Đại Niết Bàn
Quyển 5 - Chương 30: Đêm nay không ngủ được rồi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến giờ tắt đèn, phòng ở KTX số 17 chìm vào bóng tối.
Với các cô gái đây là là giai đoạn nằm tâm sự sôi động nhất trong ngày.
Đường Vũ chùm chăn che đi ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại, ánh sáng màu lam chiếu lên khuôn mặt đỏ rực của cô, bấm tin nhắn gửi cho Tô Xán:” Bạn và Lê Oánh vẫn giữ liên lạc với nhau sao?”
Tô Xán nhận được tin nhắn, nha đầu này cũng giỏi nhịn, cứ tưởng trên đường mình trở về sẽ nhận được tin tra hỏi cơ. Nằm ngửa người, đặt điện thoại lên ngực, Tô Xán suy nghĩ một lúc rồi nhắn lại:” Cô ấy là bạn thân của Tô Mạn, đừng nghĩ nhiều.”
Còn nhớ ngày Lê Oánh muốn tự sát, Tôn Mạn là một trong số ít người được cho lên sân thượng vào thời điểm nguy hiểm đó, đủ thấy quan hệ bọn họ.
Quan sát biểu hiện của Lê Oánh hôm nay, thấy cô nhắm vào Đường Vũ nhiều hơn vào mình, cuối cùng vẫn rất chừng mực không quá làm khó họ, Tô Xán liền có kết luận này.
Đường Vũ nhận được trả lời của Tô Xán thì thẫn thờ, cho tới tận bây giờ, chuyện với Tôn Mạn vẫn làm cô rất áy náy, không chỉ mất đi một người bạn, mà làm hỏng luôn cả năm học cuối cùng của Tôn Mạn, quãng thời gian đáng nhẽ phải được nhớ tới bởi toàn kỷ niệm đẹp đẽ.
Giọt nước mắt, lời chúc Tôn Mạn giành cho Tô Xán ở buổi ghi hình cuối cùng, Đường Vũ vẫn nhớ như in.
Đường Vũ rất muốn nói một câu xin lỗi với Tôn Mạn, nhưng bây giờ Tôn Mạn đã đi rồi, liệu lời xin lỗi muộn màng của mình có ý nghĩa, có khơi lên kỷ niệm buồn của bạn ấy?
Nếu còn gặp lại, Đường Vũ sẽ nói lời xin lỗi chân thành nhất.
Đang miên man suy nghĩ thì di động lại lóe sáng, Tô Xán nhắn:” Hôm nay uống sữa chưa? Uống sữa đầy đủ, cơ thể mới đầy đặn, có người bảo bạn chỉ có da bọc xương thôi đấy.”
Đường Vũ đọc tin nhắn xong chỉ muốn nhéo Tô Xán một cái thật mạnh, thật đáng ghét.
“Đi ngủ nhớ đắp chăn đàng hoàng nghe chưa?” Lại một cái tin nhắn khiến người ta sôi máu nữa.
Đó là hồi ở Mỹ, Tô Xán nghe trộm cô nói chuyện với mẹ, cô có thói quen đạp chăn khi ngủ, nhưng giờ trời nóng thế này ai lại đắp chăn đi ngủ?
Vốn không định trả lời mấy tin nhắn “quấy rối” kiểu này, Tô Xán càng lúc càng trẻ con, ai ngờ Tô Xán lại nhắn tiếp:” Hôm nay mặc áo ngủ màu gì thế? Có mặc áo lót bên trong không?”
Vù một cái hai má Đường Vũ đỏ lựng, định gọi điện sang mắng Tô Xán một trận, nhưng thoáng suy nghĩ, cô liền hiểu ra mục đích của những tin nhắn này.
Tô Xán sợ cô nghĩ nhiều chuyện của Tôn Mạn.
Thời tiểu học cô không có người bạn thực sự, lên sơ trung có hai chị em Trình Vân, Trình Lan song vì lên cao trung vào trường khác nhau mà mất đi liên lạc, Đường Vũ cũng không quá chú ý. Ở Nhất Trung có Đỗ Đình, rất hợp ý, song không được bao lâu. Rồi lên Nhị Thập Thất Trung, đánh mất người bạn quan trọng như Tôn Mạn.
Nếu không có Tô Xán xuất hiện, có lẽ cô mơ mơ hồ hồ sống qua mười mấy năm, khi ngoảnh đầu nhìn lại cứ như mình chưa từng tồn tại, vì không có ai cùng chia sẻ những ký ức đó.
Cô thực sự sống khi Tô Xán bất ngờ xen vào quỹ tích cuộc đời mình,
Từ Hạ Hải tới Dung Thành, Từ Dung Thành tới Thượng Hải, thậm chí là cả nơi đất khách quê người.
Nếu không có Tô Xán, Đường Vũ không biết mình có khoảnh khoắc giận dỗi, rồi cảm động ấm áp ở trên giường thế này không. Không biết rằng chỉ đơn gian nắm tay một người, lặng lẽ bước đi dưới hàng cây có thể mang tới sự yên tâm hạnh phúc như thế.
Tô Xán sau khi gửi cho Đường Vũ tin nhắn to gan lớn mật đang chờ tuyên án "tử", ngay cả Lý Hàn đang miêu tả mỹ nữ học viện âm nhạc mê người thế nào cũng không nghe lọt tai.
Di động rung rung, tin nhắn của Đường Vũ tới rồi.
"Màu tím, vải voan rất mỏng, ai đi ngủ còn mặc áo lót, nếu bạn ở đây sẽ cho bạn nhìn, thật là đáng tiếc "
Ở phòng 602, vừa đọc xong tin nhắn trong đầu hiện ra một cái áo ngủ mỏng manh chỉ che tới mông, những đường cong lung linh của cơ thể thoáng ẩn thoáng hiện phía dưới, Tô Xán chưa được thấy cơ thể Đường Vũ, nhưng được nhìn thấy cơ thể Mục Tuyền rồi, mới nghĩ lại một chút mà máu trong người chảy rần rật, mũi có cái gì nong nóng muốn chảy ra.
Tô Xán đột nhiên đứng bật dậy như cương thi, Lý Hàn cười hô hố:
- Lão đại, chúng ta còn chưa nói tới đề tài ngực nữ nữ sinh mà đã kích động vậy sao?
Tô Xán leo xuống giường, còn nhanh nhẹn hơn cả Lý Hàn:
- Chúng ta đi mua ít bia, đêm nay không ngủ được rồi.
….
Sáng sớm thức dậy, Tô Xán ngáp một cái sái quai hàm cho thật đã đời, xem thời khóa biểu, mắt lim dim vẫn bóp thuốc đánh răng ngon lành. Rời KTX khi trời còn chưa sáng hẳn, sương mờ lãng đãng, thấp thoáng bóng người thất thểu đi như zombie, đó là những sinh viên mới, còn ngủ tới no mắt tự tỉnh là đám sinh viên lớp cao.
Đi theo con đường rợp bóng cây ra thao trường, Đường Vũ đúng giờ từ đầu kia chạy tới, hai người sóng vai chạy quanh thao trường, cùng nộp phiếu ở điểm báo danh, quay về phòng, tới giảng đường khác nhau.
Lúc tách nhau ra, Tô Xán thầm chửi:" Cái hệ thống chọn môn khốn tiếp."
Đh Thượng Hải thực hiện chế độ giáo dục học phần, ngoài các môn chuyên ngành, còn phải học thêm môn phụ, học phần đạt tới chừng 160 - 170 mới có thể thuận lợi tốt nghiệp.
Tài nguyên giáo dục của ĐH Thượng Hải mở cửa toàn diện, mỗi năm học có hơn 4500 chương trình học cho học sinh lựa chọn, từ lịch sử, nhân văn, nghệ thuật, tư tưởng triết học, không gì không có.
Chuyện chọn môn học tương đối phức tạp, cần nghiên cứu kỹ lưỡng, cho dù có giáo viên hướng dẫn góp ý, vẫn khiến không ít người hoa mắt chóng mặt.
Muốn từ trong số chương trình học cực rộng đó kiếm được lớp thực sự có lợi có hứng thú là chuyện làm người ta rối rắm.
Nhưng quái vật không thiếu, ví như tên trạng nguyên cao khảo tới từ tỉnh Hà Nam tuyên bố sẽ dùng hai năm học hết toàn bộ môn chuyên ngành, lấy được bằng cử nhân, sau đó xin kéo dài thời gian học, nhân cơ hội lấy bằng thứ hai. Như thế thời gian người khác tốn bốn năm học kiếm được cái bằng, thì hắn có thể lấy hai bằng.
Có người nói sắp tới một giáo sư đại học Stanford mang tới ba môn học tinh phẩm, ( sinh vật học, bản thân và thế giới),( nghiên cứu thực nghiệm khoa học liên quan sinh mệnh có chỉ đạo), cùng ( luật đầu tư quốc tế). Người vừa nghe chóng mắt có, người học cả ba môn cũng có.
Trương Tiểu Kiểu rất hiểu kết cấu chọn môn ở Đh Thương Hải, nói với đám Tô Xán:
- Cha tôi từng nói với tôi, đừng coi thường trí lực của trường học, đừng đặt mình ở vị trí quá cao, nhà trường đặt ra cái ngưỡng học phần trong bốn năm đã là cân nhắc rất nhiều yếu tốt rồi, dừng ỷ vào năng lực hấp thu kiến thức của minh cao mà mà cố nhồi nhét, hai năm lấy bằng cử nhân? Không phải là không thể, nhưng chỉ những kẻ ngu xuẩn mới đi làm chuyện đó, để làm gì nào? Chỉ biết học học và học không hề biết cuộc đời bên ngoài chuyển biến ra sao? Vậy khác gì thời học sinh, học xong mất bao nhiêu lâu nữa để làm quen với cuộc sống? Tại sao các trường đại học lại cố gắng tạo ra một môi trường xã hội thu nhỏ ngay ở trong trường? Nên đó là một suy nghĩ quá ấu trĩ! Hơn nữa một học kỳ báo danh ba môn tinh phẩm, nhất định bị giáo viên từ chối, hắn nghĩ hắn là ai, học thuộc và học thấu là hai khái niệm khác nhau.
Tô Xán câm như hến, vì ý nghĩ học tập hiệu suất cao cũng không phải là y chưa có qua, nói cách khác Tô Xán cũng vừa bị Trương Tiểu Kiều chế nhạo.
Nghĩ kỹ thì cứ cẩn thận vẫn là hơn, căn cứ vào ý kiến của Trương Tiểu Kiều, Tô Xán ở phòng được chỉ đạo cố vấn, định ra kế hoạch học tập phù hợp với mình, có điều kế hoạch của y sẽ còn phức tạp hơn một chút.
Trừ chính trị, vi tính, thể dục là ba môn công cộng phải chọn, trong 12 học phần môn công cộng, Tô Xán chọn thêm tiếng Đức, nhân văn sử kinh điển, trí tuệ triết học, tư duy triết học phê phán, mỹ thuật, lý luận quân sự, và môn "Trung Quốc và thế giới" thành thương hiệu của ĐH Thượng Hải.
Những môn chuyên nghành không cần phải nhắc.
Nếu như người tinh mắt, nghiên cứu kỹ thời khóa biểu Tô Xán, sẽ nhận ra đó là những môn lọt vào mắt xanh mỹ nữ trong trường nhất.
Tô Xán khi chọn những môn này không trao đổi với Đường Vũ, nhưng nghĩ đương nhiên hẳn là môn Đường Vũ hứng thú.
- Lão đại, năm thứ nhất chúng ta đạt 26 học phần là quá nhiều rồi, mọt sách nhiều nhất 29 học phần, tôi 25, Tiểu Kiều có 23, vậy mà lão đại chơi 32 học phần, có khoa trương quá không?
Lý Hàn xem học phần Tô Xán chọn mà muốn ngất.
Thế là cuộc sống của Tô Xán đột nhiên trở nên bận rộn.
Đến giờ tắt đèn, phòng ở KTX số 17 chìm vào bóng tối.
Với các cô gái đây là là giai đoạn nằm tâm sự sôi động nhất trong ngày.
Đường Vũ chùm chăn che đi ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại, ánh sáng màu lam chiếu lên khuôn mặt đỏ rực của cô, bấm tin nhắn gửi cho Tô Xán:” Bạn và Lê Oánh vẫn giữ liên lạc với nhau sao?”
Tô Xán nhận được tin nhắn, nha đầu này cũng giỏi nhịn, cứ tưởng trên đường mình trở về sẽ nhận được tin tra hỏi cơ. Nằm ngửa người, đặt điện thoại lên ngực, Tô Xán suy nghĩ một lúc rồi nhắn lại:” Cô ấy là bạn thân của Tô Mạn, đừng nghĩ nhiều.”
Còn nhớ ngày Lê Oánh muốn tự sát, Tôn Mạn là một trong số ít người được cho lên sân thượng vào thời điểm nguy hiểm đó, đủ thấy quan hệ bọn họ.
Quan sát biểu hiện của Lê Oánh hôm nay, thấy cô nhắm vào Đường Vũ nhiều hơn vào mình, cuối cùng vẫn rất chừng mực không quá làm khó họ, Tô Xán liền có kết luận này.
Đường Vũ nhận được trả lời của Tô Xán thì thẫn thờ, cho tới tận bây giờ, chuyện với Tôn Mạn vẫn làm cô rất áy náy, không chỉ mất đi một người bạn, mà làm hỏng luôn cả năm học cuối cùng của Tôn Mạn, quãng thời gian đáng nhẽ phải được nhớ tới bởi toàn kỷ niệm đẹp đẽ.
Giọt nước mắt, lời chúc Tôn Mạn giành cho Tô Xán ở buổi ghi hình cuối cùng, Đường Vũ vẫn nhớ như in.
Đường Vũ rất muốn nói một câu xin lỗi với Tôn Mạn, nhưng bây giờ Tôn Mạn đã đi rồi, liệu lời xin lỗi muộn màng của mình có ý nghĩa, có khơi lên kỷ niệm buồn của bạn ấy?
Nếu còn gặp lại, Đường Vũ sẽ nói lời xin lỗi chân thành nhất.
Đang miên man suy nghĩ thì di động lại lóe sáng, Tô Xán nhắn:” Hôm nay uống sữa chưa? Uống sữa đầy đủ, cơ thể mới đầy đặn, có người bảo bạn chỉ có da bọc xương thôi đấy.”
Đường Vũ đọc tin nhắn xong chỉ muốn nhéo Tô Xán một cái thật mạnh, thật đáng ghét.
“Đi ngủ nhớ đắp chăn đàng hoàng nghe chưa?” Lại một cái tin nhắn khiến người ta sôi máu nữa.
Đó là hồi ở Mỹ, Tô Xán nghe trộm cô nói chuyện với mẹ, cô có thói quen đạp chăn khi ngủ, nhưng giờ trời nóng thế này ai lại đắp chăn đi ngủ?
Vốn không định trả lời mấy tin nhắn “quấy rối” kiểu này, Tô Xán càng lúc càng trẻ con, ai ngờ Tô Xán lại nhắn tiếp:” Hôm nay mặc áo ngủ màu gì thế? Có mặc áo lót bên trong không?”
Vù một cái hai má Đường Vũ đỏ lựng, định gọi điện sang mắng Tô Xán một trận, nhưng thoáng suy nghĩ, cô liền hiểu ra mục đích của những tin nhắn này.
Tô Xán sợ cô nghĩ nhiều chuyện của Tôn Mạn.
Thời tiểu học cô không có người bạn thực sự, lên sơ trung có hai chị em Trình Vân, Trình Lan song vì lên cao trung vào trường khác nhau mà mất đi liên lạc, Đường Vũ cũng không quá chú ý. Ở Nhất Trung có Đỗ Đình, rất hợp ý, song không được bao lâu. Rồi lên Nhị Thập Thất Trung, đánh mất người bạn quan trọng như Tôn Mạn.
Nếu không có Tô Xán xuất hiện, có lẽ cô mơ mơ hồ hồ sống qua mười mấy năm, khi ngoảnh đầu nhìn lại cứ như mình chưa từng tồn tại, vì không có ai cùng chia sẻ những ký ức đó.
Cô thực sự sống khi Tô Xán bất ngờ xen vào quỹ tích cuộc đời mình,
Từ Hạ Hải tới Dung Thành, Từ Dung Thành tới Thượng Hải, thậm chí là cả nơi đất khách quê người.
Nếu không có Tô Xán, Đường Vũ không biết mình có khoảnh khoắc giận dỗi, rồi cảm động ấm áp ở trên giường thế này không. Không biết rằng chỉ đơn gian nắm tay một người, lặng lẽ bước đi dưới hàng cây có thể mang tới sự yên tâm hạnh phúc như thế.
Tô Xán sau khi gửi cho Đường Vũ tin nhắn to gan lớn mật đang chờ tuyên án "tử", ngay cả Lý Hàn đang miêu tả mỹ nữ học viện âm nhạc mê người thế nào cũng không nghe lọt tai.
Di động rung rung, tin nhắn của Đường Vũ tới rồi.
"Màu tím, vải voan rất mỏng, ai đi ngủ còn mặc áo lót, nếu bạn ở đây sẽ cho bạn nhìn, thật là đáng tiếc "
Ở phòng 602, vừa đọc xong tin nhắn trong đầu hiện ra một cái áo ngủ mỏng manh chỉ che tới mông, những đường cong lung linh của cơ thể thoáng ẩn thoáng hiện phía dưới, Tô Xán chưa được thấy cơ thể Đường Vũ, nhưng được nhìn thấy cơ thể Mục Tuyền rồi, mới nghĩ lại một chút mà máu trong người chảy rần rật, mũi có cái gì nong nóng muốn chảy ra.
Tô Xán đột nhiên đứng bật dậy như cương thi, Lý Hàn cười hô hố:
- Lão đại, chúng ta còn chưa nói tới đề tài ngực nữ nữ sinh mà đã kích động vậy sao?
Tô Xán leo xuống giường, còn nhanh nhẹn hơn cả Lý Hàn:
- Chúng ta đi mua ít bia, đêm nay không ngủ được rồi.
….
Sáng sớm thức dậy, Tô Xán ngáp một cái sái quai hàm cho thật đã đời, xem thời khóa biểu, mắt lim dim vẫn bóp thuốc đánh răng ngon lành. Rời KTX khi trời còn chưa sáng hẳn, sương mờ lãng đãng, thấp thoáng bóng người thất thểu đi như zombie, đó là những sinh viên mới, còn ngủ tới no mắt tự tỉnh là đám sinh viên lớp cao.
Đi theo con đường rợp bóng cây ra thao trường, Đường Vũ đúng giờ từ đầu kia chạy tới, hai người sóng vai chạy quanh thao trường, cùng nộp phiếu ở điểm báo danh, quay về phòng, tới giảng đường khác nhau.
Lúc tách nhau ra, Tô Xán thầm chửi:" Cái hệ thống chọn môn khốn tiếp."
Đh Thượng Hải thực hiện chế độ giáo dục học phần, ngoài các môn chuyên ngành, còn phải học thêm môn phụ, học phần đạt tới chừng 160 - 170 mới có thể thuận lợi tốt nghiệp.
Tài nguyên giáo dục của ĐH Thượng Hải mở cửa toàn diện, mỗi năm học có hơn 4500 chương trình học cho học sinh lựa chọn, từ lịch sử, nhân văn, nghệ thuật, tư tưởng triết học, không gì không có.
Chuyện chọn môn học tương đối phức tạp, cần nghiên cứu kỹ lưỡng, cho dù có giáo viên hướng dẫn góp ý, vẫn khiến không ít người hoa mắt chóng mặt.
Muốn từ trong số chương trình học cực rộng đó kiếm được lớp thực sự có lợi có hứng thú là chuyện làm người ta rối rắm.
Nhưng quái vật không thiếu, ví như tên trạng nguyên cao khảo tới từ tỉnh Hà Nam tuyên bố sẽ dùng hai năm học hết toàn bộ môn chuyên ngành, lấy được bằng cử nhân, sau đó xin kéo dài thời gian học, nhân cơ hội lấy bằng thứ hai. Như thế thời gian người khác tốn bốn năm học kiếm được cái bằng, thì hắn có thể lấy hai bằng.
Có người nói sắp tới một giáo sư đại học Stanford mang tới ba môn học tinh phẩm, ( sinh vật học, bản thân và thế giới),( nghiên cứu thực nghiệm khoa học liên quan sinh mệnh có chỉ đạo), cùng ( luật đầu tư quốc tế). Người vừa nghe chóng mắt có, người học cả ba môn cũng có.
Trương Tiểu Kiểu rất hiểu kết cấu chọn môn ở Đh Thương Hải, nói với đám Tô Xán:
- Cha tôi từng nói với tôi, đừng coi thường trí lực của trường học, đừng đặt mình ở vị trí quá cao, nhà trường đặt ra cái ngưỡng học phần trong bốn năm đã là cân nhắc rất nhiều yếu tốt rồi, dừng ỷ vào năng lực hấp thu kiến thức của minh cao mà mà cố nhồi nhét, hai năm lấy bằng cử nhân? Không phải là không thể, nhưng chỉ những kẻ ngu xuẩn mới đi làm chuyện đó, để làm gì nào? Chỉ biết học học và học không hề biết cuộc đời bên ngoài chuyển biến ra sao? Vậy khác gì thời học sinh, học xong mất bao nhiêu lâu nữa để làm quen với cuộc sống? Tại sao các trường đại học lại cố gắng tạo ra một môi trường xã hội thu nhỏ ngay ở trong trường? Nên đó là một suy nghĩ quá ấu trĩ! Hơn nữa một học kỳ báo danh ba môn tinh phẩm, nhất định bị giáo viên từ chối, hắn nghĩ hắn là ai, học thuộc và học thấu là hai khái niệm khác nhau.
Tô Xán câm như hến, vì ý nghĩ học tập hiệu suất cao cũng không phải là y chưa có qua, nói cách khác Tô Xán cũng vừa bị Trương Tiểu Kiều chế nhạo.
Nghĩ kỹ thì cứ cẩn thận vẫn là hơn, căn cứ vào ý kiến của Trương Tiểu Kiều, Tô Xán ở phòng được chỉ đạo cố vấn, định ra kế hoạch học tập phù hợp với mình, có điều kế hoạch của y sẽ còn phức tạp hơn một chút.
Trừ chính trị, vi tính, thể dục là ba môn công cộng phải chọn, trong 12 học phần môn công cộng, Tô Xán chọn thêm tiếng Đức, nhân văn sử kinh điển, trí tuệ triết học, tư duy triết học phê phán, mỹ thuật, lý luận quân sự, và môn "Trung Quốc và thế giới" thành thương hiệu của ĐH Thượng Hải.
Những môn chuyên nghành không cần phải nhắc.
Nếu như người tinh mắt, nghiên cứu kỹ thời khóa biểu Tô Xán, sẽ nhận ra đó là những môn lọt vào mắt xanh mỹ nữ trong trường nhất.
Tô Xán khi chọn những môn này không trao đổi với Đường Vũ, nhưng nghĩ đương nhiên hẳn là môn Đường Vũ hứng thú.
- Lão đại, năm thứ nhất chúng ta đạt 26 học phần là quá nhiều rồi, mọt sách nhiều nhất 29 học phần, tôi 25, Tiểu Kiều có 23, vậy mà lão đại chơi 32 học phần, có khoa trương quá không?
Lý Hàn xem học phần Tô Xán chọn mà muốn ngất.
Thế là cuộc sống của Tô Xán đột nhiên trở nên bận rộn.
Tác giả :
Khảo Ngư