Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử
Chương 41: Thịt viên tứ hỉ
Nhạc phu nhân đem cái áo tơi bị bông tuyết làm ẩm ướt treo sang một bên, sau đó mới từ trong rổ hai tay đem bát đựng đồ ăn toả khói đưa tới trên bàn, lại mở ra bọc vải đựng bánh bao và bánh bột ngô, mang theo ý cười nhiệt tình chiêu đãi Thường Hiên và A Phúc nói: "Giờ là lúc nào rồi, trời lại lạnh, hai đứa còn chưa ăn gì, mau ăn đi."
A Phúc hướng về Nhạc phu nhân cảm kích nói: "Nhạc thẩm, phiền thẩm lo lắng chu đáo như vậy, thật sự là rất cám ơn thẩm."
Nhạc phu nhân không chút để ý nở nụ cười: "Ôi trời, cái này nói làm gì, ngày thường ta mở tiệm nhỏ, chịu không ít chiếu cố của Thường quản sự, bất quá chỉ là chút đồ ăn đơn giản, còn sợ mang đến đây lại khiến hai đứa ghét bỏ."
Thường Hiên và Nhạc phu nhân đã rất quen thuộc, sau khi cảm ơn Nhạc phu nhân cũng không khách sáo, từ một cái bọc bên cạnh lấy ra đôi đũa đưa cho A Phúc nói: "Nhạc thẩm là người rất tốt, qua thời gian dài nàng sẽ biết. Giờ nàng cũng đói bụng rồi, ăn cơm trước đi."
A Phúc nở nụ cười cảm kích với Nhạc phu nhân, cũng mời Nhạc phu nhân ngồi xuống cùng ăn chung, Nhạc phu nhân lại nói vừa rồi khi về nhà đã ăn qua, nói cái này là cố ý lấy cho bọn họ. Cuối cùng A Phúc không thể lay chuyển, chỉ đành mời Nhạc phu nhân ngồi ở một bên, bản thân cũng theo Thường Hiên bắt đầu ăn, nói thật nàng cũng có chút đói bụng.
Nhạc phu nhân ngồi xuống đánh giá gia sản bọn họ một phen, cười nói: "Mấy thứ này của hai đứa cũng không nhiều, qua buổi trưa ta giúp hai đứa thu dọn, rất nhanh có thể ổn thỏa."
Bọn họ đang vừa ăn vừa nói chuyện, bỗng nhiên lại nghe có tiếng cửa phòng mở bên ngoài, A Phúc vừa muốn buông đũa đứng dậy ra xem, Thường Hiên đã đè nàng lại nói: "Nàng ăn trước đi, ta ra xem là được." Nói xong buông bánh ngô đã ăn một nửa trong tay xuống định đi ra ngoài.
Nhạc phu nhân lại đẩy cửa đi ra, cười nói: "Cả hai đều đừng đi, ăn cơm trước đã, ta xem xem là ai."
Thẩm vừa mới dứt lời, đã thấy Thường quản sự từ bên ngoài đi vào. Thường quản sự khoác áo choàng lụa màu đen, trên đầu còn đội một cái mũ da chó, trong tay cầm theo một hộp đựng thức ăn, nhìn dáng vẻ so với lúc bình thường ở nhà có chút khác biệt.
Thường quản sự đi tới cửa, thấy Nhạc phu nhân đã ở đây, thản nhiên nói: "Nàng đã đến à."
Nhạc phu nhân đi qua đón, tùy tay cầm lấy áo choàng Thường quản sự cởi ra, lại duỗi tay phủi tuyết đọng trên mũ hộ ông, bất quá Thường quản sự lại khách sáo nói: "Nàng vào phòng đi, ta tự làm được rồi." Nói xong tự mình rũ áo choàng, bông tuyết theo áo choàng rơi xuống. Ông vốn dĩ muốn đem áo choàng treo ở cửa, nhưng lại nhìn thấy Nhạc phu nhân đã treo áo tơi ở đó, nên nhẹ nhàng mà "À" một tiếng, bất động thanh sắc đem áo choàng một lần nữa thu về.
A Phúc mắt thấy Nhạc phu nhân trên mặt có chút xấu hổ, vội bước lên phía trước cầm lấy áo choàng của cha chồng Thường quản sự cười nói: "Bên này ghế dựa vừa dọn xong, vừa lúc để treo áo choàng này." Nói xong lại đem áo choàng đặt lên trên ghế.
Thường quản sự lướt mắt nhìn đồ ăn của bọn Thường Hiên, đem hộp thức ăn đặt sang một bên. Nhạc phu nhân thấy được, cả cười nói: "Thì ra ông cũng mang đồ ăn đến cho bọn chúng, nói vậy cũng đúng, ta thật đúng là đã nhiều chuyện rồi."
Thường Hiên đi qua mở hộp thức ăn cha mang đến ra, vừa thấy món ăn bên trong, đã biết đây là đồ ăn mua từ quán rượu Hồng Vận. Thường Hiên mấy ngày nay đều theo cha ra ngoài làm việc, có đôi khi cùng vài quản gia quản sự đi ra ngoài ăn cơm, chính là đến chỗ quán rượu Hồng Vận đó, Thường Hiên đối với món ăn kia đã sớm quen thuộc.
Nếu là bình thường, Thường Hiên tất nhiên sẽ vội vàng mở hộp lấy đồ ăn ra cùng ăn với A Phúc, nhưng nay hắn ngẩng đầu nhìn Nhạc phu nhân và cha mình bên cạnh, chỉ có thể cười cười nói: "Cha, cha mang đến mấy món này tuy là ăn rất ngon, nhưng rốt cuộc cũng là bên ngoài nấu, không tốt bằng mấy món ăn gia đình của Nhạc phu nhân đâu!"
A Phúc một bên nở nụ cười nói: "Cha, cha và Nhạc thẩm cùng một ý nghĩ, biết hôm nay chúng con không kịp tự mình nấu cơm cố ý mang đến đây, con và Thường Hiên hôm nay thật có phúc." Thân là con dâu, lời Thường Hiên có thể nói nàng cũng không thể nói, chỉ có thể ở một bên giảng hòa thôi.
Thường quản sự cũng không có biểu tình gì, nhìn Nhạc phu nhân nói: "Nhạc phu nhân làm đồ ăn rất ngon, các con ăn trước đi. Mấy món ta mang đến, cứ để ở trong hộp trước, chờ đến tối hâm nóng lên ăn."
Nhạc phu nhân nâng mắt nhìn Thường quản sự một cái, mím môi nở nụ cười: "Mấy món này của Thường quản sự là mua từ quán rượu đem tới, các con cũng đừng để nguội, không bằng lấy một món ra nếm thử trước đi."
Thường Hiên vừa nghe cũng đúng, vì thế lập tức lấy một bát đầu sư tử kho tàu từ trong hộp ra, là món ăn ngày thường hắn rất thích. Khi hắn vừa lấy ra, chỉ thấy trên tay có chút cảm giác nóng bỏng, thật cẩn thận đặt trên bàn, nhìn nhìn cha nói: "Cha, giữa trưa cha đã ăn chưa?"
Cha hắn Thường quản sự một người đàn ông to lớn ngồi trên cái ghế nhỏ bên cạnh, gật gật đầu nói: "Các con không cần phải để ý ta, ta đã ăn rồi."
Thường Hiên ‘À’ một tiếng: "Được, vậy con và A Phúc ăn cơm trước."
======
Thường Hiên lúc này đối với A Phúc tự nhiên là đầy cưng chiều, hắn biết mình ngày thường đi theo Thường quản sự ra ngoài ăn mấy món này A Phúc cũng chưa từng được ăn, vì thế nhanh chóng đem bát đầu sư tử kho tàu đưa tới trước mặt A Phúc, lại còn giới thiệu cho nàng: "Món này gọi là đầu sư tử kho tàu, là đồ ăn của Quán rượu Hồng Vận, ăn ngon lắm, nàng nếm thử đi." Nói xong gắp cho A Phúc một viên thịt lớn để vào bát của nàng.
A Phúc ở viện nhị thiếu phu nhân đã lâu, cũng biết món ăn của chủ tử rất đa dạng, đầu sư tử cũng đã thấy qua, trong phủ thích gọi là thịt viên tứ hỉ, bình thường là bốn viên tròn tròn đặt ở trong đĩa bạch ngọc, nhìn đẹp mắt lại vừa thích thú. Nhưng nàng chưa bao giờ ăn qua, lập tức thử bỏ vào trong miệng.
Cái đầu sư tử kia khá lớn, A Phúc chỉ cắn non nửa cái vào miệng, tinh tế nhấm nháp, tự nhiên là thơm nức ngon miệng, không khỏi gật đầu nói: "Quả thật là ngon, chắc là dùng thịt lợn để nấu."
Thường Hiên cũng lấy một cái tự mình ăn, vừa ăn vừa nói: "Chờ sau này ta xem cách nấu như thế nào, qua năm mới nàng cũng học nấu."
Nhạc phu nhân ở một bên tùy tay giúp bọn họ thu dọn vài thứ, nghe nói thế, ngẩng đầu cười nói: "Cái này ta cũng biết nấu, chính là thịt lợn băm nhuyễn thêm một ít gia vị bỏ vào trong chảo rán, chờ lát nữa ta dạy A Phúc nấu."
A Phúc nghe xong tự nhiên cao hứng, cười với Nhạc phu nhân nói: "Nhạc thẩm thật đảm đang, đến lúc đó nhất định phải dạy con, như vậy qua năm mới, con sẽ có thể làm thịt viên tứ hỉ, ăn mừng một chút."
Thường Hiên nghe xong cũng cao hứng: "Đến lúc đó mời cha đến, sau đó lại mời Nhạc thẩm sang đây, chúng ta cùng nhau ăn, vừa vặn là bốn người, mỗi người một viên."
Nhạc phu nhân nghe lời này, Thường Hiên đã đem mình trở thành người trong nhà, trong lòng tuy rằng vui mừng, nhưng trên mặt cũng có chút ngượng ngùng, cũng cười nhìn về phía Thường quản sự.
Thường quản sự lại đứng dậy, nhìn xem trái phải khắp ngoài phòng, trong miệng nói: "Viện này vắng vẻ, còn có thể trồng thêm mấy cái cây."
Nhạc phu nhân nghe xong lời này, nhất thời sắc mặt vui mừng tiêu thất, cúi đầu không nói lời nào. ( thường quản sự thật đúng là ... vùi dập người ta quá )
====
Lúc này đôi vợ chồng trẻ đều đói bụng, vì thế hai người ăn rất nồng nhiệt, chàng cho ta gắp rau ta cho nàng cái bánh, thật sự là một nhà hoà hợp. A Phúc vốn dĩ mấy ngày nay sắc mặt đã khôi phục mượt mà phấn nộn, nay lại nhìn da thịt trắng noãn nhiễm màu đỏ bừng rực rỡ, rất đẹp mắt, mà đôi mắt trong như nước cũng tràn đầy hạnh phúc.
Nhạc phu nhân bên cạnh nhìn, trên mặt cũng dẫn theo vài phần ý cười, bất quá vẫn là thở dài, chuyển mắt nhìn về phía Thường quản sự. Nhưng Thường quản sự vẫn như cũ không nhìn về phía Nhạc phu nhân, chỉ đánh giá bên ngoài phòng, khả năng là vẫn đang suy nghĩ đến vấn đề trồng cây.
Nhạc phu nhân nhìn chằm chằm một bên mặt lạnh lùng của Thường quản sự, tự mình ở một bên cũng cảm thấy có chút không thú vị, dứt khoát đứng dậy cười nói: "Hai đứa ăn trước, ta xuống phòng bếp nhìn xem, nấu cho mọi người chút nước ấm để uống."
Thường Hiên ngày thường cùng Nhạc phu nhân quen thuộc, lập tức cũng không khách sáo, cười reo lên: "Vậy làm phiền Nhạc thẩm!"
Thường quản sự lại bỗng nhiên đứng dậy, quét mắt con trai một cái, nói với Nhạc phu nhân: "Như vậy làm phiền nàng lắm, để ta đi đi."
Nhạc phu nhân liếc Thường quản sự một cái, cũng chỉ nở nụ cười: "Ta quen biết nhiều năm, lại không biết ông còn có thể nhóm lửa nấu cơm?"
Lúc trước, Thường quản sự ở hầu phủ còn chưa có địa vị, lúc ngẫu nhiên dẫn Thường Hiên ra ngoài, đã chọn tiệm bánh bao của Nhạc phu nhân, thường xuyên qua lại, mọi người cũng đều quen biết. Khi đó Nhạc phu nhân rất thích Thường Hiên, có đôi khi may cho Thường Hiên một ít quần áo, giầy dép linh tinh, Thường quản sự nhận thì có nhận, nhưng lát sau luôn chiếu theo giá tiền đưa bạc lại. Sau Thường quản sự ở trong phủ có địa vị, ngẫu nhiên cũng đến quán trọ nhỏ của Nhạc phu nhân, nhưng là đi cùng với các quản sự ăn cơm, lại càng nhiều lần thăm quán rượu này.
Cũng bởi vì thế, Nhạc phu nhân cảm thấy Thường quản sự nhìn qua đều là một ngày ba bữa ở tiệm cơm của quán rượu mà ăn, tự nhiên cảm thấy Thường quản sự hẳn là không biết nấu ăn.
Lúc này Thường Hiên nghe nói thế, không khỏi xen mồm cười nói: "Nhạc thẩm, cái này thẩm cũng không biết rồi, cha con thật sự là biết nấu ăn, hơn nữa làm đồ ăn rất ngon! Chỉ tiếc sau đó cha bận rộn, nên cũng lười quản con."
Nhạc phu nhân và A Phúc nghe xong lời này, đều có chút kinh ngạc, A Phúc thì quay đầu đem cha chồng nhà mình đánh giá một phen, mà Nhạc phu nhân trong mắt chứa đựng ý cười tinh tế đánh giá Thường quản sự.
Thường quản sự vốn dĩ đang muốn đứng dậy đi ra ngoài nấu nước, nay bị bọn họ hai người nhìn như vậy, vội ho nhẹ nói: "Các con ăn đi, ta đi nấu nước." Nói xong lập tức xoay người đi ra ngoài.
Nhạc phu nhân thấy vậy, vội vàng nói với A Phúc và Thường Hiên: "Ta đi giúp một tay, hai đứa ăn trước."
Nhạc phu nhân trên mặt phiếm hồng, trừng mắt nhìn Thường Hiên một cái, cũng theo Thường quản sự đi ra.
Thường Hiên vội hướng về Nhạc phu nhân đang trừng mắt nhìn, gật đầu mạnh nói: "Thẩm đi đi, giúp cha con một chút!"
Nhất thời trong phòng chỉ còn lại đôi vợ chồng trẻ, bọn họ chàng xem ta, ta xem nàng, cuối cùng A Phúc cúi đầu mím môi cười nói: "Nhạc phu nhân thật là tốt."
Thường Hiên đem hai cái sư tử đầu còn lại chọn một cái nhìn đẹp mắt hơn đặt vào bát A Phúc, nhíu mày bất mãn: "Chẳng lẽ ta không phải người tốt?"
A Phúc thấy hắn nói vậy, đôi mắt như nước liếc hắn một cái: "Chuyện này quan hệ gì tới chàng, ta chỉ nói chuyện cha và Nhạc phu nhân thôi!"
Thường Hiên cúi đầu ăn cơm.
A Phúc vẫn cảm thấy tò mò, không khỏi dùng cánh tay khẽ đẩy đẩy hắn nói: "Thường Hiên, chàng nói cha đối với Nhạc thẩm này rốt cuộc là ý gì?"
Thường Hiên một bên đem cái sư tử đầu kia dùng thìa biến thành khối nhỏ, một bên không chút để ý nói: "Ta nào biết! Ta cũng không phải cha."
A Phúc tiếp tục đoán: "Ta cảm thấy cha bình thường tuy rằng không hay nói chuyện, nhưng làm việc vẫn chu đáo ổn thỏa. Mà hôm nay khi Nhạc phu nhân ở bên cạnh, ông ấy giống như còn có chút không tự nhiên, cho nên ta nghĩ, cha đối với Nhạc phu nhân, cũng không thể nói hoàn toàn là không có tình."
Nàng đang nói, lại bỗng nhiên cảm thấy Thường Hiên ngầm lấy tay nhéo nhéo thắt lưng của nàng, mặc dù không đau lại dọa nàng nhảy dựng, nhất thời kinh ngạc ngẩng đầu, lại nhìn thấy Thường quản sự đang đẩy cửa vào nhà. ( bắt được quả tang nói xấu bố chồng ^ ^ )
A Phúc nhất thời ngây người, trên mặt phiếm hồng.
Bản thân cùng phu quân nói linh tinh về cha chồng, sau đó còn bị cha chồng bắt gặp, trong hầu phủ chắc chỉ có mình nàng?
Dáng vẻ của Thường quản sự dường như là không có việc gì, nhìn nhìn vợ chồng trẻ nói: "Trong nhà thìa đã mang đến chưa?"
Thì ra vì nghĩ trong nhà có thìa, nên ở phòng bếp đã không chuẩn bị cái này.
A Phúc vội gật đầu như gà mổ thóc, lắp bắp nói: "Mang, mang đến rồi..."
Thường Hiên nặng nề mà ‘Khụ’ một tiếng, nhanh đứng dậy lục tìm thìa của nhà mình đưa cho Thường quản sự.
Sau khi Thường quản sự rời khỏi, A Phúc cắn cắn môi, đỏ mặt nhỏ giọng hỏi Thường Hiên: "Có khi nào cha giận ta không?"
Thường Hiên bất đắc dĩ nhìn A Phúc, lắc đầu thở dài: "Không biết!"
A Phúc nhất thời xẹp xuống, cúi đầu nửa ngày, cơm cũng có chút ăn không vô nữa.
Thường Hiên thấy thế, nâng tay vỗ vỗ đầu của nàng, dỗ cún con nói: "Không có gì đâu, chỉ là một câu nói thôi, cha có khi là không nghe thấy."
A Phúc lắc đầu, nàng căn bản không tin, ảo não nói: "Làm sao có thể không nghe thấy, đã ở ngoài cửa."
Thường Hiên len lén tiến đến bên lỗ tai nàng vô cùng khẳng định nói: "Ta dám khẳng định, cha không nghe thấy."
A Phúc nghi hoặc hỏi: "Tại sao?"
Thường Hiên nở nụ cười thấp giọng nói: "Cha luôn cố làm việc chu đáo ổn thỏa, nếu nghe được nàng nói lời này, thật sự sẽ không cứ như vậy đẩy cửa mà vào khiến nàng xấu hổ đâu, đây là thứ nhất; thứ hai là… thôi..."
Thường Hiên rung đùi đắc ý, ngậm miệng không nói.
A Phúc nhanh túm lấy tay áo của hắn: "Thứ hai là cái gì?"
Thường Hiên nhìn nhìn bên ngoài, thần bí nói: "Thứ hai là... Trong lòng có việc, lỗ tai sẽ không tốt lắm."
A Phúc hướng về Nhạc phu nhân cảm kích nói: "Nhạc thẩm, phiền thẩm lo lắng chu đáo như vậy, thật sự là rất cám ơn thẩm."
Nhạc phu nhân không chút để ý nở nụ cười: "Ôi trời, cái này nói làm gì, ngày thường ta mở tiệm nhỏ, chịu không ít chiếu cố của Thường quản sự, bất quá chỉ là chút đồ ăn đơn giản, còn sợ mang đến đây lại khiến hai đứa ghét bỏ."
Thường Hiên và Nhạc phu nhân đã rất quen thuộc, sau khi cảm ơn Nhạc phu nhân cũng không khách sáo, từ một cái bọc bên cạnh lấy ra đôi đũa đưa cho A Phúc nói: "Nhạc thẩm là người rất tốt, qua thời gian dài nàng sẽ biết. Giờ nàng cũng đói bụng rồi, ăn cơm trước đi."
A Phúc nở nụ cười cảm kích với Nhạc phu nhân, cũng mời Nhạc phu nhân ngồi xuống cùng ăn chung, Nhạc phu nhân lại nói vừa rồi khi về nhà đã ăn qua, nói cái này là cố ý lấy cho bọn họ. Cuối cùng A Phúc không thể lay chuyển, chỉ đành mời Nhạc phu nhân ngồi ở một bên, bản thân cũng theo Thường Hiên bắt đầu ăn, nói thật nàng cũng có chút đói bụng.
Nhạc phu nhân ngồi xuống đánh giá gia sản bọn họ một phen, cười nói: "Mấy thứ này của hai đứa cũng không nhiều, qua buổi trưa ta giúp hai đứa thu dọn, rất nhanh có thể ổn thỏa."
Bọn họ đang vừa ăn vừa nói chuyện, bỗng nhiên lại nghe có tiếng cửa phòng mở bên ngoài, A Phúc vừa muốn buông đũa đứng dậy ra xem, Thường Hiên đã đè nàng lại nói: "Nàng ăn trước đi, ta ra xem là được." Nói xong buông bánh ngô đã ăn một nửa trong tay xuống định đi ra ngoài.
Nhạc phu nhân lại đẩy cửa đi ra, cười nói: "Cả hai đều đừng đi, ăn cơm trước đã, ta xem xem là ai."
Thẩm vừa mới dứt lời, đã thấy Thường quản sự từ bên ngoài đi vào. Thường quản sự khoác áo choàng lụa màu đen, trên đầu còn đội một cái mũ da chó, trong tay cầm theo một hộp đựng thức ăn, nhìn dáng vẻ so với lúc bình thường ở nhà có chút khác biệt.
Thường quản sự đi tới cửa, thấy Nhạc phu nhân đã ở đây, thản nhiên nói: "Nàng đã đến à."
Nhạc phu nhân đi qua đón, tùy tay cầm lấy áo choàng Thường quản sự cởi ra, lại duỗi tay phủi tuyết đọng trên mũ hộ ông, bất quá Thường quản sự lại khách sáo nói: "Nàng vào phòng đi, ta tự làm được rồi." Nói xong tự mình rũ áo choàng, bông tuyết theo áo choàng rơi xuống. Ông vốn dĩ muốn đem áo choàng treo ở cửa, nhưng lại nhìn thấy Nhạc phu nhân đã treo áo tơi ở đó, nên nhẹ nhàng mà "À" một tiếng, bất động thanh sắc đem áo choàng một lần nữa thu về.
A Phúc mắt thấy Nhạc phu nhân trên mặt có chút xấu hổ, vội bước lên phía trước cầm lấy áo choàng của cha chồng Thường quản sự cười nói: "Bên này ghế dựa vừa dọn xong, vừa lúc để treo áo choàng này." Nói xong lại đem áo choàng đặt lên trên ghế.
Thường quản sự lướt mắt nhìn đồ ăn của bọn Thường Hiên, đem hộp thức ăn đặt sang một bên. Nhạc phu nhân thấy được, cả cười nói: "Thì ra ông cũng mang đồ ăn đến cho bọn chúng, nói vậy cũng đúng, ta thật đúng là đã nhiều chuyện rồi."
Thường Hiên đi qua mở hộp thức ăn cha mang đến ra, vừa thấy món ăn bên trong, đã biết đây là đồ ăn mua từ quán rượu Hồng Vận. Thường Hiên mấy ngày nay đều theo cha ra ngoài làm việc, có đôi khi cùng vài quản gia quản sự đi ra ngoài ăn cơm, chính là đến chỗ quán rượu Hồng Vận đó, Thường Hiên đối với món ăn kia đã sớm quen thuộc.
Nếu là bình thường, Thường Hiên tất nhiên sẽ vội vàng mở hộp lấy đồ ăn ra cùng ăn với A Phúc, nhưng nay hắn ngẩng đầu nhìn Nhạc phu nhân và cha mình bên cạnh, chỉ có thể cười cười nói: "Cha, cha mang đến mấy món này tuy là ăn rất ngon, nhưng rốt cuộc cũng là bên ngoài nấu, không tốt bằng mấy món ăn gia đình của Nhạc phu nhân đâu!"
A Phúc một bên nở nụ cười nói: "Cha, cha và Nhạc thẩm cùng một ý nghĩ, biết hôm nay chúng con không kịp tự mình nấu cơm cố ý mang đến đây, con và Thường Hiên hôm nay thật có phúc." Thân là con dâu, lời Thường Hiên có thể nói nàng cũng không thể nói, chỉ có thể ở một bên giảng hòa thôi.
Thường quản sự cũng không có biểu tình gì, nhìn Nhạc phu nhân nói: "Nhạc phu nhân làm đồ ăn rất ngon, các con ăn trước đi. Mấy món ta mang đến, cứ để ở trong hộp trước, chờ đến tối hâm nóng lên ăn."
Nhạc phu nhân nâng mắt nhìn Thường quản sự một cái, mím môi nở nụ cười: "Mấy món này của Thường quản sự là mua từ quán rượu đem tới, các con cũng đừng để nguội, không bằng lấy một món ra nếm thử trước đi."
Thường Hiên vừa nghe cũng đúng, vì thế lập tức lấy một bát đầu sư tử kho tàu từ trong hộp ra, là món ăn ngày thường hắn rất thích. Khi hắn vừa lấy ra, chỉ thấy trên tay có chút cảm giác nóng bỏng, thật cẩn thận đặt trên bàn, nhìn nhìn cha nói: "Cha, giữa trưa cha đã ăn chưa?"
Cha hắn Thường quản sự một người đàn ông to lớn ngồi trên cái ghế nhỏ bên cạnh, gật gật đầu nói: "Các con không cần phải để ý ta, ta đã ăn rồi."
Thường Hiên ‘À’ một tiếng: "Được, vậy con và A Phúc ăn cơm trước."
======
Thường Hiên lúc này đối với A Phúc tự nhiên là đầy cưng chiều, hắn biết mình ngày thường đi theo Thường quản sự ra ngoài ăn mấy món này A Phúc cũng chưa từng được ăn, vì thế nhanh chóng đem bát đầu sư tử kho tàu đưa tới trước mặt A Phúc, lại còn giới thiệu cho nàng: "Món này gọi là đầu sư tử kho tàu, là đồ ăn của Quán rượu Hồng Vận, ăn ngon lắm, nàng nếm thử đi." Nói xong gắp cho A Phúc một viên thịt lớn để vào bát của nàng.
A Phúc ở viện nhị thiếu phu nhân đã lâu, cũng biết món ăn của chủ tử rất đa dạng, đầu sư tử cũng đã thấy qua, trong phủ thích gọi là thịt viên tứ hỉ, bình thường là bốn viên tròn tròn đặt ở trong đĩa bạch ngọc, nhìn đẹp mắt lại vừa thích thú. Nhưng nàng chưa bao giờ ăn qua, lập tức thử bỏ vào trong miệng.
Cái đầu sư tử kia khá lớn, A Phúc chỉ cắn non nửa cái vào miệng, tinh tế nhấm nháp, tự nhiên là thơm nức ngon miệng, không khỏi gật đầu nói: "Quả thật là ngon, chắc là dùng thịt lợn để nấu."
Thường Hiên cũng lấy một cái tự mình ăn, vừa ăn vừa nói: "Chờ sau này ta xem cách nấu như thế nào, qua năm mới nàng cũng học nấu."
Nhạc phu nhân ở một bên tùy tay giúp bọn họ thu dọn vài thứ, nghe nói thế, ngẩng đầu cười nói: "Cái này ta cũng biết nấu, chính là thịt lợn băm nhuyễn thêm một ít gia vị bỏ vào trong chảo rán, chờ lát nữa ta dạy A Phúc nấu."
A Phúc nghe xong tự nhiên cao hứng, cười với Nhạc phu nhân nói: "Nhạc thẩm thật đảm đang, đến lúc đó nhất định phải dạy con, như vậy qua năm mới, con sẽ có thể làm thịt viên tứ hỉ, ăn mừng một chút."
Thường Hiên nghe xong cũng cao hứng: "Đến lúc đó mời cha đến, sau đó lại mời Nhạc thẩm sang đây, chúng ta cùng nhau ăn, vừa vặn là bốn người, mỗi người một viên."
Nhạc phu nhân nghe lời này, Thường Hiên đã đem mình trở thành người trong nhà, trong lòng tuy rằng vui mừng, nhưng trên mặt cũng có chút ngượng ngùng, cũng cười nhìn về phía Thường quản sự.
Thường quản sự lại đứng dậy, nhìn xem trái phải khắp ngoài phòng, trong miệng nói: "Viện này vắng vẻ, còn có thể trồng thêm mấy cái cây."
Nhạc phu nhân nghe xong lời này, nhất thời sắc mặt vui mừng tiêu thất, cúi đầu không nói lời nào. ( thường quản sự thật đúng là ... vùi dập người ta quá )
====
Lúc này đôi vợ chồng trẻ đều đói bụng, vì thế hai người ăn rất nồng nhiệt, chàng cho ta gắp rau ta cho nàng cái bánh, thật sự là một nhà hoà hợp. A Phúc vốn dĩ mấy ngày nay sắc mặt đã khôi phục mượt mà phấn nộn, nay lại nhìn da thịt trắng noãn nhiễm màu đỏ bừng rực rỡ, rất đẹp mắt, mà đôi mắt trong như nước cũng tràn đầy hạnh phúc.
Nhạc phu nhân bên cạnh nhìn, trên mặt cũng dẫn theo vài phần ý cười, bất quá vẫn là thở dài, chuyển mắt nhìn về phía Thường quản sự. Nhưng Thường quản sự vẫn như cũ không nhìn về phía Nhạc phu nhân, chỉ đánh giá bên ngoài phòng, khả năng là vẫn đang suy nghĩ đến vấn đề trồng cây.
Nhạc phu nhân nhìn chằm chằm một bên mặt lạnh lùng của Thường quản sự, tự mình ở một bên cũng cảm thấy có chút không thú vị, dứt khoát đứng dậy cười nói: "Hai đứa ăn trước, ta xuống phòng bếp nhìn xem, nấu cho mọi người chút nước ấm để uống."
Thường Hiên ngày thường cùng Nhạc phu nhân quen thuộc, lập tức cũng không khách sáo, cười reo lên: "Vậy làm phiền Nhạc thẩm!"
Thường quản sự lại bỗng nhiên đứng dậy, quét mắt con trai một cái, nói với Nhạc phu nhân: "Như vậy làm phiền nàng lắm, để ta đi đi."
Nhạc phu nhân liếc Thường quản sự một cái, cũng chỉ nở nụ cười: "Ta quen biết nhiều năm, lại không biết ông còn có thể nhóm lửa nấu cơm?"
Lúc trước, Thường quản sự ở hầu phủ còn chưa có địa vị, lúc ngẫu nhiên dẫn Thường Hiên ra ngoài, đã chọn tiệm bánh bao của Nhạc phu nhân, thường xuyên qua lại, mọi người cũng đều quen biết. Khi đó Nhạc phu nhân rất thích Thường Hiên, có đôi khi may cho Thường Hiên một ít quần áo, giầy dép linh tinh, Thường quản sự nhận thì có nhận, nhưng lát sau luôn chiếu theo giá tiền đưa bạc lại. Sau Thường quản sự ở trong phủ có địa vị, ngẫu nhiên cũng đến quán trọ nhỏ của Nhạc phu nhân, nhưng là đi cùng với các quản sự ăn cơm, lại càng nhiều lần thăm quán rượu này.
Cũng bởi vì thế, Nhạc phu nhân cảm thấy Thường quản sự nhìn qua đều là một ngày ba bữa ở tiệm cơm của quán rượu mà ăn, tự nhiên cảm thấy Thường quản sự hẳn là không biết nấu ăn.
Lúc này Thường Hiên nghe nói thế, không khỏi xen mồm cười nói: "Nhạc thẩm, cái này thẩm cũng không biết rồi, cha con thật sự là biết nấu ăn, hơn nữa làm đồ ăn rất ngon! Chỉ tiếc sau đó cha bận rộn, nên cũng lười quản con."
Nhạc phu nhân và A Phúc nghe xong lời này, đều có chút kinh ngạc, A Phúc thì quay đầu đem cha chồng nhà mình đánh giá một phen, mà Nhạc phu nhân trong mắt chứa đựng ý cười tinh tế đánh giá Thường quản sự.
Thường quản sự vốn dĩ đang muốn đứng dậy đi ra ngoài nấu nước, nay bị bọn họ hai người nhìn như vậy, vội ho nhẹ nói: "Các con ăn đi, ta đi nấu nước." Nói xong lập tức xoay người đi ra ngoài.
Nhạc phu nhân thấy vậy, vội vàng nói với A Phúc và Thường Hiên: "Ta đi giúp một tay, hai đứa ăn trước."
Nhạc phu nhân trên mặt phiếm hồng, trừng mắt nhìn Thường Hiên một cái, cũng theo Thường quản sự đi ra.
Thường Hiên vội hướng về Nhạc phu nhân đang trừng mắt nhìn, gật đầu mạnh nói: "Thẩm đi đi, giúp cha con một chút!"
Nhất thời trong phòng chỉ còn lại đôi vợ chồng trẻ, bọn họ chàng xem ta, ta xem nàng, cuối cùng A Phúc cúi đầu mím môi cười nói: "Nhạc phu nhân thật là tốt."
Thường Hiên đem hai cái sư tử đầu còn lại chọn một cái nhìn đẹp mắt hơn đặt vào bát A Phúc, nhíu mày bất mãn: "Chẳng lẽ ta không phải người tốt?"
A Phúc thấy hắn nói vậy, đôi mắt như nước liếc hắn một cái: "Chuyện này quan hệ gì tới chàng, ta chỉ nói chuyện cha và Nhạc phu nhân thôi!"
Thường Hiên cúi đầu ăn cơm.
A Phúc vẫn cảm thấy tò mò, không khỏi dùng cánh tay khẽ đẩy đẩy hắn nói: "Thường Hiên, chàng nói cha đối với Nhạc thẩm này rốt cuộc là ý gì?"
Thường Hiên một bên đem cái sư tử đầu kia dùng thìa biến thành khối nhỏ, một bên không chút để ý nói: "Ta nào biết! Ta cũng không phải cha."
A Phúc tiếp tục đoán: "Ta cảm thấy cha bình thường tuy rằng không hay nói chuyện, nhưng làm việc vẫn chu đáo ổn thỏa. Mà hôm nay khi Nhạc phu nhân ở bên cạnh, ông ấy giống như còn có chút không tự nhiên, cho nên ta nghĩ, cha đối với Nhạc phu nhân, cũng không thể nói hoàn toàn là không có tình."
Nàng đang nói, lại bỗng nhiên cảm thấy Thường Hiên ngầm lấy tay nhéo nhéo thắt lưng của nàng, mặc dù không đau lại dọa nàng nhảy dựng, nhất thời kinh ngạc ngẩng đầu, lại nhìn thấy Thường quản sự đang đẩy cửa vào nhà. ( bắt được quả tang nói xấu bố chồng ^ ^ )
A Phúc nhất thời ngây người, trên mặt phiếm hồng.
Bản thân cùng phu quân nói linh tinh về cha chồng, sau đó còn bị cha chồng bắt gặp, trong hầu phủ chắc chỉ có mình nàng?
Dáng vẻ của Thường quản sự dường như là không có việc gì, nhìn nhìn vợ chồng trẻ nói: "Trong nhà thìa đã mang đến chưa?"
Thì ra vì nghĩ trong nhà có thìa, nên ở phòng bếp đã không chuẩn bị cái này.
A Phúc vội gật đầu như gà mổ thóc, lắp bắp nói: "Mang, mang đến rồi..."
Thường Hiên nặng nề mà ‘Khụ’ một tiếng, nhanh đứng dậy lục tìm thìa của nhà mình đưa cho Thường quản sự.
Sau khi Thường quản sự rời khỏi, A Phúc cắn cắn môi, đỏ mặt nhỏ giọng hỏi Thường Hiên: "Có khi nào cha giận ta không?"
Thường Hiên bất đắc dĩ nhìn A Phúc, lắc đầu thở dài: "Không biết!"
A Phúc nhất thời xẹp xuống, cúi đầu nửa ngày, cơm cũng có chút ăn không vô nữa.
Thường Hiên thấy thế, nâng tay vỗ vỗ đầu của nàng, dỗ cún con nói: "Không có gì đâu, chỉ là một câu nói thôi, cha có khi là không nghe thấy."
A Phúc lắc đầu, nàng căn bản không tin, ảo não nói: "Làm sao có thể không nghe thấy, đã ở ngoài cửa."
Thường Hiên len lén tiến đến bên lỗ tai nàng vô cùng khẳng định nói: "Ta dám khẳng định, cha không nghe thấy."
A Phúc nghi hoặc hỏi: "Tại sao?"
Thường Hiên nở nụ cười thấp giọng nói: "Cha luôn cố làm việc chu đáo ổn thỏa, nếu nghe được nàng nói lời này, thật sự sẽ không cứ như vậy đẩy cửa mà vào khiến nàng xấu hổ đâu, đây là thứ nhất; thứ hai là… thôi..."
Thường Hiên rung đùi đắc ý, ngậm miệng không nói.
A Phúc nhanh túm lấy tay áo của hắn: "Thứ hai là cái gì?"
Thường Hiên nhìn nhìn bên ngoài, thần bí nói: "Thứ hai là... Trong lòng có việc, lỗ tai sẽ không tốt lắm."
Tác giả :
Nữ Vương Không Ở Nhà