Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử
Chương 20: Nương tử Thường Hiên biết may vá . .
Thường Hiên vừa nghe việc này quả thực khẩn cấp nghiêm trọng, lập tức cũng mắt choáng váng: "Vậy làm sao bây giờ?" Mấu chốt là gọi hắn sang đây cũng vô dụng thôi, cái áo này nghe qua rất quý giá, cha hắn cho dù là thu mua, cũng đâu thể mua được cái này! Đây chính là đồ hoàng gia ban thưởng xuống đó!
Tĩnh nha đầu tha thiết nhìn Thường Hiên: "Tiết Trung thu còn có mấy ngày thôi, huynh có thể nhờ cha giúp đỡ tìm kiếm, xem có thể có loại vải vào không khác biệt lắm, chúng ta nhanh chóng may lại một bộ là được."
Thường Hiên một lần nữa cầm quần áo bị giặt rách một chỗ nhìn kỹ xem xét, cuối cùng vẫn là cảm thán lắc lắc đầu: "Mấy ngày nay ta đi theo cha, cũng có chút kiến thức, loại vải này, bên ngoài quả thực làm không được, e là rất khó tìm."
Tam thiếu gia vừa nghe lời này, thở dài nói: "Thôi, đừng phí công nữa, cùng lắm thì nói thật cho phu nhân biết, bà muốn mắng thì cứ mắng."
Tĩnh nha đầu lại bất đắc dĩ nhìn tam thiếu gia một cái, thở dài nói: "Gia của ta ơi, đây là đồ trong cung ban thưởng xuống đó, rất quý giá. Lỡ như phía trên trách tội xuống dưới, chuyện này cũng không phải là việc nhỏ đâu."
Tam thiếu gia ủy khuất lui lui bả vai, mất hứng nhìn Tĩnh nha đầu: "Đồ quý giá như vậy, không có chuyện gì lại để cho một tiểu nha hoàn đi giặt."
Lời này vừa ra, tiểu nha hoàn ở ngoài phòng lập tức sợ run cả người, mà Tĩnh nha đầu trong phóng nhất thời cảm thấy không biết để mặt mũi ở đâu, trên mặt đỏ lên, hàm chứa nước mắt nói: "Đúng vậy, chuyện này là ta không đúng, ta đi gặp phu nhân nhận sai, lỡ như có chuyện gì, muốn giết muốn róc thịt đều tùy mọi người." Nói xong xoay người đi ra ngoài, một nha hoàn vội vàng kéo nàng lại, nàng không chịu muốn vùng chạy ra ngoài, nước mắt cũng từng giọt rơi xuống.
Thường Hiên thấy chuyện này thật sự làm ầm ĩ, vội nói: "Tĩnh nha đầu, muội cũng đừng náo loạn, muội yên tĩnh trước đi đã, ta sẽ về hỏi cha ta một chút, tìm cách khác."
Tĩnh nha đầu hai mắt đẫm lệ nhìn Thường Hiên, khóc nức nở nói: "Còn có thể có cách gì khác, dù sao đơn giản chỉ có một đường là nhận tội thôi."
Thường Hiên nhìn nàng khóc rất đáng thương, bước lên trấn an nói: "Cho dù không có cách cũng phải nghĩ, đến lúc đó vạn nhất cha ta cũng không có cách, muội lại đi nhận tội cũng không muộn."
Tam thiếu gia vốn buồn rầu tội nghiệp ngồi ở đầu giường, lúc này nghe được Thường Hiên nói, cũng gật đầu theo: "Thường Hiên nói đúng lắm, cứ làm vậy đi."
=============
Buổi tối lúc ăn cơm xong, Thường Hiên tâm thần bất an chờ cha, ai biết cha Thường quản sự không đợi được, lại chờ đến một gã sai vặt tới truyền lời, nói là đêm nay ở bên ngoài không trở về.
Thường Hiên nghe xong, cau mày không nói lời nào, A Phúc nhìn thấy, nhịn không được tiến lên ôn nhu hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Thường Hiên ngẩng đầu nhìn A Phúc, thở dài, cũng đem chuyện trong phòng tam thiếu gia nói một phen, cuối cùng nói: "Tuy nói ta hiện giờ không còn ở phòng tam thiếu gia, nhưng tam thiếu gia có ân với ta, từ nhỏ đã đi theo, huống hồ tất cả nha hoàn trong phòng cũng đều là từ nhỏ đã quen biết."
A Phúc cúi đầu cân nhắc trong chốc lát, rốt cục ngẩng đầu hỏi: "Lỗ đó như thế nào, chẳng lẽ không thể vá sao?"
Thường Hiên không có tinh thần nói: "Loại vải này, vừa mềm lại vừa mỏng, cho dù có thể vá, cũng rất gây chú ý. Tam thiếu gia cũng không phải người hầu, làm sao mặc quần áo vá được."
A Phúc buông kim chỉ trong tay, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve vật liệu may mặc, ôn nhu đề nghị nói: "Ta xưa nay may vá rất nhiều quần áo, người khác mặc vào chưa bao giờ cảm thấy không thể. Tuy nói tam thiếu gia khác biệt với chúng ta, nhưng nếu may vá cẩn thận một chút, chỉ cần để người khác không tìm thấy dấu vết gì, chuyện này không phải sẽ qua được sao?"
A Phúc nói như vậy, Thường Hiên mới nhớ lại lần trước A Phúc giúp mình vá áo, hắn nhăn mày suy nghĩ, cuối cùng bỗng nhiên giãn lông mi ra: "Được, nàng hãy đến xem vải kia trước đi, nếu có thể vá, thì không còn gì tốt hơn rồi!" Nói xong đứng dậy lôi kéo A Phúc đi ra ngoài.
A Phúc trong tay còn cầm một nửa cái áo bông, thấy hắn lo lắng như vậy, nhịn không được nói: "Hôm nay đã không còn sớm, bây giờ đi qua không tốt lắm đâu, không bằng ngày mai hãy đi?"
Ai biết Thường Hiên cũng không nghe: "Thôi, vẫn là đêm nay đi đi, ta xem Tĩnh nha đầu đã nhanh sắp khóc đến nơi rồi, chuyện này nếu lại kéo thêm một đêm, nàng ấy sợ là ngay cả ngủ cũng không được." ( hiên ca sao lại quan tâm người khác thế, phúc tỷ của ta thì sao chứ ~~)
A Phúc vừa nghe, nhấp mím môi, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Vậy... Được rồi."
==
May mắn trời cũng mau tối, Thường Hiên lôi kéo A Phúc một đường đi nhanh, thứ nhất bóng đêm che giấu, thứ hai Thường Hiên chọn đường lạ mà đi, không gặp được ai, bằng không lúc này mang theo vợ đi dạo trong viện có chút không thể nào nói nổi.
Vào viện của tam thiếu gia, hắn cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hướng về phía trong phòng hô: "Tĩnh nha đầu, muội ra đây đi."
Tĩnh nha đầu ở trong phòng không yên, nghe nói như thế lập tức đi ra, vừa thấy người phía sau Thường Hiên, nhất thời ngây ngẩn cả người.
A Phúc cũng có chút không được tự nhiên, miễn cưỡng hướng về Tĩnh nha đầu cười cười gật đầu. Tĩnh nha đầu thấy A Phúc hướng về mình chào hỏi, cũng bỏ qua xấu hổ, tiến lên cười nói: "Sao giờ này lại đến đây?"
Thường Hiên cũng không để ý lời nói của nàng ấy, bàn tay to trực tiếp lôi kéo A Phúc đi vào bên trong, vừa đi vừa nói chuyện: "Tam thiếu gia chưa ngủ chứ? Ta dẫn A Phúc qua đây, nghĩ rằng nàng chuyên may vá quần áo, không bằng để nàng thử xem sao."
Lúc này bởi vì sắc trời không còn sớm, Thường Hiên sợ nha hoàn trong phòng đã nghỉ, không tiện đi vào, đến cửa thì vội dừng lại.
Tĩnh nha đầu nhìn A Phúc bên cạnh, trong mắt tự nhiên là có chút không tin, một bên dẫn bọn họ vào, một bên giải thích nói: "Loại vải đó, cũng không phải tơ lụa bình thường, chúng ta bên này đều không có người từng thấy qua. Nha hoàn trong phòng am hiểu may vá cũng không phải không có, nhưng không ai dám động vào cả, sợ làm hỏng thêm nữa."
A Phúc nghe lời của nàng ấy, tự nhiên hiểu được ý của nàng ấy, mới nở nụ cười nhạt: "Tĩnh cô nương, quần áo trước tiên để A Phúc nhìn xem thử đã, nếu vẫn không thể vá, A Phúc tất nhiên sẽ không dám lộn xộn."
A Phúc nói như vậy, ngược lại làm cho Tĩnh nha đầu có chút ngượng ngùng, lời nói vừa rồi của nàng có vẻ mang chút xem thường người khác, đang không biết nói gì, thì tam thiếu gia còn chưa ngủ bước ra, đón đầu thấy ba người, hỏi: "Thường Hiên, ngươi giờ này đến đây, là có tin tức tốt à?"
Tĩnh nha đầu vội vàng đem ý của Thường Hiên thuyết minh, tam thiếu gia đối với chuyện may vá luôn luôn không rõ lắm, nghe nói A Phúc có thể thử, rất là cao hứng: "Nếu đã như vậy, ngại gì để A Phúc nhìn thử chứ, nếu thật sự có thể may vá thích đáng, một cửa này xem như qua được rồi."
Thường Hiên lúc này ở một bên cũng có chút lo lắng, hắn sợ tiểu nương tử nhà mình lỡ như làm việc này không đủ tốt, ngược lại khiến cho nàng mất hết mặt mũi, vội ở bên cạnh nói: "Kỳ thật may vá không phải chuyện dễ dàng. Nhưng ta nghĩ, đến tiết Trung thu lúc gặp nhau cũng là buổi tối, đèn đuốc không rõ, mọi người làm sao thấy rõ ràng chứ, cho nên chỉ cần đừng quá lộ liễu, nhất định có thể qua mặt được thôi."
Lời này khiến tam thiếu gia liên tục gật đầu: "Thường Hiên nói đúng, chỉ cần đừng quá chú ý khiến lão phu nhân nhìn thấy là được."
Vì thế hai người đàn ông lập tức quyết định, làm cho Tĩnh nha đầu một bên cũng khó mà nói được gì.
Lát sau Tĩnh nha đầu cầm bộ áo đi ra, cẩn thận đưa tới trước mặt A Phúc, nâng mắt nhìn nàng một cái: "Đây là bộ áo kia, thấy thế nào?"
A Phúc cầm lấy đặt ở trên tay, lại vén mép vải lên một chút nhìn kỹ, cẩn thận tìm được chỗ lỗ nhỏ, lại phát hiện chỗ bị hư hại chẳng những mở ra một cái động, hơn nữa do giặt mà bị chà xát, nên ngay cả ven lỗ nhỏ cũng có chút chỉ tơ bị bung ra.
Tĩnh nha đầu dưới đèn nhìn chỗ hư hại thở dài một hơi: "Cái này thực sự là không thể vá."
A Phúc lại không nói gì thêm, chỉ đem bộ áo kia giũ ra, cao thấp cẩn thận đánh giá một phen. Tam thiếu gia, Thường Hiên, Tĩnh nha đầu cùng với mấy nha hoàn lớn nhỏ trong phòng đều trừng mắt khẩn trương nhìn nàng.
A Phúc trầm tĩnh nhìn nửa ngày, cuối cùng thản nhiên nở nụ cười, nâng mắt nhìn về phía mọi người, nhẹ giọng nói: "Cái này hẳn là có thể vá."
Nghe vậy Thường Hiên vui vẻ, tam thiếu gia không dám tin, các nha hoàn lớn nhỏ đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ có Tĩnh nha đầu trên mặt có chút không tin: "Có thể vá được giống như lúc ban đầu không?"
A Phúc lại cúi đầu nhìn chỗ hư hại kia, đối với Tĩnh nha đầu cười nói: "So với ban đầu giống nhau là không có khả năng, nhưng có thể giấu diếm được ánh mắt mọi người."
Tam thiếu gia không nghĩ nhiều đến vậy, trực tiếp thúc giục nói: "Nếu A Phúc đã nói có thể vá, vậy mau thực hiện đi. Dù sao áo đã hư hao không thể mặc rồi, sợ gì hỏng nữa."
Lập tức Tĩnh nha đầu dẫn A Phúc đến phòng bên cạnh, còn Thường Hiên ở lại nói chuyện cùng tam thiếu gia.
Lúc này bên ngoài đã muốn tối đen, Tĩnh nha đầu lấy ra 3 ngọn nến châm lên, lại từ một bên tìm ra kim chỉ đặt trước mặt A Phúc, lúc này mới quay đầu hỏi A Phúc: "Có muốn lại châm thêm nến không? Hoặc là đến chỗ thiếu gia đem dạ minh châu lấy sang đây?"
A Phúc nở nụ cười nhạt, nàng ngày thường may vá vào buổi tối, bất quá cũng chỉ có một ngọn đèn thôi, đâu cần bày trận như thế, nhẹ lắc lắc đầu: "Không cần, như bây giờ là đủ rồi."
Tĩnh nha đầu gật gật đầu, cũng theo nàng ngồi xuống, cúi đầu nhìn quần áo trong tay nàng: "Ta sợ nếu vá áo này không tốt, ngược lại còn phải ở trước mặt phu nhân nhận tội tự ý làm."
A Phúc cúi mắt nhìn áo, nàng lấy tay nhẹ nhàng vuốt phẳng vải mềm mại tinh tế kia, nàng biết Tĩnh nha đầu lo lắng cái gì, sợ mình đem chuyện này làm hỏng thêm.
Tĩnh nha đầu bên cạnh thấy sắc mặt của A Phúc, xấu hổ nở nụ cười giải thích: "A Phúc, ngươi đừng nghĩ nhiều, ta không có ý gì đâu..." ( tuy chưa đọc hết nhưng nhìn con này mà tức cả mình, dám coi thường A Phúc ……… )
A Phúc ngẩng đầu hướng về nàng ấy nở nụ cười: "Ta biết, đây là chuyện trọng đại, cô nương cũng là lo lắng mà thôi, yên tâm, ta sẽ cố hết sức."
Tĩnh nha đầu nhất thời cũng nói không nên lời, chỉ nở nụ cười với A Phúc, nhưng nhìn A Phúc nhu hòa dịu ngoan như vậy, trong lòng nàng có chút cảm giác không phải.
A Phúc cầm lấy kim may, xâu chỉ cẩn thận, cũng không nhiều lời nữa, chỉ chuyên tâm tinh tế kiểm tra chỗ hư hại, tỉ mỉ may vá.
Ánh mắt Tĩnh nha đầu ban đầu còn nhìn đường kim, sau lại không biết như thế nào, ánh mắt đã chậm rãi hướng lên trên, bắt đầu đánh giá A Phúc.
Tĩnh nha đầu tha thiết nhìn Thường Hiên: "Tiết Trung thu còn có mấy ngày thôi, huynh có thể nhờ cha giúp đỡ tìm kiếm, xem có thể có loại vải vào không khác biệt lắm, chúng ta nhanh chóng may lại một bộ là được."
Thường Hiên một lần nữa cầm quần áo bị giặt rách một chỗ nhìn kỹ xem xét, cuối cùng vẫn là cảm thán lắc lắc đầu: "Mấy ngày nay ta đi theo cha, cũng có chút kiến thức, loại vải này, bên ngoài quả thực làm không được, e là rất khó tìm."
Tam thiếu gia vừa nghe lời này, thở dài nói: "Thôi, đừng phí công nữa, cùng lắm thì nói thật cho phu nhân biết, bà muốn mắng thì cứ mắng."
Tĩnh nha đầu lại bất đắc dĩ nhìn tam thiếu gia một cái, thở dài nói: "Gia của ta ơi, đây là đồ trong cung ban thưởng xuống đó, rất quý giá. Lỡ như phía trên trách tội xuống dưới, chuyện này cũng không phải là việc nhỏ đâu."
Tam thiếu gia ủy khuất lui lui bả vai, mất hứng nhìn Tĩnh nha đầu: "Đồ quý giá như vậy, không có chuyện gì lại để cho một tiểu nha hoàn đi giặt."
Lời này vừa ra, tiểu nha hoàn ở ngoài phòng lập tức sợ run cả người, mà Tĩnh nha đầu trong phóng nhất thời cảm thấy không biết để mặt mũi ở đâu, trên mặt đỏ lên, hàm chứa nước mắt nói: "Đúng vậy, chuyện này là ta không đúng, ta đi gặp phu nhân nhận sai, lỡ như có chuyện gì, muốn giết muốn róc thịt đều tùy mọi người." Nói xong xoay người đi ra ngoài, một nha hoàn vội vàng kéo nàng lại, nàng không chịu muốn vùng chạy ra ngoài, nước mắt cũng từng giọt rơi xuống.
Thường Hiên thấy chuyện này thật sự làm ầm ĩ, vội nói: "Tĩnh nha đầu, muội cũng đừng náo loạn, muội yên tĩnh trước đi đã, ta sẽ về hỏi cha ta một chút, tìm cách khác."
Tĩnh nha đầu hai mắt đẫm lệ nhìn Thường Hiên, khóc nức nở nói: "Còn có thể có cách gì khác, dù sao đơn giản chỉ có một đường là nhận tội thôi."
Thường Hiên nhìn nàng khóc rất đáng thương, bước lên trấn an nói: "Cho dù không có cách cũng phải nghĩ, đến lúc đó vạn nhất cha ta cũng không có cách, muội lại đi nhận tội cũng không muộn."
Tam thiếu gia vốn buồn rầu tội nghiệp ngồi ở đầu giường, lúc này nghe được Thường Hiên nói, cũng gật đầu theo: "Thường Hiên nói đúng lắm, cứ làm vậy đi."
=============
Buổi tối lúc ăn cơm xong, Thường Hiên tâm thần bất an chờ cha, ai biết cha Thường quản sự không đợi được, lại chờ đến một gã sai vặt tới truyền lời, nói là đêm nay ở bên ngoài không trở về.
Thường Hiên nghe xong, cau mày không nói lời nào, A Phúc nhìn thấy, nhịn không được tiến lên ôn nhu hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Thường Hiên ngẩng đầu nhìn A Phúc, thở dài, cũng đem chuyện trong phòng tam thiếu gia nói một phen, cuối cùng nói: "Tuy nói ta hiện giờ không còn ở phòng tam thiếu gia, nhưng tam thiếu gia có ân với ta, từ nhỏ đã đi theo, huống hồ tất cả nha hoàn trong phòng cũng đều là từ nhỏ đã quen biết."
A Phúc cúi đầu cân nhắc trong chốc lát, rốt cục ngẩng đầu hỏi: "Lỗ đó như thế nào, chẳng lẽ không thể vá sao?"
Thường Hiên không có tinh thần nói: "Loại vải này, vừa mềm lại vừa mỏng, cho dù có thể vá, cũng rất gây chú ý. Tam thiếu gia cũng không phải người hầu, làm sao mặc quần áo vá được."
A Phúc buông kim chỉ trong tay, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve vật liệu may mặc, ôn nhu đề nghị nói: "Ta xưa nay may vá rất nhiều quần áo, người khác mặc vào chưa bao giờ cảm thấy không thể. Tuy nói tam thiếu gia khác biệt với chúng ta, nhưng nếu may vá cẩn thận một chút, chỉ cần để người khác không tìm thấy dấu vết gì, chuyện này không phải sẽ qua được sao?"
A Phúc nói như vậy, Thường Hiên mới nhớ lại lần trước A Phúc giúp mình vá áo, hắn nhăn mày suy nghĩ, cuối cùng bỗng nhiên giãn lông mi ra: "Được, nàng hãy đến xem vải kia trước đi, nếu có thể vá, thì không còn gì tốt hơn rồi!" Nói xong đứng dậy lôi kéo A Phúc đi ra ngoài.
A Phúc trong tay còn cầm một nửa cái áo bông, thấy hắn lo lắng như vậy, nhịn không được nói: "Hôm nay đã không còn sớm, bây giờ đi qua không tốt lắm đâu, không bằng ngày mai hãy đi?"
Ai biết Thường Hiên cũng không nghe: "Thôi, vẫn là đêm nay đi đi, ta xem Tĩnh nha đầu đã nhanh sắp khóc đến nơi rồi, chuyện này nếu lại kéo thêm một đêm, nàng ấy sợ là ngay cả ngủ cũng không được." ( hiên ca sao lại quan tâm người khác thế, phúc tỷ của ta thì sao chứ ~~)
A Phúc vừa nghe, nhấp mím môi, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Vậy... Được rồi."
==
May mắn trời cũng mau tối, Thường Hiên lôi kéo A Phúc một đường đi nhanh, thứ nhất bóng đêm che giấu, thứ hai Thường Hiên chọn đường lạ mà đi, không gặp được ai, bằng không lúc này mang theo vợ đi dạo trong viện có chút không thể nào nói nổi.
Vào viện của tam thiếu gia, hắn cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hướng về phía trong phòng hô: "Tĩnh nha đầu, muội ra đây đi."
Tĩnh nha đầu ở trong phòng không yên, nghe nói như thế lập tức đi ra, vừa thấy người phía sau Thường Hiên, nhất thời ngây ngẩn cả người.
A Phúc cũng có chút không được tự nhiên, miễn cưỡng hướng về Tĩnh nha đầu cười cười gật đầu. Tĩnh nha đầu thấy A Phúc hướng về mình chào hỏi, cũng bỏ qua xấu hổ, tiến lên cười nói: "Sao giờ này lại đến đây?"
Thường Hiên cũng không để ý lời nói của nàng ấy, bàn tay to trực tiếp lôi kéo A Phúc đi vào bên trong, vừa đi vừa nói chuyện: "Tam thiếu gia chưa ngủ chứ? Ta dẫn A Phúc qua đây, nghĩ rằng nàng chuyên may vá quần áo, không bằng để nàng thử xem sao."
Lúc này bởi vì sắc trời không còn sớm, Thường Hiên sợ nha hoàn trong phòng đã nghỉ, không tiện đi vào, đến cửa thì vội dừng lại.
Tĩnh nha đầu nhìn A Phúc bên cạnh, trong mắt tự nhiên là có chút không tin, một bên dẫn bọn họ vào, một bên giải thích nói: "Loại vải đó, cũng không phải tơ lụa bình thường, chúng ta bên này đều không có người từng thấy qua. Nha hoàn trong phòng am hiểu may vá cũng không phải không có, nhưng không ai dám động vào cả, sợ làm hỏng thêm nữa."
A Phúc nghe lời của nàng ấy, tự nhiên hiểu được ý của nàng ấy, mới nở nụ cười nhạt: "Tĩnh cô nương, quần áo trước tiên để A Phúc nhìn xem thử đã, nếu vẫn không thể vá, A Phúc tất nhiên sẽ không dám lộn xộn."
A Phúc nói như vậy, ngược lại làm cho Tĩnh nha đầu có chút ngượng ngùng, lời nói vừa rồi của nàng có vẻ mang chút xem thường người khác, đang không biết nói gì, thì tam thiếu gia còn chưa ngủ bước ra, đón đầu thấy ba người, hỏi: "Thường Hiên, ngươi giờ này đến đây, là có tin tức tốt à?"
Tĩnh nha đầu vội vàng đem ý của Thường Hiên thuyết minh, tam thiếu gia đối với chuyện may vá luôn luôn không rõ lắm, nghe nói A Phúc có thể thử, rất là cao hứng: "Nếu đã như vậy, ngại gì để A Phúc nhìn thử chứ, nếu thật sự có thể may vá thích đáng, một cửa này xem như qua được rồi."
Thường Hiên lúc này ở một bên cũng có chút lo lắng, hắn sợ tiểu nương tử nhà mình lỡ như làm việc này không đủ tốt, ngược lại khiến cho nàng mất hết mặt mũi, vội ở bên cạnh nói: "Kỳ thật may vá không phải chuyện dễ dàng. Nhưng ta nghĩ, đến tiết Trung thu lúc gặp nhau cũng là buổi tối, đèn đuốc không rõ, mọi người làm sao thấy rõ ràng chứ, cho nên chỉ cần đừng quá lộ liễu, nhất định có thể qua mặt được thôi."
Lời này khiến tam thiếu gia liên tục gật đầu: "Thường Hiên nói đúng, chỉ cần đừng quá chú ý khiến lão phu nhân nhìn thấy là được."
Vì thế hai người đàn ông lập tức quyết định, làm cho Tĩnh nha đầu một bên cũng khó mà nói được gì.
Lát sau Tĩnh nha đầu cầm bộ áo đi ra, cẩn thận đưa tới trước mặt A Phúc, nâng mắt nhìn nàng một cái: "Đây là bộ áo kia, thấy thế nào?"
A Phúc cầm lấy đặt ở trên tay, lại vén mép vải lên một chút nhìn kỹ, cẩn thận tìm được chỗ lỗ nhỏ, lại phát hiện chỗ bị hư hại chẳng những mở ra một cái động, hơn nữa do giặt mà bị chà xát, nên ngay cả ven lỗ nhỏ cũng có chút chỉ tơ bị bung ra.
Tĩnh nha đầu dưới đèn nhìn chỗ hư hại thở dài một hơi: "Cái này thực sự là không thể vá."
A Phúc lại không nói gì thêm, chỉ đem bộ áo kia giũ ra, cao thấp cẩn thận đánh giá một phen. Tam thiếu gia, Thường Hiên, Tĩnh nha đầu cùng với mấy nha hoàn lớn nhỏ trong phòng đều trừng mắt khẩn trương nhìn nàng.
A Phúc trầm tĩnh nhìn nửa ngày, cuối cùng thản nhiên nở nụ cười, nâng mắt nhìn về phía mọi người, nhẹ giọng nói: "Cái này hẳn là có thể vá."
Nghe vậy Thường Hiên vui vẻ, tam thiếu gia không dám tin, các nha hoàn lớn nhỏ đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ có Tĩnh nha đầu trên mặt có chút không tin: "Có thể vá được giống như lúc ban đầu không?"
A Phúc lại cúi đầu nhìn chỗ hư hại kia, đối với Tĩnh nha đầu cười nói: "So với ban đầu giống nhau là không có khả năng, nhưng có thể giấu diếm được ánh mắt mọi người."
Tam thiếu gia không nghĩ nhiều đến vậy, trực tiếp thúc giục nói: "Nếu A Phúc đã nói có thể vá, vậy mau thực hiện đi. Dù sao áo đã hư hao không thể mặc rồi, sợ gì hỏng nữa."
Lập tức Tĩnh nha đầu dẫn A Phúc đến phòng bên cạnh, còn Thường Hiên ở lại nói chuyện cùng tam thiếu gia.
Lúc này bên ngoài đã muốn tối đen, Tĩnh nha đầu lấy ra 3 ngọn nến châm lên, lại từ một bên tìm ra kim chỉ đặt trước mặt A Phúc, lúc này mới quay đầu hỏi A Phúc: "Có muốn lại châm thêm nến không? Hoặc là đến chỗ thiếu gia đem dạ minh châu lấy sang đây?"
A Phúc nở nụ cười nhạt, nàng ngày thường may vá vào buổi tối, bất quá cũng chỉ có một ngọn đèn thôi, đâu cần bày trận như thế, nhẹ lắc lắc đầu: "Không cần, như bây giờ là đủ rồi."
Tĩnh nha đầu gật gật đầu, cũng theo nàng ngồi xuống, cúi đầu nhìn quần áo trong tay nàng: "Ta sợ nếu vá áo này không tốt, ngược lại còn phải ở trước mặt phu nhân nhận tội tự ý làm."
A Phúc cúi mắt nhìn áo, nàng lấy tay nhẹ nhàng vuốt phẳng vải mềm mại tinh tế kia, nàng biết Tĩnh nha đầu lo lắng cái gì, sợ mình đem chuyện này làm hỏng thêm.
Tĩnh nha đầu bên cạnh thấy sắc mặt của A Phúc, xấu hổ nở nụ cười giải thích: "A Phúc, ngươi đừng nghĩ nhiều, ta không có ý gì đâu..." ( tuy chưa đọc hết nhưng nhìn con này mà tức cả mình, dám coi thường A Phúc ……… )
A Phúc ngẩng đầu hướng về nàng ấy nở nụ cười: "Ta biết, đây là chuyện trọng đại, cô nương cũng là lo lắng mà thôi, yên tâm, ta sẽ cố hết sức."
Tĩnh nha đầu nhất thời cũng nói không nên lời, chỉ nở nụ cười với A Phúc, nhưng nhìn A Phúc nhu hòa dịu ngoan như vậy, trong lòng nàng có chút cảm giác không phải.
A Phúc cầm lấy kim may, xâu chỉ cẩn thận, cũng không nhiều lời nữa, chỉ chuyên tâm tinh tế kiểm tra chỗ hư hại, tỉ mỉ may vá.
Ánh mắt Tĩnh nha đầu ban đầu còn nhìn đường kim, sau lại không biết như thế nào, ánh mắt đã chậm rãi hướng lên trên, bắt đầu đánh giá A Phúc.
Tác giả :
Nữ Vương Không Ở Nhà