Đại Quái Thú Không Được Ăn Thịt Papa Của Ta
Chương 1
Sau khi vào đông, mặt trời xuống núi thật sớm, tới khi bảo bảo cuối cùng trong lớp mẫu giáo bé Thạch Trái Cây được ba mẹ đón xong, thì trời cũng đã tối. Thầy giáo Mộc Nhĩ chậm rãi cởi xuống cái tạp dề có họa tiết hình hoa ở trên người, gấp gọn thành hình dáng một cái gối con, rồi cầm theo một túi thạch trái cây mà tan việc về nhà.
Thầy giáo Mộc Nhĩ khoảng hai mươi tuổi, vừa mới tốt nghiệp, là thầy giáo duy nhất ở trong nhà trẻ công lập, quý giá ngang với gấu trúc. Thầy giáo Mộc Nhĩ dáng người cao gầy, thích mặc áo len trắng, lúc cười lên thì ấm áp như làm gió xuân, lại giống như cốc thạch hoa quả thập cẩm vừa ngọt vừa mềm mà học sinh cứ tranh nhau mua trong mỗi bữa trưa.
Thầy giáo Mộc Nhĩ chính là giáo viên được các bảo bảo trong nhà trẻ hoan nghênh nhất. Cứ nhìn vào túi thạch trái cây to mà cậu thu được do mấy bảo bảo cố nhét vào tay ngày hôm nay thì biết.
Thầy giáo Mộc Nhĩ có thuộc tính papa thần bí. Từ ngày đầu tiên lúc tới nhà trẻ đã khiến tiểu bảo bảo ngỗ nghịch nhất, chuyên gia trốn học của nhà trẻ, quên cả quệt nước mũi mà cứ ôm lấy bắp đùi cậu, ngẩng đầu lên rồi thút tha thút thít mà hô một tiếng papa. Mà tất cả tiểu bảo bảo trong nhà trẻ cứ mỗi lần thấy thầy giáo Mộc Nhĩ thì phản ứng đầu tiên đều là “Papa!”, “Papa, ôm ôm!”, “Papa, papa đến nhà con ăn cơm nha?”, “Papa, papa xem mama mua cho con váy mới này!”. Thầy giáo Mộc Nhĩ bỗng chốc biến thành papa của tất cả tiểu bảo bảo.
Ặc, ta ngay cả tay của con gái còn chưa có nắm qua, ai… ai là papa của mấy đứa hả. Thầy giáo Mộc Nhĩ khóc không ra nước mắt mà nghĩ, cầm túi đầy thạch trái cây do các tiểu bảo bảo cho kêu lóc xóc. Ngay vừa mới rồi, khi mama mỹ nữ của tiểu bảo bảo số 3 Thang Tiểu Viên tới đón tiểu thang viên nhà mình, bạn nhỏ Thang Tiểu Viên trắng trẻo nhanh chóng chạy ra từ trong vòng tranh cãi là rốt cuộc Cừu Vui Vẻ là thích Cừu Lười Biếng hay là Sói Xám, bay nhanh về hướng papa Mộc Nhĩ, khóc kêu:
“Oa hu hu hu hu!!! Papa!!!” Thút tha thút thít, “Hu hu hu!! Papa nói coi là Cừu Vui Vẻ co phải hay không là thích làm biếng!! Nó mỗi lần đều đi cứu Cừu Lười Biếng mà!! Nhưng mà mấy bạn kia cứ nói là Cừu Lười Biếng là đồ béo không ai yêu!!” Khóc lóc tiếp.
Papa Mộc Nhĩ ôn nhu mà nhéo nhéo bàn tay mập mạp như diện đoàn tử của Thang Tiểu Viên tiểu bằng hữu, trong lòng thầm than một câu, thật đúng là dị khúc đồng công chi hiệu với Cừu Lười Biếng mà, ôn nhu nói: “Như thế nào lại như vậy chứ. Ngay cả Phương Tiểu Thành thông minh nhất lớp mình cũng đem phần thưởng thạch trái cây do bạn ấy giải được hàm tam giác cho con đấy. Ngay cả thầy cũng không có phần đâu nha.”
diện đoàn tử: ờm chả biết chính xác nên nói sao, này là một loại bánh tròn tròn, bằng bột, mềm mềm, ngoài có phủ 1 lớp gì đó nhìn như bột, hoặc cũng có thể là bánh bao cỡ nhỏ. Hiểu là nó mềm mềm, thích thích là được
dị khúc đồng công chi hiệu: ám chỉ về hình thức thì khác nhau nhưng công hiệu, kết quả lại giống nhau. Ở đây chỉ Thang Tiểu Viên với Cừu Lười Biếng tuy ngoại hình khác nhau cơ mà sự dễ thương hay gì gì đó đều giống nhau.
Tiểu bảo bao ngồi trong lòng papa Mộc Nghĩ lau lau nước mắt, từ trong người móc ra thạch trái cây vị quýt rồi lại nhịn không ăn, để thạch trái cây ở giữa bàn tay béo đô đô của mình, giơ lên rồi hỏi:” Có phải là Cừu Lười Biếng cũng có người yêu không ạ?”
“Ừ, ừ, có người yêu.” Papa Mộc Nhĩ nhéo cái mông núng nính của Thang Tiểu Viên, thầm khen, nhéo đã tay thật.
“Ồ!” Thang Tiểu Viên hoàn toàn tỉnh ngộ, “Khó trách mama lười như vậy, mà papa vẫn nguyện ý lấy mama. Papa quả là một người tốt!”
“Ặc.” Thầy giáo Mộc Nghĩ ngây cả người, mama mỹ nữ dậm dậm từng cái bằng chiếc giầy cao gót, nghĩ về nhà lát nữa phải cho thằng con béo nhà mình một trận. Thầy giáo Mộc Nhĩ lắc đầu, nói: “Ta và mama của con không có quan hệ.”
“U hu hu hu hu!!!! Kẻ bạc tình a!!!” Tiểu bảo bảo vừa mới lừa nín lại khóc tiếp.
Hỏng hết nhân sinh rồi. Rốt cuộc là thế giới quan của đàn bảo bảo này là sao vậy? Theo lẽ thường tình, Cừu Vui Vẻ cuối cùng là phải cùng với Cừu Xinh Đẹp một chỗ chứ? Này không phải là hỏng hết nhân sinh, mà là giúp nhân sinh thêm một phong phú. Còn về diện đoàn tử, thì đây là hình ảnh của nó, kiểu bánh làm bằng bột thôi mà.
Thầy giáo Mộc Nhĩ khoảng hai mươi tuổi, vừa mới tốt nghiệp, là thầy giáo duy nhất ở trong nhà trẻ công lập, quý giá ngang với gấu trúc. Thầy giáo Mộc Nhĩ dáng người cao gầy, thích mặc áo len trắng, lúc cười lên thì ấm áp như làm gió xuân, lại giống như cốc thạch hoa quả thập cẩm vừa ngọt vừa mềm mà học sinh cứ tranh nhau mua trong mỗi bữa trưa.
Thầy giáo Mộc Nhĩ chính là giáo viên được các bảo bảo trong nhà trẻ hoan nghênh nhất. Cứ nhìn vào túi thạch trái cây to mà cậu thu được do mấy bảo bảo cố nhét vào tay ngày hôm nay thì biết.
Thầy giáo Mộc Nhĩ có thuộc tính papa thần bí. Từ ngày đầu tiên lúc tới nhà trẻ đã khiến tiểu bảo bảo ngỗ nghịch nhất, chuyên gia trốn học của nhà trẻ, quên cả quệt nước mũi mà cứ ôm lấy bắp đùi cậu, ngẩng đầu lên rồi thút tha thút thít mà hô một tiếng papa. Mà tất cả tiểu bảo bảo trong nhà trẻ cứ mỗi lần thấy thầy giáo Mộc Nhĩ thì phản ứng đầu tiên đều là “Papa!”, “Papa, ôm ôm!”, “Papa, papa đến nhà con ăn cơm nha?”, “Papa, papa xem mama mua cho con váy mới này!”. Thầy giáo Mộc Nhĩ bỗng chốc biến thành papa của tất cả tiểu bảo bảo.
Ặc, ta ngay cả tay của con gái còn chưa có nắm qua, ai… ai là papa của mấy đứa hả. Thầy giáo Mộc Nhĩ khóc không ra nước mắt mà nghĩ, cầm túi đầy thạch trái cây do các tiểu bảo bảo cho kêu lóc xóc. Ngay vừa mới rồi, khi mama mỹ nữ của tiểu bảo bảo số 3 Thang Tiểu Viên tới đón tiểu thang viên nhà mình, bạn nhỏ Thang Tiểu Viên trắng trẻo nhanh chóng chạy ra từ trong vòng tranh cãi là rốt cuộc Cừu Vui Vẻ là thích Cừu Lười Biếng hay là Sói Xám, bay nhanh về hướng papa Mộc Nhĩ, khóc kêu:
“Oa hu hu hu hu!!! Papa!!!” Thút tha thút thít, “Hu hu hu!! Papa nói coi là Cừu Vui Vẻ co phải hay không là thích làm biếng!! Nó mỗi lần đều đi cứu Cừu Lười Biếng mà!! Nhưng mà mấy bạn kia cứ nói là Cừu Lười Biếng là đồ béo không ai yêu!!” Khóc lóc tiếp.
Papa Mộc Nhĩ ôn nhu mà nhéo nhéo bàn tay mập mạp như diện đoàn tử của Thang Tiểu Viên tiểu bằng hữu, trong lòng thầm than một câu, thật đúng là dị khúc đồng công chi hiệu với Cừu Lười Biếng mà, ôn nhu nói: “Như thế nào lại như vậy chứ. Ngay cả Phương Tiểu Thành thông minh nhất lớp mình cũng đem phần thưởng thạch trái cây do bạn ấy giải được hàm tam giác cho con đấy. Ngay cả thầy cũng không có phần đâu nha.”
diện đoàn tử: ờm chả biết chính xác nên nói sao, này là một loại bánh tròn tròn, bằng bột, mềm mềm, ngoài có phủ 1 lớp gì đó nhìn như bột, hoặc cũng có thể là bánh bao cỡ nhỏ. Hiểu là nó mềm mềm, thích thích là được
dị khúc đồng công chi hiệu: ám chỉ về hình thức thì khác nhau nhưng công hiệu, kết quả lại giống nhau. Ở đây chỉ Thang Tiểu Viên với Cừu Lười Biếng tuy ngoại hình khác nhau cơ mà sự dễ thương hay gì gì đó đều giống nhau.
Tiểu bảo bao ngồi trong lòng papa Mộc Nghĩ lau lau nước mắt, từ trong người móc ra thạch trái cây vị quýt rồi lại nhịn không ăn, để thạch trái cây ở giữa bàn tay béo đô đô của mình, giơ lên rồi hỏi:” Có phải là Cừu Lười Biếng cũng có người yêu không ạ?”
“Ừ, ừ, có người yêu.” Papa Mộc Nhĩ nhéo cái mông núng nính của Thang Tiểu Viên, thầm khen, nhéo đã tay thật.
“Ồ!” Thang Tiểu Viên hoàn toàn tỉnh ngộ, “Khó trách mama lười như vậy, mà papa vẫn nguyện ý lấy mama. Papa quả là một người tốt!”
“Ặc.” Thầy giáo Mộc Nghĩ ngây cả người, mama mỹ nữ dậm dậm từng cái bằng chiếc giầy cao gót, nghĩ về nhà lát nữa phải cho thằng con béo nhà mình một trận. Thầy giáo Mộc Nhĩ lắc đầu, nói: “Ta và mama của con không có quan hệ.”
“U hu hu hu hu!!!! Kẻ bạc tình a!!!” Tiểu bảo bảo vừa mới lừa nín lại khóc tiếp.
Hỏng hết nhân sinh rồi. Rốt cuộc là thế giới quan của đàn bảo bảo này là sao vậy? Theo lẽ thường tình, Cừu Vui Vẻ cuối cùng là phải cùng với Cừu Xinh Đẹp một chỗ chứ? Này không phải là hỏng hết nhân sinh, mà là giúp nhân sinh thêm một phong phú. Còn về diện đoàn tử, thì đây là hình ảnh của nó, kiểu bánh làm bằng bột thôi mà.
Tác giả :
Bát Nhật Ký Nô