Đại Niết Bàn
Quyển 4 - Chương 56: Vào đồn công an
Tô Xán quay đầu lại, nhìn thấy trong chớp mắt vẻ mặt Ngô Thì Nhuế đang high tới cực điểm chuyển sang hoảng hốt, tâm trạng lúc này của y rất tốt, nghịch ngợm chỉ vào bản thân:
- Me?
Sao cậu ta lại ở bên cạnh mình, xấu hổ chết mất, Ngô Thì Nhuế cuống quít xua tay:
- Tôi, tôi không có ý đó.
Tô Xán quay lại hét to:
- Trêu bạn thôi, tôi biết bạn không có ý đó.
Ngô Thì Nhuế và Tô Xán nhìn nhau cười, tiếp đó là bài hát sôi động, cả hai còn cầm tay nhau giơ cao cùng người khác reo hò.
Buổi biểu diễn kết thúc, mọi người còn chưa thấy tận hứng, thấy bên đường có người bán búa bơm hơi, phàm là ngày lễ tết, hoặc là ngày hội thế này, thanh thiếu niên nam nữ ở Dung Thành thích cầm cái búa đập nhau, nô đùa vui vẻ tạo thành nét văn hóa đặc sắc, đương nhiên diễn biến thành lấy nắm đấm "tâm sự" với nhau cũng không ít.
Lúc này cũng thế, hưng phấn chưa tan, mọi người đều mua búa đánh nhau, ai cũng bị trúng vài búa, Ngô Thì Nhuế bị trúng đòn nhiều nhất, biết sao được, ai bảo cô bé này xinh đẹp nhất, Tô Xán cũng đập tưng bừng.
Không khí này lan san cả những người xung quanh, ai nấy mỗi người một cái búa, cứ thấy người là đập bất kể quen biết, Tô Xán bị hai nữ sinh hò nhau đuổi theo, tới cổng thì khựng lại vì gặp bốn người lúc nãy ở quán, có điều lúc này nhóm bọn chúng đông hơn, ít nhất phải tới mười người.
Bên Ngô Thì Nhuế, Triệu Hâm nhận thấy đối phương rất bất thiện, đối phương nhỏ giọng nói với nhau gì đó, cầm búa xông tới, nhưng không phải là lấy búa đánh người, mà chỉ yểm trợ, sau đó lấy chân đá.
Mấy thanh niên khác cũng xông tới tay đấm chân đá.
Xung đột bùng phát quá bất ngờ, hai bên không ai kịp suy nghĩ gì cả, lao vào đánh nhau.
Tô Xán tức thì sáng mắt, chẳng cần biết nếp tẻ gì hết, tóm lại hôm nay y đang cần phát tiết, thế là ném cái búa hơi đi, nhắm vào tên gần nhất cho ngay một cú song phi ác liệt vào giữa lưng.
…
- Quấy phá, mấy đứa nhìn đi, mấy đứa nhóc các cháu chỉ biết quấy phá.
Ở đồn cảnh sát, một người đàn ông trung niên chạy tới mắng xối xả đám con cái cán bộ công ty Đại Dung, đó là Triệu Việt Lỗi cha của Triệu Hâm, giám đốc phòng nhân lực, biết con mình vì đánh nhau mà bị bắt vào đồn cảnh sát, tức tới đầu bốc khói, chạy tới nơi mới biết không chỉ có con mình, mà cả đám nhóc quen mặt đều có mặt ở đây.
Đám Ngô Thì Nhuế đang ở độ tuổi phản nghịch, bị mắng như thế cực kỳ bất mãn, nhất là cho rằng bản thân không sai gì cả, chẳng qua chỉ là tự vệ mà thôi, có điều vì thể diện của Triệu Hâm nên không cãi lại.
Tiếp đó là mười mấy vị phụ huynh hay tin nối nhau tới nơi, thế là đồn cảnh sát náo nhiệt hẳn, nhìn thấy con mình ngồi trên hàng ghế trong hành lang đồn cảnh sát, áo quần xộc xệch, vừa thương vừa giận.
Quách Triệu Đông nóng tính, vung tay tát cho Quách Tiểu Chung một cái, uất ức tích tụ nãy giờ, lại thêm thấy mất mặt trước Ngô Thì Nhuế đứng bật dậy, nổi đóa:
- Sao cha đánh con, cha biết cái gì mà đánh con, chả lẽ con phải đứng im cho chúng nó đánh thì cha mới vừa lòng à?
- Mày, mày...
Quách Triệu Đông bị con cãi lãi trước mặt đồng nghiệp, tức run rẩy.
Ngô Thì Nhuế đứng dậy nói:
- Chú Quách, đừng đánh bạn ấy, tại đối phương đánh trước, bọn cháu chỉ tự vệ thôi.
- Anh Quách, bình tĩnh đã, đừng đánh cháu nó.
Dương Giai cha Dương Chiêu can ngăn:
- Mấy đứa lớn rồi còn ra ngoài sinh sự, đứng cả lên đi, về rồi nói sau.
Chỉ có một mình Tô Xán trốn cuối hàng, không ai chú ý tới, y không báo cho người nhà.
Một gian văn phòng bật mở, nhóm thanh niên kia đi ra, tên mặc áo khoác kappa lạnh lùng nói:
- Định đi, đi đâu? Chúng mày ỷ đông đánh người giờ còn muốn đi à?
Mười mấy vị phụ huynh đoán ra con mình đánh nhau với đám thanh niên này rồi, có điều họ tất nhiên không so đo với đám thanh niên choai choai, căn bản không thèm trả lời câu nói đầy mùi vị gây hấn đó.
Có điều lời nói của Mao Tiệp phó đồn công an thì không thể bỏ qua:
- Chuyện này còn chưa được xác định, chúng nó chưa được đi.
Mọi người đứng cả lại, mấy vị phụ huynh nhìn sang Triệu Việt Lỗi, trong số bọn họ thì Triệu Việt Lỗi quan hệ rộng nhất, tình huống này Triệu Việt Lỗi tất nhiên phải gánh trách nhiệm, ông ta đi lên cười nói:
- Đồn trưởng Mao, anh xem chuyện này cho qua được không, chỉ là va chạm nhỏ giữa bọn trẻ con thôi mà?
- Va chạm nhỏ cái gì? Tụ tập đánh nhau có tổ chức, ở mức độ nào đó đã cấu thành tính chất băng nhóm vị thành niên rồi.
Ngờ đâu Mao Tiệp không nể mặt:
Mọi người giật này mình, cái gì mà nghiêm trọng thế, vừa rồi Mao Tiệp đâu có nói như vậy, Quách Triệu Đông lấy bao thuốc lá ra, còn chưa kịp nói gì thì Mạo Tiệp đưa tay chặn lại:
- Cám ơn, tôi không hút thuốc.
Có vấn đề rồi.
Mấy tên thanh niên ung dung tự kiếm chỗ ngồi xuống, tựa vào ghế ngả ngớn nhìn đám phụ huynh và con cái công ty Đại Dung, vẻ mặt chuẩn bị coi náo nhiệt, tên mặc áo Kappa càng thoải mái ngắm nghía Ngô Thì Nhuế.
Dương Chiêu, Triệu Hâm hầm hầm trừng mắt nhìn lại, bọn họ còn học sinh, suy nghĩ chưa đủ chín, chưa biết sợ. Thấy cha mẹ mình bị làm khó cũng chỉ nghĩ ít nhất để cha mẹ mình thấy đối phương ngang ngược cỡ nào.
- Các vị ngồi đó đợi đi, chúng tôi đang điều tra thêm.
Mao Tiệp nói xong quay về văn phòng:
Mấy phụ huynh tụ lại với nhau bàn tán:
- Mẹ nó, thằng cha đồn phó này ở đâu ra! Nể mặt mà không biết điều.
Dương Chiêu trầm ngâm:
- Xem ra đối phương có lai lịch đấy, bên cảnh sát không đắc tội được, nói thế là để chúng ta nhờ vả quan hệ, cần có quan hệ cao hơn mới yên được.
- Tôi quen người bên cảnh sát giao thông, để tôi gọi điện cho bên đó.
Một người chủ động lấy di động bấm:
- À, anh Trương à, à vẫn thế thôi... Được được, cuối tuần tôi đãi... Nói với anh chuyện này, mấy đứa bé trong nhà không hiểu chuyện... Vâng, thế, không làm phiền anh nữa.
Cúp điện thoại lắc đầu.
Không trách người ta được, cái thành phố này quá lớn, không phải ai cũng có tài thông thiên, dù thuộc cục công an chăng nữa thì đồn này cách đồn kia mười vạn tám ngàn dặm, không phải lãnh đạo trực tiếp, chẳng ai cần nể mặt ai.
Người khác cầm điện thoại lên:
- Anh rể à, anh quen ai ở đồn cảnh sát khu tây không... bọn trẻ đi xem hát va chạm một chút...
- Giám đốc Trương, chào anh... Anh quen người bên cục tư pháp, thằng em nhờ anh chút việc...
- Anh Triệu, chuyện hạng mục chúng ta thong thả bàn, hiện có chuyện quan trọng nhờ anh...
Trên đầu là bóng đèn sợi đốt, điện không ổn định, thi thoảng lại chớp chớp, thời gian từng giây từng phút trôi qua đi, lúc này dù đám trẻ con cũng cảm nhận được không khí áp lực, giống như tới phòng giáo viên ngồi đợi bị khiển trách.
Chuyện này mà lập thành hồ sơ là sẽ thông báo về trường, bọn họ sẽ bị xử phạt.
Một số bọn họ sắp lên năm thứ ba rồi, sắp tới là thi đại học, đây có thể là sự kiện ảnh hưởng tới nhân sinh trong tương lai.
Rất nhanh quan hệ của mấy vị phụ huynh phát huy hiệu quả, điện thoại trong phòng Mao Tiệp vang lên liên hồi.
Mao Tiệp kỳ thực cũng đang toát mồ hôi, tên thanh niên mặc áo kappa kia là con trai bí thư đảng ủy khu, mấy đứa khác chẳng phải cháu thư ký trưởng chính phủ khu thì là hạng công tử ca ở các cục. Sức nặng của các mối quan hệ bên công ty Đại Dung không phải là nhỏ, dù chưa bằng mấy người kia, song hắn từ chối nhiều người như vậy, cũng là ảnh hưởng tới mối quan hệ, sau này có chuyện mở miệng với người ta cũng khó.
Lòng Mao Tiệp đang chửi um lên rồi, ông ta nghĩ tên thanh niên mặc áo kappa kia không thể ở lại đồn cảnh sát mãi được, đợi hắn đi rồi Mao Tiệp cũng sẽ ra thả người, như vậy hai bên đều vui vẻ.
Hết.
Mình cũng chóng mặt buồn nôn....
- Me?
Sao cậu ta lại ở bên cạnh mình, xấu hổ chết mất, Ngô Thì Nhuế cuống quít xua tay:
- Tôi, tôi không có ý đó.
Tô Xán quay lại hét to:
- Trêu bạn thôi, tôi biết bạn không có ý đó.
Ngô Thì Nhuế và Tô Xán nhìn nhau cười, tiếp đó là bài hát sôi động, cả hai còn cầm tay nhau giơ cao cùng người khác reo hò.
Buổi biểu diễn kết thúc, mọi người còn chưa thấy tận hứng, thấy bên đường có người bán búa bơm hơi, phàm là ngày lễ tết, hoặc là ngày hội thế này, thanh thiếu niên nam nữ ở Dung Thành thích cầm cái búa đập nhau, nô đùa vui vẻ tạo thành nét văn hóa đặc sắc, đương nhiên diễn biến thành lấy nắm đấm "tâm sự" với nhau cũng không ít.
Lúc này cũng thế, hưng phấn chưa tan, mọi người đều mua búa đánh nhau, ai cũng bị trúng vài búa, Ngô Thì Nhuế bị trúng đòn nhiều nhất, biết sao được, ai bảo cô bé này xinh đẹp nhất, Tô Xán cũng đập tưng bừng.
Không khí này lan san cả những người xung quanh, ai nấy mỗi người một cái búa, cứ thấy người là đập bất kể quen biết, Tô Xán bị hai nữ sinh hò nhau đuổi theo, tới cổng thì khựng lại vì gặp bốn người lúc nãy ở quán, có điều lúc này nhóm bọn chúng đông hơn, ít nhất phải tới mười người.
Bên Ngô Thì Nhuế, Triệu Hâm nhận thấy đối phương rất bất thiện, đối phương nhỏ giọng nói với nhau gì đó, cầm búa xông tới, nhưng không phải là lấy búa đánh người, mà chỉ yểm trợ, sau đó lấy chân đá.
Mấy thanh niên khác cũng xông tới tay đấm chân đá.
Xung đột bùng phát quá bất ngờ, hai bên không ai kịp suy nghĩ gì cả, lao vào đánh nhau.
Tô Xán tức thì sáng mắt, chẳng cần biết nếp tẻ gì hết, tóm lại hôm nay y đang cần phát tiết, thế là ném cái búa hơi đi, nhắm vào tên gần nhất cho ngay một cú song phi ác liệt vào giữa lưng.
…
- Quấy phá, mấy đứa nhìn đi, mấy đứa nhóc các cháu chỉ biết quấy phá.
Ở đồn cảnh sát, một người đàn ông trung niên chạy tới mắng xối xả đám con cái cán bộ công ty Đại Dung, đó là Triệu Việt Lỗi cha của Triệu Hâm, giám đốc phòng nhân lực, biết con mình vì đánh nhau mà bị bắt vào đồn cảnh sát, tức tới đầu bốc khói, chạy tới nơi mới biết không chỉ có con mình, mà cả đám nhóc quen mặt đều có mặt ở đây.
Đám Ngô Thì Nhuế đang ở độ tuổi phản nghịch, bị mắng như thế cực kỳ bất mãn, nhất là cho rằng bản thân không sai gì cả, chẳng qua chỉ là tự vệ mà thôi, có điều vì thể diện của Triệu Hâm nên không cãi lại.
Tiếp đó là mười mấy vị phụ huynh hay tin nối nhau tới nơi, thế là đồn cảnh sát náo nhiệt hẳn, nhìn thấy con mình ngồi trên hàng ghế trong hành lang đồn cảnh sát, áo quần xộc xệch, vừa thương vừa giận.
Quách Triệu Đông nóng tính, vung tay tát cho Quách Tiểu Chung một cái, uất ức tích tụ nãy giờ, lại thêm thấy mất mặt trước Ngô Thì Nhuế đứng bật dậy, nổi đóa:
- Sao cha đánh con, cha biết cái gì mà đánh con, chả lẽ con phải đứng im cho chúng nó đánh thì cha mới vừa lòng à?
- Mày, mày...
Quách Triệu Đông bị con cãi lãi trước mặt đồng nghiệp, tức run rẩy.
Ngô Thì Nhuế đứng dậy nói:
- Chú Quách, đừng đánh bạn ấy, tại đối phương đánh trước, bọn cháu chỉ tự vệ thôi.
- Anh Quách, bình tĩnh đã, đừng đánh cháu nó.
Dương Giai cha Dương Chiêu can ngăn:
- Mấy đứa lớn rồi còn ra ngoài sinh sự, đứng cả lên đi, về rồi nói sau.
Chỉ có một mình Tô Xán trốn cuối hàng, không ai chú ý tới, y không báo cho người nhà.
Một gian văn phòng bật mở, nhóm thanh niên kia đi ra, tên mặc áo khoác kappa lạnh lùng nói:
- Định đi, đi đâu? Chúng mày ỷ đông đánh người giờ còn muốn đi à?
Mười mấy vị phụ huynh đoán ra con mình đánh nhau với đám thanh niên này rồi, có điều họ tất nhiên không so đo với đám thanh niên choai choai, căn bản không thèm trả lời câu nói đầy mùi vị gây hấn đó.
Có điều lời nói của Mao Tiệp phó đồn công an thì không thể bỏ qua:
- Chuyện này còn chưa được xác định, chúng nó chưa được đi.
Mọi người đứng cả lại, mấy vị phụ huynh nhìn sang Triệu Việt Lỗi, trong số bọn họ thì Triệu Việt Lỗi quan hệ rộng nhất, tình huống này Triệu Việt Lỗi tất nhiên phải gánh trách nhiệm, ông ta đi lên cười nói:
- Đồn trưởng Mao, anh xem chuyện này cho qua được không, chỉ là va chạm nhỏ giữa bọn trẻ con thôi mà?
- Va chạm nhỏ cái gì? Tụ tập đánh nhau có tổ chức, ở mức độ nào đó đã cấu thành tính chất băng nhóm vị thành niên rồi.
Ngờ đâu Mao Tiệp không nể mặt:
Mọi người giật này mình, cái gì mà nghiêm trọng thế, vừa rồi Mao Tiệp đâu có nói như vậy, Quách Triệu Đông lấy bao thuốc lá ra, còn chưa kịp nói gì thì Mạo Tiệp đưa tay chặn lại:
- Cám ơn, tôi không hút thuốc.
Có vấn đề rồi.
Mấy tên thanh niên ung dung tự kiếm chỗ ngồi xuống, tựa vào ghế ngả ngớn nhìn đám phụ huynh và con cái công ty Đại Dung, vẻ mặt chuẩn bị coi náo nhiệt, tên mặc áo Kappa càng thoải mái ngắm nghía Ngô Thì Nhuế.
Dương Chiêu, Triệu Hâm hầm hầm trừng mắt nhìn lại, bọn họ còn học sinh, suy nghĩ chưa đủ chín, chưa biết sợ. Thấy cha mẹ mình bị làm khó cũng chỉ nghĩ ít nhất để cha mẹ mình thấy đối phương ngang ngược cỡ nào.
- Các vị ngồi đó đợi đi, chúng tôi đang điều tra thêm.
Mao Tiệp nói xong quay về văn phòng:
Mấy phụ huynh tụ lại với nhau bàn tán:
- Mẹ nó, thằng cha đồn phó này ở đâu ra! Nể mặt mà không biết điều.
Dương Chiêu trầm ngâm:
- Xem ra đối phương có lai lịch đấy, bên cảnh sát không đắc tội được, nói thế là để chúng ta nhờ vả quan hệ, cần có quan hệ cao hơn mới yên được.
- Tôi quen người bên cảnh sát giao thông, để tôi gọi điện cho bên đó.
Một người chủ động lấy di động bấm:
- À, anh Trương à, à vẫn thế thôi... Được được, cuối tuần tôi đãi... Nói với anh chuyện này, mấy đứa bé trong nhà không hiểu chuyện... Vâng, thế, không làm phiền anh nữa.
Cúp điện thoại lắc đầu.
Không trách người ta được, cái thành phố này quá lớn, không phải ai cũng có tài thông thiên, dù thuộc cục công an chăng nữa thì đồn này cách đồn kia mười vạn tám ngàn dặm, không phải lãnh đạo trực tiếp, chẳng ai cần nể mặt ai.
Người khác cầm điện thoại lên:
- Anh rể à, anh quen ai ở đồn cảnh sát khu tây không... bọn trẻ đi xem hát va chạm một chút...
- Giám đốc Trương, chào anh... Anh quen người bên cục tư pháp, thằng em nhờ anh chút việc...
- Anh Triệu, chuyện hạng mục chúng ta thong thả bàn, hiện có chuyện quan trọng nhờ anh...
Trên đầu là bóng đèn sợi đốt, điện không ổn định, thi thoảng lại chớp chớp, thời gian từng giây từng phút trôi qua đi, lúc này dù đám trẻ con cũng cảm nhận được không khí áp lực, giống như tới phòng giáo viên ngồi đợi bị khiển trách.
Chuyện này mà lập thành hồ sơ là sẽ thông báo về trường, bọn họ sẽ bị xử phạt.
Một số bọn họ sắp lên năm thứ ba rồi, sắp tới là thi đại học, đây có thể là sự kiện ảnh hưởng tới nhân sinh trong tương lai.
Rất nhanh quan hệ của mấy vị phụ huynh phát huy hiệu quả, điện thoại trong phòng Mao Tiệp vang lên liên hồi.
Mao Tiệp kỳ thực cũng đang toát mồ hôi, tên thanh niên mặc áo kappa kia là con trai bí thư đảng ủy khu, mấy đứa khác chẳng phải cháu thư ký trưởng chính phủ khu thì là hạng công tử ca ở các cục. Sức nặng của các mối quan hệ bên công ty Đại Dung không phải là nhỏ, dù chưa bằng mấy người kia, song hắn từ chối nhiều người như vậy, cũng là ảnh hưởng tới mối quan hệ, sau này có chuyện mở miệng với người ta cũng khó.
Lòng Mao Tiệp đang chửi um lên rồi, ông ta nghĩ tên thanh niên mặc áo kappa kia không thể ở lại đồn cảnh sát mãi được, đợi hắn đi rồi Mao Tiệp cũng sẽ ra thả người, như vậy hai bên đều vui vẻ.
Hết.
Mình cũng chóng mặt buồn nôn....
Tác giả :
Khảo Ngư