Đại Quốc Tặc
Chương 199: Trung thành tin cậy
Trình Trạch, Hà Bất Tại, Tiêu Phàm đều là những người có bản lĩnh tài ba, có thể giúp đỡ làm rất nhiều chuyện, lại còn trung thành đáng tin cậy, tất nhiên nếu không dùng thì thật dại dột.
Lại thương lượng thêm một lúc, thỉnh giáo một số việc, rồi ba người cáo lui.
Nhưng Giang Long đột nhiên lại hỏi:
- Năm đó ba vị tiên sinh đi theo bên cạnh gia phụ nhiều năm, hẳn là biết quý phủ có Hắc Y Vệ chứ?
Hắc Y Vệ?
Ba người nghe xong liền liếc mắt nhìn nhau.
- Đây là một thế lực của quý phủ mà năm đó ngay cả Tiểu Hầu gia cũng không thể hoàn toàn nắm trong tay.
Ngẫm nghĩ một chút, Trình Trạch vẻ mặt thành thật nói.
- Có trung thành và đáng tin cậy hay không?
Đây mới là điều mà Giang Long muốn biết.
Trước khi đi, Cảnh lão phu nhân để cho tất cả mọi người tránh đi rồi mới âm thầm nói cho Giang Long biết, chờ hắn đi đến huyện Linh Thông, tự nhiên sẽ có Hắc Y Vệ chủ động tìm tới cửa, nếu có cái gì cần trợ giúp, Hắc Y Vệ này sẽ dốc toàn bộ sức lực.
Nhưng đồng thời lại cũng cảnh báo, Hắc Y Vệ có thể sẵn sàng chết để bảo hộ chủ nhân của Cảnh Phủ, nhưng lại sẽ không hoàn toàn nghe theo Giang Long sai khiến.
Có thể mệnh lệnh sai khiến bọn họ làm việc, hỗ trợ, nhưng muốn hoàn toàn khống chế ở trong tay, biến thành một thanh kiếm ở trong tay mình thì lại không thể được.
Tiêu Phàm nhìn thoáng qua Trình Trạch, rồi mới gật đầu:
- Hẳn là đáng tin cậy.
- Năm đó Hắc Y Vệ giúp đỡ Tiểu Hầu gia làm rất nhiều việc, chưa từng có sự phản bội.
Hà Bất Tại trầm ngâm một lúc rồi bổ sung:
- Tuy nhiên có một số việc bọn họ nếu như không muốn làm, sẽ trực tiếp mở miệng cự tuyệt, ngươi có tức giận bọn họ cũng sẽ là không thay đổi chủ ý.
- Vả lại bọn họ chưa bao giờ bất kính đối với Tiểu Hầu gia, kể cả Tiểu Hầu gia muốn động thủ giết chết bọn họ, thì bọn họ cũng sẽ không hề phản kháng.
- Về điểm cuối cùng này, là có thể chứng minh bọn họ đối với quý phủ là cực kỳ trung thành.
Trình Trạch nói.
Giang Long thoáng chút suy nghĩ rồi gật gật đầu.
Nói về Hắc Y Vệ, mấy người lại hàn huyên một hồi.
Một lát sau, Trình Trạch ba người đứng dậy rời khỏi.
Suốt dọc đường đi phong trần mệt mỏi, đầy người bụi đất, Giang Long kêu người mang tới nước ấm, tắm rửa thay quần áo.
Chỉnh đốn gọn gàng xong, thì người gác cổng đưa vào một phong thư.
Giang Long cầm lên tay xem, dầu sáp dán bên trên vẫn nguyên vẹn, lúc này mới mở ra.
Là Đại Lệ Ti viết.
Từ sau khi tách ra ở kinh thành, Giang Long chính là lạc mất hành tung của Đại Lệ Ti, đều là Đại Lệ Ti liên hệ với hắn.
Trong thư không có nội dung gì quan trọng, Đại Lệ Ti nói trên đường an toàn, đã bình an tới huyện Linh Thông.
Mấy ngày nữa sẽ đi vào ở trong huyện nha Linh Thông.
Tin cuối cùng, mơ hồ ám chỉ, đến lúc đó mới cần cùng Giang Long phối hợp làm một việc.
Sau khi xem xong bức thư, Giang Long châm lửa, đốt cháy.
Đại Lệ Ti định vào ở trong huyện nha?
Chuyện này có chút nằm ngoài dự tính của Giang Long.
Giang Long còn cho rằng Đại Lệ Ti sẽ vẫn núp trong bóng tối cơ.
Chỉ một lát sau, Hầu Giang lén lút tiến đến cầu kiến, hắn đưa Trình Trạch ba người đến cổng huyện nha môn, rồi một mình quay về.
Giang Long vẫn là tính toán để Hầu Giang âm thầm hỗ trợ.
Hiện tại cũng không có việc gì, Giang Long chỉ sai khiến Hầu Giang đi khảo sát địa hình, tìm hiểu về huyện Linh Thông, đôi tai linh hoạt một chút nghe ngóng tình hình trong huyện thành, về sau làm việc sẽ không rối ren, luống cuống tay chân.
Lúc Hầu Giang rời khỏi, Giang Long hỏi thăm xem trên người y ngân lượng có đủ dùng hay không.
- Bạc còn rất nhiều.
Sắc trời bắt đầu tối, Giang Long mang theo Đồ Đô, Cương Đế Ba Khắc, còn có Tần Vũ ba người xuất phủ đi đến nơi hẹn.
Ban ngày Huyện thừa Chu Kỳ và những người khác đã nói là sẽ bày một bàn tiệc rượu để tiếp đón Giang Long.
Giang Long vốn không có nghĩ nhiều, quan mới lên nhận chức, cấp dưới bày tiệc rượu, mọi người ngồi cùng với nhau vui chơi giải trí bồi dưỡng chút cảm tình, đây cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng Đồ Đô tìm hiểu tin tức trở về lại nói là Chu Kỳ mấy người chạy tới giúp đỡ đoàn thương nhân dỡ hàng để kiếm thêm khoản thu nhập.
Hắn không thể để đám người Chu Kỳ bỏ tiền ra mời khách được.
Tuy rằng lúc rời kinh, hắn cự tuyệt đề nghị của Cảnh lão phu nhân, không có mang theo nhiều tiền bạc.
Nhưng trong tay vẫn còn có mấy ngàn lượng.
Huyện Linh Thông tuy rằng hẻo lánh nghèo khó, nhưng cũng là có mấy tửu lâu.
Đương nhiên, quán rượu rất bình thường, tân trang đơn giản, tuyệt đối là không thể nói tới xa hoa phong nhã.
Cùng Chu Kỳ mấy người gặp mặt xã giao khách sáo một hồi, sau khi mọi người lần lượt ngồi xuống, Giang Long gọi món ăn.
Cầm lấy thực đơn, phát hiện ngoại trừ những món ăn phổ thông ra, có rất nhiều món ăn bằng thịt thú rừng.
Thịt hồ ly, thịt thỏ, thịt linh dương, thịt sói, thịt dê vàng, thịt chồn, thịt hươu, thịt nai, thịt chuột đồng, thịt trâu rừng, thịt ngựa, thịt hươu sao, thịt lạc đà thậm chí còn có cả tay gấu và thịt hổ.
Phương bắc bão cát lớn, thịt thú rừng phần lớn là dùng phương pháp đặc thù là hong gió phơi khô để chế biến, có thể để thật lâu mà không bị hỏng, trừ phi rất may mắn vừa vặn đúng lúc vừa mới bắt được hoặc là vừa mới thu mua, bằng không sẽ không ăn được thịt tươi.
So sánh với những nơi khác, giá thịt nơi này cũng không phải là đắt.
Thảo nguyên thích hợp để chăn thả, không thích hợp gieo trồng lương thực, cho nên mới tạo thành hiện tượng số lượng ngựa dê rất phong phú, giá cả lương thực thì lại đắt hơn so với những nơi khác.
Thịt hồ ly thì nhất định là không ăn.
Giang Long gọi món ăn, chỉ một lát sau đã gọi đầy một bàn lớn các món ăn, sau đó lại gọi thêm một vò rượu ngon.
Nếu đã quyết định tự bỏ bạc trong túi mình ra, Giang Long đương nhiên là muốn ăn uống sảng khoái.
Những người đang ngồi cùng đều nghèo, nếu như để bọn họ trả tiền, Giang Long sẽ cảm thấy ngại không dám gọi nhiều như vậy.
Chu Kỳ, Uông Quý, Hồ Lại, Hách Đồng, còn có Tiết Sơn và Phan Văn Trường mỗi lần nghe thấy tên một món ăn là trong lòng lại run lên một chút, đây rõ ràng là món nào đắt liền gọi món đó.
Sắc mặt không đến mức khó coi, nhưng bọn họ mỗi người trong lòng đều rất xót xa.
Nhậm chức ở nơi thâm sơn cùng cốc như huyện Linh Thông này, căn bản là không có chút béo bở gì.
Hơn nữa bổng lộc triều đình cũng không thể đúng thời hạn phát xuống.
Bằng không ở huyện nha nhậm chức, bọn họ cũng không sa sút đến mức phải đi dỡ hàng cho đoàn thương nhân kiếm thêm khoản thu nhập.
Người phương bắc phần lớn tính cách hào sảng, tầm nhìn khai phát, đồ ăn cũng đã được gọi lên đầy đủ rồi, đơn giản chính là ăn uống một cách sảng khoái đã.
Chu Kỳ mấy người vừa cùng Giang Long nói chuyện phiếm, vừa ăn miếng thịt bự, uống ngụm rượu lớn.
Chỉ có giáo thụ Phan Văn Trường mỗi lần ăn một miếng đồ ăn, đều giống như ăn thịt của chính mình, trong lòng xót xa vô cùng.
Không biết là Giang Long có ý định mời khách, bọn họ sau khi ăn xong, là định chia đều chi phí cho tất cả.
Phan Văn Trường trong lòng nghĩ, trong bữa tiệc ăn ít một chút, đợi lúc nữa đóng gói chỗ thức ăn thừa mang về còn có thể ăn thêm vài ngày.
Cho nên nhìn thấy những người khác ăn uống vui vẻ, rượu và thức ăn nhanh chóng giảm bớt, ông ta vuốt vuốt chòm râu tay run run không ngớt thiếu chút nữa giật đứt mất một túm.
Bọn người Chu Kỳ Uông Quý là những người thô kệch, ngày thường vốn không hòa hợp lắm với Phan Văn Trường.
Lúc này nhìn thấy bộ dạng Phan Văn Trường kia khó coi như là đang tự ăn thịt mình vậy, ngược lại càng cảm thấy vui vẻ.
Dường như rượu thịt đưa lên miệng so với ngày thường càng thơm ngon hơn.
Công sự ngày mai cần bàn, hôm nay cũng chỉ là lần đầu gặp mặt bồi dưỡng chút cảm tình, cho nên mọi người cũng không bàn luận gì đến chính sự.
Vả lại đám người Chu Kỳ cũng không dám ăn uống tới lúc muộn quá.
Phải thông cảm cho Giang Long đi đường vất vả, cần về sớm một chút để nghỉ ngơi.
Cùng thuộc hạ bồi dưỡng cảm tình là việc tất yếu, Giang Long trong bữa tiệc cũng là cười cười nói nói, đương nhiên, cũng không thể biểu lộ quá dễ nói chuyện, bằng không sẽ không có uy nghiêm của một thượng quan.
Tiệc rượu đã tàn, Giang Long thanh toán.
- Sao có thể để Cảnh đại nhân trả bạc được?
Chu Kỳ vội vàng đứng dậy, lên tiếng ngăn cản.
Chủ bộ Uông Quý cũng nói:
- Đương nhiên là phải để bọn hạ quan kính mời chủ nhân của nơi này mới đúng.
Hồ Lại, Hách Đồng, Tiết Sơn, còn có Phan Văn Trường xót ruột cũng là phụ họa theo.
Giang Long khoát tay áo, sau đó chỉ vào đám người Chu Kỳ nói:
- Mấy người các ngươi lúc chiều đi giúp đoàn thương nhân dỡ hàng kiếm bạc trắng phải không?
Mấy người chính là xấu hổ cúi đầu.
Việc này tuy rằng không phải là điều gì bí ẩn, nhưng bị thượng quan mới nhậm chức ngay trước mặt nói ra, dù sao vẫn có chút ngượng ngùng.
- Cho nên bữa rượu thịt này bản quan không thể để các ngươi mời được.
Giang Long chậm rãi quét mắt nhìn qua mấy người một lượt,
- Bản quan trước kia không có tiếng tăm gì, nhưng gần đây ở kinh thành cũng coi như là có chút danh tiếng, các ngươi không biết, bản quan sở dĩ có thể có chút danh tiếng, chính là biết kiếm bạc trắng.
- Cho nên các ngươi không cần ngại ngùng.
Biết kiếm bạc trắng?
Thân là quan viên triều đình, biết kiếm bạc trắng, đáng để khoe khoang ra hay sao?
Cũng chẳng phải là tạo phúc cho dân chúng một phương, lập chiến công hiển hách gì.
- Nói cho các ngươi điều này, chỉ là muốn cho các ngươi biết, về sau đi theo bản quan, bản quan tất nhiên sẽ không để cho các ngươi phải cùng khổ nghèo túng giống như trước vậy!
Trong âm điệu mạnh mẽ Giang Long nói ra hừng hực khí phách.
Dù có hoang vu hẻo lánh hơn nữa, thì vẫn luôn luôn có cách để kiếm được bạc.
Có một số người vẫn có thể cạo cả lớp đất ra để kiếm sống.
Tuy rằng mấy người trước mặt kia khá vô năng, nhưng lại cũng không có ác niệm gì.
Giang Long dự định sẽ thu nạp dưới trướng, có thể dùng được thì dùng.
Mấy người Chu Kỳ sau khi hơi sửng sốt, chính là lộ ra sắc mặt vui mừng.
Rối rít không ngớt biểu thị một lòng kính nể với Giang Long.
Bọn họ sớm đã sợ nghèo lắm rồi, nếu Giang Long thật sự có thể mang theo bọn họ mà trở nên giàu có, tất nhiên là một việc vô cùng tốt.
Phan Văn Trường thì lại là khép hờ hai mắt giả điếc.
Nếu như là trước kia chưa từng tới ở huyện Linh Thông, ông ta tất nhiên sẽ trách cứ Giang Long, quá mức coi trọng vàng bạc vật chất.
Nhưng hiện tại, sinh sống ở nơi đây chịu khổ cực vài năm, ông ta cũng là bị nghèo túng làm cho sợ mất rồi.
Hơn nữa Dương Huyện lệnh còn chết ở chỗ này.
Nên khiến ông ta đứng sang phía Giang Long kiếm tiền mà lớn tiếng khen ngợi thật sự là rất khó xử, nhưng có thể làm bộ không nghe thấy.
Cuộc sống, là một môn học vấn!
- Không biết Cảnh đại nhân tính toán làm gì trước?
Hộ phòng thư lại Hách Đồng hỏi.
Huyện thừa Uông Quý cùng với mọi người cũng là muốn phải lên tiếng hỏi rõ Giang Long có tính toán gì không, và cam đoan, nếu có chỗ nào cần dùng đến, muôn lần chết cũng không chối từ.
Nhưng Giang Long cũng là khoát tay áo,
- Muốn phát triển, không có bạc làm vốn là không được, nhưng ai lại sẵn lòng đem bạc đầu tư đến huyện Linh Thông nơi này chứ?
Cho nên giai đoạn đầu việc huy động vốn để bản quan lo liệu, các ngươi tạm thời làm tốt các công việc trong huyện nha, đừng khiến cho bản quan phải bận tâm lo lắng nhiều là được rồi.
Mọi người chính là ngơ ngác nhìn nhau.
Không ngờ Giang Long lại muốn tự làm một mình?
Là tuổi trẻ ngông cuồng, hay là thật sự có bản lĩnh?
Mãi cho đến lúc Giang Long rời khỏi, bọn họ trong lòng vẫn còn đang nghi hoặc.
Có điều Giang Long không cần bọn họ hỗ trợ, là chuyện tốt.
Huyện Linh Thông năm ở vị trí gần với vùng biên giới, bất cứ lúc nào cũng phải đề phòng mã phỉ và dị tộc tới cướp bóc, buổi tối dĩ nhiên là phải cấm đi lại vào ban đêm.
Cho nên sau khi tiếng gõ mõ của phu canh tuần tra ban đêm vang lên, trong huyện thành chính là tất cả các ngọn đèn dầu đều tối đi.
Trong thành một mảng trời tối thui đen kịt.
Giang Long ngồi ở trong phòng ngủ, trên bàn đốt một ngọn nến to bằng ngón tay.
Trong tay cầm bút, đang cặm cụi viết gì đấy.
Đợi đến khi viết xong, trong phòng đã có thêm một người áo đen.
- Tiểu nhân bái kiến tiểu thiếu gia!
Người áo đen một gối chống xuống đất.
- Ngươi là một thành viên của Hắc Y Vệ?
Giang Long thổi nhẹ nét mực trên trang cuối cùng.
Người áo đen lên tiếng trả lời,
- Vâng! Về sau do tiểu nhân phụ trách liên lạc với tiểu thiếu gia.
- Phương thức các ngươi làm việc về cơ bản ta cũng đã có tìm hiểu.
Giang Long không có ý định nói nhiều những điều vô nghĩa, chỉ cần những người này là đáng để tín nhiệm, có thể trợ giúp mình là tốt rồi, nhẹ nhàng gấp lại trang giấy, đưa về phía người áo đen phân công nhiệm vụ:
- Đi tìm một xưởng gạch, dựa theo những gì trên đó viết, chế tác ra đồ vật này, càng nhanh càng tốt.
- Vâng.
Người áo đen tiến lên, vươn hai tay ra, cung kính tiếp nhận trang giấy.
- Bản quan dự tính làm chút chuyện ở nơi này, cần một lượng bạc lớn, cho nên sau khi đồ vật này được chế tác ra phải lập tức mang tới đây.
- Tiểu nhân đã rõ.
Giang Long cũng không cần phải nói thêm một lời nói thừa nào.
Người áo đen cũng vậy không có nhiều lời.
Thậm chí, Giang Long cũng không hỏi người áo đen tên gọi là gì, về sau phải xưng hô như thế nào, về phần người áo đen, cũng không tự giới thiệu.
Giang Long nhìn theo bóng lưng của người áo đen đang rời khỏi, hai mắt hơi nheo lại.
Sẽ có một ngày, những người này sẽ phải ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của mình!
Thực sự để cho ta sử dụng!
Lại thương lượng thêm một lúc, thỉnh giáo một số việc, rồi ba người cáo lui.
Nhưng Giang Long đột nhiên lại hỏi:
- Năm đó ba vị tiên sinh đi theo bên cạnh gia phụ nhiều năm, hẳn là biết quý phủ có Hắc Y Vệ chứ?
Hắc Y Vệ?
Ba người nghe xong liền liếc mắt nhìn nhau.
- Đây là một thế lực của quý phủ mà năm đó ngay cả Tiểu Hầu gia cũng không thể hoàn toàn nắm trong tay.
Ngẫm nghĩ một chút, Trình Trạch vẻ mặt thành thật nói.
- Có trung thành và đáng tin cậy hay không?
Đây mới là điều mà Giang Long muốn biết.
Trước khi đi, Cảnh lão phu nhân để cho tất cả mọi người tránh đi rồi mới âm thầm nói cho Giang Long biết, chờ hắn đi đến huyện Linh Thông, tự nhiên sẽ có Hắc Y Vệ chủ động tìm tới cửa, nếu có cái gì cần trợ giúp, Hắc Y Vệ này sẽ dốc toàn bộ sức lực.
Nhưng đồng thời lại cũng cảnh báo, Hắc Y Vệ có thể sẵn sàng chết để bảo hộ chủ nhân của Cảnh Phủ, nhưng lại sẽ không hoàn toàn nghe theo Giang Long sai khiến.
Có thể mệnh lệnh sai khiến bọn họ làm việc, hỗ trợ, nhưng muốn hoàn toàn khống chế ở trong tay, biến thành một thanh kiếm ở trong tay mình thì lại không thể được.
Tiêu Phàm nhìn thoáng qua Trình Trạch, rồi mới gật đầu:
- Hẳn là đáng tin cậy.
- Năm đó Hắc Y Vệ giúp đỡ Tiểu Hầu gia làm rất nhiều việc, chưa từng có sự phản bội.
Hà Bất Tại trầm ngâm một lúc rồi bổ sung:
- Tuy nhiên có một số việc bọn họ nếu như không muốn làm, sẽ trực tiếp mở miệng cự tuyệt, ngươi có tức giận bọn họ cũng sẽ là không thay đổi chủ ý.
- Vả lại bọn họ chưa bao giờ bất kính đối với Tiểu Hầu gia, kể cả Tiểu Hầu gia muốn động thủ giết chết bọn họ, thì bọn họ cũng sẽ không hề phản kháng.
- Về điểm cuối cùng này, là có thể chứng minh bọn họ đối với quý phủ là cực kỳ trung thành.
Trình Trạch nói.
Giang Long thoáng chút suy nghĩ rồi gật gật đầu.
Nói về Hắc Y Vệ, mấy người lại hàn huyên một hồi.
Một lát sau, Trình Trạch ba người đứng dậy rời khỏi.
Suốt dọc đường đi phong trần mệt mỏi, đầy người bụi đất, Giang Long kêu người mang tới nước ấm, tắm rửa thay quần áo.
Chỉnh đốn gọn gàng xong, thì người gác cổng đưa vào một phong thư.
Giang Long cầm lên tay xem, dầu sáp dán bên trên vẫn nguyên vẹn, lúc này mới mở ra.
Là Đại Lệ Ti viết.
Từ sau khi tách ra ở kinh thành, Giang Long chính là lạc mất hành tung của Đại Lệ Ti, đều là Đại Lệ Ti liên hệ với hắn.
Trong thư không có nội dung gì quan trọng, Đại Lệ Ti nói trên đường an toàn, đã bình an tới huyện Linh Thông.
Mấy ngày nữa sẽ đi vào ở trong huyện nha Linh Thông.
Tin cuối cùng, mơ hồ ám chỉ, đến lúc đó mới cần cùng Giang Long phối hợp làm một việc.
Sau khi xem xong bức thư, Giang Long châm lửa, đốt cháy.
Đại Lệ Ti định vào ở trong huyện nha?
Chuyện này có chút nằm ngoài dự tính của Giang Long.
Giang Long còn cho rằng Đại Lệ Ti sẽ vẫn núp trong bóng tối cơ.
Chỉ một lát sau, Hầu Giang lén lút tiến đến cầu kiến, hắn đưa Trình Trạch ba người đến cổng huyện nha môn, rồi một mình quay về.
Giang Long vẫn là tính toán để Hầu Giang âm thầm hỗ trợ.
Hiện tại cũng không có việc gì, Giang Long chỉ sai khiến Hầu Giang đi khảo sát địa hình, tìm hiểu về huyện Linh Thông, đôi tai linh hoạt một chút nghe ngóng tình hình trong huyện thành, về sau làm việc sẽ không rối ren, luống cuống tay chân.
Lúc Hầu Giang rời khỏi, Giang Long hỏi thăm xem trên người y ngân lượng có đủ dùng hay không.
- Bạc còn rất nhiều.
Sắc trời bắt đầu tối, Giang Long mang theo Đồ Đô, Cương Đế Ba Khắc, còn có Tần Vũ ba người xuất phủ đi đến nơi hẹn.
Ban ngày Huyện thừa Chu Kỳ và những người khác đã nói là sẽ bày một bàn tiệc rượu để tiếp đón Giang Long.
Giang Long vốn không có nghĩ nhiều, quan mới lên nhận chức, cấp dưới bày tiệc rượu, mọi người ngồi cùng với nhau vui chơi giải trí bồi dưỡng chút cảm tình, đây cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng Đồ Đô tìm hiểu tin tức trở về lại nói là Chu Kỳ mấy người chạy tới giúp đỡ đoàn thương nhân dỡ hàng để kiếm thêm khoản thu nhập.
Hắn không thể để đám người Chu Kỳ bỏ tiền ra mời khách được.
Tuy rằng lúc rời kinh, hắn cự tuyệt đề nghị của Cảnh lão phu nhân, không có mang theo nhiều tiền bạc.
Nhưng trong tay vẫn còn có mấy ngàn lượng.
Huyện Linh Thông tuy rằng hẻo lánh nghèo khó, nhưng cũng là có mấy tửu lâu.
Đương nhiên, quán rượu rất bình thường, tân trang đơn giản, tuyệt đối là không thể nói tới xa hoa phong nhã.
Cùng Chu Kỳ mấy người gặp mặt xã giao khách sáo một hồi, sau khi mọi người lần lượt ngồi xuống, Giang Long gọi món ăn.
Cầm lấy thực đơn, phát hiện ngoại trừ những món ăn phổ thông ra, có rất nhiều món ăn bằng thịt thú rừng.
Thịt hồ ly, thịt thỏ, thịt linh dương, thịt sói, thịt dê vàng, thịt chồn, thịt hươu, thịt nai, thịt chuột đồng, thịt trâu rừng, thịt ngựa, thịt hươu sao, thịt lạc đà thậm chí còn có cả tay gấu và thịt hổ.
Phương bắc bão cát lớn, thịt thú rừng phần lớn là dùng phương pháp đặc thù là hong gió phơi khô để chế biến, có thể để thật lâu mà không bị hỏng, trừ phi rất may mắn vừa vặn đúng lúc vừa mới bắt được hoặc là vừa mới thu mua, bằng không sẽ không ăn được thịt tươi.
So sánh với những nơi khác, giá thịt nơi này cũng không phải là đắt.
Thảo nguyên thích hợp để chăn thả, không thích hợp gieo trồng lương thực, cho nên mới tạo thành hiện tượng số lượng ngựa dê rất phong phú, giá cả lương thực thì lại đắt hơn so với những nơi khác.
Thịt hồ ly thì nhất định là không ăn.
Giang Long gọi món ăn, chỉ một lát sau đã gọi đầy một bàn lớn các món ăn, sau đó lại gọi thêm một vò rượu ngon.
Nếu đã quyết định tự bỏ bạc trong túi mình ra, Giang Long đương nhiên là muốn ăn uống sảng khoái.
Những người đang ngồi cùng đều nghèo, nếu như để bọn họ trả tiền, Giang Long sẽ cảm thấy ngại không dám gọi nhiều như vậy.
Chu Kỳ, Uông Quý, Hồ Lại, Hách Đồng, còn có Tiết Sơn và Phan Văn Trường mỗi lần nghe thấy tên một món ăn là trong lòng lại run lên một chút, đây rõ ràng là món nào đắt liền gọi món đó.
Sắc mặt không đến mức khó coi, nhưng bọn họ mỗi người trong lòng đều rất xót xa.
Nhậm chức ở nơi thâm sơn cùng cốc như huyện Linh Thông này, căn bản là không có chút béo bở gì.
Hơn nữa bổng lộc triều đình cũng không thể đúng thời hạn phát xuống.
Bằng không ở huyện nha nhậm chức, bọn họ cũng không sa sút đến mức phải đi dỡ hàng cho đoàn thương nhân kiếm thêm khoản thu nhập.
Người phương bắc phần lớn tính cách hào sảng, tầm nhìn khai phát, đồ ăn cũng đã được gọi lên đầy đủ rồi, đơn giản chính là ăn uống một cách sảng khoái đã.
Chu Kỳ mấy người vừa cùng Giang Long nói chuyện phiếm, vừa ăn miếng thịt bự, uống ngụm rượu lớn.
Chỉ có giáo thụ Phan Văn Trường mỗi lần ăn một miếng đồ ăn, đều giống như ăn thịt của chính mình, trong lòng xót xa vô cùng.
Không biết là Giang Long có ý định mời khách, bọn họ sau khi ăn xong, là định chia đều chi phí cho tất cả.
Phan Văn Trường trong lòng nghĩ, trong bữa tiệc ăn ít một chút, đợi lúc nữa đóng gói chỗ thức ăn thừa mang về còn có thể ăn thêm vài ngày.
Cho nên nhìn thấy những người khác ăn uống vui vẻ, rượu và thức ăn nhanh chóng giảm bớt, ông ta vuốt vuốt chòm râu tay run run không ngớt thiếu chút nữa giật đứt mất một túm.
Bọn người Chu Kỳ Uông Quý là những người thô kệch, ngày thường vốn không hòa hợp lắm với Phan Văn Trường.
Lúc này nhìn thấy bộ dạng Phan Văn Trường kia khó coi như là đang tự ăn thịt mình vậy, ngược lại càng cảm thấy vui vẻ.
Dường như rượu thịt đưa lên miệng so với ngày thường càng thơm ngon hơn.
Công sự ngày mai cần bàn, hôm nay cũng chỉ là lần đầu gặp mặt bồi dưỡng chút cảm tình, cho nên mọi người cũng không bàn luận gì đến chính sự.
Vả lại đám người Chu Kỳ cũng không dám ăn uống tới lúc muộn quá.
Phải thông cảm cho Giang Long đi đường vất vả, cần về sớm một chút để nghỉ ngơi.
Cùng thuộc hạ bồi dưỡng cảm tình là việc tất yếu, Giang Long trong bữa tiệc cũng là cười cười nói nói, đương nhiên, cũng không thể biểu lộ quá dễ nói chuyện, bằng không sẽ không có uy nghiêm của một thượng quan.
Tiệc rượu đã tàn, Giang Long thanh toán.
- Sao có thể để Cảnh đại nhân trả bạc được?
Chu Kỳ vội vàng đứng dậy, lên tiếng ngăn cản.
Chủ bộ Uông Quý cũng nói:
- Đương nhiên là phải để bọn hạ quan kính mời chủ nhân của nơi này mới đúng.
Hồ Lại, Hách Đồng, Tiết Sơn, còn có Phan Văn Trường xót ruột cũng là phụ họa theo.
Giang Long khoát tay áo, sau đó chỉ vào đám người Chu Kỳ nói:
- Mấy người các ngươi lúc chiều đi giúp đoàn thương nhân dỡ hàng kiếm bạc trắng phải không?
Mấy người chính là xấu hổ cúi đầu.
Việc này tuy rằng không phải là điều gì bí ẩn, nhưng bị thượng quan mới nhậm chức ngay trước mặt nói ra, dù sao vẫn có chút ngượng ngùng.
- Cho nên bữa rượu thịt này bản quan không thể để các ngươi mời được.
Giang Long chậm rãi quét mắt nhìn qua mấy người một lượt,
- Bản quan trước kia không có tiếng tăm gì, nhưng gần đây ở kinh thành cũng coi như là có chút danh tiếng, các ngươi không biết, bản quan sở dĩ có thể có chút danh tiếng, chính là biết kiếm bạc trắng.
- Cho nên các ngươi không cần ngại ngùng.
Biết kiếm bạc trắng?
Thân là quan viên triều đình, biết kiếm bạc trắng, đáng để khoe khoang ra hay sao?
Cũng chẳng phải là tạo phúc cho dân chúng một phương, lập chiến công hiển hách gì.
- Nói cho các ngươi điều này, chỉ là muốn cho các ngươi biết, về sau đi theo bản quan, bản quan tất nhiên sẽ không để cho các ngươi phải cùng khổ nghèo túng giống như trước vậy!
Trong âm điệu mạnh mẽ Giang Long nói ra hừng hực khí phách.
Dù có hoang vu hẻo lánh hơn nữa, thì vẫn luôn luôn có cách để kiếm được bạc.
Có một số người vẫn có thể cạo cả lớp đất ra để kiếm sống.
Tuy rằng mấy người trước mặt kia khá vô năng, nhưng lại cũng không có ác niệm gì.
Giang Long dự định sẽ thu nạp dưới trướng, có thể dùng được thì dùng.
Mấy người Chu Kỳ sau khi hơi sửng sốt, chính là lộ ra sắc mặt vui mừng.
Rối rít không ngớt biểu thị một lòng kính nể với Giang Long.
Bọn họ sớm đã sợ nghèo lắm rồi, nếu Giang Long thật sự có thể mang theo bọn họ mà trở nên giàu có, tất nhiên là một việc vô cùng tốt.
Phan Văn Trường thì lại là khép hờ hai mắt giả điếc.
Nếu như là trước kia chưa từng tới ở huyện Linh Thông, ông ta tất nhiên sẽ trách cứ Giang Long, quá mức coi trọng vàng bạc vật chất.
Nhưng hiện tại, sinh sống ở nơi đây chịu khổ cực vài năm, ông ta cũng là bị nghèo túng làm cho sợ mất rồi.
Hơn nữa Dương Huyện lệnh còn chết ở chỗ này.
Nên khiến ông ta đứng sang phía Giang Long kiếm tiền mà lớn tiếng khen ngợi thật sự là rất khó xử, nhưng có thể làm bộ không nghe thấy.
Cuộc sống, là một môn học vấn!
- Không biết Cảnh đại nhân tính toán làm gì trước?
Hộ phòng thư lại Hách Đồng hỏi.
Huyện thừa Uông Quý cùng với mọi người cũng là muốn phải lên tiếng hỏi rõ Giang Long có tính toán gì không, và cam đoan, nếu có chỗ nào cần dùng đến, muôn lần chết cũng không chối từ.
Nhưng Giang Long cũng là khoát tay áo,
- Muốn phát triển, không có bạc làm vốn là không được, nhưng ai lại sẵn lòng đem bạc đầu tư đến huyện Linh Thông nơi này chứ?
Cho nên giai đoạn đầu việc huy động vốn để bản quan lo liệu, các ngươi tạm thời làm tốt các công việc trong huyện nha, đừng khiến cho bản quan phải bận tâm lo lắng nhiều là được rồi.
Mọi người chính là ngơ ngác nhìn nhau.
Không ngờ Giang Long lại muốn tự làm một mình?
Là tuổi trẻ ngông cuồng, hay là thật sự có bản lĩnh?
Mãi cho đến lúc Giang Long rời khỏi, bọn họ trong lòng vẫn còn đang nghi hoặc.
Có điều Giang Long không cần bọn họ hỗ trợ, là chuyện tốt.
Huyện Linh Thông năm ở vị trí gần với vùng biên giới, bất cứ lúc nào cũng phải đề phòng mã phỉ và dị tộc tới cướp bóc, buổi tối dĩ nhiên là phải cấm đi lại vào ban đêm.
Cho nên sau khi tiếng gõ mõ của phu canh tuần tra ban đêm vang lên, trong huyện thành chính là tất cả các ngọn đèn dầu đều tối đi.
Trong thành một mảng trời tối thui đen kịt.
Giang Long ngồi ở trong phòng ngủ, trên bàn đốt một ngọn nến to bằng ngón tay.
Trong tay cầm bút, đang cặm cụi viết gì đấy.
Đợi đến khi viết xong, trong phòng đã có thêm một người áo đen.
- Tiểu nhân bái kiến tiểu thiếu gia!
Người áo đen một gối chống xuống đất.
- Ngươi là một thành viên của Hắc Y Vệ?
Giang Long thổi nhẹ nét mực trên trang cuối cùng.
Người áo đen lên tiếng trả lời,
- Vâng! Về sau do tiểu nhân phụ trách liên lạc với tiểu thiếu gia.
- Phương thức các ngươi làm việc về cơ bản ta cũng đã có tìm hiểu.
Giang Long không có ý định nói nhiều những điều vô nghĩa, chỉ cần những người này là đáng để tín nhiệm, có thể trợ giúp mình là tốt rồi, nhẹ nhàng gấp lại trang giấy, đưa về phía người áo đen phân công nhiệm vụ:
- Đi tìm một xưởng gạch, dựa theo những gì trên đó viết, chế tác ra đồ vật này, càng nhanh càng tốt.
- Vâng.
Người áo đen tiến lên, vươn hai tay ra, cung kính tiếp nhận trang giấy.
- Bản quan dự tính làm chút chuyện ở nơi này, cần một lượng bạc lớn, cho nên sau khi đồ vật này được chế tác ra phải lập tức mang tới đây.
- Tiểu nhân đã rõ.
Giang Long cũng không cần phải nói thêm một lời nói thừa nào.
Người áo đen cũng vậy không có nhiều lời.
Thậm chí, Giang Long cũng không hỏi người áo đen tên gọi là gì, về sau phải xưng hô như thế nào, về phần người áo đen, cũng không tự giới thiệu.
Giang Long nhìn theo bóng lưng của người áo đen đang rời khỏi, hai mắt hơi nheo lại.
Sẽ có một ngày, những người này sẽ phải ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của mình!
Thực sự để cho ta sử dụng!
Tác giả :
Phó Kỳ Lân