Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử
Chương 49: Hôm nay chính là một ngày gian nan
Đêm nay Thường Hiên ngủ cũng không tốt, lăn qua lộn lại mãi cho đến sau nửa đêm. A Phúc trong lòng cũng sốt ruột thay hắn, tự nhiên là ngủ không được, nhưng nàng lại không muốn Thường Hiên lo lắng cho mình, đành phải nhắm mắt giả bộ ngủ. Đến giờ tý, A Phúc cuối cùng có chút buồn ngủ, quay đầu lại xem, chỉ thấy Thường Hiên vẫn mở to đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm đồ trang trí trên nóc đỉnh màn như cũ, không biết suy nghĩ cái gì.
A Phúc vừa động, cũng kinh động đến Thường Hiên đang trầm tư, hắn lật lại, đưa tay đem A Phúc ôm vào trong ngực, nói giọng khàn khàn: "Sao nàng còn chưa ngủ?"
A Phúc không nói lời nào, hắn không ngủ, nàng sao có thể an tâm mà ngủ?
Thường Hiên trong lòng cũng hiểu, hắn đem A Phúc ôm vào trong ngực, lại dùng bàn tay to đem đầu A Phúc đặt ở trong ngực mình, đồng thời lại cẩn thận bụng của A Phúc.
A Phúc nghe tiếng tim đập trầm ổn có lực của người đàn ông này, tâm giống như bình tĩnh lại. Nàng nghĩ bất kể xảy ra chuyện gì, cho dù ngày gian nan đến ăn trấu nuốt cải, bọn họ vẫn luôn là người một nhà, nàng luôn được Thường Hiên ôm vào trong ngực, kỳ thật như vậy là đủ rồi.
Thường Hiên lại đưa tay thò vào trong vạt áo A Phúc, A Phúc còn tưởng hắn muốn sờ hai quả đào xưa nay vẫn yêu nhất, ai biết bàn tay to kia chỉ ở trên quả đào nhẹ nhàng xoa bóp, lại theo thắt lưng nở nang của nàng đi xuống, đi tới cái bụng đã muốn tròn trịa của nàng.
Bàn tay Thường Hiên ở trong áo của A Phúc mềm nhẹ vuốt ve cái bụng kia, khàn khàn nói: "A Phúc, con chúng ta cũng đã sáu tháng rồi?"
A Phúc tựa vào cánh tay của hắn, nhẹ nhàng ‘Ừm’ một tiếng, ôn nhu bổ sung nói: "Qua thêm bốn tháng nữa là có thể sinh, Nhạc phu nhân nói hẳn là sinh tháng chín."
Thường Hiên trầm mặc hồi lâu, tiến đến bên tai A Phúc thấp giọng nói: "A Phúc phải ngoan, không cần lo lắng chuyện đó cho ta, cũng chỉ là chút tiền mà thôi, trời sập xuống còn có cha."
A Phúc thấy hắn ngược lại đi an ủi mình, trong lòng vừa chua xót lại vừa ấm áp, cố gắng nở nụ cười, dùng mặt cọ cọ lên cánh tay kiên cố của hắn, nhẹ giọng nói: "Ta đã biết, ta không sợ, cùng lắm thì bị chủ tử mắng một trận, lại một lần nữa trở lại trong phủ thôi."
Tay kia của Thường Hiên khẽ vuốt mái tóc của nàng, lại vỗ vỗ dường như an ủi, dỗ nói: "Sẽ không đâu, ta nhất định xử lý tốt chuyện này, ta muốn tiếp tục ở lại cửa hàng làm việc, muốn đem tổn thất lần này bù lại."
A Phúc không ngờ tới hắn lại nghĩ như vậy, không khỏi khẽ nhếch môi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn người đàn ông của mình.
Thường Hiên cúi đầu nhìn chăm chú nương tử trong lòng, thong thả, dùng một loại giọng điệu kiên quyết đến không có gì lùi bước nói: "A Phúc, ta nhất định phải tiếp tục ở lại cửa hàng, nhất định phải ở cửa hàng làm nên đại sự, tuyệt đối sẽ không để cho người khác xem thường ta!"
Lời nói của hắn trầm trọng như vậy, giống như đang thề với A Phúc, lại giống như thề với chính hắn.
A Phúc kinh ngạc nhìn người đàn ông lúc chạng vạng còn chôn ở trong lòng mình buồn bã, ủy khuất, nhìn bởi vì trời tháng tư ánh trăng mông lung chiếu vào sau lưng hắn mà ở trên mặt hình thành một bóng mờ, A Phúc bỗng nhiên cảm thấy, đàn ông rốt cuộc vẫn là đàn ông, tâm sự của đàn ông không phải một người phụ nữ như nàng có thể đoán được.
Chí khí của đàn ông, cũng không phải A Phúc có thể tưởng tượng.
Thật lâu sau, khóe môi A Phúc nhẹ nhàng cong lên, nàng nhìn người đàn ông nhà mình trong mắt hiện lên vẻ kiêu ngạo: "Chàng nhất định có thể." Giọng điệu nàng êm nhẹ nhu hòa, mang theo mỉm cười.
===========
Ngày hôm sau, Thường Hiên tỉnh dậy rất sớm, trước tiên vào phòng bếp nấu cho A Phúc một ít cháo đậu đỏ tẩm bổ thân mình, bản thân chỉ ở phòng bếp tùy tiện ăn chút ít. Khi vào phòng, A Phúc vừa mới mở to mắt, nàng nay bởi vì có thai, so với trước kia ngủ hơn rất nhiều.
Thường Hiên thấy nàng hai tròng mắt mông lung, hai má phiếm hồng, lập tức xoay người ngồi ở cạnh giường đất, đi tới gần nhẹ giọng nói: "Cháo đã nấu xong, ở trong nồi hâm nóng, sau khi dậy nàng nhớ phải uống đó."
A Phúc còn có chút mơ hồ, nháy đôi mắt tràn ngập buồn ngủ khó hiểu hỏi Thường Hiên: "Vậy còn chàng?" Ngày thường bọn họ đều là cùng nhau ăn điểm tâm, sau đó nàng nhìn Thường Hiên đi ra cửa đến cửa hàng.
Thường Hiên cười nhẹ, nhịn không được đưa tay nhẹ nhéo nhéo hai má của nàng: "Ta muốn đến phủ một chuyến, cho nên đã tự mình ăn trước rồi."
A Phúc nhớ tới chuyện hôm qua, trầm mặc lại, nhẹ giọng nói: "Có muốn ta đi với chàng không, ta có thể ——" nàng do dự, mắt hơi trốn tránh: "Ta có thể đi nhờ nhị thiếu phu nhân."
Thường Hiên cúi đầu suy nghĩ, rốt cục lắc đầu nói: "Không cần, lần này ta vào là gặp muốn Tôn đại quản gia và cha, để xbiểu đệ nói thế nào."
A Phúc gật gật đầu, nhìn khuôn mặt sáng sủa của người đàn ông nhà mình, không hiểu sao có chút đau lòng, vì thế đưa tay khẽ vuốt hai má của hắn.
Thường Hiên nhìn chăm chú A Phúc, lại nở nụ cười: "Luyến tiếc ta rời đi?" Nói xong hơi nhấc mày, trong mắt hàm nghĩa không cần nói cũng biết.
A Phúc bị hắn nhìn như vậy, mặt thế nhưng lập tức nóng bừng lên, không khỏi làm nũng nói: "Chàng mau đi đi."
Thường Hiên cúi đầu hừ một tiếng, đứng dậy đưa tay vào trong ổ chăn, tìm được khối nhỏ mềm mại no đủ kia, nhẹ nhàng nhéo một chút, sau đó mới tiến đến bên tai nàng trầm giọng nói: "Buổi tối chờ ta về."
================
Thường Hiên ra khỏi cổng nhà, vẻ mặt nhìn như thoải mái nhất thời biến mất, hắn nhìn ngõ nhỏ lúc rạng sáng càng thêm tĩnh mịch, lại nhìn đến đã có người ở trong sương sớm từ của đi ra, đoán chừng vội vàng bắt đầu đi làm, hay là đi ra ngoài mua bữa sáng, cũng có người híp mắt nhập nhèm đầy buồn ngủ đi ra đổ phân.
Thường Hiên hơi hơi nhắm mắt lại, kỳ thật hắn biết người sống trên đời khó tránh khỏi gặp một ít khó khắn, cũng không phải mỗi người đều có thể ở trên mặt mang theo thích ý thỏa mãn tươi cười nghênh đón mỗi buổi sáng, cũng không phải mỗi buổi sáng đều có thể vào lúc rạng sáng xoa đôi mắt vừa buồn ngủ vừa mơ hồ đi ra bắt đầu một ngày mới.
Hôm nay chính là một ngày gian nan, có khả năng hắn phải đối mặt với trách cứ của chủ tử, càng có khả năng phải đối mặt với ánh mắt thất vọng của cha, cùng với sự khinh thị và châm biếm của người khác.
Thường Hiên mở mắt, tự mình nở nụ cười, trong lòng tự nói, hắn không còn là gã sai vặt Thường Hiên đi theo tam thiếu gia lại dựa vào sự bảo hộ của cha nữa, hắn nay là chưởng quầy chấp chưởng một cửa hàng mặt tiền.
Luôn có một số chuyện, hắn cần đi đối mặt, cần đi đảm đương trách nhiệm.
Vì thế Thường Hiên hít một hơi thật sâu, bước nhanh về phía trước, kiên định đi về phía hầu phủ.
Hắn tin tưởng, ngày này rồi sẽ trôi qua.
Kỳ thật rất nhiều năm sau Thường Hiên nhớ lại ngày nào đó, trải qua rất nhiều tang thương hắn cũng không nhịn được nở nụ cười. Ngay tại buổi sáng đi ra khỏi cửa nhà kia, Thường Hiên vừa tròn mười tám tuổi đã ôm ý chí tráng sĩ chịu chết quyết tâm tiến đến hầu phủ. Hắn cảm thấy mình gặp chuyện to lớn, hắn cảm thấy đó là lộ trình gian nan nhất cả đời.
Nhưng rất nhiều năm sau mỗi một buổi sáng, Thường Hiên nhàn đến vô sự nhìn hoa rơi trong viện, Thường Hiên gặp được chuyện gì đều có thể không chút hoang mang nhớ lại cái tuổi trẻ non nớt kia mà nở nụ cười, phía sau con đường còn rất dài, hắn phải được trải qua mưa gió mà lúc này hắn không thể nghĩ đến.
Ngày hôm nay, cũng chỉ là một cái mở đầu mà thôi.
======
Thường Hiên bước chân không nhanh không chậm, như thường lui tới vào hầu phủ. Trong Hầu phủ người có chút tin tức linh thông đã biết chuyện này, lập tức cẩn thận nhìn thần sắc của hắn, bất quá lại nhìn không ra manh mối gì, Thường Hiên trên mặt gần như không có biểu tình.
Thường Hiên xuyên qua đường nhỏ quanh co, rất nhanh đến tiểu viện của Tôn đại quản gia. Hắn đầu tiên là gặp Tôn Vượng, Tôn Vượng rất tiếc hận đồng tình nhìn hắn: "Thường Hiên, chuyện của ngươi ta đã nghe nói, ngươi nha, làm việc cũng quá không cẩn thận, sao lại sơ suất như vậy chứ!"
Thường Hiên không nói chuyện, Tôn Vượng lôi kéo hắn tiếp tục nói: "Cậu ta vẫn nói ngươi làm việc không chắc chắn, ta không tin, nhưng hôm qua ông ta lại đến đây nói một phen, nói là ông ta không cho ngươi mua chỗ vải kia, ngươi lại cố tình không nghe, mẹ ta nghe xong tức giận đến không chịu được, vẫn mắng cha ta, nói lúc trước không nên đem chuyện đó giao cho ngươi."
Vượng đang nói, Vượng phu nhân cũng vừa lúc được người hầu đỡ đi ra, nàng nay bụng rất lớn, thân mình cũng mập mạp. Trên thực tế, ở trên người nàng đã gần như tìm không ra bóng dáng Tĩnh nha đầu năm trước ở phòng tam thiếu gia vừa xinh đẹp lại điêu ngoa kia.
Vượng phu nhân trừng mắt nhìn phu quân mình, thầm oán nói: "Chàng chạy đến đây nói cái gì vậy, Thường Hiên người ta tốt xấu cũng là người ở bên ngoài đã trải qua chuyện đời, làm sao giống chàng, suốt ngày ngốc ở nhà không ra khỏi phòng."
Vượng xưa nay giống như cha hắn đều sợ vợ, nghe Vượng phu nhân nói lời này, lập tức lắp bắp nói: "Ta đây là trong lòng sốt ruột cho Thường Hiên thôi, hắn làm ra chuyện như vậy, còn không biết làm sao xong việc đâu."
Vượng phu nhân nhẹ liếc mắt Thường Hiên một cái, đã thấy Thường Hiên căn bản không thấy nhìn qua bên này, nàng rũ mắt khẽ thở dài một tiếng: "Người ta đều không nóng nảy, chàng gấp cái gì!" Nói xong xoay người gọi nha hoàn đỡ nàng rời đi.
Thường Hiên biết Vượng nói những lời này cũng là vì mình, nên tiến lên vỗ vỗ vai hắn: "Huynh đệ, cảm ơn!"
Nói xong lời này, hắn cũng đi thẳng vào nhà, Tôn đại quản gia ở trong phòng đã chờ hắn.
Vào phòng chính, đã thấy Tôn đại quản gia ngồi ở ghế trên, cha hắn Thường quản sự đang ngồi cùng, hai người trong tay đều cầm một chén trà nóng, giống như đang uống. Tôn đại quản gia thấy Thường Hiên tiến vào, lập tức tiếp đón Thường Hiên ngồi xuống, lại sai người dâng trà.
Thường Hiên không ngồi, càng không có tâm tư uống trà, nhưng Thường quản sự lại nói một tiếng: "Uống một ngụm trà trước đi đã."
Thường Hiên nhìn cha, bất đắc dĩ, chỉ đành phải ngồi xuống chỗ kia thành thật uống trà.
Thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, Tôn đại quản gia và Thường quản sự vẫn không đề cập tới chuyện cửa hàng, chỉ tùy tiện ôn chuyện, nói đến lúc tuổi trẻ trước kia. Thường Hiên có chút ngồi không yên, muốn mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn là câm miệng, bất đắc dĩ tiếp tục buồn rầu uống trà.
Trong phòng, chén trà Tôn đại quản gia dùng là loại cực nông màu lam nhạt, hắn uống một ngụm nước trong chén trà đã thấy đáy.
Nha hoàn bên cạnh thấy, khóe môi hơi nhếch lên, tiếp tục rót cho hắn.
A Phúc vừa động, cũng kinh động đến Thường Hiên đang trầm tư, hắn lật lại, đưa tay đem A Phúc ôm vào trong ngực, nói giọng khàn khàn: "Sao nàng còn chưa ngủ?"
A Phúc không nói lời nào, hắn không ngủ, nàng sao có thể an tâm mà ngủ?
Thường Hiên trong lòng cũng hiểu, hắn đem A Phúc ôm vào trong ngực, lại dùng bàn tay to đem đầu A Phúc đặt ở trong ngực mình, đồng thời lại cẩn thận bụng của A Phúc.
A Phúc nghe tiếng tim đập trầm ổn có lực của người đàn ông này, tâm giống như bình tĩnh lại. Nàng nghĩ bất kể xảy ra chuyện gì, cho dù ngày gian nan đến ăn trấu nuốt cải, bọn họ vẫn luôn là người một nhà, nàng luôn được Thường Hiên ôm vào trong ngực, kỳ thật như vậy là đủ rồi.
Thường Hiên lại đưa tay thò vào trong vạt áo A Phúc, A Phúc còn tưởng hắn muốn sờ hai quả đào xưa nay vẫn yêu nhất, ai biết bàn tay to kia chỉ ở trên quả đào nhẹ nhàng xoa bóp, lại theo thắt lưng nở nang của nàng đi xuống, đi tới cái bụng đã muốn tròn trịa của nàng.
Bàn tay Thường Hiên ở trong áo của A Phúc mềm nhẹ vuốt ve cái bụng kia, khàn khàn nói: "A Phúc, con chúng ta cũng đã sáu tháng rồi?"
A Phúc tựa vào cánh tay của hắn, nhẹ nhàng ‘Ừm’ một tiếng, ôn nhu bổ sung nói: "Qua thêm bốn tháng nữa là có thể sinh, Nhạc phu nhân nói hẳn là sinh tháng chín."
Thường Hiên trầm mặc hồi lâu, tiến đến bên tai A Phúc thấp giọng nói: "A Phúc phải ngoan, không cần lo lắng chuyện đó cho ta, cũng chỉ là chút tiền mà thôi, trời sập xuống còn có cha."
A Phúc thấy hắn ngược lại đi an ủi mình, trong lòng vừa chua xót lại vừa ấm áp, cố gắng nở nụ cười, dùng mặt cọ cọ lên cánh tay kiên cố của hắn, nhẹ giọng nói: "Ta đã biết, ta không sợ, cùng lắm thì bị chủ tử mắng một trận, lại một lần nữa trở lại trong phủ thôi."
Tay kia của Thường Hiên khẽ vuốt mái tóc của nàng, lại vỗ vỗ dường như an ủi, dỗ nói: "Sẽ không đâu, ta nhất định xử lý tốt chuyện này, ta muốn tiếp tục ở lại cửa hàng làm việc, muốn đem tổn thất lần này bù lại."
A Phúc không ngờ tới hắn lại nghĩ như vậy, không khỏi khẽ nhếch môi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn người đàn ông của mình.
Thường Hiên cúi đầu nhìn chăm chú nương tử trong lòng, thong thả, dùng một loại giọng điệu kiên quyết đến không có gì lùi bước nói: "A Phúc, ta nhất định phải tiếp tục ở lại cửa hàng, nhất định phải ở cửa hàng làm nên đại sự, tuyệt đối sẽ không để cho người khác xem thường ta!"
Lời nói của hắn trầm trọng như vậy, giống như đang thề với A Phúc, lại giống như thề với chính hắn.
A Phúc kinh ngạc nhìn người đàn ông lúc chạng vạng còn chôn ở trong lòng mình buồn bã, ủy khuất, nhìn bởi vì trời tháng tư ánh trăng mông lung chiếu vào sau lưng hắn mà ở trên mặt hình thành một bóng mờ, A Phúc bỗng nhiên cảm thấy, đàn ông rốt cuộc vẫn là đàn ông, tâm sự của đàn ông không phải một người phụ nữ như nàng có thể đoán được.
Chí khí của đàn ông, cũng không phải A Phúc có thể tưởng tượng.
Thật lâu sau, khóe môi A Phúc nhẹ nhàng cong lên, nàng nhìn người đàn ông nhà mình trong mắt hiện lên vẻ kiêu ngạo: "Chàng nhất định có thể." Giọng điệu nàng êm nhẹ nhu hòa, mang theo mỉm cười.
===========
Ngày hôm sau, Thường Hiên tỉnh dậy rất sớm, trước tiên vào phòng bếp nấu cho A Phúc một ít cháo đậu đỏ tẩm bổ thân mình, bản thân chỉ ở phòng bếp tùy tiện ăn chút ít. Khi vào phòng, A Phúc vừa mới mở to mắt, nàng nay bởi vì có thai, so với trước kia ngủ hơn rất nhiều.
Thường Hiên thấy nàng hai tròng mắt mông lung, hai má phiếm hồng, lập tức xoay người ngồi ở cạnh giường đất, đi tới gần nhẹ giọng nói: "Cháo đã nấu xong, ở trong nồi hâm nóng, sau khi dậy nàng nhớ phải uống đó."
A Phúc còn có chút mơ hồ, nháy đôi mắt tràn ngập buồn ngủ khó hiểu hỏi Thường Hiên: "Vậy còn chàng?" Ngày thường bọn họ đều là cùng nhau ăn điểm tâm, sau đó nàng nhìn Thường Hiên đi ra cửa đến cửa hàng.
Thường Hiên cười nhẹ, nhịn không được đưa tay nhẹ nhéo nhéo hai má của nàng: "Ta muốn đến phủ một chuyến, cho nên đã tự mình ăn trước rồi."
A Phúc nhớ tới chuyện hôm qua, trầm mặc lại, nhẹ giọng nói: "Có muốn ta đi với chàng không, ta có thể ——" nàng do dự, mắt hơi trốn tránh: "Ta có thể đi nhờ nhị thiếu phu nhân."
Thường Hiên cúi đầu suy nghĩ, rốt cục lắc đầu nói: "Không cần, lần này ta vào là gặp muốn Tôn đại quản gia và cha, để xbiểu đệ nói thế nào."
A Phúc gật gật đầu, nhìn khuôn mặt sáng sủa của người đàn ông nhà mình, không hiểu sao có chút đau lòng, vì thế đưa tay khẽ vuốt hai má của hắn.
Thường Hiên nhìn chăm chú A Phúc, lại nở nụ cười: "Luyến tiếc ta rời đi?" Nói xong hơi nhấc mày, trong mắt hàm nghĩa không cần nói cũng biết.
A Phúc bị hắn nhìn như vậy, mặt thế nhưng lập tức nóng bừng lên, không khỏi làm nũng nói: "Chàng mau đi đi."
Thường Hiên cúi đầu hừ một tiếng, đứng dậy đưa tay vào trong ổ chăn, tìm được khối nhỏ mềm mại no đủ kia, nhẹ nhàng nhéo một chút, sau đó mới tiến đến bên tai nàng trầm giọng nói: "Buổi tối chờ ta về."
================
Thường Hiên ra khỏi cổng nhà, vẻ mặt nhìn như thoải mái nhất thời biến mất, hắn nhìn ngõ nhỏ lúc rạng sáng càng thêm tĩnh mịch, lại nhìn đến đã có người ở trong sương sớm từ của đi ra, đoán chừng vội vàng bắt đầu đi làm, hay là đi ra ngoài mua bữa sáng, cũng có người híp mắt nhập nhèm đầy buồn ngủ đi ra đổ phân.
Thường Hiên hơi hơi nhắm mắt lại, kỳ thật hắn biết người sống trên đời khó tránh khỏi gặp một ít khó khắn, cũng không phải mỗi người đều có thể ở trên mặt mang theo thích ý thỏa mãn tươi cười nghênh đón mỗi buổi sáng, cũng không phải mỗi buổi sáng đều có thể vào lúc rạng sáng xoa đôi mắt vừa buồn ngủ vừa mơ hồ đi ra bắt đầu một ngày mới.
Hôm nay chính là một ngày gian nan, có khả năng hắn phải đối mặt với trách cứ của chủ tử, càng có khả năng phải đối mặt với ánh mắt thất vọng của cha, cùng với sự khinh thị và châm biếm của người khác.
Thường Hiên mở mắt, tự mình nở nụ cười, trong lòng tự nói, hắn không còn là gã sai vặt Thường Hiên đi theo tam thiếu gia lại dựa vào sự bảo hộ của cha nữa, hắn nay là chưởng quầy chấp chưởng một cửa hàng mặt tiền.
Luôn có một số chuyện, hắn cần đi đối mặt, cần đi đảm đương trách nhiệm.
Vì thế Thường Hiên hít một hơi thật sâu, bước nhanh về phía trước, kiên định đi về phía hầu phủ.
Hắn tin tưởng, ngày này rồi sẽ trôi qua.
Kỳ thật rất nhiều năm sau Thường Hiên nhớ lại ngày nào đó, trải qua rất nhiều tang thương hắn cũng không nhịn được nở nụ cười. Ngay tại buổi sáng đi ra khỏi cửa nhà kia, Thường Hiên vừa tròn mười tám tuổi đã ôm ý chí tráng sĩ chịu chết quyết tâm tiến đến hầu phủ. Hắn cảm thấy mình gặp chuyện to lớn, hắn cảm thấy đó là lộ trình gian nan nhất cả đời.
Nhưng rất nhiều năm sau mỗi một buổi sáng, Thường Hiên nhàn đến vô sự nhìn hoa rơi trong viện, Thường Hiên gặp được chuyện gì đều có thể không chút hoang mang nhớ lại cái tuổi trẻ non nớt kia mà nở nụ cười, phía sau con đường còn rất dài, hắn phải được trải qua mưa gió mà lúc này hắn không thể nghĩ đến.
Ngày hôm nay, cũng chỉ là một cái mở đầu mà thôi.
======
Thường Hiên bước chân không nhanh không chậm, như thường lui tới vào hầu phủ. Trong Hầu phủ người có chút tin tức linh thông đã biết chuyện này, lập tức cẩn thận nhìn thần sắc của hắn, bất quá lại nhìn không ra manh mối gì, Thường Hiên trên mặt gần như không có biểu tình.
Thường Hiên xuyên qua đường nhỏ quanh co, rất nhanh đến tiểu viện của Tôn đại quản gia. Hắn đầu tiên là gặp Tôn Vượng, Tôn Vượng rất tiếc hận đồng tình nhìn hắn: "Thường Hiên, chuyện của ngươi ta đã nghe nói, ngươi nha, làm việc cũng quá không cẩn thận, sao lại sơ suất như vậy chứ!"
Thường Hiên không nói chuyện, Tôn Vượng lôi kéo hắn tiếp tục nói: "Cậu ta vẫn nói ngươi làm việc không chắc chắn, ta không tin, nhưng hôm qua ông ta lại đến đây nói một phen, nói là ông ta không cho ngươi mua chỗ vải kia, ngươi lại cố tình không nghe, mẹ ta nghe xong tức giận đến không chịu được, vẫn mắng cha ta, nói lúc trước không nên đem chuyện đó giao cho ngươi."
Vượng đang nói, Vượng phu nhân cũng vừa lúc được người hầu đỡ đi ra, nàng nay bụng rất lớn, thân mình cũng mập mạp. Trên thực tế, ở trên người nàng đã gần như tìm không ra bóng dáng Tĩnh nha đầu năm trước ở phòng tam thiếu gia vừa xinh đẹp lại điêu ngoa kia.
Vượng phu nhân trừng mắt nhìn phu quân mình, thầm oán nói: "Chàng chạy đến đây nói cái gì vậy, Thường Hiên người ta tốt xấu cũng là người ở bên ngoài đã trải qua chuyện đời, làm sao giống chàng, suốt ngày ngốc ở nhà không ra khỏi phòng."
Vượng xưa nay giống như cha hắn đều sợ vợ, nghe Vượng phu nhân nói lời này, lập tức lắp bắp nói: "Ta đây là trong lòng sốt ruột cho Thường Hiên thôi, hắn làm ra chuyện như vậy, còn không biết làm sao xong việc đâu."
Vượng phu nhân nhẹ liếc mắt Thường Hiên một cái, đã thấy Thường Hiên căn bản không thấy nhìn qua bên này, nàng rũ mắt khẽ thở dài một tiếng: "Người ta đều không nóng nảy, chàng gấp cái gì!" Nói xong xoay người gọi nha hoàn đỡ nàng rời đi.
Thường Hiên biết Vượng nói những lời này cũng là vì mình, nên tiến lên vỗ vỗ vai hắn: "Huynh đệ, cảm ơn!"
Nói xong lời này, hắn cũng đi thẳng vào nhà, Tôn đại quản gia ở trong phòng đã chờ hắn.
Vào phòng chính, đã thấy Tôn đại quản gia ngồi ở ghế trên, cha hắn Thường quản sự đang ngồi cùng, hai người trong tay đều cầm một chén trà nóng, giống như đang uống. Tôn đại quản gia thấy Thường Hiên tiến vào, lập tức tiếp đón Thường Hiên ngồi xuống, lại sai người dâng trà.
Thường Hiên không ngồi, càng không có tâm tư uống trà, nhưng Thường quản sự lại nói một tiếng: "Uống một ngụm trà trước đi đã."
Thường Hiên nhìn cha, bất đắc dĩ, chỉ đành phải ngồi xuống chỗ kia thành thật uống trà.
Thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, Tôn đại quản gia và Thường quản sự vẫn không đề cập tới chuyện cửa hàng, chỉ tùy tiện ôn chuyện, nói đến lúc tuổi trẻ trước kia. Thường Hiên có chút ngồi không yên, muốn mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn là câm miệng, bất đắc dĩ tiếp tục buồn rầu uống trà.
Trong phòng, chén trà Tôn đại quản gia dùng là loại cực nông màu lam nhạt, hắn uống một ngụm nước trong chén trà đã thấy đáy.
Nha hoàn bên cạnh thấy, khóe môi hơi nhếch lên, tiếp tục rót cho hắn.
Tác giả :
Nữ Vương Không Ở Nhà