Đại Phụng Đả Canh Nhân
Chương 129 Một chữ mã (1)
Hứa Thất An biết, bọn họ thèm thật ra là tri thức lý luận hóa học của mình. Muốn nói năng lực động thủ, mỗi một vị lục phẩm luyện kim thuật sư đều có thể treo lên đánh hắn.
“Ta có dự cảm, lần giảng bài này chấm dứt, địa vị ta ở Ti Thiên Giám sẽ lại tăng lên. Chờ ta chép thưo lấy lòng đại nho thư viện Vân Lộc, ôm chặt đùi Ngụy ba ba, tương lai không lâu, ta có thể đi ngang ở kinh thành đúng không?”
Trong lòng Hứa Thất An lập tức nóng bỏng lên.
Có ba thế lực này chống lưng, chỉ cần không làm chuyện đại nghịch bất đạo, hắn liền vững như chó già.
Nhị lang à, đại ca vẫn là yêu ngươi, đã trải con đường thủ phụ cho ngươi.
Mà ngươi lại keo kiệt không chịu cho đại ca một câu hứa hẹn.
Hứa Thất An đảo qua các thuật sĩ áo trắng: “Các vị, đối với thuật luyện kim có hiểu biết gì? Trước khi nhập học, chúng ta nói chuyện thuật luyện kim trước.”
...
Hai chiếc xe ngựa xa hoa chạy đến, đỗ ở ngoài Quan Tinh lâu.
Dương Nghiễn đảm đương xa phu nhảy xuống xe ngựa, lấy ra ghế gỗ nhỏ, nghênh đón Ngụy Uyên trong thùng xe xuống.
Nam Cung Thiến Nhu khí chất âm nhu đi theo bước ra thùng xe.
Trong một chiếc xe ngựa khác do gỗ lim tơ vàng chế tạo, thì có một vị nữ tử váy dài hoa mỹ xuống. Nàng dáng người cao gầy, dung mạo tuyệt sắc, đôi mắt lạnh lùng, khuôn mặt xinh xắn trắng thuần, như tuyệt đại giai nhân hiếm có trên đầu.
Gió mát thổi đến, khi bước đi dáng người chỉ có thể hiểu ý chứ không thể miêu tả.
“Công chúa!” Ngụy Uyên cung kính hành lễ.
Hai người con nuôi cũng hành lễ.
“Ngụy Công cũng là đến tìm giám chính?” Trưởng công chúa khẽ cười nói, trong ánh mắt khó nén khí chất cao quý.
“Vâng.” Ngụy Uyên thở dài nói: “Cảnh nội huyện Thái Khang, phát hiện quặng tiêu thạch, nhưng bị thu thập hết, nghi là dư nghiệt Vạn Yêu quốc gây nên. Thần hoài nghi còn có Yêu tộc tiềm tàng ở kinh thành, muốn mời giám chính mở thiên nhãn, tìm ra yêu ma quỷ quái.”
Về phần tin tức Địa tông cùng mảnh vỡ Địa Thư, Ngụy Uyên không tính nói cho trưởng công chúa.
Kẻ giỏi mưu để lại dấu vết, sẽ không mang phục bút của mình sớm công khai.
Nhưng chỉ là tin tức dư nghiệt Vạn Yêu quốc, khiến vẻ mặt trưởng công chúa nghiêm túc, vì thế trong lạnh lùng xinh đẹp lộ ra một luồng uy nghiêm.
“Trưởng công chúa thì sao?” Ngụy Uyên hỏi.
“Ta tìm Thải Vi.” Trưởng công chúa trả lời, nàng giống như thuận miệng hỏi: “Ngụy Công cảm thấy, Bình Viễn bá chết có liên quan với Yêu tộc hay không?”
Ngụy Uyên lắc đầu: “Bình Viễn bá cùng Yêu tộc không có quan hệ, hắn chưa có cái giá trị đó.”
Hai bên kết bạn vào Quan Tinh lâu, kinh ngạc phát hiện trong lầu thế mà không có một bóng người, cũng chưa có ai tới đón tiếp.
Lầu hai lầu ba cũng như thế.
Trưởng công chúa nhíu mày nói: “Ti Thiên Giám đây là đã xảy ra chuyện gì?”
Ngụy Uyên trầm ngâm không nói.
Tiếp tục lên lầu, đến tầng thứ năm, cuối cùng nhìn thấy một vị áo trắng bận rộn.
Vị áo trắng kia nhìn thấy Ngụy Uyên cùng trưởng công chúa, không nhanh không chậm tới hành lễ.
Trưởng công chúa hỏi: “Bản cung tự vào lầu, đến tận đây, chỉ thấy được một mình ngươi. Ti Thiên Giám đã xảy ra chuyện gì.”
Áo trắng vừa nghe, tức nói: “Ta cũng không muốn gặp trưởng công chúa... A không, ta cũng muốn đi lầu bảy, nhưng ta còn có chuyện chưa xong, các sư huynh không cho ta đi, tức chết ta rồi, quả thực không ra làm sao.”
Hắn phát bực xong, giải thích: “Hứa công tử ở lầu bảy mở lớp giảng bài, truyền thụ tri thức thuật luyện kim, các sư huynh đều đi nghe giảng bài rồi.”
Hứa công tử...
Đối mặt xưng hô xa lạ này, đám người Ngụy Uyên theo bản năng tìm ở trong danh sách nội bộ Ti Thiên Giám, tìm ở trong hàng năm vị thân truyền đệ tử giám chính hiện có.
Không đúng, vị áo trắng này nói là “Hứa công tử” mà không phải “Hứa sư huynh”, mở lớp giảng bài không phải đệ tử của Ti Thiên Giám, là người ngoài.
Họ Hứa... Chẳng lẽ là... Đôi mắt đẹ của trưởng công chúa lóe lên, trong lòng có một suy đoán to gan, nàng sốt ruột không dằn nổi muốn đi nghiệm chứng.
Đồng thời, trong mắt Ngụy Uyên lộ ra sự giật mình, cũng có phán đoán nhất định.
Tống Khanh từng nói với hắn, Hứa Thất An là kỳ tài thuật luyện kim, Ngụy Uyên lúc ấy cũng không quá để ý, dù sao Tống Khanh là người số 1 về thuật luyện kim của Ti Thiên Giám.
Kỳ tài trong miệng hắn, có thể chỉ là có được thiên phú luyện kim xuất sắc, quả quyết không thể sánh vai cùng người số 1 thuật luyện kim, thậm chí được xưng là “thầy ta”.
Ngụy Uyên nhìn hai người con nuôi một cái, khuôn mặt, trong mắt bọn họ, có sự hoang mang cùng mờ mịt tương tự. Hiển nhiên không mang Hứa công tử và Hứa Thất An liên hệ cùng một chỗ, lời ngày đó Tống Khanh nói, hai người cũng đã quên.
“Nghĩa phụ, Ti Thiên Giám từ bao giờ xuất hiện một kẻ họ Hứa?” Nam Cung Thiến Nhu chưởng quản tình báo, tra tấn, cực kỳ mẫn cảm đối với loại người đột nhiên xuất hiện này.
Dương Nghiễn không thích nói chuyện hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Ngụy Uyên, mang theo ánh mắt chứng thực.
Hai vị Kim la tuy quên ngày đó Tống Khanh đánh giá đối với Hứa Thất An, nhưng ngày hôm trước lời Khương Luật Trung nói, bọn họ còn nhớ rõ.
Ngụy Uyên cười cười: “Lên lầu nhìn là biết.”
Trưởng công chúa đã xách theo làn váy, thướt tha lên lầu, nàng dáng người cao gầy, tỉ lệ vô cùng tốt, chỉ là bóng lưng đã cho người ta vô hạn tốt đẹp.
Không cần nhìn chính diện, liền biết là người đẹp phong hoa tuyệt đại.
...
“Bản chất thuật luyện kim là trao đổi đồng giá.”
Những thuật sĩ áo trắng thông minh dùng lời Hứa Thất An nói để trả lời vấn đề của hắn.
“Từ trong sự vật lấy ra tinh hoa, biến phế thải thành bảo bối.” Cũng có luyện kim thuật sư căn cứ kinh nghiệm của mình, đưa ra trả lời.
Thuật sĩ lục phẩm trở xuống chưa trả lời, chuyên tâm nghe giảng, lục phẩm luyện kim thuật sư nhao nhao lên tiếng, đưa ra giải thích của bản thân.
Phần lớn đều là phiến diện, căn cứ kinh nghiệm của mình cho đáp án... Về phần kẻ sử dụng danh ngôn của ta, là chỉ biết một mà không biết hai... Tri thức lý luận của Ti Thiên Giám quả thật thiếu thốn.
Hứa Thất An kiên nhẫn nghe, chưa đồng ý cũng chưa phản đối.
Đám áo trắng phát biểu xong, ‘vù vù’ nhìn về phía Tống Khanh.
Tống Khanh là thân truyền đệ tử của giám chính, cũng là người đứng đầu về thuật luyện kim Ti Thiên Giám công nhận, hắn đắm chìm ở lĩnh vực thuật luyện kim không chịu tấn thăng, chỉ mê muội đối với thuật luyện kim, khinh thường để ý đối với cảnh giới cao phẩm.
Sư huynh tứ phẩm, ngũ phẩm khác ở lĩnh vực thuật luyện kim đều không bằng hắn.
Tống Khanh lắc lắc đầu, thở dài.
... Tống sư huynh đây là ý tứ gì? Lúc những thuật sĩ áo trắng nghi hoặc trong lòng, nghe thấy Hứa Thất An vỗ vỗ bàn tay.
Mọi người lập tức mang sức chú ý ném về phía vị kỳ tài thuật luyện kim này.
Hứa Thất An nghênh đón ánh mắt đoàn người, than thở: “Toàn bộ Ti Thiên Giám, ở lĩnh vực thuật luyện kim, chỉ có Tống sư huynh khiến ta kính nể, coi là cao nhân có thể sánh vai.”
Các áo trắng Ti Thiên Giám dâng lên sự kính trọng.
Tống Khanh mỉm cười, lặng lẽ thẳng sống lưng.
“Ta có dự cảm, lần giảng bài này chấm dứt, địa vị ta ở Ti Thiên Giám sẽ lại tăng lên. Chờ ta chép thưo lấy lòng đại nho thư viện Vân Lộc, ôm chặt đùi Ngụy ba ba, tương lai không lâu, ta có thể đi ngang ở kinh thành đúng không?”
Trong lòng Hứa Thất An lập tức nóng bỏng lên.
Có ba thế lực này chống lưng, chỉ cần không làm chuyện đại nghịch bất đạo, hắn liền vững như chó già.
Nhị lang à, đại ca vẫn là yêu ngươi, đã trải con đường thủ phụ cho ngươi.
Mà ngươi lại keo kiệt không chịu cho đại ca một câu hứa hẹn.
Hứa Thất An đảo qua các thuật sĩ áo trắng: “Các vị, đối với thuật luyện kim có hiểu biết gì? Trước khi nhập học, chúng ta nói chuyện thuật luyện kim trước.”
...
Hai chiếc xe ngựa xa hoa chạy đến, đỗ ở ngoài Quan Tinh lâu.
Dương Nghiễn đảm đương xa phu nhảy xuống xe ngựa, lấy ra ghế gỗ nhỏ, nghênh đón Ngụy Uyên trong thùng xe xuống.
Nam Cung Thiến Nhu khí chất âm nhu đi theo bước ra thùng xe.
Trong một chiếc xe ngựa khác do gỗ lim tơ vàng chế tạo, thì có một vị nữ tử váy dài hoa mỹ xuống. Nàng dáng người cao gầy, dung mạo tuyệt sắc, đôi mắt lạnh lùng, khuôn mặt xinh xắn trắng thuần, như tuyệt đại giai nhân hiếm có trên đầu.
Gió mát thổi đến, khi bước đi dáng người chỉ có thể hiểu ý chứ không thể miêu tả.
“Công chúa!” Ngụy Uyên cung kính hành lễ.
Hai người con nuôi cũng hành lễ.
“Ngụy Công cũng là đến tìm giám chính?” Trưởng công chúa khẽ cười nói, trong ánh mắt khó nén khí chất cao quý.
“Vâng.” Ngụy Uyên thở dài nói: “Cảnh nội huyện Thái Khang, phát hiện quặng tiêu thạch, nhưng bị thu thập hết, nghi là dư nghiệt Vạn Yêu quốc gây nên. Thần hoài nghi còn có Yêu tộc tiềm tàng ở kinh thành, muốn mời giám chính mở thiên nhãn, tìm ra yêu ma quỷ quái.”
Về phần tin tức Địa tông cùng mảnh vỡ Địa Thư, Ngụy Uyên không tính nói cho trưởng công chúa.
Kẻ giỏi mưu để lại dấu vết, sẽ không mang phục bút của mình sớm công khai.
Nhưng chỉ là tin tức dư nghiệt Vạn Yêu quốc, khiến vẻ mặt trưởng công chúa nghiêm túc, vì thế trong lạnh lùng xinh đẹp lộ ra một luồng uy nghiêm.
“Trưởng công chúa thì sao?” Ngụy Uyên hỏi.
“Ta tìm Thải Vi.” Trưởng công chúa trả lời, nàng giống như thuận miệng hỏi: “Ngụy Công cảm thấy, Bình Viễn bá chết có liên quan với Yêu tộc hay không?”
Ngụy Uyên lắc đầu: “Bình Viễn bá cùng Yêu tộc không có quan hệ, hắn chưa có cái giá trị đó.”
Hai bên kết bạn vào Quan Tinh lâu, kinh ngạc phát hiện trong lầu thế mà không có một bóng người, cũng chưa có ai tới đón tiếp.
Lầu hai lầu ba cũng như thế.
Trưởng công chúa nhíu mày nói: “Ti Thiên Giám đây là đã xảy ra chuyện gì?”
Ngụy Uyên trầm ngâm không nói.
Tiếp tục lên lầu, đến tầng thứ năm, cuối cùng nhìn thấy một vị áo trắng bận rộn.
Vị áo trắng kia nhìn thấy Ngụy Uyên cùng trưởng công chúa, không nhanh không chậm tới hành lễ.
Trưởng công chúa hỏi: “Bản cung tự vào lầu, đến tận đây, chỉ thấy được một mình ngươi. Ti Thiên Giám đã xảy ra chuyện gì.”
Áo trắng vừa nghe, tức nói: “Ta cũng không muốn gặp trưởng công chúa... A không, ta cũng muốn đi lầu bảy, nhưng ta còn có chuyện chưa xong, các sư huynh không cho ta đi, tức chết ta rồi, quả thực không ra làm sao.”
Hắn phát bực xong, giải thích: “Hứa công tử ở lầu bảy mở lớp giảng bài, truyền thụ tri thức thuật luyện kim, các sư huynh đều đi nghe giảng bài rồi.”
Hứa công tử...
Đối mặt xưng hô xa lạ này, đám người Ngụy Uyên theo bản năng tìm ở trong danh sách nội bộ Ti Thiên Giám, tìm ở trong hàng năm vị thân truyền đệ tử giám chính hiện có.
Không đúng, vị áo trắng này nói là “Hứa công tử” mà không phải “Hứa sư huynh”, mở lớp giảng bài không phải đệ tử của Ti Thiên Giám, là người ngoài.
Họ Hứa... Chẳng lẽ là... Đôi mắt đẹ của trưởng công chúa lóe lên, trong lòng có một suy đoán to gan, nàng sốt ruột không dằn nổi muốn đi nghiệm chứng.
Đồng thời, trong mắt Ngụy Uyên lộ ra sự giật mình, cũng có phán đoán nhất định.
Tống Khanh từng nói với hắn, Hứa Thất An là kỳ tài thuật luyện kim, Ngụy Uyên lúc ấy cũng không quá để ý, dù sao Tống Khanh là người số 1 về thuật luyện kim của Ti Thiên Giám.
Kỳ tài trong miệng hắn, có thể chỉ là có được thiên phú luyện kim xuất sắc, quả quyết không thể sánh vai cùng người số 1 thuật luyện kim, thậm chí được xưng là “thầy ta”.
Ngụy Uyên nhìn hai người con nuôi một cái, khuôn mặt, trong mắt bọn họ, có sự hoang mang cùng mờ mịt tương tự. Hiển nhiên không mang Hứa công tử và Hứa Thất An liên hệ cùng một chỗ, lời ngày đó Tống Khanh nói, hai người cũng đã quên.
“Nghĩa phụ, Ti Thiên Giám từ bao giờ xuất hiện một kẻ họ Hứa?” Nam Cung Thiến Nhu chưởng quản tình báo, tra tấn, cực kỳ mẫn cảm đối với loại người đột nhiên xuất hiện này.
Dương Nghiễn không thích nói chuyện hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Ngụy Uyên, mang theo ánh mắt chứng thực.
Hai vị Kim la tuy quên ngày đó Tống Khanh đánh giá đối với Hứa Thất An, nhưng ngày hôm trước lời Khương Luật Trung nói, bọn họ còn nhớ rõ.
Ngụy Uyên cười cười: “Lên lầu nhìn là biết.”
Trưởng công chúa đã xách theo làn váy, thướt tha lên lầu, nàng dáng người cao gầy, tỉ lệ vô cùng tốt, chỉ là bóng lưng đã cho người ta vô hạn tốt đẹp.
Không cần nhìn chính diện, liền biết là người đẹp phong hoa tuyệt đại.
...
“Bản chất thuật luyện kim là trao đổi đồng giá.”
Những thuật sĩ áo trắng thông minh dùng lời Hứa Thất An nói để trả lời vấn đề của hắn.
“Từ trong sự vật lấy ra tinh hoa, biến phế thải thành bảo bối.” Cũng có luyện kim thuật sư căn cứ kinh nghiệm của mình, đưa ra trả lời.
Thuật sĩ lục phẩm trở xuống chưa trả lời, chuyên tâm nghe giảng, lục phẩm luyện kim thuật sư nhao nhao lên tiếng, đưa ra giải thích của bản thân.
Phần lớn đều là phiến diện, căn cứ kinh nghiệm của mình cho đáp án... Về phần kẻ sử dụng danh ngôn của ta, là chỉ biết một mà không biết hai... Tri thức lý luận của Ti Thiên Giám quả thật thiếu thốn.
Hứa Thất An kiên nhẫn nghe, chưa đồng ý cũng chưa phản đối.
Đám áo trắng phát biểu xong, ‘vù vù’ nhìn về phía Tống Khanh.
Tống Khanh là thân truyền đệ tử của giám chính, cũng là người đứng đầu về thuật luyện kim Ti Thiên Giám công nhận, hắn đắm chìm ở lĩnh vực thuật luyện kim không chịu tấn thăng, chỉ mê muội đối với thuật luyện kim, khinh thường để ý đối với cảnh giới cao phẩm.
Sư huynh tứ phẩm, ngũ phẩm khác ở lĩnh vực thuật luyện kim đều không bằng hắn.
Tống Khanh lắc lắc đầu, thở dài.
... Tống sư huynh đây là ý tứ gì? Lúc những thuật sĩ áo trắng nghi hoặc trong lòng, nghe thấy Hứa Thất An vỗ vỗ bàn tay.
Mọi người lập tức mang sức chú ý ném về phía vị kỳ tài thuật luyện kim này.
Hứa Thất An nghênh đón ánh mắt đoàn người, than thở: “Toàn bộ Ti Thiên Giám, ở lĩnh vực thuật luyện kim, chỉ có Tống sư huynh khiến ta kính nể, coi là cao nhân có thể sánh vai.”
Các áo trắng Ti Thiên Giám dâng lên sự kính trọng.
Tống Khanh mỉm cười, lặng lẽ thẳng sống lưng.
Tác giả :
Mại Báo Tiểu Lang Quân