia, mà còn dám dẫn Tương Vương đến đánh y.
Móng tay của Mục Vũ Hầu, găm sâu vào lòng bàn tay.
Lăng nhục!
Lăng nhục ngày hôm nay, ngày sau tất báo!
Lúc này Tương Vương nhìn thấy vẻ mặt oán hận của Mục Vũ Hầu, tay vung lên:
- Đánh mạnh vào, xem ra y còn chưa biết bản thân sai ở chỗ nào! Không mở miệng xin tha à? Vậy thì hôm nay bổn vương muốn xem xương của ngươi cứng đến mức nào!
Lúc nói đến chữ xin tha, trong đôi mắt Tương Vương mờ ám khó hiểu.
Sức của hai tên hộ vệ xuống tay, lại mạnh thêm mấy phần.
Từng cú đấm vào thịt, hơn nữa chỗ nào đau, thì đánh chỗ đó.
Thân thể liên tục bị đau của Mục Vũ Hầu co giật run rẩy, lăn lộn trên mặt đất.
Hôm nay đã mất hết cả thể diện!
Không ngờ, không ngờ mình lại quằn quại trên mặt đất…
Đều do ả tiện nhân kia hại hết!
Sai chỗ nào?
Mình sai chỗ nào?
Mục Vũ Hầu gào thét trong lòng, Điệp Hương phu nhân là thê tử của mình, Tương Vương, ngươi nói bổn hầu sai chỗ nào?
Bổn hầu dạy dỗ thê tử của mình, liên quan gì đến Tương Vương ngươi?
Nghĩ đến Tương Vương cũng luôn nhìn trộm dung mạo xinh đẹp của thê tử mình, Mục Vũ Hầu càng thêm căm hận!
Căm hận Điệp Hương phu nhân lả lơi ong bướm.
Y thì không dám hận Tương Vương, Tương Vương là đại hoàng tử, trong người chảy huyết mạch của hoàng tộc, trong mắt y đại hoàng tử trời sinh cao nhân nhất đẳng, là hậu duệ Thiên Hoàng.
Còn y là thần, thì phải thần phục hoàng gia.
Cho nên tất cả lửa hận, chỉ có thể nhằm vào Điệp Hương phu nhân.
Điệp Hương phu nhân cũng luôn chăm chú nhìn Mục Vũ Hầu, nhìn thấy Mục Vũ Hầu bị đánh lăn lộn trên mặt đất, trong lòng dâng lên niềm sảng khoái bất thường.
Dùng sức, dùng sức đánh!
Trong lòng quơ nắm tay cỗ vũ.
Đương nhiên, trên mặt là một vẻ buồn bã thương tiếc.
- Quả nhiên xương cứng, các ngươi không cần lưu tình nữa, y còn không xin tha, đánh đến chết thì thôi.
Tiếng Tương Vương lần nữa lạnh lùng vang lên.
Nghe vậy, thân thể Mục Vũ Hầu lập tức cứng đờ.
Sau khi Điệp Hương phu nhân nghe câu nói này cũng sửng sốt thì…
Đột nhiên vật vã bò về phía Tương Vương, nước mắt chảy dài khóc ầm lên:
- Ta sai rồi, xin đại hoàng tử khai ân, xin Tương Vương điện hạ tha cho ta một mạng!
Tương Vương khinh thường hừ lạnh:
- Còn tưởng ngươi khí phách ghê gớm lắm.
Dứt lời, quay người đi về hướng cửa viện.
Hai hộ vệ đương nhiên cũng dừng tay, đi theo.
Điệp Hương phu nhân đi sau một bước, nhìn Mục Vũ Hầu trên người đầy dấu giày, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường sâu thẳm, uổng cho mình trước đây vô cùng ngưỡng mộ người này, tưởng rằng y là một tài tử đại anh hùng văn võ song toàn, hóa ra chẳng qua cũng là một kẻ nhát gan sợ chết.
Năm đó mình thật sự là mắt mù rồi!
- Phi!
Một bãi nước bọt, nhổ ngay lên mặt Mục Vũ Hầu vừa ngẩng đầu lên.
Điệp Hương phu nhân trên mặt đầy vẻ chán ghét xoay người bỏ đi.
Thần sắc Mục Vũ Hầu ngây dại, ngay sau đó ác độc điên cuồng!
Đôi tay ban đầu nắm chặt lại siết chặt thêm lần nữa, hai dòng máu chảy từ lòng bàn tay xuống.
Tiện nhân!
Tiện nhân!
Tiện nhận!
Đợi đại sự của bổn hầu thành công rồi, thế nào cũng cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!
A!!! Mục Vũ Hầu trong lòng gào thét.
Một lát sau, mới có mấy bóng người từ hiên nhà bên cạnh lao ra, đưa Mục Vũ Hầu vào phòng ngủ.
Vén áo Mục Vũ Hầu lên, mấy người đều xuýt xoa một hơi.
- Tương Vương đúng là tàn nhẫn!
Trong đó có một người rõ ràng là nam tử, nhưng da mặt trắng nõn, ngã vào người Mục Vũ Hầu khóc nức nở.
---------oOo----------
Tác giả :
Phó Kỳ Lân