Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử
Chương 37: Nàng lại cắn ta một ngụm hết giận đi
Thân mình suy yếu của nàng ôm chặt lấy lưng của Thường Hiên, liều mạng muốn bảo vệ hắn, trong miệng khóc hô: "Đừng đánh chàng..."
Một bên bọn nha hoàn đối mặt nhìn nhau, trên mặt đều có ý thương hại, bởi vì bọn họ đều biết, nếu hai mươi gậy này đánh xuống, chính là không chết cũng tàn phế. Nhưng lúc này trong phòng cũng không có động tĩnh gì, nhị thiếu phu nhân ngay cả nói cũng không nói một lời, không biết trong lòng rốt cuộc suy nghĩ gì.
Thường Hiên hơi động thân, đem A Phúc đang ôm chặt lưng mình đẩy ra, thấp giọng khàn khàn nói: "Nàng vào nhà đi, ta chịu được."
A Phúc dĩ nhiên là nhất quyết không buông ra, nàng liều mạng ôm lưng của hắn, nước mắt tí tách rơi xuống cổ hắn, khóc nói: "Nếu lỡ chàng có chuyện gì không hay xảy ra, ta nên làm gì bây giờ?"
Thường Hiên nghiêm mặt, thấp giọng nói: "Nếu ta chết, nàng, nàng gả cho người khác..."
A Phúc vừa nghe, trên mặt vốn không có huyết sắc bỗng nhiên nổi lên tức giận ửng hồng, nàng chịu ủy khuất, sớm nhịn xuống đã lâu, nay Thường Hiên nói lời này khiến ủy khuất mấy ngày nay của nàng tất cả phát kích ra, lập tức nàng ra sức nắm chặt tay, một bên khóc, một bên đấm mạnh lên lưng Thường Hiên, khàn giọng nói: "Chàng quá đáng! Sao chàng có thể nói lời này, chàng quá đáng lắm!"
Thường Hiên cũng không trốn tránh, cúi đầu, chỉ mặc cho nàng đánh mình.
Nhưng hắn da dầy thịt thô, bả vai rắn chắc vững vàng, nắm tay A Phúc mềm yếu làm sao có sức lực gì, đánh vài cái đã hết sức lực, nhưng trong lòng A Phúc tức hận vẫn khó giải, lại hung ác cúi đầu, há mồm dùng toàn lực cắn lưng hắn một ngụm.
Nàng cắn một ngụm kia, cắn một nửa, cuối cùng cắn không nổi nữa, ‘Hu’ khóc lớn, suy yếu tựa vào trên lưng hắn, ôm lưng hắn khóc rống không ngừng.
Bọn nha hoàn chung quanh, người có quen biết, trên mặt có ý thân thiết, sẽ tiến lên khuyên bảo.
Thường Hiên trong mắt giãy dụa đau khổ, ngây người nửa ngày, rốt cục mạnh mẽ quay người lại, đau lòng đem A Phúc ôm chặt vào trong ngực.
A Phúc vẫn đang khóc, khóc nức nở không ngừng, cánh tay Thường Hiên có lực giống như ôm một đứa nhỏ, đem nàng ôm chặt vào lòng, cúi đầu, dùng âm giọng mềm mỏng, lòng đầy xin lỗi nói: "A Phúc, đừng khóc ..."
A Phúc vốn dĩ thân mình đang yếu ớt, nay khóc nửa ngày như vậy, hơi thở không thuận, nên cứ thế ở trong lòng Thường Hiên bắt đầu ho khan, Thường Hiên không đành lòng, dùng bàn tay to của mình nhẹ nhàng giúp nàng xoa lưng thuận khí.
A Phúc ho đến đỏ mặt, cuối cùng cũng bình ổn lại, đôi mắt đã khóc sưng đỏ oán hận trừng mắt Thường Hiên: "Chàng không phải mới vừa rồi muốn ta gả cho người khác sao, vậy chàng không cần lo cho ta, sao chàng không cho ta chết đi? Ta chết rồi, chàng cũng càng thêm thư thái!"
Lúc này nha hoàn bên cạnh gọi là Tang Chi, săn sóc mang tới nước trà nóng, đưa cho A Phúc nói: "Uống một ít trước đi, thuận khí đã."
Thường Hiên còn quỳ trên mặt đất, một tay đem A Phúc ôm vào trong ngực, một tay nhận lấy nước từ tay Tang Chi đưa đến, yên lặng đút cho A Phúc uống.
A Phúc cắn răng, xoay mặt đi không uống.
Thường Hiên vốn dĩ là một tay bê nước trà, một tay ôm người nàng, nay vụng về muốn uy cho nàng, nàng cũng không phối hợp, mím chặt môi, quyết tâm không nhìn Thường Hiên.
Thường Hiên bất đắc dĩ, chỉ đành đem nước trà một lần nữa đưa cho nha hoàn Tang Chi bên cạnh kia, nhỏ giọng nói cảm ơn với người ta.
Tang Chi cũng ngẩng đầu nhìn vào trong phòng, vận mệnh của đôi vợ chồng son này đều nằm trong tay người ở trong phòng kia, nhưng hiện giờ người ở trong phòng còn chưa lên tiếng.
Thường Hiên vươn tay còn lại ra sau, hai tay đem A Phúc ôm thật chặt, khiến cho nàng suy yếu tựa đầu vào trong ngực mình, sau đó nâng tay vuốt mái tóc của nàng, khàn giọng nói: "Trước tiên ta chịu hai mươi côn này đã, trở về chúng ta nói sau, được không?"
A Phúc lúc này khóc cũng đã khóc, phát tiết cũng phát tiết rồi, nước mắt cũng ngừng, chỉ có thường thường nhẹ nhàng khóc thút thít.
Cảm nhận được A Phúc bởi vì khóc thút thít mà ngẫu nhiên run rẩy, Thường Hiên trên mặt thoáng qua vẻ đau lòng, ôm chặt cả người nàng, ngẩng đầu hướng vào trong phòng trịnh trọng nói: "Nhị thiếu phu nhân, xin dùng gia pháp xử trí Thường Hiên đi!"
Thường Hiên tự có chút võ nghệ trong người, lại da dầy thịt thô, hai mươi côn này vẫn là có thể chịu được.
A Phúc nghe nói đến dùng gia pháp, thân mình lại giật mình một cái, nâng đôi mắt sưng đỏ lên, lo lắng nhìn Thường Hiên.
Thường Hiên không nói lời nào, chỉ nhìn chăm chú A Phúc, lấy tay xoa dịu niết niết bàn tay mềm mại của nàng, giống như nói với nàng, tất cả đều ổn.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bẩm báo, một nha hoàn được lệnh, vội vã vào phòng, thì thầm một lúc, nhị thiếu phu nhân cười nói: "Vậy mời Thường quản sự vào đi."
Thường quản sự tiến vào, nhìn cũng chưa nhìn hai đứa trẻ đang quỳ, trực tiếp hướng đến nhị thiếu phu nhân thỉnh an.
Nhị thiếu phu nhân tất nhiên sẽ cho Thường quản sự mặt mũi, nhẹ giọng nói nhỏ mời đứng lên, lại hỏi chuyện gì, Thường quản sự mới cười nói: "Hai đứa trẻ trong nhà không hiểu chuyện, lại khiến nhị thiếu phu nhân lo lắng."
Nhị thiếu phu nhân khẽ cười nói: "Ta xem A Phúc rất tốt, Thường Hiên lại có chút không hiểu chuyện lắm, ông ngày thường đã dạy con như thế nào vậy hả?"
Thường quản sự vội vàng khom lưng cười phụ họa nhận sai, nhị thiếu phu nhân mới thôi, cuối cùng nói: "Người làm cha đã đến đây, ta cũng lười quản việc này, hai đứa con này, ông mang về nhà trước đi. Ông xem hôm nay trời rất lạnh, khóc thành dáng vẻ này, ai không biết còn tưởng đã làm gì."
Thường quản sự hẳn nhiên là liên thanh nói vâng, lúc này mới đưa mắt nhìn đến hai người bên cạnh, ý bảo bọn họ đứng lên cùng nhau lui ra.
A Phúc thân mình suy yếu, giãy dụa muốn từ trong lòng Thường Hiên đứng lên, nhưng lại lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Thường Hiên dứt khoát nửa ôm nửa đỡ nàng, thế này mới đứng lên, hai người cùng nhau cảm tạ nhị thiếu phu nhân, đi theo Thường quản sự về nhà.
Dọc theo đường đi, tự nhiên nhận được ánh mắt kinh ngạc cùng đồng tình, bất quá đối với A Phúc mà nói, tâm như tro tàn, chỉ mặc cho Thường Hiên đỡ về nhà, căn bản chưa từng để ý đến ánh mắt bên ngoài như thế nào.
Thường Hiên cúi đầu, cẩn thận đỡ thắt lưng A Phúc, động tác cần thận săn sóc.
Một lát sau, ba người đến nhà, Thường quản sự cho bọn họ ngồi xuống, Thường Hiên đỡ A Phúc ngồi xuống, bản thân cúi đầu đứng một bên, dáng vẻ nhận tội.
Thường quản sự thở dài: "Cha đã nhiều ngày ở bên ngoài bận rộn, vốn vẫn tưởng hai người các con ở nhà hòa hợp thật tốt, tốt xấu gì cũng sẽ đem chuyện này bỏ qua, ai ngờ đến bây giờ, lại thành ra như vầy!" Nói xong ông lắc đầu bất đắc dĩ nhìn Thường Hiên: "Con thật đúng là không để cho người khác bớt lo mà!"
Thường Hiên quỳ xuống, tràn ngập áy náy nói: "Cha, con khiến cha lo lắng."
A Phúc cũng định quỳ xuống theo, lại bị Thường quản sự ngăn lại. Thường quản sự nhìn nhìn hai người: "Nay các con cũng đừng làm ầm ĩ nữa, A Phúc bây giờ thân mình đã muốn bệnh, cẩn thận chăm sóc nó đi, lát nữa cha mời đại phu qua đây xem một chút. Trước mắt cứ như vậy đi, chuyện hôm nay, sau này từ từ nói."
Thường Hiên nghe Thường quản sự nhắc tới, ngẩng đầu nhìn A Phúc sắc mặt đã tái nhợt, vội hỏi: "Cha, vậy cha mau gọi Mạnh đại phu tới xem nàng một chút đi."
Cha hắn thở dài: "Bây giờ cha đi, con ở nhà trước tiên chăm sóc nó một chút, nói chuyện cho rõ ràng."
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại hai người Thường Hiên và A Phúc, Thường Hiên còn lăng lăng quỳ ở đó, mà A Phúc vẫn vô lực ngồi bên cạnh.
Thường Hiên nhìn A Phúc một cái, cẩn thận nói: "Nàng uống chút nước trà đi, ta đi rót cho nàng."
A Phúc cắn môi, lắc lắc đầu nói: "Không cần, ta chỉ cảm thấy trong người không có sức lực, muốn nằm một lát thôi." Nói xong cũng đứng lên.
Thường Hiên vội đứng dậy, tiến lên định đỡ lấy A Phúc, nhưng A Phúc cũng không muốn cho hắn giúp, lập tức hất tay hắn đi.
Thường Hiên không ngờ A Phúc làm như vậy, sửng sốt nhìn, nhỏ giọng hỏi: "Nàng làm sao vậy?"
A Phúc suy yếu cười khổ, vừa rồi ở trước mặt nhị thiếu phu nhân, nàng không thể để phu quân nhà mình mất hết mặt mũi, vừa mới rồi ở trước mặt cha chồng, nàng cũng không có khả năng làm quá mức được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng nay chỉ có hai người bọn họ.
A Phúc dựa vào cái bàn, suy yếu nói: "Vợ chồng một thời gian, chàng căn bản chưa từng tin ta, chẳng lẽ chàng thực sự cho rằng ta đã đi câu dẫn đại thiếu gia kia? Chẳng lẽ chàng còn nghĩ rằng ta sẽ bỏ chàng lấy người khác?"
Thường Hiên cúi đầu yên lặng không nói, thật lâu sau mới cẩn thận nhìn A Phúc, thử thăm dò tiến lên, vươn tay từ phía sau ôm A Phúc.
A Phúc từ chối vài lần, nhưng sức lực không bằng Thường Hiên, cuối cùng bị hắn ôm vào trong ngực.
Thường Hiên thở dài, đem cằm tựa vào trên mái tóc mềm mại của A Phúc, đôi mắt đen như mực lộ ra đau lòng, hắn lẩm bẩm: "A Phúc, trong lòng ta biết nàng không như vậy ... Nhưng ta quả thực không tốt, đại thiếu gia so với ta tốt hơn rất nhiều. Nếu không phải nàng sớm gả cho ta, hắn làm sao không phải là một nơi nương tựa tốt chứ..."
A Phúc vừa nghe lời này, trong lòng vừa giận vừa cáu, rất ủy khuất, nước mắt lại tiếp tục chảy xuống: "Chàng sao có thể cho là vậy, thì ra chàng nghĩ rằng trong lòng ta sẽ thích đại thiếu gia sao? Chàng lại có thể vì chuyện như thế mà đối xử với ta như vậy sao?"
Nàng vừa khóc vừa nói: "Chàng còn nhớ trước kia chàng đã nói như thế nào không, chàng nói sẽ đối đãi với ta thật tốt, nhưng mấy ngày nay, chàng đối với ta như thế nào? Chàng căn bản là lang tâm cẩu phế, nói chuyện không giữ lời." A Phúc đem ủy khuất gần đây tất cả đều nói ra, càng nói càng đau lòng, cuối cùng nhịn không được quay đầu lại đấm Thường Hiên thật mạnh.
Thường Hiên đầu tiên là đỡ thắt lưng của nàng yên lặng chịu đòn, sau lại gian nan mở miệng đề nghị nói: "Việc này là ta vô liêm sỉ, ta cũng thừa nhận, hay là... Hay là nàng lại cắn ta một ngụm cho hết giận đi, được không?"
A Phúc không nghe theo, tiếp tục đánh: "Chàng ở bên ngoài uống rượu không về nhà, để lại ta một mình ở chỗ này, ta sinh bệnh cũng không có người chăm sóc, chàng rõ là khi dễ ta không nhà mẹ đẻ không địa vị, chàng khi dễ ta chỉ là một tiểu nha hoàn trong phủ, chàng chính là khi dễ ta liên lụy chàng, biết khi dễ cũng là khi dễ nhầm, không có người thay ta làm chủ không phải sao!"
Thường Hiên thở dài, vừa buồn vừa nói: "Nàng không phải có vị nhị thiếu phu nhân trên cao kia làm chủ cho đó thôi."
Thường Hiên không đề cập tới chuyện này còn đỡ, nhắc tới A Phúc càng thêm ủy khuất, quay đầu định đi ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: "Nếu thực để nhị thiếu phu nhân làm chủ, không phải là muốn đem ta tái giá gả cho người khác sao, ta đây bây giờ đi tìm người làm chủ..."
Thường Hiên vừa thấy, biết mình lại nói sai rồi, cuống quít kéo nàng quay lại, nhanh chóng ôm A Phúc đang giãy dụa vào trong ngực: "Đừng, đừng đi tìm người."
A Phúc dĩ nhiên không có khả năng thực sự đi tìm nhị thiếu phu nhân, nhị thiếu phu nhân nói là vì mình làm chủ, sau đó tách bản thân và Thường Hiên ra rồi tùy tiện đem mình ném cho đại thiếu gia hoặc là nhị lão gia, chính mình còn không biết tìm ai khóc đâu.
Nàng đảo mắt, ủy khuất nhìn Thường Hiên, oán giận nói: "Tâm của chàng cũng thực ngoan cố."
Thường Hiên không phải như vậy, nếu là nhất nhất nói tới, cũng sẽ nói không rõ, A Phúc thiên ngôn vạn ngữ, chỉ có một câu cảm thán, người đàn ông nếu đối xử với ngươi tốt, có thể đem ngươi sủng đến tận trời, nếu đối với ngươi không tốt, tâm không biết sẽ ngoan cố thành dáng vẻ gì nữa.
Thường Hiên vừa nghe lời này, cũng nghĩ tới đã nhiều ngày nay mình lạnh nhạt A Phúc, cúi đầu trầm mặc hồi lâu, rốt cục nói: "Nàng yên tâm, ta đời này tất nhiên sẽ đối đãi với nàng thật tốt, nếu không làm vậy. Nếu ta đối với nàng có nửa phần không tốt, để cho ta bị trời giáng sấm sét —— "
Hắn còn chưa nói xong, A Phúc vội che miệng hắn lại, đôi mắt đỏ hồng nhìn hắn: "Đừng nói trên trời không quan tâm đến chuyện lông gà vỏ tỏi này, cho dù trên trời thực sự đem thiên lôi giáng xuống chàng, ta còn không phải tự nhiên thành quả phụ sao, đến lúc đó khổ sở còn không phải là ta! Sao lại nói ra loại thề độc này!"
Thường Hiên nhìn A Phúc ủy khuất, tràn đầy áy náy dỗ dành: "Vậy nàng muốn thế nào? Nàng nói thế nào cũng được, được không?"
A Phúc cúi đầu, cũng không nói lời nào. Nàng nhớ tới ban ngày nhị thiếu phu nhân đã nói, nàng ấy nói chờ lúc ngươi già đi người đàn ông không còn thương yêu nữa, nếu người đàn ông này lại có chút quyền uy, còn không biết sẽ đối đãi với ngươi như thế nào.
Trước mặt nhị thiếu phu nhân, nàng toàn lực bảo vệ phu quân của mình, nhưng nay đôi vợ chồng trẻ ở trong phòng, nàng khó tránh khỏi nhớ tới chuyện này, trong lòng càng thêm thê lương.
Thường Hiên thấy nàng chỉ đỏ hồng đôi mắt cúi đầu không nói, trong lòng sợ nàng suy nghĩ lung tung, trái phải nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy bên cạnh có một cái bàn tính. Bàn tính kia là của Thường quản sự từ bên ngoài cầm về, vất ở nhà để Thường Hiên ngẫu nhiên luyện tập cách dùng. Nay Thường Hiên với số học sớm đã tinh thông, không hề dùng tới nữa, bàn tính kia cũng để qua một bên phủ đầy bụi.
Lúc này Thường Hiên thấy nó, vội vàng đi qua, khom lưng nhặt lên, vỗ vỗ bụi bặm phía trên, đi đến trước mặt A Phúc ôn nhu dỗ dành: "Nàng đừng tức giận,cái này cho nàng."
A Phúc liếc ngang cái đó một cái, trách cứ: "Ta cũng không phải chưởng quầy, muốn cái đó làm gì!"
Thường Hiên đem bàn tính nhét vào trong tay nàng, rồi mới nói: "Sau này nếu ta làm sai chuyện gì, nàng cứ phạt ta quỳ gối trên cái này."
A Phúc lấy bàn tính kia đánh giá, chỉ thấy mặt trên có hạt châu bóng loáng trơn nhẵn, lấy tay nhẹ nhàng gẩy gẩy, hạt châu di chuyển loạn xạ, nghĩ đến nếu ai mà quỳ gối lên trên sẽ không dễ chịu đâu. ((g3m: ơ hay, đến lúc đó hắn không thèm quỳ thì làm thế nào bây giờ))
Thường Hiên một bên tiếp tục giải thích: "Đây là cách trừng phạt ở cửa hàng bên ngoài với những ai không nghe lời hoặc làm việc sai, quỳ gối lên trên rất là khó chịu, sau này nàng thấy ta không vừa mắt, cứ dùng cái này phạt ta, ta khẳng định sẽ không thể không nghe."
A Phúc cũng không tin: "Cho dù ta phạt chàng, đến lúc đó chàng giống mấy ngày nay nghiêm mặt với ta, ta nào dám nói gì? Hơn nữa, nếu chàng ba ngày hai ngày không ở nhà, ta chạy đi đâu phạt chàng?"
Cái này khiến Thường Hiên không còn lời nào để nói, hắn ôm A Phúc nửa ngày, sau đó rốt cục lại nhìn A Phúc, thành khẩn nói: "A Phúc, ta đã nói cả đời sẽ đối xử tốt với nàng, không bao giờ hoài nghi nàng nữa, ta nói sẽ giữ lời, bằng không ta cho nàng giấy nợ được không?"
Thường Hiên mấy ngày nay ở khoản này ngày càng tiến bộ, bàn tính giấy nợ không rời tay.
A Phúc nâng mắt nhìn nhìn hắn, thấy hắn nói rất khẩn thiết, lập tức mím môi, giơ tay nhỏ giọng nói: "Đưa đây."
Việc này khiến Thường Hiên sửng sốt: "Cái gì?"
A Phúc chớp chớp đôi mắt, ủy khuất nói: "Giấy nợ!"
Thường Hiên bất quá là thuận miệng nói thôi, lại không ngờ A Phúc làm thật, bất quá hắn nhìn đôi mắt đỏ ửng đầy ủy khuất của A Phúc nửa ngày, thở dài, cuối cùng nói: "Thôi, cho nàng giấy nợ cũng được!" Nói xong dắt tay A Phúc, chạy vào trong phòng bọn họ.
Một bên bọn nha hoàn đối mặt nhìn nhau, trên mặt đều có ý thương hại, bởi vì bọn họ đều biết, nếu hai mươi gậy này đánh xuống, chính là không chết cũng tàn phế. Nhưng lúc này trong phòng cũng không có động tĩnh gì, nhị thiếu phu nhân ngay cả nói cũng không nói một lời, không biết trong lòng rốt cuộc suy nghĩ gì.
Thường Hiên hơi động thân, đem A Phúc đang ôm chặt lưng mình đẩy ra, thấp giọng khàn khàn nói: "Nàng vào nhà đi, ta chịu được."
A Phúc dĩ nhiên là nhất quyết không buông ra, nàng liều mạng ôm lưng của hắn, nước mắt tí tách rơi xuống cổ hắn, khóc nói: "Nếu lỡ chàng có chuyện gì không hay xảy ra, ta nên làm gì bây giờ?"
Thường Hiên nghiêm mặt, thấp giọng nói: "Nếu ta chết, nàng, nàng gả cho người khác..."
A Phúc vừa nghe, trên mặt vốn không có huyết sắc bỗng nhiên nổi lên tức giận ửng hồng, nàng chịu ủy khuất, sớm nhịn xuống đã lâu, nay Thường Hiên nói lời này khiến ủy khuất mấy ngày nay của nàng tất cả phát kích ra, lập tức nàng ra sức nắm chặt tay, một bên khóc, một bên đấm mạnh lên lưng Thường Hiên, khàn giọng nói: "Chàng quá đáng! Sao chàng có thể nói lời này, chàng quá đáng lắm!"
Thường Hiên cũng không trốn tránh, cúi đầu, chỉ mặc cho nàng đánh mình.
Nhưng hắn da dầy thịt thô, bả vai rắn chắc vững vàng, nắm tay A Phúc mềm yếu làm sao có sức lực gì, đánh vài cái đã hết sức lực, nhưng trong lòng A Phúc tức hận vẫn khó giải, lại hung ác cúi đầu, há mồm dùng toàn lực cắn lưng hắn một ngụm.
Nàng cắn một ngụm kia, cắn một nửa, cuối cùng cắn không nổi nữa, ‘Hu’ khóc lớn, suy yếu tựa vào trên lưng hắn, ôm lưng hắn khóc rống không ngừng.
Bọn nha hoàn chung quanh, người có quen biết, trên mặt có ý thân thiết, sẽ tiến lên khuyên bảo.
Thường Hiên trong mắt giãy dụa đau khổ, ngây người nửa ngày, rốt cục mạnh mẽ quay người lại, đau lòng đem A Phúc ôm chặt vào trong ngực.
A Phúc vẫn đang khóc, khóc nức nở không ngừng, cánh tay Thường Hiên có lực giống như ôm một đứa nhỏ, đem nàng ôm chặt vào lòng, cúi đầu, dùng âm giọng mềm mỏng, lòng đầy xin lỗi nói: "A Phúc, đừng khóc ..."
A Phúc vốn dĩ thân mình đang yếu ớt, nay khóc nửa ngày như vậy, hơi thở không thuận, nên cứ thế ở trong lòng Thường Hiên bắt đầu ho khan, Thường Hiên không đành lòng, dùng bàn tay to của mình nhẹ nhàng giúp nàng xoa lưng thuận khí.
A Phúc ho đến đỏ mặt, cuối cùng cũng bình ổn lại, đôi mắt đã khóc sưng đỏ oán hận trừng mắt Thường Hiên: "Chàng không phải mới vừa rồi muốn ta gả cho người khác sao, vậy chàng không cần lo cho ta, sao chàng không cho ta chết đi? Ta chết rồi, chàng cũng càng thêm thư thái!"
Lúc này nha hoàn bên cạnh gọi là Tang Chi, săn sóc mang tới nước trà nóng, đưa cho A Phúc nói: "Uống một ít trước đi, thuận khí đã."
Thường Hiên còn quỳ trên mặt đất, một tay đem A Phúc ôm vào trong ngực, một tay nhận lấy nước từ tay Tang Chi đưa đến, yên lặng đút cho A Phúc uống.
A Phúc cắn răng, xoay mặt đi không uống.
Thường Hiên vốn dĩ là một tay bê nước trà, một tay ôm người nàng, nay vụng về muốn uy cho nàng, nàng cũng không phối hợp, mím chặt môi, quyết tâm không nhìn Thường Hiên.
Thường Hiên bất đắc dĩ, chỉ đành đem nước trà một lần nữa đưa cho nha hoàn Tang Chi bên cạnh kia, nhỏ giọng nói cảm ơn với người ta.
Tang Chi cũng ngẩng đầu nhìn vào trong phòng, vận mệnh của đôi vợ chồng son này đều nằm trong tay người ở trong phòng kia, nhưng hiện giờ người ở trong phòng còn chưa lên tiếng.
Thường Hiên vươn tay còn lại ra sau, hai tay đem A Phúc ôm thật chặt, khiến cho nàng suy yếu tựa đầu vào trong ngực mình, sau đó nâng tay vuốt mái tóc của nàng, khàn giọng nói: "Trước tiên ta chịu hai mươi côn này đã, trở về chúng ta nói sau, được không?"
A Phúc lúc này khóc cũng đã khóc, phát tiết cũng phát tiết rồi, nước mắt cũng ngừng, chỉ có thường thường nhẹ nhàng khóc thút thít.
Cảm nhận được A Phúc bởi vì khóc thút thít mà ngẫu nhiên run rẩy, Thường Hiên trên mặt thoáng qua vẻ đau lòng, ôm chặt cả người nàng, ngẩng đầu hướng vào trong phòng trịnh trọng nói: "Nhị thiếu phu nhân, xin dùng gia pháp xử trí Thường Hiên đi!"
Thường Hiên tự có chút võ nghệ trong người, lại da dầy thịt thô, hai mươi côn này vẫn là có thể chịu được.
A Phúc nghe nói đến dùng gia pháp, thân mình lại giật mình một cái, nâng đôi mắt sưng đỏ lên, lo lắng nhìn Thường Hiên.
Thường Hiên không nói lời nào, chỉ nhìn chăm chú A Phúc, lấy tay xoa dịu niết niết bàn tay mềm mại của nàng, giống như nói với nàng, tất cả đều ổn.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bẩm báo, một nha hoàn được lệnh, vội vã vào phòng, thì thầm một lúc, nhị thiếu phu nhân cười nói: "Vậy mời Thường quản sự vào đi."
Thường quản sự tiến vào, nhìn cũng chưa nhìn hai đứa trẻ đang quỳ, trực tiếp hướng đến nhị thiếu phu nhân thỉnh an.
Nhị thiếu phu nhân tất nhiên sẽ cho Thường quản sự mặt mũi, nhẹ giọng nói nhỏ mời đứng lên, lại hỏi chuyện gì, Thường quản sự mới cười nói: "Hai đứa trẻ trong nhà không hiểu chuyện, lại khiến nhị thiếu phu nhân lo lắng."
Nhị thiếu phu nhân khẽ cười nói: "Ta xem A Phúc rất tốt, Thường Hiên lại có chút không hiểu chuyện lắm, ông ngày thường đã dạy con như thế nào vậy hả?"
Thường quản sự vội vàng khom lưng cười phụ họa nhận sai, nhị thiếu phu nhân mới thôi, cuối cùng nói: "Người làm cha đã đến đây, ta cũng lười quản việc này, hai đứa con này, ông mang về nhà trước đi. Ông xem hôm nay trời rất lạnh, khóc thành dáng vẻ này, ai không biết còn tưởng đã làm gì."
Thường quản sự hẳn nhiên là liên thanh nói vâng, lúc này mới đưa mắt nhìn đến hai người bên cạnh, ý bảo bọn họ đứng lên cùng nhau lui ra.
A Phúc thân mình suy yếu, giãy dụa muốn từ trong lòng Thường Hiên đứng lên, nhưng lại lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Thường Hiên dứt khoát nửa ôm nửa đỡ nàng, thế này mới đứng lên, hai người cùng nhau cảm tạ nhị thiếu phu nhân, đi theo Thường quản sự về nhà.
Dọc theo đường đi, tự nhiên nhận được ánh mắt kinh ngạc cùng đồng tình, bất quá đối với A Phúc mà nói, tâm như tro tàn, chỉ mặc cho Thường Hiên đỡ về nhà, căn bản chưa từng để ý đến ánh mắt bên ngoài như thế nào.
Thường Hiên cúi đầu, cẩn thận đỡ thắt lưng A Phúc, động tác cần thận săn sóc.
Một lát sau, ba người đến nhà, Thường quản sự cho bọn họ ngồi xuống, Thường Hiên đỡ A Phúc ngồi xuống, bản thân cúi đầu đứng một bên, dáng vẻ nhận tội.
Thường quản sự thở dài: "Cha đã nhiều ngày ở bên ngoài bận rộn, vốn vẫn tưởng hai người các con ở nhà hòa hợp thật tốt, tốt xấu gì cũng sẽ đem chuyện này bỏ qua, ai ngờ đến bây giờ, lại thành ra như vầy!" Nói xong ông lắc đầu bất đắc dĩ nhìn Thường Hiên: "Con thật đúng là không để cho người khác bớt lo mà!"
Thường Hiên quỳ xuống, tràn ngập áy náy nói: "Cha, con khiến cha lo lắng."
A Phúc cũng định quỳ xuống theo, lại bị Thường quản sự ngăn lại. Thường quản sự nhìn nhìn hai người: "Nay các con cũng đừng làm ầm ĩ nữa, A Phúc bây giờ thân mình đã muốn bệnh, cẩn thận chăm sóc nó đi, lát nữa cha mời đại phu qua đây xem một chút. Trước mắt cứ như vậy đi, chuyện hôm nay, sau này từ từ nói."
Thường Hiên nghe Thường quản sự nhắc tới, ngẩng đầu nhìn A Phúc sắc mặt đã tái nhợt, vội hỏi: "Cha, vậy cha mau gọi Mạnh đại phu tới xem nàng một chút đi."
Cha hắn thở dài: "Bây giờ cha đi, con ở nhà trước tiên chăm sóc nó một chút, nói chuyện cho rõ ràng."
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại hai người Thường Hiên và A Phúc, Thường Hiên còn lăng lăng quỳ ở đó, mà A Phúc vẫn vô lực ngồi bên cạnh.
Thường Hiên nhìn A Phúc một cái, cẩn thận nói: "Nàng uống chút nước trà đi, ta đi rót cho nàng."
A Phúc cắn môi, lắc lắc đầu nói: "Không cần, ta chỉ cảm thấy trong người không có sức lực, muốn nằm một lát thôi." Nói xong cũng đứng lên.
Thường Hiên vội đứng dậy, tiến lên định đỡ lấy A Phúc, nhưng A Phúc cũng không muốn cho hắn giúp, lập tức hất tay hắn đi.
Thường Hiên không ngờ A Phúc làm như vậy, sửng sốt nhìn, nhỏ giọng hỏi: "Nàng làm sao vậy?"
A Phúc suy yếu cười khổ, vừa rồi ở trước mặt nhị thiếu phu nhân, nàng không thể để phu quân nhà mình mất hết mặt mũi, vừa mới rồi ở trước mặt cha chồng, nàng cũng không có khả năng làm quá mức được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng nay chỉ có hai người bọn họ.
A Phúc dựa vào cái bàn, suy yếu nói: "Vợ chồng một thời gian, chàng căn bản chưa từng tin ta, chẳng lẽ chàng thực sự cho rằng ta đã đi câu dẫn đại thiếu gia kia? Chẳng lẽ chàng còn nghĩ rằng ta sẽ bỏ chàng lấy người khác?"
Thường Hiên cúi đầu yên lặng không nói, thật lâu sau mới cẩn thận nhìn A Phúc, thử thăm dò tiến lên, vươn tay từ phía sau ôm A Phúc.
A Phúc từ chối vài lần, nhưng sức lực không bằng Thường Hiên, cuối cùng bị hắn ôm vào trong ngực.
Thường Hiên thở dài, đem cằm tựa vào trên mái tóc mềm mại của A Phúc, đôi mắt đen như mực lộ ra đau lòng, hắn lẩm bẩm: "A Phúc, trong lòng ta biết nàng không như vậy ... Nhưng ta quả thực không tốt, đại thiếu gia so với ta tốt hơn rất nhiều. Nếu không phải nàng sớm gả cho ta, hắn làm sao không phải là một nơi nương tựa tốt chứ..."
A Phúc vừa nghe lời này, trong lòng vừa giận vừa cáu, rất ủy khuất, nước mắt lại tiếp tục chảy xuống: "Chàng sao có thể cho là vậy, thì ra chàng nghĩ rằng trong lòng ta sẽ thích đại thiếu gia sao? Chàng lại có thể vì chuyện như thế mà đối xử với ta như vậy sao?"
Nàng vừa khóc vừa nói: "Chàng còn nhớ trước kia chàng đã nói như thế nào không, chàng nói sẽ đối đãi với ta thật tốt, nhưng mấy ngày nay, chàng đối với ta như thế nào? Chàng căn bản là lang tâm cẩu phế, nói chuyện không giữ lời." A Phúc đem ủy khuất gần đây tất cả đều nói ra, càng nói càng đau lòng, cuối cùng nhịn không được quay đầu lại đấm Thường Hiên thật mạnh.
Thường Hiên đầu tiên là đỡ thắt lưng của nàng yên lặng chịu đòn, sau lại gian nan mở miệng đề nghị nói: "Việc này là ta vô liêm sỉ, ta cũng thừa nhận, hay là... Hay là nàng lại cắn ta một ngụm cho hết giận đi, được không?"
A Phúc không nghe theo, tiếp tục đánh: "Chàng ở bên ngoài uống rượu không về nhà, để lại ta một mình ở chỗ này, ta sinh bệnh cũng không có người chăm sóc, chàng rõ là khi dễ ta không nhà mẹ đẻ không địa vị, chàng khi dễ ta chỉ là một tiểu nha hoàn trong phủ, chàng chính là khi dễ ta liên lụy chàng, biết khi dễ cũng là khi dễ nhầm, không có người thay ta làm chủ không phải sao!"
Thường Hiên thở dài, vừa buồn vừa nói: "Nàng không phải có vị nhị thiếu phu nhân trên cao kia làm chủ cho đó thôi."
Thường Hiên không đề cập tới chuyện này còn đỡ, nhắc tới A Phúc càng thêm ủy khuất, quay đầu định đi ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: "Nếu thực để nhị thiếu phu nhân làm chủ, không phải là muốn đem ta tái giá gả cho người khác sao, ta đây bây giờ đi tìm người làm chủ..."
Thường Hiên vừa thấy, biết mình lại nói sai rồi, cuống quít kéo nàng quay lại, nhanh chóng ôm A Phúc đang giãy dụa vào trong ngực: "Đừng, đừng đi tìm người."
A Phúc dĩ nhiên không có khả năng thực sự đi tìm nhị thiếu phu nhân, nhị thiếu phu nhân nói là vì mình làm chủ, sau đó tách bản thân và Thường Hiên ra rồi tùy tiện đem mình ném cho đại thiếu gia hoặc là nhị lão gia, chính mình còn không biết tìm ai khóc đâu.
Nàng đảo mắt, ủy khuất nhìn Thường Hiên, oán giận nói: "Tâm của chàng cũng thực ngoan cố."
Thường Hiên không phải như vậy, nếu là nhất nhất nói tới, cũng sẽ nói không rõ, A Phúc thiên ngôn vạn ngữ, chỉ có một câu cảm thán, người đàn ông nếu đối xử với ngươi tốt, có thể đem ngươi sủng đến tận trời, nếu đối với ngươi không tốt, tâm không biết sẽ ngoan cố thành dáng vẻ gì nữa.
Thường Hiên vừa nghe lời này, cũng nghĩ tới đã nhiều ngày nay mình lạnh nhạt A Phúc, cúi đầu trầm mặc hồi lâu, rốt cục nói: "Nàng yên tâm, ta đời này tất nhiên sẽ đối đãi với nàng thật tốt, nếu không làm vậy. Nếu ta đối với nàng có nửa phần không tốt, để cho ta bị trời giáng sấm sét —— "
Hắn còn chưa nói xong, A Phúc vội che miệng hắn lại, đôi mắt đỏ hồng nhìn hắn: "Đừng nói trên trời không quan tâm đến chuyện lông gà vỏ tỏi này, cho dù trên trời thực sự đem thiên lôi giáng xuống chàng, ta còn không phải tự nhiên thành quả phụ sao, đến lúc đó khổ sở còn không phải là ta! Sao lại nói ra loại thề độc này!"
Thường Hiên nhìn A Phúc ủy khuất, tràn đầy áy náy dỗ dành: "Vậy nàng muốn thế nào? Nàng nói thế nào cũng được, được không?"
A Phúc cúi đầu, cũng không nói lời nào. Nàng nhớ tới ban ngày nhị thiếu phu nhân đã nói, nàng ấy nói chờ lúc ngươi già đi người đàn ông không còn thương yêu nữa, nếu người đàn ông này lại có chút quyền uy, còn không biết sẽ đối đãi với ngươi như thế nào.
Trước mặt nhị thiếu phu nhân, nàng toàn lực bảo vệ phu quân của mình, nhưng nay đôi vợ chồng trẻ ở trong phòng, nàng khó tránh khỏi nhớ tới chuyện này, trong lòng càng thêm thê lương.
Thường Hiên thấy nàng chỉ đỏ hồng đôi mắt cúi đầu không nói, trong lòng sợ nàng suy nghĩ lung tung, trái phải nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy bên cạnh có một cái bàn tính. Bàn tính kia là của Thường quản sự từ bên ngoài cầm về, vất ở nhà để Thường Hiên ngẫu nhiên luyện tập cách dùng. Nay Thường Hiên với số học sớm đã tinh thông, không hề dùng tới nữa, bàn tính kia cũng để qua một bên phủ đầy bụi.
Lúc này Thường Hiên thấy nó, vội vàng đi qua, khom lưng nhặt lên, vỗ vỗ bụi bặm phía trên, đi đến trước mặt A Phúc ôn nhu dỗ dành: "Nàng đừng tức giận,cái này cho nàng."
A Phúc liếc ngang cái đó một cái, trách cứ: "Ta cũng không phải chưởng quầy, muốn cái đó làm gì!"
Thường Hiên đem bàn tính nhét vào trong tay nàng, rồi mới nói: "Sau này nếu ta làm sai chuyện gì, nàng cứ phạt ta quỳ gối trên cái này."
A Phúc lấy bàn tính kia đánh giá, chỉ thấy mặt trên có hạt châu bóng loáng trơn nhẵn, lấy tay nhẹ nhàng gẩy gẩy, hạt châu di chuyển loạn xạ, nghĩ đến nếu ai mà quỳ gối lên trên sẽ không dễ chịu đâu. ((g3m: ơ hay, đến lúc đó hắn không thèm quỳ thì làm thế nào bây giờ))
Thường Hiên một bên tiếp tục giải thích: "Đây là cách trừng phạt ở cửa hàng bên ngoài với những ai không nghe lời hoặc làm việc sai, quỳ gối lên trên rất là khó chịu, sau này nàng thấy ta không vừa mắt, cứ dùng cái này phạt ta, ta khẳng định sẽ không thể không nghe."
A Phúc cũng không tin: "Cho dù ta phạt chàng, đến lúc đó chàng giống mấy ngày nay nghiêm mặt với ta, ta nào dám nói gì? Hơn nữa, nếu chàng ba ngày hai ngày không ở nhà, ta chạy đi đâu phạt chàng?"
Cái này khiến Thường Hiên không còn lời nào để nói, hắn ôm A Phúc nửa ngày, sau đó rốt cục lại nhìn A Phúc, thành khẩn nói: "A Phúc, ta đã nói cả đời sẽ đối xử tốt với nàng, không bao giờ hoài nghi nàng nữa, ta nói sẽ giữ lời, bằng không ta cho nàng giấy nợ được không?"
Thường Hiên mấy ngày nay ở khoản này ngày càng tiến bộ, bàn tính giấy nợ không rời tay.
A Phúc nâng mắt nhìn nhìn hắn, thấy hắn nói rất khẩn thiết, lập tức mím môi, giơ tay nhỏ giọng nói: "Đưa đây."
Việc này khiến Thường Hiên sửng sốt: "Cái gì?"
A Phúc chớp chớp đôi mắt, ủy khuất nói: "Giấy nợ!"
Thường Hiên bất quá là thuận miệng nói thôi, lại không ngờ A Phúc làm thật, bất quá hắn nhìn đôi mắt đỏ ửng đầy ủy khuất của A Phúc nửa ngày, thở dài, cuối cùng nói: "Thôi, cho nàng giấy nợ cũng được!" Nói xong dắt tay A Phúc, chạy vào trong phòng bọn họ.
Tác giả :
Nữ Vương Không Ở Nhà