Đại Niết Bàn
Quyển 3 - Chương 57: Nụ hôn đầu
Tô Xán cùng Đường Vũ đi chậm rãi, xuyên qua một cửa hàng hoa qủa, một hiệu sách, rẽ vào một con đường yên tĩnh, bãi sẽ lộ thiên bên ngoài có không ít xe đỗ, đều là xe hơi thẫm màu, không ngờ còn thấy một cái Hồng Kỳ, một cái Passat, còn có cả chiếc Mercedes đời 95 thì phải.
Tô Xán hơi ngạc nhiên, đây là con đường nhỏ rẽ từ đường cái xuống, vườn quả, tường cao cùng đình viện u tĩnh tạo thành vùng trời riêng biệt, trước kia Tô Xán đi qua nơi này, nhưng chưa bao giờ rẽ vào.
Tô Xán không hiểu kiến trúc, nhưng bố cục này làm người ta có các giác khoáng đạt mà trang trọng.
Rất nhiều người thông thuộc quê hương của mình, nhưng vẫn có những nơi đặc biệt mà người sống ở nơi đó cả đời chưa bao giờ tới.
Ở thành phố nhỏ này, doanh nghiệp đang ở giai đoạn khởi đầu chứ chưa tới giai đoạn hưởng thụ, khu dân cư có cả Hồng Kỳ, Mercedes thì tuyệt đối không phải bình thường.
Phía trước có một ngồi nhà đang xây, cao tới sáu tầng, phong cách xây dựng khác hẳn kiến trúc phổ biến của Hạ Hải thời đầu, không phải kiểu chung cư thang máy mà sau này Tô Xán quen thuộc, nhưng chắc chắn là tiến bộ nhất hiện giờ. Tô Xán nhớ tới một công ty kiến trúc khá có thực lực, trước kia cũng tham gia đấu thầu thi công quảng trường Tinh Hải, bọn họ đưa ra tư cách là xây nhà thương phẩm cấp bốn sao ở Hạ Hải, xem ra chính là tòa nhà trước mắt đây.
Nhà của Đường Vũ càng ở sâu bên trong, kiến trúc ngoài trông khá cổ xưa, nhưng không có cảm giác lỗi thời.
Hai người đi tới cảnh cổng lớn, biển treo " khu tập thể cục tử pháp Hạ Hải", Đường Vũ xoay người lại nói với Tô Xán:
- Tới rồi.
Lúc này ánh mặt trời cuối cùng chưa tắt xuyên qua cành cây, chiếu tới ngã rẽ, trên đầu là áng mây nửa tối nửa sáng ánh hoàng kim dần phôi pha.
Đường Vũ nhìn Tô Xán chăm chú, nội tâm dần trở nên sống động.
Một số việc, một số ký ức chỉ trong chớp mắt, song mất rất nhiều thời gian quên đi.
Ý đồ của Tô Xán ở quán trà sữa, dù tiếp đó bọn họ đi dạo phố khắp nơi, cố gắng quên đi thời khắc xấu hổ nữa, nhưng những khoảnh khắc trầm mặc, đốm lửa đó lại bùng lên trong lòng.
Đường Vũ yêu kiều đứng đó, hai chân khép lại, ánh mắt côi lệ không thua ráng đỏ trên trời, lòng nghĩ, hôm nay mình từ chối cậu ấy trước mặt bao người, khiến người ta cười nhạo, con trai rất sĩ diện, có làm cậu ấy tổn thương tự tôn không?
Nhìn thấy ánh mắt bối rối của Đường Vũ, trái tim trước đó có chút tắc nghẽn, lúc này bị xua hết, bời vì mình trong sinh chuyển biến rất nhiều thứ, cùng vận mệnh đang hướng về phía trước kia chưa từng có, lòng không khỏi có chút đắc ý xốc nổi.
Hôm nay ở quá trà sưa, lòng đột nhiên kích động, thấy tình cảm giữa mình và Đường Vũ đã thoát khỏi gông xiềng thời gian, đủ để ngạo nghễ chúng sinh rồi.
Muốn dùng phương thức này xác lập quan hệ chính thức với Đường Vũ, để kẻ hoài nghi, nhạo báng, mỉa mai, thậm chí chỉ tích được chứng kiến y thay đổi lịch sử.
Nhưng y quên mất rồi, y có thể lờ đi nhều thứ, nhưng Đường Vũ bây giờ chỉ là cô nữ sinh mười bảy tuổi mà thôi, cô còn rụt rè và giới hạn, huống hồ cô còn khác người như vậy.
Lúc đó mình không bị ăn một cái tát, không khiến Đường Vũ phản cảm đã là may mắn trong bất hạnh rồi, ít nhất hôm nay không mất mặt quá mức.
Mình làm sao thế này, đối xử với Đường Vũ phải dùng tấm lòng chân thành, không thể cấp tiến được, mình quá chú tâm muốn thay đổi lịch sử, mà quên đi cảm thụ của cô ấy rồi.
Tô Xán cười áy náy, nói:
- Vậy mình về đây, chúc bạn có giấc mơ đẹp.
Đường Vũ bóp chặt bàn tay hai bàn tay để trước bụng, vừa rồi mới có quyết định quan trọng, đột nhiên quên mất.
Tô Xán xoay người, đi theo hàng rào song sắt.
- Đợi đã!
Tô Xán nghe thấy tiếng bước chân vội vàng, quay người lại, thân thể nhẹ nhàng của Đường Vũ đã nhào tới, một tay đặt lên ngực y, dựa đà, chân hơi nhón lên, hôn lên môi Tô Xán.
Nụ hôn đầu không được ngọt ngào như trong phim ảnh, vì Đường Vũ quá căng thẳng, lao quá nhanh, nên nói chính môi hai người va vào nhau, chỉ cảm thấy đau đau.
Không hoàn hảo, không như tưởng tượng, nhưng dù sao là nụ hôn đầu của hai người, vụng về nhưng đáng trân trọng.
- Thế … không được giận nữa nhé.
Đường Vũ mặt đỏ như hòn than, dùng giọng mũi nói, cặp mắt như mặt nước hồ thu mê hoặc khôn tả.
Tô Xán tất nhiên không giận Đường Vũ, nhưng sao có thể thỏa mãn nụ hôn vội vàng như vậy, ngửi mùi hương tỏa ra từ cơ thể nóng ấm còn dựa sát vào người mình, không kìm được, vòng tay ra sau đầu Đường Vũ kéo sát lại, hôn lên cánh môi hồng.
Hai bờ môi chạm nhau, Đường Vũ khẽ run rẩy, xúc cảm này làm cô váng vất như say sóng, Đường Vũ có chút bối rồi, theo bản năng muốn giãy dụa từ chối, song cái đầu bị Tô Xán ghì chặt, cánh môi đỏ đã hoàn toàn bị lấp kín.
Tim Tô Xán đập nhanh vô số lần, cảm giác ẩm ướt từ đôi môi kia khiến y ngây ngất, nhẹ nhàng tách môi cô ra, đưa lưới vào, chiếc lưỡi của Đường Vũ như nhận được lời mời gọi vô hình, môi dần dần tách ra cho Tô Xán tiến vào khám phá.
Thời gian như ngừng trôi, cả hai say sưa trong nụ hôn bất tận, hai cơ thể dán sát vào nhau, Tô Xán cảm thụ bầu ngực êm ái, phập phồng của Tô Xán áp lên ngực mình, tay phải từ gáy lần xuống cổ, vai, dừng lại, xoa nhẹ, rồi hướng tới đồi ngực mềm mại, chậm chạp chạm vào vuốt ve, ngực thiếu nữ mới mười bảy tròn trịa và êm ái vô kẻ, nhưng sờ cách một lớp áo, cảm giác sút giảm đi rất nhiều, y tham lam đưa tay luồn qua cổ áo Đường Vũ.
Đáng tiếc lúc này Đường Vũ sực tỉnh, giữ lấy cổ áo, ánh mắt đong đưa xao động, bị y hôn tới mềm nhũn người, má hồng rực, tay giữ cổ áo, đôi mắt mê ly còn chút nào của băng xuyên mỹ nhân.
Hai người cứ thế đứng nghe tim đập của nhau, được một lúc cảm xúc dần lắng dịu, Đường Vũ lí nhí nói:
- Nhà mình gần đây rồi, vào chơi không?
….
Ở phía bên kia được có hai nam nữ trung niên n hìn xuyên qua cành cây, thấy Tô Xán và Đường Vũ, họ dừng lại, hiển nhiên là không quấy rầy đôi tiểu tình lữ quyến luyến.
- Hả?
Nữ tử trung niên phát hiện ra:
- Cô bé kia chẳng phải con Lão Đường à?
Nam tử ghé tới nhìn, gật đầu:
- Đúng rồi, thật không ngờ cô bé đã có bạn trai, nhà họ Dương luôn muốn cưới cô bé về làm con dâu, ài thời gian trôi qua nhanh quá, vừa mới còn bé xíu mà thoát cái đã có bạn trai.
Nữ tử thu ánh mắt lại:
- Mục Tuyền nay ở sở tư pháp tỉnh, một tháng mới về nhà hai ba lần, Lão Đường lại quanh năm bận rộn làm ăn không có nhà, con bé nhất định sẽ rất cô độc, xinh đẹp ưu tú đến mấy cũng cần có người bên cạnh, có bạn trai cũng là bình thường. Mà em thấy cậu bé đó không tệ, đôi tiểu tình nhân này thật xứng đôi vừa lứa. Anh đấy, trước kia lừa người ta cũng chẳng thấy quyến luyến người ta như vậy.
….
- Tới nhà bạn!!!
Niềm vui của Tô Xán chưa kịp dâng trào thì chuyển thành lo lắng, thử nghĩ mà xem vừa mới hôn con gái nhà người ta, lại được mời tới nhà có ý nghĩa thế nào, có đứa con trai nào có thể bình tĩnh nổi. Tô Xán nhìn lại mình:
- Ăn mặc thế này có sao không?
Lần đầu gặp cha mẹ Đường Vũ, Tô Xán muốn để lại ấn tượng thật tốt, hôm nay ăn mặc thế này đi chơi thì được, nếu gặp người lớn, có hơi xuồng xã.
Đường Vũ như chẳng hề quan tâm tới lo lắng của Tô Xán, quay người đi trước:
- Mình thấy thế là được rồi.
Được rồi? Tô Xán căng thẳng, y chưa bao giờ có kinh nghiệm này, không biết phải làm sao:
- Vậy có cần mình mua ít quà gì đó không?
Đường Vũ không quay lại, đáp:
- Không cần đâu.
Tô Xán làm sao cũng thấy cứ thế này tay không tới nhà Đường Vũ không ổn tẹo nào, lúc này y hoàn toàn rồi trí rồi, đứng yên tại chỗ một lúc, Đường Vũ đã đi được một đoạn, vội đuổi theo hỏi:
- Không cần sao?
- Không cần, vì cha mẹ mình làm gì có nhà.
Giọng nói cố nén cười của Đường Vũ là Tô Xán xém ngã ngửa, nha đầu này trêu chọc mình thành nghiện mất rồi.
Tô Xán hơi ngạc nhiên, đây là con đường nhỏ rẽ từ đường cái xuống, vườn quả, tường cao cùng đình viện u tĩnh tạo thành vùng trời riêng biệt, trước kia Tô Xán đi qua nơi này, nhưng chưa bao giờ rẽ vào.
Tô Xán không hiểu kiến trúc, nhưng bố cục này làm người ta có các giác khoáng đạt mà trang trọng.
Rất nhiều người thông thuộc quê hương của mình, nhưng vẫn có những nơi đặc biệt mà người sống ở nơi đó cả đời chưa bao giờ tới.
Ở thành phố nhỏ này, doanh nghiệp đang ở giai đoạn khởi đầu chứ chưa tới giai đoạn hưởng thụ, khu dân cư có cả Hồng Kỳ, Mercedes thì tuyệt đối không phải bình thường.
Phía trước có một ngồi nhà đang xây, cao tới sáu tầng, phong cách xây dựng khác hẳn kiến trúc phổ biến của Hạ Hải thời đầu, không phải kiểu chung cư thang máy mà sau này Tô Xán quen thuộc, nhưng chắc chắn là tiến bộ nhất hiện giờ. Tô Xán nhớ tới một công ty kiến trúc khá có thực lực, trước kia cũng tham gia đấu thầu thi công quảng trường Tinh Hải, bọn họ đưa ra tư cách là xây nhà thương phẩm cấp bốn sao ở Hạ Hải, xem ra chính là tòa nhà trước mắt đây.
Nhà của Đường Vũ càng ở sâu bên trong, kiến trúc ngoài trông khá cổ xưa, nhưng không có cảm giác lỗi thời.
Hai người đi tới cảnh cổng lớn, biển treo " khu tập thể cục tử pháp Hạ Hải", Đường Vũ xoay người lại nói với Tô Xán:
- Tới rồi.
Lúc này ánh mặt trời cuối cùng chưa tắt xuyên qua cành cây, chiếu tới ngã rẽ, trên đầu là áng mây nửa tối nửa sáng ánh hoàng kim dần phôi pha.
Đường Vũ nhìn Tô Xán chăm chú, nội tâm dần trở nên sống động.
Một số việc, một số ký ức chỉ trong chớp mắt, song mất rất nhiều thời gian quên đi.
Ý đồ của Tô Xán ở quán trà sữa, dù tiếp đó bọn họ đi dạo phố khắp nơi, cố gắng quên đi thời khắc xấu hổ nữa, nhưng những khoảnh khắc trầm mặc, đốm lửa đó lại bùng lên trong lòng.
Đường Vũ yêu kiều đứng đó, hai chân khép lại, ánh mắt côi lệ không thua ráng đỏ trên trời, lòng nghĩ, hôm nay mình từ chối cậu ấy trước mặt bao người, khiến người ta cười nhạo, con trai rất sĩ diện, có làm cậu ấy tổn thương tự tôn không?
Nhìn thấy ánh mắt bối rối của Đường Vũ, trái tim trước đó có chút tắc nghẽn, lúc này bị xua hết, bời vì mình trong sinh chuyển biến rất nhiều thứ, cùng vận mệnh đang hướng về phía trước kia chưa từng có, lòng không khỏi có chút đắc ý xốc nổi.
Hôm nay ở quá trà sưa, lòng đột nhiên kích động, thấy tình cảm giữa mình và Đường Vũ đã thoát khỏi gông xiềng thời gian, đủ để ngạo nghễ chúng sinh rồi.
Muốn dùng phương thức này xác lập quan hệ chính thức với Đường Vũ, để kẻ hoài nghi, nhạo báng, mỉa mai, thậm chí chỉ tích được chứng kiến y thay đổi lịch sử.
Nhưng y quên mất rồi, y có thể lờ đi nhều thứ, nhưng Đường Vũ bây giờ chỉ là cô nữ sinh mười bảy tuổi mà thôi, cô còn rụt rè và giới hạn, huống hồ cô còn khác người như vậy.
Lúc đó mình không bị ăn một cái tát, không khiến Đường Vũ phản cảm đã là may mắn trong bất hạnh rồi, ít nhất hôm nay không mất mặt quá mức.
Mình làm sao thế này, đối xử với Đường Vũ phải dùng tấm lòng chân thành, không thể cấp tiến được, mình quá chú tâm muốn thay đổi lịch sử, mà quên đi cảm thụ của cô ấy rồi.
Tô Xán cười áy náy, nói:
- Vậy mình về đây, chúc bạn có giấc mơ đẹp.
Đường Vũ bóp chặt bàn tay hai bàn tay để trước bụng, vừa rồi mới có quyết định quan trọng, đột nhiên quên mất.
Tô Xán xoay người, đi theo hàng rào song sắt.
- Đợi đã!
Tô Xán nghe thấy tiếng bước chân vội vàng, quay người lại, thân thể nhẹ nhàng của Đường Vũ đã nhào tới, một tay đặt lên ngực y, dựa đà, chân hơi nhón lên, hôn lên môi Tô Xán.
Nụ hôn đầu không được ngọt ngào như trong phim ảnh, vì Đường Vũ quá căng thẳng, lao quá nhanh, nên nói chính môi hai người va vào nhau, chỉ cảm thấy đau đau.
Không hoàn hảo, không như tưởng tượng, nhưng dù sao là nụ hôn đầu của hai người, vụng về nhưng đáng trân trọng.
- Thế … không được giận nữa nhé.
Đường Vũ mặt đỏ như hòn than, dùng giọng mũi nói, cặp mắt như mặt nước hồ thu mê hoặc khôn tả.
Tô Xán tất nhiên không giận Đường Vũ, nhưng sao có thể thỏa mãn nụ hôn vội vàng như vậy, ngửi mùi hương tỏa ra từ cơ thể nóng ấm còn dựa sát vào người mình, không kìm được, vòng tay ra sau đầu Đường Vũ kéo sát lại, hôn lên cánh môi hồng.
Hai bờ môi chạm nhau, Đường Vũ khẽ run rẩy, xúc cảm này làm cô váng vất như say sóng, Đường Vũ có chút bối rồi, theo bản năng muốn giãy dụa từ chối, song cái đầu bị Tô Xán ghì chặt, cánh môi đỏ đã hoàn toàn bị lấp kín.
Tim Tô Xán đập nhanh vô số lần, cảm giác ẩm ướt từ đôi môi kia khiến y ngây ngất, nhẹ nhàng tách môi cô ra, đưa lưới vào, chiếc lưỡi của Đường Vũ như nhận được lời mời gọi vô hình, môi dần dần tách ra cho Tô Xán tiến vào khám phá.
Thời gian như ngừng trôi, cả hai say sưa trong nụ hôn bất tận, hai cơ thể dán sát vào nhau, Tô Xán cảm thụ bầu ngực êm ái, phập phồng của Tô Xán áp lên ngực mình, tay phải từ gáy lần xuống cổ, vai, dừng lại, xoa nhẹ, rồi hướng tới đồi ngực mềm mại, chậm chạp chạm vào vuốt ve, ngực thiếu nữ mới mười bảy tròn trịa và êm ái vô kẻ, nhưng sờ cách một lớp áo, cảm giác sút giảm đi rất nhiều, y tham lam đưa tay luồn qua cổ áo Đường Vũ.
Đáng tiếc lúc này Đường Vũ sực tỉnh, giữ lấy cổ áo, ánh mắt đong đưa xao động, bị y hôn tới mềm nhũn người, má hồng rực, tay giữ cổ áo, đôi mắt mê ly còn chút nào của băng xuyên mỹ nhân.
Hai người cứ thế đứng nghe tim đập của nhau, được một lúc cảm xúc dần lắng dịu, Đường Vũ lí nhí nói:
- Nhà mình gần đây rồi, vào chơi không?
….
Ở phía bên kia được có hai nam nữ trung niên n hìn xuyên qua cành cây, thấy Tô Xán và Đường Vũ, họ dừng lại, hiển nhiên là không quấy rầy đôi tiểu tình lữ quyến luyến.
- Hả?
Nữ tử trung niên phát hiện ra:
- Cô bé kia chẳng phải con Lão Đường à?
Nam tử ghé tới nhìn, gật đầu:
- Đúng rồi, thật không ngờ cô bé đã có bạn trai, nhà họ Dương luôn muốn cưới cô bé về làm con dâu, ài thời gian trôi qua nhanh quá, vừa mới còn bé xíu mà thoát cái đã có bạn trai.
Nữ tử thu ánh mắt lại:
- Mục Tuyền nay ở sở tư pháp tỉnh, một tháng mới về nhà hai ba lần, Lão Đường lại quanh năm bận rộn làm ăn không có nhà, con bé nhất định sẽ rất cô độc, xinh đẹp ưu tú đến mấy cũng cần có người bên cạnh, có bạn trai cũng là bình thường. Mà em thấy cậu bé đó không tệ, đôi tiểu tình nhân này thật xứng đôi vừa lứa. Anh đấy, trước kia lừa người ta cũng chẳng thấy quyến luyến người ta như vậy.
….
- Tới nhà bạn!!!
Niềm vui của Tô Xán chưa kịp dâng trào thì chuyển thành lo lắng, thử nghĩ mà xem vừa mới hôn con gái nhà người ta, lại được mời tới nhà có ý nghĩa thế nào, có đứa con trai nào có thể bình tĩnh nổi. Tô Xán nhìn lại mình:
- Ăn mặc thế này có sao không?
Lần đầu gặp cha mẹ Đường Vũ, Tô Xán muốn để lại ấn tượng thật tốt, hôm nay ăn mặc thế này đi chơi thì được, nếu gặp người lớn, có hơi xuồng xã.
Đường Vũ như chẳng hề quan tâm tới lo lắng của Tô Xán, quay người đi trước:
- Mình thấy thế là được rồi.
Được rồi? Tô Xán căng thẳng, y chưa bao giờ có kinh nghiệm này, không biết phải làm sao:
- Vậy có cần mình mua ít quà gì đó không?
Đường Vũ không quay lại, đáp:
- Không cần đâu.
Tô Xán làm sao cũng thấy cứ thế này tay không tới nhà Đường Vũ không ổn tẹo nào, lúc này y hoàn toàn rồi trí rồi, đứng yên tại chỗ một lúc, Đường Vũ đã đi được một đoạn, vội đuổi theo hỏi:
- Không cần sao?
- Không cần, vì cha mẹ mình làm gì có nhà.
Giọng nói cố nén cười của Đường Vũ là Tô Xán xém ngã ngửa, nha đầu này trêu chọc mình thành nghiện mất rồi.
Tác giả :
Khảo Ngư